Chương 4: Đăng Ký Trò Chơi
Kim Tuyến (Kun)
29/12/2020
Ánh Dương rất muốn chính tay trao trả lại cho những nhà mất đồ, tuy nhiên cô không có nhiều thời gian. Sau khi ăn sáng xong, Ánh Dương đến trại xay bột xin phép nghỉ làm với lý do tham gia trò chơi. Công việc bận rộn, quản lý lại là một con Robot cứng ngắc khắt khe, những người làm cùng muốn ngơi tay hỏi chuyện cũng không thể. Robot phân tích câu nói xong, nó quay vào trong mang ra một bản hợp đồng điện tử màu xanh. Ánh Dương đưa bàn tay cho bản điện tử quét một lúc khoảng năm giây. Bản điện tử kêu lên một tiếng “tích” rồi chuyển sang màu cam. Robot thông báo lại với cô rằng: “Đơn nghỉ việc đã được thông qua.”
Cô gật đầu với nó rồi quay lưng đi, trước khi rời khỏi cô không quên chào tạm biệt những người ở lại: “Mọi người ở lại mạnh khỏe nhé!”
Bước khỏi trại bột, Ánh Dương ưỡn ngực hít một ngụm khí to rồi thở mạnh ra: “Mình phải bước tiếp thôi!”
Cứ thế, Ánh Dương nhắm thẳng Trạm mà bước. Do trại bột nằm cách khá xa Trạm nên mất nửa giờ đi bộ cô mới có thể đến nơi. Ban sáng cô có dặn Ngoại: “Bây giờ Ngoại chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi đừng đi đâu hết, khi con đăng ký tham gia trò chơi Trạm sẽ cử Robot mang thức ăn đến mỗi ngày và số tiền còn trong tài khoản Ngoại cứ việc dùng. Con chắc chắn sẽ thắng!”
Trước mặt Ánh Dương là Trạm, có lẽ buổi sáng do có quá nhiều đèn nên trông Trạm cũng chả khác gì những trại nhân tạo ở Hắc Địa. Lấp lánh và khổng lồ. Đó là những gì liên tưởng đến Trạm. Trạm được xây dựng theo dạng ống, phía dưới tấp nập người qua lại, ra vào, và mọi ngõ ngách đều có Robot BAA (tên gọi Robot) thông minh tuần tra. BAA là những con Robot mẫu tròn bay trên không trung, kích thước ngang bằng một trái bóng rổ và chúng được trang bị chích điện, đạn ly nhỏ để bắn bất cứ kẻ nào đến quấy phá. Phía trên là “Con Đường Đến Bầu Trời”, nó tỏa sáng đến mức chói lòa. Cao vút. Nhìn từ dưới tựa như chiếc ống hút đâm xuyên qua cái nắp để người uống hút được nước bên trong vậy. Miệng cô tròn vo “Quào!” lên một tiếng mê đắm. Dù đã nhìn Trạm từ bé đến lớn nhưng chưa bao giờ cô hết choáng ngợp vì vẻ to lớn của nó cả.
Bước vào bên trong, Ánh Dương đi thẳng đến cổng hướng dẫn.
Cổng hướng dẫn được trực bởi một con Robot thông minh loại trục BA2 (tên gọi Robot). Tức là nó không có chân hay bánh xe như những con Robot khác, nó được gia cố bởi một cái trục cao bóng loáng, và nó chỉ có thể xoay tròn trong phạm vi trục cho phép. Cổng hướng dẫn hôm nay khá vắng, cô vừa bốc số được vài phút đã tới lượt. Đứng trước BA2, Ánh Dương nhịp năm ngón tay trên bàn, ánh mắt sáng rực, cười tươi nói: “Tôi muốn đăng ký tham gia trò chơi ở trên thì phải làm thế nào?”
BA2 đáp: “Xin đợi một chút!”
Quả cầu cũng được coi là mắt của BA2, từ đó phát ra một dãy sáng xanh đậm bắt đầu làm nhiệm vụ quét khuôn mặt Ánh Dương lấy thông tin. Tầm một phút sau, Robot BA2 thông báo: “Mời quý khách đến quầy số năm để làm thủ tục đăng ký người chơi. Không cần bốc số.”
Ánh Dương cảm ơn BA2, mặc dù việc đó khá là vô nghĩa nhưng lại khiến vài quả cầu xanh đậm dõi theo bước chân cô. Đi được một đoạn cô liền trông thấy quầy số năm. Khác với những quầy còn lại, quầy số năm không có con BAA nào trực bên ngoài hay BA2 bên trong vậy nên cô đành phải đi thẳng vào luôn. Vừa mở cửa quầy bước vào cô đã bị một con BAA dọa chết khiếp: “Người chơi Ánh Dương, số hiệu (ID) 2300141104 mời đến cửa số một.”
Tròn mắt, sững sờ đứng hình một hồi cô mới kịp hoàn hồn thở mạnh một phát, vuốt ngực, Ánh Dương đúng là sợ hết hồn mà, cô cứ tưởng sẽ bị con BAA này chích điện vì tội dám bước vào vạch cấm trước mỗi quầy chứ!
Cô vội hỏi lại: “Số hiệu gì thế? Tôi vẫn chưa nghe rõ không biết có thể nhắc lại được không?”
BAA liền đáp: “Người chơi Ánh Dương, số hiệu 2300141104 mời đến cửa số một.”
“Vâng!” Trông cô kìa, cô đang gật đầu cảm ơn với một con Robot được lập trình sẵn đấy.
Lúc này Ánh Dương mới chú ý khung cảnh trong quầy số năm, bên ngoài rõ ràng chỉ là một cái quầy bé tý, chật hẹp vậy mà…
Sức chứa của nó tương đương bằng cả một khu phức hợp cơ!
Ánh Dương đi đến cửa số một, BAA vẫn bay lơ lửng bên cạnh, thấy thế cô thắc mắc hỏi: “Vậy tôi đã đăng ký thành công chưa?”
BAA nhấp nháy như đang phân tích câu hỏi, tầm ba giây sau BAA đáp: “Đã đăng ký thành công. Bước tiếp theo là chọn thể loại người chơi muốn tham gia.”
“À…” Ánh Dương vẫn chưa hiểu, cô được quyền chọn thể loại nữa ư? Cô nhìn quanh, ở đây có rất nhiều người đang đi vào những cánh cửa khác nhau. Bên cạnh họ đều có một con Robot BAA đi cùng, cô lại tò mò: “Những người đó đều đang đi chọn thể loại à?”
BAA nhấp nháy một hồi: “Không hẳn, ở đây có tổng cộng năm cửa. Số một chọn thể loại ; cửa hai phổ biến thông tin và nội quy trò chơi ; số ba ký gửi và nhận người thân ; cửa bốn cấy chíp thông minh ; số năm là nơi để người chơi bước vào trò chơi.”
“Ồ!” Vậy chỉ cần cô đến được cửa số ba liền có Robot được cử đến nhà chăm sóc cho Ngoại rồi: “Vậy chừng nào mới tới lượt tôi?”
BAA lùi về sau: “Đã đến, hãy chọn thể loại. Tôi sẽ đợi 2300141104 và hướng dẫn ở những phòng tiếp theo.”
Ánh Dương chưa kịp đáp thì mặt đất bắt đầu chuyển động giống như băng chuyền, còn cô là hàng hóa sắp bị đưa vào thùng hàng. Mới chớp mắt đã không còn trông thấy BAA nữa. Xung quanh cô hiện lên không gian trắng toát, ở giữa bỗng xuất một màn hình xanh to lớn, không những vậy cô còn có thể nhìn xuyên qua bên kia. Thật kỳ diệu!
Màn hình xanh hiện lên vô số thể loại kèm dòng chữ: “Có thể xem đoạn trích ngắn về thể loại khi đè vào ô thể loại đó.”
Không biết gì nhiều ngoài những con chữ cho nên cô đành đè vào từng cái một để coi vậy…: “Chắc cũng không ai gấp gáp gì đâu nhỉ?”
Cô gật đầu với nó rồi quay lưng đi, trước khi rời khỏi cô không quên chào tạm biệt những người ở lại: “Mọi người ở lại mạnh khỏe nhé!”
Bước khỏi trại bột, Ánh Dương ưỡn ngực hít một ngụm khí to rồi thở mạnh ra: “Mình phải bước tiếp thôi!”
Cứ thế, Ánh Dương nhắm thẳng Trạm mà bước. Do trại bột nằm cách khá xa Trạm nên mất nửa giờ đi bộ cô mới có thể đến nơi. Ban sáng cô có dặn Ngoại: “Bây giờ Ngoại chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi đừng đi đâu hết, khi con đăng ký tham gia trò chơi Trạm sẽ cử Robot mang thức ăn đến mỗi ngày và số tiền còn trong tài khoản Ngoại cứ việc dùng. Con chắc chắn sẽ thắng!”
Trước mặt Ánh Dương là Trạm, có lẽ buổi sáng do có quá nhiều đèn nên trông Trạm cũng chả khác gì những trại nhân tạo ở Hắc Địa. Lấp lánh và khổng lồ. Đó là những gì liên tưởng đến Trạm. Trạm được xây dựng theo dạng ống, phía dưới tấp nập người qua lại, ra vào, và mọi ngõ ngách đều có Robot BAA (tên gọi Robot) thông minh tuần tra. BAA là những con Robot mẫu tròn bay trên không trung, kích thước ngang bằng một trái bóng rổ và chúng được trang bị chích điện, đạn ly nhỏ để bắn bất cứ kẻ nào đến quấy phá. Phía trên là “Con Đường Đến Bầu Trời”, nó tỏa sáng đến mức chói lòa. Cao vút. Nhìn từ dưới tựa như chiếc ống hút đâm xuyên qua cái nắp để người uống hút được nước bên trong vậy. Miệng cô tròn vo “Quào!” lên một tiếng mê đắm. Dù đã nhìn Trạm từ bé đến lớn nhưng chưa bao giờ cô hết choáng ngợp vì vẻ to lớn của nó cả.
Bước vào bên trong, Ánh Dương đi thẳng đến cổng hướng dẫn.
Cổng hướng dẫn được trực bởi một con Robot thông minh loại trục BA2 (tên gọi Robot). Tức là nó không có chân hay bánh xe như những con Robot khác, nó được gia cố bởi một cái trục cao bóng loáng, và nó chỉ có thể xoay tròn trong phạm vi trục cho phép. Cổng hướng dẫn hôm nay khá vắng, cô vừa bốc số được vài phút đã tới lượt. Đứng trước BA2, Ánh Dương nhịp năm ngón tay trên bàn, ánh mắt sáng rực, cười tươi nói: “Tôi muốn đăng ký tham gia trò chơi ở trên thì phải làm thế nào?”
BA2 đáp: “Xin đợi một chút!”
Quả cầu cũng được coi là mắt của BA2, từ đó phát ra một dãy sáng xanh đậm bắt đầu làm nhiệm vụ quét khuôn mặt Ánh Dương lấy thông tin. Tầm một phút sau, Robot BA2 thông báo: “Mời quý khách đến quầy số năm để làm thủ tục đăng ký người chơi. Không cần bốc số.”
Ánh Dương cảm ơn BA2, mặc dù việc đó khá là vô nghĩa nhưng lại khiến vài quả cầu xanh đậm dõi theo bước chân cô. Đi được một đoạn cô liền trông thấy quầy số năm. Khác với những quầy còn lại, quầy số năm không có con BAA nào trực bên ngoài hay BA2 bên trong vậy nên cô đành phải đi thẳng vào luôn. Vừa mở cửa quầy bước vào cô đã bị một con BAA dọa chết khiếp: “Người chơi Ánh Dương, số hiệu (ID) 2300141104 mời đến cửa số một.”
Tròn mắt, sững sờ đứng hình một hồi cô mới kịp hoàn hồn thở mạnh một phát, vuốt ngực, Ánh Dương đúng là sợ hết hồn mà, cô cứ tưởng sẽ bị con BAA này chích điện vì tội dám bước vào vạch cấm trước mỗi quầy chứ!
Cô vội hỏi lại: “Số hiệu gì thế? Tôi vẫn chưa nghe rõ không biết có thể nhắc lại được không?”
BAA liền đáp: “Người chơi Ánh Dương, số hiệu 2300141104 mời đến cửa số một.”
“Vâng!” Trông cô kìa, cô đang gật đầu cảm ơn với một con Robot được lập trình sẵn đấy.
Lúc này Ánh Dương mới chú ý khung cảnh trong quầy số năm, bên ngoài rõ ràng chỉ là một cái quầy bé tý, chật hẹp vậy mà…
Sức chứa của nó tương đương bằng cả một khu phức hợp cơ!
Ánh Dương đi đến cửa số một, BAA vẫn bay lơ lửng bên cạnh, thấy thế cô thắc mắc hỏi: “Vậy tôi đã đăng ký thành công chưa?”
BAA nhấp nháy như đang phân tích câu hỏi, tầm ba giây sau BAA đáp: “Đã đăng ký thành công. Bước tiếp theo là chọn thể loại người chơi muốn tham gia.”
“À…” Ánh Dương vẫn chưa hiểu, cô được quyền chọn thể loại nữa ư? Cô nhìn quanh, ở đây có rất nhiều người đang đi vào những cánh cửa khác nhau. Bên cạnh họ đều có một con Robot BAA đi cùng, cô lại tò mò: “Những người đó đều đang đi chọn thể loại à?”
BAA nhấp nháy một hồi: “Không hẳn, ở đây có tổng cộng năm cửa. Số một chọn thể loại ; cửa hai phổ biến thông tin và nội quy trò chơi ; số ba ký gửi và nhận người thân ; cửa bốn cấy chíp thông minh ; số năm là nơi để người chơi bước vào trò chơi.”
“Ồ!” Vậy chỉ cần cô đến được cửa số ba liền có Robot được cử đến nhà chăm sóc cho Ngoại rồi: “Vậy chừng nào mới tới lượt tôi?”
BAA lùi về sau: “Đã đến, hãy chọn thể loại. Tôi sẽ đợi 2300141104 và hướng dẫn ở những phòng tiếp theo.”
Ánh Dương chưa kịp đáp thì mặt đất bắt đầu chuyển động giống như băng chuyền, còn cô là hàng hóa sắp bị đưa vào thùng hàng. Mới chớp mắt đã không còn trông thấy BAA nữa. Xung quanh cô hiện lên không gian trắng toát, ở giữa bỗng xuất một màn hình xanh to lớn, không những vậy cô còn có thể nhìn xuyên qua bên kia. Thật kỳ diệu!
Màn hình xanh hiện lên vô số thể loại kèm dòng chữ: “Có thể xem đoạn trích ngắn về thể loại khi đè vào ô thể loại đó.”
Không biết gì nhiều ngoài những con chữ cho nên cô đành đè vào từng cái một để coi vậy…: “Chắc cũng không ai gấp gáp gì đâu nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.