Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 995: Quan tâm anh như vậy sao?
Tứ thục
09/06/2017
Cố Nhiên đang ngồi ăn cơm cùng đồng nghiệp, nói chuyện phiếm, đột nhiên hắt xì.
"Có phải có người đẹp nào nhớ cậu không hả?" Người ngồi bên cạnh trêu chọc Cố Nhiên một chút.
"Không mắng chửi tôi đã tốt lắm rồi!" Cố Nhiên cười tự giễu.
Xuống máy bay cũng không dám gọi điện thoại cho cô, nhưng mà có lẽ không có cơ hội. Anh vừa xuống máy bay đã bị mấy người bạn già đón đi, mở tiệc chiêu đãi rồi ca hát cả đêm, đợi đến lúc có cơ hội gọi điện thoại cho cô đã là nửa đêm. Không đành lòng quấy nhiễu giấc ngủ của cô, anh đành nhẫn vậy.
Ngày tiếp theo, họp, tiếp khác, anh bận rộn tối mày tối mặt.
Hôm nay, không dễ dàng tìm được cơ hội, kết quả cô nhóc kia lại tắt máy. Anh mới gọi điện thoại cho mẹ vợ tương lai, quan tâm hỏi han cuộc sống gần đây của hai người.
Anh vì cô mà ăn uống không ngon vậy mà cô lại quá tốt.
Nghe thấy vậy, anh cảm thấy buồn bực.
Trong tình cảm, ai bỏ ra nhiều hơn là người đó phải chịu tổn thương nhiều hơn sao?
Cầu trời khấn phật, lúc trở về không phải nghe lời từ chối từ cô.
"Bác sĩ Cố là một nhân tài tiêu biểu, làm gì có cô gái nào nỡ mắng chửi chứ?" Bạn bè trêu chọc.
"Ai lại không có mắt như vậy chứ?"
"Một cô nhóc mắng tôi là bác sĩ Mông Cổ, đàn ông bỉ ổi. Nhiều người thích tôi như vậy, tôi không thèm mà bị một cô nhóc kiêu ngạo thu phục rồi!" Cố Nhiên cố ý lớn tiếng cười nói, "Nào, nào nào! Uống rượu thôi!"
Có lẽ vì anh là người trẻ tuổi, có rất nhiều vị trưởng bối nghĩ muốn giới thiệu con gái, cháu gái, con gái của bạn thân. . . . .cho anh. Hai ngày nay, không biết anh đã từ chối bao nhiêu vụ mai mối rồi. Hôm nay, nhân cơ hội này anh có thể nói rõ mình là hoa đã có chủ, hi vọng đừng có ai giới thiệu đối tượng cho anh nữa.
"Chúc bác sĩ Cố của chúng ta nhanh chóng nắm giữ được trái tim của người đẹp! Nào, cụng ly!!"
Cố Nhiên cười giơ chén lên, ngửa đầu uống cạn: "Tôi vào WC một chút. Mọi người tiếp tục đi!"
Cố Nhiên nói xong thì quay đi. Lúc đi đến cầu thang, anh ngồi xuống, lấy di động, bấm số Vương Giai Tuệ.
Bây giờ, vài tiếng chuông vang lên mà không ai bắt máy.
"A lô! Anh hai Cố?" Giọng nói của Vương Giai Tuệ thấp thỏm vang lên.
"Nhận được điện thoại của anh, em rất kinh ngạc sao?" Cố Nhiên bất mãn hỏi.
"Cảm thấy khó hiểu, tại sao anh có thời gian rảnh để gọi cho tôi!" Vương Giai Tuệ chu miệng lên/
Lý Á Lệ nghe thấy con gái nói chuyện, cười đi về phòng ngủ: "Hai đứa cứ nói chuyện tự nhiên đi. Mẹ không làm phiền đâu!"
"Mẹ!" Vương Giai Tuệ che điện thoại, đỏ mặt kháng nghị.
Cố Nhiên nghe thấy giọng của Lý Á Lệ rốt cuộc cũng hiểu lý do tại sao Vương Giai Tuệ thấp thỏm. Mẹ cô ở bên cạnh, sao có chuyện cô thản nhiên nói chuyện với đàn ông chứ? Càng đừng nghĩ đến nói những lời tình cảm.
"Bác gái vừa ở đó sao?" Cố Nhiên cười hỏi.
"Ừm!" Vương Giai Tuệ bịt điện thoại, chạy đến ban công, đỏ mặt đáp: "Anh hai Cố, có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì! Chỉ nhớ em thôi!" Cố Nhiên không kiềm chế mà cười nói. "Muốn ôm em!"
Vương Giai Tuệ trợn mắt.
Từ lúc nào Cố Nhiên lại có thể nói chuyện dịu dàng như thế chứ?
"Bác sĩ Mông Cổ, đã không còn sớm, ngủ đi!" Vương Giai Tuệ nói xong, định cúp điện thoại.
"Đừng cúp!" Cố Nhiên thở dài. "Anh thật sự nhớ em! Nói chuyện với anh một lúc. Anh muốn nghe giọng em!"
Không được ôm người thật thì nghe giọng cũng được.
"Em nghe dự báo thời tiết nói hai ngày này không khí ở thành phố B có nhiều sương mù. Lúc ra ngoài, anh nhớ phải mang khẩu trang đó!" Vương Giai Tuệ quan tâm dặn dò.
"Quan tâm anh như vậy sao?" Cố Nhiên lập tức vui vẻ cười. "Yên tâm đi! Phổi của anh rất khỏe mạnh. Một chút sương mù như vậy không khiến anh chết được đâu!"
"Không đùa với anh nữa, cúp máy đây!" Vương Giai Tuệ đỏ mặt cúp điện thoại.
Câu nói vừa rồi của anh mới khiến cô nhận ra. Hai ngày này, không kìm lòng được mà quan tâm đến thời tiết tại thành phố B.
Đây là chứng tỏ cô đang cực kỳ để ý đến anh sao?
"Có phải có người đẹp nào nhớ cậu không hả?" Người ngồi bên cạnh trêu chọc Cố Nhiên một chút.
"Không mắng chửi tôi đã tốt lắm rồi!" Cố Nhiên cười tự giễu.
Xuống máy bay cũng không dám gọi điện thoại cho cô, nhưng mà có lẽ không có cơ hội. Anh vừa xuống máy bay đã bị mấy người bạn già đón đi, mở tiệc chiêu đãi rồi ca hát cả đêm, đợi đến lúc có cơ hội gọi điện thoại cho cô đã là nửa đêm. Không đành lòng quấy nhiễu giấc ngủ của cô, anh đành nhẫn vậy.
Ngày tiếp theo, họp, tiếp khác, anh bận rộn tối mày tối mặt.
Hôm nay, không dễ dàng tìm được cơ hội, kết quả cô nhóc kia lại tắt máy. Anh mới gọi điện thoại cho mẹ vợ tương lai, quan tâm hỏi han cuộc sống gần đây của hai người.
Anh vì cô mà ăn uống không ngon vậy mà cô lại quá tốt.
Nghe thấy vậy, anh cảm thấy buồn bực.
Trong tình cảm, ai bỏ ra nhiều hơn là người đó phải chịu tổn thương nhiều hơn sao?
Cầu trời khấn phật, lúc trở về không phải nghe lời từ chối từ cô.
"Bác sĩ Cố là một nhân tài tiêu biểu, làm gì có cô gái nào nỡ mắng chửi chứ?" Bạn bè trêu chọc.
"Ai lại không có mắt như vậy chứ?"
"Một cô nhóc mắng tôi là bác sĩ Mông Cổ, đàn ông bỉ ổi. Nhiều người thích tôi như vậy, tôi không thèm mà bị một cô nhóc kiêu ngạo thu phục rồi!" Cố Nhiên cố ý lớn tiếng cười nói, "Nào, nào nào! Uống rượu thôi!"
Có lẽ vì anh là người trẻ tuổi, có rất nhiều vị trưởng bối nghĩ muốn giới thiệu con gái, cháu gái, con gái của bạn thân. . . . .cho anh. Hai ngày nay, không biết anh đã từ chối bao nhiêu vụ mai mối rồi. Hôm nay, nhân cơ hội này anh có thể nói rõ mình là hoa đã có chủ, hi vọng đừng có ai giới thiệu đối tượng cho anh nữa.
"Chúc bác sĩ Cố của chúng ta nhanh chóng nắm giữ được trái tim của người đẹp! Nào, cụng ly!!"
Cố Nhiên cười giơ chén lên, ngửa đầu uống cạn: "Tôi vào WC một chút. Mọi người tiếp tục đi!"
Cố Nhiên nói xong thì quay đi. Lúc đi đến cầu thang, anh ngồi xuống, lấy di động, bấm số Vương Giai Tuệ.
Bây giờ, vài tiếng chuông vang lên mà không ai bắt máy.
"A lô! Anh hai Cố?" Giọng nói của Vương Giai Tuệ thấp thỏm vang lên.
"Nhận được điện thoại của anh, em rất kinh ngạc sao?" Cố Nhiên bất mãn hỏi.
"Cảm thấy khó hiểu, tại sao anh có thời gian rảnh để gọi cho tôi!" Vương Giai Tuệ chu miệng lên/
Lý Á Lệ nghe thấy con gái nói chuyện, cười đi về phòng ngủ: "Hai đứa cứ nói chuyện tự nhiên đi. Mẹ không làm phiền đâu!"
"Mẹ!" Vương Giai Tuệ che điện thoại, đỏ mặt kháng nghị.
Cố Nhiên nghe thấy giọng của Lý Á Lệ rốt cuộc cũng hiểu lý do tại sao Vương Giai Tuệ thấp thỏm. Mẹ cô ở bên cạnh, sao có chuyện cô thản nhiên nói chuyện với đàn ông chứ? Càng đừng nghĩ đến nói những lời tình cảm.
"Bác gái vừa ở đó sao?" Cố Nhiên cười hỏi.
"Ừm!" Vương Giai Tuệ bịt điện thoại, chạy đến ban công, đỏ mặt đáp: "Anh hai Cố, có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì! Chỉ nhớ em thôi!" Cố Nhiên không kiềm chế mà cười nói. "Muốn ôm em!"
Vương Giai Tuệ trợn mắt.
Từ lúc nào Cố Nhiên lại có thể nói chuyện dịu dàng như thế chứ?
"Bác sĩ Mông Cổ, đã không còn sớm, ngủ đi!" Vương Giai Tuệ nói xong, định cúp điện thoại.
"Đừng cúp!" Cố Nhiên thở dài. "Anh thật sự nhớ em! Nói chuyện với anh một lúc. Anh muốn nghe giọng em!"
Không được ôm người thật thì nghe giọng cũng được.
"Em nghe dự báo thời tiết nói hai ngày này không khí ở thành phố B có nhiều sương mù. Lúc ra ngoài, anh nhớ phải mang khẩu trang đó!" Vương Giai Tuệ quan tâm dặn dò.
"Quan tâm anh như vậy sao?" Cố Nhiên lập tức vui vẻ cười. "Yên tâm đi! Phổi của anh rất khỏe mạnh. Một chút sương mù như vậy không khiến anh chết được đâu!"
"Không đùa với anh nữa, cúp máy đây!" Vương Giai Tuệ đỏ mặt cúp điện thoại.
Câu nói vừa rồi của anh mới khiến cô nhận ra. Hai ngày này, không kìm lòng được mà quan tâm đến thời tiết tại thành phố B.
Đây là chứng tỏ cô đang cực kỳ để ý đến anh sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.