Chương 27: Trên giấy chứng nhận bất động sản có ghi tên cô ấy
Hội Thu
29/02/2024
Mười phút sau, Thu Tuỳ quay lại hội trường, Antip đã không còn ở đó, chỉ còn lại Thẩm Tấn ngồi trên chiếc ghế mềm.
Anh nghiêng đầu sang một bên, như thể tâm linh tương thông bắt gặp ánh mắt của Thu Tuỳ, anh trầm tư nhìn chằm chằm Thu Tuỳ một lúc rồi nhướng mày.
Trái tim của Thu Tuỳ đột nhiên đập mạnh.
Cô bước nhanh đến chỗ Thẩm Tấn, nhìn quanh vẫn không thấy giọng nói của Antip: "Ông Antip đâu?"
Thẩm Tấn lười biếng nói: "Đây chính là điều tôi muốn nói với cô."
Thu Tuỳ sững sờ trong giây lát, nhịp tim vừa bắt đầu đập trong tiềm thức lại bắt đầu rối loạn.
Thẩm Tấn chậm rãi nói: "Ông Antip đến thăm lần này chủ yếu là để bổ sung một số chính sách kinh doanh mới nhất của Nga. Nhóm mà ông ấy phải đối mặt là các nhà đầu tư trong nước ở Nga."
Thu Tuỳ gật đầu, đây cũng là mục đích chính của cuộc trao đổi kinh doanh và chính trị Trung - Nga này, và cô đã hiểu rõ điều đó.
"Cho nên?"
"Tuy nhiên", Thẩm Tấn cười không rõ ý nghĩa, "Ông Antip lần này đến khá đột ngột, ban tổ chức chưa chuẩn bị đầy đủ và thiếu người phiên dịch tạm thời."
Thu Tuỳ choáng váng.
Tim cô phấn khích đến mức gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Việc theo ông Antip đi làm phiên dịch tạm thời bên bờ hồ Baikal chỉ có thể nói là hơi hy vọng chứ chưa chắc chắn.
Nhưng có thể làm thông dịch viên tạm thời cho ông Antip trong một dịp trang trọng như vậy quả thực sẽ giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của cô.
Thu Tuỳ nhìn anh với vẻ mặt bình tĩnh: "Là anh tiến cử tôi?"
Thẩm Tấn gật đầu: "Ông Antip cũng đồng ý."
Anh nâng cằm lên, không mặn không nhạt mà nói thêm: "Tốt lắm. Tôi cũng có thể kiểm chứng giấc mơ tiên tri của cô, xem hôm nay mọi chuyện có ổn không."
Nói đến giấc mơ này, Thu Tuỳ cảm thấy tội lỗi.
Cô có giấc mơ tiên tri nào đâu?
Thu Tuỳ mím môi dưới, tự giác cúi đầu, ánh mắt có chút lơ đãng, không còn nhìn thẳng vào Thẩm Tấn nữa.
Thẩm Tấn ngữ khí có chút đùa giỡn: "Xem ra cô không mấy nguyện ý, vậy tôi đi cùng ông Antip nói chuyện, tìm người khác..."
"Không!" Thu Tuỳ vội vàng nói, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng lưng Thẩm Tấn xoay người, vội vàng nắm lấy cổ tay áo của Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn dừng một chút, sau đó chậm rãi quay đầu lại, khóe môi cong lên thành một vòng cung nhỏ, ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống, dừng lại trên bàn tay đang nắm ống tay áo của Thu Tùy.
"Cô Thu Tùy", Thẩm Tấn ngữ khí nghiêm túc nói: "Hôm nay tôi mặc khá nhiều."
Thu Tuỳ:?
Thẩm Tấn nhìn thẳng vào cô, không chút thương xót nói: "Vậy bây giờ từ cổ trở xuống cô không nhìn thấy vẻ đẹp của tôi, liền trực tiếp động thủ?"
Thu Tuỳ: "..."
Cô mở miệng định phản bác nhưng lại không biết nói gì.
Tâm trí của Thu Tuỳ không tự chủ được quay lại hình ảnh Thẩm Tấn mặc áo choàng tắm rộng thùng thình trước cửa phòng Thẩm Tấn vào đêm hôm trước.
Và giấc mơ không thể diễn tả được đã khiến cô mất ngủ cho đến tận sáng sớm hôm nay.
Thẩm Tấn không hay biết gì mà chúc cô mộng đẹp trở thành sự thật.
Thu Tuỳ định thần lại và gần như nhanh như chớp buông lỏng thay đang nắm chặt cổ tay áo của Thẩm Tấn.
Đối mặt với Thẩm Tấn, cô đã từ bỏ mọi ý định giải thích.
Hơn nữa, cô dường như không có tư cách để giải thích.
Thu Tuỳ quyết định quay lại chủ đề kinh doanh: "Hôm nay tôi có thể làm phiên dịch viên tạm thời cho ông Antip. Nội dung công việc là gì?"
Thẩm Tấn hiếm khi không tiếp tục làm khó cô, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
"Ban tổ chức đã sắp xếp để ông Antip là người phát biểu đầu tiên trên sân khấu. Sau bài phát biểu, ông Antip sẽ có mười phút để trả lời các câu hỏi của nhà đầu tư trong nước. Việc người phiên dịch tạm thời cần làm là dịch tiếng Nga của ông Antip sang tiếng Trung Quốc. Nếu nhà đầu tư trong nước có thắc mắc thì dịch giả riêng của họ sẽ dịch những câu hỏi này sang tiếng Nga. Tuy nhiên, nếu phiên dịch riêng của nhà đầu tư có vấn đề gì thì cô cần có mặt để nhắc nhở và hỗ trợ ".
"Không thành vấn đề," Thu Tuỳ không suy nghĩ nhiều đồng ý, "Tôi phải chuẩn bị bao lâu?"
Thẩm Tấn: "Còn khoảng hai mươi phút nữa là ông Antip lên sân khấu phát biểu."
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu.
Hai mươi phút chắc chắn không phải là nhiều thời gian.
Cô gật đầu, đang định rời đi thì chợt nhớ ra điều gì đó: "Vậy anh phải làm sao đây?"
Thẩm Tấn nhướng mày: "Cái gì?"
Thu Tuỳ cắn môi dưới, cô luôn mơ hồ nghi ngờ Thẩm Tấn thông thạo tiếng Nga, nhưng đến nay cô vẫn chưa tìm được bằng chứng thuyết phục.
Hơn nữa, dù Thẩm Tấn có nói được tiếng Nga hay không thì anh vẫn là khách hàng của cô, trong trường hợp cần phiên dịch như vậy, cô cũng không thể để Thẩm Tấn một mình.
"Chính sách kinh doanh của Nga do ông Antip đưa ra hôm nay là nhằm vào những người trong nước có nhu cầu đầu tư vào Nga. Anh không phải là một trong số họ sao?" Thu Tuỳ nói: "Tôi phiên dịch sang tiếng Trung, anh tự nhiên sẽ nghe hiểu được, nhưng người phiên dịch riêng của anh là tôi không có ở đây, nếu có thắc mắc muốn hỏi, thì anh phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Tấn: "Hai đứa thực tập sinh nhỏ mà cô đưa đi đâu?"
Thu Tùy phản ứng: "Ý anh là, tạm thời để Ôn Tiệp và Phó Minh Bác làm người phiên dịch riêng cho anh?"
Thẩm Tấn: "Có vấn đề sao?"
Thu Tuỳ chớp mắt.
Bây giờ cô có lý do nghi ngờ rằng Thẩm Tấn đã tiến cử mình làm phiên dịch tạm thời cho ông Antip, nhằm tạo cơ hội cho em họ Phó Minh Bác của anh học hỏi.
Anh em họ tốt từ Trung Quốc!
Ai lại không nói một lời có ý tốt sau khi nghe điều này!
Thu Tùy gật đầu: "Không thành vấn đề, tôi hiện tại sẽ thông báo cho Ôn Tiệp cùng Phó Minh Bác."
Mười lăm phút sau.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu rồi từ từ đi theo ông Antip lên bục trung tâm hội trường.
Đây không phải là lần đầu tiên cô bước lên một nơi được nhiều người mong đợi, nhưng quả thực đây là lần đầu tiên cô đối mặt với một khách hàng Nga quan trọng trong một dịp trang trọng như vậy, cô chỉ dành mười lăm phút để chuẩn bị bài phát biểu và duyệt nhanh những thông tin liên quan.
May mắn thay, giấc mơ linh cảm của Thu Tuỳ bịa ra cho Thẩm Tấn rằng hôm nay mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp dường như đã trở thành sự thật.
Sau bài phát biểu của Antip, Thu Tuỳ nói trôi chảy câu cuối cùng bằng tiếng Trung và thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khán giả vỗ tay không ngớt, Phó Minh Bác vỗ tay một cách hào hứng, cậu nhìn Thu Tuỳ, người trông có vẻ bình tĩnh thong dong trên bục hội trường, và nói với Thẩm Tấn đang ngồi bên cạnh: "Anh họ, chị Thu Tuỳ quá bình tĩnh và nhàn nhã. Mặc dù được dịch từ tiếng Nga sang tiếng Trung, nhưng rõ ràng ông Antip đã ứng biến vài câu tại chỗ và nhờ chị Thu Tuỳ dịch, hoàn toàn không nhìn ra được chị Thu Tuỳ chỉ được chuẩn bị trong mười lăm phút.
Thẩm Tấn mặt mày lãnh đạm, lười biếng dựa vào lưng ghế, không vỗ tay cũng không nói.
Nghe được tâm tình của Phó Minh Bác, anh cau mày, lông mi khẽ động.
Điểm số ở trường trung học của Thu Tuỳ luôn tốt, nếu không Thu Tuỳ đã không được xếp vào lớp trọng điểm với anh trong kì thi phân ban xã hội và tự nhiên vào năm thứ hai trung học.
Tâm lý của cô luôn ổn định, cô chưa bao giờ thể hiện điểm bất thường trong bất kỳ bài kiểm tra thử nào vào năm cuối trung học, và điểm số của cô luôn ổn định.
Trong một dịp trang trọng như hôm nay, một nhiệm vụ tạm thời đột ngột, chỉ với thời gian chuẩn bị mười lăm phút, Thu Tuỳ đã có thể hoàn thành một cách xuất sắc mà không hề thay đổi sắc mặt.
Có đủ thực lực và tâm lý ổn định, Thẩm Tấn mỗi khi nghĩ đến vẫn cảm thấy kỳ quái.
Tại sao Thu Tuỳ lại có thành tích bất thường trong kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên?
Và sự bất thường không chỉ là một chút mà là phát huy bất thường nghiêm trọng.
Nghĩ đến dáng vẻ điềm tĩnh và nhàn nhã của Thu Tuỳ bây giờ, cùng với năng lực tâm lý siêu phàm cần thiết để phiên dịch đồng thời, Thẩm Tấn càng ngày càng khó hiểu.
*
Sau khi Antip trả lời một số câu hỏi của các nhà đầu tư trong nước, ông ấy đã đưa Thu Tuỳ ra khỏi sân khấu.
"Cô có năng lực rất tốt", Antip mỉm cười dịu dàng, bước vài bước và đứng ở một góc hẻo lánh của hội trường, quay lại đưa cho Thu Tuỳ một tấm danh thiếp, "Đây là thông tin liên lạc thư ký của tôi."
Thu Tuỳ sửng sốt một lúc, sau đó lập tức nhận lấy tấm danh thiếp bằng cả hai tay.
Antip giải thích: "Tôi khá bị áp lực về thời gian và phải rời đi ngay bây giờ để giải quyết những việc khác. Ba ngày sau khi kết thúc dự án, tôi sẽ đến bờ hồ Baikal để gặp một số nhà đầu tư Trung Quốc. Phiên dịch tạm thời cho cuộc họp này vẫn cần. Việc tuyển chọn đang được tiến hành, nhưng thư ký của tôi sẽ liên hệ với cô sau và sắp xếp cô trực tiếp vào vòng phỏng vấn cuối cùng dành cho phiên dịch viên tạm thời. Về kết quả cuối cùng, nó phụ thuộc vào màn thể hiện của cô trong trận chung kết phỏng vấn."
Hơi thở của Thu Tuỳ gần như ngừng lại, cảm giác kinh ngạc không thể kìm nén được trong lòng.
Cô thậm chí không thể điều khiển được biểu cảm trên khuôn mặt của mình, khóe môi trên khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của cô không khỏi cong lên.
Tuy không được đậu trực tiếp nhưng cô đã được trực tiếp tiến cử vào vòng phỏng vấn cuối cùng, đối với Thu Tuỳ, đó cũng là một bất ngờ và sự công nhận vô cùng lớn.
Cô gật đầu: "Tôi sẽ biểu hiện thật tốt, cảm ơn ông Antip."
Điều mà Thu Tuỳ không ngờ tới là không chỉ Antip mà cả Cố Trạch Tùng cũng rời địa điểm sớm.
Sau khi nhìn Antip rời khỏi địa điểm, cô xoay người và quay trở lại địa điểm ban đầu.
Ôn Tiệp và Phó Minh Bác nhường cho cô chiếc ghế phiên dịch riêng bên cạnh Thẩm Tấn, Thu Tùy cầm tấm danh thiếp, còn chưa kịp nói chuyện đã bị vỗ nhẹ vào vai.
Cô quay lại, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Cố Trạch Tùng và phiên dịch viên riêng của anh, Giản Nghiên, đang đứng phía sau anh.
Cố Trạch Tùng hơi cúi xuống, hạ giọng: "Tôi có việc phải làm ở trong nước, tối nay sẽ bay về Trung Quốc. Nhân tiện, ngày 13 tháng 2 cô có rảnh không? Có thể đi xem nhà mới có phù hợp hay không?."
Thu Tuỳ chớp mắt, chợt nhớ ra.
Cố Trạch Tùng, Giản Nghiên, Thẩm Tấn và cô đều sống trên cùng một tầng của khách sạn.
Vào ngày đầu tiên nhận phòng khách sạn, Cố Trạch Tùng đã đề cập với cô rằng anh có những căn hộ khác ở Trung Quốc, và có thể hẹn xem những căn hộ khác sau khi về nhà.
Cô còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy một giọng nói lười biếng vang lên bên cạnh: "Cô ấy không có thời gian."
Thu Tuỳ:?
Cô có chút không chắc những lời này có phải là câu trả lời Thẩm Tấn thay mặt cô nói với Cố Trạch Tùng hay không.
Thu Tùy chậm rãi quay đầu lại, Thẩm Tấn đang ngẩng đầu nhìn Cố Trạch Tùng.
Như vậy xem ra, Thẩm Tấn đã tự mình trả lời.
Cô nhẩm tính toán lịch trình cho ngày 13/2 - hôm đó là chủ nhật, lại chưa được công ty giao dự án công việc nào nên cô hoàn toàn nhàn rỗi.
Thu Tuỳ có chút không chắc chắn nhìn Thẩm Tấn, do dự nói: "Ngày 13 tháng 2, ta không sao chứ?"
Thẩm Tấn biểu tình có điểm cà lơ phất phơ, quay đầu cười nửa miệng nhìn cô: "Cô không nhớ sao?"
Thu Tuỳ sửng sốt, sau khi nhớ lại một lúc, cô lắc đầu.
Hôm nay cô ngủ không đủ giấc, nhận nhiệm vụ tạm thời làm thông dịch viên từ Antip, cô luôn trong tình trạng căng thẳng, giờ đây nhiệm vụ thông dịch viên của Antip đã được giải quyết, thần kinh của cô không khỏi thoải mái, Thu Tuỳ thậm chí không thể nhớ những gì cô đang nghĩ bây giờ, liệu có sự sắp xếp cho ngày 13 tháng 2 hay không.
Thẩm Tấn thần sắc thản nhiên, nhướng mày, chậm rãi nói hai chữ: "Thu tiền."
Thu tiền?!!!
Ký ức mà hai từ này mang lại thật độc đáo, dopamine* nhanh chóng tiết ra trong đầu Thu Tùy, cô vô thức nghĩ đến khuôn mặt nhăn nhó của Bùi Tân Tắc, cảm giác hạnh phúc khó tả dâng lên trong lòng cô, rằng cô quả thực đã đồng ý với Thẩm Tấn, về sau sẽ cùng nhau đến Bạc Duyệt Loan mỗi tháng để thu tiền thuê nhà.
*Dopamine là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ chất tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh và đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể. Khi hormone hạnh phúc dopamine trong cơ thể được giải phóng với số lượng lớn, bạn sẽ có cảm giác thích thú, hưng phấn, tràn đầy cảm hứng. (nguồn: vinmec)
Thu Tuỳ nhớ lại một chút, lần đầu tiên cô theo Thẩm Tấn đến Bạc Duyệt Loan là vào ngày 13 tháng 1 năm nay.
Rốt cuộc, đợt thu tiền thuê thứ hai thực sự sẽ diễn ra vào ngày 13 tháng 2.
Thẩm Tấn nhìn chằm chằm cô một lúc, hầu kết của anh lên xuống, nói từng chữ một: "Nhớ không?"
Thu Tùy gật đầu, thành thật trả lời: "Tôi nhớ rồi."
Cô nhìn Cố Trạch Tùng và mỉm cười xin lỗi: "Tôi có việc phải làm vào ngày 13 tháng 2."
Cố Trạch Tùng khó hiểu: "Thu tiền? Tại sao lại đi thu tiền? Hay là đi với anh Thẩm?"
Giải thích chuyện này thật sự rất phiền phức, Thu Tuỳ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, cô vừa định nghĩ ra một cái cớ để vượt qua, nhưng Thẩm Tấn đã lên tiếng trước mặt cô.
"Còn có thể vì cái gì, tất nhiên là vì."
Thu Tùy theo thanh âm, nhìn thấy Thẩm Tấn nâng cằm lên, liếc nhìn Cố Trạch Tùng từ trên xuống dưới, chậm rãi nói thêm: "Trên giấy chứng nhận bất động sản có ghi tên cô ấy."
Anh nghiêng đầu sang một bên, như thể tâm linh tương thông bắt gặp ánh mắt của Thu Tuỳ, anh trầm tư nhìn chằm chằm Thu Tuỳ một lúc rồi nhướng mày.
Trái tim của Thu Tuỳ đột nhiên đập mạnh.
Cô bước nhanh đến chỗ Thẩm Tấn, nhìn quanh vẫn không thấy giọng nói của Antip: "Ông Antip đâu?"
Thẩm Tấn lười biếng nói: "Đây chính là điều tôi muốn nói với cô."
Thu Tuỳ sững sờ trong giây lát, nhịp tim vừa bắt đầu đập trong tiềm thức lại bắt đầu rối loạn.
Thẩm Tấn chậm rãi nói: "Ông Antip đến thăm lần này chủ yếu là để bổ sung một số chính sách kinh doanh mới nhất của Nga. Nhóm mà ông ấy phải đối mặt là các nhà đầu tư trong nước ở Nga."
Thu Tuỳ gật đầu, đây cũng là mục đích chính của cuộc trao đổi kinh doanh và chính trị Trung - Nga này, và cô đã hiểu rõ điều đó.
"Cho nên?"
"Tuy nhiên", Thẩm Tấn cười không rõ ý nghĩa, "Ông Antip lần này đến khá đột ngột, ban tổ chức chưa chuẩn bị đầy đủ và thiếu người phiên dịch tạm thời."
Thu Tuỳ choáng váng.
Tim cô phấn khích đến mức gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Việc theo ông Antip đi làm phiên dịch tạm thời bên bờ hồ Baikal chỉ có thể nói là hơi hy vọng chứ chưa chắc chắn.
Nhưng có thể làm thông dịch viên tạm thời cho ông Antip trong một dịp trang trọng như vậy quả thực sẽ giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của cô.
Thu Tuỳ nhìn anh với vẻ mặt bình tĩnh: "Là anh tiến cử tôi?"
Thẩm Tấn gật đầu: "Ông Antip cũng đồng ý."
Anh nâng cằm lên, không mặn không nhạt mà nói thêm: "Tốt lắm. Tôi cũng có thể kiểm chứng giấc mơ tiên tri của cô, xem hôm nay mọi chuyện có ổn không."
Nói đến giấc mơ này, Thu Tuỳ cảm thấy tội lỗi.
Cô có giấc mơ tiên tri nào đâu?
Thu Tuỳ mím môi dưới, tự giác cúi đầu, ánh mắt có chút lơ đãng, không còn nhìn thẳng vào Thẩm Tấn nữa.
Thẩm Tấn ngữ khí có chút đùa giỡn: "Xem ra cô không mấy nguyện ý, vậy tôi đi cùng ông Antip nói chuyện, tìm người khác..."
"Không!" Thu Tuỳ vội vàng nói, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng lưng Thẩm Tấn xoay người, vội vàng nắm lấy cổ tay áo của Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn dừng một chút, sau đó chậm rãi quay đầu lại, khóe môi cong lên thành một vòng cung nhỏ, ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống, dừng lại trên bàn tay đang nắm ống tay áo của Thu Tùy.
"Cô Thu Tùy", Thẩm Tấn ngữ khí nghiêm túc nói: "Hôm nay tôi mặc khá nhiều."
Thu Tuỳ:?
Thẩm Tấn nhìn thẳng vào cô, không chút thương xót nói: "Vậy bây giờ từ cổ trở xuống cô không nhìn thấy vẻ đẹp của tôi, liền trực tiếp động thủ?"
Thu Tuỳ: "..."
Cô mở miệng định phản bác nhưng lại không biết nói gì.
Tâm trí của Thu Tuỳ không tự chủ được quay lại hình ảnh Thẩm Tấn mặc áo choàng tắm rộng thùng thình trước cửa phòng Thẩm Tấn vào đêm hôm trước.
Và giấc mơ không thể diễn tả được đã khiến cô mất ngủ cho đến tận sáng sớm hôm nay.
Thẩm Tấn không hay biết gì mà chúc cô mộng đẹp trở thành sự thật.
Thu Tuỳ định thần lại và gần như nhanh như chớp buông lỏng thay đang nắm chặt cổ tay áo của Thẩm Tấn.
Đối mặt với Thẩm Tấn, cô đã từ bỏ mọi ý định giải thích.
Hơn nữa, cô dường như không có tư cách để giải thích.
Thu Tuỳ quyết định quay lại chủ đề kinh doanh: "Hôm nay tôi có thể làm phiên dịch viên tạm thời cho ông Antip. Nội dung công việc là gì?"
Thẩm Tấn hiếm khi không tiếp tục làm khó cô, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
"Ban tổ chức đã sắp xếp để ông Antip là người phát biểu đầu tiên trên sân khấu. Sau bài phát biểu, ông Antip sẽ có mười phút để trả lời các câu hỏi của nhà đầu tư trong nước. Việc người phiên dịch tạm thời cần làm là dịch tiếng Nga của ông Antip sang tiếng Trung Quốc. Nếu nhà đầu tư trong nước có thắc mắc thì dịch giả riêng của họ sẽ dịch những câu hỏi này sang tiếng Nga. Tuy nhiên, nếu phiên dịch riêng của nhà đầu tư có vấn đề gì thì cô cần có mặt để nhắc nhở và hỗ trợ ".
"Không thành vấn đề," Thu Tuỳ không suy nghĩ nhiều đồng ý, "Tôi phải chuẩn bị bao lâu?"
Thẩm Tấn: "Còn khoảng hai mươi phút nữa là ông Antip lên sân khấu phát biểu."
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu.
Hai mươi phút chắc chắn không phải là nhiều thời gian.
Cô gật đầu, đang định rời đi thì chợt nhớ ra điều gì đó: "Vậy anh phải làm sao đây?"
Thẩm Tấn nhướng mày: "Cái gì?"
Thu Tuỳ cắn môi dưới, cô luôn mơ hồ nghi ngờ Thẩm Tấn thông thạo tiếng Nga, nhưng đến nay cô vẫn chưa tìm được bằng chứng thuyết phục.
Hơn nữa, dù Thẩm Tấn có nói được tiếng Nga hay không thì anh vẫn là khách hàng của cô, trong trường hợp cần phiên dịch như vậy, cô cũng không thể để Thẩm Tấn một mình.
"Chính sách kinh doanh của Nga do ông Antip đưa ra hôm nay là nhằm vào những người trong nước có nhu cầu đầu tư vào Nga. Anh không phải là một trong số họ sao?" Thu Tuỳ nói: "Tôi phiên dịch sang tiếng Trung, anh tự nhiên sẽ nghe hiểu được, nhưng người phiên dịch riêng của anh là tôi không có ở đây, nếu có thắc mắc muốn hỏi, thì anh phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Tấn: "Hai đứa thực tập sinh nhỏ mà cô đưa đi đâu?"
Thu Tùy phản ứng: "Ý anh là, tạm thời để Ôn Tiệp và Phó Minh Bác làm người phiên dịch riêng cho anh?"
Thẩm Tấn: "Có vấn đề sao?"
Thu Tuỳ chớp mắt.
Bây giờ cô có lý do nghi ngờ rằng Thẩm Tấn đã tiến cử mình làm phiên dịch tạm thời cho ông Antip, nhằm tạo cơ hội cho em họ Phó Minh Bác của anh học hỏi.
Anh em họ tốt từ Trung Quốc!
Ai lại không nói một lời có ý tốt sau khi nghe điều này!
Thu Tùy gật đầu: "Không thành vấn đề, tôi hiện tại sẽ thông báo cho Ôn Tiệp cùng Phó Minh Bác."
Mười lăm phút sau.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu rồi từ từ đi theo ông Antip lên bục trung tâm hội trường.
Đây không phải là lần đầu tiên cô bước lên một nơi được nhiều người mong đợi, nhưng quả thực đây là lần đầu tiên cô đối mặt với một khách hàng Nga quan trọng trong một dịp trang trọng như vậy, cô chỉ dành mười lăm phút để chuẩn bị bài phát biểu và duyệt nhanh những thông tin liên quan.
May mắn thay, giấc mơ linh cảm của Thu Tuỳ bịa ra cho Thẩm Tấn rằng hôm nay mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp dường như đã trở thành sự thật.
Sau bài phát biểu của Antip, Thu Tuỳ nói trôi chảy câu cuối cùng bằng tiếng Trung và thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khán giả vỗ tay không ngớt, Phó Minh Bác vỗ tay một cách hào hứng, cậu nhìn Thu Tuỳ, người trông có vẻ bình tĩnh thong dong trên bục hội trường, và nói với Thẩm Tấn đang ngồi bên cạnh: "Anh họ, chị Thu Tuỳ quá bình tĩnh và nhàn nhã. Mặc dù được dịch từ tiếng Nga sang tiếng Trung, nhưng rõ ràng ông Antip đã ứng biến vài câu tại chỗ và nhờ chị Thu Tuỳ dịch, hoàn toàn không nhìn ra được chị Thu Tuỳ chỉ được chuẩn bị trong mười lăm phút.
Thẩm Tấn mặt mày lãnh đạm, lười biếng dựa vào lưng ghế, không vỗ tay cũng không nói.
Nghe được tâm tình của Phó Minh Bác, anh cau mày, lông mi khẽ động.
Điểm số ở trường trung học của Thu Tuỳ luôn tốt, nếu không Thu Tuỳ đã không được xếp vào lớp trọng điểm với anh trong kì thi phân ban xã hội và tự nhiên vào năm thứ hai trung học.
Tâm lý của cô luôn ổn định, cô chưa bao giờ thể hiện điểm bất thường trong bất kỳ bài kiểm tra thử nào vào năm cuối trung học, và điểm số của cô luôn ổn định.
Trong một dịp trang trọng như hôm nay, một nhiệm vụ tạm thời đột ngột, chỉ với thời gian chuẩn bị mười lăm phút, Thu Tuỳ đã có thể hoàn thành một cách xuất sắc mà không hề thay đổi sắc mặt.
Có đủ thực lực và tâm lý ổn định, Thẩm Tấn mỗi khi nghĩ đến vẫn cảm thấy kỳ quái.
Tại sao Thu Tuỳ lại có thành tích bất thường trong kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên?
Và sự bất thường không chỉ là một chút mà là phát huy bất thường nghiêm trọng.
Nghĩ đến dáng vẻ điềm tĩnh và nhàn nhã của Thu Tuỳ bây giờ, cùng với năng lực tâm lý siêu phàm cần thiết để phiên dịch đồng thời, Thẩm Tấn càng ngày càng khó hiểu.
*
Sau khi Antip trả lời một số câu hỏi của các nhà đầu tư trong nước, ông ấy đã đưa Thu Tuỳ ra khỏi sân khấu.
"Cô có năng lực rất tốt", Antip mỉm cười dịu dàng, bước vài bước và đứng ở một góc hẻo lánh của hội trường, quay lại đưa cho Thu Tuỳ một tấm danh thiếp, "Đây là thông tin liên lạc thư ký của tôi."
Thu Tuỳ sửng sốt một lúc, sau đó lập tức nhận lấy tấm danh thiếp bằng cả hai tay.
Antip giải thích: "Tôi khá bị áp lực về thời gian và phải rời đi ngay bây giờ để giải quyết những việc khác. Ba ngày sau khi kết thúc dự án, tôi sẽ đến bờ hồ Baikal để gặp một số nhà đầu tư Trung Quốc. Phiên dịch tạm thời cho cuộc họp này vẫn cần. Việc tuyển chọn đang được tiến hành, nhưng thư ký của tôi sẽ liên hệ với cô sau và sắp xếp cô trực tiếp vào vòng phỏng vấn cuối cùng dành cho phiên dịch viên tạm thời. Về kết quả cuối cùng, nó phụ thuộc vào màn thể hiện của cô trong trận chung kết phỏng vấn."
Hơi thở của Thu Tuỳ gần như ngừng lại, cảm giác kinh ngạc không thể kìm nén được trong lòng.
Cô thậm chí không thể điều khiển được biểu cảm trên khuôn mặt của mình, khóe môi trên khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của cô không khỏi cong lên.
Tuy không được đậu trực tiếp nhưng cô đã được trực tiếp tiến cử vào vòng phỏng vấn cuối cùng, đối với Thu Tuỳ, đó cũng là một bất ngờ và sự công nhận vô cùng lớn.
Cô gật đầu: "Tôi sẽ biểu hiện thật tốt, cảm ơn ông Antip."
Điều mà Thu Tuỳ không ngờ tới là không chỉ Antip mà cả Cố Trạch Tùng cũng rời địa điểm sớm.
Sau khi nhìn Antip rời khỏi địa điểm, cô xoay người và quay trở lại địa điểm ban đầu.
Ôn Tiệp và Phó Minh Bác nhường cho cô chiếc ghế phiên dịch riêng bên cạnh Thẩm Tấn, Thu Tùy cầm tấm danh thiếp, còn chưa kịp nói chuyện đã bị vỗ nhẹ vào vai.
Cô quay lại, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Cố Trạch Tùng và phiên dịch viên riêng của anh, Giản Nghiên, đang đứng phía sau anh.
Cố Trạch Tùng hơi cúi xuống, hạ giọng: "Tôi có việc phải làm ở trong nước, tối nay sẽ bay về Trung Quốc. Nhân tiện, ngày 13 tháng 2 cô có rảnh không? Có thể đi xem nhà mới có phù hợp hay không?."
Thu Tuỳ chớp mắt, chợt nhớ ra.
Cố Trạch Tùng, Giản Nghiên, Thẩm Tấn và cô đều sống trên cùng một tầng của khách sạn.
Vào ngày đầu tiên nhận phòng khách sạn, Cố Trạch Tùng đã đề cập với cô rằng anh có những căn hộ khác ở Trung Quốc, và có thể hẹn xem những căn hộ khác sau khi về nhà.
Cô còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy một giọng nói lười biếng vang lên bên cạnh: "Cô ấy không có thời gian."
Thu Tuỳ:?
Cô có chút không chắc những lời này có phải là câu trả lời Thẩm Tấn thay mặt cô nói với Cố Trạch Tùng hay không.
Thu Tùy chậm rãi quay đầu lại, Thẩm Tấn đang ngẩng đầu nhìn Cố Trạch Tùng.
Như vậy xem ra, Thẩm Tấn đã tự mình trả lời.
Cô nhẩm tính toán lịch trình cho ngày 13/2 - hôm đó là chủ nhật, lại chưa được công ty giao dự án công việc nào nên cô hoàn toàn nhàn rỗi.
Thu Tuỳ có chút không chắc chắn nhìn Thẩm Tấn, do dự nói: "Ngày 13 tháng 2, ta không sao chứ?"
Thẩm Tấn biểu tình có điểm cà lơ phất phơ, quay đầu cười nửa miệng nhìn cô: "Cô không nhớ sao?"
Thu Tuỳ sửng sốt, sau khi nhớ lại một lúc, cô lắc đầu.
Hôm nay cô ngủ không đủ giấc, nhận nhiệm vụ tạm thời làm thông dịch viên từ Antip, cô luôn trong tình trạng căng thẳng, giờ đây nhiệm vụ thông dịch viên của Antip đã được giải quyết, thần kinh của cô không khỏi thoải mái, Thu Tuỳ thậm chí không thể nhớ những gì cô đang nghĩ bây giờ, liệu có sự sắp xếp cho ngày 13 tháng 2 hay không.
Thẩm Tấn thần sắc thản nhiên, nhướng mày, chậm rãi nói hai chữ: "Thu tiền."
Thu tiền?!!!
Ký ức mà hai từ này mang lại thật độc đáo, dopamine* nhanh chóng tiết ra trong đầu Thu Tùy, cô vô thức nghĩ đến khuôn mặt nhăn nhó của Bùi Tân Tắc, cảm giác hạnh phúc khó tả dâng lên trong lòng cô, rằng cô quả thực đã đồng ý với Thẩm Tấn, về sau sẽ cùng nhau đến Bạc Duyệt Loan mỗi tháng để thu tiền thuê nhà.
*Dopamine là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ chất tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh và đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể. Khi hormone hạnh phúc dopamine trong cơ thể được giải phóng với số lượng lớn, bạn sẽ có cảm giác thích thú, hưng phấn, tràn đầy cảm hứng. (nguồn: vinmec)
Thu Tuỳ nhớ lại một chút, lần đầu tiên cô theo Thẩm Tấn đến Bạc Duyệt Loan là vào ngày 13 tháng 1 năm nay.
Rốt cuộc, đợt thu tiền thuê thứ hai thực sự sẽ diễn ra vào ngày 13 tháng 2.
Thẩm Tấn nhìn chằm chằm cô một lúc, hầu kết của anh lên xuống, nói từng chữ một: "Nhớ không?"
Thu Tùy gật đầu, thành thật trả lời: "Tôi nhớ rồi."
Cô nhìn Cố Trạch Tùng và mỉm cười xin lỗi: "Tôi có việc phải làm vào ngày 13 tháng 2."
Cố Trạch Tùng khó hiểu: "Thu tiền? Tại sao lại đi thu tiền? Hay là đi với anh Thẩm?"
Giải thích chuyện này thật sự rất phiền phức, Thu Tuỳ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, cô vừa định nghĩ ra một cái cớ để vượt qua, nhưng Thẩm Tấn đã lên tiếng trước mặt cô.
"Còn có thể vì cái gì, tất nhiên là vì."
Thu Tùy theo thanh âm, nhìn thấy Thẩm Tấn nâng cằm lên, liếc nhìn Cố Trạch Tùng từ trên xuống dưới, chậm rãi nói thêm: "Trên giấy chứng nhận bất động sản có ghi tên cô ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.