Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 771: Vậy em dỗ ngủ anh.
Tứ thục
05/04/2017
Tiếu Nhiễm vẫn trầm mặc thấy trong mắt Cố Mạc có chút đau lòng, không vui nhăn mày lại. Nếu Ứng Mẫn biết điều thì không nên nhắc đi nhắc lại
cấm kỵ của Cố Mạc. Cô ta nhắc đi nhắc lại việc Cố Mạc không thể làm bác
sĩ, là muốn đả kích Cố Mạc, nhắc nhở anh người hại anh không thể tiếp
tục cầm dao mổ chính là người vợ anh yêu thương nhất sao?Cố Mạc
lạnh nhạt đáp: "Ứng Mẫn, con người không thể nào mãi mãi thuận buồm xuôi gió được. Gặp những lúc khó khăn, đúng là khó tránh khỏi cảm thấy tuyệt vọng, Nhưng sau một thời gian ngắn em sẽ nhận ra rằng kỳ thật không có
chuyện gì không vượt qua được. Tuy tôi không được làm bác sĩ nhưng sự
nghiệp hiện giờ càng lúc càng thành công. Tái ông thất mã, đâu biết là
họa hay phúc? Có lẽ buông dao mổ xuống mới có thể bản thân mình có thiên phú về những lĩnh vực khác nữa!"
"Em không biết mình giỏi cái gì ngoài cầm dao mổ nữa! Ngoài trừ nó ra em chẳng biết làm gì!" Ứng Mẫn nghẹn ngào nói.
"Đó là vì em chưa bị bức đến đường cùng!" Cố Mạc nhăn mày nói, "Phấn chấn lên sẽ có con đường mới!"
"Cố Mạc, cảm ơn anh đã cổ vũ em!" Ứng Mẫn hít hít mũi.
"Cứ vậy đi! Bà xã anh buồn ngủ rồi, anh phải dỗ cô ấy đi ngủ đây!" Cố Mạc nhìn Tiếu Nhiễm trầm mặc không nói gì, cười nhạt một tiếng.
Tiếu Nhiễm bất mãn hừ một tiếng. Anh cho rằng nói như vậy là cô sẽ bỏ qua sao?
"Tiếu Nhiễm bao nhiêu tuổi rồi mà anh còn phải dỗ cô ấy đi ngủ chứ?" Ứng Mẫn bất mãn sẵng giọng nói.
"Em chưa kết hôn nên không hiểu đâu!" Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào lòng, cười nói với Ứng Mẫn qua điện thoại, "Đây là tình thú giữa vợ chồng. Tôi thích cô ấy làm nũng với tôi. Chờ em tìm được người đàn ông mình yêu sẽ hiểu!"
Nói xong, Cố Mạc cúp điện thoại.
Tiếu Nhiễm bất mãn, nhéo Cố Mạc một cái: "Em muốn anh dỗ ngủ lúc nào chứ?"
"Vậy thì em dỗ anh ngủ đi!" Cố Mạc ôm sát Tiếu Nhiễm, trêu chọc cô.
"Em thấy bác sĩ Ứng kia rất vui khi được dỗ anh đi ngủ đó! Anh đi tìm cô ta đi. Đừng làm phiền em!" Tiếu Nhiễm chua chát nói.
Cho dù có đau lòng đến đâu nhưng Ứng Mẫn cũng không nên nửa đêm gọi điện thoại cho Cố Mạc.
Lúc làm chuyện này, cô ta không nghĩ đến cảm nhận của vợ Cố Mạc sao?
Hoặc có thể nói, căn bản Ứng Mẫn đang cố ý.
"Anh và cô ấy là đồng nghiệp. Cho dù anh có ý đồ xấu gì thì cũng phải nhìn đối tượng chứ!" Cố Mạc kiên nhẫn dỗ Tiếu Nhiễm.
"Quan hệ đồng nghiệp? Đồng nghiệp mà hơn nửa đêm còn gọi điện thoại, lại còn khóc sướt mướt đến đáng thương, cần sự đồng tình, an ủi sao?" Tiếu Nhiễm bất mãn hừ một tiếng. Cô phải khhiến Cố Mạc biết cách làm của Ứng Mẫn khiến cô cực kỳ không vui. Như thế thì sau này anh mới không đáp ứng bừa mọi yêu cầu của Ứng Mẫn nữa. Hơn nửa đêm quấy rầy anh như vậy mà anh cũng chẳng tức giận.
Cô nhất định phải để Cố Mạc biết, anh phải học được cách từ chối Ứng Mẫn.
"Bình thường cô ấy không như vậy đâu! Có lẽ là gặp đả kích quá lớn!" Cố Mạc cố gắng biện hộ cho Ứng Mẫn, sợ Tiếu Nhiễm hiểu lầm.
Ứng Mẫn không phải cô gái xấu, là yêu sai người thôi.
Anh chưa từng đáp lại.
Nhưng mà dù sao hai gia đình cũng có giao tình. Anh không thể không để ý tới đối phương.
Khi người khác gặp khó khăn, có thể giúp thì giúp đây vẫn là nguyên tắc làm người.
"Anh cảm thấy cô ta đáng thương? Đồng bệnh tương liên? Vội vàng đi an ủi cô ta?" Tiếu Nhiễm bất mãn lấy ngón trỏ chọc chọc vào ngực Cố Mạc, tức giận nói.
"Nếu khám bệnh, xảy ra sự cố là trách nhiệm của cô ấy. E rằng kế sinh nhai này cũng bị mất. Anh chỉ nhớ lại mình năm đó. . . . . . Mới an ủi cô ấy vài câu. Anh tìm bạn giúp cô ấy giải quyết một chút, anh cũng không quan tâm nhiều nữa!" Cố Mạc nghiêm túc đảm bảo.
"Anh thề chứ?" Tiếu Nhiễm vẫn lo lắng.
Cố Mạc quá ưu tú khiến cô có chút mẫn cảm.
"Anh thề!" Cố Mạc giơ tay, thành khẩn thề.
"Em không biết mình giỏi cái gì ngoài cầm dao mổ nữa! Ngoài trừ nó ra em chẳng biết làm gì!" Ứng Mẫn nghẹn ngào nói.
"Đó là vì em chưa bị bức đến đường cùng!" Cố Mạc nhăn mày nói, "Phấn chấn lên sẽ có con đường mới!"
"Cố Mạc, cảm ơn anh đã cổ vũ em!" Ứng Mẫn hít hít mũi.
"Cứ vậy đi! Bà xã anh buồn ngủ rồi, anh phải dỗ cô ấy đi ngủ đây!" Cố Mạc nhìn Tiếu Nhiễm trầm mặc không nói gì, cười nhạt một tiếng.
Tiếu Nhiễm bất mãn hừ một tiếng. Anh cho rằng nói như vậy là cô sẽ bỏ qua sao?
"Tiếu Nhiễm bao nhiêu tuổi rồi mà anh còn phải dỗ cô ấy đi ngủ chứ?" Ứng Mẫn bất mãn sẵng giọng nói.
"Em chưa kết hôn nên không hiểu đâu!" Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào lòng, cười nói với Ứng Mẫn qua điện thoại, "Đây là tình thú giữa vợ chồng. Tôi thích cô ấy làm nũng với tôi. Chờ em tìm được người đàn ông mình yêu sẽ hiểu!"
Nói xong, Cố Mạc cúp điện thoại.
Tiếu Nhiễm bất mãn, nhéo Cố Mạc một cái: "Em muốn anh dỗ ngủ lúc nào chứ?"
"Vậy thì em dỗ anh ngủ đi!" Cố Mạc ôm sát Tiếu Nhiễm, trêu chọc cô.
"Em thấy bác sĩ Ứng kia rất vui khi được dỗ anh đi ngủ đó! Anh đi tìm cô ta đi. Đừng làm phiền em!" Tiếu Nhiễm chua chát nói.
Cho dù có đau lòng đến đâu nhưng Ứng Mẫn cũng không nên nửa đêm gọi điện thoại cho Cố Mạc.
Lúc làm chuyện này, cô ta không nghĩ đến cảm nhận của vợ Cố Mạc sao?
Hoặc có thể nói, căn bản Ứng Mẫn đang cố ý.
"Anh và cô ấy là đồng nghiệp. Cho dù anh có ý đồ xấu gì thì cũng phải nhìn đối tượng chứ!" Cố Mạc kiên nhẫn dỗ Tiếu Nhiễm.
"Quan hệ đồng nghiệp? Đồng nghiệp mà hơn nửa đêm còn gọi điện thoại, lại còn khóc sướt mướt đến đáng thương, cần sự đồng tình, an ủi sao?" Tiếu Nhiễm bất mãn hừ một tiếng. Cô phải khhiến Cố Mạc biết cách làm của Ứng Mẫn khiến cô cực kỳ không vui. Như thế thì sau này anh mới không đáp ứng bừa mọi yêu cầu của Ứng Mẫn nữa. Hơn nửa đêm quấy rầy anh như vậy mà anh cũng chẳng tức giận.
Cô nhất định phải để Cố Mạc biết, anh phải học được cách từ chối Ứng Mẫn.
"Bình thường cô ấy không như vậy đâu! Có lẽ là gặp đả kích quá lớn!" Cố Mạc cố gắng biện hộ cho Ứng Mẫn, sợ Tiếu Nhiễm hiểu lầm.
Ứng Mẫn không phải cô gái xấu, là yêu sai người thôi.
Anh chưa từng đáp lại.
Nhưng mà dù sao hai gia đình cũng có giao tình. Anh không thể không để ý tới đối phương.
Khi người khác gặp khó khăn, có thể giúp thì giúp đây vẫn là nguyên tắc làm người.
"Anh cảm thấy cô ta đáng thương? Đồng bệnh tương liên? Vội vàng đi an ủi cô ta?" Tiếu Nhiễm bất mãn lấy ngón trỏ chọc chọc vào ngực Cố Mạc, tức giận nói.
"Nếu khám bệnh, xảy ra sự cố là trách nhiệm của cô ấy. E rằng kế sinh nhai này cũng bị mất. Anh chỉ nhớ lại mình năm đó. . . . . . Mới an ủi cô ấy vài câu. Anh tìm bạn giúp cô ấy giải quyết một chút, anh cũng không quan tâm nhiều nữa!" Cố Mạc nghiêm túc đảm bảo.
"Anh thề chứ?" Tiếu Nhiễm vẫn lo lắng.
Cố Mạc quá ưu tú khiến cô có chút mẫn cảm.
"Anh thề!" Cố Mạc giơ tay, thành khẩn thề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.