Chương 1566: Vợ ác!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi trưa.
Trong sân bay.
Bí thư thị ủy vừa đi, mọi người liền hai mặt nhìn nhau.
Hứa Tường Lân không nói, Chu phó đồn trưởng và Trịnh Phi cũng không nói, biểu tình phiền muộn và xui xẻo chỗ nào cũng có, bầu không khí có chút áp lực, không khí cũng có chút khẩn trương.
Mấy người cảnh sát không biết làm sao bây giờ, Chu đồn trưởng.
Chu phó đồn trưởng nghe vậy, cũng nhìn về phía Trịnh Phi, Trịnh cục trưởng?
Trịnh Phi thở dài, trong lòng rất lo, Đi thôi.
Vậy. . . Đắc tội. Chu phó đồn trưởng gật đầu.
Hai người cảnh sát thấy thế, một trái một phải vây quanh Trịnh Phi, mang gã đi đi phòng cảnh vụ sân bay. Nếu có có thể, những cảnh sát này và Chu phó đồn trưởng bọn họ cũng không muốn đem Trịnh Phi mang đi, dù sao cũng là một cán bộ cấp xử, ai biết người ta trong lòng có suy nghĩ hay không, nhưng không có biện pháp, Tạ bí thư trước khi đi đã lên tiếng, bọn họ cũng biểu thị sẽ giải quyết việc chung nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy, cho nên cái này chỉ có thể đem Trịnh Phi mang về điều tra một chút, đồng thời phạt tiền hoặc là tạm giam vài tiếng đồng hồ, hiện tại không phải chuyện tình nên xử lý như thế nào, mà là sao mới có thể cho bí thư thị ủy một cái công đạo, sao mới có thể khiến cho bí thư thị ủy thoả mãn, đây mới là then chốt.
Mấy người đi.
Hứa Tường Lân bọn họ không nhúc nhích.
Ba. Hứa Đông tìm được cha.
Hứa Tường Lân sắc mặt phức tạp, cũng đã đánh mất mặt mũi trước mặt con trai, trên mặt có chút không nhịn được, dù sao ông ta mới vừa rồi cũng nói xin lỗi Đổng Học Bân, Ài, thằng khốn này, vài năm không gặp sao được tới cái bối cảnh này? Lại có thể cưới một người bí thư thị ủy làm vợ?
Hứa Đông cũng phẫn hận nói: Tạ bí thư sao lại xem trọng hắn? Quả thật. . .
Có trời mới biết được! Hứa Tường Lân cũng rất ghen ghét, Việc này không dễ làm, tuy rằng Tạ bí thư đi, nhưng ai mà biết trong lòng cô ấy nghĩ như thế nào.
Hứa Đông tức giận nói: Tên họ Đổng này, con sớm muộn gì cũng. . .
Hứa Tường Lân vội ngắt lời nói: Được rồi, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, đừng nói mò.
Hứa Đông gật đầu, đem ý niệm trong đầu đặt ở trong lòng, nghĩ một ngày nào đó sẽ đem Đổng Học Bân thu thập cho dễ bảo!
Hứa Tường Lân cũng hận Đổng Học Bân, trải qua sự tình hôm nay hận ý càng thêm nhiều một chút, nhưng ông ta biết, có vợ làm bí thư thị ủy, Hứa Tường Lân hiển nhiên là không có khả năng ho he với Đổng Học Bân, cũng chỉ có thể đem cái phần hận ý này đè ở trong lòng, chờ qua được một cửa này, sau này luôn luôn có lúc xoay người!
Thế nhưng, điện thoại di động reng reng reng vang lên.
Hứa Tường Lân vừa nhìn dãy số, lập tức sắc mặt nghiêm túc, nói: A lô, lãnh đạo.
Bên kia là tiếng nói của một người phụ nữ trung niên, hiển nhiên là người phụ trách cấp bậc còn muốn cao hơn so với Hứa Tường Lân trong sân bay, thậm chí có thể là người đứng đầu, Hứa Tường Lân đồng chí.
Nghe bà ấy gọi mình như thế, Hứa Tường Lân trong lòng cũng run lên, Lãnh đạo ngài nói.
Người phụ nữ trung niên nhẹ nhàng nói: Chuyện vừa rồi tôi nghe nói, việc này là ông qua tay phải không?
Là tôi, nhưng chuyện tình là như thế này, ngài hãy nghe tôi nói. . . Hứa Tường Lân lập tức muốn giải thích.
Nhưng người phụ nữ trung niên không cho ông ta cơ hội, Tôi đã phái tổ điều tra xuống dưới, hai giờ sau này sẽ đến chỗ ông, ông cái gì cũng không cần giải thích, tổ điều tra sẽ đem sự tình từ đầu đến cuối điều tra rõ ràng, ừm, từ hôm nay trở đi, ông về nhà nghỉ ngơi vài ngày đi.
Hứa Tường Lân vừa nghe liền nóng nảy, Lãnh đạo, cái này. . . Tôi nghỉ ngơi cái gì, chuyện này. . .
Ngữ khí của người phụ nữ trung niên cũng chậm rãi cứng rắn, Ông lý giải là nghỉ ngơi thì đó chính là nghỉ ngơi, bất quá lý giải của tôi là ông tạm thời tạm thời cách chức, đợi thông báo và điều tra!
Lãnh đạo!
Cứ như vậy.
Tôi, tôi. . .
Tít tít tít, điện thoại bị cúp.
Hứa Tường Lân sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Ba, làm sao vậy? Nghỉ ngơi cái gì? Hứa Đông vội la lên.
Hứa Tường Lân thật lâu không nói, biết mình xong rồi, vừa rồi thấy Đổng Học Bân không có tính toán nhiều, thấy Tạ bí thư cũng cùng nhau đi, ông ta còn may mắn cho rằng chuyện tình sẽ trôi qua như thế, ai ngờ trong nháy mắt thông báo tạm thời cách chức đã tới rồi, thậm chí còn có tổ điều tra xuống tới, Hứa Tường Lân đã có thể dự kiến được kết quả điều tra, lúc kiểm tra băng ghi hình, ông ta quả thật có hiềm nghị làm rối kỉ cương, thấy được Trịnh Phi động tay trước cũng làm bộ không thấy, cái này với ông ta mà nói hầu như là trí mạng, chỉ điểm này, rút ông ta đều dư dả.
Tìm Đổng Học Bân tính sổ?
Hứa Tường Lân rốt cục cảm thấy ý nghĩ của mình buồn cười cỡ nào.
Ông ta đối mặt không chỉ là một mình Đổng Học Bân, còn có bí thư thị ủy, bây giờ xem ra đừng nói sau này, tiền lương tháng sau phỏng chừng đều không lãnh được!
. . .
Bên kia.
Bên trong phòng cảnh vụ.
Chu phó đồn trưởng mấy người sau khi mang theo Trịnh Phi tiến vào, để mấy người cảnh sát đi ra, chỉ còn lại Chu phó đồn trưởng và Trịnh Phi hai người ở trong phòng.
Trịnh cục trưởng.
Không cần phải nói, tôi rõ ràng.
Ngài lý giải là được, ài, việc này thật sự. . . Ai cũng không ngờ.
Chu phó đồn trưởng rót cho Trịnh Phi một ly trà, cũng rất khách khí, ông ta là không muốn đắc tội ai, hai đầu đều muốn lấy lòng một chút, nhưng ngay sau đó, điện thoại di động của ông ta vang lên, vừa nhìn, Chu phó đồn trưởng nhanh chóng xin lỗi Trịnh Phi, đi ra ngoài tìm một chổ không người tiếp.
Trương cục trưởng. Chu phó đồn trưởng ngữ khí thấp thỏm.
Bên kia, tiếng quát mắng của một người trung niên đánh tới, Ông làm cái gì thế!
Chu phó đồn trưởng thấp giọng nói: Tôi cũng không biết, ai ngờ chồng của Tạ bí thư. . . Trương cục trưởng, cái này trách tôi không có nhận ra, mới. . .
Nói cái gì cũng đã muộn! Chồng của Tạ bí thư ông đều dám bắt! Còn dám khiến cho cảnh sát đi tới khống chế! Chính ông không muốn làm thì cút đi cho tôi! Đừng con mẹ nó chọc phiền phức cho lão tử!
Trương cục trưởng. . .
Trịnh Phi cục trưởng ở chỗ ông?
Ở, ngay tại phòng cảnh vụ.
Chuyện của hắn ông không cần phải xen vào, chuyện của đồn công an sân bay ông cũng không cần quản, về nhà cho tin tức đi, trong cục sẽ đi phái người tiếp nhận chuyện này!
Chu phó đồn trưởng nghe vậy cũng luống cuống, Đừng mà, Trương cục trưởng, ngài, ngài cứu tôi đi!
Trương cục trưởng rất bưu hãn, có thể cũng vẫn là loại làm việc phương thức này, quát to: Lão tử thật ra cũng muốn cứu ông! Nhưng ai có thể cứu tôi hả? Hả? Nhanh chóng cút về nhà cho tôi! Đừng con mẹ nó nhiều lời vô ích với tôi!
Điện thoại bị cúp.
Chỉ để lại Chu phó đồn trưởng ngơ ngác cầm điện thoại di động không nhúc nhích.
Ông ta không ngờ Tạ bí thư lại có thể tính toán với một tiểu nhân vật như mình, lúc đó cũng còn tốt, kết quả xoay mặt thì thay đổi? Mình cũng không làm gì, cũng là trong điện thoại lớn tiếng quát vài câu với Tạ bí thư, còn cúp điện thoại của cô ấy, nhưng, nhưng ông ta không biết đó là bí thư thị ủy, nếu như biết ông ta làm sao dám! Chu phó đồn trưởng rõ ràng, có thể là cũng không về được, trong lòng trở nên lạnh lẽo!
Quay đầu nghe, trong phòng cảnh vụ cũng truyền ra âm thanh kinh ngạc của Trịnh Phi, tựa như đang gọi điện thoại, tin tức nhận được có lẽ cũng không khác mình lắm.
Quá độc ác!
Đây là tác phong hành sự của Tạ bí thư mới tới!
Chu phó đồn trưởng vẻ mặt đau khổ, chọn lầm đường, hối hận đã không có ý nghĩa! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trong sân bay.
Bí thư thị ủy vừa đi, mọi người liền hai mặt nhìn nhau.
Hứa Tường Lân không nói, Chu phó đồn trưởng và Trịnh Phi cũng không nói, biểu tình phiền muộn và xui xẻo chỗ nào cũng có, bầu không khí có chút áp lực, không khí cũng có chút khẩn trương.
Mấy người cảnh sát không biết làm sao bây giờ, Chu đồn trưởng.
Chu phó đồn trưởng nghe vậy, cũng nhìn về phía Trịnh Phi, Trịnh cục trưởng?
Trịnh Phi thở dài, trong lòng rất lo, Đi thôi.
Vậy. . . Đắc tội. Chu phó đồn trưởng gật đầu.
Hai người cảnh sát thấy thế, một trái một phải vây quanh Trịnh Phi, mang gã đi đi phòng cảnh vụ sân bay. Nếu có có thể, những cảnh sát này và Chu phó đồn trưởng bọn họ cũng không muốn đem Trịnh Phi mang đi, dù sao cũng là một cán bộ cấp xử, ai biết người ta trong lòng có suy nghĩ hay không, nhưng không có biện pháp, Tạ bí thư trước khi đi đã lên tiếng, bọn họ cũng biểu thị sẽ giải quyết việc chung nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy, cho nên cái này chỉ có thể đem Trịnh Phi mang về điều tra một chút, đồng thời phạt tiền hoặc là tạm giam vài tiếng đồng hồ, hiện tại không phải chuyện tình nên xử lý như thế nào, mà là sao mới có thể cho bí thư thị ủy một cái công đạo, sao mới có thể khiến cho bí thư thị ủy thoả mãn, đây mới là then chốt.
Mấy người đi.
Hứa Tường Lân bọn họ không nhúc nhích.
Ba. Hứa Đông tìm được cha.
Hứa Tường Lân sắc mặt phức tạp, cũng đã đánh mất mặt mũi trước mặt con trai, trên mặt có chút không nhịn được, dù sao ông ta mới vừa rồi cũng nói xin lỗi Đổng Học Bân, Ài, thằng khốn này, vài năm không gặp sao được tới cái bối cảnh này? Lại có thể cưới một người bí thư thị ủy làm vợ?
Hứa Đông cũng phẫn hận nói: Tạ bí thư sao lại xem trọng hắn? Quả thật. . .
Có trời mới biết được! Hứa Tường Lân cũng rất ghen ghét, Việc này không dễ làm, tuy rằng Tạ bí thư đi, nhưng ai mà biết trong lòng cô ấy nghĩ như thế nào.
Hứa Đông tức giận nói: Tên họ Đổng này, con sớm muộn gì cũng. . .
Hứa Tường Lân vội ngắt lời nói: Được rồi, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, đừng nói mò.
Hứa Đông gật đầu, đem ý niệm trong đầu đặt ở trong lòng, nghĩ một ngày nào đó sẽ đem Đổng Học Bân thu thập cho dễ bảo!
Hứa Tường Lân cũng hận Đổng Học Bân, trải qua sự tình hôm nay hận ý càng thêm nhiều một chút, nhưng ông ta biết, có vợ làm bí thư thị ủy, Hứa Tường Lân hiển nhiên là không có khả năng ho he với Đổng Học Bân, cũng chỉ có thể đem cái phần hận ý này đè ở trong lòng, chờ qua được một cửa này, sau này luôn luôn có lúc xoay người!
Thế nhưng, điện thoại di động reng reng reng vang lên.
Hứa Tường Lân vừa nhìn dãy số, lập tức sắc mặt nghiêm túc, nói: A lô, lãnh đạo.
Bên kia là tiếng nói của một người phụ nữ trung niên, hiển nhiên là người phụ trách cấp bậc còn muốn cao hơn so với Hứa Tường Lân trong sân bay, thậm chí có thể là người đứng đầu, Hứa Tường Lân đồng chí.
Nghe bà ấy gọi mình như thế, Hứa Tường Lân trong lòng cũng run lên, Lãnh đạo ngài nói.
Người phụ nữ trung niên nhẹ nhàng nói: Chuyện vừa rồi tôi nghe nói, việc này là ông qua tay phải không?
Là tôi, nhưng chuyện tình là như thế này, ngài hãy nghe tôi nói. . . Hứa Tường Lân lập tức muốn giải thích.
Nhưng người phụ nữ trung niên không cho ông ta cơ hội, Tôi đã phái tổ điều tra xuống dưới, hai giờ sau này sẽ đến chỗ ông, ông cái gì cũng không cần giải thích, tổ điều tra sẽ đem sự tình từ đầu đến cuối điều tra rõ ràng, ừm, từ hôm nay trở đi, ông về nhà nghỉ ngơi vài ngày đi.
Hứa Tường Lân vừa nghe liền nóng nảy, Lãnh đạo, cái này. . . Tôi nghỉ ngơi cái gì, chuyện này. . .
Ngữ khí của người phụ nữ trung niên cũng chậm rãi cứng rắn, Ông lý giải là nghỉ ngơi thì đó chính là nghỉ ngơi, bất quá lý giải của tôi là ông tạm thời tạm thời cách chức, đợi thông báo và điều tra!
Lãnh đạo!
Cứ như vậy.
Tôi, tôi. . .
Tít tít tít, điện thoại bị cúp.
Hứa Tường Lân sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Ba, làm sao vậy? Nghỉ ngơi cái gì? Hứa Đông vội la lên.
Hứa Tường Lân thật lâu không nói, biết mình xong rồi, vừa rồi thấy Đổng Học Bân không có tính toán nhiều, thấy Tạ bí thư cũng cùng nhau đi, ông ta còn may mắn cho rằng chuyện tình sẽ trôi qua như thế, ai ngờ trong nháy mắt thông báo tạm thời cách chức đã tới rồi, thậm chí còn có tổ điều tra xuống tới, Hứa Tường Lân đã có thể dự kiến được kết quả điều tra, lúc kiểm tra băng ghi hình, ông ta quả thật có hiềm nghị làm rối kỉ cương, thấy được Trịnh Phi động tay trước cũng làm bộ không thấy, cái này với ông ta mà nói hầu như là trí mạng, chỉ điểm này, rút ông ta đều dư dả.
Tìm Đổng Học Bân tính sổ?
Hứa Tường Lân rốt cục cảm thấy ý nghĩ của mình buồn cười cỡ nào.
Ông ta đối mặt không chỉ là một mình Đổng Học Bân, còn có bí thư thị ủy, bây giờ xem ra đừng nói sau này, tiền lương tháng sau phỏng chừng đều không lãnh được!
. . .
Bên kia.
Bên trong phòng cảnh vụ.
Chu phó đồn trưởng mấy người sau khi mang theo Trịnh Phi tiến vào, để mấy người cảnh sát đi ra, chỉ còn lại Chu phó đồn trưởng và Trịnh Phi hai người ở trong phòng.
Trịnh cục trưởng.
Không cần phải nói, tôi rõ ràng.
Ngài lý giải là được, ài, việc này thật sự. . . Ai cũng không ngờ.
Chu phó đồn trưởng rót cho Trịnh Phi một ly trà, cũng rất khách khí, ông ta là không muốn đắc tội ai, hai đầu đều muốn lấy lòng một chút, nhưng ngay sau đó, điện thoại di động của ông ta vang lên, vừa nhìn, Chu phó đồn trưởng nhanh chóng xin lỗi Trịnh Phi, đi ra ngoài tìm một chổ không người tiếp.
Trương cục trưởng. Chu phó đồn trưởng ngữ khí thấp thỏm.
Bên kia, tiếng quát mắng của một người trung niên đánh tới, Ông làm cái gì thế!
Chu phó đồn trưởng thấp giọng nói: Tôi cũng không biết, ai ngờ chồng của Tạ bí thư. . . Trương cục trưởng, cái này trách tôi không có nhận ra, mới. . .
Nói cái gì cũng đã muộn! Chồng của Tạ bí thư ông đều dám bắt! Còn dám khiến cho cảnh sát đi tới khống chế! Chính ông không muốn làm thì cút đi cho tôi! Đừng con mẹ nó chọc phiền phức cho lão tử!
Trương cục trưởng. . .
Trịnh Phi cục trưởng ở chỗ ông?
Ở, ngay tại phòng cảnh vụ.
Chuyện của hắn ông không cần phải xen vào, chuyện của đồn công an sân bay ông cũng không cần quản, về nhà cho tin tức đi, trong cục sẽ đi phái người tiếp nhận chuyện này!
Chu phó đồn trưởng nghe vậy cũng luống cuống, Đừng mà, Trương cục trưởng, ngài, ngài cứu tôi đi!
Trương cục trưởng rất bưu hãn, có thể cũng vẫn là loại làm việc phương thức này, quát to: Lão tử thật ra cũng muốn cứu ông! Nhưng ai có thể cứu tôi hả? Hả? Nhanh chóng cút về nhà cho tôi! Đừng con mẹ nó nhiều lời vô ích với tôi!
Điện thoại bị cúp.
Chỉ để lại Chu phó đồn trưởng ngơ ngác cầm điện thoại di động không nhúc nhích.
Ông ta không ngờ Tạ bí thư lại có thể tính toán với một tiểu nhân vật như mình, lúc đó cũng còn tốt, kết quả xoay mặt thì thay đổi? Mình cũng không làm gì, cũng là trong điện thoại lớn tiếng quát vài câu với Tạ bí thư, còn cúp điện thoại của cô ấy, nhưng, nhưng ông ta không biết đó là bí thư thị ủy, nếu như biết ông ta làm sao dám! Chu phó đồn trưởng rõ ràng, có thể là cũng không về được, trong lòng trở nên lạnh lẽo!
Quay đầu nghe, trong phòng cảnh vụ cũng truyền ra âm thanh kinh ngạc của Trịnh Phi, tựa như đang gọi điện thoại, tin tức nhận được có lẽ cũng không khác mình lắm.
Quá độc ác!
Đây là tác phong hành sự của Tạ bí thư mới tới!
Chu phó đồn trưởng vẻ mặt đau khổ, chọn lầm đường, hối hận đã không có ý nghĩa! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.