Chương 1523: Nhân viên y tế kinh ngạc đến ngây người!
Thường Dụ
10/05/2017
Hiện trường sự cố.
Tràng diện dần dần ổn định xuống.
Đổng Học Bân cũng là một viên thuốc an thần, ra tay là có thể người cứu mạng, trong nháy mắt đã trị liệu hơn mười người, cảnh này lập tức ổn định quân tâm, mọi người từ vừa mới bắt đầu kinh khủng đến sau đó trấn định, chỉ dùng gần mười phút mà thôi, không nói quần chúng bên cạnh đều yên tĩnh xuống, cũng là người bị thương và người nhà được cứu trở về, cũng không còn kêu loạn hô, gặp qua y thuật của Đổng Học Bân, bọn họ lập tức sản sinh tín nhiệm cực lớn và lòng tin đối với hắn, hiện trường rất có trật tự.
Còn có người bị thương sao?
Ở đây, nơi này có.
Được, chờ một chút, tôi lập tức đi qua.
Anh ơi, anh nghỉ một chút đi, tôi thấy anh. . .
Không cần, tôi không sao, chịu đựng được, cô đem mức độ bị thương của người bị thương phân loại một chút, nghiêm trọng để ở phía trước, không nghiêm trọng để cuối cùng rồi nói.
Được, tôi đã biết.
Đổng Học Bân lại cứu một người bị thương, trên người cũng đã có chút mệt mỏi, phẫu thuật và khẩn cấp xử lý, không ngừng tiêu hao thể lực của hắn, chủ yếu của vẫn là tiêu hao tinh thần của hắn, mệt mỏi trên tinh thần bừng lên, đây là REVERSE không thể khôi phục, toàn bộ đầu óc đều chật căng, con mắt cũng bắt đầu có chút hoa, trước đây, Đổng Học Bân còn chưa lý giải được làm phẫu thuật sao có thể tiêu hao tinh lực lớn như vậy, càng không hiểu bác sĩ ngoại khoa sao mỗi một lần sau khi làm giải phẫu đều phải nghỉ ngơi một thời gian, hiện tại Đổng Học Bân đã hiểu, bởi vì kính trọng sinh mạg, bởi vì lực chú ý cao độ tập trung, cái này càng phí thể lực hơn so với lao động chân tay, nhưng Đổng Học Bân biết, mình không thể nghỉ ngơi, bởi vì còn có người bị thương chờ hắn trị liệu, Đổng Học Bân tuy nói không phải một người công tác y tế, nhưng xuất phát từ tôn trọng với mạng người và lo lắng cho con đường làm quan của vợ, hắn khẳng định phải kiên trì.
Cô gái hậu cần của bệnh viện cũng rõ ràng Đổng Học Bân có bao nhiêu khổ cực, muốn khuyên một câu, nhưng nhìn bên kia người bị thương đang đợi, cái gì cũng chưa nói, cầm lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn, cô ấy không có y thuật của Đổng Học Bân, cái gì cũng giúp không được, chỉ có thể làm được những cái này.
Người bị thương kế tiếp. . .
Người bị thương sau đó. . .
Hiện tại cũng là lúc giành giật thời gian, nhất phút cũng không thể dừng lại.
Một phút đồng hồ, Đổng Học Bân lại cấp tốc xử lý người bị thương bị gãy xương và một người bị xuất huyết, cũng hu xếp cho bọn họ, một hồi xe cứu thương tới khẳng định cũng phải phân nặng nhẹ đưa đi bệnh viện, bị thương nặng hiển nhiên phải chiếu cố trước, vết thương nhẹ để au cùng rồi nói. Nếu như là người bình thường, tám phần mười nghĩ không được xa như vậy, nhưng Đổng Học Bân không giống, ít nhất cũng từng làm qua thường vụ phó huyện trưởng, lo lắng vấn đề không chỉ có là cứu người cứu bệnh đơn giản như vậy, cái nhìn đại cục hắn là có, cho nên suy nghĩ tương đối chu toàn.
Bỗng nhiên, bí bo bí bo!
Cách đó không xa, âm thanh của xe cấp cứu rốt cục tới!
Mọi người vừa nghe, tâm tình cũng đều rất kích động, nhất là người bị thương.
Tới!
Xe cứu thương tới!
Thật tốt quá!
Mơ hồ đều có thể thấy sáu bảy chiếc xe gào thét mà đến.
Nhưng mà chạy tới trước hết cũng không phải xe cấp cứu, mà là một chiếc xe thể thao Porche màu đen, xe thể thao vô cùng chói mắt, tốc độ cũng là cực nhanh, hầu như là chớp mắt mấy cái, Porche mang theo tiếng động cơ nổ vang vọt đến đây, một tiếng phanh lại ở trên đường đi ngược chiều, xe là từ thành phố tới, đường cao tốc bị phong tỏa, cho nên một chiếc xe trên đường đi ngược chiều cũng không có, cho nên Porche mới có thể chạy với tốc độ này.
Cửa xe vừa mở ra, trên xe đi xuống tới một phụ nữ, khiến cho mọi người kinh ngạc chính là, người phụ nữ này lại có thể là một phụ nữ có thai, hơn nữa nhìn qua là mang thai tám tháng, bụng rất lớn, nhưng người phụ nữ không để ý, bước nhanh từ đường ngược chiều đến đây.
Đương nhiên là Tạ Tuệ Lan tới.
Đổng Học Bân vừa nhìn bụng của vợ, sắc mặt cũng khẽ biến, hắn đã lâu không gặp vợ, không ngờ rằng bụng đã quá lớn, không khỏi tự trách mình một tiếng, sớm biết như vậy hắn sẽ không cho Tuệ Lan chạy tới đây, lỡ như xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ hả? Người thường, bụng lớn như vậy sớm đều về nhà đãi sản chờ sinh, làm gì còn tới đi làm? Nhưng lại nghĩ đến thân phận đặc thù của vợ, phát sinh sự cố giao thông lớn như vậy, làm lãnh đạo phân công quản lý cô ấy không đến cũng là không có khả năng, bằng không khẳng định là phải gánh trách nhiệm.
Tạ Tuệ Lan nhìn thấy Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cũng nhìn vợ.
Hai người không chào hỏi cũng không nói chuyện, bởi vì không có thời gian.
Đổng Học Bân cái gì cũng không nói, cúi đầu tiếp tục xử lý vết thương cho người bị thương, khử độc băng bó.
Một người phụ trách đang trợ giúp cứu viện nhận ra Tạ Tuệ Lan, vội mang theo người nghênh đón, Tạ thị trưởng, sao ngài tới?
Tạ Tuệ Lan lập tức nói: Tình huống thế nào?
Người phụ trách nói: May là có bác sĩ, người bị thương đều được trị liệu đúng lúc.
Có người gặp nạn hay không?
Tạm thời còn chưa có.
Làm tốt lắm, lập tức khai thông đường!
Vâng, xe phía sau đã được phân lưu.
Tổ chức nhân thủ, chuẩn bị đưa người lên xe cứu thương!
Tạ Tuệ Lan một tay nhẹ nhàng ôm bụng, bắt đầu hiện trường chỉ huy.
Phía sau, xe cứu thương cũng từng chiếc từng chiếc đến đây, dừng ở chỗ đó, cửa xe vừa mở ra, không ít nhân viên y tế đều vô cùng lo lắng xuống xe. Một chỗ khác, rất nhiều cảnh sát giao thông và xe cứu viện cũng đồng thời chạy tới, thậm chí, còn có một chiếc xe của đài truyền hình.
Ký giả xuống xe liền bắt đầu chụp ảnh hiện trường.
Camera cũng ghi lại hình ảnh Tạ Tuệ Lan ôm bụng chỉ huy hiện trường, đồng thời chụp hình bóng lưng của Đổng Học Bân và đám người cô gái bên kia.
Cảnh sát giao thông đi qua dò hỏi: Tạ thị trưởng, hiện tại làm sao bây giờ?
Tạ Tuệ Lan phân phó nói: Cứu người, xe cứu thương khẳng định không đủ, không được thì cho xe cảnh sát chở người, dùng tốc độ nhanh nhất đem người đưa đi bệnh viện cấp cứu!
Vâng! Người đi đầu của cảnh sát giao thông lập tức đáp ứng.
Lúc này, nhân viên y tế mang cáng cứu thương và hộp y dược xông lên.
Nhanh cứu người!
Chia làm ba đội!
Trước cứu người trọng thương!
Lão Lưu! Các người băng bó!
Tất cả mọi người nhanh lên một chút! Tai nạn xe cộ đã hơn mười phút! Khẳng định có người bị thương mất máu quá nhiều! Phân ra đẳng cấp thương thế! Bắt đầu trị liệu khẩn cấp từ bị thương nặng!
Đều không cần Tạ Tuệ Lan phân phó, bác sĩ và hộ sĩ gấp gáp đi qua, thấy hiện trường xe cộ nằm ngửa có nằm ngửa, nằm ngang có nằm ngang, mọi người trong lòng cũng đều vô cùng ngưng trọng, biết tình huống khẳng định không tốt, hẳn là nguy tại sớm tối, bọn họ phỏng chừng, hẳn ít nhất đã chết năm người, dù sao cũng là nhân viên y tế bình thường tham dự cấp cứu tai nạn xe cộ, bọn họ đều quen thuộc.
Khoảng chừng mười mấy người vọt tới.
Người bị thương đâu?
Ai bị thương nặng?
Nói mau!
Bọn họ tới, cũng đều có chút khó hiểu, nhưng cái này không giống với những trường hợp đụng xe mà bọn họ gặp, bị thương nhiều người như vậy, xe đụng nhau nhiều như vậy, nhưng trật tự hiện trường ổn định thần kỳ, thậm chí ngay cả người la to cũng không có, nhưng trên mặt đất có nhiều như vậy máu là sao? Không có khả năng không có người bị thương, thậm chí mấy mạng người đều là rất bình thường, nhưng sao là cái bầu không khí này?
Ơ? Băng bó rồi?
Chuyện gì xảy ra? Miệng vết thương đã xử lý?
Ai xử lý vết thương? Hiện trường có bác sĩ?
Nhân viên y tế lúc này mới ngạc nhiên phản ứng, còn có một người nhận ra cô gái kia, Ơ? Tôn tỷ? Sao chị cũng ở chỗ này?
Một bác sĩ cũng nhìn về phía cô ấy, Tiểu Tôn, cái này. . . Vết thương là cô xử lý sao?
Cô gái họ Tôn nói: Bác sĩ Lý tới? Tôi? Tôi là hậu cần, đâu có cái y thuật này. Cô ta chỉ chỉ Đổng Học Bân đang làm băng bó, Đều là người kia xử lý.
Một mình hắn?
Đúng vậy, mười mấy người đều là hắn cứu.
Không có người trọng thương? Sao khâu lại?
Trên xe tôi có dụng cụ, người kia cầm một con dao Thụy Sĩ làm phẫu thuật khâu lại vài vết thương, tôi chưa thấy qua người nào lợi hại như vậy.
Là bác sĩ?
Hắn nói không phải.
Không phải bác sĩ sao có thể làm được! Khâu lại vết thương cũng không phải khâu quần áo! Cái này không phải hồ đồ sao! Hắn không hiểu cô còn không biết à Tiểu Tôn?
Bác sĩ Lý, các người tự mình xem đi.
Cô gái không nói cái gì nữa, tiếp tục giúp Đổng Học Bân trợ thủ.
Nhân viên y tế cũng đều phân biệt tới bên cạnh người bị thương, không nghĩ rằng một người người trẻ tuổi không phải bác sĩ có thể xử lý vết thương cái gì, chỉ cho công tác của bọn họ thêm phiền, chỉ tăng độ khó cho bọn họ, cho nên vừa nghe cũng đều nóng nảy, đều đi tới. Nhưng mà sau khi nhìn thấy vết thương được xử lý của mọi người, không ít nhân viên y tế đều choáng váng, hơn nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại.
Cái này. . . Gãy xương đã xử lý tốt?
Người bị thương này cũng xử lý tốt, ặc, không có vấn đề.
Người này cái trán đều móp vào, sao không có não chấn động? Mạch đập cũng rất bình thường? Cái này sao trị?
Chuyện gì xảy ra? Chân mất máu nhiều như vậy? Máu sao ngừng?
Cô gái nhỏ, cái vết thương này cũng khâu lại sao? Huyết quản đâu? Đều khâu lại? Không có xuất huyết? Huyết áp cũng ổn định? Không phải chứ?
Người bị thương này cũng vậy, đều khẩn cấp xử lý tốt.
Một trận quan sát, nhân viên y tế ở đây đều nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ phát hiện ở đây lại có thể không có chuyện gì của bọn họ, tất cả vết thương của người bị thương không phải được băng bó cầm máu cũng là được khâu lại, xử lý gãy xương cũng vô cùng chuyên nghiệp, thậm chí ngay cả chấn động não và đột phát bệnh tim đều được cấp cứu, thương thế sớm đều ổn định, bọn họ ngay cả cơ hội đắp thuốc cũng không có, toàn bộ giương mắt nhìn.
Bên trong một người bác sĩ ngoại khoa ngồi xổm xuống nhìn vết khâu lại, không khỏi nói một tiếng, Cái thủ pháp này, còn chuyên nghiệp hơn so với tôi khâu lại.
Lời này khiến cho mọi người nghị luận.
Mười phút ngắn ngủi, một người cứu mười mấy người bệnh?
Bình quân một phút đồng hồ một người? Còn là trong hoàn cảnh và thiết bị đều thiếu thốn thậm chí không có thuốc mê?
Cái Lề Gì Thốn!
Chỉ là khâu lại vết thương thì có ba bốn người?
Cái này một giây đồng hồ hạ châm nhanh bao nhiêu hả? Sao có thể có loại thần nhân này tại hiện trường tai nạn xe cộ? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Tràng diện dần dần ổn định xuống.
Đổng Học Bân cũng là một viên thuốc an thần, ra tay là có thể người cứu mạng, trong nháy mắt đã trị liệu hơn mười người, cảnh này lập tức ổn định quân tâm, mọi người từ vừa mới bắt đầu kinh khủng đến sau đó trấn định, chỉ dùng gần mười phút mà thôi, không nói quần chúng bên cạnh đều yên tĩnh xuống, cũng là người bị thương và người nhà được cứu trở về, cũng không còn kêu loạn hô, gặp qua y thuật của Đổng Học Bân, bọn họ lập tức sản sinh tín nhiệm cực lớn và lòng tin đối với hắn, hiện trường rất có trật tự.
Còn có người bị thương sao?
Ở đây, nơi này có.
Được, chờ một chút, tôi lập tức đi qua.
Anh ơi, anh nghỉ một chút đi, tôi thấy anh. . .
Không cần, tôi không sao, chịu đựng được, cô đem mức độ bị thương của người bị thương phân loại một chút, nghiêm trọng để ở phía trước, không nghiêm trọng để cuối cùng rồi nói.
Được, tôi đã biết.
Đổng Học Bân lại cứu một người bị thương, trên người cũng đã có chút mệt mỏi, phẫu thuật và khẩn cấp xử lý, không ngừng tiêu hao thể lực của hắn, chủ yếu của vẫn là tiêu hao tinh thần của hắn, mệt mỏi trên tinh thần bừng lên, đây là REVERSE không thể khôi phục, toàn bộ đầu óc đều chật căng, con mắt cũng bắt đầu có chút hoa, trước đây, Đổng Học Bân còn chưa lý giải được làm phẫu thuật sao có thể tiêu hao tinh lực lớn như vậy, càng không hiểu bác sĩ ngoại khoa sao mỗi một lần sau khi làm giải phẫu đều phải nghỉ ngơi một thời gian, hiện tại Đổng Học Bân đã hiểu, bởi vì kính trọng sinh mạg, bởi vì lực chú ý cao độ tập trung, cái này càng phí thể lực hơn so với lao động chân tay, nhưng Đổng Học Bân biết, mình không thể nghỉ ngơi, bởi vì còn có người bị thương chờ hắn trị liệu, Đổng Học Bân tuy nói không phải một người công tác y tế, nhưng xuất phát từ tôn trọng với mạng người và lo lắng cho con đường làm quan của vợ, hắn khẳng định phải kiên trì.
Cô gái hậu cần của bệnh viện cũng rõ ràng Đổng Học Bân có bao nhiêu khổ cực, muốn khuyên một câu, nhưng nhìn bên kia người bị thương đang đợi, cái gì cũng chưa nói, cầm lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn, cô ấy không có y thuật của Đổng Học Bân, cái gì cũng giúp không được, chỉ có thể làm được những cái này.
Người bị thương kế tiếp. . .
Người bị thương sau đó. . .
Hiện tại cũng là lúc giành giật thời gian, nhất phút cũng không thể dừng lại.
Một phút đồng hồ, Đổng Học Bân lại cấp tốc xử lý người bị thương bị gãy xương và một người bị xuất huyết, cũng hu xếp cho bọn họ, một hồi xe cứu thương tới khẳng định cũng phải phân nặng nhẹ đưa đi bệnh viện, bị thương nặng hiển nhiên phải chiếu cố trước, vết thương nhẹ để au cùng rồi nói. Nếu như là người bình thường, tám phần mười nghĩ không được xa như vậy, nhưng Đổng Học Bân không giống, ít nhất cũng từng làm qua thường vụ phó huyện trưởng, lo lắng vấn đề không chỉ có là cứu người cứu bệnh đơn giản như vậy, cái nhìn đại cục hắn là có, cho nên suy nghĩ tương đối chu toàn.
Bỗng nhiên, bí bo bí bo!
Cách đó không xa, âm thanh của xe cấp cứu rốt cục tới!
Mọi người vừa nghe, tâm tình cũng đều rất kích động, nhất là người bị thương.
Tới!
Xe cứu thương tới!
Thật tốt quá!
Mơ hồ đều có thể thấy sáu bảy chiếc xe gào thét mà đến.
Nhưng mà chạy tới trước hết cũng không phải xe cấp cứu, mà là một chiếc xe thể thao Porche màu đen, xe thể thao vô cùng chói mắt, tốc độ cũng là cực nhanh, hầu như là chớp mắt mấy cái, Porche mang theo tiếng động cơ nổ vang vọt đến đây, một tiếng phanh lại ở trên đường đi ngược chiều, xe là từ thành phố tới, đường cao tốc bị phong tỏa, cho nên một chiếc xe trên đường đi ngược chiều cũng không có, cho nên Porche mới có thể chạy với tốc độ này.
Cửa xe vừa mở ra, trên xe đi xuống tới một phụ nữ, khiến cho mọi người kinh ngạc chính là, người phụ nữ này lại có thể là một phụ nữ có thai, hơn nữa nhìn qua là mang thai tám tháng, bụng rất lớn, nhưng người phụ nữ không để ý, bước nhanh từ đường ngược chiều đến đây.
Đương nhiên là Tạ Tuệ Lan tới.
Đổng Học Bân vừa nhìn bụng của vợ, sắc mặt cũng khẽ biến, hắn đã lâu không gặp vợ, không ngờ rằng bụng đã quá lớn, không khỏi tự trách mình một tiếng, sớm biết như vậy hắn sẽ không cho Tuệ Lan chạy tới đây, lỡ như xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ hả? Người thường, bụng lớn như vậy sớm đều về nhà đãi sản chờ sinh, làm gì còn tới đi làm? Nhưng lại nghĩ đến thân phận đặc thù của vợ, phát sinh sự cố giao thông lớn như vậy, làm lãnh đạo phân công quản lý cô ấy không đến cũng là không có khả năng, bằng không khẳng định là phải gánh trách nhiệm.
Tạ Tuệ Lan nhìn thấy Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cũng nhìn vợ.
Hai người không chào hỏi cũng không nói chuyện, bởi vì không có thời gian.
Đổng Học Bân cái gì cũng không nói, cúi đầu tiếp tục xử lý vết thương cho người bị thương, khử độc băng bó.
Một người phụ trách đang trợ giúp cứu viện nhận ra Tạ Tuệ Lan, vội mang theo người nghênh đón, Tạ thị trưởng, sao ngài tới?
Tạ Tuệ Lan lập tức nói: Tình huống thế nào?
Người phụ trách nói: May là có bác sĩ, người bị thương đều được trị liệu đúng lúc.
Có người gặp nạn hay không?
Tạm thời còn chưa có.
Làm tốt lắm, lập tức khai thông đường!
Vâng, xe phía sau đã được phân lưu.
Tổ chức nhân thủ, chuẩn bị đưa người lên xe cứu thương!
Tạ Tuệ Lan một tay nhẹ nhàng ôm bụng, bắt đầu hiện trường chỉ huy.
Phía sau, xe cứu thương cũng từng chiếc từng chiếc đến đây, dừng ở chỗ đó, cửa xe vừa mở ra, không ít nhân viên y tế đều vô cùng lo lắng xuống xe. Một chỗ khác, rất nhiều cảnh sát giao thông và xe cứu viện cũng đồng thời chạy tới, thậm chí, còn có một chiếc xe của đài truyền hình.
Ký giả xuống xe liền bắt đầu chụp ảnh hiện trường.
Camera cũng ghi lại hình ảnh Tạ Tuệ Lan ôm bụng chỉ huy hiện trường, đồng thời chụp hình bóng lưng của Đổng Học Bân và đám người cô gái bên kia.
Cảnh sát giao thông đi qua dò hỏi: Tạ thị trưởng, hiện tại làm sao bây giờ?
Tạ Tuệ Lan phân phó nói: Cứu người, xe cứu thương khẳng định không đủ, không được thì cho xe cảnh sát chở người, dùng tốc độ nhanh nhất đem người đưa đi bệnh viện cấp cứu!
Vâng! Người đi đầu của cảnh sát giao thông lập tức đáp ứng.
Lúc này, nhân viên y tế mang cáng cứu thương và hộp y dược xông lên.
Nhanh cứu người!
Chia làm ba đội!
Trước cứu người trọng thương!
Lão Lưu! Các người băng bó!
Tất cả mọi người nhanh lên một chút! Tai nạn xe cộ đã hơn mười phút! Khẳng định có người bị thương mất máu quá nhiều! Phân ra đẳng cấp thương thế! Bắt đầu trị liệu khẩn cấp từ bị thương nặng!
Đều không cần Tạ Tuệ Lan phân phó, bác sĩ và hộ sĩ gấp gáp đi qua, thấy hiện trường xe cộ nằm ngửa có nằm ngửa, nằm ngang có nằm ngang, mọi người trong lòng cũng đều vô cùng ngưng trọng, biết tình huống khẳng định không tốt, hẳn là nguy tại sớm tối, bọn họ phỏng chừng, hẳn ít nhất đã chết năm người, dù sao cũng là nhân viên y tế bình thường tham dự cấp cứu tai nạn xe cộ, bọn họ đều quen thuộc.
Khoảng chừng mười mấy người vọt tới.
Người bị thương đâu?
Ai bị thương nặng?
Nói mau!
Bọn họ tới, cũng đều có chút khó hiểu, nhưng cái này không giống với những trường hợp đụng xe mà bọn họ gặp, bị thương nhiều người như vậy, xe đụng nhau nhiều như vậy, nhưng trật tự hiện trường ổn định thần kỳ, thậm chí ngay cả người la to cũng không có, nhưng trên mặt đất có nhiều như vậy máu là sao? Không có khả năng không có người bị thương, thậm chí mấy mạng người đều là rất bình thường, nhưng sao là cái bầu không khí này?
Ơ? Băng bó rồi?
Chuyện gì xảy ra? Miệng vết thương đã xử lý?
Ai xử lý vết thương? Hiện trường có bác sĩ?
Nhân viên y tế lúc này mới ngạc nhiên phản ứng, còn có một người nhận ra cô gái kia, Ơ? Tôn tỷ? Sao chị cũng ở chỗ này?
Một bác sĩ cũng nhìn về phía cô ấy, Tiểu Tôn, cái này. . . Vết thương là cô xử lý sao?
Cô gái họ Tôn nói: Bác sĩ Lý tới? Tôi? Tôi là hậu cần, đâu có cái y thuật này. Cô ta chỉ chỉ Đổng Học Bân đang làm băng bó, Đều là người kia xử lý.
Một mình hắn?
Đúng vậy, mười mấy người đều là hắn cứu.
Không có người trọng thương? Sao khâu lại?
Trên xe tôi có dụng cụ, người kia cầm một con dao Thụy Sĩ làm phẫu thuật khâu lại vài vết thương, tôi chưa thấy qua người nào lợi hại như vậy.
Là bác sĩ?
Hắn nói không phải.
Không phải bác sĩ sao có thể làm được! Khâu lại vết thương cũng không phải khâu quần áo! Cái này không phải hồ đồ sao! Hắn không hiểu cô còn không biết à Tiểu Tôn?
Bác sĩ Lý, các người tự mình xem đi.
Cô gái không nói cái gì nữa, tiếp tục giúp Đổng Học Bân trợ thủ.
Nhân viên y tế cũng đều phân biệt tới bên cạnh người bị thương, không nghĩ rằng một người người trẻ tuổi không phải bác sĩ có thể xử lý vết thương cái gì, chỉ cho công tác của bọn họ thêm phiền, chỉ tăng độ khó cho bọn họ, cho nên vừa nghe cũng đều nóng nảy, đều đi tới. Nhưng mà sau khi nhìn thấy vết thương được xử lý của mọi người, không ít nhân viên y tế đều choáng váng, hơn nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại.
Cái này. . . Gãy xương đã xử lý tốt?
Người bị thương này cũng xử lý tốt, ặc, không có vấn đề.
Người này cái trán đều móp vào, sao không có não chấn động? Mạch đập cũng rất bình thường? Cái này sao trị?
Chuyện gì xảy ra? Chân mất máu nhiều như vậy? Máu sao ngừng?
Cô gái nhỏ, cái vết thương này cũng khâu lại sao? Huyết quản đâu? Đều khâu lại? Không có xuất huyết? Huyết áp cũng ổn định? Không phải chứ?
Người bị thương này cũng vậy, đều khẩn cấp xử lý tốt.
Một trận quan sát, nhân viên y tế ở đây đều nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ phát hiện ở đây lại có thể không có chuyện gì của bọn họ, tất cả vết thương của người bị thương không phải được băng bó cầm máu cũng là được khâu lại, xử lý gãy xương cũng vô cùng chuyên nghiệp, thậm chí ngay cả chấn động não và đột phát bệnh tim đều được cấp cứu, thương thế sớm đều ổn định, bọn họ ngay cả cơ hội đắp thuốc cũng không có, toàn bộ giương mắt nhìn.
Bên trong một người bác sĩ ngoại khoa ngồi xổm xuống nhìn vết khâu lại, không khỏi nói một tiếng, Cái thủ pháp này, còn chuyên nghiệp hơn so với tôi khâu lại.
Lời này khiến cho mọi người nghị luận.
Mười phút ngắn ngủi, một người cứu mười mấy người bệnh?
Bình quân một phút đồng hồ một người? Còn là trong hoàn cảnh và thiết bị đều thiếu thốn thậm chí không có thuốc mê?
Cái Lề Gì Thốn!
Chỉ là khâu lại vết thương thì có ba bốn người?
Cái này một giây đồng hồ hạ châm nhanh bao nhiêu hả? Sao có thể có loại thần nhân này tại hiện trường tai nạn xe cộ? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.