Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 549: Không có tinh thần
Tứ thục
04/02/2017
Lần đầu tiên, khi tỉnh dậy ở nhà mà trong lòng không có hơi thở quen
thuộc kia, Cố Mạc thất thần một lúc lâu. Khi anh tỉnh ngủ mới nhớ ra là
hôm qua anh đưa cô về Tiếu gia.
Anh cào tóc, đi chân trần vào nhà tắm rửa mặt.
Hôm qua mất ngủ, đến gần sáng anh mới chợp mắt một chút, cho nên anh tỉnh dậy hơi trễ.
Con người khi có một thói quen có người nào đó bên cạnh sẽ nảy sinh tính ỷ lại.
Anh phát hiện sinh hoạt thường ngày của anh đã bị Tiếu Nhiễm thâm nhập sâu. Anh có thói quen có cô bên cạnh, khi không có cô bên cạnh mình, anh giống như bị mất đi thứ gì đó cực kỳ quan trọng, mất hồn mất vía.
Cầm lấy dao cạo râu, anh thần thần nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Trong đầu lại hiện ra hình anh Tiếu Nhiễm thoa kem rồi cạo râu cho anh.
Lại nhớ cô rồi!
Anh không thể như vậy!
Nếu còn tiếp tục như thế, công việc hôm nay của anh sẽ không hoàn thành nữa.
Vì sắp xếp cho tuần trăng mật nên anh đã sắp xếp giải quyết công việc trong hai ngày này, phải hết sức tập trung mới được.
——
Đột nhiên Tiếu Nhiễm cảm thấy gió lạnh tạt vào mặt, hắt xì một cái.
"Sao lại bị cảm nhỉ?" Tiếu Nhiễm nghi ngờ hít hít mũi nói.
"Nói không chừng có người nhớ con!" Tiếu Bằng Trình nửa đùa nửa thật nói.
Tiếu Nhiễm kiêu ngạo chu miệng: "Ba, từ lúc nào ba lại thích trêu chọc con vậy?"
"Ba chắc chắn, Cố Mạc đang nhớ con!" Tiếu Bằng Trình cười to.
"Mới có một ngày mà. Nhiều ngày con không gặp ba mà Cố Nhiên cũng không hắt xì. Nếu theo suy luận của ba thì chứng tỏ ba không nhớ con sao?" Tiếu Nhiễm làm nũng kháng nghị.
"Hình như có lý!" Tiếu Bằng Trình lấy chiếc khăn tay cho Tiếu Nhiễm, "Chẳng lẽ thật sự bị cảm rồi sao? Con cầm khăn tay đi!"
——
"Cố tổng!" Lynda cười nhẹ đụng vào tay Cố Mạc. Thấy anh còn đang ngẩn người, thì đụng mạnh hơn một chút, "Cố tổng!"
Cố Mạc lấy lại tinh thần, xấu hổ ho khan một chút, bắt đầu cuộc họp: "Năm nay doanh thu so với năm trước tăng 300%. Tôi rất vui, hôm nay muốn cảm ơn mọi người, vì sự nỗ lực của mọi người mới có Mạc Y hiện tại!"
Nghe Cố Mạc chậm rãi nói, Lynda mới thở phào một hơi. Đây là hội nghị tổng kết cuối năm. Nếu có tin tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị Cố Mạc trong hội nghị cuối năm lại ngẩn người bị truyền ra nhất định sẽ khiến thị trường trứng khoán rung chuyển. Ngay lấp tức sẽ có công ty gặp khó khăn, gặp vấn đề tài chính. . . . . "
Cho nên là một công ty hàng đâu không thể có một chút nào lơ là.
Sau khi tan họp, Cố Mạc thở dài một hơi.
"Cố tổng, sao hôm nay trông anh không có chút tinh thần nào vậy?" Trịnh Húc khép lại cặp tài liệu, nghi hoặc nhìn Cố Mạc.
Lynda kinh ngạc nhìn Trịnh Húc, không ngờ anh ấy cũng nhìn ra Cố Mạc có chút không bình thường.
"Ngủ muộn, không được nghỉ ngơi đầy đủ nên hơi mất tập trung!" Cố Mạc nhéo mi tâm, cố gắng làm bản thân tỉnh táo chút.
"Có phải có liện quan đến Tiếu Nhiễm hay không? Hai người cãi nhau sao?" Lynda tò mò hỏi.
"Tối qua cô ấy ở lại Tiếu gia, chúng tôi cũng chẳng có cơ hội cãi nhau ý chứ!" Cố Mạc xua tay đuổi Lynda và Trịnh Húc, "Đi đi, đừng quan tâm tới chuyện riêng của tôi nữa!"
Lynda và Trịnh Húc mang nụ cười vẻ ‘thì ra là thế’ sau đó cầm tài liệu rời đi.
Sau khi Trịnh Húc và Lynda đã đi khỏi, Cố Mạc rút di động, si mê nhìn màn hình chờ: "Nhóc con, ngày mai thôi là sẽ không có ai tranh với anh nữa rồi!"
Hôm qua mất ngủ, đến gần sáng anh mới chợp mắt một chút, cho nên anh tỉnh dậy hơi trễ.
Con người khi có một thói quen có người nào đó bên cạnh sẽ nảy sinh tính ỷ lại.
Anh phát hiện sinh hoạt thường ngày của anh đã bị Tiếu Nhiễm thâm nhập sâu. Anh có thói quen có cô bên cạnh, khi không có cô bên cạnh mình, anh giống như bị mất đi thứ gì đó cực kỳ quan trọng, mất hồn mất vía.
Cầm lấy dao cạo râu, anh thần thần nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Trong đầu lại hiện ra hình anh Tiếu Nhiễm thoa kem rồi cạo râu cho anh.
Lại nhớ cô rồi!
Anh không thể như vậy!
Nếu còn tiếp tục như thế, công việc hôm nay của anh sẽ không hoàn thành nữa.
Vì sắp xếp cho tuần trăng mật nên anh đã sắp xếp giải quyết công việc trong hai ngày này, phải hết sức tập trung mới được.
——
Đột nhiên Tiếu Nhiễm cảm thấy gió lạnh tạt vào mặt, hắt xì một cái.
"Sao lại bị cảm nhỉ?" Tiếu Nhiễm nghi ngờ hít hít mũi nói.
"Nói không chừng có người nhớ con!" Tiếu Bằng Trình nửa đùa nửa thật nói.
Tiếu Nhiễm kiêu ngạo chu miệng: "Ba, từ lúc nào ba lại thích trêu chọc con vậy?"
"Ba chắc chắn, Cố Mạc đang nhớ con!" Tiếu Bằng Trình cười to.
"Mới có một ngày mà. Nhiều ngày con không gặp ba mà Cố Nhiên cũng không hắt xì. Nếu theo suy luận của ba thì chứng tỏ ba không nhớ con sao?" Tiếu Nhiễm làm nũng kháng nghị.
"Hình như có lý!" Tiếu Bằng Trình lấy chiếc khăn tay cho Tiếu Nhiễm, "Chẳng lẽ thật sự bị cảm rồi sao? Con cầm khăn tay đi!"
——
"Cố tổng!" Lynda cười nhẹ đụng vào tay Cố Mạc. Thấy anh còn đang ngẩn người, thì đụng mạnh hơn một chút, "Cố tổng!"
Cố Mạc lấy lại tinh thần, xấu hổ ho khan một chút, bắt đầu cuộc họp: "Năm nay doanh thu so với năm trước tăng 300%. Tôi rất vui, hôm nay muốn cảm ơn mọi người, vì sự nỗ lực của mọi người mới có Mạc Y hiện tại!"
Nghe Cố Mạc chậm rãi nói, Lynda mới thở phào một hơi. Đây là hội nghị tổng kết cuối năm. Nếu có tin tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị Cố Mạc trong hội nghị cuối năm lại ngẩn người bị truyền ra nhất định sẽ khiến thị trường trứng khoán rung chuyển. Ngay lấp tức sẽ có công ty gặp khó khăn, gặp vấn đề tài chính. . . . . "
Cho nên là một công ty hàng đâu không thể có một chút nào lơ là.
Sau khi tan họp, Cố Mạc thở dài một hơi.
"Cố tổng, sao hôm nay trông anh không có chút tinh thần nào vậy?" Trịnh Húc khép lại cặp tài liệu, nghi hoặc nhìn Cố Mạc.
Lynda kinh ngạc nhìn Trịnh Húc, không ngờ anh ấy cũng nhìn ra Cố Mạc có chút không bình thường.
"Ngủ muộn, không được nghỉ ngơi đầy đủ nên hơi mất tập trung!" Cố Mạc nhéo mi tâm, cố gắng làm bản thân tỉnh táo chút.
"Có phải có liện quan đến Tiếu Nhiễm hay không? Hai người cãi nhau sao?" Lynda tò mò hỏi.
"Tối qua cô ấy ở lại Tiếu gia, chúng tôi cũng chẳng có cơ hội cãi nhau ý chứ!" Cố Mạc xua tay đuổi Lynda và Trịnh Húc, "Đi đi, đừng quan tâm tới chuyện riêng của tôi nữa!"
Lynda và Trịnh Húc mang nụ cười vẻ ‘thì ra là thế’ sau đó cầm tài liệu rời đi.
Sau khi Trịnh Húc và Lynda đã đi khỏi, Cố Mạc rút di động, si mê nhìn màn hình chờ: "Nhóc con, ngày mai thôi là sẽ không có ai tranh với anh nữa rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.