Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 664: Lời cầu hôn
Tứ thục
19/02/2017
“Công việc của anh đều xử lý xong rồi?” Tiếu Nhiễm quan tâm hỏi.
Cố Mạc gật gật đầu:”May mắn có Trịnh Húc và Lynda, hai người bọn họ thông thạo hơn mười ngành quản lý, cho nên tất cả đều thuận lợi.”
“Vậy là tốt rồi.” Tiếu Nhiễm yên tâm nói.
Cô mặc dù là vợ anh, nhưng lạ không thể giúp được gì cho công việc của anh.
“Cố Mạc….” Tiếu Nhiễm đột nhiên ôm chặt thắt lưng Cố Mạc.
“Làm sao vậy?” Cố Mạc quan tâm hỏi.
“Em nghĩ em nên về nhà.” Tiếu Nhiễm lưu luyến không rời nói.
“Về nhà?” vẻ mặt Cố Mạc có chút mất mát.
“Ừm. Hôm qua ba gọi điện nói ba nhớ em.” Tiếu Nhiễm mím môi nói.
“Đừng vê!” Cố Mạc không đồng ý với Tiếu Nhiễm, dùng sức ôm chặt cô, giống như sợ buông lỏng tay cô sẽ chạy trốn.”Chúng ta không thể vì sợ bác gái trả thù mà tách nhau ra.”
“Em trở về với ba ở vài ngày.” Tiếu Nhiễm nghiêm túc nhìn Cố Mạc:”Anh có rảnh thì đến đón em.”
Cố Mạc bất đắc dĩ thở dài:”Anh sợ chờ đến khi anh rảnh rồi lại không đón được em.”
“Sao lại thế? Chúng mình không ly hôn thì vẫn là vợ chồng. Ba em không có lý do trông nom em.” Tiếu Nhiễm không cho là đúng trả lời.
“Nếu anh không xử lý tốt chuyện của bá mẫu, chưa biết chừng ba em sẽ không dễ dàng giao em cho anh.” Cố Mạc vô cùng hiểu rõ nói.”Ba không biết hôm nay em xuất viện. Em theo anh một ngày đi. Mai anh đưa em về.”
Cố Mạc dùng ngữ khí thương lượng hỏi Tiếu Nhiễm.
“Chỉ một ngày?” Tiếu Nhiễm giơ một ngón tay lên, nghiêm túc nhìn Cố Mạc.
“Chỉ một ngày.” Cố Mạc nắm bàn tay Tiếu Nhiễm, nhẹ nhàng hôn lên.
“Được rồi.” Tiếu Nhiễm khó xử cúi đầu.
Cố Mạc nói ba không biết cô xuất viện hôm nay, chẳng lẽ anh không nghĩ ba sẽ gọi điện cho y tá sao?
Cô không ở lại với ông, ông sẽ tức giận, không để cô trở lại với Cố Mạc.
Cố Mạc đột nhiên ôm thắt lưng Tiếu Nhiễm, nhấc cô lên, vừa cười vừa xoay vòng.
“Cố Mạc, anh làm em chóng mặt!” Tiếu Nhiễm cười ngã vào lòng Cố Mạc.
Cố Mạc đặt Tiếu Nhiễm xuống đất, hôn mạnh lên trán cô :”Em chờ anh một chút!”
“Cái gì?” Tiếu Nhiễm kỳ quái nói.
Cô cảm thấy có cảm giác thần bí.
Rốt cuộc có chuyện gì?
Mấy phút sau, Cố Mạc liền cầm mọt bó hoa hồng lộng lẫy bước vào.
“Chú, anh đang muốn cầu hôn em sao?” Tiếu Nhiễm khẽ cười hỏi.
Hóa ra đây là nguyên nhân Cố Mạc cứ thần thần bí bí.
Lẽ nào anh đã dặn dò thư ký đi mua?
Thật là xấu xa!
Nhưng mà, cô thích!
Cố Mạc quỳ gối xuống trước mắt Tiếu Nhiễm, lấy nhẫn kết hôn từ trong túi ra đeo vào ngón tay Tiếu Nhiễm:”Không được tháo xuống! Chúng ta phải làm vợ chồng cả đời.”
“Em còn phải đi học.” Tiếu Nhiễm thấy Cố Mạc thất vọng, nhanh chóng giải thích.
Cố Mạc lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra rồi Tiếu Nhiễm nhìn thấy một chiếc vòng cổ bạch kim 18K, rất nhỏ và tinh xảo.
Cố Mạc tháo ra vòng qua cổ Tiếu Nhiễm, giúp cô đeo vào:”Chiếc vòng cổ này rất nhỏ, không nhìn kỹ thì các học sinh sẽ không phát hiện ra. Đến trường rồi, em có thể xâu nhẫn vào vòng cổ.”
Cố Mạc nhất định phải làm cho Tiếu Nhiễm mang nhẫn kết hôn trên người.
Anh sợ có một ngày cô rời đi, sẽ không bao giờ trở lại bên mình nữa.
Anh muốn dùng món trang sức này nhắc nhở cô, cô là vợ của anh.
“Được rồi.” Tiếu Nhiễm đành phải đáp ứng.
Cố Mạc đem hoa hồng đến trước mặt Tiếu Nhiễm, cười nói:”Gả cho anh!”
“Không phải em đã gả cho anh rồi sao?” Tiếu Nhiễm nghi hoặc hỏi.
“Nhưng anh chưa cầu hôn em. Đây là bồi thường cho em đó.” Cố Mạc nói xong, liền cúi đầu hôn lên mí mắt Tiếu Nhiễm.
Cố Mạc gật gật đầu:”May mắn có Trịnh Húc và Lynda, hai người bọn họ thông thạo hơn mười ngành quản lý, cho nên tất cả đều thuận lợi.”
“Vậy là tốt rồi.” Tiếu Nhiễm yên tâm nói.
Cô mặc dù là vợ anh, nhưng lạ không thể giúp được gì cho công việc của anh.
“Cố Mạc….” Tiếu Nhiễm đột nhiên ôm chặt thắt lưng Cố Mạc.
“Làm sao vậy?” Cố Mạc quan tâm hỏi.
“Em nghĩ em nên về nhà.” Tiếu Nhiễm lưu luyến không rời nói.
“Về nhà?” vẻ mặt Cố Mạc có chút mất mát.
“Ừm. Hôm qua ba gọi điện nói ba nhớ em.” Tiếu Nhiễm mím môi nói.
“Đừng vê!” Cố Mạc không đồng ý với Tiếu Nhiễm, dùng sức ôm chặt cô, giống như sợ buông lỏng tay cô sẽ chạy trốn.”Chúng ta không thể vì sợ bác gái trả thù mà tách nhau ra.”
“Em trở về với ba ở vài ngày.” Tiếu Nhiễm nghiêm túc nhìn Cố Mạc:”Anh có rảnh thì đến đón em.”
Cố Mạc bất đắc dĩ thở dài:”Anh sợ chờ đến khi anh rảnh rồi lại không đón được em.”
“Sao lại thế? Chúng mình không ly hôn thì vẫn là vợ chồng. Ba em không có lý do trông nom em.” Tiếu Nhiễm không cho là đúng trả lời.
“Nếu anh không xử lý tốt chuyện của bá mẫu, chưa biết chừng ba em sẽ không dễ dàng giao em cho anh.” Cố Mạc vô cùng hiểu rõ nói.”Ba không biết hôm nay em xuất viện. Em theo anh một ngày đi. Mai anh đưa em về.”
Cố Mạc dùng ngữ khí thương lượng hỏi Tiếu Nhiễm.
“Chỉ một ngày?” Tiếu Nhiễm giơ một ngón tay lên, nghiêm túc nhìn Cố Mạc.
“Chỉ một ngày.” Cố Mạc nắm bàn tay Tiếu Nhiễm, nhẹ nhàng hôn lên.
“Được rồi.” Tiếu Nhiễm khó xử cúi đầu.
Cố Mạc nói ba không biết cô xuất viện hôm nay, chẳng lẽ anh không nghĩ ba sẽ gọi điện cho y tá sao?
Cô không ở lại với ông, ông sẽ tức giận, không để cô trở lại với Cố Mạc.
Cố Mạc đột nhiên ôm thắt lưng Tiếu Nhiễm, nhấc cô lên, vừa cười vừa xoay vòng.
“Cố Mạc, anh làm em chóng mặt!” Tiếu Nhiễm cười ngã vào lòng Cố Mạc.
Cố Mạc đặt Tiếu Nhiễm xuống đất, hôn mạnh lên trán cô :”Em chờ anh một chút!”
“Cái gì?” Tiếu Nhiễm kỳ quái nói.
Cô cảm thấy có cảm giác thần bí.
Rốt cuộc có chuyện gì?
Mấy phút sau, Cố Mạc liền cầm mọt bó hoa hồng lộng lẫy bước vào.
“Chú, anh đang muốn cầu hôn em sao?” Tiếu Nhiễm khẽ cười hỏi.
Hóa ra đây là nguyên nhân Cố Mạc cứ thần thần bí bí.
Lẽ nào anh đã dặn dò thư ký đi mua?
Thật là xấu xa!
Nhưng mà, cô thích!
Cố Mạc quỳ gối xuống trước mắt Tiếu Nhiễm, lấy nhẫn kết hôn từ trong túi ra đeo vào ngón tay Tiếu Nhiễm:”Không được tháo xuống! Chúng ta phải làm vợ chồng cả đời.”
“Em còn phải đi học.” Tiếu Nhiễm thấy Cố Mạc thất vọng, nhanh chóng giải thích.
Cố Mạc lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra rồi Tiếu Nhiễm nhìn thấy một chiếc vòng cổ bạch kim 18K, rất nhỏ và tinh xảo.
Cố Mạc tháo ra vòng qua cổ Tiếu Nhiễm, giúp cô đeo vào:”Chiếc vòng cổ này rất nhỏ, không nhìn kỹ thì các học sinh sẽ không phát hiện ra. Đến trường rồi, em có thể xâu nhẫn vào vòng cổ.”
Cố Mạc nhất định phải làm cho Tiếu Nhiễm mang nhẫn kết hôn trên người.
Anh sợ có một ngày cô rời đi, sẽ không bao giờ trở lại bên mình nữa.
Anh muốn dùng món trang sức này nhắc nhở cô, cô là vợ của anh.
“Được rồi.” Tiếu Nhiễm đành phải đáp ứng.
Cố Mạc đem hoa hồng đến trước mặt Tiếu Nhiễm, cười nói:”Gả cho anh!”
“Không phải em đã gả cho anh rồi sao?” Tiếu Nhiễm nghi hoặc hỏi.
“Nhưng anh chưa cầu hôn em. Đây là bồi thường cho em đó.” Cố Mạc nói xong, liền cúi đầu hôn lên mí mắt Tiếu Nhiễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.