Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 110: Hung thủ là người khác (2)

Bộ Nguyệt Thiển Trang

06/06/2024

Trong đầu Tần Hoan lóe lên một tia sáng, “Nhị công tử từ nhỏ đã cùng đọc sách tập viết với công tử nhà ngươi? Vậy hắn có cảm thấy công tử nhà ngươi lúc nhỏ thuận tay trái là rất kỳ quái không?”

Ô Thuật ngơ ngác nhìn Tần Hoan, không hiểu vì sao nàng lại hỏi như vậy.

“Không kỳ quái, trước đây lúc Nhị công tử mới nhìn thấy công tử nhà ta dùng tay trái tập viết thì cũng bắt chước học theo công tử nhà ta viết bằng tay trái, về sau... về sau có lời đồn kia thì lão gia mới hạ tử lệnh bắt phu tử bằng mọi giá phải sửa lại thói quen của công tử. Đại khái là từ năm 7-8 tuổi trở đi thì thói quen của công tử nhà ta đã bị sửa lại rồi...”

Sắc mặt Tần Hoan lập tức thay đổi, ánh mắt nàng tập trung lại, lông mày nhíu chặt, trên mặt tỏ ra vẻ cực kỳ tập trung. Thế nhưng đáy mắt nàng có tia sáng cứ chớp lóe, giống như trong đầu đang dùng hết sức lực để suy nghĩ gì đó.

Nhạc Ngưng thấy nàng như vậy liền hơi tò mò, “Làm sao thế?”

Bỗng nhiên Tần Hoan cụp mắt, nàng dùng sức nhìn chằm chằm vào Ô Thuật, “Ngươi nói lời đồn, là lời đồn nói công tử nhà ngươi dùng tay trái là bị nguyền rủa ư? Chính vì vậy nên trên người hắn mới nổi lên nốt đỏ...”

Ô Thuật kinh ngạc, “Tiểu thư là sao biết được...”

Đáy mắt Tần Hoan sáng lên, thân thể hơi cong về phía trước, “Công tử nhà ngươi có phải là không thích dùng đồ sơn hay không?”

Ô Thuật gật đầu, trên mặt sững sờ, có vẻ như không ngờ đến Tần Hoan lại biết nhiều như vậy.

Tần Hoan lập tức đứng thẳng người dậy rồi xoay người nhìn sang Hoắc Hoài Tín, “Tri phủ Đại nhân, hôm đó trong Hầu phủ, khẩu cung mà người thẩm vấn những thị vệ của Tống thị viết về Ngụy gia Đại công tử để ở đâu rồi?”

Hoắc Hoài Tín sửng sốt, quay sang nhìn Từ Hà. Từ Hà nói, “Hôm... hôm đó khẩu cung mới chỉ viết được một nửa, sau đó Cửu cô nương hiến kế nên Tri phủ Đại nhân liền dẫn mọi người rời khỏi Hầu phủ. Khẩu cung chưa viết xong thì không thu lại, thế nên lúc đó vẫn để lại ở Hầu phủ, hiện giờ, hiện giờ cũng không biết đi đằng nào rồi...”

Tần Hoan nhướn mày, Nhạc Ngưng vội hỏi, “Làm sao thế? Ngươi muốn xem khẩu cung để làm gì?”

Tần Hoan ngẩng đầu, “Muốn xác định một chuyện xem ta đoán có đúng hay không...”

Nhạc Ngưng hỏi lại, “Chuyện gì?”

Tần Hoan nhìn nàng, hai tròng mắt lấp lánh, “Chờ ta xác định xong rồi lại nói cho ngươi.”

Nhạc Ngưng thở dài, “Khẩu cung không còn thì phải làm sao?”

Tần Hoan khẽ cười, đột nhiên đi nhanh ra ngoài, “Đi tìm Trì Điện hạ!”

Tần Hoan đi rồi thì đương nhiên Nhạc Ngưng cũng đi theo, Hoắc Hoài Tín thấy thế cũng đi theo luôn. Ô Thuật thấy mọi người đều vội vã rời khỏi liền gào khóc, “Đại nhân, đại nhân, có phải người nên mang công tử nhà ta quay lại phòng giam này không...”

Hoắc Hoài Tín không chịu nổi vẫy vẫy tay về phía Từ Hà, “Từ Hà, ngươi đi thả người ra.”

Từ Hà đáp lời, Tần Hoan đã đi được rất xa. Hoắc Hoài Tín cơ hồ phải chạy theo, “Cửu cô nương? Ngươi đây là muốn xác định chuyện gì? Có liên quan gì đến vụ án không?”

Tần Hoan ngừng chân, “Việc này nếu như xác định được, Tri phủ Đại nhân sẽ biết ai là hung thủ!”

Tần Hoan hơi ngừng lại rồi nhìn Hoắc Hoài Tín nói, “Trước đây Tri phủ Đại nhân có từng hoài nghi Ngụy gia Nhị công tử không?”

Hoắc Hoài Tín ngạc nhiên rồi gật đầu, “Chính xác là có nghi ngờ qua.” Nói xong dường như ông lại nhớ đến cái gì, “Nói ra có một việc cô nương còn không biết, vào cái đêm mà có người giả quỷ dọa cô nương, lúc bọn ta đến Đông uyển thì Nhị công tử nói hắn đang luyện chữ, sau này cô nương nói cho Hoắc mỗ chuyện vết bẩn trên giá y kia chính là vết mực Tùng Yên nên người đầu tiên Hoắc mỗ nghi ngờ chính là Nhị công tử. Có điều Nhị công tử không hề thuận tay trái mà bút tích tìm được lại hoàn toàn bình thường, hơn nữa sau này Nhị công tử nói ra chuyện Đại công tử và Tống tiểu thư cho nên mọi nghi ngờ của Hoắc mỗ chuyển sang Đại công tử... Chẳng lẽ...”

Đúng là Tần Hoan không hề biết tình tiết này, thế nhưng vừa mới nghe thấy thế thì nét mặt có vẻ càng chắc chắn hơn, “Vâng, Tần Hoan đã biết rõ, xin Tri phủ Đại nhân chờ một chút, nếu như nghi vấn của Tần Hoan được chứng thực rồi thì đương nhiên sẽ đến nói cho đại nhân.”

Hoắc Hoài Tín gật đầu, đang định hỏi lại thì Tần Hoan đã xoay người bước nhanh rời khỏi.



- -

Ra khỏi nha môn, Tần Hoan đi nhanh lên xe ngựa, Nhạc Ngưng ở phía sau gặng hỏi, “Ngươi định đi đâu?”

“Đến Hầu phủ! Đi tìm Trì Điện hạ!” Tần Hoan trả lời lưu loát, vừa nói xong câu này thì người đã ngồi vững trong xe ngựa rồi. Nhạc Ngưng thấy nàng gấp gáp như vậy cũng không dám chậm trễ, nên đành vội vàng lên xe.

Thị vệ đánh xe của Hầu phủ vung roi, xe ngựa chạy thẳng đường hướng về phía thành tây.

Từ nha môn đến thành tây cũng phải đi một lúc, Nhạc Ngưng nghi hoặc, “Có phải ngươi đã nghĩ ra chuyện gì không?”

Đáy mắt Tần Hoan sáng lên, “Ta đã nhớ ra trước đây ra bỏ sót gì rồi!”

Vẻ mặt Nhạc Ngưng cũng phấn khích hẳn lên, điều mà Tần Hoan phát hiện ra nhất định là có thể thay đổi tình tiết vụ án. Nghĩ đến đây Nhạc Ngưng không khỏi thúc giục thị vệ đánh xe chạy thật nhanh, vì thế hắn không dám chậm trễ, chỉ chưa đầy nửa canh giờ sau xe ngựa đã đến cửa An Dương Hầu phủ.

Xe ngựa mới vừa dừng hẳn thì Tần Hoan đã lao xuống xe, Nhạc Ngưng xuống sau đuổi theo nói, “Hiện tại nhất định Trì Điện hạ vẫn còn đang ở Tùng viên! Ngươi đi theo ta...”

Tần Hoan biết Tùng viên nằm ở đâu, nhưng Nhạc Ngưng lại dẫn nàng đi đường tắt. Hai người đi tắt ngang qua hành lang dẫn vào vườn hoa, chẳng bao lâu đã đến trước cửa Tùng uyển, còn chưa đến gần thì Bạch Phong đột nhiên đi từ trong ra ngoài, vừa thấy 2 người thì Bạch Phong hơi kinh ngạc rồi vội vàng hành lễ, “Bái kiến Quận chúa, Cửu cô nương...”

Nhạc Ngưng tiến lên, “Chủ tử nhà ngươi đâu?”

Bạch Phong liếc nhìn Tần Hoan một cái, “Chủ tử ở bên trong.”

Nhạc Ngưng gật đầu, “Chúng ta có việc tìm hắn...”

Bạch Phong giật mình, “Mời Quận chúa và Cửu cô nương vào trong, chủ tử đang viết thư gửi về kinh thành.”

Tần Hoan đã từng đến Tùng viên, nàng đi theo Nhạc Ngưng vào trong phòng chính, vừa đến cửa đã thấy Yến Trì mặc bộ trường bào màu xanh đen đi từ trong buồng ra, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Nhạc Ngưng đến cùng với Tần Hoan, đương nhiên là có chuyện, hắn vừa nói xong thì thấy Tần Hoan tiến lên hỏi, “Lần trước người của Điện hạ đưa tin có liên quan tới Quốc Công phủ và Ngụy phủ từ kinh thành đến đây, Tần Hoan nhớ rõ Trì Điện hạ nói những lời trong thư miêu tả rất tường tận, không biết lá thư này có còn nữa hay không, có thể cho Tần Hoan nhìn xem một lần?”

Yến Trì khẽ nhướng mày, nhìn Tần Hoan một cái rồi xoay người, “Vào đây.”

Tần Hoan cùng Nhạc Ngưng nhìn nhau một cái rồi cùng đi theo Yến Trì vào trong phòng, tuy nói là phòng trong thế nhưng chỉ là một thư phòng nhỏ. Đúng như Bạch Phong vừa nói, trên bàn đang có một phong thư còn chưa viết xong. Tần Hoan và Nhạc Ngưng đứng ngoài cửa nhìn thấy Yến Trì đi ra phía sau bàn, mở ngăn kéo bên dưới rồi lấy một phong thư ra ngoài.

Yến Trì đi đến, cũng không hỏi Tần Hoan cần xem để làm gì, chỉ trực tiếp đưa cho nàng.

Tần Hoan nhận thư, cảm nhận được sức nặng bên trong phong thư thì trong lòng cũng trấn định lại. Nàng lưu loát rút xấp giấy bên trong ra ngoài, là một phong thư rất dài, trong đó viết cực kỳ tỉ mỉ về nội tình của Quốc Công phủ và Ngụy phủ. Tần Hoan chỉ nhìn lướt qua, quan trọng nhất là xem những tin tức liên quan đến Ngụy Kỳ Chi và Ngụy Ngôn Chi.

Yến Trì thấy Tần Hoan chăm chú như vậy liền đi đến phía sau bàn tiếp tục viết nốt bức thư còn dang dở ban nãy, sau đó mới đóng ấn triện của bản thân xuống, gấp gọn lại rồi nói, “Bạch Phong...”

Bạch Phong từ bên ngoài đi vào, Yến Trì căn dặn, “Dùng tốc độ nhanh nhất đưa ra ngoài.”

Bạch Phong đáp lời, sau đó cầm bức thư ra ngoài.

Nhạc Ngưng ung dung nhìn Tần Hoan, thấy Yến Trì chẳng nói chẳng rằng nên tò mò hỏi, “Trì Điện hạ không thắc mắc vì sao Tần Hoan muốn xem thư à?”

Yến Trì chỉ ngồi xuống phía sau bàn, “Nhất định là vì vụ án của Tống tiểu thư, bắt được Ngụy gia Đại công tử...” Yến Trì nói xong lại nhìn thoáng qua đôi giày dưới chân Nhạc Ngưng, “Các ngươi đến nha môn Tri phủ rồi à?”



Nhạc Ngưng nhíu mày, “Sao Điện hạ biết được?”

Vẻ mặt Yến Trì thản nhiên như không, “Trên giày Quận chúa dính rêu đen, loại rêu đen này rất thường thấy ở trong địa lao.”

Nhạc Ngưng hơi kinh ngạc, ngay cả Tần Hoan đang mải đọc thư cũng ngước mắt lên nhìn Yến Trì một cái.

Nhạc Ngưng cảm thán, “Quan sát của Điện hạ thật tỉ mỉ...”

Yến Trì cong môi cười nhưng không nói gì, Nhạc Ngưng lại nói tiếp, “Bọn ta đã đến nha môn, gặp được Ngụy Kỳ Chi và tên sai vặt của hắn, cả hai đều bị dùng hình nhưng đều không chịu khai nhận. Mà... mà gã sai vặt của Ngụy Kỳ Chi nói người cấu kết với Tống Nhu không phải là Ngụy Kỳ Chi, là một người nào đó Tống Nhu không muốn tiết lộ. Vì Tống Nhu khóc lóc cầu xin nên Ngụy Kỳ Chi mới đồng ý gánh tội thay, hắn đuổi theo đến Cẩm Châu cũng là muốn hỏi rõ xem người đó là ai. Đêm hôm Tống Nhu chết thì hắn cũng ở Thập Lý miếu, có điều hắn không giết người.”

“Người cấu kết với Tống Nhu không phải là Ngụy Kỳ Chi?” Yến Trì nắm được câu quan trọng nhất này liền ngay lập tức híp mắt, “Nếu nói như thế, vụ án này lại phải suy luận lại một lần nữa rồi.”

Nhạc Ngưng nhìn thoáng qua Tần Hoan, thấy nàng vẫn còn đang mải miết đọc thư liền nói, “Đúng vậy, lúc trước Tần Hoan nghiệm thi ở nghĩa trang đã mang một đám cặn bẩn đem về, sau đó nàng đã nghiên cứu ra, vật đó chính là giấy Duệ Kim.”

Yến Trì nhíu mày, Nhạc Ngưng lại nói tiếp, “Xem ra Điện hạ cũng biết đến giấy Duệ Kim?”

Yến Trì gật đầu, “Gần giống giấy Sái Kim, lại có mùi hương đặc biệt...”

Nhạc Ngưng thấy thế liền mang theo ý cười, “Đúng là như thế, ngay cả việc làm thế nào để tạo ra giấy Duệ Kim nàng cũng biết. Đồ lưu lại trong bụng Tống Nhu đương nhiên là ăn vào trong hôm ở Thập Lý miếu, cho nên khả năng lớn giấy này là thư người khác gửi đến. Hơn nữa nàng ta bị giết trong rừng bạch dương, cho nên bức thư này chắc chắn có liên quan đến cái chết của nàng ta.”

Yến Trì nheo mắt, đáy mắt có một tầng ánh sáng mỏng, hắn quay sang nhìn Tần Hoan thấy nàng vẫn đang chăm chú đọc thư. Sườn mặt nàng yên tĩnh xinh đẹp, ánh sáng nơi khóe mắt chớp tắt chớp lóe, Yến Trì biết, nhất định là nàng đã tìm được nội dung nàng muốn xem rồi!

Nhạc Ngưng nói xong thì không thấy Yến Trì tiếp lời, nàng ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt chăm chú của Yến Trì đang nhìn vào Tần Hoan. Nhạc Ngưng còn chưa trải qua tình trường, thế nhưng nàng đã chứng kiến phụ mẫu mình, cũng nhìn thấy những cặp phu thê khác, nàng biết ánh mắt của một người có tình có ý trông như thế nào. Nhạc Ngưng lại nhìn Yến Trì một lần nữa rồi nhíu mày lại.

“Ta hiểu rồi...”

Trong lòng Nhạc Ngưng nghi vấn trùng trùng, đột nhiên Tần Hoan để thư xuống rồi ngước mắt lên nhìn Nhạc Ngưng và Yến Trì, trong mắt có vẻ cực kỳ chắc chắn.

Nhạc Ngưng vội hỏi, “Sao thế? Ngươi bỏ sót điều gì?”

Tần Hoan lại nhìn lướt qua bức thư, “Ta bỏ sót sở thích của Ngụy Kỳ Chi, điểm này ta phải đa tạ Trì Điện hạ!”

Yến Trì 'Ờ' một tiếng rồi hỏi, “Bắt đầu từ điểm nào?”

Tần Hoan để thư lên bàn rồi bình tĩnh gãy gọn nói, “Hôm đó Trì Điện hạ đã từng nói với ta tin tức từ kinh thành đến, lúc đó mọi người vừa mới biết người cấu kết với Tống tiểu thư chính là Ngụy gia Đại công tử cho nên hầu như đều đã khẳng định hung thủ chính là Ngụy gia Đại công tử, thành ra mới không xem kỹ lại những chi tiết này.”

Nói xong Tần Hoan lại nhìn sang Nhạc Ngưng nói, “Quận chúa đã biết trong bụng Tống Nhu chính là giấy Duệ Kim.”

Nhạc Ngưng gật đầu, Tần Hoan lại nhìn sang Yến Trì nói, “Lúc ta nhìn ra được đây là giấy Duệ Kim thì lại cảm thấy hình như bỏ sót tin tức gì đó rất quan trọng, nhưng nhất thời không nghĩ ra, mãi đến vừa rồi ở trong địa lao nha môn thì gã sai vặt của Ngụy Kỳ Chi đã mấy lần nhắc đến thói quen và yêu thích của Ngụy Kỳ Chi, cho nên ta mới ngay lập tức nghĩ đến!”

“Nghĩ đến cái gì? Ngươi mau nói đi!”

Nhạc Ngưng bị câu nói “bỏ sót điều gì” của Tần Hoan hành hạ 2 ngày nay rồi, hiện tại nhịn không nổi nữa!

Tần Hoan cười cười rồi nói nhanh hơn, “Trước đây Trì Điện hạ đã nói với ta, từ nhỏ Ngụy Kỳ Chi thuận tay trái, sau đó cố gắng rèn luyện mới có thể dùng tay phải, còn nói ngay từ lúc còn rất nhỏ bởi vì thuận tay trái nên Ngụy Kỳ Chi bị dính phải lời nguyền, khiến cho trên người hắn thường xuyên nổi lên nhiều nốt đỏ, vừa nhắc đến đã cảm thấy đáng sợ.”

Nói đến đây Tần Hoan vỗ vỗ vào bức thư bên cạnh, “Vừa rồi ta cẩn thận xem xét lại, từ lúc 7-8 tuổi đến nay thì Ngụy Kỳ Chi không còn bị mấy nốt đỏ này hành hạ nữa. Trước đây hắn cũng đã tìm rất nhiều thầy thuốc rồi nhưng bệnh tình không hề có chuyển biến tốt, sau đó mới bị người ta đồn là dính phải lời nguyền. Bất kể kẻ nào đã dính đến 2 chữ 'lời nguyền' thì đương nhiên chính là không may mắn, cho nên đây cũng là một trong những lý do Quốc Công phủ không hề thích hắn.”

“Nhưng trên đời này thật sự có chuyện nguyền rủa sao?” Nụ cười nhạt trên khóe môi Tần Hoan biến mất, thay vào đó sắc mặt nàng nghiêm túc hẳn lên, “Lúc nghe thấy Trì Điện hạ nói, ta lại cảm thấy có chỗ gì đó không đúng lắm, nhưng rốt cuộc là không biết được chi tiết cho nên không dám khẳng định. Mà hiện tại xem xong rồi ta đã biết vì sao trên người Ngụy Kỳ Chi lại nổi lên nốt đỏ, mặc dù chưa thử qua nhưng ta đã đoán ra rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook