Chương 46
Phỉ Phỉ
24/06/2013
Ở một góc khuất sau khi mọi người tản đi hết, có một chàng trai và một cô gái. – Tại sao anh lại làm như vậy? Cô ta là gì của anh chứ?
– Chẳng là gì cả. Chẳng qua tôi ko thích thôi.
– Hừ…Em ko hiểu anh rốt cuộc là người như thế nào nữa.
Sau khi cô gái giậm chân thình thịch bỏ đi thì anh ta mở tờ giấy trong tay ra đọc.
Nếu anh muốn biết sự thật về cái chết của bác Trần năm xưa và việc phá sản của tập đoàn Trần đình thì 5pm ngày mai tại Child, 145 Nguyễn Trãi, Q1 đợi em.
P/S : Có liên quan đến khá nhiều người nên yêu cầu bí mật. Yên tâm em là quân tử, ko đánh úp anh đâu mà sợ.
Nó ngồi trong Child nhấm nháp ly Capuccino, thức uống ưa thích của nó trong những ngày mưa, và đương nhiên ngoài trời mưa cũng đang tầm tã. Nó cứ lo sợ Hoàng Duy sẽ ko đến, như thế thì kế họach của nó thất bại rồi, nó phải giải quyết hiểu lầm của anh về gia đình nó. Chiếc Mes đen chầm chậm tiến đến quán rồi dừng hẳn, một chàng trai cao lớn bước xuống với chiếc dù trong tay. Dù trời mưa thật to nhưng vẫn ko ngăn cảm mọi cô gái vẫn ngước lại nhìn anh với những ánh mắt ngưỡng mộ trìu mến.
Hoàng Duy vào bước và ngồi xuống đối diện nó, vẫn gương mặt lạnh tanh đó nhưng nó vẫn mỉm cười nhìn anh.
– Có gì nói đi. Anh ko có thời gian.
– Vậy anh về đi.
– Rốt cuộc có chuyện gì, em nói đi.
– Chẳng có gì cả, em chỉ muốn nói cho anh biết sự thật năm xưa mà em cùng anh Huy điều tra được thôi.
– Anh biết hết rồi, em muốn nói gì nữa?
– Anh vẫn nghĩ rằng pa em hại gia đình anh sao Duy? Sao anh ko thử suy nghĩ thoáng hơn một chút sẽ nhận ra những uẩn khúc trong chuyện này.
– Nực cười. Pa cô gây ra mọi chuyện rồi giờ cô chỉ cần nói ko phải do pa cô làm rồi có thể rũ bỏ mọi trách nhiệm sao?
– Hì. Anh nói y chang mẹ anh.
– Em gặp mẹ anh?
– Ừ! Nhờ thế em mới biết ra nhiều chuyện thú vị xoay quanh pà ấy nữa kìa.
– Em nói đi.
– Anh biết chú anh chứ? Ông Trần Đình Kiên, chủ tịch tập đoàn IBM hiện tại?
– Tại sao anh lại ko biết? Em nói thẳng ra đi.
– Tập đoàn IBM bây giờ chính là tập đoàn Trần Đình năm xưa sau khi bác Tuấn, pa anh, qua đời đã được mua lại dưới tay ông bằng tiền mà ông ta lấy của pa anh để hãm hại gia đình anh.
– CÁI GÌ? Em biết em đang nói gì ko Hiểu Minh?
– Em còn biết ngoài ông ta thì còn có sự nhúng tay của mẹ anh nữa kìa.
– Hahaha…Em nghĩ bịa nhiêu đó chuyện thì có thể xóa tội cho pa em sao?
Nó ko nói gì, chỉ đưa tay vào giỏ sách lôi một sấp tài liệu ra đặt lên bàn và đẩy về phía Hoàng Duy. Anh chần chừ giây lát rồi cũng cầm lên giở từng trang đọc.
Hơn nửa tiếng sau, anh thả sấp giấy xuống bàn thẫn thờ.
– Thật ko thể ngờ, mấy năm qua, anh ko những sống dưới sự bảo bọc của kẻ phản bội và kẻ thù mà còn định thay họ trả thù người cưu mang chính mình.
Thấy anh như vậy nó ko cầm lòng bèn đứng lên ngồi ngang về phía anh và đưa tay nắm chặt lấy tay anh an ủi nhằm xoa dịu vết thương trong lòng anh bây giờ.
– Giờ…anh tin em rồi chứ?
Hoàng Duy nhìn nó khẽ gật đầu và nói trong giọng nghẹn ngào – “Anh xin lỗi em Hiểu Minh. Tại anh mù quáng mà hại chúng ta…tại anh mà…”
– Ko sao đâu anh, mọi chuyện đều qua hết rồi.
– Hiện tại…em có hạnh phúc ko?
Nó mỉm cười khi nghĩ đến Thành Phong – “Em rất hạnh phúc”.
– Thế thì anh ko còn áy náy nữa rồi. Hi vọng cậu ta sẽ ko làm em khóc như anh đã từng. Nếu như…sau này chia tay…thì nhớ còn anh luôn chờ em nghen”.
– “Không có chuyện chia tay đâu mà anh mơ” – Thành Phong ở đâu lù lù xuất hiện, rút tay nó đang nắm lấy Hoàng Duy rồi kéo nó ôm vào lòng tỏ vẻ chiếm hữu.
– “Ơ…sao anh…?” – Nó bất ngờ trước hành động của hắn, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay nhưng hắn vẫn cứ ôm chặt lấy, một hồi thì nó cũng đành buông xuôi.
– “Thì tôi có nói gì đâu. Nếu anh làm con nhóc buồn là tôi đến cướp nó về đó” – Hoàng Duy mỉm cười nhìn thái độ của Thành Phong và nó trong vòng tay hắn. Anh ko còn cảm giác đau nữa mà thay vào đó là nhẹ nhàng như trao vật quan trọng nhất của mình vào tay một người biết gìn giữ và trân trọng nó.
– “Ko có vụ cướp cạn hay cướp biển gì đâu” – Hắn hầm hè nhìn anh rồi kéo nó đi – “Mính về thôi”.
Trước khi bị hắn tống ra khỏi cửa, nó quay lại nhìn Hoàng Duy đang mỉm cười vẫy vẫy tay với nó.
– “Em chưa trả tiền” – Nó hét lên làm cánh tay đang vẫy nó khựng lại giữa ko trung.
– “Cái con quỷ này” – Hoàng Duy đành phải móc túi ra mà trả tiền cho nó nhưng miệng vẫn lẩm bẩm rủa cái cặp khủng bố nó và hắn.
– Chẳng là gì cả. Chẳng qua tôi ko thích thôi.
– Hừ…Em ko hiểu anh rốt cuộc là người như thế nào nữa.
Sau khi cô gái giậm chân thình thịch bỏ đi thì anh ta mở tờ giấy trong tay ra đọc.
Nếu anh muốn biết sự thật về cái chết của bác Trần năm xưa và việc phá sản của tập đoàn Trần đình thì 5pm ngày mai tại Child, 145 Nguyễn Trãi, Q1 đợi em.
P/S : Có liên quan đến khá nhiều người nên yêu cầu bí mật. Yên tâm em là quân tử, ko đánh úp anh đâu mà sợ.
Nó ngồi trong Child nhấm nháp ly Capuccino, thức uống ưa thích của nó trong những ngày mưa, và đương nhiên ngoài trời mưa cũng đang tầm tã. Nó cứ lo sợ Hoàng Duy sẽ ko đến, như thế thì kế họach của nó thất bại rồi, nó phải giải quyết hiểu lầm của anh về gia đình nó. Chiếc Mes đen chầm chậm tiến đến quán rồi dừng hẳn, một chàng trai cao lớn bước xuống với chiếc dù trong tay. Dù trời mưa thật to nhưng vẫn ko ngăn cảm mọi cô gái vẫn ngước lại nhìn anh với những ánh mắt ngưỡng mộ trìu mến.
Hoàng Duy vào bước và ngồi xuống đối diện nó, vẫn gương mặt lạnh tanh đó nhưng nó vẫn mỉm cười nhìn anh.
– Có gì nói đi. Anh ko có thời gian.
– Vậy anh về đi.
– Rốt cuộc có chuyện gì, em nói đi.
– Chẳng có gì cả, em chỉ muốn nói cho anh biết sự thật năm xưa mà em cùng anh Huy điều tra được thôi.
– Anh biết hết rồi, em muốn nói gì nữa?
– Anh vẫn nghĩ rằng pa em hại gia đình anh sao Duy? Sao anh ko thử suy nghĩ thoáng hơn một chút sẽ nhận ra những uẩn khúc trong chuyện này.
– Nực cười. Pa cô gây ra mọi chuyện rồi giờ cô chỉ cần nói ko phải do pa cô làm rồi có thể rũ bỏ mọi trách nhiệm sao?
– Hì. Anh nói y chang mẹ anh.
– Em gặp mẹ anh?
– Ừ! Nhờ thế em mới biết ra nhiều chuyện thú vị xoay quanh pà ấy nữa kìa.
– Em nói đi.
– Anh biết chú anh chứ? Ông Trần Đình Kiên, chủ tịch tập đoàn IBM hiện tại?
– Tại sao anh lại ko biết? Em nói thẳng ra đi.
– Tập đoàn IBM bây giờ chính là tập đoàn Trần Đình năm xưa sau khi bác Tuấn, pa anh, qua đời đã được mua lại dưới tay ông bằng tiền mà ông ta lấy của pa anh để hãm hại gia đình anh.
– CÁI GÌ? Em biết em đang nói gì ko Hiểu Minh?
– Em còn biết ngoài ông ta thì còn có sự nhúng tay của mẹ anh nữa kìa.
– Hahaha…Em nghĩ bịa nhiêu đó chuyện thì có thể xóa tội cho pa em sao?
Nó ko nói gì, chỉ đưa tay vào giỏ sách lôi một sấp tài liệu ra đặt lên bàn và đẩy về phía Hoàng Duy. Anh chần chừ giây lát rồi cũng cầm lên giở từng trang đọc.
Hơn nửa tiếng sau, anh thả sấp giấy xuống bàn thẫn thờ.
– Thật ko thể ngờ, mấy năm qua, anh ko những sống dưới sự bảo bọc của kẻ phản bội và kẻ thù mà còn định thay họ trả thù người cưu mang chính mình.
Thấy anh như vậy nó ko cầm lòng bèn đứng lên ngồi ngang về phía anh và đưa tay nắm chặt lấy tay anh an ủi nhằm xoa dịu vết thương trong lòng anh bây giờ.
– Giờ…anh tin em rồi chứ?
Hoàng Duy nhìn nó khẽ gật đầu và nói trong giọng nghẹn ngào – “Anh xin lỗi em Hiểu Minh. Tại anh mù quáng mà hại chúng ta…tại anh mà…”
– Ko sao đâu anh, mọi chuyện đều qua hết rồi.
– Hiện tại…em có hạnh phúc ko?
Nó mỉm cười khi nghĩ đến Thành Phong – “Em rất hạnh phúc”.
– Thế thì anh ko còn áy náy nữa rồi. Hi vọng cậu ta sẽ ko làm em khóc như anh đã từng. Nếu như…sau này chia tay…thì nhớ còn anh luôn chờ em nghen”.
– “Không có chuyện chia tay đâu mà anh mơ” – Thành Phong ở đâu lù lù xuất hiện, rút tay nó đang nắm lấy Hoàng Duy rồi kéo nó ôm vào lòng tỏ vẻ chiếm hữu.
– “Ơ…sao anh…?” – Nó bất ngờ trước hành động của hắn, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay nhưng hắn vẫn cứ ôm chặt lấy, một hồi thì nó cũng đành buông xuôi.
– “Thì tôi có nói gì đâu. Nếu anh làm con nhóc buồn là tôi đến cướp nó về đó” – Hoàng Duy mỉm cười nhìn thái độ của Thành Phong và nó trong vòng tay hắn. Anh ko còn cảm giác đau nữa mà thay vào đó là nhẹ nhàng như trao vật quan trọng nhất của mình vào tay một người biết gìn giữ và trân trọng nó.
– “Ko có vụ cướp cạn hay cướp biển gì đâu” – Hắn hầm hè nhìn anh rồi kéo nó đi – “Mính về thôi”.
Trước khi bị hắn tống ra khỏi cửa, nó quay lại nhìn Hoàng Duy đang mỉm cười vẫy vẫy tay với nó.
– “Em chưa trả tiền” – Nó hét lên làm cánh tay đang vẫy nó khựng lại giữa ko trung.
– “Cái con quỷ này” – Hoàng Duy đành phải móc túi ra mà trả tiền cho nó nhưng miệng vẫn lẩm bẩm rủa cái cặp khủng bố nó và hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.