Chương 28: Cô Thu Tùy hoàn toàn chịu trách nhiệm...
Hội Thu
29/02/2024
Thẩm Tấn bình tĩnh nói lời này, nhưng tác động không kém gì thả bom nguyên tử.
Thu Tuỳ có thể cảm thấy rằng cô là trung tâm của vòng tròn, mọi người trong bán kính vài mét đều rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Ôn Tiệp và Phó Minh Bác hiếm khi nhìn thấy cảnh tượng này, hai đứa trẻ há to miệng, nhất thời không quản lý được biểu cảm nữa.
Giản Nghiên và Cố Trạch Tùng khá tốt, nhưng sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt của họ khá thú vị.
Thu Tuỳ đã trải qua sự im lặng kỳ lạ này khá nhiều kể từ khi cô và Thẩm Tấn gặp lại, nhiều lần đến mức Thu Tuỳ không còn nhớ được con số chính xác nữa.
Vì vậy, so với một số người khác không kịp phản ứng, Thu Tuỳ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Cô hơi nghiêng đầu và cẩn thận nhớ lại một lúc.
Thu Tuỳ trước đây từng là phiên dịch viên của luật sư Nhan, nhưng dù sao thì cô vẫn là một phiên dịch viên chứ không phải luật sư, cô không biết rõ một người muốn ghi tên người khác vào giấy chứng nhận bất động sản thì cần phải có mối quan hệ như thế nào.
Tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là gia đình, bạn trai, bạn gái hoặc cặp đôi mới cưới.
Tất nhiên, cô và Thẩm Tấn không có bất kỳ mối quan hệ nào kể trên.
Theo cách hiểu đơn giản của một công dân như Thu Tuỳ, thủ tục thêm tên vào giấy chứng nhận bất động sản không hề đơn giản, nó cần ít nhất một vật dụng thiết yếu——
thẻ căn cước.
Cô mím môi dưới, nghiêm túc nhìn Thẩm Tấn: "Anh Thẩm, xin anh thành thật nói cho tôi biết."
Thẩm Tấn:?
Thu Tùy chớp mắt: "Anh trộm chứng minh thư của tôi à?"
Thẩm Tấn: "..."
Thẩm Tấn cười như tức giận, nhếch môi dưới.
"Không phải cô từng nói khi ở Bạc Duyệt Loan đã có một giấc mơ ngọt ngào, ngôi nhà này là của cô sao?"
Thu Tuỳ: "..."
Cô đã nói điều đó.
Nhưng lúc đó Thẩm Tấn đáp lại cô như thế nào?
Anh nói, hãy lên tầng 16 để thu tiền thuê nhà, cho cô ảo tưởng rằng ngôi nhà thuộc về cô và ước mơ của cô sẽ thành hiện thực.
Chuyện gì đang diễn ra bây giờ?
Thực sự - một giấc mơ trở thành sự thật?
Thẩm Tấn nhẹ nhàng bổ sung: "Hôm nay cô tới, tôi chúc cô giấc mơ sẽ thành hiện thực."
Thu Tuỳ: "..."
Cô phản ứng: "Vậy việc ghi tên tôi vào giấy chứng nhận bất động sản chỉ có giá trị trong ngày hôm nay thôi à?"
Thẩm Tấn thản nhiên nói: "Đương nhiên."
Anh dừng lại, liếc nhìn Thu Tùy, có chút nhẹ nhõm nói: "Không sao đâu, cô có thể mơ nhiều giấc mơ ngọt ngào hơn."
Thu Tuỳ: "..."
Vấn đề là, những gì cô có không phải là một giấc mơ báo trước!!!
Thu Tuỳ bắt đầu hoài nghi không biết Thẩm Tấn có đoán được giấc mơ đêm đó thực sự có liên quan đến mình hay không.
May mắn thay, tình huống xấu hổ đã được Cố Trạch Tùng cứu vớt.
Anh phục hồi tinh thần: "Vậy, Thu Tuỳ, cậu là?"
Thu Tuỳ mỉm cười và giải thích ngắn gọn: "Chỉ là một công việc bán thời gian nhỏ thôi."
Cố Trạch Tùng gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói khi nào rảnh ở nhà sẽ liên lạc với cô, rồi vội vàng cùng Giản Nghiên rời đi.
Ôn Tiệp và Phó Minh Ba ở một bên cuối cùng cũng hiểu ra, chuyện chấn động này chỉ là Thẩm Tấn tùy tiện nói đùa một câu mà thôi.
Phó Minh Bác tò mò hỏi: "Chị Thu Tuỳ, sao chị lại làm việc bán thời gian cho anh họ em?"
Vấn đề này cũng là một câu chuyện dài.
Thu Tuỳ suy nghĩ một lúc: "Em có biết yêu cầu tuyển chọn thông dịch viên tạm thời của ông Antip để đến hồ Baikal lần này là gì không?"
Ôn Tiệp lắc đầu.
Phó Minh Bác: "Không biết."
Thu Tuỳ nói với giọng nghiêm túc: "Yêu cầu có thể luyện nói tiếng Trung với ông ấy."
Ôn Tiệp: "..."
Phó Minh Bác: "..."
Thu Tuỳ thở dài: "Chị đã nói với các em từ lâu rồi, hãy tìm một công việc phụ để kiếm sống càng sớm càng tốt."
Phó Minh Bác trầm mặc một lát, sau đó lướt qua Thu Tùy nhìn về phía Thẩm Tấn: "Anh họ, anh còn cần thu tiền thuê nhà gì nữa không? Em sẽ làm cho anh, em lấy giá thấp cho!"
Ôn Tiệp cũng không chịu thua kém: "Anh Thẩm, tôi cũng làm được! Tôi rẻ hơn Phó Minh Bác!!!"
Thu Tuỳ: "..."
Phó Minh Bác quay đầu lại, trừng mắt nhìn Ôn Tiệp một cách hung dữ: "Im đi, chính vì những người như cô mà sự thoái hóa mới xảy ra. Thể giới có cô nên mới càng ngày càng đi xuống. Tôi nghĩ cô là người góp công lao to lớn cho sự thoái hóa, xin hãy đổi tên đi, đừng gọi cô ấy là Ôn Tiệp, hãy gọi cô ấy là Thoái Tiệp."
Thu Tuỳ: "..."
Cô choáng váng một lúc mới nhận ra rằng Ôn Tiệp và Phó Minh Bác đang cố cướp công việc của cô.
Điều này thực sự vô lý!!!
Người xưa có câu dạy học trò, bỏ đói thầy đến chết, quả nhiên.
Người xưa không bao giờ lừa dối ta!!!
Không cần nói về bất cứ điều gì khác.
Ít nhất làm việc bán thời gian cho Thẩm Tấn thì lương cũng cao thật.
Và mặc dù người đàn ông này rắc rối và kén chọn nhưng anh lại rất hào phóng với tiền bạc của mình.
Thu Tuỳ nghĩ rằng sau khi trở về Trung Quốc, cô sẽ phải chuyển đến nhà mới, có thể cô cũng cần mua một số đồ gia dụng mới, đây là lúc để tiêu tiền.
"Tôi không nghĩ vậy", Thu Tuỳ chậm rãi nói, "Tạm thời tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về công việc bán thời gian của anh Thẩm."
Thẩm Tấn nhướng mày, chậm rãi chuyển ánh mắt về phía cô: "Thật sao?"
"Tất nhiên", Thu Tuỳ gật đầu như mong đợi, "Tôi sẽ làm tài xế cho anh và sẽ đưa anh đến Bạc Duỵệt Loan an toàn."
Lông mi Thẩm Tấn rung lên, giọng điệu không mấy nghiêm túc: "Ừ."
Thu Tuỳ: "Tôi sẽ chỉ đường cho anh và chỉ cho anh cách đi đến cổng tiểu khu. Anh có đánh giá cho tôi năm sao không?"
Thẩm Tấn nhìn chằm chằm vào cô: "Ừ."
Thu Tuỳ: "Tôi đã thu tiền thuê nhà giúp anh ở Bạc Duyệt Loan. Bùi Tân Tắc chưa bao giờ trả tiền thuê nhà. Có phải vì tôi đến đó nên lần đầu tiên anh ta trả tiền thuê nhà một cách trung thực không?"
Thẩm Tấn bỗng nhiên mỉm cười, uể oải nói: "Ừ."
Thu Tuỳ nhìn Thẩm Tấn không thay đổi vẻ mặt, giọng nói ấm áp hỏi: "Vậy anh cảm thấy có cần thiết phải đổi người khác làm việc bán thời gian không?"
Thẩm Tấn liếc nhìn cô, trong mắt hiện lên một cảm xúc nào đó, nhưng Thu Tuỳ lại không thấy rõ.
"Hai người nghe thấy rồi", Thẩm Tấn đứng dậy, hơi cúi đầu nhìn Ôn Tiệp và Phó Minh Bác, ẩn ý nói: "Cô Thu Tuỳ hoàn toàn chịu trách nhiệm với tôi."
Thu Tuỳ sửng sốt nhìn Thẩm Tấn không chút vội vàng đi về phía cổng hội trường, trước khi vội vàng đi theo bước chân của Thẩm Tấn, cô nói thêm với Ôn Tiệp và Phó Minh Bác: "Công việc bán thời gian của anh Thẩm do chị hoàn toàn chịu trách nhiệm. Hai đứa trẻ các em hãy làm việc chăm chỉ, đừng nghĩ đến việc cạnh tranh việc làm với chị, nghe thấy không!"
Dự án trao đổi kinh doanh và chính trị Trung - Nga kéo dài trong ba ngày, vào ngày cuối cùng của dự án, Thu Tuỳ nhận được cuộc gọi từ thư ký của Antip, yêu cầu cô đến văn phòng quản lý địa điểm để đăng ký thông tin và trực tiếp vào vòng cuối để phỏng vấn.
Thu Tuỳ thì thầm vài lời với Thẩm Tấn và đi về phía văn phòng quản lý.
Một nhóm người đã tụ tập trước cửa văn phòng, Thu Tuỳ nhìn xung quanh và thấy rằng nhiều người trong số họ là những đồng nghiệp phiên dịch mà cô vừa gặp sau khi thêm WeChat vào dự án lần này.
Trên thế giới không có bức tường kín nào, và tin tức cô được nhận vào cuộc phỏng vấn cuối cùng đã lan truyền như cháy rừng.
Thu Tuỳ không biết những người phiên dịch này đang cảm thấy gì, nhưng ít nhất bề ngoài, mọi người đều chúc mừng cô một cách vui vẻ và bình yên, Thu Tuỳ cũng đáp lại một cách lịch sự.
Mãi cho đến khi đang trò chuyện với người phiên dịch phía sau, cô mới vô tình nhìn thấy một người ở cuối hàng——
Giản Nghiên. Truyện Mỹ Thực
Giữa Giản Nghiên và cô có khoảng ba hoặc bốn người, có vẻ như cô ta đã nghe thấy những lời khen ngợi và chúc mừng từ những người xung quanh, cô ta cũng biết rằng Thu Tuỳ đã được tiến cử vào vòng phỏng vấn cuối cùng.
Thu Tuỳ sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng nhận ra mình đang làm gì.
Tuy nhiên, cơ hội làm phiên dịch tạm thời của ông Antip quá hiếm hoi, với tư cách là phiên dịch viên riêng của Cố Trạch Tùng, Giản Nghiên chỉ cần đảm bảo khả năng liên lạc của Cố Trạch Tùng về dự án ở Nga.
Cho dù Cố Trạch Tùng có về Trung Quốc sớm thì Giản Nghiên cũng không cần theo anh ta về Trung Quốc, cô ta có thể ở lại Nga và đăng ký phiên dịch tạm thời cho Antip.
Thu Tuỳ cũng không quá coi trọng chuyện đó, cô đăng ký thông tin cơ bản của mình với người quản lý, nhận được thư mời phỏng vấn vòng cuối rồi rời khỏi văn phòng.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Thu Tuỳ dừng lại khi thoáng nhìn thấy những người xung quanh Giản Nghiên.
Khúc Huy đang cầm điện thoại và thì thầm điều gì đó với Giản Nghiên.
Thu Tuỳ hơi nhíu mày, Giản Nghiên là bạn học đại học của cô, Khúc Huy là bạn học năm nhất cấp ba của cô, hai người này gặp nhau khi nào?
Tuy nhiên, những dự án quy mô lớn như thế này luôn là cơ hội tốt để gặp gỡ những người mới.
Thu Tuỳ cũng không quá coi trọng, lúc đi ngang qua hai người, vô thức liếc nhìn điện thoại di động của Khúc Huy.
Trên màn hình là một cô gái với vẻ ngoài thanh tú, đường nét ngọt ngào, cô ấy mặc bộ trang phục màu xanh lam đứng trên sân khấu, trong bóng tối, một luồng ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào cô.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu và gần như mất thăng bằng.
Dù cô gái trên ảnh biến thành tro bụi thì cô vẫn nhận ra, không phải Du Nhiễm Nguyệt thì còn có thể là ai?
Tưởng tượng Khúc Huy thật ra là fan của Du Nhiễm Nguyệt, Thu Tuỳ cũng không buồn nói chuyện với hai người này, trực tiếp bước nhanh hơn, rời khỏi hành lang bên ngoài văn phòng.
Giản Nghiên quay lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thu Tuỳ trong vài giây, trong lối đi không có ai khác, chỉ còn lại Giản Nghiên và Khúc Huy.
"Vậy thì sao?" Giản Nghiên quay mặt đi, "Anh có đồng ý hay không?"
Khúc Huy cười khẩy: "Tại sao tôi phải làm việc này cho cô? Thu Tùy hiện tại là thông dịch viên riêng của Thẩm Tấn, tôi không muốn đắc tội Thẩm Tấn."
"Tôi sẽ không đắc tội anh Thẩm", Giản Nghiên cong môi và an ủi anh ta bằng giọng điệu thoải mái, "Cuộc phỏng vấn cuối cùng cho phiên dịch tạm thời sẽ diễn ra sau hai ngày nữa. Tôi chỉ cần anh tìm cơ hội gặp Thu Tuỳ vào đêm trước ngày phỏng vấn cuối cùng. Chỉ cần uống chút rượu thôi. Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm gì cả. Mục đích chỉ là để cho Thu Tuỳ bỏ lỡ cuộc gặp cuối cùng mà thôi."
Khúc Huy tùy ý xua tay: "Đừng nghĩ tới, tôi không có khả năng đồng ý."
"Đừng vội từ chối", Giản Nghiên mở màn hình điện thoại di động lên, "Trước tiên hãy xem điều kiện tôi đưa ra cho anh."
Giản Nghiên nhanh chóng dùng ngón tay gõ vào màn hình, sau đó đối mặt với màn hình điện thoại của Khúc Huy.
Trên màn hình là một bức ảnh thân mật của Giản Nghiên và Du Nhiễm Nguyệt với khuôn mặt lộ ra ngoài.
"Cô và!" Khúc Huy hai mắt sáng lên, ngữ khí không khỏi hưng phấn, "Cô cùng Du Nhiễm Nguyệt đúng thật là bạn bè!"
Giản Nghiên nhướn mày: "Nhiễm Nguyệt sẽ quay MV ở hồ Baikal vào cuối tháng 1. Nhiễm Nguyệt không thích Thu Tuỳ và không muốn nhìn thấy Thu Tuỳ ở hồ Baikal. Nếu Thu Tuỳ trở thành phiên dịch viên tạm thời của ông Antip lần này, cũng nghĩa là cô ấy đã hai lần làm phiên dịch cho ông Antip, vị trí quản lý công ty đều thuộc về cô ấy. Với mối quan hệ của tôi với Thu Tuỳ, tôi có thể phải thu dọn đồ đạc và rời đi."
Khúc Huy nâng cằm: "Có cái gì cho tôi?"
"Ký tặng, chụp ảnh chung và ăn tối cùng nhau, đều tuỳ ý anh", Giản Nghiên tắt màn hình điện thoại di động và nói tiếp, "Thu Tuỳ tửu lượng không tốt, anh chỉ cần rót vài ly rượu cho cô ấy thô, để cô ấy ngủ qua thời gian phỏng vấn cuối cùng là được. Chuyện này sẽ không có vấn đề gì đâu, cũng sẽ không đắc tội anh Thẩm."
Khúc Huy do dự một lát rồi hỏi: "Tôi chỉ cần chuốc say cô ấy thôi, không có việc gì khác?"
"Đừng lo lắng", Giản Nghiên mỉm cười, "Không đến mức vi phạm pháp luật, tôi chỉ không muốn bị Thu Tuỳ ở khắp mọi nơi gây áp lực. Chuyện này tốt cho anh, tôi và Nhiễm Nguyệt."
*
Thu Tuỳ không biết gì về những điều này.
Dự án trao đổi chính trị và kinh doanh đã kết thúc, cô không cần tham gia các vòng phỏng vấn trước, vẫn còn hai ngày nữa mới đến cuộc phỏng vấn cuối cùng. Ưu tiên hàng đầu của cô lúc này là——
Trả tiền vài chai rượu Nga hảo hạng cho Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ đứng ở cửa phòng Thẩm Tấn, hơi ngẩng đầu lên, không dám nhìn xuống chút nào.
Không biết tại sao, cô gõ cửa phòng Thẩm Tấn tổng cộng hai lần, mỗi lần đều phát hiện Thẩm Tấn vừa mới tắm xong, không khí trong phòng mơ hồ, ấm áp, khiến người ta mơ mộng. Luôn lỏng lẻo nửa kín nửa hở ở vai, một bộ dáng mỹ nam đang tắm, cố tình cô lại không nói được lời nào, đương nhiên cũng không dám nhìn.
"Anh Thẩm", Thu Tuỳ nâng cằm, dùng ánh mắt bình thường nhìn thẳng vào Thẩm Tấn, giọng ấm áp hỏi: "Tối nay anh có rảnh không? Tôi trả anh mấy chai rượu. Có hai trung tâm mua sắm gần khách sạn này, một trung tâm mua sắm trong đó lớn hơn, nhưng có ít loại rượu hơn. Mặc dù trung tâm mua sắm kia nhỏ hơn nhưng có nhiều loại rượu phong phú hơn. Nếu anh chỉ muốn mua rượu, tôi khuyên anh nên đến trung tâm mua sắm nhỏ hơn nhưng có nhiều hơn rượu."
Thẩm Tấn tùy ý lấy khăn lau tóc: "Hỏi tôi làm gì."
Thu Tuỳ:?
Nếu không thì cô phải hỏi ai?
Anh kén chọn như vậy, làm sao cô còn có thể tự mình đưa ra quyết định?
Thẩm Tấn chợt cười nhẹ, chậm rãi nói: "Không phải cô đã nói với tôi rằng cô sẽ chịu trách nhiệm cho tôi sao? Tôi phụ thuộc vào cô."
Anh dừng lại, hơi cúi đầu, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng kiên định khóa chặt Thu Tùy, nói từng chữ: "Không thể từ chối, tôi chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của cô."
Thu Tuỳ có thể cảm thấy rằng cô là trung tâm của vòng tròn, mọi người trong bán kính vài mét đều rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Ôn Tiệp và Phó Minh Bác hiếm khi nhìn thấy cảnh tượng này, hai đứa trẻ há to miệng, nhất thời không quản lý được biểu cảm nữa.
Giản Nghiên và Cố Trạch Tùng khá tốt, nhưng sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt của họ khá thú vị.
Thu Tuỳ đã trải qua sự im lặng kỳ lạ này khá nhiều kể từ khi cô và Thẩm Tấn gặp lại, nhiều lần đến mức Thu Tuỳ không còn nhớ được con số chính xác nữa.
Vì vậy, so với một số người khác không kịp phản ứng, Thu Tuỳ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Cô hơi nghiêng đầu và cẩn thận nhớ lại một lúc.
Thu Tuỳ trước đây từng là phiên dịch viên của luật sư Nhan, nhưng dù sao thì cô vẫn là một phiên dịch viên chứ không phải luật sư, cô không biết rõ một người muốn ghi tên người khác vào giấy chứng nhận bất động sản thì cần phải có mối quan hệ như thế nào.
Tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là gia đình, bạn trai, bạn gái hoặc cặp đôi mới cưới.
Tất nhiên, cô và Thẩm Tấn không có bất kỳ mối quan hệ nào kể trên.
Theo cách hiểu đơn giản của một công dân như Thu Tuỳ, thủ tục thêm tên vào giấy chứng nhận bất động sản không hề đơn giản, nó cần ít nhất một vật dụng thiết yếu——
thẻ căn cước.
Cô mím môi dưới, nghiêm túc nhìn Thẩm Tấn: "Anh Thẩm, xin anh thành thật nói cho tôi biết."
Thẩm Tấn:?
Thu Tùy chớp mắt: "Anh trộm chứng minh thư của tôi à?"
Thẩm Tấn: "..."
Thẩm Tấn cười như tức giận, nhếch môi dưới.
"Không phải cô từng nói khi ở Bạc Duyệt Loan đã có một giấc mơ ngọt ngào, ngôi nhà này là của cô sao?"
Thu Tuỳ: "..."
Cô đã nói điều đó.
Nhưng lúc đó Thẩm Tấn đáp lại cô như thế nào?
Anh nói, hãy lên tầng 16 để thu tiền thuê nhà, cho cô ảo tưởng rằng ngôi nhà thuộc về cô và ước mơ của cô sẽ thành hiện thực.
Chuyện gì đang diễn ra bây giờ?
Thực sự - một giấc mơ trở thành sự thật?
Thẩm Tấn nhẹ nhàng bổ sung: "Hôm nay cô tới, tôi chúc cô giấc mơ sẽ thành hiện thực."
Thu Tuỳ: "..."
Cô phản ứng: "Vậy việc ghi tên tôi vào giấy chứng nhận bất động sản chỉ có giá trị trong ngày hôm nay thôi à?"
Thẩm Tấn thản nhiên nói: "Đương nhiên."
Anh dừng lại, liếc nhìn Thu Tùy, có chút nhẹ nhõm nói: "Không sao đâu, cô có thể mơ nhiều giấc mơ ngọt ngào hơn."
Thu Tuỳ: "..."
Vấn đề là, những gì cô có không phải là một giấc mơ báo trước!!!
Thu Tuỳ bắt đầu hoài nghi không biết Thẩm Tấn có đoán được giấc mơ đêm đó thực sự có liên quan đến mình hay không.
May mắn thay, tình huống xấu hổ đã được Cố Trạch Tùng cứu vớt.
Anh phục hồi tinh thần: "Vậy, Thu Tuỳ, cậu là?"
Thu Tuỳ mỉm cười và giải thích ngắn gọn: "Chỉ là một công việc bán thời gian nhỏ thôi."
Cố Trạch Tùng gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói khi nào rảnh ở nhà sẽ liên lạc với cô, rồi vội vàng cùng Giản Nghiên rời đi.
Ôn Tiệp và Phó Minh Ba ở một bên cuối cùng cũng hiểu ra, chuyện chấn động này chỉ là Thẩm Tấn tùy tiện nói đùa một câu mà thôi.
Phó Minh Bác tò mò hỏi: "Chị Thu Tuỳ, sao chị lại làm việc bán thời gian cho anh họ em?"
Vấn đề này cũng là một câu chuyện dài.
Thu Tuỳ suy nghĩ một lúc: "Em có biết yêu cầu tuyển chọn thông dịch viên tạm thời của ông Antip để đến hồ Baikal lần này là gì không?"
Ôn Tiệp lắc đầu.
Phó Minh Bác: "Không biết."
Thu Tuỳ nói với giọng nghiêm túc: "Yêu cầu có thể luyện nói tiếng Trung với ông ấy."
Ôn Tiệp: "..."
Phó Minh Bác: "..."
Thu Tuỳ thở dài: "Chị đã nói với các em từ lâu rồi, hãy tìm một công việc phụ để kiếm sống càng sớm càng tốt."
Phó Minh Bác trầm mặc một lát, sau đó lướt qua Thu Tùy nhìn về phía Thẩm Tấn: "Anh họ, anh còn cần thu tiền thuê nhà gì nữa không? Em sẽ làm cho anh, em lấy giá thấp cho!"
Ôn Tiệp cũng không chịu thua kém: "Anh Thẩm, tôi cũng làm được! Tôi rẻ hơn Phó Minh Bác!!!"
Thu Tuỳ: "..."
Phó Minh Bác quay đầu lại, trừng mắt nhìn Ôn Tiệp một cách hung dữ: "Im đi, chính vì những người như cô mà sự thoái hóa mới xảy ra. Thể giới có cô nên mới càng ngày càng đi xuống. Tôi nghĩ cô là người góp công lao to lớn cho sự thoái hóa, xin hãy đổi tên đi, đừng gọi cô ấy là Ôn Tiệp, hãy gọi cô ấy là Thoái Tiệp."
Thu Tuỳ: "..."
Cô choáng váng một lúc mới nhận ra rằng Ôn Tiệp và Phó Minh Bác đang cố cướp công việc của cô.
Điều này thực sự vô lý!!!
Người xưa có câu dạy học trò, bỏ đói thầy đến chết, quả nhiên.
Người xưa không bao giờ lừa dối ta!!!
Không cần nói về bất cứ điều gì khác.
Ít nhất làm việc bán thời gian cho Thẩm Tấn thì lương cũng cao thật.
Và mặc dù người đàn ông này rắc rối và kén chọn nhưng anh lại rất hào phóng với tiền bạc của mình.
Thu Tuỳ nghĩ rằng sau khi trở về Trung Quốc, cô sẽ phải chuyển đến nhà mới, có thể cô cũng cần mua một số đồ gia dụng mới, đây là lúc để tiêu tiền.
"Tôi không nghĩ vậy", Thu Tuỳ chậm rãi nói, "Tạm thời tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về công việc bán thời gian của anh Thẩm."
Thẩm Tấn nhướng mày, chậm rãi chuyển ánh mắt về phía cô: "Thật sao?"
"Tất nhiên", Thu Tuỳ gật đầu như mong đợi, "Tôi sẽ làm tài xế cho anh và sẽ đưa anh đến Bạc Duỵệt Loan an toàn."
Lông mi Thẩm Tấn rung lên, giọng điệu không mấy nghiêm túc: "Ừ."
Thu Tuỳ: "Tôi sẽ chỉ đường cho anh và chỉ cho anh cách đi đến cổng tiểu khu. Anh có đánh giá cho tôi năm sao không?"
Thẩm Tấn nhìn chằm chằm vào cô: "Ừ."
Thu Tuỳ: "Tôi đã thu tiền thuê nhà giúp anh ở Bạc Duyệt Loan. Bùi Tân Tắc chưa bao giờ trả tiền thuê nhà. Có phải vì tôi đến đó nên lần đầu tiên anh ta trả tiền thuê nhà một cách trung thực không?"
Thẩm Tấn bỗng nhiên mỉm cười, uể oải nói: "Ừ."
Thu Tuỳ nhìn Thẩm Tấn không thay đổi vẻ mặt, giọng nói ấm áp hỏi: "Vậy anh cảm thấy có cần thiết phải đổi người khác làm việc bán thời gian không?"
Thẩm Tấn liếc nhìn cô, trong mắt hiện lên một cảm xúc nào đó, nhưng Thu Tuỳ lại không thấy rõ.
"Hai người nghe thấy rồi", Thẩm Tấn đứng dậy, hơi cúi đầu nhìn Ôn Tiệp và Phó Minh Bác, ẩn ý nói: "Cô Thu Tuỳ hoàn toàn chịu trách nhiệm với tôi."
Thu Tuỳ sửng sốt nhìn Thẩm Tấn không chút vội vàng đi về phía cổng hội trường, trước khi vội vàng đi theo bước chân của Thẩm Tấn, cô nói thêm với Ôn Tiệp và Phó Minh Bác: "Công việc bán thời gian của anh Thẩm do chị hoàn toàn chịu trách nhiệm. Hai đứa trẻ các em hãy làm việc chăm chỉ, đừng nghĩ đến việc cạnh tranh việc làm với chị, nghe thấy không!"
Dự án trao đổi kinh doanh và chính trị Trung - Nga kéo dài trong ba ngày, vào ngày cuối cùng của dự án, Thu Tuỳ nhận được cuộc gọi từ thư ký của Antip, yêu cầu cô đến văn phòng quản lý địa điểm để đăng ký thông tin và trực tiếp vào vòng cuối để phỏng vấn.
Thu Tuỳ thì thầm vài lời với Thẩm Tấn và đi về phía văn phòng quản lý.
Một nhóm người đã tụ tập trước cửa văn phòng, Thu Tuỳ nhìn xung quanh và thấy rằng nhiều người trong số họ là những đồng nghiệp phiên dịch mà cô vừa gặp sau khi thêm WeChat vào dự án lần này.
Trên thế giới không có bức tường kín nào, và tin tức cô được nhận vào cuộc phỏng vấn cuối cùng đã lan truyền như cháy rừng.
Thu Tuỳ không biết những người phiên dịch này đang cảm thấy gì, nhưng ít nhất bề ngoài, mọi người đều chúc mừng cô một cách vui vẻ và bình yên, Thu Tuỳ cũng đáp lại một cách lịch sự.
Mãi cho đến khi đang trò chuyện với người phiên dịch phía sau, cô mới vô tình nhìn thấy một người ở cuối hàng——
Giản Nghiên. Truyện Mỹ Thực
Giữa Giản Nghiên và cô có khoảng ba hoặc bốn người, có vẻ như cô ta đã nghe thấy những lời khen ngợi và chúc mừng từ những người xung quanh, cô ta cũng biết rằng Thu Tuỳ đã được tiến cử vào vòng phỏng vấn cuối cùng.
Thu Tuỳ sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng nhận ra mình đang làm gì.
Tuy nhiên, cơ hội làm phiên dịch tạm thời của ông Antip quá hiếm hoi, với tư cách là phiên dịch viên riêng của Cố Trạch Tùng, Giản Nghiên chỉ cần đảm bảo khả năng liên lạc của Cố Trạch Tùng về dự án ở Nga.
Cho dù Cố Trạch Tùng có về Trung Quốc sớm thì Giản Nghiên cũng không cần theo anh ta về Trung Quốc, cô ta có thể ở lại Nga và đăng ký phiên dịch tạm thời cho Antip.
Thu Tuỳ cũng không quá coi trọng chuyện đó, cô đăng ký thông tin cơ bản của mình với người quản lý, nhận được thư mời phỏng vấn vòng cuối rồi rời khỏi văn phòng.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Thu Tuỳ dừng lại khi thoáng nhìn thấy những người xung quanh Giản Nghiên.
Khúc Huy đang cầm điện thoại và thì thầm điều gì đó với Giản Nghiên.
Thu Tuỳ hơi nhíu mày, Giản Nghiên là bạn học đại học của cô, Khúc Huy là bạn học năm nhất cấp ba của cô, hai người này gặp nhau khi nào?
Tuy nhiên, những dự án quy mô lớn như thế này luôn là cơ hội tốt để gặp gỡ những người mới.
Thu Tuỳ cũng không quá coi trọng, lúc đi ngang qua hai người, vô thức liếc nhìn điện thoại di động của Khúc Huy.
Trên màn hình là một cô gái với vẻ ngoài thanh tú, đường nét ngọt ngào, cô ấy mặc bộ trang phục màu xanh lam đứng trên sân khấu, trong bóng tối, một luồng ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào cô.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu và gần như mất thăng bằng.
Dù cô gái trên ảnh biến thành tro bụi thì cô vẫn nhận ra, không phải Du Nhiễm Nguyệt thì còn có thể là ai?
Tưởng tượng Khúc Huy thật ra là fan của Du Nhiễm Nguyệt, Thu Tuỳ cũng không buồn nói chuyện với hai người này, trực tiếp bước nhanh hơn, rời khỏi hành lang bên ngoài văn phòng.
Giản Nghiên quay lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thu Tuỳ trong vài giây, trong lối đi không có ai khác, chỉ còn lại Giản Nghiên và Khúc Huy.
"Vậy thì sao?" Giản Nghiên quay mặt đi, "Anh có đồng ý hay không?"
Khúc Huy cười khẩy: "Tại sao tôi phải làm việc này cho cô? Thu Tùy hiện tại là thông dịch viên riêng của Thẩm Tấn, tôi không muốn đắc tội Thẩm Tấn."
"Tôi sẽ không đắc tội anh Thẩm", Giản Nghiên cong môi và an ủi anh ta bằng giọng điệu thoải mái, "Cuộc phỏng vấn cuối cùng cho phiên dịch tạm thời sẽ diễn ra sau hai ngày nữa. Tôi chỉ cần anh tìm cơ hội gặp Thu Tuỳ vào đêm trước ngày phỏng vấn cuối cùng. Chỉ cần uống chút rượu thôi. Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm gì cả. Mục đích chỉ là để cho Thu Tuỳ bỏ lỡ cuộc gặp cuối cùng mà thôi."
Khúc Huy tùy ý xua tay: "Đừng nghĩ tới, tôi không có khả năng đồng ý."
"Đừng vội từ chối", Giản Nghiên mở màn hình điện thoại di động lên, "Trước tiên hãy xem điều kiện tôi đưa ra cho anh."
Giản Nghiên nhanh chóng dùng ngón tay gõ vào màn hình, sau đó đối mặt với màn hình điện thoại của Khúc Huy.
Trên màn hình là một bức ảnh thân mật của Giản Nghiên và Du Nhiễm Nguyệt với khuôn mặt lộ ra ngoài.
"Cô và!" Khúc Huy hai mắt sáng lên, ngữ khí không khỏi hưng phấn, "Cô cùng Du Nhiễm Nguyệt đúng thật là bạn bè!"
Giản Nghiên nhướn mày: "Nhiễm Nguyệt sẽ quay MV ở hồ Baikal vào cuối tháng 1. Nhiễm Nguyệt không thích Thu Tuỳ và không muốn nhìn thấy Thu Tuỳ ở hồ Baikal. Nếu Thu Tuỳ trở thành phiên dịch viên tạm thời của ông Antip lần này, cũng nghĩa là cô ấy đã hai lần làm phiên dịch cho ông Antip, vị trí quản lý công ty đều thuộc về cô ấy. Với mối quan hệ của tôi với Thu Tuỳ, tôi có thể phải thu dọn đồ đạc và rời đi."
Khúc Huy nâng cằm: "Có cái gì cho tôi?"
"Ký tặng, chụp ảnh chung và ăn tối cùng nhau, đều tuỳ ý anh", Giản Nghiên tắt màn hình điện thoại di động và nói tiếp, "Thu Tuỳ tửu lượng không tốt, anh chỉ cần rót vài ly rượu cho cô ấy thô, để cô ấy ngủ qua thời gian phỏng vấn cuối cùng là được. Chuyện này sẽ không có vấn đề gì đâu, cũng sẽ không đắc tội anh Thẩm."
Khúc Huy do dự một lát rồi hỏi: "Tôi chỉ cần chuốc say cô ấy thôi, không có việc gì khác?"
"Đừng lo lắng", Giản Nghiên mỉm cười, "Không đến mức vi phạm pháp luật, tôi chỉ không muốn bị Thu Tuỳ ở khắp mọi nơi gây áp lực. Chuyện này tốt cho anh, tôi và Nhiễm Nguyệt."
*
Thu Tuỳ không biết gì về những điều này.
Dự án trao đổi chính trị và kinh doanh đã kết thúc, cô không cần tham gia các vòng phỏng vấn trước, vẫn còn hai ngày nữa mới đến cuộc phỏng vấn cuối cùng. Ưu tiên hàng đầu của cô lúc này là——
Trả tiền vài chai rượu Nga hảo hạng cho Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ đứng ở cửa phòng Thẩm Tấn, hơi ngẩng đầu lên, không dám nhìn xuống chút nào.
Không biết tại sao, cô gõ cửa phòng Thẩm Tấn tổng cộng hai lần, mỗi lần đều phát hiện Thẩm Tấn vừa mới tắm xong, không khí trong phòng mơ hồ, ấm áp, khiến người ta mơ mộng. Luôn lỏng lẻo nửa kín nửa hở ở vai, một bộ dáng mỹ nam đang tắm, cố tình cô lại không nói được lời nào, đương nhiên cũng không dám nhìn.
"Anh Thẩm", Thu Tuỳ nâng cằm, dùng ánh mắt bình thường nhìn thẳng vào Thẩm Tấn, giọng ấm áp hỏi: "Tối nay anh có rảnh không? Tôi trả anh mấy chai rượu. Có hai trung tâm mua sắm gần khách sạn này, một trung tâm mua sắm trong đó lớn hơn, nhưng có ít loại rượu hơn. Mặc dù trung tâm mua sắm kia nhỏ hơn nhưng có nhiều loại rượu phong phú hơn. Nếu anh chỉ muốn mua rượu, tôi khuyên anh nên đến trung tâm mua sắm nhỏ hơn nhưng có nhiều hơn rượu."
Thẩm Tấn tùy ý lấy khăn lau tóc: "Hỏi tôi làm gì."
Thu Tuỳ:?
Nếu không thì cô phải hỏi ai?
Anh kén chọn như vậy, làm sao cô còn có thể tự mình đưa ra quyết định?
Thẩm Tấn chợt cười nhẹ, chậm rãi nói: "Không phải cô đã nói với tôi rằng cô sẽ chịu trách nhiệm cho tôi sao? Tôi phụ thuộc vào cô."
Anh dừng lại, hơi cúi đầu, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng kiên định khóa chặt Thu Tùy, nói từng chữ: "Không thể từ chối, tôi chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.