Chương 1407: Tiểu Đổng ra tay!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi tối.
Trong phòng khách.
Dưới chăn.
Điện thoại muộn như thế? Khương Phương Phương hỏi.
Đổng Học Bân ừm một cái, Chuyện công trình ký túc xá.
Khương Phương Phương hỏi: Tiến triển đại khái tới đâu rồi?
Đổng Học Bân đáp: Vị trí đã quyết định rồi, đất cũng trên cơ bản cũng đã bàn xong.
Tiến triển rất nhanh, ừm, mấy ngày nay cậu bận không ít? Khổ cực cậu. Khương Phương Phương nói.
Khổ cực thật ra cũng không khổ cực, cũng là rất nhiều việc đều không quyết định chủ ý, ngài lại không có mặt, có một số việc tôi chỉ có thể tự mình làm chủ, khẳng định còn có chổ xử lý không được, đến lúc đó thứ hai ngài đi làm nhìn rồi sẽ biết, tôi đã nói với bọn họ, đến lúc đó để cho bọn họ đem tiến độ công tác báo cáo với ngài một chút, có vài chuyện tôi không dám tự quyết định để ngài đi làm rồi quyết định, ngài suy nghĩ khẳng định chu toàn hơn tôi. Đổng Học Bân vẫn không quên vuốt mông ngựa.
Cậu quyết định là được.
Có một số việc trong lòng tôi cũng không có nắm chắc, dù sao cũng không có kinh nghiệm phương diện này.
Cậu không cần khiêm tốn, ừm, vậy ngày kia tôi đi làm sẽ nhìn.
Được rồi, thiếu chút nữa đã quên, tôi xoa bóp huyệt vị cho ngài, còn chưa có xong.
Cũng không phải vết thương lớn gì, cậu cứ ngủ trước đi, để nó chậm rãi lành lại.
Đừng, vậy sao được, đều là tôi đụng ngài, ngài đừng động, xoa bóp thêm một chút là được rồi, cam đoan ngày mai không còn vết bầm.
Ừm, được.
Ngài nghe bác sĩ sẽ không sai.
Được, nghe bác sĩ Đổng.
Trò chuyện công tác lại vui đùa một câu, bầu không khí cũng thoải mái.
Đổng Học Bân quan sát vẫn rất tỉ mỉ. Thấy Khương Phương Phương thỉnh thoảng hoạt động lưng và cánh tay một chút, liền hỏi: Ngài có phải là mệt mỏi?
Khương Phương Phương lại cử động lưng, Nằm một tư thế lâu, có chút mỏi.
Vậy như thế này đi, ngài nằm thẳng xuống, xoa bình thường. Đổng Học Bân đề nghị.
Nằm thẳng? Cũng được, bất quá cậu bên kia được không? Khương Phương Phương bị thương ở lưng bên trái. Cô ấy cũng nằm ở bên Đổng Học Bân, nếu như nằm thẳng Đổng Học Bân phải qua bụng cô ấy mới có thể ấn đến vết thương.
Vậy hai ta đổi vị trí?
Được, tôi nằm bên kia.
Ngài đừng nhúc nhích. Tôi đi qua.
Đổng Học Bân vén chăn, từ dưới chân đi qua bên kia của Khương Phương Phương, chị Khương cũng xê dịch thân thể dời qua. Đổng Học Bân thuận lợi tới bên kia. Khương Phương Phương sau khi nằm xuống cái gối vốn của Đổng Học Bân, thì biến thành tư thế nằm thẳng, mặt hướng trần nhà. Đổng Học Bân cũng xoay người lại hướng chị Khương, tay đưa qua, cách lớp thu y mềm mại xoa lên vết thương của chị Khương, chậm rãi xoa.
Trước lưng cũng là một vị trí mẫn cảm.
Đổng Học Bân vừa xoa, trên tay cũng rất hưởng thụ, xương hông cứng chắc, da thịt mềm mại, không lúc nào không kích thích đầu ngón tay của hắn.
Động tác dưới chăn coi như nghiêm túc.
Bất quá nếu như nhìn từ phía trên, thì sẽ thấy cái chăn trên lưng của chị Khương khẽ động theo hình vòng tròn, có chút kiều diễm, cảm giác giống như không phải chuyện tốt.
Một phút đồng hồ. . .
Ba phút. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Đều sắp mười một giờ.
Khương Phương Phương nhắm mắt không ngủ bỗng nhiên nói: Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng không đau, có phải là vết bầm đã tan? Cậu gươi cũng mệt mỏi cả ngày. Từ xa bị tôi kéo đến đây, còn dán kính thay bóng đèn cho nhà tôi, quá phiền phức, cậu đi ngủ sớm một chút đi.
Còn thiếu chút nữa, sắp được rồi.
Cậu không buồn ngủ à?
Không khốn đâu.
Ừm, tôi cũng không ngủ được.
Ngài lại mất ngủ à?
Bình thường. Quen rồi.
Ngài gần đây không uống thuốc ngủ chứ?
Không có, cho nên mới mất ngủ.
Vậy cũng tốt hơn so với ngài uống thuốc ngủ nhiều năm, cái đó quá hủy hoại thân thể. Dừng một chút, tay của Đổng Học Bân còn đang để trên lưng chị Khương, nhìn nhìn cô ấy, Nếu không tôi đọc sách cho ngài?
Khương Phương Phương khẽ lắc đầu, Không cần, không thể phiền phức cậu mãi được.
Cái này có phiền phức gì đâu, tôi tìm quyển sách rồi đọc, ngài ngủ tôi cũng ngủ.
Không phải ý này, chỉ là, tôi cuối cùng cũng không thể mỗi buổi tối đều bắt cậu đến đây đọc sách cho tôi, không thích hợp.
Không có gì, tôi dư dả thời gian.
Vậy cũng quá phiền phức.
Phiền phức thì thật không có, bất quá chủ yếu là sợ bị nói.
Nếu như mỗi buổi tối hắn đều đến nhà Khương Phương Phương, sẽ tạo thành cảnh giấy không thể gói được lửa.
Khương Phương Phương nói: Ừm, hai ta không thẹn với lương tâm, nhưng người khác nói như thế nào, tôi là một quả phụ, làm cái gì đều phải chú ý ảnh hưởng.
Được rồi, lần trước vợ của Bồ bí thư còn nói muốn giới thiệu đối tượng cho ngài, rất lo lắng ngài.
Cảm ơn ý tốt của chị ấy, bất quá tôi ở một mình nhiều năm như vậy cũng quen rồi, một người cũng rất tốt, cũng không có điều kiện, nhất là mẹ tôi bên kia, tôi cũng tìm không được đối tượng.
Cũng phải, dì vẫn nghĩ chồng ngài còn. . .
Mẹ tôi bên này, sau này khẳng định còn phải phiền phức cậu.
Ngài không cần khách khí với tôi, một cái nhấc tay mà thôi.
Đồng hồ trên tường bỗng nhiên vang lên một tiếng, đã mười một giờ.
Khương Phương Phương từ từ nhắm hai mắt nói chuyện với hắn, lúc này cũng không có động tĩnh, không biết có phải là đang ngủ, dù sao hô hấp rất cân đối.
Bởi vì muốn xoa bóp cho cô ấy, lại ở cùng trong chăn, Đổng Học Bân cách cô ấy cũng vô cùng gần, hầu như ngực đều sắp đụng phải vai của chị Khương, trên tay vẫn chưa dừng, không ngừng xoa cho cô ấy, thế nhưng trong lỗ mũi ngửi được mùi vị trên người của Khương Phương Phương, Đổng Học Bân lại có chút mất hồn mất vía, trước đó gọi điện thoại dưới chăn đã cho hắn cảm giác quá sâu, bây giờ còn chưa hồi phục lại.
Xoa bóp nửa giờ.
Bộ thu y của chị Khương đều bị hắn chà nóng luôn.
Đổng Học Bân khẽ cắn môi, cũng không biết kích động từ chổ nào tới, bỗng nhiên có chút không nhịn được, xúc cảm trên tay, mùi thơm cơ thể trên người của chị Khương, thân thể ấm áp dưới chăn của cô ấy, đều quá dụ người, Đổng Học Bân trong nháy mắt cũng chạy mất các loại lo lắng trong đầu, bỗng nhiên lá gan nổi lên, tay cũng không đè lên huyệt vị trên lưng cô ấy, mà là đi xuống thật sâu, sờ vào mông thịt của chị Khương.
Mềm mại!
Thật đầy đặn!
Đổng Học Bân cảm giác ngực đều bị lấp đầy!
Khương Phương Phương không nhúc nhích, cũng không mở mắt, hình như ngủ thật.
Đổng Học Bân lá gan cũng lớn hơn một ít, bắt đầu chiếm tiện nghi trên mông thịt của cô ấy, tay sờ trên mặt, hiển nhiên không có quan hệ gì với xoa bóp trung y, trên cái mông làm quái gì có huyệt vị, cho dù có, vậy rõ ràng cũng không có liên quan gì đến vết bầm trên lưng.
Không phải trị liệu.
Thuần túy là chiếm tiện nghi.
Đổng Học Bân liên tiếp xoa nhẹ cô ấy vài lần.
Đột nhiên, Khương Phương Phương lại nói, Tôi nghỉ ngơi mấy ngày, công tác chính phủ huyện thế nào, đại khái nói với tôi một chút đi, tránh ngày kia tôi lại hỏi Hiểu Na.
Tỉnh dậy?
Không ngủ?
Hơn nữa lời này. . . Sao hình như không có ý truy cứu hả?
Đổng Học Bân trên tay bỗng nhiên dừng lại, trong lúc nhất thời không dám sờ cô ấy nữa, cũng bắt đầu đắn đo.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trong phòng khách.
Dưới chăn.
Điện thoại muộn như thế? Khương Phương Phương hỏi.
Đổng Học Bân ừm một cái, Chuyện công trình ký túc xá.
Khương Phương Phương hỏi: Tiến triển đại khái tới đâu rồi?
Đổng Học Bân đáp: Vị trí đã quyết định rồi, đất cũng trên cơ bản cũng đã bàn xong.
Tiến triển rất nhanh, ừm, mấy ngày nay cậu bận không ít? Khổ cực cậu. Khương Phương Phương nói.
Khổ cực thật ra cũng không khổ cực, cũng là rất nhiều việc đều không quyết định chủ ý, ngài lại không có mặt, có một số việc tôi chỉ có thể tự mình làm chủ, khẳng định còn có chổ xử lý không được, đến lúc đó thứ hai ngài đi làm nhìn rồi sẽ biết, tôi đã nói với bọn họ, đến lúc đó để cho bọn họ đem tiến độ công tác báo cáo với ngài một chút, có vài chuyện tôi không dám tự quyết định để ngài đi làm rồi quyết định, ngài suy nghĩ khẳng định chu toàn hơn tôi. Đổng Học Bân vẫn không quên vuốt mông ngựa.
Cậu quyết định là được.
Có một số việc trong lòng tôi cũng không có nắm chắc, dù sao cũng không có kinh nghiệm phương diện này.
Cậu không cần khiêm tốn, ừm, vậy ngày kia tôi đi làm sẽ nhìn.
Được rồi, thiếu chút nữa đã quên, tôi xoa bóp huyệt vị cho ngài, còn chưa có xong.
Cũng không phải vết thương lớn gì, cậu cứ ngủ trước đi, để nó chậm rãi lành lại.
Đừng, vậy sao được, đều là tôi đụng ngài, ngài đừng động, xoa bóp thêm một chút là được rồi, cam đoan ngày mai không còn vết bầm.
Ừm, được.
Ngài nghe bác sĩ sẽ không sai.
Được, nghe bác sĩ Đổng.
Trò chuyện công tác lại vui đùa một câu, bầu không khí cũng thoải mái.
Đổng Học Bân quan sát vẫn rất tỉ mỉ. Thấy Khương Phương Phương thỉnh thoảng hoạt động lưng và cánh tay một chút, liền hỏi: Ngài có phải là mệt mỏi?
Khương Phương Phương lại cử động lưng, Nằm một tư thế lâu, có chút mỏi.
Vậy như thế này đi, ngài nằm thẳng xuống, xoa bình thường. Đổng Học Bân đề nghị.
Nằm thẳng? Cũng được, bất quá cậu bên kia được không? Khương Phương Phương bị thương ở lưng bên trái. Cô ấy cũng nằm ở bên Đổng Học Bân, nếu như nằm thẳng Đổng Học Bân phải qua bụng cô ấy mới có thể ấn đến vết thương.
Vậy hai ta đổi vị trí?
Được, tôi nằm bên kia.
Ngài đừng nhúc nhích. Tôi đi qua.
Đổng Học Bân vén chăn, từ dưới chân đi qua bên kia của Khương Phương Phương, chị Khương cũng xê dịch thân thể dời qua. Đổng Học Bân thuận lợi tới bên kia. Khương Phương Phương sau khi nằm xuống cái gối vốn của Đổng Học Bân, thì biến thành tư thế nằm thẳng, mặt hướng trần nhà. Đổng Học Bân cũng xoay người lại hướng chị Khương, tay đưa qua, cách lớp thu y mềm mại xoa lên vết thương của chị Khương, chậm rãi xoa.
Trước lưng cũng là một vị trí mẫn cảm.
Đổng Học Bân vừa xoa, trên tay cũng rất hưởng thụ, xương hông cứng chắc, da thịt mềm mại, không lúc nào không kích thích đầu ngón tay của hắn.
Động tác dưới chăn coi như nghiêm túc.
Bất quá nếu như nhìn từ phía trên, thì sẽ thấy cái chăn trên lưng của chị Khương khẽ động theo hình vòng tròn, có chút kiều diễm, cảm giác giống như không phải chuyện tốt.
Một phút đồng hồ. . .
Ba phút. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Đều sắp mười một giờ.
Khương Phương Phương nhắm mắt không ngủ bỗng nhiên nói: Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng không đau, có phải là vết bầm đã tan? Cậu gươi cũng mệt mỏi cả ngày. Từ xa bị tôi kéo đến đây, còn dán kính thay bóng đèn cho nhà tôi, quá phiền phức, cậu đi ngủ sớm một chút đi.
Còn thiếu chút nữa, sắp được rồi.
Cậu không buồn ngủ à?
Không khốn đâu.
Ừm, tôi cũng không ngủ được.
Ngài lại mất ngủ à?
Bình thường. Quen rồi.
Ngài gần đây không uống thuốc ngủ chứ?
Không có, cho nên mới mất ngủ.
Vậy cũng tốt hơn so với ngài uống thuốc ngủ nhiều năm, cái đó quá hủy hoại thân thể. Dừng một chút, tay của Đổng Học Bân còn đang để trên lưng chị Khương, nhìn nhìn cô ấy, Nếu không tôi đọc sách cho ngài?
Khương Phương Phương khẽ lắc đầu, Không cần, không thể phiền phức cậu mãi được.
Cái này có phiền phức gì đâu, tôi tìm quyển sách rồi đọc, ngài ngủ tôi cũng ngủ.
Không phải ý này, chỉ là, tôi cuối cùng cũng không thể mỗi buổi tối đều bắt cậu đến đây đọc sách cho tôi, không thích hợp.
Không có gì, tôi dư dả thời gian.
Vậy cũng quá phiền phức.
Phiền phức thì thật không có, bất quá chủ yếu là sợ bị nói.
Nếu như mỗi buổi tối hắn đều đến nhà Khương Phương Phương, sẽ tạo thành cảnh giấy không thể gói được lửa.
Khương Phương Phương nói: Ừm, hai ta không thẹn với lương tâm, nhưng người khác nói như thế nào, tôi là một quả phụ, làm cái gì đều phải chú ý ảnh hưởng.
Được rồi, lần trước vợ của Bồ bí thư còn nói muốn giới thiệu đối tượng cho ngài, rất lo lắng ngài.
Cảm ơn ý tốt của chị ấy, bất quá tôi ở một mình nhiều năm như vậy cũng quen rồi, một người cũng rất tốt, cũng không có điều kiện, nhất là mẹ tôi bên kia, tôi cũng tìm không được đối tượng.
Cũng phải, dì vẫn nghĩ chồng ngài còn. . .
Mẹ tôi bên này, sau này khẳng định còn phải phiền phức cậu.
Ngài không cần khách khí với tôi, một cái nhấc tay mà thôi.
Đồng hồ trên tường bỗng nhiên vang lên một tiếng, đã mười một giờ.
Khương Phương Phương từ từ nhắm hai mắt nói chuyện với hắn, lúc này cũng không có động tĩnh, không biết có phải là đang ngủ, dù sao hô hấp rất cân đối.
Bởi vì muốn xoa bóp cho cô ấy, lại ở cùng trong chăn, Đổng Học Bân cách cô ấy cũng vô cùng gần, hầu như ngực đều sắp đụng phải vai của chị Khương, trên tay vẫn chưa dừng, không ngừng xoa cho cô ấy, thế nhưng trong lỗ mũi ngửi được mùi vị trên người của Khương Phương Phương, Đổng Học Bân lại có chút mất hồn mất vía, trước đó gọi điện thoại dưới chăn đã cho hắn cảm giác quá sâu, bây giờ còn chưa hồi phục lại.
Xoa bóp nửa giờ.
Bộ thu y của chị Khương đều bị hắn chà nóng luôn.
Đổng Học Bân khẽ cắn môi, cũng không biết kích động từ chổ nào tới, bỗng nhiên có chút không nhịn được, xúc cảm trên tay, mùi thơm cơ thể trên người của chị Khương, thân thể ấm áp dưới chăn của cô ấy, đều quá dụ người, Đổng Học Bân trong nháy mắt cũng chạy mất các loại lo lắng trong đầu, bỗng nhiên lá gan nổi lên, tay cũng không đè lên huyệt vị trên lưng cô ấy, mà là đi xuống thật sâu, sờ vào mông thịt của chị Khương.
Mềm mại!
Thật đầy đặn!
Đổng Học Bân cảm giác ngực đều bị lấp đầy!
Khương Phương Phương không nhúc nhích, cũng không mở mắt, hình như ngủ thật.
Đổng Học Bân lá gan cũng lớn hơn một ít, bắt đầu chiếm tiện nghi trên mông thịt của cô ấy, tay sờ trên mặt, hiển nhiên không có quan hệ gì với xoa bóp trung y, trên cái mông làm quái gì có huyệt vị, cho dù có, vậy rõ ràng cũng không có liên quan gì đến vết bầm trên lưng.
Không phải trị liệu.
Thuần túy là chiếm tiện nghi.
Đổng Học Bân liên tiếp xoa nhẹ cô ấy vài lần.
Đột nhiên, Khương Phương Phương lại nói, Tôi nghỉ ngơi mấy ngày, công tác chính phủ huyện thế nào, đại khái nói với tôi một chút đi, tránh ngày kia tôi lại hỏi Hiểu Na.
Tỉnh dậy?
Không ngủ?
Hơn nữa lời này. . . Sao hình như không có ý truy cứu hả?
Đổng Học Bân trên tay bỗng nhiên dừng lại, trong lúc nhất thời không dám sờ cô ấy nữa, cũng bắt đầu đắn đo.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.