Chương 5
Phỉ Phỉ
24/06/2013
“I don’t wanna love to say goodbye
Và giờ này người mang tình đi cùng ai
Dẫu tim tôi giờ này vỡ tan
Thì người cứ vẫn mãi cười thôi.
I don’t wanna love to say goodbye
Và giờ thì tình yêu đã mãi tàn phai
Khóc òa… biết giờ…
Dù em cố níu kéo
Nhưng anh vẫn quay đi”
( Chuông điện thoại của nó vang lên – “Nhận ra” )
– Alô! Ai…đó…?
– Chị đang ở đâu zậy? Tới giờ rồi!
– Ờ…Henry hả? Chị…tới liền…
Bước vào WC, xoẹt xoẹt, 15p sau bước ra, nó nghiễm nhiên trở thành một tay đua sành điệu trong bộ đồ đua xe cá tính khác xa con nhỏ trên giường đầu tóc rối bù như núm giẻ lau nằm nhà mới vừa nằm nghe điện thoại lúc nãy ( pà này chém gió ). Nó lái chiếc môtô trắng – cục cưng của mình, phóng thẳng đến đường Hàm Nghi. Đây là đoạn đường bỏ hoang nhưng lại hội tụ đủ các yếu tố dành cho những tay đua cự phách trên giang hồ như nhiều khúc cua, ko đèn đường, ít người lưu thông ( phải nói là ko có chứ ít gì )… Nó phóng như tên bay đạn lạc đến địa điểm mà đàn em mình chờ đợi, đang lao nhanh trên đường đột ngột nó thắng cái kétttttttt trước mặt Quốc Bảo làm hắn hoảng hồn bay lên mây mà ngồi uống trà đạo.
– Are you kidding me? Cũng may em luyện được tinh thần thép ở chốn giang hồ này rồi, chứ nếu ko là…hú tim đó.
– “Chết bớt một thằng cho đỡ kẹt xe”. – Nó thở dài nói – “Rồi. Vô vị trí tụi bây”.
Sáu chiếc xe đua xếp thàng hàng ngang ngay vạch xuất phát. Một thằng đứng trên xe thông báo làm khán giả xung quanh cứ hết hú rồi lại hét.
– Sau đây là cuộc đua xe dành quyền bảo kê quán bar Thiên Đường, gồm các tay đua: chị hai Zinny, chị Kindy và anh Henry của Ác Ma hội và bên kia là đại ca Long, nhị ca Thành và anh Hải quắn của Hắc Bang hội.
– “Cho đua luôn đi, nói nhiều quá!” – Tiếng hét của nó làm tên giám khảo kiêm phát thanh viên run lên bần bật đành tắt đài chuẩn bị đếm số cho xuất phát.
Ready?
Go!
Sáu chiếc xe phi vun vút trên con đường tối mịt. Tất nhiên đã mang danh tiếng là Ác Ma thì làm sao để thua bọn tép riu được. Nó chỉ dùng một phần hai tốc độ mà mình có thể nhưng vẫn bỏ khá xa bọn họ. Theo sau nó là tên Long đại ca của Hắc Bang hội, rồi đến Quốc Bảo, Nguyệt Vy và hai tên còn lại. Cuộc đua này dường như chỉ dành cho đại ca của hai phe, những người còn lại chỉ làm màu cho có thêm sắc màu hấp dẫn mà thôi. Nhìn tốc độ của Quốc Bảo cùng nhỏ ượm ờ trước hai tên kia thì ai cũng biết là họ đang chạy xe chứ ko phải là đua xe. Riêng nó thì khác à nha, bởi vì giờ đây nó là Zinny, mang cái danh là tay đua cự phách ngang ngửa đại ca của Phong Vũ thì làm sao có thể bị đánh bại bởi một cái bang rác rưởi này.
Chẳng mấy chốc cuộc đua đã đến vòng cuối, nhìn thì ai cũng biết Ác Ma thắng cái chắc. Đương nhiên nó vinh quang cán đích trước tiên, tên Long đại ca cũng phải 2p sau mới về đến nơi. Sau đó là nhỏ và Quốc Bảo, hai tên kia của Hắc Bang thì biệt tích luôn ngay trên đường đua.
– “Ko hổ danh là chị hai Zinny” – Tên Long đại ca vỗ vỗ tay, tiến lại gần nó, sau đó đưa bàn tay choàng qua vai nó cười một nụ cười ko thể nào đểu hơn.
– “Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu đó ra khỏi người tao!” – Nó nói nhỏ nhẹ từng từ để cho bộ não ngập nước của thằng kia thấm nhuần tư tưởng đạo lý của Mác-Lê Minh.
Nhưng có lẽ là vẫn có người còn chưa thấu hiểu thái độ đó hay sao đó. Hắn còn đưa cái bản mặt hôi hám mùi thuốc lá nồng nặc lại kề gần mặt nó nói một cách nhỏ nhẹ nhưng gai góc – “Để ăn mừng chiến thắng, em với anh đi Thiên Đường làm vài chai nhé!”
– “BỎ RAAAA!!!!!!!” – Nó hét lên đồng thời nắm tay hắn quật ngã ra phía sau bẻ quoặt lại làm hắn la í ới còn đám đàn em thì há hốc mồm ngạc nhiên toang xông vào cứu đại ca mình.
Quốc Bảo tiến lại đỡ tay nó, đồng thời Nguyệt Vy giơ tay ra hiệu cho đàn em:
– Đập tụi nó, dám vô lễ với chị hai hả?
Nó lùi ra phía sau ngồi lên xe mình rút khăn tay trong túi áo khoác ra lau lau hai bàn tay rồi tỉnh bơ ngắm nhìn trận chiến, một lúc sau nó bổ sung thêm một câu làm bọn phe kia tái xanh mặt mày còn phe bên đây thì hả dạ vô cùng – “Thịnh! Em chặt tay nó cho chị”.
Một thằng nhóc cao cỡ 1m6 rút mã tấu trong xe ra – “Chị hai mún em mần tay trái hay tay phải? À hay cả hai tay đi!”
Lúc này tên Long đại ca đang bị Quốc Bảo khống chế liền van xin, năn nỉ ỉ ôi. Thấy thế nó bước xuống xe tiến lại gần hắn:
– “Nói cho mày biết, ngoại trừ pama tao ra thì chỉ còn có Kindy và Henry dám giỡn mặt với tao kiểu đó thôi nghe chưa.” – Nó đứng thẳng người giậm mạnh lên tay hắn để cho máu rỉ ra một lúc rồi chữi – “Còn ko mau cút đi?”
Cả bọn nháo nhào đỡ nhau chạy thoát thân. Tên Long đại ca đó tức lắm nhưng chẳng dám làm gì đành quay đầu mang xe bỏ chạy.
Lúc này Quốc Bảo mới khoác tay lên vai nó – “Em gái, chúng ta ra Thiên Đường làm vài chai nhé!”
Nguyệt Vy thì cười ha hả hướng ứng – “Diễm phúc của hai ta đó Henry, lo tận hưởng đi.”
Và giờ này người mang tình đi cùng ai
Dẫu tim tôi giờ này vỡ tan
Thì người cứ vẫn mãi cười thôi.
I don’t wanna love to say goodbye
Và giờ thì tình yêu đã mãi tàn phai
Khóc òa… biết giờ…
Dù em cố níu kéo
Nhưng anh vẫn quay đi”
( Chuông điện thoại của nó vang lên – “Nhận ra” )
– Alô! Ai…đó…?
– Chị đang ở đâu zậy? Tới giờ rồi!
– Ờ…Henry hả? Chị…tới liền…
Bước vào WC, xoẹt xoẹt, 15p sau bước ra, nó nghiễm nhiên trở thành một tay đua sành điệu trong bộ đồ đua xe cá tính khác xa con nhỏ trên giường đầu tóc rối bù như núm giẻ lau nằm nhà mới vừa nằm nghe điện thoại lúc nãy ( pà này chém gió ). Nó lái chiếc môtô trắng – cục cưng của mình, phóng thẳng đến đường Hàm Nghi. Đây là đoạn đường bỏ hoang nhưng lại hội tụ đủ các yếu tố dành cho những tay đua cự phách trên giang hồ như nhiều khúc cua, ko đèn đường, ít người lưu thông ( phải nói là ko có chứ ít gì )… Nó phóng như tên bay đạn lạc đến địa điểm mà đàn em mình chờ đợi, đang lao nhanh trên đường đột ngột nó thắng cái kétttttttt trước mặt Quốc Bảo làm hắn hoảng hồn bay lên mây mà ngồi uống trà đạo.
– Are you kidding me? Cũng may em luyện được tinh thần thép ở chốn giang hồ này rồi, chứ nếu ko là…hú tim đó.
– “Chết bớt một thằng cho đỡ kẹt xe”. – Nó thở dài nói – “Rồi. Vô vị trí tụi bây”.
Sáu chiếc xe đua xếp thàng hàng ngang ngay vạch xuất phát. Một thằng đứng trên xe thông báo làm khán giả xung quanh cứ hết hú rồi lại hét.
– Sau đây là cuộc đua xe dành quyền bảo kê quán bar Thiên Đường, gồm các tay đua: chị hai Zinny, chị Kindy và anh Henry của Ác Ma hội và bên kia là đại ca Long, nhị ca Thành và anh Hải quắn của Hắc Bang hội.
– “Cho đua luôn đi, nói nhiều quá!” – Tiếng hét của nó làm tên giám khảo kiêm phát thanh viên run lên bần bật đành tắt đài chuẩn bị đếm số cho xuất phát.
Ready?
Go!
Sáu chiếc xe phi vun vút trên con đường tối mịt. Tất nhiên đã mang danh tiếng là Ác Ma thì làm sao để thua bọn tép riu được. Nó chỉ dùng một phần hai tốc độ mà mình có thể nhưng vẫn bỏ khá xa bọn họ. Theo sau nó là tên Long đại ca của Hắc Bang hội, rồi đến Quốc Bảo, Nguyệt Vy và hai tên còn lại. Cuộc đua này dường như chỉ dành cho đại ca của hai phe, những người còn lại chỉ làm màu cho có thêm sắc màu hấp dẫn mà thôi. Nhìn tốc độ của Quốc Bảo cùng nhỏ ượm ờ trước hai tên kia thì ai cũng biết là họ đang chạy xe chứ ko phải là đua xe. Riêng nó thì khác à nha, bởi vì giờ đây nó là Zinny, mang cái danh là tay đua cự phách ngang ngửa đại ca của Phong Vũ thì làm sao có thể bị đánh bại bởi một cái bang rác rưởi này.
Chẳng mấy chốc cuộc đua đã đến vòng cuối, nhìn thì ai cũng biết Ác Ma thắng cái chắc. Đương nhiên nó vinh quang cán đích trước tiên, tên Long đại ca cũng phải 2p sau mới về đến nơi. Sau đó là nhỏ và Quốc Bảo, hai tên kia của Hắc Bang thì biệt tích luôn ngay trên đường đua.
– “Ko hổ danh là chị hai Zinny” – Tên Long đại ca vỗ vỗ tay, tiến lại gần nó, sau đó đưa bàn tay choàng qua vai nó cười một nụ cười ko thể nào đểu hơn.
– “Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu đó ra khỏi người tao!” – Nó nói nhỏ nhẹ từng từ để cho bộ não ngập nước của thằng kia thấm nhuần tư tưởng đạo lý của Mác-Lê Minh.
Nhưng có lẽ là vẫn có người còn chưa thấu hiểu thái độ đó hay sao đó. Hắn còn đưa cái bản mặt hôi hám mùi thuốc lá nồng nặc lại kề gần mặt nó nói một cách nhỏ nhẹ nhưng gai góc – “Để ăn mừng chiến thắng, em với anh đi Thiên Đường làm vài chai nhé!”
– “BỎ RAAAA!!!!!!!” – Nó hét lên đồng thời nắm tay hắn quật ngã ra phía sau bẻ quoặt lại làm hắn la í ới còn đám đàn em thì há hốc mồm ngạc nhiên toang xông vào cứu đại ca mình.
Quốc Bảo tiến lại đỡ tay nó, đồng thời Nguyệt Vy giơ tay ra hiệu cho đàn em:
– Đập tụi nó, dám vô lễ với chị hai hả?
Nó lùi ra phía sau ngồi lên xe mình rút khăn tay trong túi áo khoác ra lau lau hai bàn tay rồi tỉnh bơ ngắm nhìn trận chiến, một lúc sau nó bổ sung thêm một câu làm bọn phe kia tái xanh mặt mày còn phe bên đây thì hả dạ vô cùng – “Thịnh! Em chặt tay nó cho chị”.
Một thằng nhóc cao cỡ 1m6 rút mã tấu trong xe ra – “Chị hai mún em mần tay trái hay tay phải? À hay cả hai tay đi!”
Lúc này tên Long đại ca đang bị Quốc Bảo khống chế liền van xin, năn nỉ ỉ ôi. Thấy thế nó bước xuống xe tiến lại gần hắn:
– “Nói cho mày biết, ngoại trừ pama tao ra thì chỉ còn có Kindy và Henry dám giỡn mặt với tao kiểu đó thôi nghe chưa.” – Nó đứng thẳng người giậm mạnh lên tay hắn để cho máu rỉ ra một lúc rồi chữi – “Còn ko mau cút đi?”
Cả bọn nháo nhào đỡ nhau chạy thoát thân. Tên Long đại ca đó tức lắm nhưng chẳng dám làm gì đành quay đầu mang xe bỏ chạy.
Lúc này Quốc Bảo mới khoác tay lên vai nó – “Em gái, chúng ta ra Thiên Đường làm vài chai nhé!”
Nguyệt Vy thì cười ha hả hướng ứng – “Diễm phúc của hai ta đó Henry, lo tận hưởng đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.