Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 716: Hương không thơm
Tứ thục
16/03/2017
Editor: Xẩm Xẩm
“Ài, ông đã không ăn gì cả ngày. Cháu sợ đồ ăn bệnh viện không tốt, liền đặc biệt về nhà đào củ dã, lại giết gà mẹ, ninh hầm một nồi canh gà.” Bác Ngạn thương tâm nói: “Cho dù không ăn được thịt, uống nước canh cũng được.”
“Mợ Đường, để cháu đút cho ông ngoại.” Tiếu Nhiễm nhận canh gà, thật sự nói.
“Cháu được không?” Bác Ngạn nhìn tay Tiếu Nhiễm trắng nõn như ngọc, lo lắng hỏi. Bà biết điều kiện Tiếu gia rất tốt, Tiếu Bằng Trình có công ty dược ở thành phố A, cho nên sợ cô được nuông chiều từ bé, hẳn không biết hầu hạ người bệnh.
“Lúc ba cháu sinh bệnh nằm viện, đều là cháu đút cho ông ấy. Cháu nghĩ ông ngoại nhìn thấy cháu, tâm tình sẽ tốt hơn, có thể ăn này nọ.” Tiếu Nhiễm cố gắng nghĩ về mặt tốt.
“Có đạo lý.” Bác NGạn tràn ngập phong sương liền tươi cười.
Ngay lúc người một nhà đang ôn chuyện, rốt cuộc bác sĩ đi ra từ trong phòng bệnh, ông đẩy mắt kính, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tình hinh của người bệnh không tốt lắm, các người đừng làm ông ấy kích động.”
“Bác sĩ, chúng ta có thể cho ông ấy ăn gì không?” A Khố thân thiết hỏi han.
“Nếu ông ấy có thể nuốt trôi...” Bác sĩ nói xong, khe khẽ thở dài.
“Cảm ơn bác sĩ, chúng ta có thể đi vào được chưa?” Tiếu Nhiễm nghe ra ý tứ trong lời bác sĩ, đỏ vành mắt nói.
“Có thể, chỉ cần không gây tiếng động lớn, tận lực giữ bình tĩnh.”
Bác sĩ nói xong, liền xoay người rời đi.
Tiếu Nhiễm mang theo bình giữ nhiệt đẩy cửa phòng bệnh ra, nhẹ nhàng đi vào: “Ông ngoại, người xem này, mợ Đường hầm canh gà cho ông, nghe nói đã lấy cả một căn tân, siêu dinh dưỡng.”
“Là sao?” Ông cười hỏi.
“Cháu đút cho oong1” Tiếu Nhiễm lập tức ngồi đến ghế dựa bên cạnh giường, lấy một chén nhỏ canh gà, chuyển tới trước mặt ông, cười nói: “Ông có thấy thơm không.”
“Thơm!” Ông cười gật đầu.
“Thế ăn một ngụm nhỏ có được không.” Tiếu Nhiễm cười khẽ trả lời.
“Được.” Ông nhìn Tiếu Nhiễm, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Tiếu Nhiễm múc một muỗng canh gà, đút đến bên miệng ông.
Ông chỉ uống một hớp nhỏ canh suông, liền lộ ra ý nghĩ muốn phun ra.
Tiếu Nhiễm khẩn trương rút khăn giấy lau miệng cho ông: “Ông nói, cháu nghe ba nói ông là một lão thợ săn có kinh nghiệm phong phú. Ông nhất định phải bồi dưỡng sức khỏe cho tốt, về trong núi còn dạy Tiếu Nhiễm săn thú.”
“Được, ông dạy!” Ông cố nén mong muốn nôn ra, cứng rắn uống xong non nửa bát canh gà.
Bác NGạn nhìn thấy rốt cuộc ông cũng đồng ý ăn gì đó, thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu liếc mắt nhìn chồng một cái.
A Khố vui mừng gật đầu một cái.
Ông để cho Trác lIệt bay đến thành phố A để mang Tiếu Nhiễm đến đây là một quyết định chính xác. Chú nhìn thấy cháu gái, tâm tình quả nhiên chuyển biến tốt hơn.
Nghe nói cảm xúc có thể ảnh hưởng đến bệnh ung thư, hi vọng chú có thể khỏe trở lại.
Người già dựa đầu vào giường, tràn ngập quyến luyến vuốt ve khuôn mặt của Tiếu Nhiễm miệng thì thào nói: “An Ba, An Ba của ba...”
“Ông ngoại, mẹ sẽ phù hộ cho ông...” Tiếu Nhiễm cười nói.
“Chờ ông... nhìn thấy mẹ cháu... sẽ nói cho mẹ cháu biết... Bằng Trình đã dạy cháu thật ngoan.” Ông vui mừng cười nói.
“Ông ngoại, hiện giờ mẹ cháu mới không muốn nhìn thấy ông, bà hi vọng ông sống lâu trăm tuổi.” Tiếu Nhiễm chu miệng, cố ý bất mãn kháng nghị: “Ông không nên suy nghĩ bậy ba, cháu cũng không để cho ông chết ddaau1”:
“Ông biết, ông phải bảo dưỡng thân thể, để còn dạy cháu gái của ông đi săn thú.”
“Lúc này mới đúng!” Tiếu Nhiễm ôm eo ông ngoại, làm nũng cười nói.
“Ài, ông đã không ăn gì cả ngày. Cháu sợ đồ ăn bệnh viện không tốt, liền đặc biệt về nhà đào củ dã, lại giết gà mẹ, ninh hầm một nồi canh gà.” Bác Ngạn thương tâm nói: “Cho dù không ăn được thịt, uống nước canh cũng được.”
“Mợ Đường, để cháu đút cho ông ngoại.” Tiếu Nhiễm nhận canh gà, thật sự nói.
“Cháu được không?” Bác Ngạn nhìn tay Tiếu Nhiễm trắng nõn như ngọc, lo lắng hỏi. Bà biết điều kiện Tiếu gia rất tốt, Tiếu Bằng Trình có công ty dược ở thành phố A, cho nên sợ cô được nuông chiều từ bé, hẳn không biết hầu hạ người bệnh.
“Lúc ba cháu sinh bệnh nằm viện, đều là cháu đút cho ông ấy. Cháu nghĩ ông ngoại nhìn thấy cháu, tâm tình sẽ tốt hơn, có thể ăn này nọ.” Tiếu Nhiễm cố gắng nghĩ về mặt tốt.
“Có đạo lý.” Bác NGạn tràn ngập phong sương liền tươi cười.
Ngay lúc người một nhà đang ôn chuyện, rốt cuộc bác sĩ đi ra từ trong phòng bệnh, ông đẩy mắt kính, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tình hinh của người bệnh không tốt lắm, các người đừng làm ông ấy kích động.”
“Bác sĩ, chúng ta có thể cho ông ấy ăn gì không?” A Khố thân thiết hỏi han.
“Nếu ông ấy có thể nuốt trôi...” Bác sĩ nói xong, khe khẽ thở dài.
“Cảm ơn bác sĩ, chúng ta có thể đi vào được chưa?” Tiếu Nhiễm nghe ra ý tứ trong lời bác sĩ, đỏ vành mắt nói.
“Có thể, chỉ cần không gây tiếng động lớn, tận lực giữ bình tĩnh.”
Bác sĩ nói xong, liền xoay người rời đi.
Tiếu Nhiễm mang theo bình giữ nhiệt đẩy cửa phòng bệnh ra, nhẹ nhàng đi vào: “Ông ngoại, người xem này, mợ Đường hầm canh gà cho ông, nghe nói đã lấy cả một căn tân, siêu dinh dưỡng.”
“Là sao?” Ông cười hỏi.
“Cháu đút cho oong1” Tiếu Nhiễm lập tức ngồi đến ghế dựa bên cạnh giường, lấy một chén nhỏ canh gà, chuyển tới trước mặt ông, cười nói: “Ông có thấy thơm không.”
“Thơm!” Ông cười gật đầu.
“Thế ăn một ngụm nhỏ có được không.” Tiếu Nhiễm cười khẽ trả lời.
“Được.” Ông nhìn Tiếu Nhiễm, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Tiếu Nhiễm múc một muỗng canh gà, đút đến bên miệng ông.
Ông chỉ uống một hớp nhỏ canh suông, liền lộ ra ý nghĩ muốn phun ra.
Tiếu Nhiễm khẩn trương rút khăn giấy lau miệng cho ông: “Ông nói, cháu nghe ba nói ông là một lão thợ săn có kinh nghiệm phong phú. Ông nhất định phải bồi dưỡng sức khỏe cho tốt, về trong núi còn dạy Tiếu Nhiễm săn thú.”
“Được, ông dạy!” Ông cố nén mong muốn nôn ra, cứng rắn uống xong non nửa bát canh gà.
Bác NGạn nhìn thấy rốt cuộc ông cũng đồng ý ăn gì đó, thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu liếc mắt nhìn chồng một cái.
A Khố vui mừng gật đầu một cái.
Ông để cho Trác lIệt bay đến thành phố A để mang Tiếu Nhiễm đến đây là một quyết định chính xác. Chú nhìn thấy cháu gái, tâm tình quả nhiên chuyển biến tốt hơn.
Nghe nói cảm xúc có thể ảnh hưởng đến bệnh ung thư, hi vọng chú có thể khỏe trở lại.
Người già dựa đầu vào giường, tràn ngập quyến luyến vuốt ve khuôn mặt của Tiếu Nhiễm miệng thì thào nói: “An Ba, An Ba của ba...”
“Ông ngoại, mẹ sẽ phù hộ cho ông...” Tiếu Nhiễm cười nói.
“Chờ ông... nhìn thấy mẹ cháu... sẽ nói cho mẹ cháu biết... Bằng Trình đã dạy cháu thật ngoan.” Ông vui mừng cười nói.
“Ông ngoại, hiện giờ mẹ cháu mới không muốn nhìn thấy ông, bà hi vọng ông sống lâu trăm tuổi.” Tiếu Nhiễm chu miệng, cố ý bất mãn kháng nghị: “Ông không nên suy nghĩ bậy ba, cháu cũng không để cho ông chết ddaau1”:
“Ông biết, ông phải bảo dưỡng thân thể, để còn dạy cháu gái của ông đi săn thú.”
“Lúc này mới đúng!” Tiếu Nhiễm ôm eo ông ngoại, làm nũng cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.