Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 677: Tôi là tới thỉnh gia giáo
Tứ thục
23/02/2017
Editor: Xẩm Xẩm
Cố Mạc vừa vào văn phòng, đã nghe được hương vị của hoa không thuộc về văn phòng của anh.
Anh kinh ngạc bước vào.
Trong văn phòng trống không, cũng không có gì kinh ngạc chờ anh.
Anh thất vọng đứng trong phòng làm việc, giơ tay lên nhìn thoáng qua nhẫn cưới.
Cô không muốn thấy anh?
Ngay lúc anh buồn bã nhất khi đó, một đôi tay trắng nõn đột nhiên che lại hai mắt của anh, một âm thanh giả đò vang lên nghịch ngợm hỏi: “Em là ai?”
Cố Mạc đồng loạt bắt được hai tay của cô, kinh ngạc xoay đầu: “Nha đầu!”
Tiếu Nhiễm đứng trước mặt anh, cười hề hề: “Cố Mạc, là em!”
Cố Mạc vươn ra một bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve má cô: “Thật là em sao?”
Tiếu Nhiễm bất đắc dĩ đảo mắt: “Không phải em thì là ai? Còn ai có thể?”
Cố Mạc lấy một tay kéo cô vào trong ngực, gắt gao bóp chặt eo của cô.
Tuy mới vài ngày không gặp, anh lại rất nhớ cô! Nghĩ đến xương cốt cũng đau rồi.
“Em còn nhớ tới tìm anh!” Cố Mạc oán giận nói.
Tiếu Nhiễm đỏ vành mắt, ôm lấy anh, âm thanh trầm trầm: “Nhớ mà, làm sao em có thể không nhớ anh?”
“Vì sao không gọi điện cho anh? Không gửi tin nhắn cho anh, dù một cái báo bình an cũng được.” Cố Mạc khàn giọng nói.
“Không muốn tạo thêm áp lực cho anh.” Tiếu Nhiễm kề mặt vào ngực anh nói.
Cố Mạc cảm động buộc chặt hai tay, dường như muốn dung nhập Tiếu Nhiễm vào người mình.
“Nha đầu, anh đang cố gắng.” Cố Mạc thật sự nói: “Tin anh, toàn bộ đều có thể giải quyết. khi anh đến Tiếu gia đón em, tất cả mọi vấn đề đã được giải quyết.”
“Em tin!” Tiếu Nhiễm gật đầu.
Cố Mạc nâng mặt Tiếu Nhiễm lên, mê muội nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Anh sẽ không để em đợi quá lâu.”
Tiếu Nhiễm dùng lực gật đầu.
Cố Mạc cúi đầu, dùng lực ngậm chặt cánh môi của cô, truyền tình yêu của mình cho cô.
Tiếu Nhiễm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giao sức nặng của thân thể mình cho Cố Mạc, gắt gao rúc vào trong ngực anh.
Cô rất nhớ anh.bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ : [email protected]
Mỗi ngày rời giường vào buổi sáng, điều đầu tiên cô nhìn là trần nhà trống rỗng, cô lại bắt đầu nhớ vòng ôm rộng rãi của anh, lúc làm bài tập nghĩ đến anh giúp cô viết Anh văn, cô lại khóc. Không có anh phụ đạo, rốt cuộc anh ngữ của cô cũng không được đến mức giáo viên khích lệ.
“Anh không dạy em học, em thiệt thòi lớn!” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.
“Em tiếc nuối chỉ là anh không giúp em học?” Cố Mạc hơi hất mày, cũng không hài lòng lắm.
“Nếu không thì anh còn có công năng gì?” Tiếu Nhiễm cắn môi, cười khẽ nhìn Cố Mạc.
“Chồng, công năng làm chồng!” Cố Mạc dùng lực hừ một tiếng.
“Cái kia... không quan trọng với em!” Tiếu Nhiễm đỏ mặt nói, cố ý nói trái lương tâm,
“Vậy sao em không đi tìm Ninh Hạo, tin là cậu ta thích hợp dạy em hơn là anh!” Cố Mạc nhấc người cô lên, để ánh mắt của hai người đối diện nhau.
“Cậu ấy cũng không phải là anh! Em muốn chồng dạy em làm bài tập.” Tiếu Nhiễm ôm lấy cổ anh, không đùa anh nữa, lộ ra nụ cười sáng rực như hoa mê người.
“Có thể, thế nhưng trước tiên em phải thực hiện nghĩa vụ của vợ đã.” Cố Mạc tươi cười bế cô lên, đi nhanh đến phòng nghỉ.”
“Cái kia... em là... tới thỉnh gia giáo!” Tiếu Nhiễm ở trong lòng Cố Mạc khó xử kháng nghị.
“Gia giáo không thành vấn đề, em giao phí trước đi!” Cố Mạc đi vào phòng nghỉ, một cước đá bay cửa, chặn âm thanh kháng nghị của cô ở bên trong.
Cố Mạc vừa vào văn phòng, đã nghe được hương vị của hoa không thuộc về văn phòng của anh.
Anh kinh ngạc bước vào.
Trong văn phòng trống không, cũng không có gì kinh ngạc chờ anh.
Anh thất vọng đứng trong phòng làm việc, giơ tay lên nhìn thoáng qua nhẫn cưới.
Cô không muốn thấy anh?
Ngay lúc anh buồn bã nhất khi đó, một đôi tay trắng nõn đột nhiên che lại hai mắt của anh, một âm thanh giả đò vang lên nghịch ngợm hỏi: “Em là ai?”
Cố Mạc đồng loạt bắt được hai tay của cô, kinh ngạc xoay đầu: “Nha đầu!”
Tiếu Nhiễm đứng trước mặt anh, cười hề hề: “Cố Mạc, là em!”
Cố Mạc vươn ra một bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve má cô: “Thật là em sao?”
Tiếu Nhiễm bất đắc dĩ đảo mắt: “Không phải em thì là ai? Còn ai có thể?”
Cố Mạc lấy một tay kéo cô vào trong ngực, gắt gao bóp chặt eo của cô.
Tuy mới vài ngày không gặp, anh lại rất nhớ cô! Nghĩ đến xương cốt cũng đau rồi.
“Em còn nhớ tới tìm anh!” Cố Mạc oán giận nói.
Tiếu Nhiễm đỏ vành mắt, ôm lấy anh, âm thanh trầm trầm: “Nhớ mà, làm sao em có thể không nhớ anh?”
“Vì sao không gọi điện cho anh? Không gửi tin nhắn cho anh, dù một cái báo bình an cũng được.” Cố Mạc khàn giọng nói.
“Không muốn tạo thêm áp lực cho anh.” Tiếu Nhiễm kề mặt vào ngực anh nói.
Cố Mạc cảm động buộc chặt hai tay, dường như muốn dung nhập Tiếu Nhiễm vào người mình.
“Nha đầu, anh đang cố gắng.” Cố Mạc thật sự nói: “Tin anh, toàn bộ đều có thể giải quyết. khi anh đến Tiếu gia đón em, tất cả mọi vấn đề đã được giải quyết.”
“Em tin!” Tiếu Nhiễm gật đầu.
Cố Mạc nâng mặt Tiếu Nhiễm lên, mê muội nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Anh sẽ không để em đợi quá lâu.”
Tiếu Nhiễm dùng lực gật đầu.
Cố Mạc cúi đầu, dùng lực ngậm chặt cánh môi của cô, truyền tình yêu của mình cho cô.
Tiếu Nhiễm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giao sức nặng của thân thể mình cho Cố Mạc, gắt gao rúc vào trong ngực anh.
Cô rất nhớ anh.bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ : [email protected]
Mỗi ngày rời giường vào buổi sáng, điều đầu tiên cô nhìn là trần nhà trống rỗng, cô lại bắt đầu nhớ vòng ôm rộng rãi của anh, lúc làm bài tập nghĩ đến anh giúp cô viết Anh văn, cô lại khóc. Không có anh phụ đạo, rốt cuộc anh ngữ của cô cũng không được đến mức giáo viên khích lệ.
“Anh không dạy em học, em thiệt thòi lớn!” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.
“Em tiếc nuối chỉ là anh không giúp em học?” Cố Mạc hơi hất mày, cũng không hài lòng lắm.
“Nếu không thì anh còn có công năng gì?” Tiếu Nhiễm cắn môi, cười khẽ nhìn Cố Mạc.
“Chồng, công năng làm chồng!” Cố Mạc dùng lực hừ một tiếng.
“Cái kia... không quan trọng với em!” Tiếu Nhiễm đỏ mặt nói, cố ý nói trái lương tâm,
“Vậy sao em không đi tìm Ninh Hạo, tin là cậu ta thích hợp dạy em hơn là anh!” Cố Mạc nhấc người cô lên, để ánh mắt của hai người đối diện nhau.
“Cậu ấy cũng không phải là anh! Em muốn chồng dạy em làm bài tập.” Tiếu Nhiễm ôm lấy cổ anh, không đùa anh nữa, lộ ra nụ cười sáng rực như hoa mê người.
“Có thể, thế nhưng trước tiên em phải thực hiện nghĩa vụ của vợ đã.” Cố Mạc tươi cười bế cô lên, đi nhanh đến phòng nghỉ.”
“Cái kia... em là... tới thỉnh gia giáo!” Tiếu Nhiễm ở trong lòng Cố Mạc khó xử kháng nghị.
“Gia giáo không thành vấn đề, em giao phí trước đi!” Cố Mạc đi vào phòng nghỉ, một cước đá bay cửa, chặn âm thanh kháng nghị của cô ở bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.