Chương 57: Đường về Yên Đô đêm tối thênh thang
Vu Quân Công Tử
18/01/2023
Chẳng biết qua bao lâu Raika nghe bên tai truyền tới tiếng nói chuyện líu ríu của nhiều người, còn nghe được tiếng lắc rắc của những thanh củi khô bị đốt cháy. Nàng đang ở đâu thế này?
Mơ màng tỉnh dậy Raika phát hiện ra mình đang nằm trong vòng tay của Úc Huyền Kỳ. Chung quanh ngoài bọn người Liêm Trinh, Thừa Hoan và con quái thú đang ngồi quây quần bên đống lửa đỏ còn lại đều là rừng đêm u tối. Gương mặt nàng nhất thời đại biến vội vàng đẩy đối phương ra. Nàng chính là hận chết tên nam nhân bạc tình bạc nghĩa này.
"Tránh ra."
"Raika cẩn thận ngã." Úc Huyền Kỳ nhanh tay giữ chặt nàng lại ôm vào trong lòng.
Nàng nhếch môi hừ lạnh: "Hừ mặt đất thấp tèn gần sát bên có ngã cũng chẳng chết được ai. Ngươi thật phiền phức." Raika nhíu mày lần nữa cố sức tách Huyền Kỳ ra. Trông nàng rặng tới đỏ mặt Huyền Kỳ thấy thương vô cùng.
Nắm gọn bàn tay bé nhỏ đang chống nơi ngực mình lấy thế, Úc Huyền Kỳ đưa lên môi hắn hôn một ngụm. Ôn nhu bảo: "Raika ngã không sao nhưng mặt đất rất dơ. Sẽ làm bẩn y phục của nàng."
Raika rùng mình rút bàn tay về gân cổ cãi lại hắn: "Bẩn mặc kệ ta liên quan gì tới ngươi. Ta rúc trong hang trong hốc ăn dơ ở bẩn quen rồi. Trái lại là ngươi tránh xa ta ra một chút kẻo ta làm bẩn y phục của ngươi đó."
Ai nha, giọng điệu đầy uất ức cũng đầy châm chọc mỉa mai.
Huyền Kỳ cả kinh vội chóng giải bày: "Lúc đó là ta không tốt, ta làm tổn thương nàng. Nàng đừng giận nữa có được không Raika? Ta sẽ dùng cả phần đời còn lại bù đắp cho nàng. Bỏ qua cho ta đi Raika."
"Được thôi, muốn ta tha thứ ngươi thả ta xuống trước rồi nói chuyện. Ngươi cứ ôm ta thế này nóng nực khó chịu lắm."
"Được." Huyền Kỳ thành thật đỡ nàng ngồi dậy. Cơ mà vừa lỏng tay một chút Raika đã cong chân bỏ chạy.
Úc Huyền Kỳ nhíu mày chộp lấy bàn tay nàng từ phía sau, tim hắn đập thình thịch liên hồi. Giọng đầy khẩn trương: "Raika nàng lại muốn chạy? Nàng lại muốn rời khỏi ta."
"Ta không có chạy ta chỉ là...mắc đi vệ sinh. Ngươi buông tay ra đi." Raika lừa đảo nói.
Huyền Kỳ lại chẳng mắc mưu nàng. Hắn đột ngột vòng tay qua hõm eo nhấc bổng nàng lên, bảo: "Ta đi cùng nàng."
"Ngươi...tên khốn vô sỉ mau buông ta ra. Mau thả ta xuống." Raika vùng vẫy chân đá đạp loạn xạ. Úc Huyền Kỳ mặc kệ bế nàng đi vào đám lùm cỏ bên vệ đường.
Liêm Trinh, Thừa Hoan và quái thú ngơ ngác nhìn theo không còn nghe tiếng la hét của con tiểu yêu đó nữa. Họ tiếp tục nhai bánh bao khi chiều mua ở trong thành.
Một lúc lâu sau Huyền Kỳ mới ôm Raika trở ra, đặt nàng ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn. Qua ánh lửa bập bùng tỏa sáng cả bọn nhìn thấy Raika mặt đỏ bừng ngồi im thin thít không nháo không loạn.
Nguyên lai nàng đang ngây ngây xấu hổ bởi lúc nãy vào trong kia tên cầm thú đã thừa cơ hôn nàng một cái, một cái này hôn tới trời đất quay cuồng nàng giờ mới ổn định lại nhịp thở.
"Raika ăn bánh a." Huyền Kỳ xé một miếng bánh bao đút cho nàng.
Raika ngậm miệng lắc đầu bảo không ăn.
"Raika ngoan đây là bánh bao chay không phải thịt đâu đừng sợ." Huyền Kỳ hết mực dỗ dành.
Rất tiếc Raika cố tình làm khó hắn, nàng nói: "Ta đói bụng lắm nhưng chỉ muốn ăn trái cây. Ngươi vào trong kia hái trái cây cho ta đi."
Raika chỉ tay về phía rừng đêm bạt ngàn u tối.
Cả bọn trận rét lạnh. Vẫn là Thừa Hoan đứng phắc dậy tức giận nhìn nàng nói: "Raika ngươi một vừa hai phải thôi chứ. Hoàng thượng đang bị thương rừng đêm vô cùng nguy hiểm ngươi còn bắt người vào đó chỉ để hái trái dại cho ngươi. Ngươi không thương người nữa sao?"
"Không." Raika thản nhiên đáp.
Huyền Kỳ chính là vì câu nói này của nàng mà làm cho nhói lòng, cả gương mặt trầm đi. Hắn đứng dậy nói: "Đủ rồi Hoan nhi ngươi đừng nói nữa. Các ngươi ở đây trông chừng nàng ấy để trẫm đi một lát rồi về."
Huyền Kỳ khom lưng hôn lên trán Raika một cái bảo đợi hắn, sau đó mang theo chút mất mát hắn tiến vào cánh rừng đêm.
"Hoàng thượng..."
Thừa Hoan siết chặt nắm tay nhìn theo bóng dáng cao lớn uy vũ đó ngày một xa dần cho tới khi chìm nghỉm vào màn đêm. Y không kềm lòng được nữa vội chạy theo sợ phu quân đi một mình sẽ gặp nguy hiểm.
Liêm Trinh liền kéo tay y lại nói: "Ngươi trông chừng con tiểu yêu này, để ta đi cho."
"Không, ngươi trông nó đi. Để ta."
"Ta đi."
"Không người đi là ta."
"Là ta."
"Là ta."
Hai nam nhân kéo qua kéo lại chẳng ai chịu nhường ai. Raika ngồi tay vò vò miếng bột bánh bao, cười cười thích thú. Tròn Tròn ăn no căng bụng nằm bẹp dí trên nền phơi bụng bên đống lửa vừa nói vừa thở phì phò.
"Ôi ôi giờ đã là lúc nào các người còn ở đó cãi nhau. Cãi tới trời sáng cũng chưa ai đi được. Chủ nhân thì lặn lội vào tận rừng sâu trèo cây hái trái. Chủ nhân của Tròn Tròn. Người thật đáng thương a."
Nghe quái thú than thở hai nam nhân sực tỉnh quay sang bỏ lại một câu: "Vậy Tròn Tròn ngươi ở lại trông chừng con tiểu yêu. Bọn ta vào đó với phu quân."
Nói rồi cả hai sải chân bước như chạy vào rừng, đinh ninh con tiểu yêu vẫn còn thương ai kia sẽ không bỏ trốn. Sở dĩ nháo loạn chỉ là làm màu làm nũng trước mặt ai kia mà thôi.
Nào ngờ Raika can đảm hơn bọn họ nhiều, cũng tuyệt tình hơn bọn họ nhiều. Nàng yêu đến chết cũng sẽ hận tới chết kẻ đã phản bội nàng. Kẻ hai lòng nàng không cần, không cần.
Viền mắt ngọc ẩm ướt, mấy ngón tay bé nhỏ siết chặt dưới lớp y trắng tinh như tuyết. Raika chờ cho con quái thú ngủ say nàng đứng dậy quay đầu rời đi.
Nàng đi không bao lâu Huyền Kỳ cùng hai tiểu mĩ thụ trở ra thấy con quái thú ngủ say khò khò, đống lửa lừng phừng vẫn cháy chỉ có Raika đã trốn đi mất tăm mất dạng. Quá kích động chỗ táo dại đang ôm trên tay hắn cứ thế buông ra rơi lịch bịch xuống lăn lóc đầy dưới đất.
"Raika!" Huyền Kỳ như điên loạn gào lên gọi tên nàng. Liêm Trinh, Thừa Hoan lo lắng nắm lấy cánh tay hắn, bảo hắn hãy bình tĩnh. Nào ngờ hắn gạt bọn họ ra tức giận quát lớn:
"Tất cả là tại các người. Cút đi, cút hết đi. Ta bảo các người trông chừng nàng ấy các người lại chạy đi tìm ta. Các ngươi làm ta tức chết. Khụ...khụ..."
Có lẽ mất nước Huyền Kỳ bật ho sặc sụa. Liêm Trinh, Thừa Hoan biết tánh khí nóng nảy của hắn nên không dám tới gần nữa chỉ lặng lẽ quỳ xuống trước mặt hắn, yên lặng nhận lỗi. Hắn không có thời gian hạch tội bọn họ, chỉ ném lại một ánh mắt lạnh như băng sau đó quay đầu rời đi. Liêm Trinh, Thừa Hoan vội chạy theo sau.
Cơn gào của hắn cũng làm cho con quái thú đang mê ngủ kia giật bắn người tỉnh hẳn. Trong thấy một màn thịnh nộ của chủ nhân nó đổ mồ hôi cuống cuồng bay đổ theo sau phụ tìm kiếm. Con tiểu yêu xổng mất cũng có phần lỗi của nó à nha.
"Raika, Raika, nàng ở đâu Raika?"
"Tiểu yêu ngươi ở đâu mau ra đây đi đừng trốn nữa. Hú u..."
Rừng đêm u tối cả bọn chỉ có thể dựa vào mấy mảnh tử sa phát ra ánh sáng lấp lánh trên tay Úc Huyền Kỳ đang cầm để soi đường. Ban nãy cũng nhờ nó Huyền Kỳ mới hái được trái dại và hai kẻ đi sau mới nhanh chóng tìm thấy vị trí của hắn.
"Grào...G rào..."
Kìa, Úc Huyền Kỳ bỗng khựng chân lại. Cả bọn mở to mắt sững người bởi phía trước là một con hổ vằn đang nhe nanh gầm gừ với Raika. Nàng đứng im bất động nhìn nó, mồ hôi lạnh phong kín trán.
Nếu là lúc trước còn lâu nàng mới sợ con hổ vằn này. Nhưng bây giờ mất đi yêu đan nàng chẳng khác nào con thỏ trắng treo gần miệng cọp. Cũng may bọn người kia tới rồi. Raika thở phào nhẹ nhõm.
Úc Huyền Kỳ cùng hai tiểu mĩ thụ lao vào hợp lực diệt gọn hổ dữ. Trong lúc cả ba đang bận bịu giải vây vì nàng. Nàng lại thừa cơ lùi dần về sau muốn bỏ trốn. Nào ngờ đâu một con hổ nữa lại mò tới tìm mồi. Nhìn thấy Raika một phen phóng chồm lên há miệng nhe răng nanh toang ngoạm nát người nàng.
"Á..." Raika bật thét lên kinh hoàng.
"Raika!" Úc huyền kỳ lao tới rút kiếm chém ngang họng nó rách một đường dài.
Hổ dữ gầm rú quay sang vật Huyền Kỳ ra đất, hai chi trước giẫm lên người hắn, há miệng muốn dùng hàm răng sắc nhọn nghiền nát đầu hắn. Huyền Kỳ vội đem kiếm chận ngang họng nó trong nhấp nháy.
"GRào... GRào..."
Hổ dữ lồng lộn mồi ngon ngay trước mặt mà không cắn được nó càng hăng máu hơn, dùng hai chi trước với móng vuốt day day muốn xé xác Huyền Kỳ.
Tròn Tròn đập cánh không ngừng kêu thảm gọi chủ nhân. Đập đến nỗi lông lá rụng rơi từa lưa. Raika ngược lại đứng yên bất động trơ mắt nhìn hắn vật lộn giành sự sống cùng mãnh hổ. Chẳng phải nàng tuyệt tình chỉ vì nàng biết hai tên phía sau nhất định sẽ không để cho hắn chết.
Khỏi phải nói hai kẻ kia gấp đến độ nào. Đâm thêm một nhát cho con hổ vằn chết hẳn, họ nhanh chóng lao tới hỗ trợ Huyền Kỳ. Ba nam nhân cao lớn lần nữa hợp lực. Hổ dữ rất nhanh bị diệt gọn dưới lưỡi gươm máu. Quái thú mừng reo tíu tít. Raika thì quay đầu bỏ chạy khi thấy Huyền Kỳ đã an toàn.
"Raika!" Huyền Kỳ thét lên một tiếng thê lương lật đật đuổi theo chộp lấy cánh tay bé nhỏ của nàng. Hắn thở hổn hển bảo: "Raika nàng đừng đi. Nàng sao lại nhẫn tâm đến vậy. Đừng rời khỏi ta Raika."
"Ta nhẫn tâm đó thì đã làm sao? Mau buông." Raika tức giận cáu gắt.
Huyền Kỳ vẫn không chịu buông tay, còn từ phía sau lưng ôm chầm lấy nàng. Dụi mặt mũi lên hõm vai của nàng. Luôn miệng nói nàng đừng đi, đừng rời khỏi hắn.
Máu từ trên bả vai hắn nhỏ xuống tọc tạch. Có lẽ ban nãy móng vuốt hổ đã giẫm lên làm vết thương bị rách toạc ra, người Huyền Kỳ cũng trầy xước rất nhiều chỗ nữa. Bên má và cả trên cánh tay.
Dù đau đớn hắn vẫn không quan tâm, vẫn dùng đôi cánh tay đó tận lực ôm nàng vào lòng. Không cho nàng trốn chạy.
"Raika lương tâm ngươi bị chó tha rồi sao. Úc đệ vừa mới cứu mạng ngươi đó." Liêm Trinh thấy tức cho Huyền Kỳ nên mắng Raika.
Thừa Hoan cũng một bên thuyết phục hắn: "Hoàng thượng người mau để mạt tướng cầm máu vết thương. Có đáng hay không vì một người như thế."
Cả hai xót xa muốn băng vết thương cho Huyền Kỳ nhưng hắn vẫn ôm ghì lấy người con gái kia không buông, bảo không cần bọn họ băng bó. Càng không cho bọn họ nặng lời với Raika. Còn mở miệng đuổi bọn họ đi nữa. Hắn vẫn chưa nguôi giận đâu.
Thật là tên này sao ngày càng cố chấp đến vậy. Còn có xu hướng tự ngược đãi bản thân.
Raika thấy Huyền Kỳ bị thương nặng vẫn ôm lấy mình không buông. Nàng thở hắt ra một hơi bó tay với hắn, cũng không nỡ bỏ chạy hoặc đôi co với hắn nữa. Nàng kêu hai tên kia xé ít vải sau đó bảo Huyền Kỳ ngồi xuống, nàng băng bó vết thương cho.
Huyền Kỳ ngoan ngoãn nghe lời hệt như cún con, chăm chú nhìn nàng vì hắn loay hoay, thi thoảng hắn còn nhe răng cười.
Raika khinh thường mắng một câu: "Hừ giờ còn cười được, ngươi có bệnh."
"Phải, ta bị nàng hành tới đổ bệnh luôn rồi." Huyền Kỳ mặt dày nói, đột ngột nâng cằm Raika lên hôn nàng một cái. Raika xấu hổ mặt đỏ bừng. Tròn Tròn phải dùng bên cánh che mặt lại ló hai con mắt ra dòm.
Liêm Trinh, Thừa Hoan yên lặng đứng xem, cõi lòng đau nhói nhưng họ có tư cách gì ghen tuông. Huyền Kỳ chấp nhận để họ chung sống một nhà là họ đã đội ơn ông trời lắm rồi. Quan trọng nhất chính là bây giờ phải làm sao xóa bỏ thành kiến trong lòng con tiểu yêu kia đối với bọn họ. Có vậy sau này mới chung sống hòa thuận được. Úc Huyền Kỳ đứng giữa cũng không còn phải khó xử.
Huyền Kỳ sau khi hôn Raika thì bế thốc nàng lên cả bọn rời khỏi cánh rừng.
"Này ngươi bị thương còn ôm cái gì mau bỏ ta xuống. Ta có thể tự đi được."
Nghe nàng quan tâm tới mình còn không ý định bỏ chạy nữa. Huyền Kỳ vui không kịp sao nỡ thả nàng đi bộ. Xem đi nàng vẫn vậy cứ đi chân đất hắn nhìn thấy mà đau lòng.
Ôm nàng ra tới bên đường mòn Huyền Kỳ đặt nàng vào trong cỗ xe ngựa, lo sợ thú hoang mò tới. Nơi này thật sự không thể nán lại qua đêm. Hắn cùng Tròn Tròn nhặt hết số táo dại lên. Liêm Trinh, Thừa Hoan thì thu tém vật dụng hành lí sau đó cả bọn lập tức khởi hành.
Liêm Trinh, Thừa Hoan ngồi trước điều khiển dây cương. Tròn Tròn rúc vào túi vải treo bên cạnh hông xe ngủ ngon lành. Huyền Kỳ trong kiệu ôm lấy Raika. Cỗ xe ngựa đôi một con màu trắng, một con màu gạch cam phi như bay qua cánh rừng già tăm tối. Để lại đống lửa vẫn còn bập bùng cháy ở mé sau lưng.
Bên trong kiệu ấm áp chật chội. Huyền Kỳ lau chùi quả táo cẩn thận, sau đó cắn ra từng miếng nhỏ đút cho Raika. Lần này nàng ngoan ngoãn há miệng ăn ngon lành.
Một phần vì nàng đói bụng. Với lại nàng thiết nghĩ chống đối cũng không giải quyết được cái gì. Chi bằng bây giờ nàng vờ hòa thuận với hắn, để hắn ngoan ngoãn giao ra yêu đan hoàn trả cho nàng. Chỉ cần có yêu đan trong tay, tới chừng đó có trời mới cản nàng cao bay xa chạy.
Raika híp mắt cười. Huyền Kỳ không hề biết được ý định của nàng, thấy nàng dịu ngoan với hắn hắn rất phấn khởi. Sau khi bồi nàng ăn xong thì ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng một cái. Khẽ bảo: "Raika, chợp mắt một lát đi. Ngoan."
"Ân." Raika gật đầu vùi vào trong lòng Huyền Kỳ ngủ ngon lành.
Ngoài kia đêm thâu sương rơi giá lạnh
Ngựa xe băng băng men theo lối đường mòn
Gió thổi miên man mây trời xa thẳm
Côn trùng rả rích cỏ bụi ven bờ
Kiệu gỗ ấm êm vòng tay chàng vững chãi
Nhẹ nhàng ấp ôm nàng say giấc nồng nàn
Nàng ơi ngủ ngoan ngoài trời sương giá lạnh
Nàng ơi ngủ ngoan đêm thâu vẫn chưa tàn...
Mơ màng tỉnh dậy Raika phát hiện ra mình đang nằm trong vòng tay của Úc Huyền Kỳ. Chung quanh ngoài bọn người Liêm Trinh, Thừa Hoan và con quái thú đang ngồi quây quần bên đống lửa đỏ còn lại đều là rừng đêm u tối. Gương mặt nàng nhất thời đại biến vội vàng đẩy đối phương ra. Nàng chính là hận chết tên nam nhân bạc tình bạc nghĩa này.
"Tránh ra."
"Raika cẩn thận ngã." Úc Huyền Kỳ nhanh tay giữ chặt nàng lại ôm vào trong lòng.
Nàng nhếch môi hừ lạnh: "Hừ mặt đất thấp tèn gần sát bên có ngã cũng chẳng chết được ai. Ngươi thật phiền phức." Raika nhíu mày lần nữa cố sức tách Huyền Kỳ ra. Trông nàng rặng tới đỏ mặt Huyền Kỳ thấy thương vô cùng.
Nắm gọn bàn tay bé nhỏ đang chống nơi ngực mình lấy thế, Úc Huyền Kỳ đưa lên môi hắn hôn một ngụm. Ôn nhu bảo: "Raika ngã không sao nhưng mặt đất rất dơ. Sẽ làm bẩn y phục của nàng."
Raika rùng mình rút bàn tay về gân cổ cãi lại hắn: "Bẩn mặc kệ ta liên quan gì tới ngươi. Ta rúc trong hang trong hốc ăn dơ ở bẩn quen rồi. Trái lại là ngươi tránh xa ta ra một chút kẻo ta làm bẩn y phục của ngươi đó."
Ai nha, giọng điệu đầy uất ức cũng đầy châm chọc mỉa mai.
Huyền Kỳ cả kinh vội chóng giải bày: "Lúc đó là ta không tốt, ta làm tổn thương nàng. Nàng đừng giận nữa có được không Raika? Ta sẽ dùng cả phần đời còn lại bù đắp cho nàng. Bỏ qua cho ta đi Raika."
"Được thôi, muốn ta tha thứ ngươi thả ta xuống trước rồi nói chuyện. Ngươi cứ ôm ta thế này nóng nực khó chịu lắm."
"Được." Huyền Kỳ thành thật đỡ nàng ngồi dậy. Cơ mà vừa lỏng tay một chút Raika đã cong chân bỏ chạy.
Úc Huyền Kỳ nhíu mày chộp lấy bàn tay nàng từ phía sau, tim hắn đập thình thịch liên hồi. Giọng đầy khẩn trương: "Raika nàng lại muốn chạy? Nàng lại muốn rời khỏi ta."
"Ta không có chạy ta chỉ là...mắc đi vệ sinh. Ngươi buông tay ra đi." Raika lừa đảo nói.
Huyền Kỳ lại chẳng mắc mưu nàng. Hắn đột ngột vòng tay qua hõm eo nhấc bổng nàng lên, bảo: "Ta đi cùng nàng."
"Ngươi...tên khốn vô sỉ mau buông ta ra. Mau thả ta xuống." Raika vùng vẫy chân đá đạp loạn xạ. Úc Huyền Kỳ mặc kệ bế nàng đi vào đám lùm cỏ bên vệ đường.
Liêm Trinh, Thừa Hoan và quái thú ngơ ngác nhìn theo không còn nghe tiếng la hét của con tiểu yêu đó nữa. Họ tiếp tục nhai bánh bao khi chiều mua ở trong thành.
Một lúc lâu sau Huyền Kỳ mới ôm Raika trở ra, đặt nàng ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn. Qua ánh lửa bập bùng tỏa sáng cả bọn nhìn thấy Raika mặt đỏ bừng ngồi im thin thít không nháo không loạn.
Nguyên lai nàng đang ngây ngây xấu hổ bởi lúc nãy vào trong kia tên cầm thú đã thừa cơ hôn nàng một cái, một cái này hôn tới trời đất quay cuồng nàng giờ mới ổn định lại nhịp thở.
"Raika ăn bánh a." Huyền Kỳ xé một miếng bánh bao đút cho nàng.
Raika ngậm miệng lắc đầu bảo không ăn.
"Raika ngoan đây là bánh bao chay không phải thịt đâu đừng sợ." Huyền Kỳ hết mực dỗ dành.
Rất tiếc Raika cố tình làm khó hắn, nàng nói: "Ta đói bụng lắm nhưng chỉ muốn ăn trái cây. Ngươi vào trong kia hái trái cây cho ta đi."
Raika chỉ tay về phía rừng đêm bạt ngàn u tối.
Cả bọn trận rét lạnh. Vẫn là Thừa Hoan đứng phắc dậy tức giận nhìn nàng nói: "Raika ngươi một vừa hai phải thôi chứ. Hoàng thượng đang bị thương rừng đêm vô cùng nguy hiểm ngươi còn bắt người vào đó chỉ để hái trái dại cho ngươi. Ngươi không thương người nữa sao?"
"Không." Raika thản nhiên đáp.
Huyền Kỳ chính là vì câu nói này của nàng mà làm cho nhói lòng, cả gương mặt trầm đi. Hắn đứng dậy nói: "Đủ rồi Hoan nhi ngươi đừng nói nữa. Các ngươi ở đây trông chừng nàng ấy để trẫm đi một lát rồi về."
Huyền Kỳ khom lưng hôn lên trán Raika một cái bảo đợi hắn, sau đó mang theo chút mất mát hắn tiến vào cánh rừng đêm.
"Hoàng thượng..."
Thừa Hoan siết chặt nắm tay nhìn theo bóng dáng cao lớn uy vũ đó ngày một xa dần cho tới khi chìm nghỉm vào màn đêm. Y không kềm lòng được nữa vội chạy theo sợ phu quân đi một mình sẽ gặp nguy hiểm.
Liêm Trinh liền kéo tay y lại nói: "Ngươi trông chừng con tiểu yêu này, để ta đi cho."
"Không, ngươi trông nó đi. Để ta."
"Ta đi."
"Không người đi là ta."
"Là ta."
"Là ta."
Hai nam nhân kéo qua kéo lại chẳng ai chịu nhường ai. Raika ngồi tay vò vò miếng bột bánh bao, cười cười thích thú. Tròn Tròn ăn no căng bụng nằm bẹp dí trên nền phơi bụng bên đống lửa vừa nói vừa thở phì phò.
"Ôi ôi giờ đã là lúc nào các người còn ở đó cãi nhau. Cãi tới trời sáng cũng chưa ai đi được. Chủ nhân thì lặn lội vào tận rừng sâu trèo cây hái trái. Chủ nhân của Tròn Tròn. Người thật đáng thương a."
Nghe quái thú than thở hai nam nhân sực tỉnh quay sang bỏ lại một câu: "Vậy Tròn Tròn ngươi ở lại trông chừng con tiểu yêu. Bọn ta vào đó với phu quân."
Nói rồi cả hai sải chân bước như chạy vào rừng, đinh ninh con tiểu yêu vẫn còn thương ai kia sẽ không bỏ trốn. Sở dĩ nháo loạn chỉ là làm màu làm nũng trước mặt ai kia mà thôi.
Nào ngờ Raika can đảm hơn bọn họ nhiều, cũng tuyệt tình hơn bọn họ nhiều. Nàng yêu đến chết cũng sẽ hận tới chết kẻ đã phản bội nàng. Kẻ hai lòng nàng không cần, không cần.
Viền mắt ngọc ẩm ướt, mấy ngón tay bé nhỏ siết chặt dưới lớp y trắng tinh như tuyết. Raika chờ cho con quái thú ngủ say nàng đứng dậy quay đầu rời đi.
Nàng đi không bao lâu Huyền Kỳ cùng hai tiểu mĩ thụ trở ra thấy con quái thú ngủ say khò khò, đống lửa lừng phừng vẫn cháy chỉ có Raika đã trốn đi mất tăm mất dạng. Quá kích động chỗ táo dại đang ôm trên tay hắn cứ thế buông ra rơi lịch bịch xuống lăn lóc đầy dưới đất.
"Raika!" Huyền Kỳ như điên loạn gào lên gọi tên nàng. Liêm Trinh, Thừa Hoan lo lắng nắm lấy cánh tay hắn, bảo hắn hãy bình tĩnh. Nào ngờ hắn gạt bọn họ ra tức giận quát lớn:
"Tất cả là tại các người. Cút đi, cút hết đi. Ta bảo các người trông chừng nàng ấy các người lại chạy đi tìm ta. Các ngươi làm ta tức chết. Khụ...khụ..."
Có lẽ mất nước Huyền Kỳ bật ho sặc sụa. Liêm Trinh, Thừa Hoan biết tánh khí nóng nảy của hắn nên không dám tới gần nữa chỉ lặng lẽ quỳ xuống trước mặt hắn, yên lặng nhận lỗi. Hắn không có thời gian hạch tội bọn họ, chỉ ném lại một ánh mắt lạnh như băng sau đó quay đầu rời đi. Liêm Trinh, Thừa Hoan vội chạy theo sau.
Cơn gào của hắn cũng làm cho con quái thú đang mê ngủ kia giật bắn người tỉnh hẳn. Trong thấy một màn thịnh nộ của chủ nhân nó đổ mồ hôi cuống cuồng bay đổ theo sau phụ tìm kiếm. Con tiểu yêu xổng mất cũng có phần lỗi của nó à nha.
"Raika, Raika, nàng ở đâu Raika?"
"Tiểu yêu ngươi ở đâu mau ra đây đi đừng trốn nữa. Hú u..."
Rừng đêm u tối cả bọn chỉ có thể dựa vào mấy mảnh tử sa phát ra ánh sáng lấp lánh trên tay Úc Huyền Kỳ đang cầm để soi đường. Ban nãy cũng nhờ nó Huyền Kỳ mới hái được trái dại và hai kẻ đi sau mới nhanh chóng tìm thấy vị trí của hắn.
"Grào...G rào..."
Kìa, Úc Huyền Kỳ bỗng khựng chân lại. Cả bọn mở to mắt sững người bởi phía trước là một con hổ vằn đang nhe nanh gầm gừ với Raika. Nàng đứng im bất động nhìn nó, mồ hôi lạnh phong kín trán.
Nếu là lúc trước còn lâu nàng mới sợ con hổ vằn này. Nhưng bây giờ mất đi yêu đan nàng chẳng khác nào con thỏ trắng treo gần miệng cọp. Cũng may bọn người kia tới rồi. Raika thở phào nhẹ nhõm.
Úc Huyền Kỳ cùng hai tiểu mĩ thụ lao vào hợp lực diệt gọn hổ dữ. Trong lúc cả ba đang bận bịu giải vây vì nàng. Nàng lại thừa cơ lùi dần về sau muốn bỏ trốn. Nào ngờ đâu một con hổ nữa lại mò tới tìm mồi. Nhìn thấy Raika một phen phóng chồm lên há miệng nhe răng nanh toang ngoạm nát người nàng.
"Á..." Raika bật thét lên kinh hoàng.
"Raika!" Úc huyền kỳ lao tới rút kiếm chém ngang họng nó rách một đường dài.
Hổ dữ gầm rú quay sang vật Huyền Kỳ ra đất, hai chi trước giẫm lên người hắn, há miệng muốn dùng hàm răng sắc nhọn nghiền nát đầu hắn. Huyền Kỳ vội đem kiếm chận ngang họng nó trong nhấp nháy.
"GRào... GRào..."
Hổ dữ lồng lộn mồi ngon ngay trước mặt mà không cắn được nó càng hăng máu hơn, dùng hai chi trước với móng vuốt day day muốn xé xác Huyền Kỳ.
Tròn Tròn đập cánh không ngừng kêu thảm gọi chủ nhân. Đập đến nỗi lông lá rụng rơi từa lưa. Raika ngược lại đứng yên bất động trơ mắt nhìn hắn vật lộn giành sự sống cùng mãnh hổ. Chẳng phải nàng tuyệt tình chỉ vì nàng biết hai tên phía sau nhất định sẽ không để cho hắn chết.
Khỏi phải nói hai kẻ kia gấp đến độ nào. Đâm thêm một nhát cho con hổ vằn chết hẳn, họ nhanh chóng lao tới hỗ trợ Huyền Kỳ. Ba nam nhân cao lớn lần nữa hợp lực. Hổ dữ rất nhanh bị diệt gọn dưới lưỡi gươm máu. Quái thú mừng reo tíu tít. Raika thì quay đầu bỏ chạy khi thấy Huyền Kỳ đã an toàn.
"Raika!" Huyền Kỳ thét lên một tiếng thê lương lật đật đuổi theo chộp lấy cánh tay bé nhỏ của nàng. Hắn thở hổn hển bảo: "Raika nàng đừng đi. Nàng sao lại nhẫn tâm đến vậy. Đừng rời khỏi ta Raika."
"Ta nhẫn tâm đó thì đã làm sao? Mau buông." Raika tức giận cáu gắt.
Huyền Kỳ vẫn không chịu buông tay, còn từ phía sau lưng ôm chầm lấy nàng. Dụi mặt mũi lên hõm vai của nàng. Luôn miệng nói nàng đừng đi, đừng rời khỏi hắn.
Máu từ trên bả vai hắn nhỏ xuống tọc tạch. Có lẽ ban nãy móng vuốt hổ đã giẫm lên làm vết thương bị rách toạc ra, người Huyền Kỳ cũng trầy xước rất nhiều chỗ nữa. Bên má và cả trên cánh tay.
Dù đau đớn hắn vẫn không quan tâm, vẫn dùng đôi cánh tay đó tận lực ôm nàng vào lòng. Không cho nàng trốn chạy.
"Raika lương tâm ngươi bị chó tha rồi sao. Úc đệ vừa mới cứu mạng ngươi đó." Liêm Trinh thấy tức cho Huyền Kỳ nên mắng Raika.
Thừa Hoan cũng một bên thuyết phục hắn: "Hoàng thượng người mau để mạt tướng cầm máu vết thương. Có đáng hay không vì một người như thế."
Cả hai xót xa muốn băng vết thương cho Huyền Kỳ nhưng hắn vẫn ôm ghì lấy người con gái kia không buông, bảo không cần bọn họ băng bó. Càng không cho bọn họ nặng lời với Raika. Còn mở miệng đuổi bọn họ đi nữa. Hắn vẫn chưa nguôi giận đâu.
Thật là tên này sao ngày càng cố chấp đến vậy. Còn có xu hướng tự ngược đãi bản thân.
Raika thấy Huyền Kỳ bị thương nặng vẫn ôm lấy mình không buông. Nàng thở hắt ra một hơi bó tay với hắn, cũng không nỡ bỏ chạy hoặc đôi co với hắn nữa. Nàng kêu hai tên kia xé ít vải sau đó bảo Huyền Kỳ ngồi xuống, nàng băng bó vết thương cho.
Huyền Kỳ ngoan ngoãn nghe lời hệt như cún con, chăm chú nhìn nàng vì hắn loay hoay, thi thoảng hắn còn nhe răng cười.
Raika khinh thường mắng một câu: "Hừ giờ còn cười được, ngươi có bệnh."
"Phải, ta bị nàng hành tới đổ bệnh luôn rồi." Huyền Kỳ mặt dày nói, đột ngột nâng cằm Raika lên hôn nàng một cái. Raika xấu hổ mặt đỏ bừng. Tròn Tròn phải dùng bên cánh che mặt lại ló hai con mắt ra dòm.
Liêm Trinh, Thừa Hoan yên lặng đứng xem, cõi lòng đau nhói nhưng họ có tư cách gì ghen tuông. Huyền Kỳ chấp nhận để họ chung sống một nhà là họ đã đội ơn ông trời lắm rồi. Quan trọng nhất chính là bây giờ phải làm sao xóa bỏ thành kiến trong lòng con tiểu yêu kia đối với bọn họ. Có vậy sau này mới chung sống hòa thuận được. Úc Huyền Kỳ đứng giữa cũng không còn phải khó xử.
Huyền Kỳ sau khi hôn Raika thì bế thốc nàng lên cả bọn rời khỏi cánh rừng.
"Này ngươi bị thương còn ôm cái gì mau bỏ ta xuống. Ta có thể tự đi được."
Nghe nàng quan tâm tới mình còn không ý định bỏ chạy nữa. Huyền Kỳ vui không kịp sao nỡ thả nàng đi bộ. Xem đi nàng vẫn vậy cứ đi chân đất hắn nhìn thấy mà đau lòng.
Ôm nàng ra tới bên đường mòn Huyền Kỳ đặt nàng vào trong cỗ xe ngựa, lo sợ thú hoang mò tới. Nơi này thật sự không thể nán lại qua đêm. Hắn cùng Tròn Tròn nhặt hết số táo dại lên. Liêm Trinh, Thừa Hoan thì thu tém vật dụng hành lí sau đó cả bọn lập tức khởi hành.
Liêm Trinh, Thừa Hoan ngồi trước điều khiển dây cương. Tròn Tròn rúc vào túi vải treo bên cạnh hông xe ngủ ngon lành. Huyền Kỳ trong kiệu ôm lấy Raika. Cỗ xe ngựa đôi một con màu trắng, một con màu gạch cam phi như bay qua cánh rừng già tăm tối. Để lại đống lửa vẫn còn bập bùng cháy ở mé sau lưng.
Bên trong kiệu ấm áp chật chội. Huyền Kỳ lau chùi quả táo cẩn thận, sau đó cắn ra từng miếng nhỏ đút cho Raika. Lần này nàng ngoan ngoãn há miệng ăn ngon lành.
Một phần vì nàng đói bụng. Với lại nàng thiết nghĩ chống đối cũng không giải quyết được cái gì. Chi bằng bây giờ nàng vờ hòa thuận với hắn, để hắn ngoan ngoãn giao ra yêu đan hoàn trả cho nàng. Chỉ cần có yêu đan trong tay, tới chừng đó có trời mới cản nàng cao bay xa chạy.
Raika híp mắt cười. Huyền Kỳ không hề biết được ý định của nàng, thấy nàng dịu ngoan với hắn hắn rất phấn khởi. Sau khi bồi nàng ăn xong thì ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng một cái. Khẽ bảo: "Raika, chợp mắt một lát đi. Ngoan."
"Ân." Raika gật đầu vùi vào trong lòng Huyền Kỳ ngủ ngon lành.
Ngoài kia đêm thâu sương rơi giá lạnh
Ngựa xe băng băng men theo lối đường mòn
Gió thổi miên man mây trời xa thẳm
Côn trùng rả rích cỏ bụi ven bờ
Kiệu gỗ ấm êm vòng tay chàng vững chãi
Nhẹ nhàng ấp ôm nàng say giấc nồng nàn
Nàng ơi ngủ ngoan ngoài trời sương giá lạnh
Nàng ơi ngủ ngoan đêm thâu vẫn chưa tàn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.