Chương 17
Phỉ Phỉ
24/06/2013
Các y tá trong bệnh viện giật mình khi
thấy một chàng trai tựa như thiên thần đang bế bổng một cô gái mình đầy
máu me, ánh mắt chàng trai đục ngầu chứa đầy sự giận dữ, lo lắng, hỏang
sợ:
– Bác sĩ. Bác sĩ đâu. Cứu người. Mau…
Y tá cùng bác sĩ đẩy băng ca đưa nó vào trong phòng cấp cứu, ở ngoài này ai nấy đều lo lắng, Quốc Bảo đỡ lấy Nhật Phương đang khóc nức nở, Nguyệt Vy cũng ko ngoại lệ, hai tay nắm chặt lấy vùi đầu vào ngực Vương Hòang nấc lên từng tiếng. Thành Phong hết đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu, rồi ngồi xuống, chưa được bao lâu thì đứng lên tiếp tục chu kì đó. Anh Vũ thấy thế bèn vỗ lên vai hắn an ủi:
– Hiểu Minh ko sao đâu. May đừng lo lắng quá như thế.
Hắn biết nếu mình cứ rối lên như thế thì ko phải cách hay nhưng quả thật lòng hắn giờ đây cứ như lửa đốt. Một lúc sau thì một người mặt áo trắng từ phòng cấp cứu đi ra, hắn chạy lại nắm lấy cổ áo vị bác sĩ đó nói như hét lên:
– Cô ấy sao rồi hả? Cô ấy mà có chuyện gì thì tôi đốt cả cái bệnh viện này đó!
Anh Vũ vội vàng gỡ tay hắn ra khỏi cổ áo bác sĩ rồi nhẹ nhàng khuyên giải:
– Bác sĩ đừng để bụng, bạn tôi đang lo quá nên thế. Cô ấy sao rồi ạ?
Bác sĩ e dè nhìn hắn rồi quay sang Anh Vũ lên tiếng nhưng trong giọng nói vẫn chưa hết vẻ run sợ.
– Bệnh nhân cần tiếp máu như vì nhóm máu AB hiếm ở bệnh viện đã hết, chúng tôi cần hỏi người nhà bệnh nhân để hiến máu cứu cô ấy.
Thành Phong run run nhìn mọi người.
– AB hiếm ư? Ai có chứ? Tôi máu B thì ko được.
Chợt Nhật Phương lên tiếng phá tang ko khí đau thương:
– Em AB hiếm đây, liệu có thể…?
– “Vậy mời cô đi theo chúng tôi thử máu ngay” – Bác sĩ yêu cầu Nhật Phương đi về phía phòng thử máu.
Ở đây mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhàng như trút được tảng đá nặng trịch trên đầu.
Hơn ba tiếng sau thì cửa phòng cấp cứu mở ra.
– “Bác sĩ. Cô ấy sao rồi?” – Thành Phong rút kinh nghiệm nói chuyện nhẹ nhàng hơn lần trước.
– Cơn nguy hiểm đã qua. Bệnh nhân chỉ bị thương ngoài da với cú đập khá mạnh vào lưng nên đuối sức khiến bất tỉnh và mất máu quá nhiều thôi, mọi người nên để bệnh nhân dưỡng bệnh vài ngày, tránh làm những việc nặng nhọc và ăn uống tẩm bổ cho mau lại sức là được.
– Vâng. Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.
Nói rồi thành Phong lao thẳng đến nắm chặt lấy tay của nó theo y tá đẩy băng ca về phía phòng hồi sức.
Nguyệt Vy nắm tay Nhật Phương hỏi:
– Em biết bọn chúng là ai ko?
Câu hỏi đó làm mọi người bất giác quay lại nhìn Phương chỉ trừ Thành Phong vẫn chăm chăm vào người con gái với khuôn mặt trắng bệch trên giường, tay anh nắm chặt lấy tay nó, ánh mắt ko di chuyển còn lông mày cứ nhíu cả lại.
– Em ko biết họ, chỉ nghe chị Hiểu Minh nói là Quỷ Vương gì đấy.
- “Quỷ Vương ???” – Quốc Bảo tức giận – “Trước giờ Hiểu Minh đâu làm gì đắc tội với bọn chúng”.
Nguyệt Vy tức giận, ánh mắt như tóe lửa nhìn Quốc Bảo
– Gọi mọi người, chúng ta tới chỗ đó.
– Được thôi.
Rồi hai người họ kéo nhau đi, Anh Vũ mới đứng lên đưa Nhật Phương về nhà. Vương Hòang vỗ vai Thành Phong lên tiếng:
– Ở lại chăm sóc cho Hiểu Minh, Quỷ Vương giao lại cho tao với Anh Vũ giải quyết.
Thành Phong vẫn ko trả lời, thấy vậy Vương Hòang bỏ lại một câu rồi quay đi – “Thích người ta thì tỏ tình đi đừng ngồi im đó mà quan sát, tới lúc có người khác cướp mất thì chỉ có hối hận”.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người, hắn siết tay nó một cách nhẹ nhàng thì thầm.
– Anh cũng ko biết cái cảm giác này nữa… Bây giờ anh rất đau, còn lúc nãy… anh rất sợ… Bên em, anh thật sự thấy rất bình yên… Mỗi ngày ko được thấy em cười, nghe em nói… anh thấy thật bồn chồn, bức rức… Mỗi lần em phùng mang giận dữ… anh thấy tim mình đập rất nhanh… và anh thích chọc em giận hơn nữa…vì lúc đó…nhìn em rất…dễ thương…
– Hiểu Minh…có lẽ…anh yêu em rồi.
- Hiểu Minh…em tỉnh dậy đi… dậy kêu anh là bò cũng được…
– Hiểu Minh…trong hôm nay em mà ko tỉnh dậy là anh sẽ kêu em heo mãi đấy…
– Hiểu Minh…anh yêu em…thật đấy…
– Bác sĩ. Bác sĩ đâu. Cứu người. Mau…
Y tá cùng bác sĩ đẩy băng ca đưa nó vào trong phòng cấp cứu, ở ngoài này ai nấy đều lo lắng, Quốc Bảo đỡ lấy Nhật Phương đang khóc nức nở, Nguyệt Vy cũng ko ngoại lệ, hai tay nắm chặt lấy vùi đầu vào ngực Vương Hòang nấc lên từng tiếng. Thành Phong hết đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu, rồi ngồi xuống, chưa được bao lâu thì đứng lên tiếp tục chu kì đó. Anh Vũ thấy thế bèn vỗ lên vai hắn an ủi:
– Hiểu Minh ko sao đâu. May đừng lo lắng quá như thế.
Hắn biết nếu mình cứ rối lên như thế thì ko phải cách hay nhưng quả thật lòng hắn giờ đây cứ như lửa đốt. Một lúc sau thì một người mặt áo trắng từ phòng cấp cứu đi ra, hắn chạy lại nắm lấy cổ áo vị bác sĩ đó nói như hét lên:
– Cô ấy sao rồi hả? Cô ấy mà có chuyện gì thì tôi đốt cả cái bệnh viện này đó!
Anh Vũ vội vàng gỡ tay hắn ra khỏi cổ áo bác sĩ rồi nhẹ nhàng khuyên giải:
– Bác sĩ đừng để bụng, bạn tôi đang lo quá nên thế. Cô ấy sao rồi ạ?
Bác sĩ e dè nhìn hắn rồi quay sang Anh Vũ lên tiếng nhưng trong giọng nói vẫn chưa hết vẻ run sợ.
– Bệnh nhân cần tiếp máu như vì nhóm máu AB hiếm ở bệnh viện đã hết, chúng tôi cần hỏi người nhà bệnh nhân để hiến máu cứu cô ấy.
Thành Phong run run nhìn mọi người.
– AB hiếm ư? Ai có chứ? Tôi máu B thì ko được.
Chợt Nhật Phương lên tiếng phá tang ko khí đau thương:
– Em AB hiếm đây, liệu có thể…?
– “Vậy mời cô đi theo chúng tôi thử máu ngay” – Bác sĩ yêu cầu Nhật Phương đi về phía phòng thử máu.
Ở đây mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhàng như trút được tảng đá nặng trịch trên đầu.
Hơn ba tiếng sau thì cửa phòng cấp cứu mở ra.
– “Bác sĩ. Cô ấy sao rồi?” – Thành Phong rút kinh nghiệm nói chuyện nhẹ nhàng hơn lần trước.
– Cơn nguy hiểm đã qua. Bệnh nhân chỉ bị thương ngoài da với cú đập khá mạnh vào lưng nên đuối sức khiến bất tỉnh và mất máu quá nhiều thôi, mọi người nên để bệnh nhân dưỡng bệnh vài ngày, tránh làm những việc nặng nhọc và ăn uống tẩm bổ cho mau lại sức là được.
– Vâng. Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.
Nói rồi thành Phong lao thẳng đến nắm chặt lấy tay của nó theo y tá đẩy băng ca về phía phòng hồi sức.
Nguyệt Vy nắm tay Nhật Phương hỏi:
– Em biết bọn chúng là ai ko?
Câu hỏi đó làm mọi người bất giác quay lại nhìn Phương chỉ trừ Thành Phong vẫn chăm chăm vào người con gái với khuôn mặt trắng bệch trên giường, tay anh nắm chặt lấy tay nó, ánh mắt ko di chuyển còn lông mày cứ nhíu cả lại.
– Em ko biết họ, chỉ nghe chị Hiểu Minh nói là Quỷ Vương gì đấy.
- “Quỷ Vương ???” – Quốc Bảo tức giận – “Trước giờ Hiểu Minh đâu làm gì đắc tội với bọn chúng”.
Nguyệt Vy tức giận, ánh mắt như tóe lửa nhìn Quốc Bảo
– Gọi mọi người, chúng ta tới chỗ đó.
– Được thôi.
Rồi hai người họ kéo nhau đi, Anh Vũ mới đứng lên đưa Nhật Phương về nhà. Vương Hòang vỗ vai Thành Phong lên tiếng:
– Ở lại chăm sóc cho Hiểu Minh, Quỷ Vương giao lại cho tao với Anh Vũ giải quyết.
Thành Phong vẫn ko trả lời, thấy vậy Vương Hòang bỏ lại một câu rồi quay đi – “Thích người ta thì tỏ tình đi đừng ngồi im đó mà quan sát, tới lúc có người khác cướp mất thì chỉ có hối hận”.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người, hắn siết tay nó một cách nhẹ nhàng thì thầm.
– Anh cũng ko biết cái cảm giác này nữa… Bây giờ anh rất đau, còn lúc nãy… anh rất sợ… Bên em, anh thật sự thấy rất bình yên… Mỗi ngày ko được thấy em cười, nghe em nói… anh thấy thật bồn chồn, bức rức… Mỗi lần em phùng mang giận dữ… anh thấy tim mình đập rất nhanh… và anh thích chọc em giận hơn nữa…vì lúc đó…nhìn em rất…dễ thương…
– Hiểu Minh…có lẽ…anh yêu em rồi.
- Hiểu Minh…em tỉnh dậy đi… dậy kêu anh là bò cũng được…
– Hiểu Minh…trong hôm nay em mà ko tỉnh dậy là anh sẽ kêu em heo mãi đấy…
– Hiểu Minh…anh yêu em…thật đấy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.