Chương 1589: Từng trải của bạn học cũ!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi chiều.
Chưa đến bốn giờ.
Khách sạn Hoàng Gia, trong một phòng thương vụ.
Cúp điện thoại của Hầu Văn, Đổng Học Bân cũng không thu dọn hành lý, trực tiếp đem đồ tùy tiện ném trên giường, đứng trước gương vuốt vuốt tay áo.
Anh đi trước nha, đi ăn một chút cùng Hầu Văn.
Cái này đi? Hành lý mặc kệ hả?
Em thu dọn một chút đi, bên trong cũng có quần áo của em mà.
Tạ tỷ anh mệt mỏi, một hồi còn phải đi khu khai phá điều tra nghiên cứu.
Em lười thì có, nếu anh không có có phải là em ngay cả quần áo cũng không sẽ cởi luôn hả?
Đúng vậy, ăn cơm chiều trở về sớm một chút cởi quần áo cho Tạ tỷ anh, ha ha.
Hắc, nói em mập em còn phồng má, em cứ chọc anh đi, được rồi, quần áo hành lý chờ anh trở lại thu dọn, em đừng quản, bận việc của em đi, anh đi trước.
Uống ít rượu thôi.
Biết rồi, em đừng quản.
Buổi tối có thể còn có hoạt động, nhìn thời gian.
Được, có chuyện gì gọi điện thoại đi, bọn anh đi không xa, ở gần đây thôi.
Sau khi rời khỏi đây, Đổng Học Bân lẩm bẩm một điệu nhạc đi thang máy xuống lầu, tâm tình không tồi. Trong đại sảnh dưới lầu, Đổng Học Bân gặp được Hầu Văn ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ hắn, cười phất tay bắt chuyện hắn một tiếng, Hầu Văn nhìn hắn, nhất thời trừng mắt liếc hắn, cũng không nói với hắn, trực tiếp đi ra khách sạn, không cho nhân viên giữ cửa gọi xe taxi, mà là đi qua đường, phương hướng là đi tiệm cơm cách khách sạn Hoàng Gia không xa, phỏng chừng Hầu Văn trước đó đã tra qua địa chỉ, biết nơi này có tiệm cơm coi như không tồi, thấy hắn không nói chuyện. Đổng Học Bân cũng cười một chút, đồng dạng không nói, cũng nhanh chóng đuổi theo, hai người cùng nhau vào cửa lớn tiệm cơm.
Bên trong.
Hầu Văn nói: Lấy phòng không?
Đổng Học Bân nói: Chỉ hai ta, lấy phòng cái gì.
Được, vậy đi vào bên trong đi. Hầu Văn đi trước.
Lúc đầu hai người hẹn là sau khi đi chơi một chút rồi mới ăn, bất quá Hầu Văn hiển nhiên có một bụng muốn hỏi, hai người bọn họ cũng trực tiếp đi tiệm cơm, ở đây nói tương đối tiện hơn. Còn chưa tới giờ cơm, chưa đến bốn giờ. Tiệm cơm trên cơ bản không có người, bọn họ lại chọn bàn trong góc, rất yên lặng, Đổng Học Bân rất thích cái hoàn cảnh này. Thấy người phục vụ tới, liền gọi vài món ăn.
Người phục vụ đi.
Tròng mắt của Hầu Văn cũng trừng to ra, vỗ bàn, Nói, nhanh chóng thành thật cho tôi. Nếu không tôi sẽ không khách khí!
Cậu không khách khí?
Phục vụ! Đem hai chai Mao Đài!
. . . Còn muốn chuốc rượu cho tôi khai ra hả?
Là cậu tự mình khai ra hay là bắt tôi chuốc cậu nói ra?
Đổng Học Bân cười ha ha, nói: Thật ra cũng không có gì không thể nói, chủ yếu là chuyện tình nhiều lắm, tôi cũng không biết nói từ chổ nào.
Hầu Văn nói: Trước tiên là nói về cậu làm sao cưới Tạ bí thư, nhanh!
Đổng Học Bân cười nói: Cùng cô ấy nhận thức vẫn là trên đường lớn, khi đó tôi vừa thi đậu nhân viên công vụ, sau đó túi xách của Tuệ Lan bị người đánh cắp, vừa lúc bị tôi thấy, tôi liền xông lên bắt cướp, ừm, lúc quan hệ chân chính có tiến triển, cũng là sau đó mấy tháng, có một lần có người bị rơi xuống sông, Tuệ Lan xuống nước cứu người, kết quả người nọ được cô ấy cứu, nhưng chân Tuệ Lan bị cỏ và nước cuốn lấy, thiếu chút nữa không sống được, tôi vừa lúc gặp phải, thì nhảy xuống nước cứu người, cứu lên trên bờ, quan hệ lúc này mới có tiến triển.
Hầu Văn nghe được hưng phấn, Ấy chà, anh hùng cứu mỹ nhân!
Không khác biệt lắm. Đổng Học Bân nói: Cũng là đủ loại chuyện, cô ấy giúp tôi, tôi giúp cô ấy, cũng không biết thế nào lại tốt như vậy.
Hầu Văn ghen ghét nói: Cậu đúng là vận cứt chó!
Đổng Học Bân cảm khái nói: Đúng vậy, tôi thật ra cũng không ngờ rằng cô ấy sẽ gả cho tôi, cảm giác như nằm mơ, cô ấy tuổi tác lớn, cấp bậc cao, trong nhà còn có bối cảnh, ài, với cậu tôi cũng không cần khoác lác, hai ta ăn ngay nói thật, tôi thật cảm thấy bản thân không xứng với cô ấy, vẫn đều có cảm giác này, cho nên sau khi kết hôn tôi đều rất chiều cô ấy, cũng không cho cô ấy làm cơm, cũng không cho cô ấy giặt quần áo, không cho cô ấy rửa chén, trên cơ bản việc trong nhà đều là tôi làm, cho dù cô ấy muốn rửa một chiếc đũa, tôi đều luyến tiếc, sợ hư tay cô ấy.
Hầu Văn có đồng cảm nói: Đều như vậy, tôi nếu có thể cưới được một cô vợ oách như thế, không, cũng là cưới một cô vợ bằng năm phần vợ của cậu, tôi khẳng định cũng mỗi ngày nâng niu cô ấy, không nói cái khác, thời khắc mấu chốt đem vợ đi ra ngoài, vậy cũng có nhiều mặt mũi lắm, vì cái này, cô ấy cả đời mặc kệ đều được.
Đổng Học Bân cười nói: Nông cạn quá.
Tôi cũng là nông cạn, cũng không cao thượng qua bao giờ. Hầu Văn không cho là đúng, Đừng nói tôi, cậu hiện tại cũng là được tiện nghi khoe mã!
Đổng Học Bân nói: Thật ra cũng là như vậy.
Hầu Văn dùng ngón tay chỉ hắn, Thấy chưa, vừa nói vài câu liền tỏ vẻ.
Đổng Học Bân cười to, Ha ha, cậu hâm mộ cũng vô dụng.
Chuyện của cậu và vợ cậu tôi đã biết không khác biệt lắm, anh hùng cứu mỹ nhân, lâu ngày sinh tình, ừm, cũng nói xong rồi cho qua. Hầu Văn lại hỏi: Nhưng cấp bậc của cậu là làm sao? Cấp chính xử? Mẹ nó, cậu mới bao nhiêu, hai mươi sáu tuổi! Sao có thể đề bạt nhanh như vậy?
Đổng Học Bân nói: Đều là đặc biệt đề bạt.
Vậy cũng không thể trong nửa năm đề bạt một lần! Hầu Văn nói: Bình thường theo trình tự tổ chức, nhanh nhất cũng phải ba năm, thì mới được xem xét đề bạt, nhưng cậu mới vừa vào thể chế ba năm, liên tục lên bốn cấp? Phó khoa, chính khoa, phó xử, chính xử, cái này bình quân mỗi năm không phải đặc biệt đề bạt một lần! Còn phải là đặc biệt loại trình độ lớn nhất, bằng không khoa viên đến phó khoa, phó khoa đến chính khoa và phó xử đến chính xử, cái này tất cả đều là mấu chốt, điểm quyết định, đừng nói cậu không có bối cảnh, cho dù có bối cảnh cũng không dám ngồi hỏa tiễn như thế, còn không cho người mắng chết? Mặc dù lãnh đạo và bộ tổ chức có thể đồng ý, ủy ban kỷ luật cũng không có khả năng thờ ơ, cho nên tôi nghe cậu là cấp chính xử, tôi đều choáng váng!
Đổng Học Bân hơi trầm ngầm một lần, Tôi vài năm qua đi lên, cũng không phải dựa vào bối cảnh cái gì, dù có tầng quan hệ của vợ, bất quá vẫn là dựa vào bản thân tôi.
Cậu rốt cuộc làm ra cái chiến tích gì? Hầu Văn hiếu kỳ nói.
Đổng Học Bân nói: Lần kia địa chấn ở thành phố Phần Châu, cậu hẳn là biết?
Hầu Văn đương nhiên nói: Biết, địa chấn lớn như vậy cái này ai chẳng biết?
Đổng Học Bân ừm một cái, Tôi lúc đó công tác ngay tại thành phố Phần Châu, thông qua phản ứng của một ít động vật dự đoán ra địa chấn, tìm người gửi văn kiện lên bộ tuyên truyền, khiến cho rất nhiều người đi thành phố khác tị nạn, tránh cho rất nhiều thương vong, sau đó địa chấn tới, tôi cũng cứu không ít người.
Hầu Văn bỗng nhiên kinh ngạc, nhìn hắn bất động.
Làm sao vậy? Đổng Học Bân sờ sờ mặt mình.
Hầu Văn kêu lên: Mẹ nó! Vậy Đổng chủ nhiệm trên tin tức nói! Không ngờ cũng là cậu hả?
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Tôi lúc đó công tác tại văn phòng đường phố Quang Minh trong khu.
Hầu Văn đều sắp té xỉu, Tôi xem qua tin tức, lúc đó chiếu đi chiếu lại vô số lần, nói cái gì Đổng chủ nhiệm thế này thế kia, cũng đề cập qua tên Đổng Học Bân này, nhưng tên này của cậu quá đại chúng, tôi lúc đó trong đầu không có suy nghĩ, cũng không nghĩ đến chuyện đó, nghe nói cậu chết? Sau đó lại sống?
Đổng Học Bân nói: Bị chôn, may mắn không chết.
Hầu Văn rốt cục có chút rõ ràng, Tôi nói sao vài năm cậu được đề bạt nhanh như vậy, thì ra có chiến tích lớn như vậy, vậy không kỳ quái.
Đổng Học Bân lòng còn sợ hãi nói: Cũng là vận khí tốt một chút, thật ra vài lần đều rất nguy hiểm, nếu như có sai lầm, hai ta ngày hôm nay cũng không gặp được mặt, ài, không nói. Mấy năm nay, người khác đều thấy Đổng Học Bân từng bước thăng chức, cưới được vợ đẹp, lần lượt lập công, lần lượt đề bạt, rất là hâm mộ hắn, nhưng thực tế trên căn bản không biết Đổng Học Bân ở sau lưng nỗ lực cái gì, chuyện cửu tử nhất sinh hắn cũng không biết trải qua bao nhiêu lần ít, giống như chính hắn nói, hiện tại mình còn có thể sống, còn có thể ngồi đây cùng bạn cũ uống rượu, đều là kỳ tích, chỉ cần có phản ứng chậm một chút, Đổng Học Bân đã sớm chết, hắn vài năm nay cũng không thuận lợi, cũng không có một sự thành công ấy cho tới bây giờ đều là thuận buồm xuôi gió, có người có thể cảm thấy chút thành công ấy chỉ là dựa vào vận khí hoặc là cũng không mạnh như mình, nhưng thật ra có thể chỉ là bị lòng tự trọng che mờ hai mắt, thấy không rõ ràng mà thôi.
Lúc này, đồ ăn được bưng lên.
Đổng Học Bân bắt chuyện với Hầu Văn cùng nhau cầm lấy đũa ăn vài món, lại rót đầy rượu.
Ài, thật vui vẻ thay cậu. Hầu Văn nâng ly, Tới, cạn một ly rồi nói!
Được. Đổng Học Bân cũng chạm ly với hắn, hai người đều uống rất nhanh, một ngụm cạn, Tôi cũng vui vẻ thay cậu, sống tự tại hơn tôi.
Hầu Văn khoát tay chặn lại, Cậu thôi đi, chút tự tại của tôi đều là biểu hiện ra, hoặc đều là ba tôi cho tôi, không có ba tôi, tôi tại tỉnh Giang Nam tính cái rắm, điểm này tôi thật sự không bằng cậu, cậu là thật sự dựa vào bản thân dốc sức làm đi lên từng bước, không giống với tôi.
Đổng Học Bân cười nói: Còn khiêm tốn.
Hầu Văn nói: Cái này không phải bị cậu cho đả kích sao, tôi cũng vẫn cho rằng tôi không tồi, có ăn có uống, có đôi khi còn có thể cáo mượn oai hùm một phen, sống rất thoải mái, nhưng so với cậu, tôi cái này gọi là thoải mái cái gì, tôi đùa giỡn uy phong là nhờ cái mũ của ba tôi, còn cậu? Cậu ai cũng không cần mượn, đem chứng minh công tác ra bên ngoài, ai không khách khí với cậu? Ai không suy nghĩ? Cái gì gọi ngầu? Cái này mới gọi là ngầu!
Cũng không có. Đổng Học Bân lắc lắc tay.
Cậu hiện tại ngon lành rồi. Hầu Văn cười đưa tay vỗ cánh tay hắn, Anh em đều sắp ghen ghét cậu đến chết, sau này tôi đã có thể dựa vào cậu, có chuyện tốt nhớ đến tôi, có gái đẹp cũng nhớ giới thiệu cho tôi!
Đổng Học Bân cười nói: Ba cậu đều là cấp bậc kia, cậu còn chế giễu tôi có phải không? Tôi cũng là tính chất công tác ở chỗ này, có quyền lợi tra tác phong đảng kỷ luật đảng, nói ra thực quyền, chú Hầu còn cao hơn tôi vài lần, cấp bậc cũng vậy, tôi còn nhờ cậu chiếu cố tôi đấy!
Cậu đừng tinh vi! Vợ cậu là bí thư thị ủy!
Hai người một hồi thì dẫm đạp lẫn nhau, một hồi lại nâng bốc lẫn nhau, trò chuyện rất vui vẻ. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Chưa đến bốn giờ.
Khách sạn Hoàng Gia, trong một phòng thương vụ.
Cúp điện thoại của Hầu Văn, Đổng Học Bân cũng không thu dọn hành lý, trực tiếp đem đồ tùy tiện ném trên giường, đứng trước gương vuốt vuốt tay áo.
Anh đi trước nha, đi ăn một chút cùng Hầu Văn.
Cái này đi? Hành lý mặc kệ hả?
Em thu dọn một chút đi, bên trong cũng có quần áo của em mà.
Tạ tỷ anh mệt mỏi, một hồi còn phải đi khu khai phá điều tra nghiên cứu.
Em lười thì có, nếu anh không có có phải là em ngay cả quần áo cũng không sẽ cởi luôn hả?
Đúng vậy, ăn cơm chiều trở về sớm một chút cởi quần áo cho Tạ tỷ anh, ha ha.
Hắc, nói em mập em còn phồng má, em cứ chọc anh đi, được rồi, quần áo hành lý chờ anh trở lại thu dọn, em đừng quản, bận việc của em đi, anh đi trước.
Uống ít rượu thôi.
Biết rồi, em đừng quản.
Buổi tối có thể còn có hoạt động, nhìn thời gian.
Được, có chuyện gì gọi điện thoại đi, bọn anh đi không xa, ở gần đây thôi.
Sau khi rời khỏi đây, Đổng Học Bân lẩm bẩm một điệu nhạc đi thang máy xuống lầu, tâm tình không tồi. Trong đại sảnh dưới lầu, Đổng Học Bân gặp được Hầu Văn ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ hắn, cười phất tay bắt chuyện hắn một tiếng, Hầu Văn nhìn hắn, nhất thời trừng mắt liếc hắn, cũng không nói với hắn, trực tiếp đi ra khách sạn, không cho nhân viên giữ cửa gọi xe taxi, mà là đi qua đường, phương hướng là đi tiệm cơm cách khách sạn Hoàng Gia không xa, phỏng chừng Hầu Văn trước đó đã tra qua địa chỉ, biết nơi này có tiệm cơm coi như không tồi, thấy hắn không nói chuyện. Đổng Học Bân cũng cười một chút, đồng dạng không nói, cũng nhanh chóng đuổi theo, hai người cùng nhau vào cửa lớn tiệm cơm.
Bên trong.
Hầu Văn nói: Lấy phòng không?
Đổng Học Bân nói: Chỉ hai ta, lấy phòng cái gì.
Được, vậy đi vào bên trong đi. Hầu Văn đi trước.
Lúc đầu hai người hẹn là sau khi đi chơi một chút rồi mới ăn, bất quá Hầu Văn hiển nhiên có một bụng muốn hỏi, hai người bọn họ cũng trực tiếp đi tiệm cơm, ở đây nói tương đối tiện hơn. Còn chưa tới giờ cơm, chưa đến bốn giờ. Tiệm cơm trên cơ bản không có người, bọn họ lại chọn bàn trong góc, rất yên lặng, Đổng Học Bân rất thích cái hoàn cảnh này. Thấy người phục vụ tới, liền gọi vài món ăn.
Người phục vụ đi.
Tròng mắt của Hầu Văn cũng trừng to ra, vỗ bàn, Nói, nhanh chóng thành thật cho tôi. Nếu không tôi sẽ không khách khí!
Cậu không khách khí?
Phục vụ! Đem hai chai Mao Đài!
. . . Còn muốn chuốc rượu cho tôi khai ra hả?
Là cậu tự mình khai ra hay là bắt tôi chuốc cậu nói ra?
Đổng Học Bân cười ha ha, nói: Thật ra cũng không có gì không thể nói, chủ yếu là chuyện tình nhiều lắm, tôi cũng không biết nói từ chổ nào.
Hầu Văn nói: Trước tiên là nói về cậu làm sao cưới Tạ bí thư, nhanh!
Đổng Học Bân cười nói: Cùng cô ấy nhận thức vẫn là trên đường lớn, khi đó tôi vừa thi đậu nhân viên công vụ, sau đó túi xách của Tuệ Lan bị người đánh cắp, vừa lúc bị tôi thấy, tôi liền xông lên bắt cướp, ừm, lúc quan hệ chân chính có tiến triển, cũng là sau đó mấy tháng, có một lần có người bị rơi xuống sông, Tuệ Lan xuống nước cứu người, kết quả người nọ được cô ấy cứu, nhưng chân Tuệ Lan bị cỏ và nước cuốn lấy, thiếu chút nữa không sống được, tôi vừa lúc gặp phải, thì nhảy xuống nước cứu người, cứu lên trên bờ, quan hệ lúc này mới có tiến triển.
Hầu Văn nghe được hưng phấn, Ấy chà, anh hùng cứu mỹ nhân!
Không khác biệt lắm. Đổng Học Bân nói: Cũng là đủ loại chuyện, cô ấy giúp tôi, tôi giúp cô ấy, cũng không biết thế nào lại tốt như vậy.
Hầu Văn ghen ghét nói: Cậu đúng là vận cứt chó!
Đổng Học Bân cảm khái nói: Đúng vậy, tôi thật ra cũng không ngờ rằng cô ấy sẽ gả cho tôi, cảm giác như nằm mơ, cô ấy tuổi tác lớn, cấp bậc cao, trong nhà còn có bối cảnh, ài, với cậu tôi cũng không cần khoác lác, hai ta ăn ngay nói thật, tôi thật cảm thấy bản thân không xứng với cô ấy, vẫn đều có cảm giác này, cho nên sau khi kết hôn tôi đều rất chiều cô ấy, cũng không cho cô ấy làm cơm, cũng không cho cô ấy giặt quần áo, không cho cô ấy rửa chén, trên cơ bản việc trong nhà đều là tôi làm, cho dù cô ấy muốn rửa một chiếc đũa, tôi đều luyến tiếc, sợ hư tay cô ấy.
Hầu Văn có đồng cảm nói: Đều như vậy, tôi nếu có thể cưới được một cô vợ oách như thế, không, cũng là cưới một cô vợ bằng năm phần vợ của cậu, tôi khẳng định cũng mỗi ngày nâng niu cô ấy, không nói cái khác, thời khắc mấu chốt đem vợ đi ra ngoài, vậy cũng có nhiều mặt mũi lắm, vì cái này, cô ấy cả đời mặc kệ đều được.
Đổng Học Bân cười nói: Nông cạn quá.
Tôi cũng là nông cạn, cũng không cao thượng qua bao giờ. Hầu Văn không cho là đúng, Đừng nói tôi, cậu hiện tại cũng là được tiện nghi khoe mã!
Đổng Học Bân nói: Thật ra cũng là như vậy.
Hầu Văn dùng ngón tay chỉ hắn, Thấy chưa, vừa nói vài câu liền tỏ vẻ.
Đổng Học Bân cười to, Ha ha, cậu hâm mộ cũng vô dụng.
Chuyện của cậu và vợ cậu tôi đã biết không khác biệt lắm, anh hùng cứu mỹ nhân, lâu ngày sinh tình, ừm, cũng nói xong rồi cho qua. Hầu Văn lại hỏi: Nhưng cấp bậc của cậu là làm sao? Cấp chính xử? Mẹ nó, cậu mới bao nhiêu, hai mươi sáu tuổi! Sao có thể đề bạt nhanh như vậy?
Đổng Học Bân nói: Đều là đặc biệt đề bạt.
Vậy cũng không thể trong nửa năm đề bạt một lần! Hầu Văn nói: Bình thường theo trình tự tổ chức, nhanh nhất cũng phải ba năm, thì mới được xem xét đề bạt, nhưng cậu mới vừa vào thể chế ba năm, liên tục lên bốn cấp? Phó khoa, chính khoa, phó xử, chính xử, cái này bình quân mỗi năm không phải đặc biệt đề bạt một lần! Còn phải là đặc biệt loại trình độ lớn nhất, bằng không khoa viên đến phó khoa, phó khoa đến chính khoa và phó xử đến chính xử, cái này tất cả đều là mấu chốt, điểm quyết định, đừng nói cậu không có bối cảnh, cho dù có bối cảnh cũng không dám ngồi hỏa tiễn như thế, còn không cho người mắng chết? Mặc dù lãnh đạo và bộ tổ chức có thể đồng ý, ủy ban kỷ luật cũng không có khả năng thờ ơ, cho nên tôi nghe cậu là cấp chính xử, tôi đều choáng váng!
Đổng Học Bân hơi trầm ngầm một lần, Tôi vài năm qua đi lên, cũng không phải dựa vào bối cảnh cái gì, dù có tầng quan hệ của vợ, bất quá vẫn là dựa vào bản thân tôi.
Cậu rốt cuộc làm ra cái chiến tích gì? Hầu Văn hiếu kỳ nói.
Đổng Học Bân nói: Lần kia địa chấn ở thành phố Phần Châu, cậu hẳn là biết?
Hầu Văn đương nhiên nói: Biết, địa chấn lớn như vậy cái này ai chẳng biết?
Đổng Học Bân ừm một cái, Tôi lúc đó công tác ngay tại thành phố Phần Châu, thông qua phản ứng của một ít động vật dự đoán ra địa chấn, tìm người gửi văn kiện lên bộ tuyên truyền, khiến cho rất nhiều người đi thành phố khác tị nạn, tránh cho rất nhiều thương vong, sau đó địa chấn tới, tôi cũng cứu không ít người.
Hầu Văn bỗng nhiên kinh ngạc, nhìn hắn bất động.
Làm sao vậy? Đổng Học Bân sờ sờ mặt mình.
Hầu Văn kêu lên: Mẹ nó! Vậy Đổng chủ nhiệm trên tin tức nói! Không ngờ cũng là cậu hả?
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Tôi lúc đó công tác tại văn phòng đường phố Quang Minh trong khu.
Hầu Văn đều sắp té xỉu, Tôi xem qua tin tức, lúc đó chiếu đi chiếu lại vô số lần, nói cái gì Đổng chủ nhiệm thế này thế kia, cũng đề cập qua tên Đổng Học Bân này, nhưng tên này của cậu quá đại chúng, tôi lúc đó trong đầu không có suy nghĩ, cũng không nghĩ đến chuyện đó, nghe nói cậu chết? Sau đó lại sống?
Đổng Học Bân nói: Bị chôn, may mắn không chết.
Hầu Văn rốt cục có chút rõ ràng, Tôi nói sao vài năm cậu được đề bạt nhanh như vậy, thì ra có chiến tích lớn như vậy, vậy không kỳ quái.
Đổng Học Bân lòng còn sợ hãi nói: Cũng là vận khí tốt một chút, thật ra vài lần đều rất nguy hiểm, nếu như có sai lầm, hai ta ngày hôm nay cũng không gặp được mặt, ài, không nói. Mấy năm nay, người khác đều thấy Đổng Học Bân từng bước thăng chức, cưới được vợ đẹp, lần lượt lập công, lần lượt đề bạt, rất là hâm mộ hắn, nhưng thực tế trên căn bản không biết Đổng Học Bân ở sau lưng nỗ lực cái gì, chuyện cửu tử nhất sinh hắn cũng không biết trải qua bao nhiêu lần ít, giống như chính hắn nói, hiện tại mình còn có thể sống, còn có thể ngồi đây cùng bạn cũ uống rượu, đều là kỳ tích, chỉ cần có phản ứng chậm một chút, Đổng Học Bân đã sớm chết, hắn vài năm nay cũng không thuận lợi, cũng không có một sự thành công ấy cho tới bây giờ đều là thuận buồm xuôi gió, có người có thể cảm thấy chút thành công ấy chỉ là dựa vào vận khí hoặc là cũng không mạnh như mình, nhưng thật ra có thể chỉ là bị lòng tự trọng che mờ hai mắt, thấy không rõ ràng mà thôi.
Lúc này, đồ ăn được bưng lên.
Đổng Học Bân bắt chuyện với Hầu Văn cùng nhau cầm lấy đũa ăn vài món, lại rót đầy rượu.
Ài, thật vui vẻ thay cậu. Hầu Văn nâng ly, Tới, cạn một ly rồi nói!
Được. Đổng Học Bân cũng chạm ly với hắn, hai người đều uống rất nhanh, một ngụm cạn, Tôi cũng vui vẻ thay cậu, sống tự tại hơn tôi.
Hầu Văn khoát tay chặn lại, Cậu thôi đi, chút tự tại của tôi đều là biểu hiện ra, hoặc đều là ba tôi cho tôi, không có ba tôi, tôi tại tỉnh Giang Nam tính cái rắm, điểm này tôi thật sự không bằng cậu, cậu là thật sự dựa vào bản thân dốc sức làm đi lên từng bước, không giống với tôi.
Đổng Học Bân cười nói: Còn khiêm tốn.
Hầu Văn nói: Cái này không phải bị cậu cho đả kích sao, tôi cũng vẫn cho rằng tôi không tồi, có ăn có uống, có đôi khi còn có thể cáo mượn oai hùm một phen, sống rất thoải mái, nhưng so với cậu, tôi cái này gọi là thoải mái cái gì, tôi đùa giỡn uy phong là nhờ cái mũ của ba tôi, còn cậu? Cậu ai cũng không cần mượn, đem chứng minh công tác ra bên ngoài, ai không khách khí với cậu? Ai không suy nghĩ? Cái gì gọi ngầu? Cái này mới gọi là ngầu!
Cũng không có. Đổng Học Bân lắc lắc tay.
Cậu hiện tại ngon lành rồi. Hầu Văn cười đưa tay vỗ cánh tay hắn, Anh em đều sắp ghen ghét cậu đến chết, sau này tôi đã có thể dựa vào cậu, có chuyện tốt nhớ đến tôi, có gái đẹp cũng nhớ giới thiệu cho tôi!
Đổng Học Bân cười nói: Ba cậu đều là cấp bậc kia, cậu còn chế giễu tôi có phải không? Tôi cũng là tính chất công tác ở chỗ này, có quyền lợi tra tác phong đảng kỷ luật đảng, nói ra thực quyền, chú Hầu còn cao hơn tôi vài lần, cấp bậc cũng vậy, tôi còn nhờ cậu chiếu cố tôi đấy!
Cậu đừng tinh vi! Vợ cậu là bí thư thị ủy!
Hai người một hồi thì dẫm đạp lẫn nhau, một hồi lại nâng bốc lẫn nhau, trò chuyện rất vui vẻ. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.