Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 552: Tôn nghiêm đàn ông
Tứ thục
04/02/2017
Đêm trước khi kết hôn, Cố Mạc cùng một đám quản lý cấp cao của công ty uống rượu tại quán bar.
Những người quản lý này đều là những người anh em vào sinh ra tử với
anh, năm đó lúc công ty vừa mới được thành lập, anh nói một câu, bọn họ
liền không ngại bỏ qua mức lương hấp dẫn ngoài kia mà vào đây làm việc,
cùng anh xây dựng công ty. Cho nên sau khi công ty phát triển đi lên,
anh không hề bủn xỉn mà đem cổ phần công ty chia cho mọi người.
Hiện tại tài sản của những vị quản lý này cũng phải hơn ngàn vạn.
Mà tình cảm của bọn họ cũng càng ngày càng sâu đậm, không chỉ còn là mối quan hệ đơn giản giữa ông chủ và nhân viên nữa.
Mọi người có lẽ bởi vì cao hứng thay cho Cố Mạc, cho nên một đám chạy tới chúc rượu. Cố Mạc từ chối không được, đành phải một ly lại một ly uống xuống. Mãi đến khi anh uống đến muốn phun ra, tất cả mọi người mới đồng ý buông tha anh.
Lynda đau lòng nhìn Cố Mạc, bèn nói với Trịnh Húc bên cạnh: "Cố tổng còn uống nữa sợ là sẽ thủng dạ dày đấy, anh nhanh đưa anh ấy về đi. Ngày mai còn là một ngày bận rộn."
Trịnh Húc đạm mạc gật đầu một cái, đi đến trước mặt Cố Mạc, giành lấy ly rượu trong tay anh, cười nhạt đối với các vị quản lý nói: "Cố tổng say rồi, mấy người bỏ qua cho anh ấy đi."
"Cũng phải. Ngày mai còn phải động phòng nữa, cũng không thể chậm trễ việc đại sự của Cố tổng!" Mỗ quản lý nào đó trêu chọc nói.
"Tôi... Không có... Uống thêm ngàn chén nữa cũng không say..." Cố Mạc bị men say làm cho mờ mịt, hai mắt híp lại, làm động tác cạn ly.
Lynda nghe thấy lời Cố Mạc nói, liền có thể khẳng định anh thật sự say rồi. Anh thanh tỉnh tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy. Cho nên cô lập tức cầm lấy áo khoác cho Trịnh Húc, cùng chạy tới, đỡ lấy thân thể bên kia Cố Mạc, cùng Trịnh Húc đỡ anh đi ra ngoài.
Cố Mạc sau khi bị ném vào ghế sau xe, liền nằm úp sấp xuống ghế, khó chịu nhắm mắt lại.
"Cố tổng, không phải tôi nói ngài, nhưng dù có cao hứng thì ngài cũng không nên uống nhiều như vậy.” Ngồi ở ghế lái phụ Lynda xoay người bất mãn nhắc nhở Cố Mạc. Cô chưa bao giờ gặp qua Cố Mạc say rượu lại nói ra những lời không nên nói như vậy.
Trịnh Húc cấp cho Lynda một ánh mắt, ý bảo cô im lặng, không cần nhiều lời.
Cố Mạc day day mi tâm, thanh âm khàn khàn nói: "Hôm nay uống có chút quá."
"Cố tổng?" Lynda kinh ngạc nhìn Cố Mạc. Đây là người uống say sao? Sao còn có thể nói năng lưu loát như vậy!
Cố Mạc tặng cho Lynda một nụ cười: "Chủ yếu là có thể thỏa mãn tâm nguyện của mọi người."
"Anh giả say?" Lynda chấn kinh nhìn Cố Mạc.
"Cũng không thể nói như vậy. Chính xác là có uống hơi nhiều. Đầu có chút choáng váng. Tôi nghỉ ngơi một lát, về đến nhà hai người gọi tôi." Cố Mạc nói xong, liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lynda không thể tin được nhìn Cố Mạc: "Anh vậy mà không uống hết rượu!Vậy anh làm sao có thể đổ đi... Lại còn không thấy qua động tác?" Lynda cảm thấy tế bào não của cô sắp chết sạch rồi.
"Việc này còn liên quan đến tôn nghiêm đàn ông!" Trịnh Húc bình tĩnh nói.
"Tôn nghiêm đàn ông?" Lynda nghe được lời nói của Trịnh Húc liền sửng sốt hơn mười giây sau, cô chợt sáng tỏ liền ôm bả vai cười. Cô nhỏ giọng hỏi Trịnh Húc: "Anh không thấy là rất ngây thơ sao?"
Lúc này, Cố Mạc đột nhiên mở to mắt, dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua Lynda một cái, giống như súng tự động tiếp đạn, hại Lynda run cầm cập một hồi.
"Cố tổng, coi như tôi chưa nói gì. Thỉnh ngài nhắm mắt dưỡng thần." Lynda ân cần cười nói.
"Trịnh Húc nói không sai!" Cố Mạc nói xong, liền nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Mi tâm của anh nhíu lại, giống như thật sự uống nhiều, bị men say hành hạ, nhưng cũng không giống như say đến quá nghiêm trọng, bởi vì trên trán còn có chút thanh tỉnh.
Xe dừng lại ở trước cửa biệt thự, Trịnh Húc xoay người, còn chưa kịp nói cho Cố Mạc, anh liền mở mắt, chấn định địa mở cửa xuống xe.
Hiện tại tài sản của những vị quản lý này cũng phải hơn ngàn vạn.
Mà tình cảm của bọn họ cũng càng ngày càng sâu đậm, không chỉ còn là mối quan hệ đơn giản giữa ông chủ và nhân viên nữa.
Mọi người có lẽ bởi vì cao hứng thay cho Cố Mạc, cho nên một đám chạy tới chúc rượu. Cố Mạc từ chối không được, đành phải một ly lại một ly uống xuống. Mãi đến khi anh uống đến muốn phun ra, tất cả mọi người mới đồng ý buông tha anh.
Lynda đau lòng nhìn Cố Mạc, bèn nói với Trịnh Húc bên cạnh: "Cố tổng còn uống nữa sợ là sẽ thủng dạ dày đấy, anh nhanh đưa anh ấy về đi. Ngày mai còn là một ngày bận rộn."
Trịnh Húc đạm mạc gật đầu một cái, đi đến trước mặt Cố Mạc, giành lấy ly rượu trong tay anh, cười nhạt đối với các vị quản lý nói: "Cố tổng say rồi, mấy người bỏ qua cho anh ấy đi."
"Cũng phải. Ngày mai còn phải động phòng nữa, cũng không thể chậm trễ việc đại sự của Cố tổng!" Mỗ quản lý nào đó trêu chọc nói.
"Tôi... Không có... Uống thêm ngàn chén nữa cũng không say..." Cố Mạc bị men say làm cho mờ mịt, hai mắt híp lại, làm động tác cạn ly.
Lynda nghe thấy lời Cố Mạc nói, liền có thể khẳng định anh thật sự say rồi. Anh thanh tỉnh tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy. Cho nên cô lập tức cầm lấy áo khoác cho Trịnh Húc, cùng chạy tới, đỡ lấy thân thể bên kia Cố Mạc, cùng Trịnh Húc đỡ anh đi ra ngoài.
Cố Mạc sau khi bị ném vào ghế sau xe, liền nằm úp sấp xuống ghế, khó chịu nhắm mắt lại.
"Cố tổng, không phải tôi nói ngài, nhưng dù có cao hứng thì ngài cũng không nên uống nhiều như vậy.” Ngồi ở ghế lái phụ Lynda xoay người bất mãn nhắc nhở Cố Mạc. Cô chưa bao giờ gặp qua Cố Mạc say rượu lại nói ra những lời không nên nói như vậy.
Trịnh Húc cấp cho Lynda một ánh mắt, ý bảo cô im lặng, không cần nhiều lời.
Cố Mạc day day mi tâm, thanh âm khàn khàn nói: "Hôm nay uống có chút quá."
"Cố tổng?" Lynda kinh ngạc nhìn Cố Mạc. Đây là người uống say sao? Sao còn có thể nói năng lưu loát như vậy!
Cố Mạc tặng cho Lynda một nụ cười: "Chủ yếu là có thể thỏa mãn tâm nguyện của mọi người."
"Anh giả say?" Lynda chấn kinh nhìn Cố Mạc.
"Cũng không thể nói như vậy. Chính xác là có uống hơi nhiều. Đầu có chút choáng váng. Tôi nghỉ ngơi một lát, về đến nhà hai người gọi tôi." Cố Mạc nói xong, liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lynda không thể tin được nhìn Cố Mạc: "Anh vậy mà không uống hết rượu!Vậy anh làm sao có thể đổ đi... Lại còn không thấy qua động tác?" Lynda cảm thấy tế bào não của cô sắp chết sạch rồi.
"Việc này còn liên quan đến tôn nghiêm đàn ông!" Trịnh Húc bình tĩnh nói.
"Tôn nghiêm đàn ông?" Lynda nghe được lời nói của Trịnh Húc liền sửng sốt hơn mười giây sau, cô chợt sáng tỏ liền ôm bả vai cười. Cô nhỏ giọng hỏi Trịnh Húc: "Anh không thấy là rất ngây thơ sao?"
Lúc này, Cố Mạc đột nhiên mở to mắt, dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua Lynda một cái, giống như súng tự động tiếp đạn, hại Lynda run cầm cập một hồi.
"Cố tổng, coi như tôi chưa nói gì. Thỉnh ngài nhắm mắt dưỡng thần." Lynda ân cần cười nói.
"Trịnh Húc nói không sai!" Cố Mạc nói xong, liền nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Mi tâm của anh nhíu lại, giống như thật sự uống nhiều, bị men say hành hạ, nhưng cũng không giống như say đến quá nghiêm trọng, bởi vì trên trán còn có chút thanh tỉnh.
Xe dừng lại ở trước cửa biệt thự, Trịnh Húc xoay người, còn chưa kịp nói cho Cố Mạc, anh liền mở mắt, chấn định địa mở cửa xuống xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.