Chương 2: Ghen ?
T Miu's K
08/07/2020
Lát sau cả hai đã có mặt tại quán kem An Dương, địa điểm thường ngày mà tụi nó lui tới.
Huỳnh Tiểu Như đặt biệt rất thích ăn đồ lạnh, mỗi lần như vậy đều không biết điểm dừng, Lý Ân Tinh hôm nay quả nhiên được chứng kiến tận mắt!
Hắn thiết nghĩ thời gian hắn không ở Việt Nam, Lý Ân Hạo rốt cuộc đã chiều hư Huỳnh Tiểu Như thế nào?
Chăm chú nhìn bảo bối ăn một lúc, Lý Ân Tinh lên tiếng:
- Tâm trạng ổn hơn rồi phải không?
Dạo trước vì chuyện của Nhan Lâm Thần làm cho Tiểu Như trở nên không được tốt, thời gian đó hắn không ở Việt Nam, về cụ thể chỉ nghe Lý Ân Hạo nói lại, mọi vấn đề lúc đó đều do Young đứng ra giải quyết, đến giờ vẫn chưa trực diện hỏi rõ Huỳnh Tiểu Như chuyện này.
Vừa nãy nhìn thấy Tiểu Như từ trường học bước ra, còn che giấu nó đã khóc, hắn cho rằng chuyện đó chắc chắn liên quan đến Nhan Lâm Thần!
Huỳnh Tiểu Như dừng lại, hơi cúi đầu, không được tự nhiên đáp:
- Vâng, ổn rồi!
- Vậy bây giờ em có thể nói với tôi, vì sao khi nãy em lại khóc rồi chứ? Liên quan đến Nhan Lâm Thần đúng không?
Hắn hỏi, Tiểu Như vẫn cúi đầu, lí nhí nói:
- Không sai, bởi vì lúc nãy tôi đã từ chối Nhan Lâm Thần, tôi nói tôi vốn dĩ không hề thích cậu ta.
Đến đây, Lý Ân Tinh co mày:
- Cho nên em là đang hối hận sao?
- Không phải!
Huỳnh Tiểu Như ngẩng mặt, nó phủ nhận, sau đó hạ thấp giọng.
- Tôi chỉ là không tin được người bạn thân của tôi từ nhỏ đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, tôi chỉ là đang thất vọng một chút thôi, ngoài ra tôi không có hối hận vì đã từ chối Nhan Lâm Thần.
Nghe được lời muốn nghe, môi hắn tạo thành một đường cong hoàn hảo.
- Tốt! Tiểu Như, hy vọng em sẽ nói được làm được, đừng bao giờ hối hận vì sự lựa chọn ngày hôm nay của em. Nhan Lâm Thần căn bản không thành thật, tôi hy vọng em sẽ không ngốc nghếch đi thích một người không đáng như cậu ta. Em hứa với tôi chứ?
Nhìn hắn, Huỳnh Tiểu Như gật đầu:
- Được!
***
Về đến dinh thự Huỳnh Tiểu Như liền chạy ùa lên lầu, bước vào phòng, cởi bỏ balô quăng lên giường, sau đó nằm sấp xuống giường ngủ, tay trắng như tuyết sờ soạng tấm nệm màu hồng nhạt.
Lúc này, cửa phòng kêu lên cạch một tiếng, Lý Ân Tinh từ bên ngoài đẩy cửa, đi vào.
Bắt gặp đồng phục Huỳnh Tiểu Như trượt lên lộ ra chiếc quần lót màu trắng, Lý Ân Tinh co mày:
- Huỳnh Tiểu Như, em đang cố quyến rũ tôi sao?
Huỳnh Tiểu Như giật mình, còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Lý Ân Tinh ấn xuống giường, cả cơ thể đều bị hắn khóa chặt.
Lý Ân Tinh ôm nó, gục đầu xuống cổ trắng non nõn.
- Bảo bối, em lại không ngoan rồi!
Huỳnh Tiểu Như đặt biệt rất thích ăn đồ lạnh, mỗi lần như vậy đều không biết điểm dừng, Lý Ân Tinh hôm nay quả nhiên được chứng kiến tận mắt!
Hắn thiết nghĩ thời gian hắn không ở Việt Nam, Lý Ân Hạo rốt cuộc đã chiều hư Huỳnh Tiểu Như thế nào?
Chăm chú nhìn bảo bối ăn một lúc, Lý Ân Tinh lên tiếng:
- Tâm trạng ổn hơn rồi phải không?
Dạo trước vì chuyện của Nhan Lâm Thần làm cho Tiểu Như trở nên không được tốt, thời gian đó hắn không ở Việt Nam, về cụ thể chỉ nghe Lý Ân Hạo nói lại, mọi vấn đề lúc đó đều do Young đứng ra giải quyết, đến giờ vẫn chưa trực diện hỏi rõ Huỳnh Tiểu Như chuyện này.
Vừa nãy nhìn thấy Tiểu Như từ trường học bước ra, còn che giấu nó đã khóc, hắn cho rằng chuyện đó chắc chắn liên quan đến Nhan Lâm Thần!
Huỳnh Tiểu Như dừng lại, hơi cúi đầu, không được tự nhiên đáp:
- Vâng, ổn rồi!
- Vậy bây giờ em có thể nói với tôi, vì sao khi nãy em lại khóc rồi chứ? Liên quan đến Nhan Lâm Thần đúng không?
Hắn hỏi, Tiểu Như vẫn cúi đầu, lí nhí nói:
- Không sai, bởi vì lúc nãy tôi đã từ chối Nhan Lâm Thần, tôi nói tôi vốn dĩ không hề thích cậu ta.
Đến đây, Lý Ân Tinh co mày:
- Cho nên em là đang hối hận sao?
- Không phải!
Huỳnh Tiểu Như ngẩng mặt, nó phủ nhận, sau đó hạ thấp giọng.
- Tôi chỉ là không tin được người bạn thân của tôi từ nhỏ đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, tôi chỉ là đang thất vọng một chút thôi, ngoài ra tôi không có hối hận vì đã từ chối Nhan Lâm Thần.
Nghe được lời muốn nghe, môi hắn tạo thành một đường cong hoàn hảo.
- Tốt! Tiểu Như, hy vọng em sẽ nói được làm được, đừng bao giờ hối hận vì sự lựa chọn ngày hôm nay của em. Nhan Lâm Thần căn bản không thành thật, tôi hy vọng em sẽ không ngốc nghếch đi thích một người không đáng như cậu ta. Em hứa với tôi chứ?
Nhìn hắn, Huỳnh Tiểu Như gật đầu:
- Được!
***
Về đến dinh thự Huỳnh Tiểu Như liền chạy ùa lên lầu, bước vào phòng, cởi bỏ balô quăng lên giường, sau đó nằm sấp xuống giường ngủ, tay trắng như tuyết sờ soạng tấm nệm màu hồng nhạt.
Lúc này, cửa phòng kêu lên cạch một tiếng, Lý Ân Tinh từ bên ngoài đẩy cửa, đi vào.
Bắt gặp đồng phục Huỳnh Tiểu Như trượt lên lộ ra chiếc quần lót màu trắng, Lý Ân Tinh co mày:
- Huỳnh Tiểu Như, em đang cố quyến rũ tôi sao?
Huỳnh Tiểu Như giật mình, còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Lý Ân Tinh ấn xuống giường, cả cơ thể đều bị hắn khóa chặt.
Lý Ân Tinh ôm nó, gục đầu xuống cổ trắng non nõn.
- Bảo bối, em lại không ngoan rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.