Quyển 6 - Chương 591: Diễu võ bên bờ sông Lưu Tinh
Sa Mạc
15/03/2013
Nhưng vào lúc này lại nghe một hồi vó ngựa vang lên, chỉ thấy bờ sông Lưu Tinh đang có một đội nhân mã tới, vừa thấy cũng chỉ gần hai mươi người, mấy người phía trước đều là áo gấm, vừa thấy là biết đệ tử quý tộc.
Ở bờ sông Lưu Tinh, quý tộc tập hợp, ăn chơi trác táng lại nhiều, cũng thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng này, đơn giản là một số ăn chơi trác tác ra oai mà thôi, cho nên đám người ở đây thấy nhưng cũng không kỳ quái.
Đám người này cưỡi ngựa rất nhanh, trong nháy mắt liền đi tới trước Lưu Phương Các, dừng ngựa trước cửa.
Thần sắc người đàn ông da đen và hai gã bên ngoài đều không tốt mà nhìn đám người tiến vào, nhìn thấy sáu bảy người áo gầm phía trước, mười mấy người phía sau đều ăn mặc kiểu người hầu, ngay lập tức biết, một đám đệ tử quý tộc đến nơi này giải trí.
Người đàn ông áo đen nhếch miệng cười, lộ ra răng vàng đầy miệng, hai nắm tay như bát sắt nặn nhau, phát ra tiếng kêu “cách cách”, mà hai gã bên ngoài đã tiến lên, chỉ một gã công tử áo trắng tuấn tú phía trước quát:
- Nơi này không tiếp khách, mau cút ngay!
Đám người này đều xuống ngựa, công tử áo trắng cũng không để ý tới hai người này, xuống ngựa, không nói hai lời liền đi vào trong Lưu Phương Các.
Hai gã bên ngoài liếc nhau, đều lộ ra vẻ giận dữ, từ ngày đầu tiên sau khi vị đệ tử nhà quan phiền toái, cũng không có người dám đến khiêu khích, sao hôm nay lại có một đám người như vậy tới đây?
Chẳng qua nghĩ tới chủ tử phía sau bọn họ, cho dù người tới là nhân vật nào, bọn họ đều không chút sợ hãi, một người đã tiến lên, giờ tay đẩy qua người công tử áo trắng, trong miệng còn mắng:
- Cút ngay!
Chỉ có điều hắn chưa chạm tới vạt áo công tử áo trắng, phía sau công tử áo trắng liền có hai người xông lên, không nói hai lời, một người trong đó một quyền đánh vào mặt đại hán kia, người còn lại bay lên đã một cước vào trái tim hắn. Đại hán kia bất ngờ căn bản không thể tưởng được người tới không nói hai lời liền đấu võ, mặt bị đánh một quyền, răng cửa bay ra theo máu loãng từ trong miệng, còn chưa kịp cảm thấy đau, ngực lập tức bị một cước rất mạnh, cả người liền bay ra ngoài, “phanh” một tiếng rơi xuống đất, trong nhất thời không đứng dậy nổi.
Trong lúc gã đại hán khác đang sửng sốt, phía sau công tử áo trắng lại có một công tử áo hoa tiến lên, cũng không nói hai lời, một cước đá trúng bụng hắn, đại hán kêu “ôi” một tiếng, ôm bụng, xụi lơ xuống.
Tuy rằng người bên phe Hàn Mạc rất đông, nhưng mà đại hán vạm vỡ vạm vỡ lại không có chút sợ sệt nào, còn cười toét miệng, nhìn Hàn Mạc với vẻ châm biếm, tay nắm thành quyền trước ngực dường như là muốn làm Hàn Mạc phải kinh sợ.
Diêu Tĩnh bên cạnh Hàn Mạc nhìn cái bộ dạng kiêu căng của cái gã to xác kia, lại thấy Hàn Mạc nhíu mày của Hàn Mạc, liền muốn bước lên trước dạy cho lão kia một bài học. Chính gã cũng không chắc mình có thể là đối thủ của tên kia hay không, nhưng bên này người đông thế mạnh, lại tìm loại bãi này, không ngại dùng cách lấy nhiều bắt nạt ít, chỉ có điều lúc gã muốn lên thì Hàn Mạc lắc đầu ra hiệu không cần động thủ.
Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, đúng là đứng trước người đàn ông vạm vỡ kia, Hàn Mạc chỉ cao tới ngực gã. Một gã hung ác với cái thân trần đỏ au cường tráng, một công tử nhã nhặn tuấn tú áo trắng, hai người đứng đối diện như vậy, một hình ảnh không tương xứng.
Lúc này gã da đen kia chỉ cần ra tay, liền có thể đánh trúng Hàn Mạc, mọi người ở xa trông ngóng, nhất thời đều lo lắng cho Hàn Mạc. Trong lòng mọi người đều cho rằng nếu lúc này gã da đen kia động thủ, công tử áo trắng diện mạo tuấn tú kia chỉ sợ là sẽ gặp rủi ro lớn.
- Miệng ngươi không sạch sẽ, ta không tìm ngươi, ta muốn tìm chủ ngươi tính món nợ này.
Hàn Mạc ngẩng đầu,nhìn gã to xác kia giễu cợt:
- Chỉ có điều là bộ dạng của ngươi thế này có phải muốn đánh nhau với ta không?
Gã da đen nhe răng cười, cũng không nhiều lời, vung quả đấm tới, gió thổi vù vù, thể hiện sức mạnh của gã.
Đám người Diêu Tĩnh thật ra cũng chưa từng thấy qua võ công của Hàn Mạc, chỉ biết là địa vị của Hàn Mạc rất cao, một công tử tuấn tú nhã nhặn, khi gã to xác kia đột nhiên động thủ, tất cả mọi người đều kêu lên:
- Đại ca cẩn thận chút!
Chỉ có điều sức lực của gã da đen đó tuy mạnh nhưng với tốc độ trong mắt Hàn Mạc, thật sự không là cái gì. Gã da đen to xác đó vừa giơ nắm tay ra đến một nửa, chưởng đao của Hàn Mạc đã bổ trên tay của gã, chỉ nghe thấy một tiếng “ken két”, gã đàn ông đó cảm thấy cổ tay mình một cơn đau đớn vô cùng, quả đấm giống như cái bát sắt rong nháy mắt buông ra, mềm oặt mà rũ xuống.
Còn không đợi gã da đen to xác đó kịp phản ứng lại, hai tay Hàn Mạc đã tóm lấy gã, chộp vào hai bên eo gã, sau đó dùng lực rất lớn cắm thật mạnh vào bên trong, gần như da thịt bên trong sát dính vào nhau, nhưng chỉ trong nháy mắt, Hàn Mạc thu tay về. Thân thể của gã đàn ông da đen to xác đó té nhào trên mặt đất. Gã muốn ngọ nguậy đứng lên chỉ tiếc đôi chân giống như không phải là của gã nữa, hoàn toàn mất đi cảm giác, căn bản không thể đứng thẳng dậy.
Gã da đen to xác đó kinh hãi, nhìn mà không dám tin đó là gã thư sinh trẻ tuổi chỉ cao bằng nửa thân gã, vẻ mặt giống như gặp phải ma quỷ.
Mà Diêu Tĩnh và mọi người đang đứng xem ở xa cũng đang kinh ngạc không hiểu, tốc độ của Hàn Mạc cực nhanh, thậm chí bọn họ còn chưa thấy rõ Hàn Mạc động thủ như thế nào, cuộc chiến đã chấm dứt.
Công tử trẻ tuổi, hết sức nhẹ nhàng đánh bại một gã da đen to xác khỏe mạnh như một con dã thú.
Đám người Diêu Tĩnh sau khi ngẩn người ra một lúc, lập tức lộ rõ vẻ khâm phục. Bon họ mơ hồ nhận ra rằng,vị Báo Đột Doanh Chỉ Huy Sứ này có sức mạnh rất lớn, chỉ có điều không ngờ lại hùng mạnh đến như vậy.
Giống như nhân vật làm lão đại, làm chỗ dựa vững chắc, bọn người Diêu Tĩnh lập tức cảm thấy tự tin lên hẳn.
3 gã đàn ông to xác nằm trên mặt đất lẩm bẩm, hiểu nếu cứng rắn đến cùng, chỉ sợ còn ăn đòn đau thêm nữa. Cho nên mặc kệ có thể đứng lên hay không, nằm lì trên đất không đứng dậy.
Hàn Mạc cũng không quan tâm những gã này, đi thẳng vào bên trong các, Diêu Tĩnh và sáu người vội vàng đuổi kịp, phía sau hơn mười người hầu cũng hấp tấp theo sát đi vào.
Lầu hai Lưu Phương Các tuyệt nhiên không biết phía dưới đã xảy ra chuyện gì, trên lầu vẫn là những tiếng nói cười, xen lẫn những lời nói tục tĩu, bẩn thỉu.
Mọi người vừa vây quanh Hàn Mạc tới lầu hai,chỗ cửa lên cầu thang thì thấy trên lầu một bầu không khí ngột ngạt. Hơn mười người ở trên thúc giục thi hành lệnh, huyên náo hỗn loạn, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Một tốp các cô nương diện mạo xinh đẹp ôm nhạc khí,ngồi ở chỗ góc phòng, lạnh run, cả đám cúi đầu, không dám nhìn cái bọn người ngày nào cũng ở đây càn quấy. Chỉ có một cô nương nhẹ nhàng mà đàn, tuy sắc mặt rất sợ hãi, rõ ràng là bị ép biểu diễn, điệu đàn hỗn loạn, biểu hiện tinh thần nàng bất an.
Trừ cô nương đó ra, vài người đến đứng gần cửa sổ đều là nơm nớp lo sợ. Trong đó có một phu nhân hơn ba mươi tuổi xinh đẹp trang điểm hơi đậm, cũng là pha vài phần thùy mị, thướt tha. Chỉ có điều trên mặt lại hiện ra vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt ánh lên vẻ sợ hãi, có lẽ là người bên trong cầm lâu.
Chỗ ngồi chính giữa là một gã công tử, tướng mạo cũng nói là dễ coi, trong tay lại cầm một phen quạt xếp, tự cho là phiêu lãng, tự nhiên mà nhẹ nhàng quạt, rung đùi đắc ý, bình luận tiếng đàn.
Chỉ có điều khi tiếng đàn hỗn loạn, hắn lại không biết, vừa nhìn là biết đó là kẻ học đòi văn nhân.
Nhóm người Hàn Mạc lục tục kéo vào lầu hai, lúc đó nhất thời người của cả hai lầu đều quay đầu lại nhìn, có chút kinh ngạc. Ai cũng biết rằng, cổng chính dưới lầu có người canh giữ, ai có thể tiến vào?
Các cô nương nhìn đám người Hàn Mạc, đưa mắt nhìn nhau, vẻ hoảng sợ không thuyên giảm, nhưng cũng có chút nghi hoặc, không rõ lai lịch của nhóm người này.
Nhóm đang náo loạn thúc giục nhìn bọn Hàn Mạc đột nhiên xuất hiện trên lầu, lập tức đứng dậy, có kẻ quát lớn:
-Kẻ nào? Ai cho các người vào đây?
- Thật to gan, còn chưa cút ra ngoài!
Hàn Mạc cũng thản nhiên cười cao giọng nói:
- Nơi này không phải Lưu Phương Các sao?
- Đúng như thế thì làm sao?
Lập tức có người cười lạnh nói.
- Bản công tử nghe nói trong Lưu Danh Các bên bờ sông Lưu Tinh có 12 ca kỹ “cầm lâu thập nhị hương sai” ngón đàn tuyệt vời, nhạc thanh tuyệt đẹp, cho nên dẫn các huynh đệ lại đây tán thưởng!
Hàn Mạc thản nhiên nói :
- Ai làm chủ ở đây, còn không mau an bài cho chúng ta một phen!
Phu nhân có dáng điệu thùy mị, thướt tha ở tường bên kia nhìn Hàn Mạc, lại nhìn vị công tử đang rung đùi đắc ý quạt cây quạt, muốn nói lại thôi, cuối cùng không dám nói lời nào.
Công tử áo tím đứng dậy, vẫn không quên đưa theo cây quạt, dường như chỉ có như vậy tài năng mới hiện ra tự nhiên, phóng khoáng phong lưu, khệnh khạng đi tới, nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc, nhướng mắt:
- Nơi này bản công tử làm chủ, Lưu Phương Các không tiếp khách, còn không mau rời khỏi nơi này?
- Nếu đã mở cửa vì cớ gì lại không đón khách?
Hàn Mạc mỉm cười nói :
- Khách tới cửa, có lí nào lại đuổi đi?
Đám người Diêu Tĩnh bộ dạng hung thần hiểm ác, tay co nắm đấm, lúc này chỉ cần Hàn Mạc hô một tiếng, mọi người nhất định sẽ xông lên, vui vẻ giáo huấn tên này một phen.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Ở bờ sông Lưu Tinh, quý tộc tập hợp, ăn chơi trác táng lại nhiều, cũng thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng này, đơn giản là một số ăn chơi trác tác ra oai mà thôi, cho nên đám người ở đây thấy nhưng cũng không kỳ quái.
Đám người này cưỡi ngựa rất nhanh, trong nháy mắt liền đi tới trước Lưu Phương Các, dừng ngựa trước cửa.
Thần sắc người đàn ông da đen và hai gã bên ngoài đều không tốt mà nhìn đám người tiến vào, nhìn thấy sáu bảy người áo gầm phía trước, mười mấy người phía sau đều ăn mặc kiểu người hầu, ngay lập tức biết, một đám đệ tử quý tộc đến nơi này giải trí.
Người đàn ông áo đen nhếch miệng cười, lộ ra răng vàng đầy miệng, hai nắm tay như bát sắt nặn nhau, phát ra tiếng kêu “cách cách”, mà hai gã bên ngoài đã tiến lên, chỉ một gã công tử áo trắng tuấn tú phía trước quát:
- Nơi này không tiếp khách, mau cút ngay!
Đám người này đều xuống ngựa, công tử áo trắng cũng không để ý tới hai người này, xuống ngựa, không nói hai lời liền đi vào trong Lưu Phương Các.
Hai gã bên ngoài liếc nhau, đều lộ ra vẻ giận dữ, từ ngày đầu tiên sau khi vị đệ tử nhà quan phiền toái, cũng không có người dám đến khiêu khích, sao hôm nay lại có một đám người như vậy tới đây?
Chẳng qua nghĩ tới chủ tử phía sau bọn họ, cho dù người tới là nhân vật nào, bọn họ đều không chút sợ hãi, một người đã tiến lên, giờ tay đẩy qua người công tử áo trắng, trong miệng còn mắng:
- Cút ngay!
Chỉ có điều hắn chưa chạm tới vạt áo công tử áo trắng, phía sau công tử áo trắng liền có hai người xông lên, không nói hai lời, một người trong đó một quyền đánh vào mặt đại hán kia, người còn lại bay lên đã một cước vào trái tim hắn. Đại hán kia bất ngờ căn bản không thể tưởng được người tới không nói hai lời liền đấu võ, mặt bị đánh một quyền, răng cửa bay ra theo máu loãng từ trong miệng, còn chưa kịp cảm thấy đau, ngực lập tức bị một cước rất mạnh, cả người liền bay ra ngoài, “phanh” một tiếng rơi xuống đất, trong nhất thời không đứng dậy nổi.
Trong lúc gã đại hán khác đang sửng sốt, phía sau công tử áo trắng lại có một công tử áo hoa tiến lên, cũng không nói hai lời, một cước đá trúng bụng hắn, đại hán kêu “ôi” một tiếng, ôm bụng, xụi lơ xuống.
Tuy rằng người bên phe Hàn Mạc rất đông, nhưng mà đại hán vạm vỡ vạm vỡ lại không có chút sợ sệt nào, còn cười toét miệng, nhìn Hàn Mạc với vẻ châm biếm, tay nắm thành quyền trước ngực dường như là muốn làm Hàn Mạc phải kinh sợ.
Diêu Tĩnh bên cạnh Hàn Mạc nhìn cái bộ dạng kiêu căng của cái gã to xác kia, lại thấy Hàn Mạc nhíu mày của Hàn Mạc, liền muốn bước lên trước dạy cho lão kia một bài học. Chính gã cũng không chắc mình có thể là đối thủ của tên kia hay không, nhưng bên này người đông thế mạnh, lại tìm loại bãi này, không ngại dùng cách lấy nhiều bắt nạt ít, chỉ có điều lúc gã muốn lên thì Hàn Mạc lắc đầu ra hiệu không cần động thủ.
Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, đúng là đứng trước người đàn ông vạm vỡ kia, Hàn Mạc chỉ cao tới ngực gã. Một gã hung ác với cái thân trần đỏ au cường tráng, một công tử nhã nhặn tuấn tú áo trắng, hai người đứng đối diện như vậy, một hình ảnh không tương xứng.
Lúc này gã da đen kia chỉ cần ra tay, liền có thể đánh trúng Hàn Mạc, mọi người ở xa trông ngóng, nhất thời đều lo lắng cho Hàn Mạc. Trong lòng mọi người đều cho rằng nếu lúc này gã da đen kia động thủ, công tử áo trắng diện mạo tuấn tú kia chỉ sợ là sẽ gặp rủi ro lớn.
- Miệng ngươi không sạch sẽ, ta không tìm ngươi, ta muốn tìm chủ ngươi tính món nợ này.
Hàn Mạc ngẩng đầu,nhìn gã to xác kia giễu cợt:
- Chỉ có điều là bộ dạng của ngươi thế này có phải muốn đánh nhau với ta không?
Gã da đen nhe răng cười, cũng không nhiều lời, vung quả đấm tới, gió thổi vù vù, thể hiện sức mạnh của gã.
Đám người Diêu Tĩnh thật ra cũng chưa từng thấy qua võ công của Hàn Mạc, chỉ biết là địa vị của Hàn Mạc rất cao, một công tử tuấn tú nhã nhặn, khi gã to xác kia đột nhiên động thủ, tất cả mọi người đều kêu lên:
- Đại ca cẩn thận chút!
Chỉ có điều sức lực của gã da đen đó tuy mạnh nhưng với tốc độ trong mắt Hàn Mạc, thật sự không là cái gì. Gã da đen to xác đó vừa giơ nắm tay ra đến một nửa, chưởng đao của Hàn Mạc đã bổ trên tay của gã, chỉ nghe thấy một tiếng “ken két”, gã đàn ông đó cảm thấy cổ tay mình một cơn đau đớn vô cùng, quả đấm giống như cái bát sắt rong nháy mắt buông ra, mềm oặt mà rũ xuống.
Còn không đợi gã da đen to xác đó kịp phản ứng lại, hai tay Hàn Mạc đã tóm lấy gã, chộp vào hai bên eo gã, sau đó dùng lực rất lớn cắm thật mạnh vào bên trong, gần như da thịt bên trong sát dính vào nhau, nhưng chỉ trong nháy mắt, Hàn Mạc thu tay về. Thân thể của gã đàn ông da đen to xác đó té nhào trên mặt đất. Gã muốn ngọ nguậy đứng lên chỉ tiếc đôi chân giống như không phải là của gã nữa, hoàn toàn mất đi cảm giác, căn bản không thể đứng thẳng dậy.
Gã da đen to xác đó kinh hãi, nhìn mà không dám tin đó là gã thư sinh trẻ tuổi chỉ cao bằng nửa thân gã, vẻ mặt giống như gặp phải ma quỷ.
Mà Diêu Tĩnh và mọi người đang đứng xem ở xa cũng đang kinh ngạc không hiểu, tốc độ của Hàn Mạc cực nhanh, thậm chí bọn họ còn chưa thấy rõ Hàn Mạc động thủ như thế nào, cuộc chiến đã chấm dứt.
Công tử trẻ tuổi, hết sức nhẹ nhàng đánh bại một gã da đen to xác khỏe mạnh như một con dã thú.
Đám người Diêu Tĩnh sau khi ngẩn người ra một lúc, lập tức lộ rõ vẻ khâm phục. Bon họ mơ hồ nhận ra rằng,vị Báo Đột Doanh Chỉ Huy Sứ này có sức mạnh rất lớn, chỉ có điều không ngờ lại hùng mạnh đến như vậy.
Giống như nhân vật làm lão đại, làm chỗ dựa vững chắc, bọn người Diêu Tĩnh lập tức cảm thấy tự tin lên hẳn.
3 gã đàn ông to xác nằm trên mặt đất lẩm bẩm, hiểu nếu cứng rắn đến cùng, chỉ sợ còn ăn đòn đau thêm nữa. Cho nên mặc kệ có thể đứng lên hay không, nằm lì trên đất không đứng dậy.
Hàn Mạc cũng không quan tâm những gã này, đi thẳng vào bên trong các, Diêu Tĩnh và sáu người vội vàng đuổi kịp, phía sau hơn mười người hầu cũng hấp tấp theo sát đi vào.
Lầu hai Lưu Phương Các tuyệt nhiên không biết phía dưới đã xảy ra chuyện gì, trên lầu vẫn là những tiếng nói cười, xen lẫn những lời nói tục tĩu, bẩn thỉu.
Mọi người vừa vây quanh Hàn Mạc tới lầu hai,chỗ cửa lên cầu thang thì thấy trên lầu một bầu không khí ngột ngạt. Hơn mười người ở trên thúc giục thi hành lệnh, huyên náo hỗn loạn, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Một tốp các cô nương diện mạo xinh đẹp ôm nhạc khí,ngồi ở chỗ góc phòng, lạnh run, cả đám cúi đầu, không dám nhìn cái bọn người ngày nào cũng ở đây càn quấy. Chỉ có một cô nương nhẹ nhàng mà đàn, tuy sắc mặt rất sợ hãi, rõ ràng là bị ép biểu diễn, điệu đàn hỗn loạn, biểu hiện tinh thần nàng bất an.
Trừ cô nương đó ra, vài người đến đứng gần cửa sổ đều là nơm nớp lo sợ. Trong đó có một phu nhân hơn ba mươi tuổi xinh đẹp trang điểm hơi đậm, cũng là pha vài phần thùy mị, thướt tha. Chỉ có điều trên mặt lại hiện ra vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt ánh lên vẻ sợ hãi, có lẽ là người bên trong cầm lâu.
Chỗ ngồi chính giữa là một gã công tử, tướng mạo cũng nói là dễ coi, trong tay lại cầm một phen quạt xếp, tự cho là phiêu lãng, tự nhiên mà nhẹ nhàng quạt, rung đùi đắc ý, bình luận tiếng đàn.
Chỉ có điều khi tiếng đàn hỗn loạn, hắn lại không biết, vừa nhìn là biết đó là kẻ học đòi văn nhân.
Nhóm người Hàn Mạc lục tục kéo vào lầu hai, lúc đó nhất thời người của cả hai lầu đều quay đầu lại nhìn, có chút kinh ngạc. Ai cũng biết rằng, cổng chính dưới lầu có người canh giữ, ai có thể tiến vào?
Các cô nương nhìn đám người Hàn Mạc, đưa mắt nhìn nhau, vẻ hoảng sợ không thuyên giảm, nhưng cũng có chút nghi hoặc, không rõ lai lịch của nhóm người này.
Nhóm đang náo loạn thúc giục nhìn bọn Hàn Mạc đột nhiên xuất hiện trên lầu, lập tức đứng dậy, có kẻ quát lớn:
-Kẻ nào? Ai cho các người vào đây?
- Thật to gan, còn chưa cút ra ngoài!
Hàn Mạc cũng thản nhiên cười cao giọng nói:
- Nơi này không phải Lưu Phương Các sao?
- Đúng như thế thì làm sao?
Lập tức có người cười lạnh nói.
- Bản công tử nghe nói trong Lưu Danh Các bên bờ sông Lưu Tinh có 12 ca kỹ “cầm lâu thập nhị hương sai” ngón đàn tuyệt vời, nhạc thanh tuyệt đẹp, cho nên dẫn các huynh đệ lại đây tán thưởng!
Hàn Mạc thản nhiên nói :
- Ai làm chủ ở đây, còn không mau an bài cho chúng ta một phen!
Phu nhân có dáng điệu thùy mị, thướt tha ở tường bên kia nhìn Hàn Mạc, lại nhìn vị công tử đang rung đùi đắc ý quạt cây quạt, muốn nói lại thôi, cuối cùng không dám nói lời nào.
Công tử áo tím đứng dậy, vẫn không quên đưa theo cây quạt, dường như chỉ có như vậy tài năng mới hiện ra tự nhiên, phóng khoáng phong lưu, khệnh khạng đi tới, nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc, nhướng mắt:
- Nơi này bản công tử làm chủ, Lưu Phương Các không tiếp khách, còn không mau rời khỏi nơi này?
- Nếu đã mở cửa vì cớ gì lại không đón khách?
Hàn Mạc mỉm cười nói :
- Khách tới cửa, có lí nào lại đuổi đi?
Đám người Diêu Tĩnh bộ dạng hung thần hiểm ác, tay co nắm đấm, lúc này chỉ cần Hàn Mạc hô một tiếng, mọi người nhất định sẽ xông lên, vui vẻ giáo huấn tên này một phen.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.