Chương 94: Chính hắn giết Tống Nhu (1)
Bộ Nguyệt Thiển Trang
20/05/2024
“Buồn cười! Buồn cười...”
Giang thị đứng ngay bên cạnh giường của Thái trưởng Công chúa, bà tức run cả người, nhìn sang Nhạc Giá khí vũ hiên ngang nhà mình thì bà càng giận đến đỏ cả mắt. Bà cũng là khuê nữ danh gia vọng tộc nên bà hiểu rõ hành vi của Tống Nhu đúng là sỉ nhục quá lớn đối với gia tộc, mà với giáo dưỡng của mình nên bà không thể thốt ra những lời ác độc giành cho Tống Nhu, thế nhưng bà thực sự hận, rất hận người Tống gia.
Nhi tử của bà tốt như vậy, bà cũng chưa bao giờ muốn thấy người sang bắt quàng làm họ mà phải đi cưới một nữ tử gia thế cao sang, bà chỉ muốn cầu một đứa con dâu hiền lương thục đức hiểu lễ nghi phép tắc, có thể sống vui vẻ hạnh phúc sinh con đẻ cái với nhi tử nhà mình kéo dài hương hỏa thế là đủ rồi.
Bà vốn cũng chẳng mơ ước gì xa xôi, ngày mà Hoàng thượng chỉ hôn cho Tống gia thì bà cũng chẳng vì gia thế của người ta mà vui mừng, chỉ cảm thấy Tống gia dù sao cũng là danh môn vọng tộc ở kinh thành cho nên nữ nhi trong nhà nhất định cũng sẽ được giáo dưỡng chu toàn.
Thế nhưng bà hoàn toàn không nghĩ đến, vậy mà Tống gia lại khiến cho An Dương Hầu phủ gánh mỗi nhục nhã đến nhường này...
“Hầu gia, việc này nhất định không thể cho qua được!”
Giang thị cắn chặt răng, Nhạc Giá đứng bên cạnh tuy chau mày nhưng sắc mặt cũng coi như vẫn giữ được bình tĩnh.
Nhạc Quỳnh gật đầu nhìn về phía Thái trưởng Công chúa, “Mẫu thân, việc này có cần lập tức phái người đi kinh thành không...”
Thái trưởng Công chúa cười lạnh, “Tống thị là một trong những danh môn ở kinh thành, thế nhưng kinh thành à... càng phồn hoa phú quý thì càng dơ bẩn xấu xa hơn tưởng tượng người khác.” Thái trưởng Công chúa nói xong thì vẻ mặt quyết đoán hơn, “Việc này phân thành hai, khúc mắc với Tống thị là gia sự giữa chúng ta, còn chuyện Tống tiểu thư chết lại là công sự, trước mắt cứ lo công sự trước rồi gia sự tính sau.”
Vượt ngoài dự kiến của Nhạc Quỳnh, Thái trưởng Công chúa lại không hề tức giận nên nỗi lo lắng cho sức khỏe của bà trong ông cũng buông lỏng ra một chút, ông gật đầu, “Xin vâng theo căn dặn của mẫu thân, trước tiên chờ án mạng có kết luận rồi mới nhắc đến những chuyện khác.”
Thái trưởng Công chúa nhìn về phía Hoắc Hoài Tín, “Ngươi cứ lo phá án của ngươi, chuyện riêng của Hầu phủ không cần ngươi phải quản nữa.”
Trong lòng Hoắc Hoài Tín rất căng thẳng, ông thà rằng đừng biết đến mấy việc riêng tư này của Hầu phủ, vì thế ông mới ho nhẹ một tiếng rồi nói, “Xin Thái trưởng Công chúa yên tâm, hạ quan biết phân biệt nặng nhẹ, chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, hạ quan suy đoán Ngụy gia công tử chắc hẳn sẽ biết nguyên nhân, cho nên hạ quan muốn mời Ngụy công tử đến hỏi đôi lời, Thái trưởng Công chúa người thấy sao?”
Vẻ mặt Thái trưởng Công chúa vốn vẫn còn đang ốm yếu thế nhưng hiện tại lại có thêm vẻ quyết đoán sát phạt, bà gật đầu, “Được, gọi nó qua đây hỏi đi, ta cũng muốn nghe xem tiểu chất Ngụy gia này sẽ trả lời như thế nào.”
Hoắc Hoài Tín gật đầu, ngược lại lại nhìn về phía Nhạc Quỳnh, Nhạc Quỳnh liền đi căn dặn tên hầu đứng bên ngoài, “Đi mời Ngụy gia công tử đến đây.”
Hoắc Hoài Tín đảo mắt mấy cái rồi đi đến bên cạnh Nhạc Quỳnh nói nhỏ mấy câu, Nhạc Quỳnh nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi mới gật đầu, “Được, ngươi cứ thế mà làm.”
Nhạc Quỳnh vừa dứt lời thì Dương Tịch ở bên ngoài đã nói, “Hầu gia, Tri phủ Đại nhân, Tề bổ đầu đã bắt người đến đây rồi.”
Hoắc Hoài Tín và Nhạc Quỳnh liếc nhau rồi đi ra ngoài, mãi một lúc sau mới quay trở về. Người đứng trong phòng không ai biết Hoắc Hoài Tín vừa mới đi thu xếp chuyện gì mà trên mặt ông đã có vẻ chắc chắn như vậy. Rất nhanh sau đó Ngụy Ngôn Chi đã được gọi đến.
“Tiểu chất bái kiến Thái trưởng Công chúa Điện hạ, bái kiến Hầu gia, phu nhân, bái kiến Tri phủ Đại nhân!”
Ngụy Ngôn Chi hành lễ một vòng, lại cúi đầu với Yến Trì và Nhạc Giá. Hoắc Hoài Tín và Nhạc Quỳnh ngồi trên ghế rộng ở hai bên trong phòng, Nhạc Quỳnh không nói gì nhưng Hoắc Hoài Tín đã lên tiếng trước, “Ngụy công tử, đêm qua nghĩa trang bị cháy ngươi có biết không?”
Ngụy Ngôn Chi nhất thời sửng sốt, “Cháy? Nghĩa trang cháy sao?”
Hoắc Hoài Tín không có phản ứng gì với vẻ kinh ngạc của Ngụy Ngôn Chi, ông cười như không cười, “Xem ra Ngụy công tử không biết thật, nhưng chuyện này Ngụy công tử có thể không biết chứ có một chuyện khác chắc chắn Ngụy công tử phải biết.”
Ngụy Ngôn Chi đã nhận ra giọng nói của Hoắc Hoài Tín có vấn đề, hắn ưỡn thẳng sống lưng, trên mặt cực kỳ thản nhiên, “Tri phủ Đại nhân nói là chuyện gì?”
Hoắc Hoài Tín mím môi, đè thấp thanh âm, “Chuyện Tống tiểu thư đã từng mang thai, Ngụy công tử có lẽ là biết chứ?”
Lông mày Ngụy Ngôn Chi nhảy dựng, chớp mắt liên tục, “Từng... từng mang thai...”
Hoắc Hoài Tín nhìn chằm chằm biểu hiện của Ngụy Ngôn Chi, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng cũng đều tập trung nhìn thẳng vào hắn. Nhưng Ngụy Ngôn Chi không hề che giấu điều gì cứ thế đứng chết trân trong phòng, hắn nhìn ánh mắt mọi người rồi sau đó trên mặt cũng hiện ra vẻ chua xót, “Tri phủ Đại nhân, việc này... việc này tiểu chất không rõ lắm... Tiều chất...”
“Ngươi không rõ ràng lắm? Quốc Công phủ và Ngụy phủ nhà ngươi quan hệ rất chặt chẽ, nếu không cũng sẽ không để cho ngươi đến đưa dâu.” Thân mình Hoắc Hoài Tín nghiêng về phía trước, ánh mắt và ngữ khí đều áp bức người, “Ngay trước khi Tống tiểu thư xuất gia, có từng bị bệnh nặng không? Chẳng lẽ những chuyện này ngươi cũng không biết? Tống tiểu thư có thai vậy phụ thân của hài tử kia là ai? Tống tiểu thư chỉ ở trong khuê phòng, người có thể tiếp xúc với nàng ta chắc chắn phải là người thân cận với Quốc công phủ, Ngụy phủ chính là một trong số đó, chẳng lẽ là Ngụy công tử ngươi...”
Hoắc Hoài Tín hướng mũi nhọn thẳng về phía Ngụy Ngôn Chi, vẻ mặt Ngụy Ngôn Chi nhất thời trở nên lạnh thấu xương, “Không phải!”
Ngụy Ngôn Chi siết chặt nắm đấm giấu trong tay áo, cả người cũng đứng thẳng như một cây gỗ chết, “Không phải ta, đương nhiên không phải ta, tiểu chất chỉ là một thứ tử, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của tiểu thư dòng chính Quốc Công phủ chứ...”
Vừa nói Ngụy Ngôn Chi vừa cúi đầu, giọng nói mang theo vẻ thống khổ, “Chuyện này... Tiểu chất, tiểu chất quả thật không rõ ràng lắm, chỉ là... chỉ là trước khi Tiểu Nhu xuất giá đúng thật có bệnh nặng mất nửa tháng. Đúng rồi, là trước khi đưa dâu khoảng chừng 1 tháng, lúc đó nàng nói là do bị cấm túc chờ gả nên uất ức sinh bệnh thôi, nhưng có điều tiểu chất nghe nói nàng đã mời đại phu đến khám bệnh uống thuốc rồi...”
Ngụy Ngôn Chi hơi ngừng lại rồi nói, “Cũng vào lúc đó, huynh trưởng dòng chính cũng bị ngã gãy chân khiến cho tiểu chất cũng hơi phân vân. Huynh ấy xưa nay đều thích thuần ngựa, có thể nói là kỹ thuật không ai bì kịp nên chuyện bị ngã gãy chân rất khó tin. Lúc đó tiểu chất cũng đến xem thử, thấy người của Quốc Công phủ cũng đều ở đó, có điều sắc mặt bọn họ cực kỳ khó coi, tiểu chất không hiểu vì sao mà sau khi huynh ấy ngã gãy chân lại bị nhốt lại, sau đó mới đổi người đưa dâu...”
Hoắc Hoài Tín nhướn mày, “Nói cách khác, người cấu kết cùng với Tống tiểu thư chính là huynh trưởng dòng chính của ngươi?”
Ngụy Ngôn Chi lắc đầu, “Tiểu chất không rõ lắm, nhưng Đại nhân đã hỏi đến đây thì người duy nhất tiểu chất có thể nghĩ đến đó chính là huynh trưởng dòng chính. Từ nhỏ huynh ấy đã cùng Tiểu Nhu lớn lên, rất quan tâm đến Tiểu Nhu, trong nhà tiểu chất cũng từng có người nói đùa rằng có khi Ngụy phủ và Quốc Công phủ thân càng thêm thân. Có điều... có điều Ngụy phủ ít người, cho dù Quốc Công phủ có yêu thương cháu ngoại thì cũng không muốn thúc đẩy mối hôn sự này.”
“Đúng rồi!” Bỗng nhiên Ngụy Ngôn Chi ngẩng đầu lên, “Vị huynh trưởng dòng chính này của tiểu chất thuận tay trái.”
Lời vừa nói ra thì hai tròng mắt Hoắc Hoài Tín sáng bừng, “Ngươi nói cái gì?!”
Ngụy Ngôn Chi cười khổ, “Kỳ thật ngay đêm hôm đó nghe Đại nhân nhắc đến chuyện thuận tay trái thì tiểu chất đã muốn nói rồi, nhưng do đội đưa dâu thẳng đường nam tiến còn huynh ấy lại ở kinh thành, cho nên... cho nên tiểu chất mới không nói ra.”
Hoắc Hoài Tín liếc nhìn Nhạc Quỳnh một cái, có vẻ như ông rất không tin tưởng mà nói, “Huynh trưởng dòng chính của ngươi thật sự là thuận tay trái?”
Ngụy Ngôn Chi gật đầu, “Trong đội thị vệ của Tống thị đi theo đến đây có không ít người biết chuyện này, trên đời có rất ít người sinh ra đã thuận tay trái, cũng chính vì là thiểu số cho nên sẽ bị coi là ngoại tộc. Sau này huynh ấy cũng có thể dùng tay phải để viết chữ, thế nhưng là do cố luyện mà thành thôi.”
Hoắc Hoài Tín trầm mặc, bọn họ đã tìm người thuận tay trái từ rất lâu rồi, thậm chí còn hoài nghi cả đến Yến Trì, thế nhưng bỗng nhiên Ngụy Ngôn Chi lại nói huynh trưởng hắn thật ra cũng thuận tay trái. Chẳng lẽ huynh trưởng hắn và Tống Nhu tình nghĩa sâu nặng, biết được Tống Nhu gả đi xa nên không cam lòng mà đuổi theo? Rồi sau đó vì yêu sinh hận mà giết chết Tống Nhu?
Từ Cẩm Châu đến kinh thành xa xôi nghìn dặm, nhưng điều này chỉ cần phái người đi điều tra vị huynh trưởng kia của Ngụy Ngôn Chi có ở kinh thành hay không là biết ngay. Lông mày Hoắc Hoài Tín nhíu chặt, từ Cẩm Châu đến kinh thành quá xa, nếu tính cả đi cả về thì cũng tốn rất nhiều thời gian, huống hồ lại liên quan đến cả hai gia tộc quyền thế, thật sự làm cho ông cực kỳ khó xử.
“Đêm qua sau khi trở về thì Ngụy công tử làm gì?”
Đột nhiên Hoắc Hoài Tín lên tiếng hỏi, Ngụy Ngôn Chi nhíu mày, “Đêm qua quay về đã quá muộn rồi, tiểu chất trực tiếp về Đông uyển rửa mặt chải đầu đi ngủ, không hề làm gì khác. Điều này tất cả mọi người ở Đông uyển đều có thể làm chứng cho tiểu chất.”
Hoắc Hoài Tín lại càng nhíu mày chặt hơn, Ngụy Ngôn Chi nhìn ông hỏi, “Chẳng lẽ Tri phủ Đại nhân lại hoài nghi tiểu chất?”
Lông mày Hoắc Hoài Tín giãn ra, khóe môi hơi cong hiện ra ý cười, “À đương nhiên là không rồi, ta chỉ hỏi thăm chút thôi.” Nói xong ông cũng thả lỏng cả người, “Được rồi, chỉ hỏi đến đây thôi, Ngụy công tử có thể nói rõ tường tận thế này hạ quan cũng cảm tạ công tử.”
Ngụy Ngôn Chi vội khom người, “Không dám nhận, đây là điều cần làm.” Hắn nói xong lại hỏi lấp lửng, “Tri phủ Đại nhân, chuyện này... chuyện này tiểu chất cũng không chắc chắn lắm, xin Đại nhân...”
“Ngươi yên tâm, chuyện này bọn ta đương nhiên sẽ phải đi điều tra, ta tự biết chuyện gì nên chuyện gì không nên nói.” Hoắc Hoài Tín thở dài, “Được rồi, chỉ hỏi đến đây thôi, ngươi quay về đi, vụ án này bọn ta đã có rất nhiều manh mối, rất nhanh có thể kết luận được rồi.”
Ngụy Ngôn Chi gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Nhạc Quỳnh, “Hầu gia, chuyện này là Quốc Công phủ có lỗi với An Dương Hầu phủ, tiểu chất... tiểu chất cảm thấy hổ thẹn với Hầu phủ, hay là để tiểu chất dẫn tùy tùng của Tống thị ra ngoài, tránh cho...”
Ánh mắt Nhạc Quỳnh nhìn Ngụy Ngôn Chi đã không còn vẻ thân thiết như trước kia, có điều chuyện này không liên quan gì đến Ngụy Ngôn Chi, mà hắn cũng không phải người của Quốc Công phủ nên bản thân chẳng thể tự định đoạt chuyện gì. Nhạc Quỳnh lắc đầu, “Những lời này không nên để ngươi đến nói, việc này không liên quan gì đến ngươi, ngươi cứ nói hết những gì mình biết cho Tri phủ Đại nhân là được rồi, giờ ngươi quay về nghỉ ngơi đi.”
Ngụy Ngôn Chi cứ chần chừ muốn nói lại thôi, thế nhưng đối diện với sắc mặt lạnh lùng của Thái trưởng Công chúa và Nhạc Quỳnh nên cuối cùng hắn cũng không dám nhiều lời, hắn cúi người hành lễ rồi mới quay người đi ra ngoài. Hắn vừa đi khỏi thì Thái trưởng Công chúa cũng tức giận đến mức lồng ngực phập phồng!
Hoắc Hoài Tín lại nhìn về phía Yến Trì vẫn đứng im lặng bên cạnh, “Trì Điện hạ, trước đây Hầu gia nhờ Trì Điện hạ phái người đi kinh thành một chuyến, không biết tin tức ở kinh thành lúc nào có thể đưa được đến Cẩm Châu?”
Yến Trì nghiêm mặt nói, “Muộn nhất ngày mai sẽ đến.”
Hoắc Hoài Tín gật đầu rồi quay sang nhìn Thái trưởng Công chúa, “Người cũng nghe thấy đó, chúng ta một mực điều tra người thuận tay trái, có thể là huynh trưởng dòng chính của Ngụy công tử hay không? Mà người cấu kết cùng Tống tiểu thư có thể là kẻ đó hay không?”
Thái trưởng Công chúa thở dài, “Việc này lão thái bà như ta cũng không nên hỏi đến, ngươi là Tri phủ, tự ngươi đi thăm dò đi, ta chỉ quan tâm đến kết quả thôi.” Nói xong bà lại tỏ vẻ mệt mỏi mà xua xua tay, “Các ngươi ra ngoài đi, ta có mấy câu muốn nói với Tĩnh Xu và Quỳnh nhi.”
Lời vừa nói ra thì ai cũng hiểu, Thái trưởng Công chúa đây là muốn căn dặn Nhạc Quỳnh và Giang thị phải xử xự như thế nào rồi.
Chuyện này chung quy lại cũng là bí mật của Hầu phủ, Hoắc Hoài Tín đứng bật dậy cáo lui trước, Tần Hoan và Yến Trì cũng đi theo ra ngoài.
Giang thị đứng ngay bên cạnh giường của Thái trưởng Công chúa, bà tức run cả người, nhìn sang Nhạc Giá khí vũ hiên ngang nhà mình thì bà càng giận đến đỏ cả mắt. Bà cũng là khuê nữ danh gia vọng tộc nên bà hiểu rõ hành vi của Tống Nhu đúng là sỉ nhục quá lớn đối với gia tộc, mà với giáo dưỡng của mình nên bà không thể thốt ra những lời ác độc giành cho Tống Nhu, thế nhưng bà thực sự hận, rất hận người Tống gia.
Nhi tử của bà tốt như vậy, bà cũng chưa bao giờ muốn thấy người sang bắt quàng làm họ mà phải đi cưới một nữ tử gia thế cao sang, bà chỉ muốn cầu một đứa con dâu hiền lương thục đức hiểu lễ nghi phép tắc, có thể sống vui vẻ hạnh phúc sinh con đẻ cái với nhi tử nhà mình kéo dài hương hỏa thế là đủ rồi.
Bà vốn cũng chẳng mơ ước gì xa xôi, ngày mà Hoàng thượng chỉ hôn cho Tống gia thì bà cũng chẳng vì gia thế của người ta mà vui mừng, chỉ cảm thấy Tống gia dù sao cũng là danh môn vọng tộc ở kinh thành cho nên nữ nhi trong nhà nhất định cũng sẽ được giáo dưỡng chu toàn.
Thế nhưng bà hoàn toàn không nghĩ đến, vậy mà Tống gia lại khiến cho An Dương Hầu phủ gánh mỗi nhục nhã đến nhường này...
“Hầu gia, việc này nhất định không thể cho qua được!”
Giang thị cắn chặt răng, Nhạc Giá đứng bên cạnh tuy chau mày nhưng sắc mặt cũng coi như vẫn giữ được bình tĩnh.
Nhạc Quỳnh gật đầu nhìn về phía Thái trưởng Công chúa, “Mẫu thân, việc này có cần lập tức phái người đi kinh thành không...”
Thái trưởng Công chúa cười lạnh, “Tống thị là một trong những danh môn ở kinh thành, thế nhưng kinh thành à... càng phồn hoa phú quý thì càng dơ bẩn xấu xa hơn tưởng tượng người khác.” Thái trưởng Công chúa nói xong thì vẻ mặt quyết đoán hơn, “Việc này phân thành hai, khúc mắc với Tống thị là gia sự giữa chúng ta, còn chuyện Tống tiểu thư chết lại là công sự, trước mắt cứ lo công sự trước rồi gia sự tính sau.”
Vượt ngoài dự kiến của Nhạc Quỳnh, Thái trưởng Công chúa lại không hề tức giận nên nỗi lo lắng cho sức khỏe của bà trong ông cũng buông lỏng ra một chút, ông gật đầu, “Xin vâng theo căn dặn của mẫu thân, trước tiên chờ án mạng có kết luận rồi mới nhắc đến những chuyện khác.”
Thái trưởng Công chúa nhìn về phía Hoắc Hoài Tín, “Ngươi cứ lo phá án của ngươi, chuyện riêng của Hầu phủ không cần ngươi phải quản nữa.”
Trong lòng Hoắc Hoài Tín rất căng thẳng, ông thà rằng đừng biết đến mấy việc riêng tư này của Hầu phủ, vì thế ông mới ho nhẹ một tiếng rồi nói, “Xin Thái trưởng Công chúa yên tâm, hạ quan biết phân biệt nặng nhẹ, chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, hạ quan suy đoán Ngụy gia công tử chắc hẳn sẽ biết nguyên nhân, cho nên hạ quan muốn mời Ngụy công tử đến hỏi đôi lời, Thái trưởng Công chúa người thấy sao?”
Vẻ mặt Thái trưởng Công chúa vốn vẫn còn đang ốm yếu thế nhưng hiện tại lại có thêm vẻ quyết đoán sát phạt, bà gật đầu, “Được, gọi nó qua đây hỏi đi, ta cũng muốn nghe xem tiểu chất Ngụy gia này sẽ trả lời như thế nào.”
Hoắc Hoài Tín gật đầu, ngược lại lại nhìn về phía Nhạc Quỳnh, Nhạc Quỳnh liền đi căn dặn tên hầu đứng bên ngoài, “Đi mời Ngụy gia công tử đến đây.”
Hoắc Hoài Tín đảo mắt mấy cái rồi đi đến bên cạnh Nhạc Quỳnh nói nhỏ mấy câu, Nhạc Quỳnh nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi mới gật đầu, “Được, ngươi cứ thế mà làm.”
Nhạc Quỳnh vừa dứt lời thì Dương Tịch ở bên ngoài đã nói, “Hầu gia, Tri phủ Đại nhân, Tề bổ đầu đã bắt người đến đây rồi.”
Hoắc Hoài Tín và Nhạc Quỳnh liếc nhau rồi đi ra ngoài, mãi một lúc sau mới quay trở về. Người đứng trong phòng không ai biết Hoắc Hoài Tín vừa mới đi thu xếp chuyện gì mà trên mặt ông đã có vẻ chắc chắn như vậy. Rất nhanh sau đó Ngụy Ngôn Chi đã được gọi đến.
“Tiểu chất bái kiến Thái trưởng Công chúa Điện hạ, bái kiến Hầu gia, phu nhân, bái kiến Tri phủ Đại nhân!”
Ngụy Ngôn Chi hành lễ một vòng, lại cúi đầu với Yến Trì và Nhạc Giá. Hoắc Hoài Tín và Nhạc Quỳnh ngồi trên ghế rộng ở hai bên trong phòng, Nhạc Quỳnh không nói gì nhưng Hoắc Hoài Tín đã lên tiếng trước, “Ngụy công tử, đêm qua nghĩa trang bị cháy ngươi có biết không?”
Ngụy Ngôn Chi nhất thời sửng sốt, “Cháy? Nghĩa trang cháy sao?”
Hoắc Hoài Tín không có phản ứng gì với vẻ kinh ngạc của Ngụy Ngôn Chi, ông cười như không cười, “Xem ra Ngụy công tử không biết thật, nhưng chuyện này Ngụy công tử có thể không biết chứ có một chuyện khác chắc chắn Ngụy công tử phải biết.”
Ngụy Ngôn Chi đã nhận ra giọng nói của Hoắc Hoài Tín có vấn đề, hắn ưỡn thẳng sống lưng, trên mặt cực kỳ thản nhiên, “Tri phủ Đại nhân nói là chuyện gì?”
Hoắc Hoài Tín mím môi, đè thấp thanh âm, “Chuyện Tống tiểu thư đã từng mang thai, Ngụy công tử có lẽ là biết chứ?”
Lông mày Ngụy Ngôn Chi nhảy dựng, chớp mắt liên tục, “Từng... từng mang thai...”
Hoắc Hoài Tín nhìn chằm chằm biểu hiện của Ngụy Ngôn Chi, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng cũng đều tập trung nhìn thẳng vào hắn. Nhưng Ngụy Ngôn Chi không hề che giấu điều gì cứ thế đứng chết trân trong phòng, hắn nhìn ánh mắt mọi người rồi sau đó trên mặt cũng hiện ra vẻ chua xót, “Tri phủ Đại nhân, việc này... việc này tiểu chất không rõ lắm... Tiều chất...”
“Ngươi không rõ ràng lắm? Quốc Công phủ và Ngụy phủ nhà ngươi quan hệ rất chặt chẽ, nếu không cũng sẽ không để cho ngươi đến đưa dâu.” Thân mình Hoắc Hoài Tín nghiêng về phía trước, ánh mắt và ngữ khí đều áp bức người, “Ngay trước khi Tống tiểu thư xuất gia, có từng bị bệnh nặng không? Chẳng lẽ những chuyện này ngươi cũng không biết? Tống tiểu thư có thai vậy phụ thân của hài tử kia là ai? Tống tiểu thư chỉ ở trong khuê phòng, người có thể tiếp xúc với nàng ta chắc chắn phải là người thân cận với Quốc công phủ, Ngụy phủ chính là một trong số đó, chẳng lẽ là Ngụy công tử ngươi...”
Hoắc Hoài Tín hướng mũi nhọn thẳng về phía Ngụy Ngôn Chi, vẻ mặt Ngụy Ngôn Chi nhất thời trở nên lạnh thấu xương, “Không phải!”
Ngụy Ngôn Chi siết chặt nắm đấm giấu trong tay áo, cả người cũng đứng thẳng như một cây gỗ chết, “Không phải ta, đương nhiên không phải ta, tiểu chất chỉ là một thứ tử, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của tiểu thư dòng chính Quốc Công phủ chứ...”
Vừa nói Ngụy Ngôn Chi vừa cúi đầu, giọng nói mang theo vẻ thống khổ, “Chuyện này... Tiểu chất, tiểu chất quả thật không rõ ràng lắm, chỉ là... chỉ là trước khi Tiểu Nhu xuất giá đúng thật có bệnh nặng mất nửa tháng. Đúng rồi, là trước khi đưa dâu khoảng chừng 1 tháng, lúc đó nàng nói là do bị cấm túc chờ gả nên uất ức sinh bệnh thôi, nhưng có điều tiểu chất nghe nói nàng đã mời đại phu đến khám bệnh uống thuốc rồi...”
Ngụy Ngôn Chi hơi ngừng lại rồi nói, “Cũng vào lúc đó, huynh trưởng dòng chính cũng bị ngã gãy chân khiến cho tiểu chất cũng hơi phân vân. Huynh ấy xưa nay đều thích thuần ngựa, có thể nói là kỹ thuật không ai bì kịp nên chuyện bị ngã gãy chân rất khó tin. Lúc đó tiểu chất cũng đến xem thử, thấy người của Quốc Công phủ cũng đều ở đó, có điều sắc mặt bọn họ cực kỳ khó coi, tiểu chất không hiểu vì sao mà sau khi huynh ấy ngã gãy chân lại bị nhốt lại, sau đó mới đổi người đưa dâu...”
Hoắc Hoài Tín nhướn mày, “Nói cách khác, người cấu kết cùng với Tống tiểu thư chính là huynh trưởng dòng chính của ngươi?”
Ngụy Ngôn Chi lắc đầu, “Tiểu chất không rõ lắm, nhưng Đại nhân đã hỏi đến đây thì người duy nhất tiểu chất có thể nghĩ đến đó chính là huynh trưởng dòng chính. Từ nhỏ huynh ấy đã cùng Tiểu Nhu lớn lên, rất quan tâm đến Tiểu Nhu, trong nhà tiểu chất cũng từng có người nói đùa rằng có khi Ngụy phủ và Quốc Công phủ thân càng thêm thân. Có điều... có điều Ngụy phủ ít người, cho dù Quốc Công phủ có yêu thương cháu ngoại thì cũng không muốn thúc đẩy mối hôn sự này.”
“Đúng rồi!” Bỗng nhiên Ngụy Ngôn Chi ngẩng đầu lên, “Vị huynh trưởng dòng chính này của tiểu chất thuận tay trái.”
Lời vừa nói ra thì hai tròng mắt Hoắc Hoài Tín sáng bừng, “Ngươi nói cái gì?!”
Ngụy Ngôn Chi cười khổ, “Kỳ thật ngay đêm hôm đó nghe Đại nhân nhắc đến chuyện thuận tay trái thì tiểu chất đã muốn nói rồi, nhưng do đội đưa dâu thẳng đường nam tiến còn huynh ấy lại ở kinh thành, cho nên... cho nên tiểu chất mới không nói ra.”
Hoắc Hoài Tín liếc nhìn Nhạc Quỳnh một cái, có vẻ như ông rất không tin tưởng mà nói, “Huynh trưởng dòng chính của ngươi thật sự là thuận tay trái?”
Ngụy Ngôn Chi gật đầu, “Trong đội thị vệ của Tống thị đi theo đến đây có không ít người biết chuyện này, trên đời có rất ít người sinh ra đã thuận tay trái, cũng chính vì là thiểu số cho nên sẽ bị coi là ngoại tộc. Sau này huynh ấy cũng có thể dùng tay phải để viết chữ, thế nhưng là do cố luyện mà thành thôi.”
Hoắc Hoài Tín trầm mặc, bọn họ đã tìm người thuận tay trái từ rất lâu rồi, thậm chí còn hoài nghi cả đến Yến Trì, thế nhưng bỗng nhiên Ngụy Ngôn Chi lại nói huynh trưởng hắn thật ra cũng thuận tay trái. Chẳng lẽ huynh trưởng hắn và Tống Nhu tình nghĩa sâu nặng, biết được Tống Nhu gả đi xa nên không cam lòng mà đuổi theo? Rồi sau đó vì yêu sinh hận mà giết chết Tống Nhu?
Từ Cẩm Châu đến kinh thành xa xôi nghìn dặm, nhưng điều này chỉ cần phái người đi điều tra vị huynh trưởng kia của Ngụy Ngôn Chi có ở kinh thành hay không là biết ngay. Lông mày Hoắc Hoài Tín nhíu chặt, từ Cẩm Châu đến kinh thành quá xa, nếu tính cả đi cả về thì cũng tốn rất nhiều thời gian, huống hồ lại liên quan đến cả hai gia tộc quyền thế, thật sự làm cho ông cực kỳ khó xử.
“Đêm qua sau khi trở về thì Ngụy công tử làm gì?”
Đột nhiên Hoắc Hoài Tín lên tiếng hỏi, Ngụy Ngôn Chi nhíu mày, “Đêm qua quay về đã quá muộn rồi, tiểu chất trực tiếp về Đông uyển rửa mặt chải đầu đi ngủ, không hề làm gì khác. Điều này tất cả mọi người ở Đông uyển đều có thể làm chứng cho tiểu chất.”
Hoắc Hoài Tín lại càng nhíu mày chặt hơn, Ngụy Ngôn Chi nhìn ông hỏi, “Chẳng lẽ Tri phủ Đại nhân lại hoài nghi tiểu chất?”
Lông mày Hoắc Hoài Tín giãn ra, khóe môi hơi cong hiện ra ý cười, “À đương nhiên là không rồi, ta chỉ hỏi thăm chút thôi.” Nói xong ông cũng thả lỏng cả người, “Được rồi, chỉ hỏi đến đây thôi, Ngụy công tử có thể nói rõ tường tận thế này hạ quan cũng cảm tạ công tử.”
Ngụy Ngôn Chi vội khom người, “Không dám nhận, đây là điều cần làm.” Hắn nói xong lại hỏi lấp lửng, “Tri phủ Đại nhân, chuyện này... chuyện này tiểu chất cũng không chắc chắn lắm, xin Đại nhân...”
“Ngươi yên tâm, chuyện này bọn ta đương nhiên sẽ phải đi điều tra, ta tự biết chuyện gì nên chuyện gì không nên nói.” Hoắc Hoài Tín thở dài, “Được rồi, chỉ hỏi đến đây thôi, ngươi quay về đi, vụ án này bọn ta đã có rất nhiều manh mối, rất nhanh có thể kết luận được rồi.”
Ngụy Ngôn Chi gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Nhạc Quỳnh, “Hầu gia, chuyện này là Quốc Công phủ có lỗi với An Dương Hầu phủ, tiểu chất... tiểu chất cảm thấy hổ thẹn với Hầu phủ, hay là để tiểu chất dẫn tùy tùng của Tống thị ra ngoài, tránh cho...”
Ánh mắt Nhạc Quỳnh nhìn Ngụy Ngôn Chi đã không còn vẻ thân thiết như trước kia, có điều chuyện này không liên quan gì đến Ngụy Ngôn Chi, mà hắn cũng không phải người của Quốc Công phủ nên bản thân chẳng thể tự định đoạt chuyện gì. Nhạc Quỳnh lắc đầu, “Những lời này không nên để ngươi đến nói, việc này không liên quan gì đến ngươi, ngươi cứ nói hết những gì mình biết cho Tri phủ Đại nhân là được rồi, giờ ngươi quay về nghỉ ngơi đi.”
Ngụy Ngôn Chi cứ chần chừ muốn nói lại thôi, thế nhưng đối diện với sắc mặt lạnh lùng của Thái trưởng Công chúa và Nhạc Quỳnh nên cuối cùng hắn cũng không dám nhiều lời, hắn cúi người hành lễ rồi mới quay người đi ra ngoài. Hắn vừa đi khỏi thì Thái trưởng Công chúa cũng tức giận đến mức lồng ngực phập phồng!
Hoắc Hoài Tín lại nhìn về phía Yến Trì vẫn đứng im lặng bên cạnh, “Trì Điện hạ, trước đây Hầu gia nhờ Trì Điện hạ phái người đi kinh thành một chuyến, không biết tin tức ở kinh thành lúc nào có thể đưa được đến Cẩm Châu?”
Yến Trì nghiêm mặt nói, “Muộn nhất ngày mai sẽ đến.”
Hoắc Hoài Tín gật đầu rồi quay sang nhìn Thái trưởng Công chúa, “Người cũng nghe thấy đó, chúng ta một mực điều tra người thuận tay trái, có thể là huynh trưởng dòng chính của Ngụy công tử hay không? Mà người cấu kết cùng Tống tiểu thư có thể là kẻ đó hay không?”
Thái trưởng Công chúa thở dài, “Việc này lão thái bà như ta cũng không nên hỏi đến, ngươi là Tri phủ, tự ngươi đi thăm dò đi, ta chỉ quan tâm đến kết quả thôi.” Nói xong bà lại tỏ vẻ mệt mỏi mà xua xua tay, “Các ngươi ra ngoài đi, ta có mấy câu muốn nói với Tĩnh Xu và Quỳnh nhi.”
Lời vừa nói ra thì ai cũng hiểu, Thái trưởng Công chúa đây là muốn căn dặn Nhạc Quỳnh và Giang thị phải xử xự như thế nào rồi.
Chuyện này chung quy lại cũng là bí mật của Hầu phủ, Hoắc Hoài Tín đứng bật dậy cáo lui trước, Tần Hoan và Yến Trì cũng đi theo ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.