Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 88: Hạnh phúc 0.01
Tứ thục
08/11/2016
Cố Mạc đẩy xe mua hàng đi mấy vòng quanh Đại Quyển, mua một đống socola, khoai tây lát, cocacola…Mấy thứ đồ ăn này trong mắt anh chính là những thức ăn không hề tốt cho sức khỏe, sau đó đẩy xe đi tính tiền. Khi xếp từng món đồ lên trên bàn thu ngân, Cố Mạc mới chú ý tới một số thứ. Anh lại đẩy xe hàng ra sau, nghiêm túc nhìn các món hàng trước mặt.
Vị dâu tây?
Vị chuối?
Vị mâm xôi xanh?
Mấy thứ này cũng chia ra làm nhiều hương vị sao?
Nên chọn loại nào bây giờ?
Đang lúc anh do dự thì Cố Nhiên đột nhiên xuất hiện phía sau lưng anh, vỗ mạnh bờ vai anh.
“Anh, hôm này anh lại rảnh rỗi có nhã hứng dạo siêu thị sao?”
Khuôn mặt Cố Mạc có chút đỏ ửng:”Mua chút đồ ăn vặt”. Anh có chút ngượng ngùng nói thêm “Mua cho Tiếu Nhiễm. Thư ký nói các cô gái trẻ đều thích ăn những thứ này.”
“Vậy anh còn đứng ở đây nghiên cứu cái gì?” Cố Nhiên cười gian hỏi.
“Tiếu Nhiễm…vẫn đang học cấp ba…” Cố Mạc có chút xấu hổ.
Cố Nhiên hiểu ra liền nở nụ cười:”Em hiểu rôi! Em hiểu rồi! Phải xử trí thật tốt!”
Anh đi qua vài gian hàng lấy một cái hộp màu trắng đưa cho Cố Mạc:”Anh, loại Hạnh phúc 0.01 này không tồi, em vừa dùng tối qua thực sự rất vừa lòng. Anh đem về nhà nghiên cứu kỹ càng với chị dâu”.
Cố Mạc ho mạnh một tiếng, nhận lấy “áo mưa” liền ngượng ngùng đi tính tiền.
“Anh, anh đã ba mươi tuổi rồi, da mặt đừng đừng nên mỏng như vậy”. Nếu không phải đang ở siêu thị, Cố Nhiên thật muốn cười thật to. Bộ dáng xấu hổ của anh trai anh bây giờ trông thẹn thùng giống nam sinh cấp ba, bị người ta nhìn thì ngượng ngùng. Rốt cuộc anh đã trải qua bao nhiêu năm mà không có phụ nữ vậy?
“Lắm miệng!” Cố Mạc nói xong, xách một túi ni lông to đồ ăn vặt đi ra ngoài, không thèm để ý Cố Nhiên trêu chọc.
Cố Nhiên thấy anh trai đi không thèm quay đầu, liền thu lại tâm trạng vui đùa, cầm bao đưa cho nhân viên thu ngân:”Tính tiền!”
Cố Mạc lái xe đến cửa bệnh viện, liền bấm điện thoại gọi TIếu Nhiễm:”Đã phẫu thuật xong chưa?”
“Rồi ạ! Cha em được đưa vào trung tâm giám sát, bệnh viện không cho người nhà vào thăm, đuổi nhà em ra ngoài” Tiếu Nhiễm vừa bánh kẹp vị cá, vừa trả lời.
Ninh Hạo nhìn thấy bộ dáng ăn uống ngấu nghiến của cô, biết được là cô thực sự rất đói. Anh rút giấy ăn, giúp Tiếu Nhiễm lau tay:”Ngón tay nào cũng dính dầu mỡ, lau sạch rồi hẵng nghe điện thoại”.
“Lớp trưởng, cậu có bệnh ưa sạch!” Tiếu Nhiễm buồn cười nhìn Ninh Hạo.
Ninh Hạo xấu hổ gật đầu.
“Em đang ở đâu?” Cố Mạc nghe thấy giọng của Ninh Hạo, sắc mặt vừa như trời cuối thu ấm áp biến thánh trời đông giá rét, lớn tiếng hỏi.
“Ăn cơm.” Tiếu Nhiễm đánh trống lảng, trưng vẻ mặt “anh làm gì được tôi?”.
“Ở đâu?!” Lần này thanh âm của Cố Mạc tăng lên, thập phần giá lạnh.
“McDonald. Ngay đối diện bệnh viện.” TIếu Nhiễm nhìn qua cửa kính trong suốt nhìn thấy chiếc xe hiệu Maybach của Cố Mạc. Anh ta thực sự đến đón cô. Trong cô có một cảm giác không hiểu được, là cảm động sao?
“Đi ra!” Cố Mạc lạnh lùng ra lệnh.
“Chưa ăn no.” Tiếu Nhiễm một chút cũng không sợ sự tức giận của Cố Mạc, tiếp tục khiêu khích anh.
“Cho em 10 phút! Mười phút ra còn không ra tôi sẽ xông vào lôi em đi đấy!”
“Được rồi.” Tiếu Nhiễm để điện thoại xuống,cảm thấy có lỗi với Trữ Hạo,”Lớp trưởng, Cố Mạc đến đón tớ.”
Ninh Hạo lấy khăn giấy giúp TIếu Nhiễm lau khô khóe miệng, rồi mới thoải mái cười nói :”ĐI đi.”
Tiếu Nhiễm đứng dậy, cầm túi xách của mình đi ra khỏi McDonald, xa xa nhìn thấy Cố Mạc đang tựa vào xe, ánh mặt lạnh băng nhìn mình chằm chằm.
Cô nghiêm mặt ngồi vào trong xe, dọc đường không thèm để ý đến Cố Mạc.
Cố Mạc đem túi ni lông to chứa đồ ăn vặt đưa cho TIếu Nhiễm.
“Cho em?” TIếu Nhiễm khó hiểu nhìn vào bên trong,”Woa! Socola! Làm sao anh lại biết em thích loại socola này?
“Em có nói mớ”. Cố Mạc nhìn về phía tước không chớp mắt nói.
“A? Hạnh phúc 0.01? Là cái gì? Có thể ăn được sao?” Tiếu Nhiễm cầm lấy cái hộp màu trắng hỏi Cố Mạc.
Cố Mạc mặt không biến sắc nói:”Thuốc tránh thai!”
Vị dâu tây?
Vị chuối?
Vị mâm xôi xanh?
Mấy thứ này cũng chia ra làm nhiều hương vị sao?
Nên chọn loại nào bây giờ?
Đang lúc anh do dự thì Cố Nhiên đột nhiên xuất hiện phía sau lưng anh, vỗ mạnh bờ vai anh.
“Anh, hôm này anh lại rảnh rỗi có nhã hứng dạo siêu thị sao?”
Khuôn mặt Cố Mạc có chút đỏ ửng:”Mua chút đồ ăn vặt”. Anh có chút ngượng ngùng nói thêm “Mua cho Tiếu Nhiễm. Thư ký nói các cô gái trẻ đều thích ăn những thứ này.”
“Vậy anh còn đứng ở đây nghiên cứu cái gì?” Cố Nhiên cười gian hỏi.
“Tiếu Nhiễm…vẫn đang học cấp ba…” Cố Mạc có chút xấu hổ.
Cố Nhiên hiểu ra liền nở nụ cười:”Em hiểu rôi! Em hiểu rồi! Phải xử trí thật tốt!”
Anh đi qua vài gian hàng lấy một cái hộp màu trắng đưa cho Cố Mạc:”Anh, loại Hạnh phúc 0.01 này không tồi, em vừa dùng tối qua thực sự rất vừa lòng. Anh đem về nhà nghiên cứu kỹ càng với chị dâu”.
Cố Mạc ho mạnh một tiếng, nhận lấy “áo mưa” liền ngượng ngùng đi tính tiền.
“Anh, anh đã ba mươi tuổi rồi, da mặt đừng đừng nên mỏng như vậy”. Nếu không phải đang ở siêu thị, Cố Nhiên thật muốn cười thật to. Bộ dáng xấu hổ của anh trai anh bây giờ trông thẹn thùng giống nam sinh cấp ba, bị người ta nhìn thì ngượng ngùng. Rốt cuộc anh đã trải qua bao nhiêu năm mà không có phụ nữ vậy?
“Lắm miệng!” Cố Mạc nói xong, xách một túi ni lông to đồ ăn vặt đi ra ngoài, không thèm để ý Cố Nhiên trêu chọc.
Cố Nhiên thấy anh trai đi không thèm quay đầu, liền thu lại tâm trạng vui đùa, cầm bao đưa cho nhân viên thu ngân:”Tính tiền!”
Cố Mạc lái xe đến cửa bệnh viện, liền bấm điện thoại gọi TIếu Nhiễm:”Đã phẫu thuật xong chưa?”
“Rồi ạ! Cha em được đưa vào trung tâm giám sát, bệnh viện không cho người nhà vào thăm, đuổi nhà em ra ngoài” Tiếu Nhiễm vừa bánh kẹp vị cá, vừa trả lời.
Ninh Hạo nhìn thấy bộ dáng ăn uống ngấu nghiến của cô, biết được là cô thực sự rất đói. Anh rút giấy ăn, giúp Tiếu Nhiễm lau tay:”Ngón tay nào cũng dính dầu mỡ, lau sạch rồi hẵng nghe điện thoại”.
“Lớp trưởng, cậu có bệnh ưa sạch!” Tiếu Nhiễm buồn cười nhìn Ninh Hạo.
Ninh Hạo xấu hổ gật đầu.
“Em đang ở đâu?” Cố Mạc nghe thấy giọng của Ninh Hạo, sắc mặt vừa như trời cuối thu ấm áp biến thánh trời đông giá rét, lớn tiếng hỏi.
“Ăn cơm.” Tiếu Nhiễm đánh trống lảng, trưng vẻ mặt “anh làm gì được tôi?”.
“Ở đâu?!” Lần này thanh âm của Cố Mạc tăng lên, thập phần giá lạnh.
“McDonald. Ngay đối diện bệnh viện.” TIếu Nhiễm nhìn qua cửa kính trong suốt nhìn thấy chiếc xe hiệu Maybach của Cố Mạc. Anh ta thực sự đến đón cô. Trong cô có một cảm giác không hiểu được, là cảm động sao?
“Đi ra!” Cố Mạc lạnh lùng ra lệnh.
“Chưa ăn no.” Tiếu Nhiễm một chút cũng không sợ sự tức giận của Cố Mạc, tiếp tục khiêu khích anh.
“Cho em 10 phút! Mười phút ra còn không ra tôi sẽ xông vào lôi em đi đấy!”
“Được rồi.” Tiếu Nhiễm để điện thoại xuống,cảm thấy có lỗi với Trữ Hạo,”Lớp trưởng, Cố Mạc đến đón tớ.”
Ninh Hạo lấy khăn giấy giúp TIếu Nhiễm lau khô khóe miệng, rồi mới thoải mái cười nói :”ĐI đi.”
Tiếu Nhiễm đứng dậy, cầm túi xách của mình đi ra khỏi McDonald, xa xa nhìn thấy Cố Mạc đang tựa vào xe, ánh mặt lạnh băng nhìn mình chằm chằm.
Cô nghiêm mặt ngồi vào trong xe, dọc đường không thèm để ý đến Cố Mạc.
Cố Mạc đem túi ni lông to chứa đồ ăn vặt đưa cho TIếu Nhiễm.
“Cho em?” TIếu Nhiễm khó hiểu nhìn vào bên trong,”Woa! Socola! Làm sao anh lại biết em thích loại socola này?
“Em có nói mớ”. Cố Mạc nhìn về phía tước không chớp mắt nói.
“A? Hạnh phúc 0.01? Là cái gì? Có thể ăn được sao?” Tiếu Nhiễm cầm lấy cái hộp màu trắng hỏi Cố Mạc.
Cố Mạc mặt không biến sắc nói:”Thuốc tránh thai!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.