Chương 3: Chủ nhân của bé mèo
Tiếu Mị Mị
01/02/2018
Chủ đề: Phát hiện ra có rất ít đề tài về sủng vật trong giới CV nha. Giờ chúng ta cũng nói một chút về sủng vật của các CV đi XD
Lầu chính: LZ biết Hạ Thiên sama rất yêu thương con cún béo mầm của anh ấy nha. Ngoài trừ chó ra, còn có CV nào nuôi mèo không?
1L: Đề cử Ô sama.
2L: Tiểu Bạch hồi trước có phải đã đi mất rồi không? Tôi thấy Ô sama phát weibo tìm nó, hình như là rất lo lắng.
3L: Mong cho Tiểu Bạch của Ô sama mau chóng trở về.
72L: Nhắc tới yêu mèo thì còn có một người, Sơ Ly sama o(*^▽^*)o
73L: LS làm sao biết được?
74L: Trên weibo đó, cái mới nhất. Sơ Ly sama rất yêu thích mèo.
—————–
Năm nay khai giảng sớm hơn năm ngoái, ngày đầu tiên của tháng chín đã bắt đầu phải tới trường rồi. Sau hai tháng nghỉ hè thật dài, các sinh viên trở lại học tập thật khó mà thích ứng kịp. Khẳng định chẳng thể thức khuya dậy sớm, vậy nên buổi sáng đầu năm càng thêm thống khổ.
Cũng may năm nay thành phố C thời tiết không nóng như năm ngoái, không cần phải giống như trước đây, tối tháng chín, một mình một quạt mà vẫn bị nóng tỉnh. Thời tiết thế này đối với một người sợ nóng như Tô Lý mà nói chính là sự ưu ái của ông trời, không cần phải từ sáng tới tối đều bị mùa hè nóng bức tàn phá.
Tô Lý nghỉ ngơi và làm việc rất có quy luật. Tối 12 giờ lên giường đi ngủ, sáng sớm 6 rưỡi rời giường chạy bộ, rồi tập phát âm. Cuối tuần cũng không ngoại lệ.
Hôm nay là cuối tuần đầu tiên sau khi khai giảng, mọi người đều chưa quen với nếp sống mới, tranh thủ thời gian ở trên giường ngủ bù.
Sáng sớm sáu giờ rưỡi, Tô Lý rời giường như thường lệ.
Bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ, Tô Lý nhẹ nhàng đánh răng rửa mặt xong rồi cắp sách ra ngoài.
Sáng sớm cuối tuần, căn tin thật vắng vẻ, chỉ thưa thớt vài người tới ăn sáng. Tô Lý ăn xong thì cầm bát của mình đi.
Khi tới cửa căn tin, Tô Lý chợt dừng bước, đột nhiên nhớ tới một việc. Vì vậy cậu lập tức quay trở lại căn tin. Không may, đây là đúng lúc các tân sinh viên vừa mới hoàn thành huấn luyện quân sự buổi sáng, tới giờ cao điểm, Tô Lý nhìn hàng dài đứng xếp hàng trước ô cơm Tây, không khỏi thở dài. Không có cách nào, đành phải xếp hàng vậy.
Đứng giữa một đám tân sinh mặc đồng phục như nhau, Tô Lý mặc thường phục trở nên vô cùng nổi bật. Xếp hàng hơn mười phút, rốt cuộc cũng mua được một túi bánh kem cùng một ổ bánh mì nhỏ cuối cùng.
Xếp hàng thật lâu, may mà vẫn mua được ổ cuối cùng, không phí công chờ đợi. Tô Lý âm thầm thấy thật may mắn.
Đem mấy thứ này nhét hết vào trong ba lô trên vai, cậu nhanh chóng đi ra ngoài.
Từ khi học kì bắt đầu, Tô Lý không tới bồn hoa nhỏ của trường để tập phát âm nữa, mà chuyển sang công viên cách đó không xa.
Sáng sớm nay không khí trong lành, dường như còn mang theo hơi nước ẩm ướt. Tô Lý hít sâu một hơi, ngâm nga một ca khúc, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
Đi qua cây cầu nhỏ, Tô Lý thấy bên cây liễu có mấy cô chú đang tập luyện buổi sáng, bên kia còn có mấy bác cùng các ông già đánh thái cực.
Mấy chuyện rèn luyện thân thể đều có rất nhiều người làm dù là trung niên hay người già, chỉ duy nhất cực ít thanh niên.
Tô Lý đi tới bên hồ nhân tạo, đứng dưới tán cây liễu rủ xuống mặt hồ, bắt đầu tập phát âm.
Bởi vì Tô Lý là người phía Nam, tiếng phổ thông của cậu không tính là chuẩn. Phối kịch mà không chú ý, nhất định sẽ lẫn khẩu âm địa phương, chẳng thể phân biệt được. Để tránh chuyện này xảy ra, mỗi buổi sáng Tô Lý đều kiên trì tập phát âm để luyện tiếng phổ thông.
Không phải Tô Lý ngày nào cũng tập giống nhau, có đôi khi là đọc theo kịch bản kịch truyền thanh, có đôi khi lại đọc vài ba câu thơ…
Từ khi nhập giới tới giờ, thói quen này Tô Lý đã duy trì ba năm, trừ khi có trường hợp đột xuất, không thì chưa bao giờ gián đoạn.
Hôm nay, Tô Lý đọc kịch bản một bộ BG kịch của nam thần nhà cậu. Đương nhiên, tại nơi công cộng, Tô Lý khẳng định sẽ không đọc lời kịch đam mỹ, dù sao xã hội còn chưa thoáng tới mức ấy.
Một hơi đọc xong, Tô Lý cảm thấy không tệ lắm. Vậy nên cậu cất kịch bản vào túi, chuẩn bị rời đi. Khi xoay người lấy túi, Tô Lý phát hiện phía sau mình xuất hiện một người.
Mà người này cứ nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt có chút kì quái.
Tô Lý hoảng sợ, bởi vì cậu thấy hồ nhân tạo này sáng sớm không có nhiều người nên mới tới đây, giờ đột nhiên có người thình lình xuất hiện trước mặt, thật dọa cậu đứng tim.
Chắc người ta thấy cậu một mình đọc mấy cái lời kịch rất là 囧, may mà đọc kịch BG…
Tô Lý nhìn anh xấu hổ cười cười.
Người kia cũng nhìn cậu, cười, xoay người ly khai.
Tô Lý nghe thấy khi anh quay lưng đi có nói một câu: “Cậu có vài chỗ phát âm có vấn đề.”
Tô Lý cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía người kia. Đáng tiếc người đó nói xong liền đi, cũng không quay đầu lại, chỉ để lại bóng lưng tiêu sái.
Hóa ra là người trong nghề. Nhưng Tô Lý cũng rất cảm tạ anh ta đã giúp cậu chỉ ra vấn đề của chính mình. Xem ra cậu còn phải tiếp tục luyện tập nhiều nhiều…
Đơn giản thu dọn đồ đạc, Tô Lý đi về phía đông của công viên, đó là chỗ bạn cậu đang chờ.
“Mèo con~ Mèo con, mày ở đâu? Mau đi ra đây!”
Tô Lý một mình ở bên cạnh bồn hoa nhỏ giọng hô, tìm kiếm xung quanh.
Người bạn mà cậu luôn luôn nhớ tới chính là mèo con, một con mèo thật sự.
“Meo meo~ meo meo~”
Nghe thấy thanh âm của Tô Lý, phía bên kia bồn hoa có tiếng đáp lại.
Tô Lý nhìn sang, quả nhiên một chú mèo trắng mập mạp đang chạy về phía cậu.
Thấy mèo con quen thuộc mình, Tô Lý hài lòng nở nụ cười. Cậu lập tức ngồi xổm xuống, lấy bánh kem cùng bánh mì cậu khổ cực xếp hàng từ sáng sớm ra cho nó.
Mèo con lập tức nhào vào lòng cậu, cọ cọ, sau đó bắt đầu hưởng thụ bữa sáng của mình.
“Mèo con, đã vài ngày không gặp, mày có nhớ tao không?” Tô Lý ngồi một bên nhìn mèo con đang hăng hái chiến đấu mà hỏi.
“Meo meo ~ >▽▽
Lầu chính: LZ biết Hạ Thiên sama rất yêu thương con cún béo mầm của anh ấy nha. Ngoài trừ chó ra, còn có CV nào nuôi mèo không?
1L: Đề cử Ô sama.
2L: Tiểu Bạch hồi trước có phải đã đi mất rồi không? Tôi thấy Ô sama phát weibo tìm nó, hình như là rất lo lắng.
3L: Mong cho Tiểu Bạch của Ô sama mau chóng trở về.
72L: Nhắc tới yêu mèo thì còn có một người, Sơ Ly sama o(*^▽^*)o
73L: LS làm sao biết được?
74L: Trên weibo đó, cái mới nhất. Sơ Ly sama rất yêu thích mèo.
—————–
Năm nay khai giảng sớm hơn năm ngoái, ngày đầu tiên của tháng chín đã bắt đầu phải tới trường rồi. Sau hai tháng nghỉ hè thật dài, các sinh viên trở lại học tập thật khó mà thích ứng kịp. Khẳng định chẳng thể thức khuya dậy sớm, vậy nên buổi sáng đầu năm càng thêm thống khổ.
Cũng may năm nay thành phố C thời tiết không nóng như năm ngoái, không cần phải giống như trước đây, tối tháng chín, một mình một quạt mà vẫn bị nóng tỉnh. Thời tiết thế này đối với một người sợ nóng như Tô Lý mà nói chính là sự ưu ái của ông trời, không cần phải từ sáng tới tối đều bị mùa hè nóng bức tàn phá.
Tô Lý nghỉ ngơi và làm việc rất có quy luật. Tối 12 giờ lên giường đi ngủ, sáng sớm 6 rưỡi rời giường chạy bộ, rồi tập phát âm. Cuối tuần cũng không ngoại lệ.
Hôm nay là cuối tuần đầu tiên sau khi khai giảng, mọi người đều chưa quen với nếp sống mới, tranh thủ thời gian ở trên giường ngủ bù.
Sáng sớm sáu giờ rưỡi, Tô Lý rời giường như thường lệ.
Bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ, Tô Lý nhẹ nhàng đánh răng rửa mặt xong rồi cắp sách ra ngoài.
Sáng sớm cuối tuần, căn tin thật vắng vẻ, chỉ thưa thớt vài người tới ăn sáng. Tô Lý ăn xong thì cầm bát của mình đi.
Khi tới cửa căn tin, Tô Lý chợt dừng bước, đột nhiên nhớ tới một việc. Vì vậy cậu lập tức quay trở lại căn tin. Không may, đây là đúng lúc các tân sinh viên vừa mới hoàn thành huấn luyện quân sự buổi sáng, tới giờ cao điểm, Tô Lý nhìn hàng dài đứng xếp hàng trước ô cơm Tây, không khỏi thở dài. Không có cách nào, đành phải xếp hàng vậy.
Đứng giữa một đám tân sinh mặc đồng phục như nhau, Tô Lý mặc thường phục trở nên vô cùng nổi bật. Xếp hàng hơn mười phút, rốt cuộc cũng mua được một túi bánh kem cùng một ổ bánh mì nhỏ cuối cùng.
Xếp hàng thật lâu, may mà vẫn mua được ổ cuối cùng, không phí công chờ đợi. Tô Lý âm thầm thấy thật may mắn.
Đem mấy thứ này nhét hết vào trong ba lô trên vai, cậu nhanh chóng đi ra ngoài.
Từ khi học kì bắt đầu, Tô Lý không tới bồn hoa nhỏ của trường để tập phát âm nữa, mà chuyển sang công viên cách đó không xa.
Sáng sớm nay không khí trong lành, dường như còn mang theo hơi nước ẩm ướt. Tô Lý hít sâu một hơi, ngâm nga một ca khúc, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
Đi qua cây cầu nhỏ, Tô Lý thấy bên cây liễu có mấy cô chú đang tập luyện buổi sáng, bên kia còn có mấy bác cùng các ông già đánh thái cực.
Mấy chuyện rèn luyện thân thể đều có rất nhiều người làm dù là trung niên hay người già, chỉ duy nhất cực ít thanh niên.
Tô Lý đi tới bên hồ nhân tạo, đứng dưới tán cây liễu rủ xuống mặt hồ, bắt đầu tập phát âm.
Bởi vì Tô Lý là người phía Nam, tiếng phổ thông của cậu không tính là chuẩn. Phối kịch mà không chú ý, nhất định sẽ lẫn khẩu âm địa phương, chẳng thể phân biệt được. Để tránh chuyện này xảy ra, mỗi buổi sáng Tô Lý đều kiên trì tập phát âm để luyện tiếng phổ thông.
Không phải Tô Lý ngày nào cũng tập giống nhau, có đôi khi là đọc theo kịch bản kịch truyền thanh, có đôi khi lại đọc vài ba câu thơ…
Từ khi nhập giới tới giờ, thói quen này Tô Lý đã duy trì ba năm, trừ khi có trường hợp đột xuất, không thì chưa bao giờ gián đoạn.
Hôm nay, Tô Lý đọc kịch bản một bộ BG kịch của nam thần nhà cậu. Đương nhiên, tại nơi công cộng, Tô Lý khẳng định sẽ không đọc lời kịch đam mỹ, dù sao xã hội còn chưa thoáng tới mức ấy.
Một hơi đọc xong, Tô Lý cảm thấy không tệ lắm. Vậy nên cậu cất kịch bản vào túi, chuẩn bị rời đi. Khi xoay người lấy túi, Tô Lý phát hiện phía sau mình xuất hiện một người.
Mà người này cứ nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt có chút kì quái.
Tô Lý hoảng sợ, bởi vì cậu thấy hồ nhân tạo này sáng sớm không có nhiều người nên mới tới đây, giờ đột nhiên có người thình lình xuất hiện trước mặt, thật dọa cậu đứng tim.
Chắc người ta thấy cậu một mình đọc mấy cái lời kịch rất là 囧, may mà đọc kịch BG…
Tô Lý nhìn anh xấu hổ cười cười.
Người kia cũng nhìn cậu, cười, xoay người ly khai.
Tô Lý nghe thấy khi anh quay lưng đi có nói một câu: “Cậu có vài chỗ phát âm có vấn đề.”
Tô Lý cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía người kia. Đáng tiếc người đó nói xong liền đi, cũng không quay đầu lại, chỉ để lại bóng lưng tiêu sái.
Hóa ra là người trong nghề. Nhưng Tô Lý cũng rất cảm tạ anh ta đã giúp cậu chỉ ra vấn đề của chính mình. Xem ra cậu còn phải tiếp tục luyện tập nhiều nhiều…
Đơn giản thu dọn đồ đạc, Tô Lý đi về phía đông của công viên, đó là chỗ bạn cậu đang chờ.
“Mèo con~ Mèo con, mày ở đâu? Mau đi ra đây!”
Tô Lý một mình ở bên cạnh bồn hoa nhỏ giọng hô, tìm kiếm xung quanh.
Người bạn mà cậu luôn luôn nhớ tới chính là mèo con, một con mèo thật sự.
“Meo meo~ meo meo~”
Nghe thấy thanh âm của Tô Lý, phía bên kia bồn hoa có tiếng đáp lại.
Tô Lý nhìn sang, quả nhiên một chú mèo trắng mập mạp đang chạy về phía cậu.
Thấy mèo con quen thuộc mình, Tô Lý hài lòng nở nụ cười. Cậu lập tức ngồi xổm xuống, lấy bánh kem cùng bánh mì cậu khổ cực xếp hàng từ sáng sớm ra cho nó.
Mèo con lập tức nhào vào lòng cậu, cọ cọ, sau đó bắt đầu hưởng thụ bữa sáng của mình.
“Mèo con, đã vài ngày không gặp, mày có nhớ tao không?” Tô Lý ngồi một bên nhìn mèo con đang hăng hái chiến đấu mà hỏi.
“Meo meo ~ >▽▽
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.