Review truyện Bến Xe: Chuyện tình cao thượng, bi thương đến đau đớn
Bến Xe là câu chuyện từng khiến người ta ám ảnh day dứt về thứ tình cảm đầy cao thượng. Nhưng trước sóng gió và bão giông, tình cảm ấy cũng không thể một lần vượt qua. Để rồi trở thành chuyện tình đầy đau lòng của người thầy khiếm thị và cô học trò trong sáng. Bài viết review truyện Bến Xe dưới đây sẽ giúp bạn đọc có cái nhìn rõ hơn cả về chuyện tình “thấm nước mắt” khi gập trang sách.
Giới thiệu về truyện Bến Xe
Tác giả: Thương Thái Vi
Thể loại: ngôn tình
Tóm tắt nội dung
Có ai đọc “Bến Xe” mà biết hai người bọn họ đã si mê đối phương tự khi nào. Là từ lần đầu gặp gỡ, khi Chương Ngọc đọc chính xác từng câu, từng từ trong tác phẩm văn học dù đôi mắt của anh chỉ một màu tối đen như mực. Hay từ lần Liễu Địch đỡ lấy Chương Ngọc khi anh sắp ngã. Mặc thầy bị xua đuổi, ghét bỏ nhưng cô vẫn một mực nắm lấy không buông. Hay từ khi cô viết văn về thầy Chương, để rồi thầy mở lòng kể cô nghe một quá khứ tràn ngập khổ đau.
Chuyện của Bến Xe - điểm dừng chân tuổi thanh xuân
Làm sao có thể cân đo đong đếm hay biết tình cảm ấy là tự khi nào. Trong trái tim của Liễu Địch và Chương Ngọc chỉ biết tình cảm ấy lớn dần cùng tháng năm. Liễu Địch một lần bước vào thế giới của thầy Chương. Chương Ngọc một lần mở lòng đón nhận tình cảm trong trẻo thuần khiết của Liễu Địch. Hai tâm hồn cách biết, xa nhau một khoảng trời như được văn chương cùng nối lại, hoà quyện như bản tình ca.
Hạnh phúc cũng là khởi nguyên của nỗi đau
Chương Ngọc vốn luôn giữ kín nỗi lòng như thể chôn chặt thật sâu trong tim. Chỉ có tình yêu anh dành cho Liễu Địch là không thể cất giữ. Tình cảm anh cuồn cuộn như từng con sóng xô vào biển khơi. Đã một lần khiến tim anh bồi hồi, lại cũng lần nữa khiến tim anh tan vỡ.
Liễu Địch nhờ sự dẫn dắt đầy tài hoa của thầy giáo họ Chương đã thi đậu thủ khoa Đại học Bắc Kinh. Có ai biết chăng, niềm kỳ vọng lớn nhất của thầy Chương cũng là nhát dao đầy đau đớn chặt đứt tơ duyên mới chớm nở của hai người. Độc giả review truyện Bến Xe cho rằng Thương Thái Vi đầy tàn nhẫn mà cũng rất thực tế. Vẽ nên chuyện tình đẹp như mơ rồi cũng chính tay dùng ngòi bút huỷ hoại mối lương duyên nên thơ nên hoạ của Chương Ngọc và Liễu Địch.
Hạnh phúc khôn nguôi chưa kịp tắt thì khổ ai đớn đau đã kề bên. Lần cuối Liễu Địch đến bên thầy Chương, đó là lần duy nhất thầy để lời ca nói thay lòng mình. Thầy mặc cho tiếng lòng lên tiếng, khẽ chạm vào trái tim bé nhỏ của Liễu Địch trong thế giới riêng chỉ có hai người.
“Tôi nguyện dùng cả sinh mệnh để đánh đổi”
Ngày tiễn Liễu Địch lên đường cũng là lần duy nhất, thầy đủ dũng khí đứng trước tình cảm và tình yêu của bản thân. Khao khát yêu và được yêu cháy bỏng, cuồn cuộn như sóng lòng. Xô từng lớp, từng lớp, thôi thúc Chương Ngọc dang tay ôm lấy người con gái mà anh yêu thương. Một lần thôi, anh ước ao có thể nhìn thấy cô học trò Liễu Địch dù chỉ một lần. Dẫu có dùng sinh mệnh này để đánh đổi, anh cũng cam lòng.
Chương Ngọc cả đời không thể cùng Liễu Địch sánh bước
Khoảnh khắc chia tay đau đớn ấy, có những lời không kịp nói ra, có những yêu thương không kịp tả hết. Thời khắc Chương Ngọc ôm lấy người con gái anh trao trọn trái tim là giây phút hạnh phúc nhất, cũng là giây phút khổ đau nhất. Ký ức của Liễu Địch về anh mãi mãi là ký ức không tên, anh mãi mãi chỉ sống trong hồi ức Liễu Địch cả quãng đời còn lại.
“Vào thời khắc mọi dây đàn bị đứt, chúng đều phát ra tiếng kêu xé lòng, bởi chúng không cam tâm lặng lẽ chết đi”.
Review truyện Bến Xe - câu chuyện thấm đẫm nước mắt của thực tại khắc nghiệt
Trong cái xã hội bẩn thỉu mà Thương Thái Vi mô tả ở Bến Xe. Nực cười thay lắm kẻ ghen ghét với cái đẹp, chà đạp lên cái tài. Họ đều coi nhân sinh quan của mình là duy nhất, dùng con mắt thiển cận mà ngắm nhìn thế giới rộng lớn. Họ hết thương hại rồi lại chê bai thầy Chương cả đời sống trong bóng tối. Cái nhơ bẩn vẩn đục tâm hồn đã khiến họ không thấy được tình cảm trong sáng của Liễu Địch và Chương Ngọc.
Tình cảm cũng giống như sóng biển, đủ lớn mạnh sẽ trào dâng
Họ dùng lời nói, hy vọng có thể mang bùn đen phủ kín tình cảm thuần khiết, tươi đẹp. Hõ nhẫn tâm giết chết một chuyện tình còn vừa chớm nở chưa kịp đơm bông. Giọt sương mỗi sớm mai đều biến mất dưới ánh nắng mặt trời, tình cảm của Chương Ngọc sớm muộn cũng vùi sâu vào hồi ức trở thành kỉ niệm đẹp đẽ nhất, trường tồn cùng thời gian.
Nhưng Thương Thái Vi thật khéo léo sắp xếp chi tiết thật tài tình khi để ngay đầu truyện, lúc Liễu Địch nắm tay thầy Chương đi qua sân bóng, cô bị đám nam sinh khác vô tình va phải. Dẫu nhói đau, cô cũng bước tiếp như không có gì xảy ra. Đây cũng là chi tiết hiện thực đầy giá trị của truyện, là sự minh chứng cho mối quan hệ vốn dĩ ngay từ đầu đã không có “sau này” của hai người.
Tổng kết
Một câu chuyện xuất sắc, chứa đựng cả cảm xúc bao la, cả hi vọng lẫn thất vọng. Tình yêu nên thơ, hiện tại nghiệt ngã sớm chia lìa lứa đôi. Độc giả review truyện Bến Xe vì thế mà cho rằng đây là một trong những cuốn nên đọc nhất của Thương Thái Vi. Thầy Chương đã đi xa, chỉ còn Liễu Địch chờ mãi. Bến xe ẩn dụ cho điểm dừng trong mỗi hành trình. Giống như Chương Ngọc đã là trạm dừng chân xinh đẹp nhất của Liễu Địch Tuổi thanh xuân đã qua rồi, chỉ còn hồi ức ở lại…