Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 535
Ss Tần
08/12/2023
Chương 535
Ở giữa trên dưới có thông đạo nối liền, chỉ là đã bị sập.
Giữa trận pháp dưới lòng đất, có một cái bục hình vuông.
Cái bục này có lẽ là then chốt của cơ quan.
Một miếng ngọc cổ treo lơ lửng trên cái bục.
Trong ngọc cổ phong ấn linh hồn của một người.
Hiển nhiên không phải là ngọc bình thường, mà là pháp khí đã được luyện hóa.
Bên trong có không gian, cho nên mới có thể phong ấn hồn phách của Tiêu Dạ Bạch.
Chỗ thần thức chạm đến, bên trong không gian vô cùng sâu thẳm, tỏa ra khí tức già nua.
Lý Dục Thần đoán, cả địa cung này, tất cả vàng bạc châu báu cộng lại, cũng không giá trị bằng miếng ngọc này.
Đương nhiên, anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ lấy miếng ngọc ra khỏi pháp trận, giao cho Tiêu Thập Nương.
Tiêu Thập Nương chỉ cảm thấy miệng ngọc này ấm nóng trơn nhẵn, khác với bình thường.
Trong lòng bà ta khẽ động, kích động nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần biết bà ta muốn hỏi gì, liền gật đầu, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta quay về”.
Đi theo đường cũ trở về, trên đường, Lý Dục Thần viết ký hiệu đặc biệt lên trên vách đá, để tiện cho sau này Tiêu Thập Nương có thể tìm được đến đây.
Ra khỏi đầm Âm Long, về đến khu nhà của nhà họ Tiêu.
Lý Dục Thần bảo Tiêu Thập Nương đeo miếng ngọc cổ lên trước ngực Tiêu Dạ Bạch, bảy ngày sau, hồn về với chủ.
Sau đó lại kê một bát canh an hồn, nói với Tiêu Thập Nương cách sử dụng.
“Bảy ngày sau, khi hồn về với cơ thể, chị cho ông cụ uống thuốc đúng giờ, mười ngày sau có thể ăn uống bình thường, khoảng một tháng có lẽ sẽ hồi phục. Nếu trong thời gian đó có vấn đề gì, chị gọi điện cho tôi”.
Tiêu Thập Nương vô cùng cảm kích nói: “Cậu Lý, thật không biết phải cảm ơn cậu thế nào! Ở thành phố Cô, cậu đã cứu tôi một lần, ở đầm Âm Long lại cứu tôi một lần, bây giờ lại cứu bố của tôi, thêm hồi nhỏ, ông cụ Lý cứu tôi lần đó, tôi nợ nhà họ Lý cậu bốn cái mạng rồi. Cậu Lý, từ nay về sau, Thập Nương là người của cậu, chỉ cần một câu nói của cậu, bất luận chuyện gì, cho dù muốn tôi giao cái mạng này, tôi cũng nhất định làm được”.
Lý Dục Thần cười nói: “Chúng ta có duyên làm chị em, có gì mà phải cảm ơn đi cảm ơn lại. Chỉ dựa vào duyên phận này, tôi cứu chị thêm bao nhiêu lần cũng là việc nên làm mà”.
Tiêu Thập Nương cười xinh đẹp.
Lý Dục Thần bỗng nhắc nhở nói: “Ồ đúng rồi, đợi bố của chị tỉnh lại, tôi kiến nghị trả miếng ngọc này về địa cung, sau đó phong tỏa lối vào đầm Âm Long lại”.
Thập Nương ngạc nhiên nói: “Tại sao?”
Lý Dục Thần nói: “Miếng ngọc này không phải vật tầm thường, hai người không điều khiển được, cũng không giữ được, sẽ chỉ mang đến tai họa cho mình”.
Tiêu Thập Nương gật đầu nói: “Được, tôi nghe theo cậu”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.