Chương 1406: Dưới chăn.
Thường Dụ
10/05/2017
Nhà Khương mẫu.
Buổi tối mười giờ hơn.
Mưa vẫn còn rơi, kèm theo tiếng sấm.
Vậy tôi xoa bóp?
Xoa như thế nào?
Thì xoa mấy huyệt vị là được?
Có thể làm tan máu bầm?
Sẽ tốt ngay thôi, nếu không ngài nằm đi, ngồi lạnh lắm
Ừm, nằm như thế nào? Đối diện cậu?
Ngài bị thương ở lưng, ặc, nằm đưa lưng đi, quần áo cũng phải vén lên một chút
Đổng Học Bân giơ tay kéo chăn dưới đất lên, nhìn Khương Phương Phương chen chân chui vào trong chăn nằm xuống, hắn cũng nằm xuống, thuận thế đem chăn xốc lên một ít, chỉ che nửa người dưới của hai người, chị Khương đối mặt hắn lúc này đã chậm rãi đem quần áo kéo xuống một chút, lộ ra vết bầm, dùng ngón tay kẹp lấy lưng quần, đem toàn bộ vết bầm mở ra trước mắt Đổng Học Bân. Khương Phương Phương rất đầy ắp, nhưng chổ cần nhỏ thì rất nhỏ, Đổng Học Bân nhìn rõ bên hông eo đầy đặn của cô ấy, rất có mùi vị cốt cảm, da thịt trắng bóng xung quanh cũng gợi cảm mười phần. Bởi vì quần có dây thun, cho nên rất co dãn, nếu như buông tay, quần cũng sẽ tự động trở về, cho nên, hai tay của Khương Phương Phương cũng kẹp ở đấy, chờ Đổng Học Bân xoa bóp. Đương nhiên, nếu như đem quần kéo xuống đến bên hông, quần khẳng định sẽ bị xương hông giữ lại, dây thun cũng sẽ không đàn hồi trở về, thế nhưng như vậy thì đi xuống quá nhiều, Khương Phương Phương cũng sẽ lộ ra rất lớn, khe mông phỏng chừng cũng sẽ lộ ra, chị Khương hiển nhiên là không có ý cho mình xem đã ghiền như vậy rồi.
Bất quá, cái tư thế này cũng có chút mờ ám không thể nghi ngờ.
Nếu như người không biết, còn tưởng rằng Khương huyện trưởng đang tự mình làm bậy.
Cổ họng của Đổng Học Bân giật giật theo phản xạ, ho nhẹ một tiếng, cũng không có làm ra dị dạng gì ở trên, tay đưa qua, sờ lên vết bầm của cô ấy.
Thật mềm mại.
Nhiệt độ ấm áp, sờ vào rất thoải mái.
Khương Phương Phương co lưng lại, nhẹ nhàng run lên một chút.
Đổng Học Bân vội buông tay ra, hỏi : Đau hả?
Có một chút Biểu tình của Khương Phương Phương không thay đổi, bất quá nhìn ra được là rất đau.
Vậy tôi nhẹ một chút, ngài nhịn một chút nha Đổng Học Bân lần thứ hai đưa tay, lần này nhẹ hơn một chút, sau đó xoa nhẹ quanh vết thương của cô ấy.
Một chút.
Ba chút.
Năm chút.
Khương Phương Phương vẫn đang là sắc mặt không nóng không lạnh.
Tính nhẫn nại của phụ nữ bình thường tương đối kém, nhất là gặp phải loại ngoại thương này, đã bầm tím, đau đến kêu thành tiếng là rất bình thường, nhưng mà Khương Phương Phương vẫn không đổi sắc, Đổng Học Bân rõ ràng có thể nhìn ra cô ấy rất đau, nhưng trên mặt chị Khương không lộ ra nhiều, đa số vẫn là biểu tình thờ ơ.
Ngài nạnh không?
Cũng được.
Nếu không ngài đắp chăn đi?
Đắp rồi cậu làm sao xoa bóp?
Không có việc gì, cách một chút cũng không sao cả.
Được, thật là có chút lạnh.
Khương Phương Phương đưa tay, kéo chăn tới.
Đổng Học Bân cũng ở bên cạnh hỗ trợ. Đem chăn bên kia kéo lên đến ngực, hai người nằm một cái chăn, chị Khương bên kia được phủ lên, thân thể của Đổng Học Bân tự nhiên cũng bị chăn phủ lên.
Tôi nằm tư thế này?
Đúng vậy, ngài đừng nhúc nhích là được. Lập tức sẽ tốt ngay.
Khương Phương Phương gật đầu, nhìn phía trước không nhúc nhích.
Tuy rằng không thấy được rõ ràng, nhưng Đổng Học Bân thấy phương hướng đại khái của tầm mắt cô ấy cũng biết là cô ấy đang nhìn, thật sự có chút ngượng ngùng nhìn ánh mắt cô ấy, vì vậy cúi đầu nhìn về phía đường cong thân thể lộ ra dưới chăn của chị Khương, cũng nằm xuống. Tìm kiếm đại khái vị trí từ dưới chăn, tìm được lưng của Khương Phương Phương, sờ theo đường cong, lại một lần đặt tay lên lưng cô ấy, xoa nhẹ vài cái, Đổng Học Bân mặc niệm một tiếng. . . REVERSER Một giây đồng hồ. . . Giải trừ.
Trên tay có thể cảm giác được lưng của chị Khương vặn vẹo một chút.
Chờ Đổng Học Bân tiếp tục xoa bóp cho cô ấy, Khương Phương Phương bỗng nhiên nói, Ơ? Hình như không đau?
Có hiệu quả là được.
Nhanh như vậy?
Ừm, ngài bị thương vốn cũng không nặng.
Vết bầm đều tan?
Còn phải chờ một chút, mệt thì ngài ngủ trước đi.
Thật ra nếu như xốc quần áo lên nhìn mà nói, vết bầm khẳng định là không còn, bất quá một vết bầm tím rõ ràng như vậy mà biến mất như thế, thật sự có chút quá nhanh, mới một phút đồng hồ mà thôi, làm gì có thủ pháp xoa bóp trung y nào có hiệu quả nhanh như vậy chứ, Đổng Học Bân tự nhiên phải giả vờ giả vịt, nếu không để cho Khương Phương Phương nhìn thấy vết thương, vậy sẽ không thích hợp, Đổng Học Bân trải qua nhiều chuyện như vậy đã không có hứng thú gì đối với làm náo động, điệu thấp thì ổn định hơn.
Một phút đồng hồ. . .
Hai phút. . .
Khương Phương Phương chậm rãi nhắm mắt, hình như muốn ngủ.
Nhưng bỗng nhiên, reng reng reng, reng reng reng, điện thoại di động vang lên!
Ngoại trừ tiếng mưa rơi, trong phòng trên cơ bản rất an tĩnh, tiếng chuông nà làm Đổng Học Bân hoảng sợ, tay cũng run run, bàn tay dĩ nhiên trơn tới trên mông thịt phía sau của Khương Phương Phương.
Đầy ắp.
Tay rơi vào trong thịt.
Đổng Học Bân cuống quít rút về tay, Xin lỗi xin lỗi.
Hình như là điện thoại di động của cậu. Khương Phương Phương không có phản ứng gì.
Ừ. Đổng Học Bân nhanh chóng đưa tay từ lấy điện thoại di động trên bàn trà, sau khi nằm xuống nhìn dãy số, là cán bộ của huyện, buổi tối gọi hẳn là việc gấp, Đổng Học Bân cũng tiếp, A lô, lão tôn, làm sao vậy. . . Chưa ngủ, anh nói đi, không có việc gì. . . Ừm. . . Ừm. . . Quyết định rồi là được, anh bàn với mấy người phụ trách bọn họ đi. . . Đúng vậy, tất cả cứ theo phương án, cái khác anh quyết định. . . Đúng vậy, có di động gì cũng không thể quá lớn. . .
Khương Phương Phương ở một bên dựng một ngón tay lên trên môi.
Đổng Học Bân ặc một cái, biết mình nói quá lớn tiếng, nhìn về phía phòng ngủ bên kia, cũng sợ đánh thức bà lão, hơn nữa khiến cho Khương mẫu nghe được cái gì không chừng sẽ bị lộ, Đổng Học Bân nhanh chóng nhỏ giọng, Tiến triển bên kia thế nào. . . A lô? Nghe không? Tôi nói tiến triển gì? Tiến triển. Đối phương có thể ở bên ngoài, mưa rơi cũng có chút lớn, Đổng Học Bân thấp giọng nói hắn ta không nghe được.
Chẹp.
Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là dùng chăn phủ lên thân thể, trực tiếp cúi đầu đem đầu vào trong chăn, A lô? Hiện tại nghe được chưa? Được, là tiến triển gì. . . Ừm. . . Ừm. . . Được, khổ cực các người. . . Đúng vậy, cứ làm như vậy, cái khác để thứ hai rồi nói.
Trong chăn một mảnh đen kịt.
Chỉ có một chút tia sáng từ trong khe, mơ hồ có thể thấy cằm của Khương Phương Phương.
Nói xong, Đổng Học Bân mới nhận ra tình trạng hiện tại, một mùi hương nữ tính thành thục từ bốn phương tám hướng chen đến đây, nhào tới trên mặt Đổng Học Bân, trong lỗ mũi, trong lỗ tai, không có nước hoa, là một loại mùi thơm rất nhạt, trong chăn đều là mùi vị trên người của Khương Phương Phương, ở bên ngoài có thể không cảm giác được bao nhiêu, dù sao không khí lớn như vậy, chút mùi vị bay ra đều tán đi trong phòng, nhưng Đổng Học Bân lúc này là toàn thân và đầu đều vào chăn, mùi vị của chị Khương căn bản là không chỗ có thể trốn, tứ diện vây quanh mà.
Hương vị ấm áp đánh đến đây.
Đổng Học Bân đều có chút mơ hồ, mơ mơ hồ hồ, A. . . Đúng vậy.
Nói điện thoại cũng không yên lòng, cũng không biết mình đang nói cái gì.
Trước đây chổ tương đối mẫn cảm của Đổng Học Bân chủ yếu là trùng kích trên thị giác, phần lớn người đều là như thế không khác biệt lắm, nhưng mùi hương trên người của Khương Phương Phương thật sự quá dễ ngửi, mùi thơm ngào ngạt ve vãn Đổng Học Bân, hắn nhất thời không thể chịu được.
Chị Khương là làm từ nước hoa sao?
Sao mùi thơm của cơ thể lại có thể thơm như thế?
Đệch! Cái này cũng quá dễ ngửi!
Đổng Học Bân đều nghiện, hô hấp cũng nhanh một chút, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn được thêm một ít mùi hương, bất quá mũi nhất thời không nhạy ... đây là di chứng của hít vào quá nhanh, hắn nhanh chóng ổn định tiết tấu hô hấp, chờ mũi hồi phục lại, thì bắt đầu hít thật sâu vài hơi.
Dưới chăn.
Âm thanh dưới chăn.
Đổng Học Bân cũng không sợ Khương Phương Phương phát hiện dị thường.
Ừm. . . Thứ hai nói. . . Được rồi, Khương huyện trưởng thứ hai đi làm. . . Đúng vậy, đến lúc đó các người trực tiếp báo cáo với Khương huyện trưởng là được.
Dưỡng khí trong chăn càng ngày càng ít.
Nhiệt độ cũng càng ngày càng nóng.
Bất quá Đổng Học Bân vẫn không muốn đi ra, tiếp tục ở bên trong gọi điện thoại, bỗng nhiên, tóc giống như đụng phải vật gì, Khương Phương Phương lúc này cũng hơi nhích thân thể một chút, trong nháy mắt cũng lộ một khe hở, ánh trăng nhất thời chiếu vào, khiến cho Đổng Học Bân lập tức nhìn thấy rõ tóc đụng tới thứ gì, đó chính là ngực trái được thu y phủ lên của chị Khương, không ít tóc đều đang đâm vào trên lớp áo ở ngực trái của cô ấy, Đổng Học Bân lúc này mới nhớ tới, lúc mình chui vào chăn là đưa đầu vào, chị Khương lại nằm đối diện mình chờ xoa bóp trung y, vị trí này cũng không phải là ngực của Khương huyện trưởng sao, trời đất, hèn chi sao mà nó thơm như vậy, thì ra gần như thế. Mặt không đụng tới, nhưng tóc đụng tới, cái cảm giác này đối với Đổng Học Bân mà nói vẫn là kích thích như nhau, cũng không biết có đâm tới chị Khương hay không, vì Đổng Học Bân để đầu đinh mà, tóc cứng lắm.
Thân thể Chị Khương lại động.
Đổng Học Bân phỏng chừng là thật sự đâm trúng cô ấy, thu y mỏng như vậy, tóc khẳng định là có thể đâm vào bên trong, cho dù đâm không vào được, xúc cảm bén nhọn cũng vô cùng rõ ràng, Khương Phương Phương bên trong mặc đồ lót tơ tằm mà mình tặng cho cô ấy, rất nhiều chỗ đều là lổ nhỏ, có thể đâm vào cũng không ngoài ý muốn, tóc đột phá hai tầng cản trở đâm tới thịt của cô ấy, nếu không chị Khương sao cứ nhích người mãi thế.
Là đau?
Hay là ngứa?
Đổng Học Bân không biết, nhưng vẫn nhanh chóng kéo đầu về.
Lúc này, cán bộ ở đầu kia của điện thoại cũng báo cáo xong, có thể là thấy Đổng huyện trưởng đang ngủ có chút không yên lòng, liền không quấy rối hắn.
Được, cứ như vậy đi, cúp.
Đổng Học Bân buông điện thoại di động xuống, lúc này mới lưu luyến từ trong chăn thơm ngào ngạt đi ra, buông điện thoại di động đặt trên bàn trà, thu hồi cánh tay nghiêng người.
Cùng lúc đó, Khương Phương Phương cũng mở mắt, thay đổi một tư thế.
Hai người lập tức đụng mặt nhau, Đổng Học Bân xoay người rút chân vô ít đụng phải đùi đẹp rất có cảm xúc của chị Khương.
Khương Phương Phương chậm rãi lui người thẳng lại.
Đổng Học Bân nóng mặt cũng nhanh chóng thu chân, né tránh xa xa.
Đổng Học Bân có chút chịu không nổi, càng có một loại kích động muốn đưa tay với vào trong quần áo của cô ấy.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Buổi tối mười giờ hơn.
Mưa vẫn còn rơi, kèm theo tiếng sấm.
Vậy tôi xoa bóp?
Xoa như thế nào?
Thì xoa mấy huyệt vị là được?
Có thể làm tan máu bầm?
Sẽ tốt ngay thôi, nếu không ngài nằm đi, ngồi lạnh lắm
Ừm, nằm như thế nào? Đối diện cậu?
Ngài bị thương ở lưng, ặc, nằm đưa lưng đi, quần áo cũng phải vén lên một chút
Đổng Học Bân giơ tay kéo chăn dưới đất lên, nhìn Khương Phương Phương chen chân chui vào trong chăn nằm xuống, hắn cũng nằm xuống, thuận thế đem chăn xốc lên một ít, chỉ che nửa người dưới của hai người, chị Khương đối mặt hắn lúc này đã chậm rãi đem quần áo kéo xuống một chút, lộ ra vết bầm, dùng ngón tay kẹp lấy lưng quần, đem toàn bộ vết bầm mở ra trước mắt Đổng Học Bân. Khương Phương Phương rất đầy ắp, nhưng chổ cần nhỏ thì rất nhỏ, Đổng Học Bân nhìn rõ bên hông eo đầy đặn của cô ấy, rất có mùi vị cốt cảm, da thịt trắng bóng xung quanh cũng gợi cảm mười phần. Bởi vì quần có dây thun, cho nên rất co dãn, nếu như buông tay, quần cũng sẽ tự động trở về, cho nên, hai tay của Khương Phương Phương cũng kẹp ở đấy, chờ Đổng Học Bân xoa bóp. Đương nhiên, nếu như đem quần kéo xuống đến bên hông, quần khẳng định sẽ bị xương hông giữ lại, dây thun cũng sẽ không đàn hồi trở về, thế nhưng như vậy thì đi xuống quá nhiều, Khương Phương Phương cũng sẽ lộ ra rất lớn, khe mông phỏng chừng cũng sẽ lộ ra, chị Khương hiển nhiên là không có ý cho mình xem đã ghiền như vậy rồi.
Bất quá, cái tư thế này cũng có chút mờ ám không thể nghi ngờ.
Nếu như người không biết, còn tưởng rằng Khương huyện trưởng đang tự mình làm bậy.
Cổ họng của Đổng Học Bân giật giật theo phản xạ, ho nhẹ một tiếng, cũng không có làm ra dị dạng gì ở trên, tay đưa qua, sờ lên vết bầm của cô ấy.
Thật mềm mại.
Nhiệt độ ấm áp, sờ vào rất thoải mái.
Khương Phương Phương co lưng lại, nhẹ nhàng run lên một chút.
Đổng Học Bân vội buông tay ra, hỏi : Đau hả?
Có một chút Biểu tình của Khương Phương Phương không thay đổi, bất quá nhìn ra được là rất đau.
Vậy tôi nhẹ một chút, ngài nhịn một chút nha Đổng Học Bân lần thứ hai đưa tay, lần này nhẹ hơn một chút, sau đó xoa nhẹ quanh vết thương của cô ấy.
Một chút.
Ba chút.
Năm chút.
Khương Phương Phương vẫn đang là sắc mặt không nóng không lạnh.
Tính nhẫn nại của phụ nữ bình thường tương đối kém, nhất là gặp phải loại ngoại thương này, đã bầm tím, đau đến kêu thành tiếng là rất bình thường, nhưng mà Khương Phương Phương vẫn không đổi sắc, Đổng Học Bân rõ ràng có thể nhìn ra cô ấy rất đau, nhưng trên mặt chị Khương không lộ ra nhiều, đa số vẫn là biểu tình thờ ơ.
Ngài nạnh không?
Cũng được.
Nếu không ngài đắp chăn đi?
Đắp rồi cậu làm sao xoa bóp?
Không có việc gì, cách một chút cũng không sao cả.
Được, thật là có chút lạnh.
Khương Phương Phương đưa tay, kéo chăn tới.
Đổng Học Bân cũng ở bên cạnh hỗ trợ. Đem chăn bên kia kéo lên đến ngực, hai người nằm một cái chăn, chị Khương bên kia được phủ lên, thân thể của Đổng Học Bân tự nhiên cũng bị chăn phủ lên.
Tôi nằm tư thế này?
Đúng vậy, ngài đừng nhúc nhích là được. Lập tức sẽ tốt ngay.
Khương Phương Phương gật đầu, nhìn phía trước không nhúc nhích.
Tuy rằng không thấy được rõ ràng, nhưng Đổng Học Bân thấy phương hướng đại khái của tầm mắt cô ấy cũng biết là cô ấy đang nhìn, thật sự có chút ngượng ngùng nhìn ánh mắt cô ấy, vì vậy cúi đầu nhìn về phía đường cong thân thể lộ ra dưới chăn của chị Khương, cũng nằm xuống. Tìm kiếm đại khái vị trí từ dưới chăn, tìm được lưng của Khương Phương Phương, sờ theo đường cong, lại một lần đặt tay lên lưng cô ấy, xoa nhẹ vài cái, Đổng Học Bân mặc niệm một tiếng. . . REVERSER Một giây đồng hồ. . . Giải trừ.
Trên tay có thể cảm giác được lưng của chị Khương vặn vẹo một chút.
Chờ Đổng Học Bân tiếp tục xoa bóp cho cô ấy, Khương Phương Phương bỗng nhiên nói, Ơ? Hình như không đau?
Có hiệu quả là được.
Nhanh như vậy?
Ừm, ngài bị thương vốn cũng không nặng.
Vết bầm đều tan?
Còn phải chờ một chút, mệt thì ngài ngủ trước đi.
Thật ra nếu như xốc quần áo lên nhìn mà nói, vết bầm khẳng định là không còn, bất quá một vết bầm tím rõ ràng như vậy mà biến mất như thế, thật sự có chút quá nhanh, mới một phút đồng hồ mà thôi, làm gì có thủ pháp xoa bóp trung y nào có hiệu quả nhanh như vậy chứ, Đổng Học Bân tự nhiên phải giả vờ giả vịt, nếu không để cho Khương Phương Phương nhìn thấy vết thương, vậy sẽ không thích hợp, Đổng Học Bân trải qua nhiều chuyện như vậy đã không có hứng thú gì đối với làm náo động, điệu thấp thì ổn định hơn.
Một phút đồng hồ. . .
Hai phút. . .
Khương Phương Phương chậm rãi nhắm mắt, hình như muốn ngủ.
Nhưng bỗng nhiên, reng reng reng, reng reng reng, điện thoại di động vang lên!
Ngoại trừ tiếng mưa rơi, trong phòng trên cơ bản rất an tĩnh, tiếng chuông nà làm Đổng Học Bân hoảng sợ, tay cũng run run, bàn tay dĩ nhiên trơn tới trên mông thịt phía sau của Khương Phương Phương.
Đầy ắp.
Tay rơi vào trong thịt.
Đổng Học Bân cuống quít rút về tay, Xin lỗi xin lỗi.
Hình như là điện thoại di động của cậu. Khương Phương Phương không có phản ứng gì.
Ừ. Đổng Học Bân nhanh chóng đưa tay từ lấy điện thoại di động trên bàn trà, sau khi nằm xuống nhìn dãy số, là cán bộ của huyện, buổi tối gọi hẳn là việc gấp, Đổng Học Bân cũng tiếp, A lô, lão tôn, làm sao vậy. . . Chưa ngủ, anh nói đi, không có việc gì. . . Ừm. . . Ừm. . . Quyết định rồi là được, anh bàn với mấy người phụ trách bọn họ đi. . . Đúng vậy, tất cả cứ theo phương án, cái khác anh quyết định. . . Đúng vậy, có di động gì cũng không thể quá lớn. . .
Khương Phương Phương ở một bên dựng một ngón tay lên trên môi.
Đổng Học Bân ặc một cái, biết mình nói quá lớn tiếng, nhìn về phía phòng ngủ bên kia, cũng sợ đánh thức bà lão, hơn nữa khiến cho Khương mẫu nghe được cái gì không chừng sẽ bị lộ, Đổng Học Bân nhanh chóng nhỏ giọng, Tiến triển bên kia thế nào. . . A lô? Nghe không? Tôi nói tiến triển gì? Tiến triển. Đối phương có thể ở bên ngoài, mưa rơi cũng có chút lớn, Đổng Học Bân thấp giọng nói hắn ta không nghe được.
Chẹp.
Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là dùng chăn phủ lên thân thể, trực tiếp cúi đầu đem đầu vào trong chăn, A lô? Hiện tại nghe được chưa? Được, là tiến triển gì. . . Ừm. . . Ừm. . . Được, khổ cực các người. . . Đúng vậy, cứ làm như vậy, cái khác để thứ hai rồi nói.
Trong chăn một mảnh đen kịt.
Chỉ có một chút tia sáng từ trong khe, mơ hồ có thể thấy cằm của Khương Phương Phương.
Nói xong, Đổng Học Bân mới nhận ra tình trạng hiện tại, một mùi hương nữ tính thành thục từ bốn phương tám hướng chen đến đây, nhào tới trên mặt Đổng Học Bân, trong lỗ mũi, trong lỗ tai, không có nước hoa, là một loại mùi thơm rất nhạt, trong chăn đều là mùi vị trên người của Khương Phương Phương, ở bên ngoài có thể không cảm giác được bao nhiêu, dù sao không khí lớn như vậy, chút mùi vị bay ra đều tán đi trong phòng, nhưng Đổng Học Bân lúc này là toàn thân và đầu đều vào chăn, mùi vị của chị Khương căn bản là không chỗ có thể trốn, tứ diện vây quanh mà.
Hương vị ấm áp đánh đến đây.
Đổng Học Bân đều có chút mơ hồ, mơ mơ hồ hồ, A. . . Đúng vậy.
Nói điện thoại cũng không yên lòng, cũng không biết mình đang nói cái gì.
Trước đây chổ tương đối mẫn cảm của Đổng Học Bân chủ yếu là trùng kích trên thị giác, phần lớn người đều là như thế không khác biệt lắm, nhưng mùi hương trên người của Khương Phương Phương thật sự quá dễ ngửi, mùi thơm ngào ngạt ve vãn Đổng Học Bân, hắn nhất thời không thể chịu được.
Chị Khương là làm từ nước hoa sao?
Sao mùi thơm của cơ thể lại có thể thơm như thế?
Đệch! Cái này cũng quá dễ ngửi!
Đổng Học Bân đều nghiện, hô hấp cũng nhanh một chút, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn được thêm một ít mùi hương, bất quá mũi nhất thời không nhạy ... đây là di chứng của hít vào quá nhanh, hắn nhanh chóng ổn định tiết tấu hô hấp, chờ mũi hồi phục lại, thì bắt đầu hít thật sâu vài hơi.
Dưới chăn.
Âm thanh dưới chăn.
Đổng Học Bân cũng không sợ Khương Phương Phương phát hiện dị thường.
Ừm. . . Thứ hai nói. . . Được rồi, Khương huyện trưởng thứ hai đi làm. . . Đúng vậy, đến lúc đó các người trực tiếp báo cáo với Khương huyện trưởng là được.
Dưỡng khí trong chăn càng ngày càng ít.
Nhiệt độ cũng càng ngày càng nóng.
Bất quá Đổng Học Bân vẫn không muốn đi ra, tiếp tục ở bên trong gọi điện thoại, bỗng nhiên, tóc giống như đụng phải vật gì, Khương Phương Phương lúc này cũng hơi nhích thân thể một chút, trong nháy mắt cũng lộ một khe hở, ánh trăng nhất thời chiếu vào, khiến cho Đổng Học Bân lập tức nhìn thấy rõ tóc đụng tới thứ gì, đó chính là ngực trái được thu y phủ lên của chị Khương, không ít tóc đều đang đâm vào trên lớp áo ở ngực trái của cô ấy, Đổng Học Bân lúc này mới nhớ tới, lúc mình chui vào chăn là đưa đầu vào, chị Khương lại nằm đối diện mình chờ xoa bóp trung y, vị trí này cũng không phải là ngực của Khương huyện trưởng sao, trời đất, hèn chi sao mà nó thơm như vậy, thì ra gần như thế. Mặt không đụng tới, nhưng tóc đụng tới, cái cảm giác này đối với Đổng Học Bân mà nói vẫn là kích thích như nhau, cũng không biết có đâm tới chị Khương hay không, vì Đổng Học Bân để đầu đinh mà, tóc cứng lắm.
Thân thể Chị Khương lại động.
Đổng Học Bân phỏng chừng là thật sự đâm trúng cô ấy, thu y mỏng như vậy, tóc khẳng định là có thể đâm vào bên trong, cho dù đâm không vào được, xúc cảm bén nhọn cũng vô cùng rõ ràng, Khương Phương Phương bên trong mặc đồ lót tơ tằm mà mình tặng cho cô ấy, rất nhiều chỗ đều là lổ nhỏ, có thể đâm vào cũng không ngoài ý muốn, tóc đột phá hai tầng cản trở đâm tới thịt của cô ấy, nếu không chị Khương sao cứ nhích người mãi thế.
Là đau?
Hay là ngứa?
Đổng Học Bân không biết, nhưng vẫn nhanh chóng kéo đầu về.
Lúc này, cán bộ ở đầu kia của điện thoại cũng báo cáo xong, có thể là thấy Đổng huyện trưởng đang ngủ có chút không yên lòng, liền không quấy rối hắn.
Được, cứ như vậy đi, cúp.
Đổng Học Bân buông điện thoại di động xuống, lúc này mới lưu luyến từ trong chăn thơm ngào ngạt đi ra, buông điện thoại di động đặt trên bàn trà, thu hồi cánh tay nghiêng người.
Cùng lúc đó, Khương Phương Phương cũng mở mắt, thay đổi một tư thế.
Hai người lập tức đụng mặt nhau, Đổng Học Bân xoay người rút chân vô ít đụng phải đùi đẹp rất có cảm xúc của chị Khương.
Khương Phương Phương chậm rãi lui người thẳng lại.
Đổng Học Bân nóng mặt cũng nhanh chóng thu chân, né tránh xa xa.
Đổng Học Bân có chút chịu không nổi, càng có một loại kích động muốn đưa tay với vào trong quần áo của cô ấy.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.