Chương 50: Tụng thánh hướng ảnh
Jassica
28/01/2015
Vừa nhìn thấy thần sắc của Liên Mị, Hiên Viên Thần liền đoán được nghĩ của nàng .Nữ nhân này, luôn muốn chọc giận mình.
Hiên Viên Thần đứng lên, từng bước một đi tới, giận quá thành cười, đưa tay nâng cằm Liên Mị: "Mẫu hậu đang suy nghĩ gì, muốn bỏ đứa bé này sao?"
“Con chưa ra đời, mẫu hậu muốn giết chết nó ?"
Liên Mị há to miệng, không nói nên lời.
Nàng quả thật có ý này, nhưng lại bắt đầu do dự.
Đứa bé này vô tội, nhưng nàng rất áy náy và thấy có lỗi với nó ,nó phải mang theo cổ độc mà sống sao ? "Hài tử không nên sinh ra, nên ở trong bụng củ phi tần khác , không phải chỗ này!"
Hiên Viên Thần giật khóe miệng: "Cho nên nói, mẫu hậu không cần hài tử nữa?"
Liên Mị cắn môi, một hồi lâu sau chậm rãi gật đầu: "Ta không muốn đứa bé này, Hoàng Thượng, ta có thể thay ngươi lại lập thêm tần phi."
"Sau đó làm cho những nữ nhân kia sinh hạ con của ta? Mẫu hậu thật lợi hại, không biết ta chỉ còn lại không đến một năm sinh mệnh , không nhìn thấy được hài tử sinh ra." bàn tay Hiên Viên Thần chậm rãi đặt trên bụng của nàng, nhẹ nhàng nói: "Hay là nói mẫu hậu muốn cho ta chết không nhắm mắt , không có con nối dõi ,để người khác làm vua tiếp sao “?? Liên Mị kinh ngạc : "Hoàng Thượng không có giết Lâm tướng quân?"
"hắn rất giảo hoạt, đã đào tẩu." Hiên Viên Thần đã hao tâm tổn sức bày ra thiên la địa võng, cuối cùng lại để Lâm Li Triệt trốn thoát .
không có Vệ quốc hỗ trợ, Lâm Li Triệt sau lưng còn người giúp sức . Hiên Viên Thần cảm thấy nên đổi đi hết thần tử tiên đế, cho triều đình chiêu mộ thanh niên có tài, nuôi tâm phúc của mình.
Liên Mị giật mình, Lâm Li Triệt còn cài nhiều tai mất, có thể thấy được thủ đoạn lợi hại .
Nàng nghĩ đến lời của Hiên Viên Thần, không đến một năm , hắn sẽ chết sao ?Nghĩ một lúc Liên Mị lại lắc đầu.
Nàng tại sao phải đồng tình Hiên Viên Thần, tại sao phải sinh con cho hắn?
Mình là thái hậu, không phải là phi tần của Hiên Viên Thần!
"Hoàng Thượng không nên quên , ta là thái hậu. Thái hậu có thai, nếu là truyền đi, chính là điểm nhơ trong Hoàng gia."
"Điểm nhơ?" Hiên Viên Thần cười nhạo một tiếng, khóe miệng cong lạnh: "Ai dám ở trước mặt trẫm ý kiến ? Sau lưng nghị luận, thái hậu không nhìn thấy không nghe được, cần gì phải để ý tới?"
hắn tiến lên một bước, đem Liên Mị ôm vào ngực của mình, thấp giọng nói: "Trẫm chỉ muốn hỏi một câu, mẫu hậu có nghĩ giữ lại đứa bé này, như vậy đủ rồi."
Liên Mị hít một hơi, nàng đương nhiên muốn đứa bé này, cho dù không phải hài tử của Hiên Viên Thần.
Thấy nàng trầm mặc, Hiên Viên Thần đứng thẳng, không muốn lại tiếp tục cái đề tài này: "Ta cho mẫu hậu ba ngày thời gian, ba ngày sau mẫu hậu lại nói cho ta biết đáp án cũng không muộn."
Nhìn Liên Mị xoay người, hắn lại bổ sung: "Đúng rồi, trong cung người chết thì chết, tổn thương tổn thương, hơn phân nửa không thể dùng. Trẫm làm chủ, từ bên ngoài chọn mua nha hoàn cùng một bà má , mẫu hậu thích hợp dùng được."
Liên Mị nghe vậy, không chút nào để ở trong lòng.
Trong hoàng cung đều là tâm phúc của hắn , là ai hầu hạ cũng như nhau thôi , cho dù không phải là tâm phúc, cũng là e ngại Hiên Viên Thần , nào dám không nghe lời?
Nàng đưa tay xoa xoa bụng của mình , trước khi xuất giá , Liên Mị không chỉ một lần nghĩ tới, phụ từ tử hiếu, một nhà ba người vui vẻ . Nàng lập gia đình, sẽ săn sóc phu quân, có lẽ mang dáng vẻ thư sinh, có lẽ là quân nhân, một hai năm sau, liền sinh hài tử, sau đó ở trong sân trải qua cuộc sống ấm áp .
Về sau vào cung, hy vọng này thật xa vời.
Ai ngờ có một ngày, đứa bé này đột nhiên ở trong bụng của mình.
Liên Mị nhẹ khẽ vuốt vuốt bụng, trong lòng cảm thán, đứa bé này thật sự là đến nhầm chỗ.
Mặc kệ rơi vào ai trong bụng, đều muốn so với mình tốt.
"Tiểu thư!"
âm quen thuộc vang lên, Liên Mị không thể tin ,ngẩng đầu, mặt tràn đầy kích động đi tới, cầm bàn tay thon gầy của nàng ta: "Liên Thúy, ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Nàng lại nhìn thấy phía sau là Chương má má, lại càng kinh ngạc: "Các ngươi không phải trốn ra rồi sao , sao lại ở trong cung?"
Liên Thúy trông thấy Liên Mị nhìn không có cái gì khổ, lúc này mới yên tâm, nhịn không được đỏ mắt lên: "Nương nương, chúng ta..."
"Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, còn không mau đỡ nương nương đi vào?" Chương má má lại đột nhiên mở miệng cắt đứt lời của Liên Thúy, Liên Thúy mắt nhìn sau lưng Liên Mị cúi đầu không nói lời nào ,Hương Lam bĩu môi, đỡ Liên Mị tiến vào.
"Chương má má , chân người ..." Liên Mị mới vừa ngồi xuống, không thể chờ Hương Lam đi , ân cần hỏi.
Liên Thúy lại đỏ mắt, thấp giọng đáp: "Đều tại ta, chúng ta vừa rời đi, đã bị một đôi vợ chồng trung niên, bắt nô tỳ, nói nô tỳ là nữ nhi đào hôn. Bên cạnh dân chúng không dám nhúng tay, nếu không phải là Chương má má liều mạng, ta sợ cũng bị bọn họ đoạt lên xe ngựa, bắt đi."
Nàng xem thấy chân Chương má má, đau lòng nói: "Những người kia ác độc , dùng gậy gộc, dùng sức đánh Chương má má,. thật may là có người nhìn ra, gọi tới sai gia, bằng không Chương má má sợ là bị bọn họ đánh chết."
Nhớ tới tình cảnh lúc trước, Liên Thúy là vừa sợ vừa giận lại sợ,rưng rưng nước mắt . Nàng lau lệ, lòng tràn đầy áy náy. Nếu không phải mình chủ quan, thì sẽ không bị người buôn lậu nhắm vào ?
Chương má má thở dài, mặc kệ nói mấy lần, Liên Thúy luôn cảm thấy có lỗi . Kỳ thật tai họa này cũng không thể trách ai . Đại khái, đều là mệnh.
"Nương nương yên tâm, thái y đến nhìn rồi, chỉ nói là bị thương ngoài da, điều dưỡng liền có thể tốt." Nhưng chắc chắn sẻ không thể khôi phục hoàn toàn ,chỉ có thể phục hồi , bảy tám phần .Liên Mị trầm mặc , khe khẽ thở dài, bắt được hai tay của người: "Bên ngoài rối loạn , các ngươi có thể còn sống, cũng đã rất tốt . Hôm nay trở lại bên cạnh ta cũng tốt, Chương má má chân có thái y lo liệu , Liên Thúy cũng có thể không cần lại lo lắng hãi hùng ."
Liên Thúy lau đi lệ trên khóe mắt , nhẹ nhàng gõ đầu.
Liên Thúy gầy đi nhiều , hiển nhiên ở bên ngoài bôn ba , cuộc sống hàng ngày khókhăn , đối với Chương má má vừa áy náy, cái cằm gầy nhọn , khiến Liên Mị thấy đau lòng.
Đuổi nàng đi phòng bếp chuẩn bị điểm tâm , Liên Mị chần chờ một lát, rốt cuộc hay là nói cho Chương má má: "Má má, ta đã mang cốt nhục của Hoàng Thượng."
Chương má má kinh đến muốn nhảy dựng lên, ngẩng đầu nhìn hướng Liên Mị, nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại: "Nương nương, Hoàng Thượng đã biết rồi?"
"hắn biết rồi." Liên Mị nhìn xem nàng ánh mắt khiếp sợ, lại nói: "Má má, ta không muốn đứa bé này sinh ra phải chịu tội."
"Nương nương không muốn đứa bé này?" Chương má má nhìn nàng có chút đau lòng, Liên Mị từ nhỏ rất lương thiện , đích thân giết chết con của mình, sao mà không đau lòng.
Nhưng là Liên Mị , nếu đứa nhỏ này sinh ra , liệt tổ liệt tông Liên gia thể diện nên để vào đâu?
Hiên Viên Thần hậu cung tần phi còn không có mang thai, ngược lại là Liên Mị ,vị thái hậu này . Người sáng suốt cũng nhìn ra được, tiên đế thời điểm cưới Liên Mị, đã bệnh nặng, nằm ở trên giường bất tỉnh nhân sự. nói sau qua đời mấy tháng, hài tử mới mang thai, không thể nào là tiên đế .
Như vậy cũng chỉ có Hiên Viên Thần , ai có thể đoán không ra là hài tử của Hiên Viên Thần?
Ngự sử chỉ sợ muốn hại Liên Mị , tiên đế chết không có mấy tháng, nàng liền cấu kết lại tân đế .
Cho dù có Hiên Viên Thần che chở, vậy thì đã sao .
Hài tử vừa ra đời, nhất định cả đời gánh vác lấy danh nhơ.
Danh không chính ngôn không thuận, đứa bé này về sau không thể làm thái tử, , bị người chê cười .
Hơn nữa, Hiên Viên Thần hôm nay yêu thích Liên Mị, bởi vì Liên Mị xinh đẹp động lòng người.
Như vậy mười năm sau đâu, hai mươi năm sau đâu, Hiên Viên Thần còn có thể liên tục che chở nàng cùng hài tử ?Hoàng thượng có thể chỉ có một nữ nhân sao ?
Chương má má xoa lên mu bàn tay nàng, nhẹ giọng nói: "Mặc kệ nương nương quyết định gì, nô tỳ đều là đứng ở phía nương nương."
Ba ngày thời gian, thoáng qua rồi biến mất.
Có Liên Thúy ở bên , Chương má má chiếu cố, Liên Mị đã quyết định, cả người trầm tĩnh lại, ăn ngủ đều thoải mái .
Chỉ là ba ngày sau, truyện thái y trước đây bắt mạch, nàng mở miệng nói: "Cho một thang thuốc, là cái gì ngươi nên hiểu."
Thái y cúi đầu lui xuống, Liên Mị biết rõ hắn phải đi bẩm báo Hiên Viên Thần.
Quả thật sau đó không lâu, Hiên Viên Thần bước đi đến.
hắn nhìn Liên Mị, cũng biết nàng không có thay đổi chủ ý, khóe môi nhếch lên một tia trào phúng độ cong: "Mẫu hậu đã có quyết định?"
"Đúng vậy, Hoàng Thượng." Liên Mị đánh bạo ngẩng đầu lên, nghênh tiếp ánh mắt của hắn: "Ta không muốn thay đổi chủ ý, mong Hoàng Thượng thành toàn."
"Tốt, không hổ là mẫu hậu, ngay cả hài tử của trẫm và nàng ,nàng cũng nhẫn tâm giết ." Ngữ khí của Hiên Viên Thần hơi có chút nghiến răng nghiến lợi, nhìn chung quanh, thản nhiên nói: "Nếu là hài nhi của trẫm, cho dù chết, cũng muốn cho con vui vẻ sống ở dưới đó , mẫu hậu nghĩ xem có nên cho vài người đi theo con chúng ta , để xuống dưới có người bầu bạn ,chơi cùng với nó không ."
Nghe vậy, Liên Mị sững sờ, chỉ thấy hắn chỉ một ngón tay: " nha hoàn cùng Chương má là tâm phúc của nàng , cho các nàng cùng hài nhi trẫm chôn cùng đi!"
Hiên Viên Thần đứng lên, từng bước một đi tới, giận quá thành cười, đưa tay nâng cằm Liên Mị: "Mẫu hậu đang suy nghĩ gì, muốn bỏ đứa bé này sao?"
“Con chưa ra đời, mẫu hậu muốn giết chết nó ?"
Liên Mị há to miệng, không nói nên lời.
Nàng quả thật có ý này, nhưng lại bắt đầu do dự.
Đứa bé này vô tội, nhưng nàng rất áy náy và thấy có lỗi với nó ,nó phải mang theo cổ độc mà sống sao ? "Hài tử không nên sinh ra, nên ở trong bụng củ phi tần khác , không phải chỗ này!"
Hiên Viên Thần giật khóe miệng: "Cho nên nói, mẫu hậu không cần hài tử nữa?"
Liên Mị cắn môi, một hồi lâu sau chậm rãi gật đầu: "Ta không muốn đứa bé này, Hoàng Thượng, ta có thể thay ngươi lại lập thêm tần phi."
"Sau đó làm cho những nữ nhân kia sinh hạ con của ta? Mẫu hậu thật lợi hại, không biết ta chỉ còn lại không đến một năm sinh mệnh , không nhìn thấy được hài tử sinh ra." bàn tay Hiên Viên Thần chậm rãi đặt trên bụng của nàng, nhẹ nhàng nói: "Hay là nói mẫu hậu muốn cho ta chết không nhắm mắt , không có con nối dõi ,để người khác làm vua tiếp sao “?? Liên Mị kinh ngạc : "Hoàng Thượng không có giết Lâm tướng quân?"
"hắn rất giảo hoạt, đã đào tẩu." Hiên Viên Thần đã hao tâm tổn sức bày ra thiên la địa võng, cuối cùng lại để Lâm Li Triệt trốn thoát .
không có Vệ quốc hỗ trợ, Lâm Li Triệt sau lưng còn người giúp sức . Hiên Viên Thần cảm thấy nên đổi đi hết thần tử tiên đế, cho triều đình chiêu mộ thanh niên có tài, nuôi tâm phúc của mình.
Liên Mị giật mình, Lâm Li Triệt còn cài nhiều tai mất, có thể thấy được thủ đoạn lợi hại .
Nàng nghĩ đến lời của Hiên Viên Thần, không đến một năm , hắn sẽ chết sao ?Nghĩ một lúc Liên Mị lại lắc đầu.
Nàng tại sao phải đồng tình Hiên Viên Thần, tại sao phải sinh con cho hắn?
Mình là thái hậu, không phải là phi tần của Hiên Viên Thần!
"Hoàng Thượng không nên quên , ta là thái hậu. Thái hậu có thai, nếu là truyền đi, chính là điểm nhơ trong Hoàng gia."
"Điểm nhơ?" Hiên Viên Thần cười nhạo một tiếng, khóe miệng cong lạnh: "Ai dám ở trước mặt trẫm ý kiến ? Sau lưng nghị luận, thái hậu không nhìn thấy không nghe được, cần gì phải để ý tới?"
hắn tiến lên một bước, đem Liên Mị ôm vào ngực của mình, thấp giọng nói: "Trẫm chỉ muốn hỏi một câu, mẫu hậu có nghĩ giữ lại đứa bé này, như vậy đủ rồi."
Liên Mị hít một hơi, nàng đương nhiên muốn đứa bé này, cho dù không phải hài tử của Hiên Viên Thần.
Thấy nàng trầm mặc, Hiên Viên Thần đứng thẳng, không muốn lại tiếp tục cái đề tài này: "Ta cho mẫu hậu ba ngày thời gian, ba ngày sau mẫu hậu lại nói cho ta biết đáp án cũng không muộn."
Nhìn Liên Mị xoay người, hắn lại bổ sung: "Đúng rồi, trong cung người chết thì chết, tổn thương tổn thương, hơn phân nửa không thể dùng. Trẫm làm chủ, từ bên ngoài chọn mua nha hoàn cùng một bà má , mẫu hậu thích hợp dùng được."
Liên Mị nghe vậy, không chút nào để ở trong lòng.
Trong hoàng cung đều là tâm phúc của hắn , là ai hầu hạ cũng như nhau thôi , cho dù không phải là tâm phúc, cũng là e ngại Hiên Viên Thần , nào dám không nghe lời?
Nàng đưa tay xoa xoa bụng của mình , trước khi xuất giá , Liên Mị không chỉ một lần nghĩ tới, phụ từ tử hiếu, một nhà ba người vui vẻ . Nàng lập gia đình, sẽ săn sóc phu quân, có lẽ mang dáng vẻ thư sinh, có lẽ là quân nhân, một hai năm sau, liền sinh hài tử, sau đó ở trong sân trải qua cuộc sống ấm áp .
Về sau vào cung, hy vọng này thật xa vời.
Ai ngờ có một ngày, đứa bé này đột nhiên ở trong bụng của mình.
Liên Mị nhẹ khẽ vuốt vuốt bụng, trong lòng cảm thán, đứa bé này thật sự là đến nhầm chỗ.
Mặc kệ rơi vào ai trong bụng, đều muốn so với mình tốt.
"Tiểu thư!"
âm quen thuộc vang lên, Liên Mị không thể tin ,ngẩng đầu, mặt tràn đầy kích động đi tới, cầm bàn tay thon gầy của nàng ta: "Liên Thúy, ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Nàng lại nhìn thấy phía sau là Chương má má, lại càng kinh ngạc: "Các ngươi không phải trốn ra rồi sao , sao lại ở trong cung?"
Liên Thúy trông thấy Liên Mị nhìn không có cái gì khổ, lúc này mới yên tâm, nhịn không được đỏ mắt lên: "Nương nương, chúng ta..."
"Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, còn không mau đỡ nương nương đi vào?" Chương má má lại đột nhiên mở miệng cắt đứt lời của Liên Thúy, Liên Thúy mắt nhìn sau lưng Liên Mị cúi đầu không nói lời nào ,Hương Lam bĩu môi, đỡ Liên Mị tiến vào.
"Chương má má , chân người ..." Liên Mị mới vừa ngồi xuống, không thể chờ Hương Lam đi , ân cần hỏi.
Liên Thúy lại đỏ mắt, thấp giọng đáp: "Đều tại ta, chúng ta vừa rời đi, đã bị một đôi vợ chồng trung niên, bắt nô tỳ, nói nô tỳ là nữ nhi đào hôn. Bên cạnh dân chúng không dám nhúng tay, nếu không phải là Chương má má liều mạng, ta sợ cũng bị bọn họ đoạt lên xe ngựa, bắt đi."
Nàng xem thấy chân Chương má má, đau lòng nói: "Những người kia ác độc , dùng gậy gộc, dùng sức đánh Chương má má,. thật may là có người nhìn ra, gọi tới sai gia, bằng không Chương má má sợ là bị bọn họ đánh chết."
Nhớ tới tình cảnh lúc trước, Liên Thúy là vừa sợ vừa giận lại sợ,rưng rưng nước mắt . Nàng lau lệ, lòng tràn đầy áy náy. Nếu không phải mình chủ quan, thì sẽ không bị người buôn lậu nhắm vào ?
Chương má má thở dài, mặc kệ nói mấy lần, Liên Thúy luôn cảm thấy có lỗi . Kỳ thật tai họa này cũng không thể trách ai . Đại khái, đều là mệnh.
"Nương nương yên tâm, thái y đến nhìn rồi, chỉ nói là bị thương ngoài da, điều dưỡng liền có thể tốt." Nhưng chắc chắn sẻ không thể khôi phục hoàn toàn ,chỉ có thể phục hồi , bảy tám phần .Liên Mị trầm mặc , khe khẽ thở dài, bắt được hai tay của người: "Bên ngoài rối loạn , các ngươi có thể còn sống, cũng đã rất tốt . Hôm nay trở lại bên cạnh ta cũng tốt, Chương má má chân có thái y lo liệu , Liên Thúy cũng có thể không cần lại lo lắng hãi hùng ."
Liên Thúy lau đi lệ trên khóe mắt , nhẹ nhàng gõ đầu.
Liên Thúy gầy đi nhiều , hiển nhiên ở bên ngoài bôn ba , cuộc sống hàng ngày khókhăn , đối với Chương má má vừa áy náy, cái cằm gầy nhọn , khiến Liên Mị thấy đau lòng.
Đuổi nàng đi phòng bếp chuẩn bị điểm tâm , Liên Mị chần chờ một lát, rốt cuộc hay là nói cho Chương má má: "Má má, ta đã mang cốt nhục của Hoàng Thượng."
Chương má má kinh đến muốn nhảy dựng lên, ngẩng đầu nhìn hướng Liên Mị, nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại: "Nương nương, Hoàng Thượng đã biết rồi?"
"hắn biết rồi." Liên Mị nhìn xem nàng ánh mắt khiếp sợ, lại nói: "Má má, ta không muốn đứa bé này sinh ra phải chịu tội."
"Nương nương không muốn đứa bé này?" Chương má má nhìn nàng có chút đau lòng, Liên Mị từ nhỏ rất lương thiện , đích thân giết chết con của mình, sao mà không đau lòng.
Nhưng là Liên Mị , nếu đứa nhỏ này sinh ra , liệt tổ liệt tông Liên gia thể diện nên để vào đâu?
Hiên Viên Thần hậu cung tần phi còn không có mang thai, ngược lại là Liên Mị ,vị thái hậu này . Người sáng suốt cũng nhìn ra được, tiên đế thời điểm cưới Liên Mị, đã bệnh nặng, nằm ở trên giường bất tỉnh nhân sự. nói sau qua đời mấy tháng, hài tử mới mang thai, không thể nào là tiên đế .
Như vậy cũng chỉ có Hiên Viên Thần , ai có thể đoán không ra là hài tử của Hiên Viên Thần?
Ngự sử chỉ sợ muốn hại Liên Mị , tiên đế chết không có mấy tháng, nàng liền cấu kết lại tân đế .
Cho dù có Hiên Viên Thần che chở, vậy thì đã sao .
Hài tử vừa ra đời, nhất định cả đời gánh vác lấy danh nhơ.
Danh không chính ngôn không thuận, đứa bé này về sau không thể làm thái tử, , bị người chê cười .
Hơn nữa, Hiên Viên Thần hôm nay yêu thích Liên Mị, bởi vì Liên Mị xinh đẹp động lòng người.
Như vậy mười năm sau đâu, hai mươi năm sau đâu, Hiên Viên Thần còn có thể liên tục che chở nàng cùng hài tử ?Hoàng thượng có thể chỉ có một nữ nhân sao ?
Chương má má xoa lên mu bàn tay nàng, nhẹ giọng nói: "Mặc kệ nương nương quyết định gì, nô tỳ đều là đứng ở phía nương nương."
Ba ngày thời gian, thoáng qua rồi biến mất.
Có Liên Thúy ở bên , Chương má má chiếu cố, Liên Mị đã quyết định, cả người trầm tĩnh lại, ăn ngủ đều thoải mái .
Chỉ là ba ngày sau, truyện thái y trước đây bắt mạch, nàng mở miệng nói: "Cho một thang thuốc, là cái gì ngươi nên hiểu."
Thái y cúi đầu lui xuống, Liên Mị biết rõ hắn phải đi bẩm báo Hiên Viên Thần.
Quả thật sau đó không lâu, Hiên Viên Thần bước đi đến.
hắn nhìn Liên Mị, cũng biết nàng không có thay đổi chủ ý, khóe môi nhếch lên một tia trào phúng độ cong: "Mẫu hậu đã có quyết định?"
"Đúng vậy, Hoàng Thượng." Liên Mị đánh bạo ngẩng đầu lên, nghênh tiếp ánh mắt của hắn: "Ta không muốn thay đổi chủ ý, mong Hoàng Thượng thành toàn."
"Tốt, không hổ là mẫu hậu, ngay cả hài tử của trẫm và nàng ,nàng cũng nhẫn tâm giết ." Ngữ khí của Hiên Viên Thần hơi có chút nghiến răng nghiến lợi, nhìn chung quanh, thản nhiên nói: "Nếu là hài nhi của trẫm, cho dù chết, cũng muốn cho con vui vẻ sống ở dưới đó , mẫu hậu nghĩ xem có nên cho vài người đi theo con chúng ta , để xuống dưới có người bầu bạn ,chơi cùng với nó không ."
Nghe vậy, Liên Mị sững sờ, chỉ thấy hắn chỉ một ngón tay: " nha hoàn cùng Chương má là tâm phúc của nàng , cho các nàng cùng hài nhi trẫm chôn cùng đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.