Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 652: Mẹ đích thực là có một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh
Tứ thục
14/02/2017
Cả đêm, Ninh Hạo cùng Giai Tuệ đều không có làm qua hành động gì quá
mức thân mật, tất cả đều là lễ phép, xa cách, chỉ chuyên chú giảng bài
cho Giai Tuệ.
Lý Á Lệ rốt cục đặt xuống lo lắng trong lòng.
Sau khi tiễn Ninh Hạo ra về, bà đi tới trước mặt Giai Tuệ quan tâm hỏi: " Giai Tuệ, có phải con thích Ninh Hạo không?”
Vương Giai Tuệ sửng sốt một phen, hoảng hốt kêu lên : "Không có."
Lý Á Lệ thở dài: "Không có thì tốt.Mẹ xem Ninh Hạo này không phú cũng quý, chúng ta trèo cao không nổi. Chim sẻ biến Phượng Hoàng chỉ xuất hiện trong chuyện cổ tích mà thôi."
"Con hiểu, mẹ." Vương Giai Tuệ cụp mi, cảm xúc có chút đi xuống, chỉ trong chốc lát vẻ mặt lại sáng lạn."Con chưa từng có giấc mộng muốn chim sẻ hóa Phượng Hoàng."
Lý Á Lệ đau lòng ôm con gái: "Đừng trách mẹ, là xã hội này quá thực tế. Chúng ta trừ bỏ hai bàn tay trắng, cái gì cũng đều không có."
"Mẹ, con thực sự chưa từng nghĩ tới sẽ cùng Ninh Hạo như thế nào cả. Người cậu ấy yêu nhất cũng là bạn tốt nhất của con." Vương Giai Tuệ cười nói.
"Là Tiếu Nhiễm?" Lý Á Lệ thật cẩn thận hỏi lại.
Vương Giai Tuệ sửng sốt một phen: "Mẹ, làm sao người biết?"
Lý Á Lệ cười nói: "Con quên mẹ làm gì sao? Mẹ hiểu nhất chính là quan sát người khác."
"Cũng phải. Ngay cả Bạch Cốt Tinh có đứng trước mặt ngài cũng phải hiện nguyên hình." Vương Giai Tuệ nửa đùa nửa thật cười nói.
" Cô thực coi mẹ cô là Tôn Ngộ Không sao?" Lý Á Lệ thoải mái cười hỏi.
...
Ninh Hạo lưng mang cặp sách đi vào biệt thự, đang định lên lầu, liền nhìn thấy ba đứng ở bậc cầu thang.
Anh có chút bất ngờ.
Hai ngày nay ba anh rốt cuộc là có chuyện gì đây? Không có đi xã giao sao?
"Ba!" Anh cung kính chào một tiếng, liền muốn lên lâu.
"Hôm nay con lại lại đi đâu vậy?" Vẻ mặt Ninh Hướng Thiên nghiêm mặt chất vấn.
"Có một bạn học bị gãy xương phải ở nhà dưỡng bệnh, con đi phụ đạo cho cậu ấy." Ninh Hạo vốn không định trả lời, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ba là một bộ dáng con không trả lời thì đừng hòng đi đâu, thế nên anh đành phải giải thích.
"Tiếu Nhiễm?" Ninh Hướng Thiên lạnh lùng hỏi.
"Không phải.” Ninh Hạo lạnh nhạt trả lời, "Ba không biết đâu."
"Con nếu là cố ý ở lại thành phố A, hôm qua ba đã nói qua với con, ở lại cũng có thể, nhưng phải chặt đứt mọi tình cảm với Tiếu Nhiễm! Hi vọng con có thể nhớ kỹ lời ba nói!" Ninh Hướng Thiên lãnh khốc ra lệnh.
Ninh Hạo không nói gì, mặt không cảm xúc nhìn Ninh hướng Thiên đi qua bên người, thần tốc đi lên lầu.
"Con có nghe thấy lời ba nói không đó?" Ninh Hướng Thiên bất mãn rống to đối với bóng lưng của ninh Hạo.
"Nghe thấy rồi!" Ninh Hạo nói xong, tiện đóng cửa phòng lại, nhốt mình ở bên trong.
"Thật sự là càng ngày càng không biết nghe lời!" Ninh Hướng Thiên căm tức nói.
Ông cũng xoay người lên lầu, trở lại phòng ngủ, nói với bà xã đang đọc sách: "Đều là do bà chiều quá sinh hư! Tiểu Hạo càng ngày càng không biết nghe lời! Lời nói của tôi nó toàn coi như gió thoảng bên tai!"
"Tiểu Hạo không phải là cấp dưới của ông, cũng không ngu ngốc. Muốn nó nghe lời ông thì phải xem xem lời nói của ông có đúng không đã! Con tôi cũng có chính kiến của nó, không lựa chọn quyền lực!" Ninh phu nhân cứng rắn nói.
"Bà...! Sao bây giờ bà cũng giống Tiểu Hạo... Không thể nói lý!" Ninh Hướng Thiên tức giận nói.
"Tôi không nói lý?" Ninh phu nhân ngẩng đầu từ trong sách lên, nhìn Ninh hướng Thiên"Ông có thể đi tìm người nói lý với ông. Nếu ông bất mãn với hai mẹ con chúng tôi, vĩnh viễn cũng đừng về nhà nữa!"
"Bà là đang nói đến cái gì đây?" Ninh Hướng Thiên tức giận trừng to mắt, " Tôi đang nói chuyện với bà về vấn đề giáo dục Tiểu Hạo!"
"Tiểu Hạo là bị tôi làm hư, vậy thì người làm cha như ông cũng chẳng có ý nghĩa gì cả." Ninh phu nhân nói xong, liền ném sách lên đầu tủ, tiện nằm xuống nhắm mắt lại, cũng không thèm nhìn Ninh Hướng Thiên nữa.
Hai người họ lúc trước là đám cưới thương mại, ông cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu bà, đều đối với bà không lạnh không nhạt, như gần như xa. Cuộc sống hôn nhân này thật khiến bà hít thở không thông. Bà không hi vọng con trai của mình cũng rơi vào một vòng luẩn quẩn giống mẹ nó nữa.
Sau khi tiễn Ninh Hạo ra về, bà đi tới trước mặt Giai Tuệ quan tâm hỏi: " Giai Tuệ, có phải con thích Ninh Hạo không?”
Vương Giai Tuệ sửng sốt một phen, hoảng hốt kêu lên : "Không có."
Lý Á Lệ thở dài: "Không có thì tốt.Mẹ xem Ninh Hạo này không phú cũng quý, chúng ta trèo cao không nổi. Chim sẻ biến Phượng Hoàng chỉ xuất hiện trong chuyện cổ tích mà thôi."
"Con hiểu, mẹ." Vương Giai Tuệ cụp mi, cảm xúc có chút đi xuống, chỉ trong chốc lát vẻ mặt lại sáng lạn."Con chưa từng có giấc mộng muốn chim sẻ hóa Phượng Hoàng."
Lý Á Lệ đau lòng ôm con gái: "Đừng trách mẹ, là xã hội này quá thực tế. Chúng ta trừ bỏ hai bàn tay trắng, cái gì cũng đều không có."
"Mẹ, con thực sự chưa từng nghĩ tới sẽ cùng Ninh Hạo như thế nào cả. Người cậu ấy yêu nhất cũng là bạn tốt nhất của con." Vương Giai Tuệ cười nói.
"Là Tiếu Nhiễm?" Lý Á Lệ thật cẩn thận hỏi lại.
Vương Giai Tuệ sửng sốt một phen: "Mẹ, làm sao người biết?"
Lý Á Lệ cười nói: "Con quên mẹ làm gì sao? Mẹ hiểu nhất chính là quan sát người khác."
"Cũng phải. Ngay cả Bạch Cốt Tinh có đứng trước mặt ngài cũng phải hiện nguyên hình." Vương Giai Tuệ nửa đùa nửa thật cười nói.
" Cô thực coi mẹ cô là Tôn Ngộ Không sao?" Lý Á Lệ thoải mái cười hỏi.
...
Ninh Hạo lưng mang cặp sách đi vào biệt thự, đang định lên lầu, liền nhìn thấy ba đứng ở bậc cầu thang.
Anh có chút bất ngờ.
Hai ngày nay ba anh rốt cuộc là có chuyện gì đây? Không có đi xã giao sao?
"Ba!" Anh cung kính chào một tiếng, liền muốn lên lâu.
"Hôm nay con lại lại đi đâu vậy?" Vẻ mặt Ninh Hướng Thiên nghiêm mặt chất vấn.
"Có một bạn học bị gãy xương phải ở nhà dưỡng bệnh, con đi phụ đạo cho cậu ấy." Ninh Hạo vốn không định trả lời, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ba là một bộ dáng con không trả lời thì đừng hòng đi đâu, thế nên anh đành phải giải thích.
"Tiếu Nhiễm?" Ninh Hướng Thiên lạnh lùng hỏi.
"Không phải.” Ninh Hạo lạnh nhạt trả lời, "Ba không biết đâu."
"Con nếu là cố ý ở lại thành phố A, hôm qua ba đã nói qua với con, ở lại cũng có thể, nhưng phải chặt đứt mọi tình cảm với Tiếu Nhiễm! Hi vọng con có thể nhớ kỹ lời ba nói!" Ninh Hướng Thiên lãnh khốc ra lệnh.
Ninh Hạo không nói gì, mặt không cảm xúc nhìn Ninh hướng Thiên đi qua bên người, thần tốc đi lên lầu.
"Con có nghe thấy lời ba nói không đó?" Ninh Hướng Thiên bất mãn rống to đối với bóng lưng của ninh Hạo.
"Nghe thấy rồi!" Ninh Hạo nói xong, tiện đóng cửa phòng lại, nhốt mình ở bên trong.
"Thật sự là càng ngày càng không biết nghe lời!" Ninh Hướng Thiên căm tức nói.
Ông cũng xoay người lên lầu, trở lại phòng ngủ, nói với bà xã đang đọc sách: "Đều là do bà chiều quá sinh hư! Tiểu Hạo càng ngày càng không biết nghe lời! Lời nói của tôi nó toàn coi như gió thoảng bên tai!"
"Tiểu Hạo không phải là cấp dưới của ông, cũng không ngu ngốc. Muốn nó nghe lời ông thì phải xem xem lời nói của ông có đúng không đã! Con tôi cũng có chính kiến của nó, không lựa chọn quyền lực!" Ninh phu nhân cứng rắn nói.
"Bà...! Sao bây giờ bà cũng giống Tiểu Hạo... Không thể nói lý!" Ninh Hướng Thiên tức giận nói.
"Tôi không nói lý?" Ninh phu nhân ngẩng đầu từ trong sách lên, nhìn Ninh hướng Thiên"Ông có thể đi tìm người nói lý với ông. Nếu ông bất mãn với hai mẹ con chúng tôi, vĩnh viễn cũng đừng về nhà nữa!"
"Bà là đang nói đến cái gì đây?" Ninh Hướng Thiên tức giận trừng to mắt, " Tôi đang nói chuyện với bà về vấn đề giáo dục Tiểu Hạo!"
"Tiểu Hạo là bị tôi làm hư, vậy thì người làm cha như ông cũng chẳng có ý nghĩa gì cả." Ninh phu nhân nói xong, liền ném sách lên đầu tủ, tiện nằm xuống nhắm mắt lại, cũng không thèm nhìn Ninh Hướng Thiên nữa.
Hai người họ lúc trước là đám cưới thương mại, ông cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu bà, đều đối với bà không lạnh không nhạt, như gần như xa. Cuộc sống hôn nhân này thật khiến bà hít thở không thông. Bà không hi vọng con trai của mình cũng rơi vào một vòng luẩn quẩn giống mẹ nó nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.