Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1470
Tứ thục
02/06/2019
Editor: Chi Misaki
Vương Giai Tuệ ở trong phòng bếp nấu ăn khuya, nghe được tiếng mở cửa.
"Mẹ em về rồi." Vương Giai Tuệ tắt bếp, nói với Cố Nhiên.
"Mẹ vợ về, anh phải thể hiện cho thật tốt mới được." Cố Nhiên chuẩn bị ba đôi bát đũa, đặt lên mâm bưng ra ngoài.
"Cố Nhiên đến?" Lý Á Lệ nhìn thấy Cố Nhiên, liền cười hỏi.
"Giai Tuệ nấu đồ ăn khuya, mẹ cùng ngồi ăn đi ạ." Cố Nhiên vô cùng nhiệt tình mời.
Nhìn thấy trong mâm đầy đồ ăn, Lý Á Lệ lộ ra nụ cười ngượng nghịu: "Cái kia... Mẹ... Mẹ không quá đói. Các con cứ ăn trước đi."
Vương Giai Tuệ cười nhảy đến trước mặt Lý Á Lệ, ôm cánh tay của bà, xấu xa cười hỏi: "Thành thật nói cho con biết, mẹ là không đói hay đã cùng người ta ăn cơm bên ngoài rồi?"
"Con... Cái con bé này!" Lý Á Lệ xấu hổ cườ nói.
"Mẹ trở về trễ như vậy, có phải hay không cùng... Ừm hử?" Vương Giai Tuệ xấu xa nhìn mẹ mình.
"Con... Con... Con..." Lý Á Lệ lập tức đỏ bừng mặt lên.
Từ khi bà ly hôn vẫn luôn độc thân, tuy có người theo đuổi, nhưng bà cũng chưa từng động tâm qua.
"Con con con... Mẹ không nói con cũng đoán ra được." Vương Giai Tuệ cười trêu trọc mẹ mình, "Có phải mẹ đang cùng trưởng phòng Lưu hẹn hò hay không?"
Lý Á Lệ nghẹn đến ho khan: "Con... Con..."
"Mẹ vợ, anh con nói, trưởng phòng Lưu là người có thể phó thác được." Cố Nhiên không kềm chế được cười nói.
"Các con như thế nào..." Lý Á Lệ xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Bà cho rằng mình vẫn luôn giữ được bí mật này, không nghĩ tới bọn nhỏ đều đã biết rõ.
"Tự nhiên là có người nhìn thấy." Vương Giai Tuệ kéo mẹ mình đến trên ghế sofa, thật lòng nói, "Mẹ, con vạn lần đồng ý mẹ đi tìm mùa xuân thứ hai cho mình. Mẹ cũng nhanh chóng gả mình đi thôi!"
"Con không phản đối?" Lý Á Lệ có chút kinh ngạc.
Mẹ con hai người đã sống nương tựa lẫn nhau mười mấy năm, bà cho rằng Giai Tuệ sẽ kháng cự việc bà tái hôn.
"Con vì sao lại phản đối? Rốt cục cũng có người đàn ông có mắt nhìn thấy mẹ con, con cao hứng còn không kịp a!" Vương Giai Tuệ kiêu ngạo cười nói.
"Kỳ thật... Chúng ta cũng mới... Vừa mới bắt đầu. Còn không có chuẩn bị cái gì." Lý Á Lệ khó xử nói.
"Có khởi đầu tốt đẹp thì mới có kết cục viên mãn. Mẹ, cố lên!" Vương Giai Tuệ cười cổ vũ mẹ mình." Con cũng muốn có thêm em trai hoặc em gái rồi."
"Nói bậy bạ gì đó? Mẹ cũng sắp bốn mươi rồi, còn sinh cái gì chứ?" Lý Á Lệ bị con gái nói đến xấu hổ đỏ bừng hai má, nhiệt độ có thể tính tới việc luộc trứng chim.
"Người ta 60 còn sinh được, mẹ còn chưa tới 40 a." Cố Nhiên đúng lúc gia nhập cuộc nói chuyện, cười nói.
"Mẹ cùng người nọ còn chưa xem bát tự, làm sao có thể đã suy xét đến việc có con." Lý Á Lệ bật cười, "Tái hôn không phải là chuyện đơn giản như vậy. Mẹ cùng chú Lưu cần phải suy xét rất nhiều chuyện."
"Mẹ, mẹ chỉ cần nghĩ xem có nên yêu chú ấy hay không thôi." Vương Giai Tuệ thật lòng nói.
Lý Á Lệ còn muốn nói gì thêm, liền nhận được điện thoại gọi tới của trưởng phòng Lưu.
Bà nhìn thoáng qua tên người gọi, lập tức đỏ mặt nói: "Mẹ đi nhận điện thoại."
"Vâng ạ!" Vương Giai Tuệ đẩy mẹ đến phòng ngủ, còn chủ động đóng cửa lại.
"Nên nói cũng đã nói, bây giờ cũng nên ăn khuya thôi." Cố Nhiên nhéo nhéo gương mặt của Vương Giai Tuệ, sủng nịch nói.
“Cũng hơi đói rồi." Vương Giai Tuệ cảm khái nói, "Mỗi lần đến nhà anh ăn cơm em đều cảm thấy áp lực như núi đè, ăn cũng không đủ no."
"Người nhà anh cũng đâu phải Mẫu Dạ Xoa, em khẩn trương cái gì?" Cố Nhiên lắc lắc đầu.
"Chỉ là cảm thấy... Em trèo cao với anh." Vương Giai Tuệ buồn bực cắn đũa.
"Em là cô gái thuần khiết bị hoa đào thối như anh dính lấy. Là anh trèo cao em mới phải." Cố Nhiên cười nói.
Vương Giai Tuệ bị Cố Nhiên đùa cho phì cười: "Hoa đào thối? Thật đúng là hình tượng."
Vương Giai Tuệ ở trong phòng bếp nấu ăn khuya, nghe được tiếng mở cửa.
"Mẹ em về rồi." Vương Giai Tuệ tắt bếp, nói với Cố Nhiên.
"Mẹ vợ về, anh phải thể hiện cho thật tốt mới được." Cố Nhiên chuẩn bị ba đôi bát đũa, đặt lên mâm bưng ra ngoài.
"Cố Nhiên đến?" Lý Á Lệ nhìn thấy Cố Nhiên, liền cười hỏi.
"Giai Tuệ nấu đồ ăn khuya, mẹ cùng ngồi ăn đi ạ." Cố Nhiên vô cùng nhiệt tình mời.
Nhìn thấy trong mâm đầy đồ ăn, Lý Á Lệ lộ ra nụ cười ngượng nghịu: "Cái kia... Mẹ... Mẹ không quá đói. Các con cứ ăn trước đi."
Vương Giai Tuệ cười nhảy đến trước mặt Lý Á Lệ, ôm cánh tay của bà, xấu xa cười hỏi: "Thành thật nói cho con biết, mẹ là không đói hay đã cùng người ta ăn cơm bên ngoài rồi?"
"Con... Cái con bé này!" Lý Á Lệ xấu hổ cườ nói.
"Mẹ trở về trễ như vậy, có phải hay không cùng... Ừm hử?" Vương Giai Tuệ xấu xa nhìn mẹ mình.
"Con... Con... Con..." Lý Á Lệ lập tức đỏ bừng mặt lên.
Từ khi bà ly hôn vẫn luôn độc thân, tuy có người theo đuổi, nhưng bà cũng chưa từng động tâm qua.
"Con con con... Mẹ không nói con cũng đoán ra được." Vương Giai Tuệ cười trêu trọc mẹ mình, "Có phải mẹ đang cùng trưởng phòng Lưu hẹn hò hay không?"
Lý Á Lệ nghẹn đến ho khan: "Con... Con..."
"Mẹ vợ, anh con nói, trưởng phòng Lưu là người có thể phó thác được." Cố Nhiên không kềm chế được cười nói.
"Các con như thế nào..." Lý Á Lệ xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Bà cho rằng mình vẫn luôn giữ được bí mật này, không nghĩ tới bọn nhỏ đều đã biết rõ.
"Tự nhiên là có người nhìn thấy." Vương Giai Tuệ kéo mẹ mình đến trên ghế sofa, thật lòng nói, "Mẹ, con vạn lần đồng ý mẹ đi tìm mùa xuân thứ hai cho mình. Mẹ cũng nhanh chóng gả mình đi thôi!"
"Con không phản đối?" Lý Á Lệ có chút kinh ngạc.
Mẹ con hai người đã sống nương tựa lẫn nhau mười mấy năm, bà cho rằng Giai Tuệ sẽ kháng cự việc bà tái hôn.
"Con vì sao lại phản đối? Rốt cục cũng có người đàn ông có mắt nhìn thấy mẹ con, con cao hứng còn không kịp a!" Vương Giai Tuệ kiêu ngạo cười nói.
"Kỳ thật... Chúng ta cũng mới... Vừa mới bắt đầu. Còn không có chuẩn bị cái gì." Lý Á Lệ khó xử nói.
"Có khởi đầu tốt đẹp thì mới có kết cục viên mãn. Mẹ, cố lên!" Vương Giai Tuệ cười cổ vũ mẹ mình." Con cũng muốn có thêm em trai hoặc em gái rồi."
"Nói bậy bạ gì đó? Mẹ cũng sắp bốn mươi rồi, còn sinh cái gì chứ?" Lý Á Lệ bị con gái nói đến xấu hổ đỏ bừng hai má, nhiệt độ có thể tính tới việc luộc trứng chim.
"Người ta 60 còn sinh được, mẹ còn chưa tới 40 a." Cố Nhiên đúng lúc gia nhập cuộc nói chuyện, cười nói.
"Mẹ cùng người nọ còn chưa xem bát tự, làm sao có thể đã suy xét đến việc có con." Lý Á Lệ bật cười, "Tái hôn không phải là chuyện đơn giản như vậy. Mẹ cùng chú Lưu cần phải suy xét rất nhiều chuyện."
"Mẹ, mẹ chỉ cần nghĩ xem có nên yêu chú ấy hay không thôi." Vương Giai Tuệ thật lòng nói.
Lý Á Lệ còn muốn nói gì thêm, liền nhận được điện thoại gọi tới của trưởng phòng Lưu.
Bà nhìn thoáng qua tên người gọi, lập tức đỏ mặt nói: "Mẹ đi nhận điện thoại."
"Vâng ạ!" Vương Giai Tuệ đẩy mẹ đến phòng ngủ, còn chủ động đóng cửa lại.
"Nên nói cũng đã nói, bây giờ cũng nên ăn khuya thôi." Cố Nhiên nhéo nhéo gương mặt của Vương Giai Tuệ, sủng nịch nói.
“Cũng hơi đói rồi." Vương Giai Tuệ cảm khái nói, "Mỗi lần đến nhà anh ăn cơm em đều cảm thấy áp lực như núi đè, ăn cũng không đủ no."
"Người nhà anh cũng đâu phải Mẫu Dạ Xoa, em khẩn trương cái gì?" Cố Nhiên lắc lắc đầu.
"Chỉ là cảm thấy... Em trèo cao với anh." Vương Giai Tuệ buồn bực cắn đũa.
"Em là cô gái thuần khiết bị hoa đào thối như anh dính lấy. Là anh trèo cao em mới phải." Cố Nhiên cười nói.
Vương Giai Tuệ bị Cố Nhiên đùa cho phì cười: "Hoa đào thối? Thật đúng là hình tượng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.