Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 814: Anh nghĩ tôi là nơi tiếp nhận thức ăn thừa?
Tứ thục
16/04/2017
Vương Giai Tuệ làm chuyện gì cũng không xong, giống như thiếu thiếu cái gì đó, nhìn cái gì cũng không thuận mắt.
“Đây là cái thể loại phim truyền hình gì vậy? Biên kịch đúng là đần độn!” Vương Giai Tuệ phiền chán ấn điều khiển, quả quyết đổi kênh. Đổi đến mấy chục kênh, cô cũng không xem được chương trình muốn xem, liền tắt TV, nằm trên sô pha xem tạp chí.
“Sao lại nhiều quảng cáo như vậy?” Trừng mắt lên, Vương Giai Tuệ liền ném tạp chí qua một bên, nằm nghiêng người trên ghế sô pha, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa.
Gần đây cô rốt cuộc bị làm sao vậy?
Cái gì cũng không có hứng thú, ở trên lầu cũng chẳng buồn xuống.
Cô ở nhà đã bao nhiêu ngày rồi!
Lần trước xuống lầu là bị Cố Nhiên túm lấy lôi ra ngoài.
Nhớ rõ ngày đó Cố Nhiên đòi cô mua thứ này thứ nọ cho anh, cô mặc kệ anh nói toạc ra cũng không đồng ý, sau đó thấy tâm trạng của anh trầm xuống. Lúc ăn cơm, cô mới biết hôm đó là sinh nhật của anh. Cô nhận ra mình đã làm tổn thương Cố Nhiên.
Từ ngày đó đến giờ, Cố Nhiên dường như biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Anh không còn như lúc trước, cứ ba ngày lại chạy đến nhà cô.
Sẽ không còn ở đó mát xa cho cô mỗi khi cô cảm thấy khó chịu.
Sẽ không mua những đồ ăn tinh tế từ khách sạn năm sao mang đến đây cho cô ăn.
………………………
Khi đã trở thành thói quen, con người sẽ sinh ra tính ỷ lại.
Cô có thói quen dính lấy anh, một ngày anh không xuất hiện toàn thân cô sẽ cảm thấy không thoải mái, tâm trạng trở nên nóng nảy.
“Mình đã để ý đến anh ra như vậy sao?” Vương Giai Tuệ đột nhiên ngồi dậy, vò đầu mình, tim đập mạnh, loạn nhịp, tự lầm bầm:”Hay là do anh ta đã trở thành thói quen của mình?”
Cứ nghĩ đến việc Cố Nhiên sẽ không xuất hiện nữa, cô liền tức giận chu miệng:”Cái thể loại người gì vật? Nói đến là đến, nói biến mất liền biến mất! Anh cứ nói thẳng ra đó là sinh nhật của anh, tôi làm sao có thể không mua quà cho anh chứ? Hẹp hòi!”
Ngay khi cô đang tức giận vì không thấy bóng dáng Cố Nhiên thì bên ngoài truyền đến tiêng gõ cửa hơi do dự.
Vương Giai Tuệ lập tức nhảy dựng lên, không để ý chân còn chưa khỏi mà hưng phấn vọt ra cửa.
Đến tìm cô, không phải Ninh Hạo thì chính là Cố Nhiên, không có ai khác.
Cô mở cửa có chút vội vàng, nhìn thấy Cố Nhiên nghiêng mình dựa vào khung cửa, quơ quơ túi đồ trong tay trước mặt cô.
“Anh đến đây làm gì?” Vương Giai Tuệ bất mãn trừng mắt nhìn Cố Nhiên.
“Đồ ăn hôm nay nhiều quá, một mình anh không ăn hết.” Giọng Cố Nhiên đều đều, lướt qua Vương Giai Tuệ đi vào trong.
“Anh nghĩ tôi là nơi tiếp nhận thức ăn thừa à?” Vương Giai Tuệ trừng mắt nhìn lưng Cố Nhiên, buồn bực kháng nghị.
“Đồ này so với đồ thừa còn ngon hơn!” Cố Nhiên không kiềm chế được cười nói.
Vương Giai Tuệ bị nụ cười có thể khiến cho người ta bị điện giật chết làm cho cứng người lại một chút. Cô vuốt ngực, cố gắng trấn áp cảm xúc:”Người tình nguyện ăn cơm với anh có bao nhiêu, anh lại chạy đến đây tìm tôi làm gì?”
Cố Nhiên đặt đồ lên bàn, bất đắc dĩ bĩu môi:”Chỉ là cùng với anh ăn một bữa cơm. Ăn xong anh sẽ đi ngay, tuyệt đối không làm phiền em.”
Với một Cố Nhiên thế này Vương Giai Tuệ có chút không quen, ngượng ngùng nói:”Nói cho cùng tự mình cũng cảm thấy đáng thương. Phụ nữ của anh có thể sếp một hàng dài đến tận B thị.”
“Vương Giai Tuê, rốt cuộc em vẫn chán ghét anh, vẫn để ý đến quá khứ của anh?” Cố Nhiên nhăn mặt nhìn Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ không nói gì, ngồi vào bàn ăn, chủ động mở ra hộp cơm duy nhất, trút đồ ăn ra đĩa, rồi bắt đầu ăn.
“Cơm trưa là anh mua!” Cố Nhiên lập tức khôi phục tính tình hoạt bát, bắt đầu gắp đồ ăn cho Vương Giai Tuệ.
“Vì tôi là người tiêu hóa đống đồ ăn này cho anh, cho nên quyết định thế nào là quyền của tôi!” Vương Giai Tuệ cầm đũa gõ bàn tay tay của Cố Nhiên, nghiêm mặt nói.
“Đây là cái thể loại phim truyền hình gì vậy? Biên kịch đúng là đần độn!” Vương Giai Tuệ phiền chán ấn điều khiển, quả quyết đổi kênh. Đổi đến mấy chục kênh, cô cũng không xem được chương trình muốn xem, liền tắt TV, nằm trên sô pha xem tạp chí.
“Sao lại nhiều quảng cáo như vậy?” Trừng mắt lên, Vương Giai Tuệ liền ném tạp chí qua một bên, nằm nghiêng người trên ghế sô pha, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa.
Gần đây cô rốt cuộc bị làm sao vậy?
Cái gì cũng không có hứng thú, ở trên lầu cũng chẳng buồn xuống.
Cô ở nhà đã bao nhiêu ngày rồi!
Lần trước xuống lầu là bị Cố Nhiên túm lấy lôi ra ngoài.
Nhớ rõ ngày đó Cố Nhiên đòi cô mua thứ này thứ nọ cho anh, cô mặc kệ anh nói toạc ra cũng không đồng ý, sau đó thấy tâm trạng của anh trầm xuống. Lúc ăn cơm, cô mới biết hôm đó là sinh nhật của anh. Cô nhận ra mình đã làm tổn thương Cố Nhiên.
Từ ngày đó đến giờ, Cố Nhiên dường như biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Anh không còn như lúc trước, cứ ba ngày lại chạy đến nhà cô.
Sẽ không còn ở đó mát xa cho cô mỗi khi cô cảm thấy khó chịu.
Sẽ không mua những đồ ăn tinh tế từ khách sạn năm sao mang đến đây cho cô ăn.
………………………
Khi đã trở thành thói quen, con người sẽ sinh ra tính ỷ lại.
Cô có thói quen dính lấy anh, một ngày anh không xuất hiện toàn thân cô sẽ cảm thấy không thoải mái, tâm trạng trở nên nóng nảy.
“Mình đã để ý đến anh ra như vậy sao?” Vương Giai Tuệ đột nhiên ngồi dậy, vò đầu mình, tim đập mạnh, loạn nhịp, tự lầm bầm:”Hay là do anh ta đã trở thành thói quen của mình?”
Cứ nghĩ đến việc Cố Nhiên sẽ không xuất hiện nữa, cô liền tức giận chu miệng:”Cái thể loại người gì vật? Nói đến là đến, nói biến mất liền biến mất! Anh cứ nói thẳng ra đó là sinh nhật của anh, tôi làm sao có thể không mua quà cho anh chứ? Hẹp hòi!”
Ngay khi cô đang tức giận vì không thấy bóng dáng Cố Nhiên thì bên ngoài truyền đến tiêng gõ cửa hơi do dự.
Vương Giai Tuệ lập tức nhảy dựng lên, không để ý chân còn chưa khỏi mà hưng phấn vọt ra cửa.
Đến tìm cô, không phải Ninh Hạo thì chính là Cố Nhiên, không có ai khác.
Cô mở cửa có chút vội vàng, nhìn thấy Cố Nhiên nghiêng mình dựa vào khung cửa, quơ quơ túi đồ trong tay trước mặt cô.
“Anh đến đây làm gì?” Vương Giai Tuệ bất mãn trừng mắt nhìn Cố Nhiên.
“Đồ ăn hôm nay nhiều quá, một mình anh không ăn hết.” Giọng Cố Nhiên đều đều, lướt qua Vương Giai Tuệ đi vào trong.
“Anh nghĩ tôi là nơi tiếp nhận thức ăn thừa à?” Vương Giai Tuệ trừng mắt nhìn lưng Cố Nhiên, buồn bực kháng nghị.
“Đồ này so với đồ thừa còn ngon hơn!” Cố Nhiên không kiềm chế được cười nói.
Vương Giai Tuệ bị nụ cười có thể khiến cho người ta bị điện giật chết làm cho cứng người lại một chút. Cô vuốt ngực, cố gắng trấn áp cảm xúc:”Người tình nguyện ăn cơm với anh có bao nhiêu, anh lại chạy đến đây tìm tôi làm gì?”
Cố Nhiên đặt đồ lên bàn, bất đắc dĩ bĩu môi:”Chỉ là cùng với anh ăn một bữa cơm. Ăn xong anh sẽ đi ngay, tuyệt đối không làm phiền em.”
Với một Cố Nhiên thế này Vương Giai Tuệ có chút không quen, ngượng ngùng nói:”Nói cho cùng tự mình cũng cảm thấy đáng thương. Phụ nữ của anh có thể sếp một hàng dài đến tận B thị.”
“Vương Giai Tuê, rốt cuộc em vẫn chán ghét anh, vẫn để ý đến quá khứ của anh?” Cố Nhiên nhăn mặt nhìn Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ không nói gì, ngồi vào bàn ăn, chủ động mở ra hộp cơm duy nhất, trút đồ ăn ra đĩa, rồi bắt đầu ăn.
“Cơm trưa là anh mua!” Cố Nhiên lập tức khôi phục tính tình hoạt bát, bắt đầu gắp đồ ăn cho Vương Giai Tuệ.
“Vì tôi là người tiêu hóa đống đồ ăn này cho anh, cho nên quyết định thế nào là quyền của tôi!” Vương Giai Tuệ cầm đũa gõ bàn tay tay của Cố Nhiên, nghiêm mặt nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.