Chương 1528: Vợ muốn thăng quan.
Thường Dụ
10/05/2017
Tiêu đề tin tức.
“Thành phố Phần Châu phát sinh sự cố giao thông đặc biệt lớn.
Cái tin tức này hiển nhiên là vừa thêm vào trong báo tỉnh buổi chiều, chuyện lớn như vậy, khẳng định phải đăng báo đúng lúc. Nội dung trong tin tức nói đơn giản về thời gian và nguyên nhân sự cố, cuối cùng còn nói: lúc ký giả chạy tới, phó thị trưởng Tạ Tuệ Lan thành phố Phần Châu đã chạy tới sự cố hiện trường trước tiên, trên người còn đang mang thai, nhưng vẫn kiên trì chỉ huy cứu viện, đích thân tới tuyến đầu, làm cho mọi người cảm động, càng có ý nghĩa, chồng của Tạ phó thị trưởng cũng có mặt tại hiện trường nơi xảy ra sự việc, theo lý giải từ tình huống của hiện trường, lúc tai nạn xe cộ phát sinh sau một khắc, chồng của Tạ phó thị trưởng là người đầu tiên chạy vào trong ô tô đang bốc cháy để cứu người, cuối cùng tất cả mọi người cũng là nhờ anh ta cấp cứu thoát ly nguy hiểm tính mạng, người bị thương mới kiên trì chờ nhân viên y tế và xe cứu thương chạy tới, nếu không hậu quả không thể lường được.
Tạ Tuệ Lan được khen lên tới bầu trời.
Công lao của Đổng Học Bân bên trong, cuối cùng cũng thành của Tạ Tuệ Lan, căn bản là không có ba chữ Đổng Học Bân này xuất hiện, xưng hô của hắn vẫn đều là chồng của Tạ phó thị trưởng . Đổng Học Bân phiền muộn, bất quá cũng không sao cả, bởi vì hắn đã điều nhiệm đi, không có ở đây, cái phần công lao này cũng lấy không được bao nhiêu, nhưng Tuệ Lan không giống, chính là sắp tới thời kì then chốt của đề bạt, cô ấy khẳng định quan trọng hơn, nội dung của tờ báo này cũng đang theo hướng gió, Đổng Học Bân hiện tại đã xác nhận không thể nghi ngờ, bộ tuyên truyền tuyệt tỉnh đối có người giúp Tuệ Lan tạo thế.
Đề bạt hẳn là định rồi.
Cũng không biết sẽ nhắc tới cái vị trí gì.
Loan Hiểu Bình thấy không quá rõ ràng, Tuệ Lan nói cô ấy gần đây đang hoạt động, muốn thăng quan, đây là không thành vấn đề?
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Lúc đầu chuyện lớn như vậy, lãnh đạo thành phố nào được phân công quản lý ngành này đều là vấn đề, bởi vì xử lý không tốt, hơn nữa cho dù xử lý tốt, các lãnh đạo làm được tất cả chuyện có thể làm, nhưng chỉ xảy ra mạng người. Vậy cũng chỉ có trách nhiệm, đừng nói công lao, không cho một xử phạt là không sai rồi, bất quá lúc nãy có con ở đấy, một chút y thuật vừa mới học của con cũng coi như có chổ phát huy công dụng, kế tiếp mọi người không chết. Tuệ Lan là lãnh đạo chạy tới hiện trường đầu tiên. Con lại là chồng cô ấy, vậy đây là chiến tích, điều động tuyệt đối không thành vấn đề, thậm chí có thể sẽ làm cho vị trí của cô ấy cao lên không ít, bất quá cụ thể thì con cũng không rõ ràng lắm, chờ cô ấy trở về rồi hỏi.
Loan Hiểu Bình hỏi: Con còn biết may à?
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, Cái gì mà may, đó gọi là khâu lại.
Lúc trước quần con bị rách, kêu con may con còn nói là không biết. Lá gan của con thật ghê gớm, còn dám may người, đừng có mà may lộn chổ của người ta đó. Loan Hiểu Bình lo lắng nói.
Ai da, không lộn được đâu, cũng là xử lý đơn giản một chút mà thôi. Đổng Học Bân nói khoác: Con trai của mẹ hiện tại có bản lĩnh lớn, cái gì không được hả?
Cù Vân Huyên vỗ đầu hắn một chút.Chỉ biết khoác lác.
Đổng Học Bân ôm con gái trừng mắt Huyên di một chút, Đứa nhỏ đang ở đây, đừng đánh đầu anh, hình tượng làm cha của anh còn biết để chổ nào hả?
. . .
Chưa tới bảy giờ.
Tạ Tuệ Lan phong trần mệt mỏi tiến vào nhà.
Cù Vân Huyên nhìn cô ấy, Không phải nói đến dưới lầu gọi điện thoại cho em sao?
Loan Hiểu Bình nói: Vân Huyên và Học Bân còn nói muốn xuống lầu đón con, sợ con mệt mỏi lên không được.
Tạ Tuệ Lan vuốt bụng cười ha ha, Không có việc gì. Cũng còn khỏe, chỉ là có chút đói bụng.
Con chờ chút, mẹ đi xào rau cho mấy đứa. Loan Hiểu Bình liền vào phòng bếp.
Cù Vân Huyên cũng đi, Em cũng đi. Học Bân, anh chăm đứa nhỏ một chút, em giúp mẹ xào rau.
A, giao cho anh. Đổng Học Bân một tay ôm đứa nhỏ, một tay đỡ Tuệ Lan, sau khi để cho cô ấy ngồi xuống, liền hôn bụng Tuệ Lan một ngụm, Mấy ngày nay đừng chạy lung tung.
Tạ Tuệ Lan mỉm cười, Biết rồi, ngày dự sinh cũng sắp tới, chờ chuyện bên này xử lý xong, Tạ tỷ anh sẽ kiên định về nhà nghỉ sanh.
Nha nha! Thiên Thiên giơ giơ tay.
Tạ Tuệ Lan hí mắt cười, đưa tay chọc, Đứa nhỏ này, nhớ mẹ nuôi không? Làm gì? Muốn mẹ nuôi ôm hả? Không được, trong bụng mẹ nuôi còn có một vật nhỏ, hiện tại ôm không được con, tìm ba ba đi, bảo hắn ôm con chơi, ha ha.
Bên kia, đài truyền hình thành phố phát tin tức.
Bên trong xuất hiện Tạ Tuệ Lan và Đổng Học Bân, còn có phỏng vấn quần chúng của hiện trường một chút.
Cuối cùng Đổng Học Bân rốt cục cũng được lộ mặt, quay vào màn ảnh nói: Vợ của tôi Tạ Tuệ Lan bình thường hay nói với tôi một câu ... những người cán bộ chúng tôi, chính là vì dân chúng phục vụ, cho nên cũng không có gì để nói, nghĩa bất dung từ. Những lời này được thu rất đúng lúc.
Anh còn nói cái này? Tạ Tuệ Lan vừa nghe vừa cười.
Đổng Học Bân rất thoả mãn đối với biểu hiện của mình, nói: Cũng được chứ? Ý thức chính trị của anh rất mạnh, chuyện làm náo động đều cho em.
Tạ Tuệ Lan khích lệ: Lần này biểu hiện không tồi.
Cái gì mà lần này, lần nào anh cũng không tồi. Đổng Học Bân nói: Đừng chồng của em gây sự không ít, nhưng mỗi khi tới thời khắc mấu chốt, anh cho tới bây giờ chưa từng chớp mắt!
Tạ Tuệ Lan cười dài vỗ vỗ tay hắn, Được, được, ông xã nhỏ của em giỏi quá.
Cái này còn không khác biệt lắm, đúng rồi, chuyện điều động của em hỏi chưa?
Không nhanh như vậy? Trước đó vừa liên hệ, còn chưa rõ ràng lắm.
Hẳn là được rồi, không nói cái khác, sự cố giao thông đặc biệt lớn toàn quốc có cái nào không có mấy mạng người hả? Nhưng cái này thì sao? Một người cũng không có! Chỉ là cái này. . .
Reng reng reng.
Bị điện thoại cắt đứt.
Tạ Tuệ Lan cầm lấy điện thoại di động nhìn, tiếp đứng lên, A lô, ba. . . Ừm. . . Ừm, con và Tiểu Bân không có chuyện gì, đừng làm cho mẹ con lo lắng. . .Đúng vậy. . . Ừm? Thật sao. . . Cái vị trí gì. . . Đã định rồi sao. . . Được. . . Ừm, con đã biết. Nói vài tiếng rồi cúp điện thoại.
Đổng Học Bân hỏi: Làm sao vậy? Ba gọi?
Hỏi hai ta có sao hay không. Tạ Tuệ Lan cười nói: Cũng nói cho Tạ tỷ anh biết chuyện điều động đã quyết định rồi.
Đổng Học Bân kinh ngạc, Quyết định rồi? Cái vị trí gì?
Một thành phố nhỏ ở phía nam.
Xa như vậy? Chức vụ gì?
. . . Ừm, bí thư thị ủy.
Cái đệch! Đổng Học Bân kinh hỉ nói: Trực tiếp lên làm người đứng đầu? Em đây là nhảy ba cấp, thật sự là bí thư thị ủy? Xác định?
Xác định, ha ha.
Trong phòng bếp mẹ già đi ra nói: Xác định cái gì?
Đổng Học Bân vui vẻ nói: Tuệ Lan đã được điều động, bí thư thị ủy của một thành phố phía nam.
Bí thư thị ủy? Loan Hiểu Bình sửng sốt, Chức quan còn lớn hơn so với chú Dương?
Tạ Tuệ Lan nói: Không thể tính như thế, cái thành phố đó nhỏ hơn không ít so với thành phố Lữ An.
Vậy cũng là bí thư thị ủy. Loan Hiểu Bình có chút kích động, Vậy mẹ làm thêm hai món nữa, cái này phải chúc mừng một chút, đại hỷ sự mà, đứa nhỏ cũng sắp sinh, ha ha, đây là song hỷ lâm môn.
Đổng Học Bân cười nói: Con cũng thăng quan, tam hỉ mới đúng.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
“Thành phố Phần Châu phát sinh sự cố giao thông đặc biệt lớn.
Cái tin tức này hiển nhiên là vừa thêm vào trong báo tỉnh buổi chiều, chuyện lớn như vậy, khẳng định phải đăng báo đúng lúc. Nội dung trong tin tức nói đơn giản về thời gian và nguyên nhân sự cố, cuối cùng còn nói: lúc ký giả chạy tới, phó thị trưởng Tạ Tuệ Lan thành phố Phần Châu đã chạy tới sự cố hiện trường trước tiên, trên người còn đang mang thai, nhưng vẫn kiên trì chỉ huy cứu viện, đích thân tới tuyến đầu, làm cho mọi người cảm động, càng có ý nghĩa, chồng của Tạ phó thị trưởng cũng có mặt tại hiện trường nơi xảy ra sự việc, theo lý giải từ tình huống của hiện trường, lúc tai nạn xe cộ phát sinh sau một khắc, chồng của Tạ phó thị trưởng là người đầu tiên chạy vào trong ô tô đang bốc cháy để cứu người, cuối cùng tất cả mọi người cũng là nhờ anh ta cấp cứu thoát ly nguy hiểm tính mạng, người bị thương mới kiên trì chờ nhân viên y tế và xe cứu thương chạy tới, nếu không hậu quả không thể lường được.
Tạ Tuệ Lan được khen lên tới bầu trời.
Công lao của Đổng Học Bân bên trong, cuối cùng cũng thành của Tạ Tuệ Lan, căn bản là không có ba chữ Đổng Học Bân này xuất hiện, xưng hô của hắn vẫn đều là chồng của Tạ phó thị trưởng . Đổng Học Bân phiền muộn, bất quá cũng không sao cả, bởi vì hắn đã điều nhiệm đi, không có ở đây, cái phần công lao này cũng lấy không được bao nhiêu, nhưng Tuệ Lan không giống, chính là sắp tới thời kì then chốt của đề bạt, cô ấy khẳng định quan trọng hơn, nội dung của tờ báo này cũng đang theo hướng gió, Đổng Học Bân hiện tại đã xác nhận không thể nghi ngờ, bộ tuyên truyền tuyệt tỉnh đối có người giúp Tuệ Lan tạo thế.
Đề bạt hẳn là định rồi.
Cũng không biết sẽ nhắc tới cái vị trí gì.
Loan Hiểu Bình thấy không quá rõ ràng, Tuệ Lan nói cô ấy gần đây đang hoạt động, muốn thăng quan, đây là không thành vấn đề?
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Lúc đầu chuyện lớn như vậy, lãnh đạo thành phố nào được phân công quản lý ngành này đều là vấn đề, bởi vì xử lý không tốt, hơn nữa cho dù xử lý tốt, các lãnh đạo làm được tất cả chuyện có thể làm, nhưng chỉ xảy ra mạng người. Vậy cũng chỉ có trách nhiệm, đừng nói công lao, không cho một xử phạt là không sai rồi, bất quá lúc nãy có con ở đấy, một chút y thuật vừa mới học của con cũng coi như có chổ phát huy công dụng, kế tiếp mọi người không chết. Tuệ Lan là lãnh đạo chạy tới hiện trường đầu tiên. Con lại là chồng cô ấy, vậy đây là chiến tích, điều động tuyệt đối không thành vấn đề, thậm chí có thể sẽ làm cho vị trí của cô ấy cao lên không ít, bất quá cụ thể thì con cũng không rõ ràng lắm, chờ cô ấy trở về rồi hỏi.
Loan Hiểu Bình hỏi: Con còn biết may à?
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, Cái gì mà may, đó gọi là khâu lại.
Lúc trước quần con bị rách, kêu con may con còn nói là không biết. Lá gan của con thật ghê gớm, còn dám may người, đừng có mà may lộn chổ của người ta đó. Loan Hiểu Bình lo lắng nói.
Ai da, không lộn được đâu, cũng là xử lý đơn giản một chút mà thôi. Đổng Học Bân nói khoác: Con trai của mẹ hiện tại có bản lĩnh lớn, cái gì không được hả?
Cù Vân Huyên vỗ đầu hắn một chút.Chỉ biết khoác lác.
Đổng Học Bân ôm con gái trừng mắt Huyên di một chút, Đứa nhỏ đang ở đây, đừng đánh đầu anh, hình tượng làm cha của anh còn biết để chổ nào hả?
. . .
Chưa tới bảy giờ.
Tạ Tuệ Lan phong trần mệt mỏi tiến vào nhà.
Cù Vân Huyên nhìn cô ấy, Không phải nói đến dưới lầu gọi điện thoại cho em sao?
Loan Hiểu Bình nói: Vân Huyên và Học Bân còn nói muốn xuống lầu đón con, sợ con mệt mỏi lên không được.
Tạ Tuệ Lan vuốt bụng cười ha ha, Không có việc gì. Cũng còn khỏe, chỉ là có chút đói bụng.
Con chờ chút, mẹ đi xào rau cho mấy đứa. Loan Hiểu Bình liền vào phòng bếp.
Cù Vân Huyên cũng đi, Em cũng đi. Học Bân, anh chăm đứa nhỏ một chút, em giúp mẹ xào rau.
A, giao cho anh. Đổng Học Bân một tay ôm đứa nhỏ, một tay đỡ Tuệ Lan, sau khi để cho cô ấy ngồi xuống, liền hôn bụng Tuệ Lan một ngụm, Mấy ngày nay đừng chạy lung tung.
Tạ Tuệ Lan mỉm cười, Biết rồi, ngày dự sinh cũng sắp tới, chờ chuyện bên này xử lý xong, Tạ tỷ anh sẽ kiên định về nhà nghỉ sanh.
Nha nha! Thiên Thiên giơ giơ tay.
Tạ Tuệ Lan hí mắt cười, đưa tay chọc, Đứa nhỏ này, nhớ mẹ nuôi không? Làm gì? Muốn mẹ nuôi ôm hả? Không được, trong bụng mẹ nuôi còn có một vật nhỏ, hiện tại ôm không được con, tìm ba ba đi, bảo hắn ôm con chơi, ha ha.
Bên kia, đài truyền hình thành phố phát tin tức.
Bên trong xuất hiện Tạ Tuệ Lan và Đổng Học Bân, còn có phỏng vấn quần chúng của hiện trường một chút.
Cuối cùng Đổng Học Bân rốt cục cũng được lộ mặt, quay vào màn ảnh nói: Vợ của tôi Tạ Tuệ Lan bình thường hay nói với tôi một câu ... những người cán bộ chúng tôi, chính là vì dân chúng phục vụ, cho nên cũng không có gì để nói, nghĩa bất dung từ. Những lời này được thu rất đúng lúc.
Anh còn nói cái này? Tạ Tuệ Lan vừa nghe vừa cười.
Đổng Học Bân rất thoả mãn đối với biểu hiện của mình, nói: Cũng được chứ? Ý thức chính trị của anh rất mạnh, chuyện làm náo động đều cho em.
Tạ Tuệ Lan khích lệ: Lần này biểu hiện không tồi.
Cái gì mà lần này, lần nào anh cũng không tồi. Đổng Học Bân nói: Đừng chồng của em gây sự không ít, nhưng mỗi khi tới thời khắc mấu chốt, anh cho tới bây giờ chưa từng chớp mắt!
Tạ Tuệ Lan cười dài vỗ vỗ tay hắn, Được, được, ông xã nhỏ của em giỏi quá.
Cái này còn không khác biệt lắm, đúng rồi, chuyện điều động của em hỏi chưa?
Không nhanh như vậy? Trước đó vừa liên hệ, còn chưa rõ ràng lắm.
Hẳn là được rồi, không nói cái khác, sự cố giao thông đặc biệt lớn toàn quốc có cái nào không có mấy mạng người hả? Nhưng cái này thì sao? Một người cũng không có! Chỉ là cái này. . .
Reng reng reng.
Bị điện thoại cắt đứt.
Tạ Tuệ Lan cầm lấy điện thoại di động nhìn, tiếp đứng lên, A lô, ba. . . Ừm. . . Ừm, con và Tiểu Bân không có chuyện gì, đừng làm cho mẹ con lo lắng. . .Đúng vậy. . . Ừm? Thật sao. . . Cái vị trí gì. . . Đã định rồi sao. . . Được. . . Ừm, con đã biết. Nói vài tiếng rồi cúp điện thoại.
Đổng Học Bân hỏi: Làm sao vậy? Ba gọi?
Hỏi hai ta có sao hay không. Tạ Tuệ Lan cười nói: Cũng nói cho Tạ tỷ anh biết chuyện điều động đã quyết định rồi.
Đổng Học Bân kinh ngạc, Quyết định rồi? Cái vị trí gì?
Một thành phố nhỏ ở phía nam.
Xa như vậy? Chức vụ gì?
. . . Ừm, bí thư thị ủy.
Cái đệch! Đổng Học Bân kinh hỉ nói: Trực tiếp lên làm người đứng đầu? Em đây là nhảy ba cấp, thật sự là bí thư thị ủy? Xác định?
Xác định, ha ha.
Trong phòng bếp mẹ già đi ra nói: Xác định cái gì?
Đổng Học Bân vui vẻ nói: Tuệ Lan đã được điều động, bí thư thị ủy của một thành phố phía nam.
Bí thư thị ủy? Loan Hiểu Bình sửng sốt, Chức quan còn lớn hơn so với chú Dương?
Tạ Tuệ Lan nói: Không thể tính như thế, cái thành phố đó nhỏ hơn không ít so với thành phố Lữ An.
Vậy cũng là bí thư thị ủy. Loan Hiểu Bình có chút kích động, Vậy mẹ làm thêm hai món nữa, cái này phải chúc mừng một chút, đại hỷ sự mà, đứa nhỏ cũng sắp sinh, ha ha, đây là song hỷ lâm môn.
Đổng Học Bân cười nói: Con cũng thăng quan, tam hỉ mới đúng.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.