Chương 115: Dụ hung thủ lộ diện (1)
Bộ Nguyệt Thiển Trang
09/06/2024
“Hoắc Tri phủ dẫn theo hơn 10 nha sai, còn có cả Tề bổ đầu lẫn Từ ngỗ tác nữa, hiện tại đã vào đến Đông uyển rồi.”
Lục Kỳ đi theo phía sau lưng Tần Hoan và Nhạc Ngưng, giọng nói cực kỳ gấp gáp. Án mạng của Tống Nhu là làn sương mù bao phủ toàn bộ Hầu phủ, hiện tại Hoắc Hoài Tín hùng hổ tiến vào Hầu phủ khiến cho tất cả hạ nhân đều hơi kinh hoàng.
Tần Hoan và Nhạc Ngưng cũng đi rất nhanh, vừa ra khỏi viện của Nhạc Ngưng quả nhiên đã thấy mấy tôi tớ đang tụ lại một chỗ rồi nhìn về phía Đông uyển bàn tán xôn xao. Vừa nhìn thấy Nhạc Ngưng lộ diện, vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm trang rồi vội vàng im miệng.
Nhạc Ngưng liếc mắt cảnh cáo đám người một cái rồi bước nhanh về hướng Đông uyển.
“Mới sáng sớm đã đến đây rồi, xem ra hai đầu mối hôm qua đã điều tra rõ ràng rồi.”
Giọng nói Nhạc Ngưng nghiêm túc, Lục Kỳ cũng nói, “Hôm qua mọi người trong viện Nhị thiếu gia cũng bị gọi đến hỏi chuyện, hỏi ra mới biết đúng thật là Nhị thiếu gia bị mất một cái áo choàng, chẳng qua hạ nhân giấu giếm không báo cáo lên.”
Sắc mặt Nhạc Ngưng trầm trọng, “Xem ra đã có chứng cứ cực kỳ xác thực rồi.”
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đi gần đến Đông uyển, từ xa đã nhìn thấy Nhạc Quỳnh và Giang thị đã ở đó rồi, bên cạnh là Nhạc Thanh và Nhạc Giá đứng cạnh nhau. Nhìn tiếp lên phía trước là Thái trưởng Công chúa cầm tay Yến Trì đứng ở hàng đầu, tất cả người trong Đông uyển đều đứng ở bên ngoài, ngoài ra còn có một số hạ nhân của Hầu phủ đang đứng vây xem.
Ánh mắt Tần Hoan trầm xuống, “Xem ra Hoắc Tri phủ gặp phiền toái rồi.”
Nhạc Ngưng nhướng mày rồi bước nhanh đến. Nhạc Thanh là người đầu tiên nhìn thấy Nhạc Ngưng và Tần Hoan đến đây nên vội vàng xoay người lại đón, “Cuối cùng thì các ngươi cũng đến, Hoắc Tri phủ dẫn người đến muốn bắt Nhị công tử, đây là có chuyện gì?”
Hai hôm nay Nhạc Thanh đều đến quân doanh cho nên không biết án mạng của Tống Nhu đã có tiến triển, mới vừa nói xong thì Nhạc Thanh lại tiếp lời, “Chẳng phải đã bắt được Ngụy gia Đại công tử rồi sao, sao đột nhiên lại nói Nhị công tử là hung thủ?”
Nhạc Ngưng khẽ nói, “Nhị ca, việc này nói ra thì dài dòng lắm. Tóm lại người cấu kết với Tống tiểu thư không phải là Ngụy gia Đại công tử, chính hắn cũng không biết người đó là ai. Hơn nữa có rất nhiều chuyện nếu là Ngụy gia Đại công tử làm thì đều không giải thích cho thông suốt được.”
Nhạc Thanh liếc mắt một cái nhìn Tần Hoan, thấy trên mặt Tần Hoan không có vẻ gì là kinh ngạc nên mới hiểu Tần Hoan cũng biết chuyện này, hắn liền gật đầu, “Được, ta hiểu rồi, các ngươi mau đến đây nghe đi...“. Truyện Xuyên Không
Ba người đi vào rồi tiến lên trước 2 bước, Thái trưởng Công chúa và Yến Trì quay đầu lại, Tần Hoan vội vàng hành lễ với mấy người họ.
Thái trưởng Công chúa vẫy vẫy tay với Tần Hoan và Nhạc Ngưng, hất hất cắm về phía trước, “Hai đứa quỷ xảo quyệt các ngươi, chuyện này chẳng phải các ngươi đã sớm biết rồi sao?” Nói xong lại nhìn Yến Trì oán trách, “Cả ngươi cũng biết!”
Yến Trì khẽ mỉm cười, Nhạc Ngưng lại ôm 1 bên cánh tay còn lại của Thái trưởng Công chúa lắc lắc, “Đây là không dám khiến tổ mẫu phải lo nghĩ!”
Thái trưởng Công chúa lắc đầu bất đắc dĩ, còn bên này Tần Hoan lại đứng yên lặng nhìn hoàn cảnh bên trong viện.
Hoắc Hoài Tín và Tề Lâm đứng ở chính giữa viện, nha sai đứng bên cạnh, phía sau còn có một nam tử trung niên mặc áo vải thô, còn Ngụy Ngôn Chi khoác áo lông cừu, dáng vẻ có vài phần suy yếu đứng ở bên ngoài cửa chính. Hiện tại trên mặt hắn vừa có vẻ kinh ngạc lại vừa hơi uất ức, hắn vừa liếc mắt đã thấy Nhạc Ngưng và Tần Hoan đã đến nên mới lập tức hỏi ngược lại Hoắc Hoài Tín, “Tri phủ Đại nhân, người nói tại hạ là người hại chết Tiểu Nhu? Lời... lời này của Tri phủ Đại nhân quả thực là căn cứ vào đâu...”
Mặt Ngụy Ngôn Chi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, thậm chí trông còn như đang dở khóc dở cười, giống như Hoắc Hoài Tín bày trận lớn như vậy là đang đùa giỡn với hắn vậy.
Hôm nay Hoắc Hoài Tín mặc quan phục, rõ ràng là tư thế của người đến làm việc công, nghe thấy thế ông cũng hơi kinh ngạc, thân hình hơi mập lùn nhưng vẫn toát ra uy thế của Tri phủ, “Ngụy Ngôn Chi, ngươi không nhận?”
Ngụy Ngôn Chi lại liên tục cười khổ, “Tri phủ Đại nhân muốn ta phải nhận cái gì? Tại hạ còn đang trên giường bệnh nghe được tin Tri phủ Đại nhân bất ngờ mang theo nha sai xông vào trong viện, ta còn đang suy nghĩ liệu có phải án tử có biến hóa nên muốn tra hỏi đám thị vệ hay không. Thế nhưng hoàn toàn không nghĩ đến Tri phủ Đại nhân thực ra là tới đây để bắt tại hạ.” Ngụy Ngôn Chi nói giọng khàn khàn, “Tri phủ Đại nhân, đang yên đang lành lại diễn tuồng gì vậy?”
Suy cho cùng thì Hoắc Hoài Tín cũng đã thụ lý biết bao nhiêu án mạng, dù trước đây có chút yêu thích Ngụy Ngôn Chi, thậm chí còn nhận định Ngụy Kỳ Chi là hung thủ, thế nhưng hôm nay điều tra lại từ đầu, ông thân là quan phụ mẫu của Cẩm Châu phủ, cũng không muốn danh tiếng thanh quan của mình có bất kỳ tì vết nào nên đương nhiên cực kỳ thận trọng, không thể trên tay mình sinh ra bất cứ vụ án oan nào cả. Ông nhướn mày rồi nghiêm nghị nói, “Chuyện của Tống Nhu, là ngươi nói cho bọn ta biết có liên quan đến Ngụy Kỳ Chi, mà ngày đó ngươi là đầu lĩnh đội đưa dâu, cho nên tất cả người trong đội ngũ do ngươi sai khiến, ngươi là người có cơ hội lớn nhất có thể hại Tống Nhu. Còn nữa, 'Âu cò vong cơ' là khúc nhạc Tống Nhu yêu thích nhất, ngươi lại nói là ngươi nghe được ở chỗ Ngụy Kỳ Chi. Ngụy Ngôn Chi, ngươi cho rằng ngươi che giấu tốt khiến cho chúng ta chẳng bao giờ có thể nghĩ ngươi là hung thủ, thế nhưng con người một khi đã làm gì hay chưa làm gì thì luôn luôn sẽ để lại dấu vết. Cuối cùng thì ngươi đã sơ suất rồi!”
Ngụy Ngôn Chi trợn mắt nhìn Hoắc Hoài Tín, rồi lại nhìn sang đám người Thái trưởng Công chúa đang đứng bên ngoài viện, hắn vừa kinh ngạc vừa cười khổ, “Lời này của Tri phủ Đại nhân thật đúng là... Chuyện mà tại hạ nói cho Tri phủ Đại nhân thì tất cả mọi người trong Quốc Công phủ đều biết, Tri phủ Đại nhân chỉ cần đến hỏi cữu cữu và cữu mẫu hoặc ngoại tổ thì bọn họ đều biết chuyện này. Nếu như không vì phối hợp với Tri phủ Đại nhân tra án thì vì sao tại hại lại nói cho Tri phủ Đại nhân biết? Đây là bê bối của Quốc Công phủ và Ngụy phủ, bất luận thế nào tại hạ cũng không muốn vấy bẩn thanh danh của cả 2 phủ.”
Hơi ngừng lại một lát, Ngụy Ngôn Chi nói tiếp, “Còn nữa, Tri phủ Đại nhân nói tại hạ là đầu lĩnh đội đưa dâu nên có thể tùy ý sai khiến. Nhưng Tiểu Nhu chết rồi thì chắc chắn cả 2 phủ sẽ quy trách nhiệm lên đầu tại hạ, tại hạ hà tất phải tự làm khổ mình như vậy... Còn khúc nhạc kia, nhiều năm trước đích thật là khúc nhạc Đại ca yêu thích nhất, Đại ca tâm cao khí ngạo, không thích chốn quan trường, thích sinh hoạt tự do tự tại. Khúc vong cơ này nói về chuyện một đôi phu thê quy ẩn núi rừng, cũng đúng với ý muốn thoát ly thế tục của Đại ca. Còn Tiểu Nhu thích đàn khúc nhạc nào nhất thì tại hạ không biết, cho dù là thích mấy khúc vong cơ thì chắc chắn là cũng nghe Đại ca đàn nên mới thích theo.”
Ngụy Ngôn Chi cắn chặt răng, “Tri phủ Đại nhân, từ lúc xảy ra chuyện đến nay có lúc nào là tại hạ không phối hợp không? Có lúc nào không tận tâm tận lực? Hiện giờ đại nhân đã sắp kết án rồi thế nhưng tại sao lại đột nhiên hướng đầu giáo về phía tại hạ? Nếu như tại hạ hại Tiểu Nhu thì hà tất... hà tất phải tận lực giúp Tri phủ Đại nhân như vậy?”
Hoắc Hoài Tín nghe xong cũng sững sờ, có vẻ như cũng nhớ ra đúng là Ngụy Ngôn Chi không hề có lúc nào không phối hợp cả, thế nhưng nghĩ đến kết quả điều tra hôm qua thì ông lại cười lạnh, “Được, vậy các ngươi nhìn xem người này có quen không.”
Ngụy Ngôn Chi nghe thấy thế thì trong mắt hơi có nghi vấn, Hoắc Hoài Tín quay đầu lại nhìn về nha sai đứng đối diện. Nha sai thấy thế liền di chuyển thân thể, để lộ ra một nam tử trung niên đứng ở sau cùng. Dáng vẻ nam tử đó rất bình thường, quần áo cũng cực kỳ mộc mạc, hắn vừa tiến lên phía trước liền nhìn thấy cảnh tượng quá lớn như thế, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
Hoắc Hoài Tín nhìn hắn rồi chỉ về hướng Ngụy Ngôn Chi, “Ngươi xem, đêm hôm đó tìm ngươi mua dầu cây trẩu chính xác là người nào?”
Nam tử trung niên kia ngẩng đầu nhìn về hướng Ngụy Ngôn Chi rồi sau đó dứt khoát chỉ vào một tên thị vệ mặc áo lam đứng bên cạnh và Ngụy Ngôn Chi, “Là... là 2 người kia, lúc ấy trời đã vào canh 3 rồi, tiểu nhân cũng đã đóng cửa, đang định tắt đèn đi ngủ thì thấy có người đến gõ cửa. Tiểu nhân mở cửa ra thì nhìn thấy vị tiểu ca kia...”
Nam tử trung niên chỉ vào thị vệ áo lam bên cạnh Ngụy Ngôn Chi, “Vị tiểu ca kia đến đập đập cửa, sau đó từ trong khe cửa tiểu nhân thấy được vị công tử này. Vị công tử này đứng ở bên đường, quay nghiêng người về phía tiểu nhân, lúc ấy tiểu nhân thấy kỳ quái cho nên mới nhớ được dung mạo của vị công tử này. Vị tiểu ca kia vừa lên tiếng đã muốn mua dầu cây trẩu, lúc đó tiểu nhân chỉ mặc có một bộ áo ngoài, nhà kho cũng đã khóa lại rồi nên căn bản là không muốn bán. Thế nhưng vị tiểu ca kia ra giá hẳn 10 lượng bạc cho nên tiểu nhân...”
“Tiểu nhân dù có buôn bán cả tháng trời cũng chưa chắc đã kiếm đủ 10 lượng bạc, cho nên tiểu nhân mới đi mở nhà kho ra lấy dầu cây trẩu. Trong kho có 2 thùng, lúc tiểu nhân nói câu đó thì có nhìn thoáng qua bên đường, vị công tử này cũng vừa mới xoay người lại thúc giục tiểu ca cho nên tiểu nhân mới lại một lần nữa nhìn thấy mặt hắn. Tiểu nhân khẳng định, chắc chắn không thể nhận sai người.”
Lúc nhìn thấy nam tử trung niên này xuất hiện, vẻ mặt Ngụy Ngôn Chi vẫn hoàn toàn bình tĩnh, thế nhưng thị vệ áo lam kia lại nhăn mày một cái. Đến khi nam tử trung niên kia nói xong thì thị vệ lam bào cũng siết chặt nắm đấm, suy cho cùng thì khả năng diễn xuất của hắn cũng không thể so sánh được với Ngụy Ngôn Chi, khắp người đều lộ ra vẻ căng thẳng sợ hãi, ngay cả đám nha sai cũng đều nhìn ra được.
Hoắc Hoài Tín khẽ hất hàm, “Nửa đêm đi mua dầu cây trẩu, lại đúng vào đêm mà nghĩa trang bắt lửa. Ngụy Ngôn Chi ngươi còn gì để nói không? Trước đó khi còn ở trên thuyền, chỉ có vài người chúng ta biết rạng sáng hôm sau Cửu cô nương phải đến nghiệm thi. Ngươi nửa đêm đến nghĩa trang phóng hỏa chẳng phải là vì không muốn để Cửu cô nương nghiệm thi sao? Ngươi sợ Cửu cô nương nghiệm ra chứng cứ có liên quan đến ngươi cho nên mới hủy thi diệt tích. Ta nói có đúng không?”
Ngụy Ngôn Chi vẫn đứng yên lặng, từ đầu đến cuối ngay cả lông mày hắn cũng không hề nhúc nhích.
Hoắc Hoài Tín lại nói, “Cũng chính hôm ở hồ Lệ Thủy, trong viện của Nhị thiếu gia bị mất một bộ trường bào màu xanh lam, mà trong ngày đó từ lúc sáng sớm cho đến tận lúc mọi người cùng rời đi thì chỉ có tên thị vệ này của ngươi chạy đến viện của Nhị thiếu gia mượn bút. Sau đó đến buổi đêm thì Cửu cô nương suýt chút nữa bị tháp đèn đổ xuống người. Ngươi sợ càng ngày Cửu cô nương càng tìm ra thêm được nhiều chứng cớ cho nên mới muốn hại tính mạng của Cửu cô nương!” Nói xong Hoắc Hoài Tín nhìn về phía thị vệ áo lam đang đứng run rẩy, “Hôm đó người cải trang Nhị thiếu gia chính là hắn...”
Ngụy Ngôn Chi khẽ nheo mắt, nhưng vẫn chưa hề lên tiếng.
“Không định nói chuyện à?” Sắc mặt Hoắc Hoài Tín lạnh lùng, lớn tiếng căn dặn, “Người đâu, áp tải chủ tớ hai người này về đại lao nha môn thẩm vấn cẩn thận! Không nói gì ư? Vào đến đại lao rồi mà không nói câu nào thì mới thật sự là có bản lĩnh!”
Câu này của Hoắc Hoài Tín vừa gấp gáp lại vừa nhanh nhẹn, Ngụy Ngôn Chi chỉ nhăn mày chứ không hề bị dọa sợ. Bỗng nhiên thị vệ áo lam lại tiến lên rồi quỳ phịch một cái xuống đất, “Tri phủ Đại nhân! Công tử nhà ta có nỗi khổ tâm, cũng không phải là muốn hủy thi diệt tích đâu! Công tử nhà ta là... là không muốn biểu tiểu thư chết rồi mà vẫn phải gánh lấy ô danh, công tử nhà ta không muốn Cửu cô nương điều tra ra biểu tiểu thư từng có thai...” Hốc mắt thị vệ đỏ lên, vừa quỳ vừa tiến lên, “Hai phủ ở kinh thành rất trọng danh dự, việc này ở kinh thành đã bị đè xuống rồi, nếu như từ án mạng này mà điều tra ra tiếp nữa, Đại nhân nhất định sẽ viết vào trong hồ sơ báo cáo lên Hình bộ. Đến khi đó nhất định người của toàn bộ kinh thành cũng sẽ biết, công tử nhà ta vì muốn bảo toàn danh dự của Hầu phủ nên mới nghĩ ra hạ sách này, công tử chắc chắn không hại chết biểu tiểu thư đâu!”
Vẻ mặt thị vệ khẩn khoản, gào khóc lớn dần đến mức khàn cả giọng, sau đó lại đập mạnh đầu, “Tri phủ Đại nhân minh giám, nhất định công tử không dám mưu hại tính mạng của biểu tiểu thư đâu. Nghĩa trang thực sự là... là bọn ta đốt, cả chuyện của Cửu cô nương... cũng chính là tiểu nhân đi làm. Công tử căn dặn tiểu nhân là chỉ được để Cửu cô nương chịu mấy vết thương nhẹ là được rồi, tuyệt đối không được hại tính mạng Cửu cô nương.”
Vừa nói thị vệ vừa ngẩng đầu lên, “Đại nhân, những câu này của tiểu nhân đều là thật, không dám nói dối...”
Mọi người nghe xong đều không nói lên lời, chỉ quay sang nhìn Ngụy Ngôn Chi liền thấy hắn đang nhắm mắt lại, vẻ mặt tràn đầy bi thương.
Lục Kỳ đi theo phía sau lưng Tần Hoan và Nhạc Ngưng, giọng nói cực kỳ gấp gáp. Án mạng của Tống Nhu là làn sương mù bao phủ toàn bộ Hầu phủ, hiện tại Hoắc Hoài Tín hùng hổ tiến vào Hầu phủ khiến cho tất cả hạ nhân đều hơi kinh hoàng.
Tần Hoan và Nhạc Ngưng cũng đi rất nhanh, vừa ra khỏi viện của Nhạc Ngưng quả nhiên đã thấy mấy tôi tớ đang tụ lại một chỗ rồi nhìn về phía Đông uyển bàn tán xôn xao. Vừa nhìn thấy Nhạc Ngưng lộ diện, vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm trang rồi vội vàng im miệng.
Nhạc Ngưng liếc mắt cảnh cáo đám người một cái rồi bước nhanh về hướng Đông uyển.
“Mới sáng sớm đã đến đây rồi, xem ra hai đầu mối hôm qua đã điều tra rõ ràng rồi.”
Giọng nói Nhạc Ngưng nghiêm túc, Lục Kỳ cũng nói, “Hôm qua mọi người trong viện Nhị thiếu gia cũng bị gọi đến hỏi chuyện, hỏi ra mới biết đúng thật là Nhị thiếu gia bị mất một cái áo choàng, chẳng qua hạ nhân giấu giếm không báo cáo lên.”
Sắc mặt Nhạc Ngưng trầm trọng, “Xem ra đã có chứng cứ cực kỳ xác thực rồi.”
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đi gần đến Đông uyển, từ xa đã nhìn thấy Nhạc Quỳnh và Giang thị đã ở đó rồi, bên cạnh là Nhạc Thanh và Nhạc Giá đứng cạnh nhau. Nhìn tiếp lên phía trước là Thái trưởng Công chúa cầm tay Yến Trì đứng ở hàng đầu, tất cả người trong Đông uyển đều đứng ở bên ngoài, ngoài ra còn có một số hạ nhân của Hầu phủ đang đứng vây xem.
Ánh mắt Tần Hoan trầm xuống, “Xem ra Hoắc Tri phủ gặp phiền toái rồi.”
Nhạc Ngưng nhướng mày rồi bước nhanh đến. Nhạc Thanh là người đầu tiên nhìn thấy Nhạc Ngưng và Tần Hoan đến đây nên vội vàng xoay người lại đón, “Cuối cùng thì các ngươi cũng đến, Hoắc Tri phủ dẫn người đến muốn bắt Nhị công tử, đây là có chuyện gì?”
Hai hôm nay Nhạc Thanh đều đến quân doanh cho nên không biết án mạng của Tống Nhu đã có tiến triển, mới vừa nói xong thì Nhạc Thanh lại tiếp lời, “Chẳng phải đã bắt được Ngụy gia Đại công tử rồi sao, sao đột nhiên lại nói Nhị công tử là hung thủ?”
Nhạc Ngưng khẽ nói, “Nhị ca, việc này nói ra thì dài dòng lắm. Tóm lại người cấu kết với Tống tiểu thư không phải là Ngụy gia Đại công tử, chính hắn cũng không biết người đó là ai. Hơn nữa có rất nhiều chuyện nếu là Ngụy gia Đại công tử làm thì đều không giải thích cho thông suốt được.”
Nhạc Thanh liếc mắt một cái nhìn Tần Hoan, thấy trên mặt Tần Hoan không có vẻ gì là kinh ngạc nên mới hiểu Tần Hoan cũng biết chuyện này, hắn liền gật đầu, “Được, ta hiểu rồi, các ngươi mau đến đây nghe đi...“. Truyện Xuyên Không
Ba người đi vào rồi tiến lên trước 2 bước, Thái trưởng Công chúa và Yến Trì quay đầu lại, Tần Hoan vội vàng hành lễ với mấy người họ.
Thái trưởng Công chúa vẫy vẫy tay với Tần Hoan và Nhạc Ngưng, hất hất cắm về phía trước, “Hai đứa quỷ xảo quyệt các ngươi, chuyện này chẳng phải các ngươi đã sớm biết rồi sao?” Nói xong lại nhìn Yến Trì oán trách, “Cả ngươi cũng biết!”
Yến Trì khẽ mỉm cười, Nhạc Ngưng lại ôm 1 bên cánh tay còn lại của Thái trưởng Công chúa lắc lắc, “Đây là không dám khiến tổ mẫu phải lo nghĩ!”
Thái trưởng Công chúa lắc đầu bất đắc dĩ, còn bên này Tần Hoan lại đứng yên lặng nhìn hoàn cảnh bên trong viện.
Hoắc Hoài Tín và Tề Lâm đứng ở chính giữa viện, nha sai đứng bên cạnh, phía sau còn có một nam tử trung niên mặc áo vải thô, còn Ngụy Ngôn Chi khoác áo lông cừu, dáng vẻ có vài phần suy yếu đứng ở bên ngoài cửa chính. Hiện tại trên mặt hắn vừa có vẻ kinh ngạc lại vừa hơi uất ức, hắn vừa liếc mắt đã thấy Nhạc Ngưng và Tần Hoan đã đến nên mới lập tức hỏi ngược lại Hoắc Hoài Tín, “Tri phủ Đại nhân, người nói tại hạ là người hại chết Tiểu Nhu? Lời... lời này của Tri phủ Đại nhân quả thực là căn cứ vào đâu...”
Mặt Ngụy Ngôn Chi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, thậm chí trông còn như đang dở khóc dở cười, giống như Hoắc Hoài Tín bày trận lớn như vậy là đang đùa giỡn với hắn vậy.
Hôm nay Hoắc Hoài Tín mặc quan phục, rõ ràng là tư thế của người đến làm việc công, nghe thấy thế ông cũng hơi kinh ngạc, thân hình hơi mập lùn nhưng vẫn toát ra uy thế của Tri phủ, “Ngụy Ngôn Chi, ngươi không nhận?”
Ngụy Ngôn Chi lại liên tục cười khổ, “Tri phủ Đại nhân muốn ta phải nhận cái gì? Tại hạ còn đang trên giường bệnh nghe được tin Tri phủ Đại nhân bất ngờ mang theo nha sai xông vào trong viện, ta còn đang suy nghĩ liệu có phải án tử có biến hóa nên muốn tra hỏi đám thị vệ hay không. Thế nhưng hoàn toàn không nghĩ đến Tri phủ Đại nhân thực ra là tới đây để bắt tại hạ.” Ngụy Ngôn Chi nói giọng khàn khàn, “Tri phủ Đại nhân, đang yên đang lành lại diễn tuồng gì vậy?”
Suy cho cùng thì Hoắc Hoài Tín cũng đã thụ lý biết bao nhiêu án mạng, dù trước đây có chút yêu thích Ngụy Ngôn Chi, thậm chí còn nhận định Ngụy Kỳ Chi là hung thủ, thế nhưng hôm nay điều tra lại từ đầu, ông thân là quan phụ mẫu của Cẩm Châu phủ, cũng không muốn danh tiếng thanh quan của mình có bất kỳ tì vết nào nên đương nhiên cực kỳ thận trọng, không thể trên tay mình sinh ra bất cứ vụ án oan nào cả. Ông nhướn mày rồi nghiêm nghị nói, “Chuyện của Tống Nhu, là ngươi nói cho bọn ta biết có liên quan đến Ngụy Kỳ Chi, mà ngày đó ngươi là đầu lĩnh đội đưa dâu, cho nên tất cả người trong đội ngũ do ngươi sai khiến, ngươi là người có cơ hội lớn nhất có thể hại Tống Nhu. Còn nữa, 'Âu cò vong cơ' là khúc nhạc Tống Nhu yêu thích nhất, ngươi lại nói là ngươi nghe được ở chỗ Ngụy Kỳ Chi. Ngụy Ngôn Chi, ngươi cho rằng ngươi che giấu tốt khiến cho chúng ta chẳng bao giờ có thể nghĩ ngươi là hung thủ, thế nhưng con người một khi đã làm gì hay chưa làm gì thì luôn luôn sẽ để lại dấu vết. Cuối cùng thì ngươi đã sơ suất rồi!”
Ngụy Ngôn Chi trợn mắt nhìn Hoắc Hoài Tín, rồi lại nhìn sang đám người Thái trưởng Công chúa đang đứng bên ngoài viện, hắn vừa kinh ngạc vừa cười khổ, “Lời này của Tri phủ Đại nhân thật đúng là... Chuyện mà tại hạ nói cho Tri phủ Đại nhân thì tất cả mọi người trong Quốc Công phủ đều biết, Tri phủ Đại nhân chỉ cần đến hỏi cữu cữu và cữu mẫu hoặc ngoại tổ thì bọn họ đều biết chuyện này. Nếu như không vì phối hợp với Tri phủ Đại nhân tra án thì vì sao tại hại lại nói cho Tri phủ Đại nhân biết? Đây là bê bối của Quốc Công phủ và Ngụy phủ, bất luận thế nào tại hạ cũng không muốn vấy bẩn thanh danh của cả 2 phủ.”
Hơi ngừng lại một lát, Ngụy Ngôn Chi nói tiếp, “Còn nữa, Tri phủ Đại nhân nói tại hạ là đầu lĩnh đội đưa dâu nên có thể tùy ý sai khiến. Nhưng Tiểu Nhu chết rồi thì chắc chắn cả 2 phủ sẽ quy trách nhiệm lên đầu tại hạ, tại hạ hà tất phải tự làm khổ mình như vậy... Còn khúc nhạc kia, nhiều năm trước đích thật là khúc nhạc Đại ca yêu thích nhất, Đại ca tâm cao khí ngạo, không thích chốn quan trường, thích sinh hoạt tự do tự tại. Khúc vong cơ này nói về chuyện một đôi phu thê quy ẩn núi rừng, cũng đúng với ý muốn thoát ly thế tục của Đại ca. Còn Tiểu Nhu thích đàn khúc nhạc nào nhất thì tại hạ không biết, cho dù là thích mấy khúc vong cơ thì chắc chắn là cũng nghe Đại ca đàn nên mới thích theo.”
Ngụy Ngôn Chi cắn chặt răng, “Tri phủ Đại nhân, từ lúc xảy ra chuyện đến nay có lúc nào là tại hạ không phối hợp không? Có lúc nào không tận tâm tận lực? Hiện giờ đại nhân đã sắp kết án rồi thế nhưng tại sao lại đột nhiên hướng đầu giáo về phía tại hạ? Nếu như tại hạ hại Tiểu Nhu thì hà tất... hà tất phải tận lực giúp Tri phủ Đại nhân như vậy?”
Hoắc Hoài Tín nghe xong cũng sững sờ, có vẻ như cũng nhớ ra đúng là Ngụy Ngôn Chi không hề có lúc nào không phối hợp cả, thế nhưng nghĩ đến kết quả điều tra hôm qua thì ông lại cười lạnh, “Được, vậy các ngươi nhìn xem người này có quen không.”
Ngụy Ngôn Chi nghe thấy thế thì trong mắt hơi có nghi vấn, Hoắc Hoài Tín quay đầu lại nhìn về nha sai đứng đối diện. Nha sai thấy thế liền di chuyển thân thể, để lộ ra một nam tử trung niên đứng ở sau cùng. Dáng vẻ nam tử đó rất bình thường, quần áo cũng cực kỳ mộc mạc, hắn vừa tiến lên phía trước liền nhìn thấy cảnh tượng quá lớn như thế, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
Hoắc Hoài Tín nhìn hắn rồi chỉ về hướng Ngụy Ngôn Chi, “Ngươi xem, đêm hôm đó tìm ngươi mua dầu cây trẩu chính xác là người nào?”
Nam tử trung niên kia ngẩng đầu nhìn về hướng Ngụy Ngôn Chi rồi sau đó dứt khoát chỉ vào một tên thị vệ mặc áo lam đứng bên cạnh và Ngụy Ngôn Chi, “Là... là 2 người kia, lúc ấy trời đã vào canh 3 rồi, tiểu nhân cũng đã đóng cửa, đang định tắt đèn đi ngủ thì thấy có người đến gõ cửa. Tiểu nhân mở cửa ra thì nhìn thấy vị tiểu ca kia...”
Nam tử trung niên chỉ vào thị vệ áo lam bên cạnh Ngụy Ngôn Chi, “Vị tiểu ca kia đến đập đập cửa, sau đó từ trong khe cửa tiểu nhân thấy được vị công tử này. Vị công tử này đứng ở bên đường, quay nghiêng người về phía tiểu nhân, lúc ấy tiểu nhân thấy kỳ quái cho nên mới nhớ được dung mạo của vị công tử này. Vị tiểu ca kia vừa lên tiếng đã muốn mua dầu cây trẩu, lúc đó tiểu nhân chỉ mặc có một bộ áo ngoài, nhà kho cũng đã khóa lại rồi nên căn bản là không muốn bán. Thế nhưng vị tiểu ca kia ra giá hẳn 10 lượng bạc cho nên tiểu nhân...”
“Tiểu nhân dù có buôn bán cả tháng trời cũng chưa chắc đã kiếm đủ 10 lượng bạc, cho nên tiểu nhân mới đi mở nhà kho ra lấy dầu cây trẩu. Trong kho có 2 thùng, lúc tiểu nhân nói câu đó thì có nhìn thoáng qua bên đường, vị công tử này cũng vừa mới xoay người lại thúc giục tiểu ca cho nên tiểu nhân mới lại một lần nữa nhìn thấy mặt hắn. Tiểu nhân khẳng định, chắc chắn không thể nhận sai người.”
Lúc nhìn thấy nam tử trung niên này xuất hiện, vẻ mặt Ngụy Ngôn Chi vẫn hoàn toàn bình tĩnh, thế nhưng thị vệ áo lam kia lại nhăn mày một cái. Đến khi nam tử trung niên kia nói xong thì thị vệ lam bào cũng siết chặt nắm đấm, suy cho cùng thì khả năng diễn xuất của hắn cũng không thể so sánh được với Ngụy Ngôn Chi, khắp người đều lộ ra vẻ căng thẳng sợ hãi, ngay cả đám nha sai cũng đều nhìn ra được.
Hoắc Hoài Tín khẽ hất hàm, “Nửa đêm đi mua dầu cây trẩu, lại đúng vào đêm mà nghĩa trang bắt lửa. Ngụy Ngôn Chi ngươi còn gì để nói không? Trước đó khi còn ở trên thuyền, chỉ có vài người chúng ta biết rạng sáng hôm sau Cửu cô nương phải đến nghiệm thi. Ngươi nửa đêm đến nghĩa trang phóng hỏa chẳng phải là vì không muốn để Cửu cô nương nghiệm thi sao? Ngươi sợ Cửu cô nương nghiệm ra chứng cứ có liên quan đến ngươi cho nên mới hủy thi diệt tích. Ta nói có đúng không?”
Ngụy Ngôn Chi vẫn đứng yên lặng, từ đầu đến cuối ngay cả lông mày hắn cũng không hề nhúc nhích.
Hoắc Hoài Tín lại nói, “Cũng chính hôm ở hồ Lệ Thủy, trong viện của Nhị thiếu gia bị mất một bộ trường bào màu xanh lam, mà trong ngày đó từ lúc sáng sớm cho đến tận lúc mọi người cùng rời đi thì chỉ có tên thị vệ này của ngươi chạy đến viện của Nhị thiếu gia mượn bút. Sau đó đến buổi đêm thì Cửu cô nương suýt chút nữa bị tháp đèn đổ xuống người. Ngươi sợ càng ngày Cửu cô nương càng tìm ra thêm được nhiều chứng cớ cho nên mới muốn hại tính mạng của Cửu cô nương!” Nói xong Hoắc Hoài Tín nhìn về phía thị vệ áo lam đang đứng run rẩy, “Hôm đó người cải trang Nhị thiếu gia chính là hắn...”
Ngụy Ngôn Chi khẽ nheo mắt, nhưng vẫn chưa hề lên tiếng.
“Không định nói chuyện à?” Sắc mặt Hoắc Hoài Tín lạnh lùng, lớn tiếng căn dặn, “Người đâu, áp tải chủ tớ hai người này về đại lao nha môn thẩm vấn cẩn thận! Không nói gì ư? Vào đến đại lao rồi mà không nói câu nào thì mới thật sự là có bản lĩnh!”
Câu này của Hoắc Hoài Tín vừa gấp gáp lại vừa nhanh nhẹn, Ngụy Ngôn Chi chỉ nhăn mày chứ không hề bị dọa sợ. Bỗng nhiên thị vệ áo lam lại tiến lên rồi quỳ phịch một cái xuống đất, “Tri phủ Đại nhân! Công tử nhà ta có nỗi khổ tâm, cũng không phải là muốn hủy thi diệt tích đâu! Công tử nhà ta là... là không muốn biểu tiểu thư chết rồi mà vẫn phải gánh lấy ô danh, công tử nhà ta không muốn Cửu cô nương điều tra ra biểu tiểu thư từng có thai...” Hốc mắt thị vệ đỏ lên, vừa quỳ vừa tiến lên, “Hai phủ ở kinh thành rất trọng danh dự, việc này ở kinh thành đã bị đè xuống rồi, nếu như từ án mạng này mà điều tra ra tiếp nữa, Đại nhân nhất định sẽ viết vào trong hồ sơ báo cáo lên Hình bộ. Đến khi đó nhất định người của toàn bộ kinh thành cũng sẽ biết, công tử nhà ta vì muốn bảo toàn danh dự của Hầu phủ nên mới nghĩ ra hạ sách này, công tử chắc chắn không hại chết biểu tiểu thư đâu!”
Vẻ mặt thị vệ khẩn khoản, gào khóc lớn dần đến mức khàn cả giọng, sau đó lại đập mạnh đầu, “Tri phủ Đại nhân minh giám, nhất định công tử không dám mưu hại tính mạng của biểu tiểu thư đâu. Nghĩa trang thực sự là... là bọn ta đốt, cả chuyện của Cửu cô nương... cũng chính là tiểu nhân đi làm. Công tử căn dặn tiểu nhân là chỉ được để Cửu cô nương chịu mấy vết thương nhẹ là được rồi, tuyệt đối không được hại tính mạng Cửu cô nương.”
Vừa nói thị vệ vừa ngẩng đầu lên, “Đại nhân, những câu này của tiểu nhân đều là thật, không dám nói dối...”
Mọi người nghe xong đều không nói lên lời, chỉ quay sang nhìn Ngụy Ngôn Chi liền thấy hắn đang nhắm mắt lại, vẻ mặt tràn đầy bi thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.