Chương 7: Thảo Huyền bắt đầu xiêu lòng
Brandy Tran
14/09/2022
Sáng hôm sau đi học, thấy Ngọc Ánh và Thảo Huyền đang mua bánh mỳ. Kim ra hiệu cho bé Ánh qua chỗ mình rồi hỏi: "Em có kể cho chị em không đó?"
"Dạ kể gì anh?" Cô bé ngơ ngác.
Kim đáp: "Thì là chuyện anh và em tối qua đó."
"À, dạ không. Xí hổ lắm ai mà dám nói." Nói xong nàng cười hồn nhiên vui vẻ nên Kim cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Cậu lại dặn thêm: "Nhớ không được nói cho ai nghe biết chưa. Nếu không anh không làm bài tập cho đâu cũng không chơi với em nữa."
Ngọc Ánh: "Dạ, em biết rồi. ủa mà sao anh không muốn gặp chị Huyền vậy."
"À anh…" Kim gãi đầu không biết trả lời sao, thật ra Huyền không muốn gặp cậu thì đúng hơn. Cậu nhìn nàng từ xa mà lòng buồn vời vợi.
Hôm sau cậu lên nhà cô Dung chỉ bé Ánh làm bài tập, nhìn Huyền ngồi học bài… vẫn thân hình hấp dẫn ấy, mái tóc dài óng mượt bay bay trong gió càng làm cậu thêm mơ mộng. Thì bất chợt cô bé quay sang và bắt gặp thấy ánh mắt cậu. Kim giật mình và cúi mặt xuống như một chú cún đáng thương biết lỗi. Đột nhiên nàng mở lời: "Lại chỉ tui làm bài này coi."
Như con cún được chủ ném cho cục xương, cậu vội vàng vàng chạy tới. Trong lòng vừa vui vừa hồi hộp hóa ra nàng không có ghét mình như mình nghĩ.
Vừa chỉ cô nàng làm bài Kim vừa nhìn Huyền say đắm. Nàng đẹp quá, một vẻ đẹp tinh khiết của cô gái mới lớn làm cho cậu lúc đó dù chưa biết yêu là gì cũng phải thèm muốn. Kim nhẹ nhàng hỏi nàng: "Tưởng em giận anh rồi chứ."
Thảo Huyền quay sang nhéo cậu một cái đau điếng: "Anh cái gì mà anh, ông lớn hơn tui hồi nào vậy?"
"Thì hôm bữa Kim bị đánh. Huyền kêu bằng anh mà." Kim cãi lại.
"Ờ thì... tui lỡ miệng thôi. Ông đừng có mơ." Huyền phân trần.
Cậu cười hì hì: "Anh lỡ mơ rồi giờ sao."
Huyền lại đưa tay nhéo cậu một phát: "Tỉnh đi nè."
"A a đau quá." Kim la lên.
Ngọc Ánh ngồi bên kia cười lên ha ha làm chị của cô bé ngại cúi mặt xuống làm bài tiếp. Nhưng thấy Huyền cũng cười mỉm mỉm. Lúc này lòng cậu như mát lạnh, một cảm xúc là lạ đầu đời của một cậu bé mới lớn khiến cậu cũng không bao giờ quên được. Kim đang nghĩ ngợi vu vơ thì tự nhiên cổ áo nàng lại chùng xuống, có lẽ do Huyền đang cúi người thấp để viết bài. Hai bầu vú trắng nõn lại lồ lộ hiện ra làm người cậu bỗng nhiên nóng trở lại, côn thịt vì thế cũng từ từ cứng lên. Đột nhiên cô bé ngửa mặt lên bắt gặp ánh mắt cậu đang nhìn chăm chăm vào cổ áo. Nàng lườm cậu một cái rồi lấy tay che cổ áo lại: "Ông ghê quá nha!"
Kim cũng ngại nên chỉ biết gãi đầu cười trừ. Bỗng tay Thảo Huyền quơ qua tính nhéo cậu thì tay nàng lần nữa chạm vào côn thịt đang cứng ngắc chỉa ra làm nó lắc lắc căng cả cái quần đùi cậu đang mặc. Bé Huyền hốt hoảng quay mặt đi chỗ khác: "Ông… ông cất cái đấy vào đi."
Kim luống cuống cho tay vào quần rồi dằn quy đầu côn thịt vào lưng quần. Sau đó phủ áo lên, cậu mở miệng: "Rồi, anh cất rồi."
Nàng quay lại lườm và đánh cậu một cái vào bụng: "Thấy ghê ! Tránh xa tui ra."
Nghe lời, Kim cũng lui lui vài bước, sau đó lấy cái ghế lại ngồi gần Huyền. Nàng hí hoáy tiếp tục làm bài còn cậu thì nhìn nàng say đắm, ngồi gần cậu cảm nhận hương thơm từ nàng phát ra càng làm cậu mê dại. Thấy tay trái của cô bé đang để trên bàn, cậu dùng tay mình đặt lên và nắm lấy. Nàng vội thụt tay lại nhìn cậu và cố rút tay ra. Cậu vẫn nắm chặt.
"Bỏ tay ra, ông kỳ quá nha!" Nàng la.
Kim nói: "Cho anh cầm xíu thôi mà."
Thảo Huyền: "Hông!"
Mặc nàng, Kim vẫn nắm chặt không chịu thả ra. Tay cô bé mềm mại và mát rượi.
"Bỏ ra đi, bé Ánh nhìn qua thấy bi giờ." Nàng khẩn thiết nói.
Kim quay sang nhìn bé Ánh thì thấy nàng ấy vẫn đang chăm chú soạn bài: "Không thấy đâu, mà nếu Ánh có nhìn qua thì cũng chỉ thấy sau lưng anh thôi."
Huyền cau mày: "Người gì lì như trâu."
Nói thế rồi Huyền mặc kệ không rút tay lại nữa, tiếp tục dùng tay phải viết bài. Kim cũng thở ra nhẹ nhõm. Lúc này cậu mới nhìn ngắm kỹ hơn. Bàn tay của nàng thật đẹp vừa trắng lại vừa thon gọn, đúng là tay con gái, không dơ và cứng như tay mình. Cậu vuốt nhẹ nhàng lên mu bàn tay, chợt thấy nàng rùng mình. Da gà từ cổ tay cô bé nổi lên. Huyền lại muốn rút tay ra nhưng cậu đã vội nắm chặt lại. Cô bé quay sang nhìn cậu một cái rồi lại tiếp tục viết bài.
Kim nhẹ nhàng gọi: "Huyền!"
Nàng "hửm!" một tiếng.
Cậu cười: "Em có thích anh hông!"
Thảo Huyền quay lại nhìn cậu rồi chu cái miệng xinh xắn lên: "Hông !!!"
Xong nàng lại tiếp tục nhìn xuống trang vở viết bài. Còn cậu thì chưng hửng: "Sao vậy !"
Nàng: "Thì không thích thì không thích thôi."
Kim: "Nhưng mà phải có lý do chứ."
Nàng: "Tui.. thì tui không thích mấy người học giỏi. Với lại nhìn ông thấy ghét."
Kim thầm hiểu thì ra từ trước tới giờ Huyền lạnh lùng với cậu là vì cậu học giỏi sao. Sao người lớn luôn khen và thích cậu học giỏi mà cô bé lại không thích nhỉ. Lạ thật.
Cậu buột miệng hỏi: "Sao Huyền lại không thích mấy người học giỏi?"
Nàng đáp: "Vì họ hay xem thường người khác."
Kim: "Nhưng anh có xem thường ai đâu."
Nàng: "Sao hông, trên trường nhìn cái mặt ông vênh vênh là không ưa được rồi."
Đúng là Kim có vênh vênh thật, chắc vì học hơn bạn bè nên nhiều lúc cậu cũng tự mãn. Nhưng mà sao Huyền lại biết nhỉ, hóa ra cô bé cũng hay để ý đến cậu (cười thầm).
Kim: "Nhưng Kim đâu có vênh với Huyền đâu."
Nàng: "Dám hông ! Tui đạp cho."
Kim: "Trời! Cũng dữ quá hén."
"Chứ sao." Nói xong nàng cười mủm mỉm thật là đáng yêu. Cậu khẽ nắm lấy tay nàng rồi nói:
"Nhưng mà Kim thích Huyền lắm. Hay là Kim học ngu lại nha?"
Nàng: "Khùng!"
Kim: "Sao khùng?"
Nàng: "Tui cũng không thích mấy người học ngu cho lắm."
Kim ngạc nhiên: "Ơ… sao kỳ vậy?"
"Thật ra học giỏi như ông cũng tốt nhưng ông phải thân thiện và hòa đồng với bạn bè, biết giúp đỡ mọi người xung quanh. Đừng có ỷ mình học giỏi được thầy cô thương rồi không xem ai ra gì."
Nghe nàng nói xong Kim như bừng tỉnh. Hóa ra mẫu người Huyền thích là phải như thế, chẳng trách bấy lâu nay cậu rất ít bạn bè. Bọn con gái trên trường cũng ít khi dám nói chuyện với cậu.
Kim cười: "Kim biết rồi. Mà nếu Kim nghe lời Huyền thì Huyền sẽ thích Kim đúng hông?"
Nàng quay lại nhìn cậu rồi cười: "Hông luôn!"
Nói rồi nàng lại tiếp tục viết bài và cổ áo lại chùng xuống và tất nhiên cậu không thể bỏ lỡ và liếc nhìn vào. Vú nàng đẹp quá, to và tròn hơn của bé Ánh nhiều. Ước gì mình được rờ thử một lần, lúc đó côn thịt cậu lại ngóc đầu lên trong lúc cậu đang mơ mộng thì đột nhiên bé Ánh gọi: "Anh Kim qua chỉ giúp em bài này với."
Cậu đứng dậy và đi qua chỗ bé Ánh. Huyền vẫn không thèm để ý đến cậu mà cứ chăm chú vào cuốn sách. Kim ngồi xuống và chỉ bài cho cô bé thì bất chợt tay Ngọc Ánh bóp nhẹ côn thịt đang cứng ngắc của cậu làm Kim giật mình. Cậu trố mắt nhìn nàng: "Em … em làm gì vậy?"
Kim hốt hoảng nhìn bé Ánh rồi quay sang bên kia nhìn Huyền xem nàng ấy có nhìn qua đây không, nhưng may sao cô bé vẫn đang chăm chăm đọc sách. Còn bé Ánh thì vẫn bóp bóp côn thịt của cậu và cười tủm tỉm. Kim sợ Huyền thấy nên cầm tay cô bé gạt ra rồi nói nhỏ: "Chị em thấy bây giờ. Sau này có người em không được vậy nghe chưa?"
Cô nàng dạ dạ nhưng tay lại thò qua và bóp nhẹ côn thịt cậu một cái nữa mới chịu. Sau đó hỏi cậu: "Sao nó cứng vậy anh?"
Kim cười: "Thì tại em dễ thương."
Ngọc Ánh bĩu môi: "Anh xạo, nãy giờ anh ngồi bên chị Huyền mà."
Kim chống chế: "Thì chị của em cũng dễ thương mà."
Bé Ánh: "Bằng em hông?"
Kim nịnh: "Em dễ thương hơn."
"Thiệt hả hihi." Nàng lại cười tít mắt, đúng là hai chị em mỗi người một tính cách khác nhau, tuy nhiên sự xinh xắn thì mười phân vẹn mười. Nãy giờ côn thịt vẫn cứng đơ không chịu xuống, Kim quay sang nhìn Huyền rồi đứng dậy ngồi qua phía bên kia của bé Ánh để phòng khi Huyền quay sang thì cũng không thấy gì. Xong xuôi cậu thì thầm vào tai cô bé: "Em rờ côn thịt anh nữa đi."
Nàng nhìn cậu và nhìn xuống côn thịt đã được cậu cho ra khỏi quần với ánh mắt tròn xoe. Có lẽ đây là lần đầu tiên Ngọc Ánh thấy côn thịt của con trai nên cô bé vẫn còn xấu hổ. Lần trước là đêm tối nên cô bé không nhìn rõ nên ít ngại hơn.
"Anh... anh không sợ chị Huyền thấy hả?" Bé Ánh ấp úng.
"Không thấy đâu, anh ngồi bên này chị Huyền có quay qua cũng chỉ thấy em thôi. Em rờ đi." Kim đáp.
"Nhưng mà..." Nàng còn đang do dự thì Kim cầm lấy tay cô bé đặt lên côn thịt mình rồi vuốt vuốt: "Em vuốt giúp anh đi, anh khó chịu quá."
"Dạ kể gì anh?" Cô bé ngơ ngác.
Kim đáp: "Thì là chuyện anh và em tối qua đó."
"À, dạ không. Xí hổ lắm ai mà dám nói." Nói xong nàng cười hồn nhiên vui vẻ nên Kim cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Cậu lại dặn thêm: "Nhớ không được nói cho ai nghe biết chưa. Nếu không anh không làm bài tập cho đâu cũng không chơi với em nữa."
Ngọc Ánh: "Dạ, em biết rồi. ủa mà sao anh không muốn gặp chị Huyền vậy."
"À anh…" Kim gãi đầu không biết trả lời sao, thật ra Huyền không muốn gặp cậu thì đúng hơn. Cậu nhìn nàng từ xa mà lòng buồn vời vợi.
Hôm sau cậu lên nhà cô Dung chỉ bé Ánh làm bài tập, nhìn Huyền ngồi học bài… vẫn thân hình hấp dẫn ấy, mái tóc dài óng mượt bay bay trong gió càng làm cậu thêm mơ mộng. Thì bất chợt cô bé quay sang và bắt gặp thấy ánh mắt cậu. Kim giật mình và cúi mặt xuống như một chú cún đáng thương biết lỗi. Đột nhiên nàng mở lời: "Lại chỉ tui làm bài này coi."
Như con cún được chủ ném cho cục xương, cậu vội vàng vàng chạy tới. Trong lòng vừa vui vừa hồi hộp hóa ra nàng không có ghét mình như mình nghĩ.
Vừa chỉ cô nàng làm bài Kim vừa nhìn Huyền say đắm. Nàng đẹp quá, một vẻ đẹp tinh khiết của cô gái mới lớn làm cho cậu lúc đó dù chưa biết yêu là gì cũng phải thèm muốn. Kim nhẹ nhàng hỏi nàng: "Tưởng em giận anh rồi chứ."
Thảo Huyền quay sang nhéo cậu một cái đau điếng: "Anh cái gì mà anh, ông lớn hơn tui hồi nào vậy?"
"Thì hôm bữa Kim bị đánh. Huyền kêu bằng anh mà." Kim cãi lại.
"Ờ thì... tui lỡ miệng thôi. Ông đừng có mơ." Huyền phân trần.
Cậu cười hì hì: "Anh lỡ mơ rồi giờ sao."
Huyền lại đưa tay nhéo cậu một phát: "Tỉnh đi nè."
"A a đau quá." Kim la lên.
Ngọc Ánh ngồi bên kia cười lên ha ha làm chị của cô bé ngại cúi mặt xuống làm bài tiếp. Nhưng thấy Huyền cũng cười mỉm mỉm. Lúc này lòng cậu như mát lạnh, một cảm xúc là lạ đầu đời của một cậu bé mới lớn khiến cậu cũng không bao giờ quên được. Kim đang nghĩ ngợi vu vơ thì tự nhiên cổ áo nàng lại chùng xuống, có lẽ do Huyền đang cúi người thấp để viết bài. Hai bầu vú trắng nõn lại lồ lộ hiện ra làm người cậu bỗng nhiên nóng trở lại, côn thịt vì thế cũng từ từ cứng lên. Đột nhiên cô bé ngửa mặt lên bắt gặp ánh mắt cậu đang nhìn chăm chăm vào cổ áo. Nàng lườm cậu một cái rồi lấy tay che cổ áo lại: "Ông ghê quá nha!"
Kim cũng ngại nên chỉ biết gãi đầu cười trừ. Bỗng tay Thảo Huyền quơ qua tính nhéo cậu thì tay nàng lần nữa chạm vào côn thịt đang cứng ngắc chỉa ra làm nó lắc lắc căng cả cái quần đùi cậu đang mặc. Bé Huyền hốt hoảng quay mặt đi chỗ khác: "Ông… ông cất cái đấy vào đi."
Kim luống cuống cho tay vào quần rồi dằn quy đầu côn thịt vào lưng quần. Sau đó phủ áo lên, cậu mở miệng: "Rồi, anh cất rồi."
Nàng quay lại lườm và đánh cậu một cái vào bụng: "Thấy ghê ! Tránh xa tui ra."
Nghe lời, Kim cũng lui lui vài bước, sau đó lấy cái ghế lại ngồi gần Huyền. Nàng hí hoáy tiếp tục làm bài còn cậu thì nhìn nàng say đắm, ngồi gần cậu cảm nhận hương thơm từ nàng phát ra càng làm cậu mê dại. Thấy tay trái của cô bé đang để trên bàn, cậu dùng tay mình đặt lên và nắm lấy. Nàng vội thụt tay lại nhìn cậu và cố rút tay ra. Cậu vẫn nắm chặt.
"Bỏ tay ra, ông kỳ quá nha!" Nàng la.
Kim nói: "Cho anh cầm xíu thôi mà."
Thảo Huyền: "Hông!"
Mặc nàng, Kim vẫn nắm chặt không chịu thả ra. Tay cô bé mềm mại và mát rượi.
"Bỏ ra đi, bé Ánh nhìn qua thấy bi giờ." Nàng khẩn thiết nói.
Kim quay sang nhìn bé Ánh thì thấy nàng ấy vẫn đang chăm chú soạn bài: "Không thấy đâu, mà nếu Ánh có nhìn qua thì cũng chỉ thấy sau lưng anh thôi."
Huyền cau mày: "Người gì lì như trâu."
Nói thế rồi Huyền mặc kệ không rút tay lại nữa, tiếp tục dùng tay phải viết bài. Kim cũng thở ra nhẹ nhõm. Lúc này cậu mới nhìn ngắm kỹ hơn. Bàn tay của nàng thật đẹp vừa trắng lại vừa thon gọn, đúng là tay con gái, không dơ và cứng như tay mình. Cậu vuốt nhẹ nhàng lên mu bàn tay, chợt thấy nàng rùng mình. Da gà từ cổ tay cô bé nổi lên. Huyền lại muốn rút tay ra nhưng cậu đã vội nắm chặt lại. Cô bé quay sang nhìn cậu một cái rồi lại tiếp tục viết bài.
Kim nhẹ nhàng gọi: "Huyền!"
Nàng "hửm!" một tiếng.
Cậu cười: "Em có thích anh hông!"
Thảo Huyền quay lại nhìn cậu rồi chu cái miệng xinh xắn lên: "Hông !!!"
Xong nàng lại tiếp tục nhìn xuống trang vở viết bài. Còn cậu thì chưng hửng: "Sao vậy !"
Nàng: "Thì không thích thì không thích thôi."
Kim: "Nhưng mà phải có lý do chứ."
Nàng: "Tui.. thì tui không thích mấy người học giỏi. Với lại nhìn ông thấy ghét."
Kim thầm hiểu thì ra từ trước tới giờ Huyền lạnh lùng với cậu là vì cậu học giỏi sao. Sao người lớn luôn khen và thích cậu học giỏi mà cô bé lại không thích nhỉ. Lạ thật.
Cậu buột miệng hỏi: "Sao Huyền lại không thích mấy người học giỏi?"
Nàng đáp: "Vì họ hay xem thường người khác."
Kim: "Nhưng anh có xem thường ai đâu."
Nàng: "Sao hông, trên trường nhìn cái mặt ông vênh vênh là không ưa được rồi."
Đúng là Kim có vênh vênh thật, chắc vì học hơn bạn bè nên nhiều lúc cậu cũng tự mãn. Nhưng mà sao Huyền lại biết nhỉ, hóa ra cô bé cũng hay để ý đến cậu (cười thầm).
Kim: "Nhưng Kim đâu có vênh với Huyền đâu."
Nàng: "Dám hông ! Tui đạp cho."
Kim: "Trời! Cũng dữ quá hén."
"Chứ sao." Nói xong nàng cười mủm mỉm thật là đáng yêu. Cậu khẽ nắm lấy tay nàng rồi nói:
"Nhưng mà Kim thích Huyền lắm. Hay là Kim học ngu lại nha?"
Nàng: "Khùng!"
Kim: "Sao khùng?"
Nàng: "Tui cũng không thích mấy người học ngu cho lắm."
Kim ngạc nhiên: "Ơ… sao kỳ vậy?"
"Thật ra học giỏi như ông cũng tốt nhưng ông phải thân thiện và hòa đồng với bạn bè, biết giúp đỡ mọi người xung quanh. Đừng có ỷ mình học giỏi được thầy cô thương rồi không xem ai ra gì."
Nghe nàng nói xong Kim như bừng tỉnh. Hóa ra mẫu người Huyền thích là phải như thế, chẳng trách bấy lâu nay cậu rất ít bạn bè. Bọn con gái trên trường cũng ít khi dám nói chuyện với cậu.
Kim cười: "Kim biết rồi. Mà nếu Kim nghe lời Huyền thì Huyền sẽ thích Kim đúng hông?"
Nàng quay lại nhìn cậu rồi cười: "Hông luôn!"
Nói rồi nàng lại tiếp tục viết bài và cổ áo lại chùng xuống và tất nhiên cậu không thể bỏ lỡ và liếc nhìn vào. Vú nàng đẹp quá, to và tròn hơn của bé Ánh nhiều. Ước gì mình được rờ thử một lần, lúc đó côn thịt cậu lại ngóc đầu lên trong lúc cậu đang mơ mộng thì đột nhiên bé Ánh gọi: "Anh Kim qua chỉ giúp em bài này với."
Cậu đứng dậy và đi qua chỗ bé Ánh. Huyền vẫn không thèm để ý đến cậu mà cứ chăm chú vào cuốn sách. Kim ngồi xuống và chỉ bài cho cô bé thì bất chợt tay Ngọc Ánh bóp nhẹ côn thịt đang cứng ngắc của cậu làm Kim giật mình. Cậu trố mắt nhìn nàng: "Em … em làm gì vậy?"
Kim hốt hoảng nhìn bé Ánh rồi quay sang bên kia nhìn Huyền xem nàng ấy có nhìn qua đây không, nhưng may sao cô bé vẫn đang chăm chăm đọc sách. Còn bé Ánh thì vẫn bóp bóp côn thịt của cậu và cười tủm tỉm. Kim sợ Huyền thấy nên cầm tay cô bé gạt ra rồi nói nhỏ: "Chị em thấy bây giờ. Sau này có người em không được vậy nghe chưa?"
Cô nàng dạ dạ nhưng tay lại thò qua và bóp nhẹ côn thịt cậu một cái nữa mới chịu. Sau đó hỏi cậu: "Sao nó cứng vậy anh?"
Kim cười: "Thì tại em dễ thương."
Ngọc Ánh bĩu môi: "Anh xạo, nãy giờ anh ngồi bên chị Huyền mà."
Kim chống chế: "Thì chị của em cũng dễ thương mà."
Bé Ánh: "Bằng em hông?"
Kim nịnh: "Em dễ thương hơn."
"Thiệt hả hihi." Nàng lại cười tít mắt, đúng là hai chị em mỗi người một tính cách khác nhau, tuy nhiên sự xinh xắn thì mười phân vẹn mười. Nãy giờ côn thịt vẫn cứng đơ không chịu xuống, Kim quay sang nhìn Huyền rồi đứng dậy ngồi qua phía bên kia của bé Ánh để phòng khi Huyền quay sang thì cũng không thấy gì. Xong xuôi cậu thì thầm vào tai cô bé: "Em rờ côn thịt anh nữa đi."
Nàng nhìn cậu và nhìn xuống côn thịt đã được cậu cho ra khỏi quần với ánh mắt tròn xoe. Có lẽ đây là lần đầu tiên Ngọc Ánh thấy côn thịt của con trai nên cô bé vẫn còn xấu hổ. Lần trước là đêm tối nên cô bé không nhìn rõ nên ít ngại hơn.
"Anh... anh không sợ chị Huyền thấy hả?" Bé Ánh ấp úng.
"Không thấy đâu, anh ngồi bên này chị Huyền có quay qua cũng chỉ thấy em thôi. Em rờ đi." Kim đáp.
"Nhưng mà..." Nàng còn đang do dự thì Kim cầm lấy tay cô bé đặt lên côn thịt mình rồi vuốt vuốt: "Em vuốt giúp anh đi, anh khó chịu quá."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.