Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 904: Chúng tôi đều hiểu
Tứ thục
10/05/2017
Editor: Quỷ Quỷ
“Khiết Nghi, Tưởng Bình sẽ không trách cô đâu. Cô chỉ là một câu nói bâng quơ, anh ấy lại tự sát thật là vì sự áy náy với cô. Có lẽ cô không biết, vào cái ngày mà anh ấy tự sát, anh ấy đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng trong khi đang trị liệu. Anh ấy không chịu nổi sự cắn rứt của lương tâm nên mới tự sát. Cô không cần tự trách quá. Chúng ta chưa từng sai, là vận mệnh trêu đùa con người!” Cố Hoài Lễ vỗ nhẹ lưng bà Tưởng, vừa khuyên nhủ.
“Bác gái, ba cháu nói rất đúng. Chúng ta chưa từng sai, là do trò đùa số mệnh.” Cố Mạc vô cùng đồng ý với lời nói của ba, cũng khuyên can thành khẩn.
“Tưởng Bình sẽ không hận tôi sao?” Bà Tưởng dương hai mắt đẫm lệ, không dám tin nhìn Cố Mạc.
“Bác trai làm sao có thể hận bác? Bác ây chỉ tự trách mình đã nhất thời hồ đồ.” Cố Mạc nhanh chóng lắc đầu.
“Tưởng Bình không hận tôi! Tưởng Bình không hận tôi! Ông ấy thực sự không hận tôi?” Bà Tưởng kích động nắm chặt lấy áo Cố Hoài Lễ, cười như điên.
“Sẽ không.” Cố Hoài Lễ trịnh trọng gật đầu.
“Thật tốt quá! Tưởng Bình không hận tôi…ông ấy không….hận tôi….” Cơ thể bà Tưởn mềm nhũn, té xỉ trong lòng Cố Hoài Lễ.
“Lý Nham, con mau bế bà Tưởng lên xe.” Tôn Kiên đi tới, bình tĩnh phân phó. “Nơi này âm khí rất nặng.”
Lý Nham nghe lời, bế bà Tưởng từ trong tay Cố Hoài Lễ, đi tới chiếc Maybach đang đỗ ở ven đường.
“Tìm thấy bà Tưởng rồi, hai con cũng mau tìm chỗ mà rửa sạch miệng vết thương đi. Nhất là Tiểu Mạc!” Tôn Kiên nghiêm nghị nói.
“Để con bảo Cố Tương đưa Tiếu Nhiễm về nhà họ Tưởng chờ. Con bé nói nó có mang theo hòm thuốc.” Cố Mạc nói xong, liền đi đầu về phía chiếc Maybach.
“Đúng lúc để Lý Nham khâu vết thương giúp con.” Tôn Kiên cười cười.
“Cứ nói ra là cậu có con rể tốt đi! Chúng ta đều hiểu mà.” Cố Hoài Lễ cười chế trêu chọc Tôn Kiên.
“Nếu không có con rể của em, hôm nay còn không biết sẽ có bao nhiêu người bị thương.” Tôn Kiên kiêu hãnh nói.
“Phải! Phải cảm ơn cậu ấy!” Cố Hoài Lễ nở nụ cười.
………………….
Lúc bà Tưởng tỉnh lại, xe đã dừng trước cửa lớn nhà họ Tưởng.
Bà mờ mịt quay đầu, nhìn thoáng qua người trong xe.
“Về nhà rồi. Xuống xe đi.” Cố Hoài Lễ dẫn đầu đi xuống, vòng qua bên kia mở cửa xe giúp bà Tưởng.
Bà Tưởng xuống xe xong, chỉnh lại quần áo, nói với mọi người:”Mấy người về đi!”
“Để chúng tôi đưa cô vào nhà.” Cố Hoài Lễ đỡ lấy bà Tưởng.
Bà Tưởng nhìn Cố Hoài Lễ bằng ánh mắt quái dị, liền cưới đặt tay vào trong tay Cố Hoài Lễ.
“Cậu, để cháu.” Lý Nham sau khi nhân ra ám chỉ của ba vợ, lập tức đi tới.
Tôn Kiên vừa lòng nở nụ cười.
Đứa con rể này thật ra rất thông minh.
Tiếu Nhiễm nghe thấy tiếng phanh xe thì biết ngay đám Cố Mac đã trở lại. Lập tức túm lấy Cố Tương chạy ra ngoài. Lúc cô nhìn thấy bà Tưởng vẻ mặt cô đơn nhưng cũng bình thường thì thở phào một cái. Lại nhìn thấy Cố Mạc tóc rối bù, vô cùng chật vật, thì sống mũi cay cay liền chạt đến:”Cố Mạc!”
“Anh không sao. Đừng khóc!” Cố Mạc nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiếu Nhiễm, nhẹ giọng dỗ dành.
“Tiếu Tương, hòm thuốc đâu? Anh cháu bị chảy nhiều máu.” Tôn Kiên lớn tiếng hỏi Cố Tương đang chạy đến.
“Ở trong phòng! Cháu đi lấy!” Cố Tương chỉ chỉ vào bên trong nhà, kích động nói.
“Cùng vào nhà thôi! Đưa anh và ba cháy đi xử lý vết thương, rồi chúng ta về nhà.” Tôn Kiên nói xong liền vào biệt thự.
Bởi vì sự việc lúc đó quá đốt ngột, Cố Mạc không mặc áo khoác liền chạy đi đuổi theo bà Tưởng, cho nên tay áo lên đã bị máu nhuộm đỏ.
“Khiết Nghi, Tưởng Bình sẽ không trách cô đâu. Cô chỉ là một câu nói bâng quơ, anh ấy lại tự sát thật là vì sự áy náy với cô. Có lẽ cô không biết, vào cái ngày mà anh ấy tự sát, anh ấy đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng trong khi đang trị liệu. Anh ấy không chịu nổi sự cắn rứt của lương tâm nên mới tự sát. Cô không cần tự trách quá. Chúng ta chưa từng sai, là vận mệnh trêu đùa con người!” Cố Hoài Lễ vỗ nhẹ lưng bà Tưởng, vừa khuyên nhủ.
“Bác gái, ba cháu nói rất đúng. Chúng ta chưa từng sai, là do trò đùa số mệnh.” Cố Mạc vô cùng đồng ý với lời nói của ba, cũng khuyên can thành khẩn.
“Tưởng Bình sẽ không hận tôi sao?” Bà Tưởng dương hai mắt đẫm lệ, không dám tin nhìn Cố Mạc.
“Bác trai làm sao có thể hận bác? Bác ây chỉ tự trách mình đã nhất thời hồ đồ.” Cố Mạc nhanh chóng lắc đầu.
“Tưởng Bình không hận tôi! Tưởng Bình không hận tôi! Ông ấy thực sự không hận tôi?” Bà Tưởng kích động nắm chặt lấy áo Cố Hoài Lễ, cười như điên.
“Sẽ không.” Cố Hoài Lễ trịnh trọng gật đầu.
“Thật tốt quá! Tưởng Bình không hận tôi…ông ấy không….hận tôi….” Cơ thể bà Tưởn mềm nhũn, té xỉ trong lòng Cố Hoài Lễ.
“Lý Nham, con mau bế bà Tưởng lên xe.” Tôn Kiên đi tới, bình tĩnh phân phó. “Nơi này âm khí rất nặng.”
Lý Nham nghe lời, bế bà Tưởng từ trong tay Cố Hoài Lễ, đi tới chiếc Maybach đang đỗ ở ven đường.
“Tìm thấy bà Tưởng rồi, hai con cũng mau tìm chỗ mà rửa sạch miệng vết thương đi. Nhất là Tiểu Mạc!” Tôn Kiên nghiêm nghị nói.
“Để con bảo Cố Tương đưa Tiếu Nhiễm về nhà họ Tưởng chờ. Con bé nói nó có mang theo hòm thuốc.” Cố Mạc nói xong, liền đi đầu về phía chiếc Maybach.
“Đúng lúc để Lý Nham khâu vết thương giúp con.” Tôn Kiên cười cười.
“Cứ nói ra là cậu có con rể tốt đi! Chúng ta đều hiểu mà.” Cố Hoài Lễ cười chế trêu chọc Tôn Kiên.
“Nếu không có con rể của em, hôm nay còn không biết sẽ có bao nhiêu người bị thương.” Tôn Kiên kiêu hãnh nói.
“Phải! Phải cảm ơn cậu ấy!” Cố Hoài Lễ nở nụ cười.
………………….
Lúc bà Tưởng tỉnh lại, xe đã dừng trước cửa lớn nhà họ Tưởng.
Bà mờ mịt quay đầu, nhìn thoáng qua người trong xe.
“Về nhà rồi. Xuống xe đi.” Cố Hoài Lễ dẫn đầu đi xuống, vòng qua bên kia mở cửa xe giúp bà Tưởng.
Bà Tưởng xuống xe xong, chỉnh lại quần áo, nói với mọi người:”Mấy người về đi!”
“Để chúng tôi đưa cô vào nhà.” Cố Hoài Lễ đỡ lấy bà Tưởng.
Bà Tưởng nhìn Cố Hoài Lễ bằng ánh mắt quái dị, liền cưới đặt tay vào trong tay Cố Hoài Lễ.
“Cậu, để cháu.” Lý Nham sau khi nhân ra ám chỉ của ba vợ, lập tức đi tới.
Tôn Kiên vừa lòng nở nụ cười.
Đứa con rể này thật ra rất thông minh.
Tiếu Nhiễm nghe thấy tiếng phanh xe thì biết ngay đám Cố Mac đã trở lại. Lập tức túm lấy Cố Tương chạy ra ngoài. Lúc cô nhìn thấy bà Tưởng vẻ mặt cô đơn nhưng cũng bình thường thì thở phào một cái. Lại nhìn thấy Cố Mạc tóc rối bù, vô cùng chật vật, thì sống mũi cay cay liền chạt đến:”Cố Mạc!”
“Anh không sao. Đừng khóc!” Cố Mạc nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiếu Nhiễm, nhẹ giọng dỗ dành.
“Tiếu Tương, hòm thuốc đâu? Anh cháu bị chảy nhiều máu.” Tôn Kiên lớn tiếng hỏi Cố Tương đang chạy đến.
“Ở trong phòng! Cháu đi lấy!” Cố Tương chỉ chỉ vào bên trong nhà, kích động nói.
“Cùng vào nhà thôi! Đưa anh và ba cháy đi xử lý vết thương, rồi chúng ta về nhà.” Tôn Kiên nói xong liền vào biệt thự.
Bởi vì sự việc lúc đó quá đốt ngột, Cố Mạc không mặc áo khoác liền chạy đi đuổi theo bà Tưởng, cho nên tay áo lên đã bị máu nhuộm đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.