Chương 13
Băng Băng
17/01/2017
Thiên Vũ vuốt dọc theo ngọc hành nhỏ nhắn ép những giọt chất lỏng trong
suốt chảy hết ra bên ngoài, khác với nam nhân trưởng thành, tinh dịch
của Thiên Ngọc chẳng những trong suốt mà còn không nhầy, hoàn toàn tinh
khiết như nước, không vướng chút mùi vị nồng nồng đặc trung của nam
nhân. Xét về mặt này, có lẽ song tính nhân so với một nam nhân đích thực không có cách nào sánh bằng, nhưng nếu như vậy… khả năng sinh con của
Thiên Ngọc cũng không thể hoàn thiện đi!
Sau ba giây cúi mặt đau lòng thì tâm tình của hắn lại nhanh chóng quay trở lại vị trí cũ. (=_=)
Hắn một tay dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng giúp Thiên Ngọc bình ổn hơi thở, tay còn lại với lấy chiếc gối đặt dưới lưng y.
Sau khi đã sắp xếp xong cho Thiên Ngọc một tư thế hết sức thuận lợi cho hắn ra tay, Thiên Vũ mới chậm rãi nhỏ từng giọt từng giọt chất lỏng sóng sánh xuống nơi mà hắn muốn.
Cảm giác lạnh lẽo rơi xuống hạ thể khiến Thiên Ngọc trong cơn mê loạn đột nhiên phản kháng, thế nhưng chân vừa nâng lên đã bị Thiên Vũ dùng tay áp chặt, kế đó, hắn điểm nhẹ vào hai huyệt đạo dưới lòng bàn chân khiến Thiên Ngọc tê dại đi không có cách nào cử động.
Thấy hạ thân của y quá nhỏ khiến dịch thể kia không có cách nào chảy vào bên trong, Thiên Vũ mới nhẹ nhàng dùng một ngón tay đã ướt đẫm chất lỏng sóng sánh ấy từ từ đẩy vào.
“Ah… không… buông ta ra, buông ta ra… không được… không… đừng mà…”
Thiên Ngọc khóc thét lên, tuy ý thức bị bao phủ bởi men say nhưng trong tâm trí y vẫn còn nhớ rất rõ, cảm giác đó, hành động đó… y không muốn tất cả lại một lần nữa quay trở về…
“Không… xin ngươi…ta đau lắm… đừng mà… ta không muốn…”
Thấy Thiên Ngọc sợ hãi như thế làm Thiên Vũ cũng có phần chột dạ, nhưng đã đi đến nước này chẳng lẽ phải dừng lại sao? Không thể được! (=.=)
Hắn tháo dây thả hai tay y ra, ngay khi y định vùng vẫy bỏ trốn thì hắn đã ôm siết y lại vỗ nhẹ trấn an : “Thiên Ngọc ngoan, đừng sợ… lần này sẽ không đau… tin ta đi, ngoan nào…”
Vừa nói hắn vừa liếm nhẹ vào vành tai mỏng manh của Thiên Ngọc, một tay nhẹ nhàng xoa bóp vào điểm mẫn cảm. lưỡi hắn lướt qua, từ vành tai chuyển sang đôi môi mềm mại, mút nhẹ, rồi chậm rãi đẩy vào, từ từ cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn non nớt bên trong, từ từ đùa giỡn…
Một lúc sau, bàn tay Thiên Ngọc từ siết chặt cố gắng né tránh tìm cách đẩy hắn ra đã dần dần thả lỏng, thay vào đó là e dè bám lấy y phục của hắn từng chút từng chút tiến sát vào.
Hắn vừa hôn vừa chầm chậm đưa tay xuống dưới hạ thân của y để dò xét, ngón trỏ đưa ra chạm nhẹ vào tiểu huyệt bé xíu, Thiên Ngọc giật mình hơi khép chân lại một chút nhưng ngay sau đó đã nhíu mày rên rỉ bằng những tiếng ư a mê người.
Thiên Vũ đoán chắc hiệu lực của thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, nhưng mà chuyện này cũng không thể nóng lòng, nếu làm y thoải mái, biết đâu sau này y sẽ tự nguyện dâng hiến, nói không chừng còn tìm cách quyến rũ phu quân, ha ha… (tên này hết thuốc chữa rồi!!)
Hắn nâng Thiên Ngọc đặt lên đùi mình bằng tư thế đang ôm trẻ con, chỉ khác là chân Thiên Ngọc bị hắn kéo dang ra thật rộng. (>.<)
Một bên hắn vẫn dây dưa hôn môi khiến nai con bị phân tán chú ý, nhắm mắt hưởng thụ ôn nhu, một bên hắn lại nhẹ nhàng rót thêm chất lỏng kia vào tay rồi từ từ chạm nhẹ tăng cường khiêu khích.
Thấy Thiên Ngọc càng lúc càng thở gấp, sắc mặt ửng hồng, phản ứng đối với sự khiêu khích của hắn càng ngày càng mãnh liệt, lúc này hắn mới cười tà đẩy mạnh ngón tay vào bên trong.
Thiên Ngọc “ah” lên một tiếng cố gắng vùng dậy nhưng lại bị hắn đè xuống tiếp tục cuốn vào một nụ hôn say đắm. hắn lướt xuống, mút nhẹ vào đóa hồng anh từ lâu đã sưng thẳng, tay kia vẫn giữ nguyên vị trí cũ, không rút ra cũng chẳng đẩy vào, cứ nhè nhẹ mà động đậy bên trong mật động ấm áp.
Thiên Ngọc rên rỉ ưỡn người khi hắn đột nhiên dùng răng cắn vào nhũ điểm của y, khoái cảm từng đợt dâng cao khiến lý trí không có cách nào thanh tỉnh, đôi tay đang ghì chặt lấy hắn càng thêm dùng sức, làn môi ẩm ướt mềm mại không ngừng phát ra những tiếng “không”, “đừng” đê mê, khiến cho dục vọng của Thiên Vũ càng lúc càng dâng cao, ý muốn nhanh chóng xâm phạm y càng lúc càng không thể khống chế!
Sau ba giây cúi mặt đau lòng thì tâm tình của hắn lại nhanh chóng quay trở lại vị trí cũ. (=_=)
Hắn một tay dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng giúp Thiên Ngọc bình ổn hơi thở, tay còn lại với lấy chiếc gối đặt dưới lưng y.
Sau khi đã sắp xếp xong cho Thiên Ngọc một tư thế hết sức thuận lợi cho hắn ra tay, Thiên Vũ mới chậm rãi nhỏ từng giọt từng giọt chất lỏng sóng sánh xuống nơi mà hắn muốn.
Cảm giác lạnh lẽo rơi xuống hạ thể khiến Thiên Ngọc trong cơn mê loạn đột nhiên phản kháng, thế nhưng chân vừa nâng lên đã bị Thiên Vũ dùng tay áp chặt, kế đó, hắn điểm nhẹ vào hai huyệt đạo dưới lòng bàn chân khiến Thiên Ngọc tê dại đi không có cách nào cử động.
Thấy hạ thân của y quá nhỏ khiến dịch thể kia không có cách nào chảy vào bên trong, Thiên Vũ mới nhẹ nhàng dùng một ngón tay đã ướt đẫm chất lỏng sóng sánh ấy từ từ đẩy vào.
“Ah… không… buông ta ra, buông ta ra… không được… không… đừng mà…”
Thiên Ngọc khóc thét lên, tuy ý thức bị bao phủ bởi men say nhưng trong tâm trí y vẫn còn nhớ rất rõ, cảm giác đó, hành động đó… y không muốn tất cả lại một lần nữa quay trở về…
“Không… xin ngươi…ta đau lắm… đừng mà… ta không muốn…”
Thấy Thiên Ngọc sợ hãi như thế làm Thiên Vũ cũng có phần chột dạ, nhưng đã đi đến nước này chẳng lẽ phải dừng lại sao? Không thể được! (=.=)
Hắn tháo dây thả hai tay y ra, ngay khi y định vùng vẫy bỏ trốn thì hắn đã ôm siết y lại vỗ nhẹ trấn an : “Thiên Ngọc ngoan, đừng sợ… lần này sẽ không đau… tin ta đi, ngoan nào…”
Vừa nói hắn vừa liếm nhẹ vào vành tai mỏng manh của Thiên Ngọc, một tay nhẹ nhàng xoa bóp vào điểm mẫn cảm. lưỡi hắn lướt qua, từ vành tai chuyển sang đôi môi mềm mại, mút nhẹ, rồi chậm rãi đẩy vào, từ từ cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn non nớt bên trong, từ từ đùa giỡn…
Một lúc sau, bàn tay Thiên Ngọc từ siết chặt cố gắng né tránh tìm cách đẩy hắn ra đã dần dần thả lỏng, thay vào đó là e dè bám lấy y phục của hắn từng chút từng chút tiến sát vào.
Hắn vừa hôn vừa chầm chậm đưa tay xuống dưới hạ thân của y để dò xét, ngón trỏ đưa ra chạm nhẹ vào tiểu huyệt bé xíu, Thiên Ngọc giật mình hơi khép chân lại một chút nhưng ngay sau đó đã nhíu mày rên rỉ bằng những tiếng ư a mê người.
Thiên Vũ đoán chắc hiệu lực của thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, nhưng mà chuyện này cũng không thể nóng lòng, nếu làm y thoải mái, biết đâu sau này y sẽ tự nguyện dâng hiến, nói không chừng còn tìm cách quyến rũ phu quân, ha ha… (tên này hết thuốc chữa rồi!!)
Hắn nâng Thiên Ngọc đặt lên đùi mình bằng tư thế đang ôm trẻ con, chỉ khác là chân Thiên Ngọc bị hắn kéo dang ra thật rộng. (>.<)
Một bên hắn vẫn dây dưa hôn môi khiến nai con bị phân tán chú ý, nhắm mắt hưởng thụ ôn nhu, một bên hắn lại nhẹ nhàng rót thêm chất lỏng kia vào tay rồi từ từ chạm nhẹ tăng cường khiêu khích.
Thấy Thiên Ngọc càng lúc càng thở gấp, sắc mặt ửng hồng, phản ứng đối với sự khiêu khích của hắn càng ngày càng mãnh liệt, lúc này hắn mới cười tà đẩy mạnh ngón tay vào bên trong.
Thiên Ngọc “ah” lên một tiếng cố gắng vùng dậy nhưng lại bị hắn đè xuống tiếp tục cuốn vào một nụ hôn say đắm. hắn lướt xuống, mút nhẹ vào đóa hồng anh từ lâu đã sưng thẳng, tay kia vẫn giữ nguyên vị trí cũ, không rút ra cũng chẳng đẩy vào, cứ nhè nhẹ mà động đậy bên trong mật động ấm áp.
Thiên Ngọc rên rỉ ưỡn người khi hắn đột nhiên dùng răng cắn vào nhũ điểm của y, khoái cảm từng đợt dâng cao khiến lý trí không có cách nào thanh tỉnh, đôi tay đang ghì chặt lấy hắn càng thêm dùng sức, làn môi ẩm ướt mềm mại không ngừng phát ra những tiếng “không”, “đừng” đê mê, khiến cho dục vọng của Thiên Vũ càng lúc càng dâng cao, ý muốn nhanh chóng xâm phạm y càng lúc càng không thể khống chế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.