Quyển 4 - Chương 8: ĐẶC PHÁI VIÊN CỦA VƯƠNG ĐẠI NHÂN
Triệu Huấn
22/04/2014
Ngay đêm đó Bộ chỉ huy chiến dịch BK2 đã họp lại để định chủ trương cho bước tiếp theo.
Ta có đủ các yếu tố để ký lệnh bắt lão già Chu Bội Ngọc. Với những bằng chứng thu được cũng đủ kết tội lão làm gián điệp chống phá nền an ninh của đất nước. Nhưng bồi tiếp cho thắng lợi có thể chỉ thêm được cái xác chết thứ ba, xác của con ngựa già đã hết thời oanh liệt! Không đời nào y chịu cung khai tổ chức của mình. Y thừa biết là có thành khẩn đến đâu thì cũng chỉ đủ khinh giảm từ tử hình xuống chung thân là cùng. Với lão thì hai mức án đó có gì khác nhau đâu. Cái chính là phải khôn khéo ép lão tự nguyện trao lại quyền lực để rút ra ngoài cuộc an toàn với một cái vốn hiện hữu. Nhờ đó mà ta có thể bóc gọn mạng lưới Hồi Phong được xây dựng công phu từ gần nửa thế kỷ qua. Nếu cần ta có thể dùng nó vào việc khác.
Bộ chỉ huy quyết định chuyển sang phương án hai. Hành động phá án bằng lệnh bắt giữ, khởi tố đặt xuống hàng thứ ba, tình huống dự phòng cực chẳng đã mới phải vận dụng.
Hôm sau tướng Đức đã gọi điện hẹn gặp vợ chồng Vượng ở một ngôi nhà trên đường đi Vũng Tàu.
Suốt đêm vợ chồng Đỗ Thúc Vượng cứ thao thức mãi vì sự kiện vừa xảy ra. Đến lúc đó họ mới hiểu Chu Bội Ngọc không phải là một ông già hiền lành từ tế, tiên phong đạo cốt, một Mạnh Thường Quân của nghệ thuật mà hiện nguyên hình vị thủ lĩnh của một tổ chức gián điệp lâu đời bám rễ ở thành phố này. Lili và Vượng cũng đã được thông báo phần nào cuộc tranh hùng sắp xảy ra. Nhưng họ vẫn ngạc nhiên khi thấy được nhập cuộc vào trận chiến khủng khiếp. Máu đã đổ trong căn phòng yên tĩnh của họ. Nhưng vì đã hứa với tướng Đức nên Vượng cũng khuyến khích Lili nên đóng nốt vai trò mà cơ quan an ninh đang đạo diễn.
...
Lili lái xe đến gần cây số bốn mươi bảy thì dừng lại. Có người đón họ vào một ngôi nhà cách đường chừng trăm mét. Trung tướng Nguyễn Hữu Đức đã chờ họ ở đây.
- Chào anh chị Vượng!
- Chào tướng quân. Có vấn đề gì nghiêm trọng mà anh cho gọi bọn tôi ra tận đây bàn bạc.
- Tất nhiên là có. Tôi muốn kết hợp mời anh chị đi Vũng Tàu ăn bữa cơm và tắm biển để dịu bớt những căng thẳng của mấy ngày qua!
- Cảm ơn anh! Không ngờ tướng quân lại lãng nạn thế!
- Những gì xảy ra ở hẻm Bảy hai đã làm ảnh hưởng tới bữa tiệc kỷ niệm một năm mừng ngày cưới của anh chị đã nhiệt tình giúp đỡ cơ quan an ninh vạch rõ được bộ mặt thực của Chu tiên sinh!
- Chúng tôi cũng không ngờ tới phẩm cách lẫn vai trò của ông ta. Các anh chưa cho lệnh bắt lão ta con đợi gì nữa. Không cẩn thận lão vù mất đấy.
- Đã có gì đe doạ nổi ông ta đâu! Cuộc đấu khẩu đêm đó có thể còn làm ông ta tự phụ hơn. Chúng tôi muốn có một cuộc trao quyền và hạ vũ khí từ từ. Do đó tôi đã đưa chị Lili vào vai người kế vị của nhà ái quốc Hoàng Quý Nhân.
- Và tướng quân là phụ tá cho em - Lili cười thích thú - Ngay trong giấc mơ em cũng chưa bao giờ thấy mình được đóng vai quan trọng như vậy trên sân khấu chính trị.
Đỗ Thúc Vượng cười.
- Chờ đến lúc cháy vở đạo diễn mới quơ vội diễn viên đẩy ra sân khấu! Ngồi trong hậu trường, tôi không hình dung nổi bà vợ mình múa may ra sao!
- Chị Lili nhập vai khá nhanh, ứng đối thong minh, không có gì đáng phàn nàn.
- Tất cả là nhờ ông phụ tá chứ em chỉ biết tát nước theo mưa, cuốn theo chiều gió thôi.
- Vai phụ tá thì lại rất tồi! - Tướng Đức tự thú - Tôi đã để mất quyền chủ động vào tay Chu Bội Ngọc. Lão tung ra chiến thuật cù nhầy cùng sống cùng chết để giữ chặt cái mặt nạ. Hôm nay tôi muốn bàn kỹ với anh chị về bước tiếp theo và hy vọng màn hai chúng ta sẽ xoay chuyển được tình thế.
- Liệu tấn kịch của chúng ta phải kéo dài trong bao lâu thưa tướng quân?
- Vai chị Lili không thể tính từng ngày mà phải hàng năm, hàng tháng. Chính vì thời gian yêu cầu phải lâu dài như vậy nên tôi muốn bàn kỹ với anh chị. NếU chị Lili tự nguyện công tác với chúng tôi như một cán bộ của cơ quan an ninh thì tôi mới dám bàn tiếp công việc.
Lili nhìn Vượng như dò xét ý kiến anh. Cô chưa dám trả lời ngay vì yêu cầu quá đột ngột và cũng quá lớn.
- Anh Đức có thể cho Lili biết rõ hơn chút nữa không - Vượng nói vẻ thận trọng - Nhà tôi chưa bao giờ tham gia những công việc của cách mạng. Không nhận cộng tác thì thôi, chứ đã nhận thì phải làm hết bổn phận, chức trách, lương tâm... Liệu cô ấy có đủ tài đức để cáng đáng nổi không? Lili cứ suy nghĩ rồi mạnh dạn trả lời anh Đức.
- Chỉ riêng sự tín cẩn của anh Đức cũng làm em xúc động và không dám nề hà dù công việc khó dễ, hiểm nguy như thế nào. Song chỉ ngại tài hèn sức mọn làm hỏng việc của các anh thì mang tội.
- Thưa anh chị - Tướng Đức ngần ngừ một chút rồi nói tiếp - Công việc rất quan trọng. Người đóng vai đó không những phải có tài đức mà còn đòi hỏi có một tư thế cần thiết khiến đối thủ của chúng ta phải kính trọng và tin tưởng. Chúng tôi có rất nhiều người tài đức nhưng không thể đảm nhiệm được vai này, vì Chu Bội Ngọc không cần họ.
- Anh nói thế làm em càng khó hiểu và thêm lo láng. Ám chỉ là người hầu phòng cư xá Overnight, là vợ ngoài hôn thú của một tên đại tá phản động bị cách mạng trừng trị. May mà lấy được anh Vượng mới thấy nổi ý nghĩa cuộc sống. Nhưng dù sao trước sau vẫn là người vô học. Biết chút ít tiếng Anh để giao thiệp với khách trọ nhưng lâu ngày không dùng chắc cũng quên nhiều. Đấy là tài năng, là tư thế của em, có gì đáng hấp dẫn đâu.
- Tất cả chỉ có thế, nhưng nếu người viết kịch biết sắp đặt ngôn ngữ khéo léo một chút, chị sẽ có bức chân dung nổi bật chẳng thua kém một minh tinh màn bạc.
Vượng cười vui vẻ:
- Xin tướng quân hãy xếp đặt giúp những mệnh đề trên xem Lili của tôi có quyến rũ hơn không?
- Vâng, xin giới thiệu với quý vị! - Tướng Đức làm điệu bộ như đang đứng trước đám quan khách đong trọng - Bà Dương Thị Lưu Li sinh năm 1946 trong một gia đình công chức theo đạo Thiên chúa. Gia đình bà chết hết trong vụ tàn sát của Cộng sản ở Khánh Châu năm 1949. Dương Thị Lưu Li được trường mồ côi dòng thánh Đa-minh nuôi dưỡng đến tuổi trưởng thành. Năm 1964 Lưu Li được tuyển vào trường đào tạo đặc vụ quốc gia trực thuộc Bộ Nội vụ. Năm 1968 được bổ nhiệm chức trợ lý đối ngoại cho Trung tá Hoàng Quý Nhân, phụ tá an ninh Tổng thống phủ. Trong những năm tòng sự, Lưu Li đã nhiều lần tiếp xúc với những chính khách, võ quan tướng lĩnh, viên chức cao cấp của chính quyền Mỹ như E.Price, Mc Dovann, P.Fitzeral, Richarson, Michael Reed... Nữ điệp viên này cũng khám phá ra nhiều vụ V.C cài cắm trong đám nhân viên cư xá Overnight để đặt bom giết hại người Mỹ. Khi cộng sản chiếm Nam Việt, Dương Thị Lưu Li đã kết hôn cùng đại tá Hoàng Quý Nhân ở lại Sài Gòn. Họ bí mật tổ chức lực lượng chống lại chính quyền cộng sản. Sau khi nhà ái quốc Hoàng Quý Nhân hy sinh vì đại nghĩa dân tộc, bà quả phụ Lưu Li quyết bước tiếp con đường của chồng. Mặt trận tự do đã suy tôn bà làm thủ lĩnh. Bà ra tay chèo lái giữ vững phong trào, tập hợp ngay càng đông đảo công chúng dưới ngọn cờ đại nghĩa. Bà xứng đáng là cháu con bà Trưng bà Triệu, và đứng ngang tầm những nữ lưu danh tiếng của thời đại như một Akinô, một Buttô, một Thatcher của Việt Nam...
Cả Lili và Đỗ Thúc Vượng đều vỗ tay hoan hô kịch bản.
- Tướng quân đã tô vẽ cho em một khuôn mặt kiêu hùng quá! Nhưng em đâu có được phong thái cửa một chính khách.
- Đã gọi là đóng thì nó không hoàn toàn như thật. Nhưng nghệ thuật lại nằm ở chỗ mờ ảo đó và đôi khi sức mạnh của nó còn vượt xa sự thật. Khi chị nhập vai nhà lãnh đạo thì tôi và có thể cả anh Vượng nữa sẽ được huy động vào vai phụ tá, trợ lý. Tôi tin là chúng ta có thể thành đạt, đúng không anh Vượng?
- Vai tôi phải nhẹ hơn và chỉ khi thực cần thiết anh hãy kéo tôi vào. Ở tuổi sáu mươi tôi ngại lên sân khấu lắm rồi.
- Còn chị Lili thì không sợ chứ?
- Vâng, em sẽ ký với tướng quân một hợp đồng hai năm. Sau đó thì em phải nghỉ để sinh lấy một đứa con. Bọn em muốn có con lắm rồi.
- Anh chị cứ tự nhiên, vai này không sợ bụng to - Hai Đức cười - Hình như các chính khách bụng phải hơi to mới có phong thái bệ vệ.
- Nhưng đây là sân khấu cần có một ngoại hình hấp dẫn. Bụng to chỉ thích hợp với những vai hề!
- Thôi được, chị cố kiêng cho tôi một năm thôi. Chúng tôi sẽ cố kết thúc chiến dịch trong khoảng một thời gian ngắn hơn hai năm.
- Vậy thì anh phải nói rõ nhiệm vụ cụ thể phải làm trong thời gian trước mắt để cho em có thời gian suy nghĩ. Tối qua bất ngờ quá khiến đôi chỗ em phải cương tùm lum không biết Chu tiên sinh có phát hiện ra không?
- Tối qua tôi cũng bất ngờ vì vụ đột nhập xảy ra sớm hơn dự kiến. Chị vào vai như thế là chắc đấy. Có một điều nữa tôi không muốn giấu anh chị. Bắt tay vào hoạt động ở lĩnh vục này là phải dè chừng những hiểm nguy. Ta có lợi thế là hành động trên lãnh địa của mình. Tuy nhiên cũng phải đề phòng những phản ứng liều lĩnh độc ác của địch. Dưới tay Chu Bội Ngọc không phải chỉ có những điệp viên thám tử mà còn hàng tá vệ sĩ, những băng cướp và lũ giết thuê. Không có lợi trong đàm phán, ông ta có thể đi những nước cờ phiêu lưu. Chị đóng vai giả nhưng chị hoạt động tình báo thực, do đó chúng tôi phải tổ chức lực lượng bảo vệ chị chu đáo như đối với một yếu nhân có tầm vóc như vai diễn. Nhưng bản thân chị cũng phải biết tự bảo vệ mình. Chúng tôi sẽ trao súng cho anh chị. Đóng vai giả nhưng khi buộc phải nổ súng thì lại là súng thật. Phải tập ngắm cho chính xác và đừng bao giờ để kẻ thù nhanh tay hơn.
- Cảm ơn tướng quân đã lo lắng cho sinh mạng của chúng tôi.
- Bây giờ tôi muốn nói sơ bộ tình hình đê anh chị có một hình ảnh khái quát bức tranh chiến lược chung. Như anh Vượng đã biết, sau vụ đổ vỡ ở mật cứ An-pha, bè đảng của Hoàng Quý Nhân như rắn mất đầu. Thủ lĩnh chết, các yếu nhân quan trọng bậc nhất cả nội địa lẫn lưu vong bị bắt. Tuy nhiên tổ chức mạng lưới cơ sở của chúng hầu như còn nguyên vẹn. Những bí mật về cơ cấu còn nằm trọn trong bộ sưu tập vừa được khai quật ở nhà chị Lili. Đó là một kho mật mã siêu cấp, trong thời gian trước mắt chưa dễ đọc ngay được. Để xảy ra cái chết của Hoàng Quý Nhân là thất thiệt lớn cho chúng ta. Nhưng với CIA thì đây còn là một thảm bại. Chúng đang lâm vào tình trạng khủng hoảng thực sự. Chưa có nhân vật nào đủ tầm vóc thay thế Nhân. Cơ quan an ninh của ta tuy nắm được một số mật mã nhưng không thể đưa người nào của mình có uy tín cho Warrens bắt mồi. CIA đang tung nhiều điệp viên về nội địa tìm kiếm những mối liên hệ mới để vá víu lại mạng lưới rách. Vì vậy họ phải đạt mục tiêu tìm kiếm những tài liệu của Nhân lên ưu tiên hàng đầu. Đó là điều kiện tiên quyết là chiếc thìa khóa giúp đỡ đã đến đích trước. Vì vậy chúng tôi đang ngồi trực bên kho báu để đón đối thủ tới sau. Và chúng tôi đã gặp kẻ về đích thứ hai, đó là lâu la của Chu tiên sinh. Đáng tiếc là chiến công của chúng ta mới chỉ là hai xác chết, chưa tương xứng với công phu chuẩn bị. Chúng ta cần đón những con mồi lớn hơn. Bọn tôi muốn thông qua con đường của Chu Bội Ngọc để bắt tay được với ông Warrens. Vì vậy tôi nghĩ ngay đến vai trò chị Lili. Con đường gián tiếp qua Chu có thể dẫn đến tình huống Warrens đích thân móc nối với chị Lili và cũng có nghĩa là ông ta cắn phải lưỡi câu sắc nhọn của chúng ta. Tối hôm kia tôi công khai vai trò của chị Lili, người lãnh đạo kế tục của Hoàng Quý Nhân để tận dụng thất bại vụ đột nhập của ông Chu, buộc ông ta phải cộng tác và hình thành một liên minh mới. Song con cáo già khôn ngoan này đã lợi dụng sự thổ lộ của chúng ta để từ chối thẳng thừng chuyện hợp tác, lẩn tránh trách nhiệm vụ săn tìm tài liệu và còn có ý đe doạ chúng ta vì nếu ta là tổ chức bất hợp pháp thì không bao giờ dám công khai vụ đào tường khoét ngạch trước công lý. Tư thế của ông ta nhờ đó mà an toàn. Đó là sách lược: "Cùng nguy hiểm như nhau", "Trạng chết thì trẫm cũng già". Chính vì vậy mà Chu đã ra về với một thái độ kiêu căng và tự tin. Chúng tôi đã quyết định đưa lá bài thứ hai ra với ông ta buộc lão phải chấp nhận cộng tác. Trong khi chờ đợi cuộc đàm phán mới, tôi muốn anh Vượng hàng ngày gọi điện cho Chu tiên sinh hối thúc yêu cầu hợp tác. Tác động tâm lý dai dẳng này nhắc nhở lão không được lẩn tránh trách nhiệm đào tường khoét ngạch ở hẻm Bảy hai. Những đề tài nửa kín nửa hở trên máy điện thoại cũng là mối đe doạ bại lộ chân tướng khiến lão phải mau chóng quay lại bàn thương thảo với ý định tích cực hơn.
- Tôi sẽ làm theo ý tướng quân nhưng chưa thực tin vào kết quả. Chu chẳng phải con người dễ bị khuất phục nếu chưa có một bằng chứng nào đe doạ đến tội đồ gián điệp của lão. Chúng ta đã có nhiều bằng chứng nhưng chưa muốn tung ra. Cần phải giữ cho Chu một niềm tự tin nhất định chứ không vội đẩy ông đến hố tuyệt vọng. Chúng tôi phấn đấu để có được một cuộc trao quyền từ từ, nhổ cỏ mà không đứt rễ. Cái chết của Hoàng Quý Nhân cho chúng tôi một bài học về phong thái mềm dẻo trong đấu tranh.
Sau hai giờ đàm đạo, họ kéo nhau đi Vũng Tàu. Tướng Đức phấn khởi vì thiện chí tham gia hợp tác của vợ chồng Vượng. Đây là một mặt bằng quan trọng cần đạt để làm điểm xuất phát cho bước hai.
Từ đêm gọi điện thoại cho tướng Đức đến nay đã năm hôm mà vẫn chưa thấy Hai Bền về thăm nhà. Năm Ngân đã trót nói với thủ trưởng "Nếu cứ nghiêm chỉnh thì đi bao lâu em cũng cho đi" nên không thấy chồng về chị cũng không dám gọi điện vào cơ quan nữa. Nói là không mong nhưng thực lòng lại rất nhớ. Mỗi lần nghe con nhắc đến ba nó là chị lại thở dài.
Một bữa đang ngồi làm việc ở cơ quan thì thấy người lái xe của tướng Đức đến gặp:
- Chị Năm ơi, thủ trưởng Đức mời chị đến chỗ cơ quan có chút việc.
- Việc gì thế? - Mặt Năm Ngân thất sắc, chị đoán có chuyện chẳng lành nên chân tay run bắn.
- Chị thu xếp đi ngay, em chờ ngoài xe đấy?
- Người lái xe không trả lời thẳng câu hỏi và đi ngay. Năm Ngân vội thu dọn giấy tờ trên bàn giao cho cô thư ký, dặn dò vài câu rồi hấp tấp nhạy ra xe.
- Mời chị lên xe.
- Chuyện lành hay dữ mà chú chẳng chịu nói cho tôi hay!
- Anh Hai bị thương.
- Trời ơi, anh bị vào đâu? Nặng hay nhẹ.
- Em đâu có biết. Trung tướng chỉ nói gọn là đón chị đến bệnh viện của đơn vị thôi.
Năm Ngân thấy lo và thương chồng vô cùng, nước mắt chì ứa ra. Chị toan đón con đi theo nhưng lại nghĩ không biết vết thương nặng nhẹ ra sao, đưa thằng nhỏ vào không lợi.
- Khi xe đỗ trước phòng cấp cứu thì Năm Ngân đã thấy tướng Đức đứng ở cửa.
- Anh Đức! Anh Bền em làm sao thế?
- Yên tâm, cơn nguy kịch đã qua, Bền tỉnh rồi, cô vào thăm nhưng không được hỏi nhiều. Phải để cho cậu ấy nghỉ.
Ngân vội vàng quơ chiếc áo blu của một cô y tá đưa cho mặc vội rồi theo vào phòng cấp cứu. Chị nhận ra chồng nước da xanh tái, bông băng quấn đầy ngực. Anh đang được truyền máu.
- Ôi anh Bền, em đây. Ngân đây, anh có nhận ra em không?
Bền mỉm cười cho vợ yên tâm.
- Anh làm sao thế?
- Ngã xe!
- Trời ơi, tai nạn giao thông ạ?
- Phóng xe máy, kèm bồ, nhìn thấy vợ, vội tăng ga chạy trốn, đụng phải xe đò!
Cô y tá theo dõi truyền máu đứng cạnh bật cười. Còn Năm Ngân thì chẳng hiểu ra sao. Ít phút sau Ngân mới biết là chồng muốn khích cái chuyện ghen tuông của mình bữa trước. Chị nắm chặt bàn tay anh thân thiết:
- Khuyết điểm đó bữa nào khỏi về nhà kiểm thảo sau! Bây giờ anh thấy trong người ra sao?
- Đỡ lắm rồi, mai nhớ đưa con vào thăm ba nhé. Anh nhớ Trung Kiên quá.
- Dạ, má con ở nhà cũng mong anh suốt! Nhưng thôi, anh đừng nói nửa cho mệt. Em hiểu hết rồi...
Chị ngồi lặng lẽ nhìn anh. Họ giao cảm với nhau bằng ánh mắt.
Gần nửa tiếng sau, theo yêu cầu của bác sĩ, Năm Ngân phải tạm biệt chồng. Ra khỏi phòng cấp cứu chị vẫn thấy tướng Đức ngồi ở ghế chờ ngoài hành lang. Ngồi bên ông là một cô gái và Năm Ngân giật mình nhận ra khuôn mặt quen thuộc chị đã gặp ở quán giải khát đầu hẻm Bảy hai.
- Cô Năm ngồi xuống đây đã - Hai Đức chỉ chỗ bên cô gái cho Năm Ngân - xin giới thiệu với cô Năm, đây là cháu Thủy Tiên, vệ sĩ của chú Hai Bền. Nhờ con nhỏ nhanh trí giáng một đòn quyết định vào gáy hung thủ mà chú Hai thoát khỏi cái chết gần như chắc chắn!
Cô gái bẽn lẽn đứng dậy còn Năm Ngân xúc động ôm choàng lấy người mà có lúc chị nghĩ là tình địch.
- Cám ơn Thuỷ Tiên nhiều! Em là ân nhân của cô mà cô không hay...
- Đó là nhiệm vụ của con thôi, cô Năm à! Bữa nào chú Hai xuất viện con sẽ đưa nhà con đến thăm cô chú tại nhà riêng.
- Nhất định thế nhé! Cô mong mỏi tình bạn chiến đấu của chúng ta càng qua thử thách càng thắm thiết!
Năm Ngân còn thấy ngượng vì cái chuyện ghen bóng của mình nên lời nói của chị lúc này còn mang tính ước lệ khách khí. Chị tự biết mình và hy vọng thời gian sẽ giúp chị có được phong cách ứng xử tự nhiên hơn.
Mặc dù đã tìm được tư thế mới trong cuộc đối thoại với vợ chồng Vượng nhưng Chu Bội Ngọc vẫn chưa hết lo lắng. Hai tên tay chân bị sa lưới hiện vẫn là con tin trong tay đối phương. Chu tin là chúng sẽ không thể bị giao cho cơ quan an ninh Nhà nước, nhưng bộ mặt gián điệp thâm căn cố đế của lão đã bộc lộ rõ trước mắt Lili, một người đàn bà có nhiều quyền lực bí mật trong tay. Chu cũng có tính cả nước bài liên minh để giảm mối căng thẳng, tiến tới xây dựng mối hòa hảo giữa hai tổ chức cùng phải hoạt động lén lút dưới màng lưới an ninh dày đặc của cộng sản. Song vai trò của Chu sẽ ra sao trong chuyện liên minh thì chưa được minh định. Chu đã có những hồ sơ dày về Hoàng Quý Nhân vì trong thời nguỵ, Nhân là đối thủ số một của Hồi Phong vạn biến. Nhân đã thiều lần hung hăng tuyên bố sẽ tận diệt bọn điệp ngầm của mấy chú chiệc Chợ Lớn. Khi y kết hôn với Hứa Quế Lan, mối căng thẳng giảm đi đôi chút, Hứa Vĩnh Thanh đã tận dụng được mối hòa hảo tạm thời đó để rảnh tay đối phó với các giới chức an ninh khác. Song Nhân vẫn tiềm ẩn một mối đe doạ và ông bố vợ vẫn phải canh chừng quả đấm thọc sườn của ông con rể bất trị.
Sau ngày "quốc hận Ba mươi tháng Tư" Nhân thay họ đổi tên rút vào hoạt động bí mật. Chu có nghe nhiều đến danh tiếng nhà lãnh đạo phong trào tự do, ông Năm Oăn, nhưng qua báo cáo của bọn đàn em chưa bao giờ nhắc đến tên Hoàng Quý Nhân. Khi Chu nghe được cái tên Nhân đã chết thì cũng là lúc lão biết Lili và vợ Nhân và quan trọng hơn nữa, là người kế vị sự nghiệp chánh trị của nhà lãnh đạo tài ba này.
Lúc này, một hành động thăm dò là tối cần thiết. Và Chu đã quyết định bất ngờ đến gặp Lili mà không gọi điện báo trước như mọi lần. Trinh sát đặc trách theo dõi Chu Bội Ngọc đã báo cáo tin này về Sở chỉ huy. Khi tưởng Đức bấm chuông nhà Vượng thì Chu cũng vừa cáo lui Lili vui mừng đón ông vào.
- Trời ơi! Anh đến muộn mất rồi. Lão Chu cũng vừa có mặt ở đây.
- Tôi biết nhưng muốn để hai thủ lĩnh nói chuyện riêng có lẽ dễ đạt được thoả thuận hơn.
- Đâu có! Vắng cố vấn, em phải tự lo liệu lấy tất cả. Chu tiên sinh thăm dò mọi chuyện, em chẳng quyết đoán được điều gì nên nói điều gì cần giữ bí mật. Em đành dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi của lão cốt để hoãn binh thôi.
- Cứ xoáy vào đề tài liên minh cộng tác thì nói bao nhiêu cũng không thừa.
- Lão bảo lão già rồi không có tham vọng chính trị nữa. Riêng về phương diện kinh doanh buôn bán thì lão sẵn sàng bắt tay. Nếu cần hắn sẵn sàng góp vốn cho anh Vượng mở cửa hàng đồ cổ và tranh tượng mỹ thuật. Lão đặt giá ba cây vàng để giải thoát hai tên tay chân bị bắt nhưng em đâu có chịu. Cuối cùng cũng chẳng đi đến thỏa thuận nào.
- Chị vẫn giữ kín tung tích hai tên đạo chích chứ?
- Dĩ nhiên. Em nói sự đột nhập đã gây cho chúng ta thiệt hại nhiều triệu đô-la chứ ba cây vàng bồi thường có ý nghĩa gì. Em yêu cầu lão hãy suy nghĩ kỹ đừng để những người lãnh đạo phía chúng ta phải tìm "hành động đáp lễ" tương xứng.
- Thôi được, gây sức ép với lão như vậy là vừa đủ. Mục tiêu của ta là hợp tác nên tránh để xuất hiện nhưng khả năng đổ vỡ.
- Anh định tiếp chuyện lão vào bữa nào?
- Tôi sẽ tiếp kiến Chu tiền sinh một ngày gần đây. Một mặt nhân danh phụ tá của chị, mặt khác tôi đại diện cho một thế lực có ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị của Chu để cố khuynh đảo lão ngã theo ý định chiến lược của chúng ta. Anh chị không cần gọi điện cho lão nữa.
-Dạ.
Đỗ Thúc Vượng chỉ ngồi nghe hai người bàn bạc, đến đây anh mới mỉm cười góp ý kiến của mình.
- Bữa trước tướng quân bảo tôi gọi điện hối thúc lão già đáp ứng lời kêu gọi của chúng ta. Tôi đã làm liên tục hai ngày liền, nhưng Chu Bội Ngọc chỉ cười trừ. Lão khước từ rất dẻo. Hình như tôi không có năng khiếu thuyết khách cho nên không đe doạ nổi lão già.
- Đúng là công việc này không thích hợp với anh. Từ nay tôi không dám phiền anh những công việc liên quan trực tiếp tới mật vụ, mật ước lôi thôi gì. Anh sẽ hoạt động tùy hứng ở phương diện văn hóa nghệ thuật, khoa học thôi. Nhưng xin anh giữ bí mật cho công việc của chúng tôi và ủng hộ chị Lili trong vai trò quan trọng hiện nay mà cơ quan an ninh nhờ đến.
Vượng vui vẻ bắt tay tướng Đức:
- Xin tướng quân hiểu cho là tôi cũng muốn tham gia nhưng trình độ có hạn sợ hỏng việc của các anh. Có thể hứa với các anh, tôi không phải là kẻ bàng quan, né tránh mọi sự kiện. Nếu có tình huống bất ngờ tràn vào cuộc sống của tôi thì tôi sẽ đứng về phía các anh vô điều kiện. Tôi sẽ giúp Lili những việc vặt ở nhà đặc biệt có thể luyện cho cô nói tiếng Anh lưu loát để cố phô trương được vai trò thủ lãnh của mình.
- Cảm ơn anh Vượng nhiều.
Chu Bội Ngọc đang mải loay hoay ghi chép tính toán ở cửa hàng thì có một bàn tay đặt vào trước mặt lão cái nhẫn và hỏi nhỏ:
- Xin ông đánh giá giúp cho thứ hàng này.
- Chu chẳng thèm nhìn khách, cầm luôn cái nhẫn soi ra trước ánh đèn. Tạo hình của mặt đá màu tím tác động mạnh vào thị giác nhạy cảm của lão. Chu vội lục chiếc kính lúp bội số lớn ra soi rất kỹ. Sau đó mới ngước mắt nhìn chằm chằm vào người khách. Quầy hàng lúc đó vắng vẻ nên lão hỏi luôn:
- Ông là ai?
Người khách mỉm cười bỏ chiếc kính màu ra khỏi mắt. Chu Bội Ngọc kinh ngạc:
- A! Ông Hai Đức! Ông định bán thứ này à ông phụ tá?
- Tôi đến đây không phải với danh nghĩa phụ tá.
- Thưa ngài, với danh nghĩa nào vậy?
- Chẳng lẽ ông còn phải hỏi điều đó.
Chu ngừng lại đôi chút rồi nói:
- Thưa ngài đây là cửa hàng, ta nên đi vào chuyện mua bán. Cái nhẫn này hơi khó đánh giá, sẽ phải dùng phương tiện vi điện toán để xác định lại chất lượng. Dù sao ngài cũng là khách quen, xin mời vào nhà trong chờ tôi đo lại một vài chỉ tiêu kỹ thuật rồi ta sẽ nói chuyện tiếp với nhau.
Sự xuất hiện của Hai Đức với chiếc nhẫn tín vật làm cho Chu Bội Ngọc hoang mang. Chỉ có ba chiếc nhẫn loại này. Một hiện nằm trong tay lão. Chiếc thứ hai trong tay Bảy Dĩ. Chiếc thứ ba Vương đại nhân giữ. Vậy ông này là người của ai mà lại có tin vật này? Đây là thứ "bửu bối" có tầm quan trọng sinh tử không phải bất cứ ai cũng được giao cho để bắt liên lạc lung tung thế này được.
Vừa đưa khách vào buồng trong ngồi đợi, Chu vừa suy nghĩ tìm những "phép thử".
- Thưa Chu tiên sinh, ngài nên đánh dấu chiếc nhẫn của tôi lại kẻo lầm lẫn với những thứ hàng khác.
- Chúng tôi không có loại tử sắc thạch này, xin ông yên tâm.
Hai Đức mỉm cười:
- Không có thì lấy gì so sánh thật giả mà đánh giá.
- Máy móc giúp cho tôi mọi việc.
Chu mới mua máy vi tính, thứ để đo đếm kiểm tra chất lượng kim loại quý dùng trong thương mại. Hồi cô gái lai Mỹ mang tín vật đến bắt liên lạc, lão chưa có máy phải quan sát bằng mắt thường. Ngay cả hôm Bảy Dĩ đến, lão cũng chưa có máy. Nay gặp trường hợp cái nhẫn cuối cùng xuất hiện, lão sợ đây là hàng "phục chế" trà trộn vào. Lão linh cảm thấy nghi ngờ vị "khách hàng" này. Hai Đức là phụ tá của Lili. Lili là vợ góa của Hoàng Quý Nhân. Nhân là chồng Hứa Quế Lan. Lan là con của Hứa Vĩnh Thanh, người sáng tạo ra ba cái nhẫn tín vật, được coi như thứ quyền trượng của Hồi Phong vạn biến. Biết đâu Hoàng Quý Nhân đã bí mật sao chép tín vật tinh vi này do Hứa Quế Lan vô ý tiết lộ cho chồng biết rõ phép thiêng như Mỹ Châu cho Trọng Thủy xem lẫy nỏ thần. Nhân để di sản lại cho Lili và giờ đây người phụ tá của bà ta nhận bảo pháp này đến liên lạc với lão. Sức liên tưởng làm cho Chu thêm cảnh giác, cố tìm ra thứ đồ giả này để vạch mặt kẻ khiêu khích dối trá.
Hai Đức ngồi một mình ở xa-lông uống bia chờ đợi. Ông biết rằng quanh đây hẳn có những cặp mắt bí mật theo dõi mọi cử chỉ của mình. Mười lăm phút trôi qua vẫn chưa thấy Chu ra. Lão xem đi xem lại mà tất cả các chỉ tiêu kỹ thuật máy vi tính thông báo đều đúng như mật ước. Còn ngoại hình cấu trúc thì không một nét nào có thể gây ra điều nghi ngờ. Chu liền đem chiếc nhẫn của mình ra so rồi đưa lên máy xem lại thì lão kinh ngạc, chính cái nhẫn của lão mới chứa đựng nhiều chỉ số sai lệch. Càng nhìn kỹ qua kính lúp càng thấy nhiều chi tiết tạo hình thô lậu đáng ngờ. Chu ngồi thừ ra ít phút để hồi tĩnh và nhớ lại lần bắt liên lạc trước. Chỉ có lần gặp cô gái lai Mỹ là Chu phải đổi tín vật. Chẳng lẽ lão đã bị cô gái này lừa? Còn lần nóc nối với Bảy Dĩ thì lão không phải trao đổi mà chỉ so sánh thôi. Chẳng lẽ lão đã sơ ý để Dĩ làm xiếc trước mặt đánh tráo mất bửu bối chăng? Càng nghĩ Chu Bội Ngọc càng hoang mang. Lão lấy khăn vào toa-lét rửa mặt bằng nước lạnh cho thần kinh thư dãn rồi mới mang cái nhẫn ra trao cho ông Hai Đức.
- Xin lỗi, tôi chưa thể đánh giá nổi cái nhẫn của ông.
- Khó quá chăng?
- Thị trường Sài Gòn ít lưu hành thứ hàng này. Nhưng ở Hồng Kông nếu gặp khách, có thể được hai trăm đô-la.
- Nói cho đúng thì nó là vô giá đấy tiên sinh ạ. Ông có tin đây là của thật không?
- Không có cái nhẫn nào giả. Nhẫn vàng, nhẫn bạc, nhẫn kim cương hay nhẫn xương, nhẫn đồng... cũng đều là nhẫn thật. Vấn đề là tùy ở chất liệu và tài năng gia công mà nó có giá khác nhau thôi.
Hai Đức nhận lại chiếc nhẫn quan sát lại một lượt rồi đeo vào ngón tay và nói:
- Cái nhẫn của tôi làm bằng máu, thiêu kết trong lò luyện oan hồn dưới ngọn lửa thiêng của yêu quái.
Chu Bội Ngọc cố gượng cười:
- Ông phụ tá dùng những ngôn từ văn hoa bóng bảy làm tôi khó hiểu quá.
- Thưa Chu tiên sinh, ông hiểu cả, chỉ có điều ông không muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với tôi thôi.
- Đâu dám. Tói là kẻ hàm ơn ngài. Riêng chuyện ngài chưa giao mấy tên đạo chích cho chính quyền cũng là một thái độ cao cả đối với tôi rồi.
- Tôi gặp ông không phải vì chuyện vặt đó - Vẻ mặt Hai Đức trở nên gay gắt - Sứ mạng của tôi là đến đây truyền đạt những mệnh lệnh có tầm sống còn đối với quyền lợi của chúng ta ở vùng này.
- Chúng ta đây là ai, thưa ông?
- Là tôi và ông, là tổ chức Hồi Phong. Ông đừng vờ vĩnh lẩn tránh nữa. ông có tiếp tôi hoặc không xin cứ nói thẳng ra.
- Thưa ông Hai, lúc nào tôi cũng muốn tiếp ông. Nhưng xin ông cứ nêu đề tài trước thì tôi mới có thể hầu chuyện được chứ ạ.
Hai Đức đặt mạnh nắm tay xuống mặt bàn nói dằn từng tiếng:
- Nhưng ông chưa sẵn sàng. Tôi cần trao đổi tín vật với ông ngay.
Câu nói có sức mạnh thật sự. Chiếc nhẫn đeo ở tay sai Đức có sức mạnh như một vương trượng khiến cho vị thủ lĩnh có tinh thần kỷ luật như Chu không thể thoái thác trách nhiệm. Lão đành nhún nhường một bước.
- Thưa ngài, có điều là cả thời gian và không gian đều không thích hợp cho cuộc nói chuyện cởi mở được. Tôi muốn hẹn ngài ngày khác ở địa điểm thuận lợi hơn. Ngài cho phép chứ?
- Tôi chấp thuận, nhưng xin ông nhớ cho, thời gian không đợi chúng ta đâu.
- Tôi hiểu.
Phương án thứ hai đã có phần tiến triển. Lá bài này được cơ quan an ninh chuẩn bị công phu hơn.
Khi Jimi đem nhẫn tín vật của Hứa Vinh Thanh về trao đổi với Chu Bội Ngọc thì tướng Nguyễn Hữu Đức đã phục chế một phiên bản để tráo lấy chiếc nhẫn thật. Cuộc trao đổi tín vật giữa Jimi và Chu Bội Ngọc diễn ra trong khoảng vài phút. Lão già phần vì nối được liên lạc với hải ngoại, phần vì được nhận "quả" nên quá vui mà sơ ý nhận lầm chiếc nhẫn phục chế, mà trao lại cho Jimi bản gốc!
Jimi mang tín vật về đến Hồng Kông thì Hứa đang trong tình trạng hấp hối. Ông ta uất ức vì bị Vương Phúc Đạt và Lee Chou Yan lừa nên đã chết "bất đắc kỳ tử". Jimi đeo chiếc nhẫn vào tay người quá cố. Nhưng Bảy Dĩ đã cùng Tomado-le-Loup lần đến nghĩa trang Bạch Cốt Điếm khai quật mộ Hứa Vĩnh Thanh để chiếm đoạt chiếc nhẫn nguyên là của Chu để mới đây quay về nước móc nối liên lạc với Chu.
Lần này ông Hai Đức đến liên lạc với thủ lĩnh của Hồi Phong bằng cái nhẫn chính hiệu thì Chu mới phát hiện ra sai lầm của mình trong quá khứ. Giữa Jimi và Bảy Dĩ ít ra phải có một người mang của giả đến lừa y. Chu Bội Ngọc có phần nghi ngờ cô gái lai Mỹ nhiều hơn.
Những tài liệu ghi trong cuốn phim vi ảnh giấu trong ve ngực mà Lili mang về trao cho Chu Bội Ngọc có bốn khoá mật mã gốc quy định liên lạc gĩưa Chu và Vương trong thời hạn ba năm. Cơ quan an ninh đã sao được khoá mã này để nghe lén mọi mật lệnh, báo cáo, chỉ thị giữa Vương và Chu. Vì khoảng cách quá xa đối với những máy phát tín gián điệp có ăng-ten bí mật, Vương phải bố trí một con tàu lảng vảng ngoài khơi làm trạm khuếch đại chuyển tiếp sóng ngắn. Biện pháp này lại quá tốn kém, dễ lộ và hơn nữa không ổn định vì thời tiết gió bão ở biển Đông rất thất thường. Tháng Ba năm một chín tám tư, cơ quan tình báo Hoa Nam thiết lập được một ăng-ten chuyển tiếp nội địa nằm trên vùng rừng núi phía Tây Thừa Thiên. Sự chuyển dịch này không giữ kín được bao lâu. Những phương tiện điện tử tầm phương vị ba đặc chủng đã xác định được toạ độ của trung tâm phát sóng. Cơ quan an ninh đánh dấu và theo dõi liên tục tổ đài này nhưng vẫn làm ngơ cho chúng hoạt động để capter các buổi truyền tin. Đây chỉ là một tổ máy chuyển tiếp thông tin đơn thuần, báo vụ viên không hề biết nội dung của những bức mật điện.
Cơ quan an ninh đã tổ chức một cuộc diễn tập để đánh động tổ đài bí mật này đúng vào giờ chúng phải lên máy chuyển điện. Tổ gián điệp đành phải bỏ phiên trực để lẩn trốn giữ bí mật cho nơi ẩn náu. Cùng lúc ấy, một máy cùng công suất đã phát đi một mật điện cùng mã với nội dung như sau:
"... Trong khoảng tháng Năm, Trung tâm chỉ huy sẽ cử HN.85 đến truyền đạt mệnh lệnh đặc biệt cho các chiến hữu. HN.85 thay mặt trung tâm quyết định mọi vấn đề tại chỗ. Hồi Phong phải chấp hành và xin chỉ thị trực tiếp HN.85".
Ký điện: Vương Thục
(biệt danh Vương Phúc Đạt)
Chu Bội Ngọc nhận được bức điện trên nhưng còn muốn kiểm tra lại người mang biệt số HN.85 của Vương đại nhân phái đến có đích thực là Hai Đức hay không. Kinh nghiệm của cả cuộc đời dạy ông nhiều điều. Có hai chữ ông thuộc nhất là: cảnh giác. Nếu chẳng may HN.85 sa lưới, yếu chịu đòn vội thú tội cơ quan an ninh cử một điệp viên khác thay vào thì tình hình sẽ ra sao? Cũng có thể lắm chứ!
Trước khi có cuộc đón tiếp chính thức đặc phái viên của thượng cấp, Chu Bội Ngọc đã hẹn gặp bảy Dĩ ở công viên Tao Đàn rồi mời ông em kết nghĩa lên xe đón về nhà. Đây là một đặc ân mà chưa bao giờ Dĩ được đối xử thân tình như vậy. Sau khi mời Dĩ lên phòng dành cho thượng khách ở trên lầu, Chu thân rót rượu Mao Đài ra mời.
- Xin mời hiền đệ!
- Cảm ơn đại ca - Dĩ cạn ly và xúc động giãi bày - Công chuyện của chúng ta chưa tiến triển được bao xa khiến đệ rất áy náy. Đã nhiều lần đệ hối thúc ngài Warrens để hợp đồng của chúng ta nhanh chóng được ký kết. Trở ngại duy nhất là Langley cứ khăng khăng yêu cầu phải có một người Việt đứng ở vị trí thứ hai trong ban lãnh đạo. Đệ hy vọng đại huynh cũng phải có sự thông cảm và nhân nhượng trong chuyện này thì hai bên mới chóng đến gần nhau được. Nếu đại huynh cho biết được danh tính người kế vị thì đệ có thể lấy máu ra đảm bảo cho sự thành công của mật ước.
- Trước khi đì đến thỏa thuận cuối cùng, tôi muốn hiền đệ cho xem lại chiếc nhẫn tín vật.
- Trời ơi, đại huynh còn nghi ngờ đệ hay sao? Chẳng hay có chuyện gì xảy ra mà tôn huynh phải dùng đến biện pháp kiểm tra một lần nữa?
- Hiền đệ phải thông cảm. Đây là nguyên tắc bắt buộc đối với bất cứ ai, để đảm bảo an toàn cho tổ chức. Giả sử hiền đệ vô ý để mất, hoặc vì một lý do nào đó mà hiền đệ bán nhượng cho ke khác thì tổ chức phải khẩn cấp có biện pháp đề phòng nhằm vô hiệu hóa mọi hành động thâm nhập của kẻ thù. Xin lỗi, tôi coi chú Bảy như máu thịt của mình, song càng thân càng phải giữ nghiêm kỷ luật.
Bảy Dĩ rút chiếc nhẫn ở ngón tay đưa cho Chu.
- Nó vẫn còn đây. Linh vật này đệ coi như là lá bùa hộ mệnh, chẳng bao giờ dám rời nó.
- Chu Bội Ngọc cầm lấy mang sang phòng bên dùng máy kiểm tra toàn bộ các chỉ tiêu. Không có chi tiết nào đáng nghi và lão nhận thức được rằng chính tín vật nằm trong két của lão mời là đồ giả. Trước khi trao trả nhẫn cho ông em kết ngãi, Chu đã đánh tráo luôn và Bảy Dĩ không hề hay biết.
Cuộc tiếp kiến cũng chỉ để Chu giải quyết vấn đề của riêng mình. Còn chuyện mật đàm để đi đến thoả ước chung thì vẫn giẫm chân tại chỗ. Chu chưa thể tìm được một nhân vật Việt Nam nào có đủ tài năng và tư cách để ghép với lão thành cặp bài trùng như CIA yêu cầu.
...
Hôm sau Chu Bội Ngọc gọi điện cho Lili thông báo là ông muốn gặp ngài Hai Đức để bàn chuyện làm ăn. Đúng tám giờ tối lão sẽ chờ khách quý ở nhà riêng.
- Đỗ Thúc Vượng lại gọi điện mời tướng Đức ra nhà anh để thông báo tin này. Vì phải giấu số máy cơ quan nên chuyện liên lạc phải vòng vo qua trung gian. Tuy nhiên ông Hai Đức cũng đã có mặt đúng giờ hẹn ở cửa hàng Minerva's Treasure.
Chu mở bia mời khách. Hai Đức mỉm cười:
- Hôm nay ông chính thức tiếp tôi chứ?
- Thưa vâng.
- Chỉ có thời gian thay đổi chứ không gian thì vẫn ở căn phòng này.
- Thưa không, chúng ta sẽ tới một phòng khách thích hợp hơn. Xin mời ngài ra xe.
Khi đứng dậy, Hai Đức thấy cảm giác hơi lao đao chóng mặt. Nhưng ông yên tâm là trước khi đến đây đã uống một loại biệt dược an thần tổng hợp có khả năng trung hòa gần hết các loại thuốc mê hiện hành.
Chiếc Datsun chờ sẵn trước cửa. Chu mời Hai Đức ngồi vào hàng ghế sau. Tài xế ngồi trước mặt ông ngay như pho tượng không hề ngoái cổ lại.
Xe lăn bánh trên đường phố đông vui tràn ngập ánh đèn. Mọi vật bồng bềnh trôi nổi hai bên thành xe. Ông Hai tưởng mình đang ngồi trên con thuyền như lướt giữa dòng sông êm ả. Mọi âm thanh nhạt dần và mờ ảo như trong giấc mơ. Đường phố cũng nhoè dần đường nét, loang lổ nhưng ánh đèn màu khi ẩn khi hiện. Hai Đức cố tránh một cơn buồn ngủ, dùng nết tâm lực để ghi nhận những đường phố xe qua nhưng vô hiệu. Liều thuốc chống mê của ông không đủ mạnh để giữ cho thần kinh ổn định đến cùng. Ông thấy Chu Bội Ngọc lay mạnh vào vai gọi nhỏ:
- Ông Hai, ông Hai! Ông ngủ ạ? Dậy đi, đến nơi rồi.
Hai Đức hồi tỉnh đôi chút nhưng không trả lời mặc dù ông có thể cố gắng lên tiếng. Chu ra hiệu cho lái xe chạy đến địa điểm đã định.
Lúc này ông Hai mới dùng hết phần trí lực yếu ớt còn lại của mình để ghi nhớ mấy ngôi nhà lướt qua cửa kính. Nhưng cơn buồn ngủ nặng như trái núi đã đè lên sự chống trả của ông, nghiền nát lọi cảm giác, đẩy ông vào cõi hư vô mênh mông... đường phố đứt đoạn, tan biến... khả năng đoán thận của bộ óc suy kiệt hẳn...
Khi tỉnh dậy, ông Hai thấy mình đang ngồi ngả người trên chiếc phô-tơi êm dịu. Căn phòng rộng rãi sáng trưng ánh đèn. Đồ đạc trang trí rất sang trọng nhưng không một bóng người. Khi chiếc đồng hồ báo thức rung lên điệu nhạc và sau đó là chín tiếng chuông đều đặn, ông Hai mới biết mình đã hoàn toàn tỉnh hẳn. Ông vận động chân tay rồi đứng lên đi lại nhẹ nhàng trong căn phòng. Mấy phút sau Chu Bội Ngọc đẩy cửa bước vào vẻ mặt vui tươi đon đả.
- Ngài tỉnh rồi chứ ạ? Xin lỗi, tôi đã buộc phải để ngài ngủ yên trong suốt hành trình bằng một liều thuốc mê. Hành động đó có phần thất lễ với thượng cấp. Nhưng đây là nguyên tắc bắt buộc, là kỷ luật chiến trường, vì hoàn cảnh khắc nghiệt của chúng ta mong ngài tha thứ cho.
- Không có gì.
- Bây giờ tôi sẵn sàng nghe chỉ thị của ngài.
- Chuyện cái nhẫn chưa được sáng tỏ. Ông không chịu trao đổi tín vật thì tôi chưa thể nói gì được với ông.
- Xin lỗi. Chúng ta sẽ hoàn tất thủ tục này ngay.
Nói rồi Chu đưa cái nhẫn của mình cho Hai Đức ông mượn chiếc kính lúp quan sát rất kỹ dưới ánh đèn bàn và nhận ra đây là chiếc nhẫn cũ của Chu chứ không phải chiếc nhẫn của ông phục chế để Jimi trao cho lão. Bao nhiêu điều phỏng đoán ùa vào óc khiến ông phải gạt vấn đề rắc rối này ra một bên để tính toán. Trước mắt phải đi vào chủ đề chính. Hai Đúc trao đổi tín vật cho Chu rồi nói:
- Phần thủ tục như thế là xong chứ?
- Thưa ngài, ngài quên xưng danh ạ.
- Hát en nờ tám nhăm! Ông đã nhận được mật điện giới thiệu chưa?
- Thưa ngài đã có ạ. Chúng ta có thể đi vào công việc được rồi.
- Vương đại nhân cử tôi đến đây để truyền đạt một mệnh lệnh quan trọng. Trước khi nói nội dung, tôi xin được qua một vài nhận định. Chánh quyền cộng sản Việt Nam đang đứng trước những nguy cơ nghiêm trọng. Cuộc xâm lăng Căm-bốt đang diễn ra ngoài mọi dự đoán của họ. Hai trăm ngàn quân bị sa lầy cộng với một lực lượng hậu cần hỗ trợ khổng lồ lớn gấp ba số quân chiến đấu đã hoạt động đến mức quá tải mà không sao bù đắp được tổn thất buộc họ phải nhả miếng mồi Cam-pu-chia ra. Họ lại phải duy trì một lực lượng chủ lực cơ động to lớn dọc biên giới phía Bắc đế đối phó với sức ép nặng nề của chúng ta. Cuộc cấm vận của Hoa Ky và đồng minh đã bóp nghẹt nền kinh tế ốm yếu của Việt Nam tới mức đã làm tan vỡ tất cả những ảo mộng phục hồi sau chiến tranh và làm cháy lên một phong trào chống đối bên trong, kể cả những tổ chức vũ trang có sức phá hoại mạnh mẽ. Hoa Kỳ đang đứng sau những nỗ lực này và họ hy vọng đạt được một lợi thế vượt trội chúng ta, một lân quốc vĩ đại có ảnh hưởng lâu đời về văn hóa, tư tưởng, quân sự, chánh trị, tôn giáo, chủng tộc, địa lý ở khu vực này. Trung ương coi Hoa Kỳ là đồng minh tự nhiên, có lợi ích chiến lược song song nhưng quyết không để họ tự do bành trướng, thao túng tình hình ở những khu đệm có lợi ích sống còn của ta. Vì vậy ngoài những chi viện cho mọi hoạt động quân sự ở biên giới phía Bắc, ta cần nắm được những lực lượng chính trí nội địa không để cho người Mỹ tranh đoạt được lợi thế này. Ở phía Nam, mặt trận tự do của Hoàng Quý Nhân là một phong trào chống đối điển hình và rộng lớn nhất. Ông ta đã bỏ mình vì đại nghĩa nhưng tổ chức của ông ta vẫn còn nguyên vẹn. Cuộc khủng hoảng tổ chức đã kết thúc và giờ đây bà vợ trẻ của ông là người được tôn vinh thành lãnh tụ, kế vị sự nghiệp của chồng - Hai Đức đã thuyết trình bản tiểu sử đầy hào khí cửa bà Dương Thị Lưu Li và ông nhấn mạnh - Như tiên sinh biết đấy Lưu Li là một thiếu phụ thông minh, xinh thẹp, có sức hấp dẫn công chúng mạnh mẽ, một nữ chính khách có tầm vóc quốc tế. Người Mỹ đang ve vãn và tìm cách nắm được dây cương con tuấn mã đáng giá này. Họ không chỉ cần một nhân viên tình báo mà trên hết vẫn là một nhà hoạt động chánh trị, xã hội có sức tập hợp quần chúng. Đó là chiến lược quan yếu lâu dài của họ. Tiên sinh có cảm nhận được điều này không?
- Thưa ông đặc phái viên, tôi đã ý thức được phần nào hướng đi của họ. Về phía chúng ta hình như chậm chân hơn người Mỹ?
Hai Đức mỉm cười.
- Trước đây ta chưa có cơ sở ở phần đất phía Nam. Sau sự kiện Ba Mươi tháng Tư, Hà Nội tìm mọi phương cách ngăn chặn ảnh hưởng của chúng ta ở vùng "đất hứa" này. Tuy nhiên ta đã có mặt và giờ đây ta mạnh hơn bao giờ hết. Khi tôi trở thành phụ tá của Dương Thị Lưu Li thì có nghĩa là chúng ta đã lập được một đối trọng tương ứng với ảnh hưởng của Hoa Kỳ ở vùng này. Nay nếu phối hợp nhịp nhàng được sức mạnh của tổ chức Hồi Phong vào chiến lược chung thì chắc chắn ta sẽ làm đảo lộn vị thế cua người Mỹ ở vùng này cả trên hai lãnh vực tình báo và chính trị.
- Thưa thượng cấp, như vậy là bà Lưu Li qua phụ của nhà lãnh đạo Hoàng Quý Nhân cũng là người của chúng ta.
- Ồ, không, và ta cũng chưa muốn khuynh đao bà ta theo hướng đó. Lưu Li là nhà cách mạng quốc gia thiên hữu và có xu thế dân tộc. Tôi lọt vào đội ngũ này với tư cách một người kháng chiến, một đảng viên cộng sản bí mật li khai ý thức với Hà Nội. Nhưng vẫn tận dụng cái kén của họ để đảm bảo an ninh cho hoạt động của mình. Là phụ tá của Lưu Li về mặt đối ngoại, tôi phải chia sẻ quan điểm chống cộng sản của bà ta phải tranh thủ hậu thuẫn của Hoa Kỳ. Tuy nhiên tôi cũng cố lái con người ấy chú mục đến một lân quốc vĩ đại có chung nền văn hóa phương Đông và những lợi ích khu vực để điều chinh các chính sách trong tương lai của bà ta sao cho có lợi cho Tổ quốc ta. Nếu bà ta cứ khăng khăng không chấp nhận thì ta cũng có những sách lược đáp lại tương ứng như ta đã từng xua quân làm cỏ lục tỉnh phía Bắc để dạy cho anh bạn cố tri một bài học máu.
- Thưa ngài, cho phép tôi được tò mò, qua mấy lời đanh thép của ngài, kẻ ngu đần này thiển nghĩ ngài ắt phải có chung dòng máu Đại Hán với lão Chu này.
- Thưa tiên sinh, không hoàn toàn như vậy. Ông nội tôi là người Vân Nam, bà nội là người Việt, mẹ là người Quảng Đông. Nếu không có sự hòa trộn ngoại tạp bí ẩn nào thì trái tim tôi mang ba phần tư dòng máu thuần chủng của ngài. Cái phần tư Việt Nam tôi đã vắt kiệt để đứng về phía họ trong suốt hai cuộc chiến khốc liệt. Nhưng thôi, chúng ta hãy đi vào chủ đề chính. Những tình cảm riêng tư sẽ được tâm sự trong một dịp khác - Hai Đức phải lảng khỏi cài chủ đề dễ bộc lộ những sơ suất nhất.
- Thưa vâng.
- Lẽ ra tôi phải đến gặp tiên sinh sớm hơn nhưng Vương đại nhân chưa cho phép. Trong nội bộ chúng ta cũng có những vấn đề đang phải điều chỉnh.
Cặp mắt Chu Bội Ngọc hau háu nhìn Hai Đức ông đang thấp thỏm điều gì đã xảy ra.
- Thưa ngài, chẳng hay có chuyện gì mà thượng cấp phải điều chỉnh?
- Số là sau khi ký kết hợp nhất các tổ chức tình báo của người Hoa hải ngoại giữa Vương đại nhân, bà Lee Chou Yan và cố lãnh tụ Hồi Phong thì ông Hứa Vĩnh Thanh đã phản bội mật ước. Mặc dù đã nhận đầy đủ khoản tiền bồi thường. Hứa vẫn tham lam mưu toan bán quyền chỉ huy và một số mật mã gốc cho cơ quan tình báo Hoa Kỳ. May mà tổ chức đã phát hiện kịp thời và ngăn chặn được. Hứa đã bị trừng trị nghiêm khắc bằng hình phạt cao nhất: uống thuốc độc tự tử đúng như luật định.
- Thưa ngài, kỷ luật cứ phải nghiêm như vậy thì mới duy trì được sức mạnh cho tổ chức.
- Bây giờ tôi cần ông báo cáo lại toàn bộ kế hoạch đột nhập vào nhà bà Lưu Li, và nguyên nhân thất bại của nó để tôi trình lên thượng cấp.
Vẻ mặt lạnh tanh của Hai Đức khiến Chu lo lắng.
- Thưa ngài đặc phái viên, thất bại thế nào thì như ngài đã biết. Chủ trương của tôi là phải lấy được toàn bộ di sản của đại tá Hoàng Quý Nhân. Nó không chỉ là những lưu trữ chánh trị tầm thường. Thực chất đây là bộ sưu tập tình báo cao giá mà cả cơ quan an ninh cộng sản Việt Nam lẫn CIA đều thèm muốn. Tôi biết được vị trí chôn giấu nhờ một công trình săn lùng tổng hợp trong suốt năm năm qua. Kế hoạch cuộc hành quân chuẩn bị thật chu đáo. Cho đến giờ phút này tôi vẫn chưa tìm ra thiếu sót của mình. Chính tôi đã đích thân trinh sát thực địa và sử dụng những "ngự lâm quân" tài năng dũng cảm được huấn luyện rất chu đáo để tung vào cuộc hành quân. Thời cơ lựa chọn cũng hoàn toàn thích đáng. Sự rủi ro chỉ có thể quy vào yếu tố ngẫu nhiên mà thôi. Xin báo cáo thành thực với ngài như vậy. Xin ngài lượng thứ cho thất bại này và đừng báo cáo lên thượng cấp. Tôi sẽ cố gắng hạn chế đến mức thấp nhất hậu quả của những thất thiệt trên.
- Ai chiến thắng mà không hề chiến bại! Tuy nhiên sự va vấp lần này lớn lao quá. May mà có tôi là tay trong nên đã thu gọn được vụ này trong nội bộ hai tổ chức, tránh loang ra ngoài để chánh quyền thọc mũi vào.
- Cảm ơn ngài đã đến cứu nguy đúng lúc.
- Bản thân tôi cũng chưa hề biết nơi chôn giấu di sản của Hoàng Quý Nhân. Còn bà Lưu Li thì chẳng bao giờ tiết lộ kho báu ấy cho ai. Tôi cũng là một kẻ săn lùng, nhưng tôi không có cơ may kiếm được bản sơ đồ như tiên sinh. Tuy nhiên tôi luôn luôn chú mục tới những diễn biến quanh ngôi nhà ở hẻm Bảy hai, nơi đã từng là đại bản doanh của nhà lãnh đạo phiến quân. Cái đêm vợ chồng Vượng mời đền dự tiệc, tôi bỗng linh cảm thấy chuyện gì sắp xảy ra. Kinh nghiệm sống và hoạt động ngoài mặt trận cũng như trên chính trường đã cho tôi cái khả năng thần giao cách cảm rất nhạy bén. Cái bất biến và cái vô thường, cái tất nhiên và cái ngẫu nhiên, cái tĩnh lặng và cái bùng nổ... Đó là những cặp phạm trù đối lập. Nó vẫn có điểm cân bằng như số không nằm giữa âm-dương. Đó là điểm chuyển tiếp giữa hai trạng thái đối lập. Chỉ có người mẫn tiệp về ngoại cảm mới cộng hưởng nổi những biến cố mờ nhạt đó để tiên đoán được sự phát triển đầy biến động của sự vật khách quan. Chính cái đêm đó tôi đã cảm nhận được tai biến. Qua nhiên ít phút sau, một thám tử đã cấp báo cho tôi hay là đang có cuộc đột nhập từ trên nóc vào ngôi nhà số sáu hẻm Bảy hai. Tôi vội phóng xe máy đến hiện trường thì hai tên đạo tặc đã sa lưới. Trước những đòn tra tấn rất khoa học của những tay cận vệ, các vị "ngự lâm quân" của tiên sinh đã không những không chịu đựng nổi mà vội vàng khai ra ông chủ của nó. Thật bất ngờ đối với tôi. Sau vài giây suy tính, nhân danh phụ tá của nữ chủ, tôi đã ra lệnh đình chỉ cuộc thẩm vấn, tiêm cho mỗi tên một mũi thuốc mê và chở chúng đến một xen-luyn bí mật ngầm trong lòng đất rồi khóa lại. Trên đường về nhà Vượng, tôi soạn thảo một chương trình chữa cháy. Ấy là lấy chuyện cầu hòa để đảm bảo an ninh cho cả hai. Bà Lưu Li mỉm cười tiết lộ cho tôi hay, chính bà đã lập mưu đưa tiên sinh vào lưới "- Tôi biết ông già này điều khiển một mạng lưới gián điệp từ dưới thời cộng hòa ông Thiệu. Cộng sản về hầu như họ không bị tổn thất. Hiện họ đang tăng cường thế lực và đẩy mạnh những hành động chống phá chánh thể đương quyền. Nhưng thu phục con người này đâu có dễ. Muốn thuần hóa được thú dữ phải lừa chúng vào lưới mà không gây thương tích cả thể xác lẫn linh hồn. Nay thì Chu tiên sinh lộ mặt rồi. Ta có thể chiêu dụ ông ta. Mọi tiền đề đã có, tôi giao việc này cho ông phụ tá giải quyết". Và thế là tôi buộc phải xuất hiện tiếp kiến tiên sinh ngay cái đêm đen tối đó Xem xét tình hình cụ thể, vận dụng lời khuyến cáo của Vương đại nhân, tôi thấy ta có thề nhân cơ hội này chuyển rủi thành may, chuyển bại thành thắng, hình thành liên minh chiến đấu với nữ minh tinh chánh trị Lưu Li ngõ hầu hay thay đổi chiều hướng hoạt động phản loạn ở lân quốc này vì lợi ích chiến lược lâu dài của chúng ta.
- Thưa ngài đặc phái viên. Theo ngài thì đối sách cụ thể của chúng ta nên như thế nào?
- Tôi nghĩ liên minh hay hợp tác gì đi nữa thì cũng chỉ nhằm tăng cường vị thế của chúng ta. Dù có đề cao chủ thuyết bảo vệ lợi ích chiến lược song song thì ta cũng vẫn phải nhìn thấu tim gan bè bạn mà lựa chiều thao túng, trói buộc họ...
Không chờ Hai Đức nói hết, Chu Bội Ngọc đáp lời ngay:
- Thưa ngài, lý thuyết ấy họ cũng tường tận cả Bà Lưu Li đâu có ngu ngốc để cho ta bình đẳng chứ chưa nói đến chuyện hữu hảo giữa Tàu trắng với Việt vàng ngay trên mảnh đất này. Tuy nhiên Việt vàng đâu có để cho Tàu trắng yên! Sự ra đời của Hồi Phong cũng nhằm bảo vệ quyền lợi và nền văn hóa Trung Hoa khỏi bị đồng hóa xâm thực của bọn man di bản địa.
- Trước đây tư thế hai bên không đồng đều, ta là kẻ tha hương, họ là dân sở tại nên cũng phải chịu nước lép trên một số phương diện. Nay thì cả hai đều hoạt động ở tư thế bất hợp pháp như nhau, họ phải giữ thăng bằng cho cán cân an ninh chung chứ?
- Khi giao nhiệm vụ cho ngài, bà Lưu Li muốn dựa trên công thức nào để chiêu dụ tôi?
- Bà muốn mời tiên sinh gia nhập mặt trận Tự do với cương vị ủy viên thường trực Hội đồng trung ương. Và bà cũng muốn được gia nhập tổ chức của tiên sinh với cương vị phó thủ lĩnh.
- Thế ngài nghĩ sao về công thức đó?
- Dĩ nhiên đó là công thức không dễ chịu đối với chúng ta. Bà ta muốn tận dụng ưu thế hiện nay do thất bại của cuộc đột nhập gây ra để áp đặt cho phía ta. Tuy nhiên ta không cần quan tâm đến chức vụ mà là điều hành quyền lực cụ thể.
- Thưa ngài đặc phái viên tôn kính Mặt trận của bà ta là một tổ chức chánh trị hẩu lốn, tạp nham cần quảng bá để khoa trương thanh thế. Nó phải hoạt động lén lút trước nhà cầm quyền chứ chẳng có bí mật nào đáng giá một đô-la. Còn tổ chức của ta là một cơ quan tình báo chuyên nghiệp tinh vi. Nắm được chức phó thủ lĩnh có nghĩa là bà ta tước đoạt hết sức mạnh của ta. Con người tinh ranh láu cá ấy bỗng dưng thu được lợi tức thường niên hàng chục triệu đô-la trong các vụ áp phe thông tin mà chẳng phải bỏ ra tí gì? Thực chất đây là sự đầu hàng quy phục. Tôi không bao giờ chấp nhận một mật ước hèn hạ như vậy.
- Dĩ nhiên đây mới chỉ là cái giá ban đầu bà ta nêu ra. Ta có thể hưởng ứng bằng cách đưa ra một công thức nào đó khả dĩ cả hai có thể chấp nhận được.
- Theo ngài thì nên thế nào?
- Tiên sinh mới là người có đủ thẩm quyền đề xuất. Tôi chỉ là đặc phái viên của thượng cấp. Tuy được giao toàn quyền xử lý sự vụ tại chỗ, nhưng để có sức hậu thuẫn mạnh mẽ, tôi sẽ thỉnh cầu ý kiến của Vương đại nhân xem người chỉ giáo thế nào.
Nghe nói đến thỉnh thị Vương đại nhân là Chu Bội Ngọc đã thấy ớn. Chuyện này thực chất là vạch hết thất bại của lão cho thượng cấp nhìn rõ. Lão có thể bị mất chức vì tính kỷ luật sắt của tổ chức. Vì vậy Chu phải dịu giọng với ông đặc phái viên.
- Tôi nghĩ là thượng cấp ở xa, Vương đại nhân dù có anh minh cao kiến đến mấy thì cũng không nhạy bén, đích mục sở thị như ngài, vị tư lệnh chiến trường, tiền trảm hậu tấu. Hơn nữa ngài lại luồn sâu được vào tổ chức của họ thì ắt phải có nhiều thuận lợi cho cuộc đối thoại hơn. Vì vậy tôi tha thiết đề nghị ngài đừng tiết lộ chủ đề này với cấp trên trước khi chúng ta tìm ra giải pháp thích đáng.
- Tiên sinh nghĩ vậy cũng đúng. Tôi sẽ làm hết sức mình để có một thỏa ước đảm bảo an ninh âu dài cho ta. Muốn đánh thắng phải biết đánh hòa. Về mặt chiến thuật, hòa tưởng như vô nghĩa. Nhưng về mặt chiến lược, trong tình trạng yếu thế mà thủ hòa được rất quan trọng. Ta sẽ giành thắng lợi trong ván bài sau. Tình hình này tôi thấy tiên sinh cứ nhận hợp tác. Cái chức phó thủ lĩnh ta trao cho bà ấy cũng chỉ là thủ đoạn, hữu danh vô thực thôi. Tất cả cơ cấu tổ chức bí mật ta đâu có bàn giao. Mọi vấn đề mật mã, thông tin liên lạc, có tính chất kỹ thuật bà ta đâu có hiểu nổi. Là phụ tá, tôi xin đảm nhiệm giúp phó thủ lĩnh. Những chỉ thị báo cáo, chủ trương mệnh lệnh hiện nay vẫn do tôi thảo, tôi sẽ thông qua cụ. Can gián hay ủng hộ, làm hay bỏ, để nguyên hay xuyên tạc, tất cả đều do ta. Tôi nghĩ là bà ấy cũng chỉ có một chút quyền lực tượng trưng thôi. Nhưng ta sẽ buộc bà ấy chia sẻ trách nhiệm nặng nề về mặt tài chính. Mặt khác, sự xuất hiện một chính khách trong đội ngũ chúng ta khiến cho tính chất gián điệp đơn thuần giảm đi, bộ mặt chúng ta mềm mỏng hơn trước những chính biến nội tại. Dù sao làm việc với một người đàn bà đẹp cũng dễ chịu hơn phải chấp nhận một gã mày râu khô khan.
Chu Bội Ngọc bật cười vui vẻ:
- Thưa ngài đặc phái viên, tôi già rồi nên chuyện cộng tác với nam hay nữ cũng chẳng đen lại cảm hứng gì đặc biệt.
- Nhưng tiên sinh cũng phải quan tâm đến lớp trẻ nữa chứ!
Hai Đức góp vài câu trăng hoa làm cho câu chuyện thêm thân tình cởi mở hơn.
- Về nguyên tắc, ta có thể chấp nhận sự cộng tác. Hình thức ra sao cần đàm luận với bà Lưu Li thêm. Nhưng trước mắt, để có được niềm tin, tôi đề nghị ngài khuyên bà ta đơn phương thả hai tên "ngự lâm quân" của tôi ra. Đó là điều kiện tiên quyết để đi đến mật ước cầu hòa.
- Đòi hỏi đó hơi cao đấy! Tiên sinh cần hai tên đó làm gì?
Hai Đức nhìn Chu mỉm cười soi mói.
- Đó là việc riêng của tôi.
- Cũng lại để thủ tiêu thôi, chứ sử dụng làm gì nữa. Tôi thu xếp việc này rồi. Bà Lưu Li cũng chẳng ưa gì hai cái lưỡi sống đó. Tiêu chúng đi cũng là một hành động biểu thị thiện chí chứ sao?
- Cảm ơn ngài. Nếu sự việc đã diễn ra đúng như thế thì tôi có thể chấp nhận cuộc mật đàm ngay.
Chu mở tiệc chiêu đãi Hai Đức. Trong khi ăn uổng vui vẻ, ông già dốc bầu tâm sự với khách. Bỗng nhiên Chu hỏi:
- Thưa ngài, chẳng hay ngài có được thừa tiếp Vương đại nhân nhiều không ạ?
- Dạ có.
- Từ ngày chúng tôi quy thuận Hoa lục, chưa lần nào tôi được hân hạnh tiếp người lãnh đạo của mình.
- Vương Phúc Đạt đại nhân chuyển lời thăm hỏi và chúc phúc tới tiên sinh. Thượng cấp hy vọng một ngày không xa sẽ được gặp ông.
- Được thế thì vinh hạnh cho tôi quá... Thế ngài được gặp Vương đại nhân ở đâu?
- Hồng Kông.
- Hồng Kông? - Lão già reo lên thích thú - Tôi đã có một thời trai trẻ ở Hồng Kông. Nhưng hơn chục năm nay chưa có dịp trở lại thành phố hoa lệ này.
Chu Bội Ngọc bấm chuông gọi cô gái hầu bàn lại và nói bằng tiếng Quan Hoả. Cô hầu nhanh nhẹn lục đống băng vidéo lấy một hộp lắp vào máy. Hình ảnh Hồng Kông hiện lên. Nhưng phố xá, xe cộ tấp nập. Siêu thị, khách sạn, cao ốc, tửu điểm, sòng bạc, hộp đêm, vu trường, bể bơi... cùng mọi trò ăn chơi tân kỳ xả láng nhất.
- Ông có nhận ra đây là đâu không? Tôi xa thành phố nào đã lâu, thời gian thay đổi nên chỗ nào cũng thất lạ.
Hai Đức đoán là Chu định thử mình nên ông bình thản nói:
- Tôi không ở Hồng Kông lâu như tiên sinh, nhưng mới đến lại thích du ngoạn, hiếu kỳ nên nhớ rất nhiều nơi... - Nói rồi ông Hai giới thiệu cho Chu nhiều địa danh mà ống kính ca-mê-ra dọi tới. Chu chăm chú nghe như cố để phát hiện ra những điều sai sót. Nhưng hình như người thuyết minh đã tỏ ra rất sành sỏi, không để lại sự nhầm lẫn nào.
Ăn uống xong, Chu nói:
- Đêm nay xin mời ngài nghỉ lại đây. Tôi sẽ ra lệnh cho đám cung nữ xinh đẹp nhất ra hầu hạ ngài. Ở đây không có những trò du hí siêu hạng như Hồng Kông, nhưng ngài có thể vừa lòng với những cặp đùi bản địa vừa non vừa khỏe.
- Cảm ơn tiên sinh, xin hẹn bữa khác. Rất tiếc là hôm nay tôi đã hẹn trở lại báo tình hình với nữ chủ.
Cuộc tiễn không có thuốc mê nhưng Hai Đức vẫn phải ngồi trong thùng một xe hòm kín mít.
- Thưa ngài, tôi không muốn để nhân viên của tôi biết mặt ngài.
- Tiên sinh cẩn thận như vậy là tốt. Cảm ơn.
Ta có đủ các yếu tố để ký lệnh bắt lão già Chu Bội Ngọc. Với những bằng chứng thu được cũng đủ kết tội lão làm gián điệp chống phá nền an ninh của đất nước. Nhưng bồi tiếp cho thắng lợi có thể chỉ thêm được cái xác chết thứ ba, xác của con ngựa già đã hết thời oanh liệt! Không đời nào y chịu cung khai tổ chức của mình. Y thừa biết là có thành khẩn đến đâu thì cũng chỉ đủ khinh giảm từ tử hình xuống chung thân là cùng. Với lão thì hai mức án đó có gì khác nhau đâu. Cái chính là phải khôn khéo ép lão tự nguyện trao lại quyền lực để rút ra ngoài cuộc an toàn với một cái vốn hiện hữu. Nhờ đó mà ta có thể bóc gọn mạng lưới Hồi Phong được xây dựng công phu từ gần nửa thế kỷ qua. Nếu cần ta có thể dùng nó vào việc khác.
Bộ chỉ huy quyết định chuyển sang phương án hai. Hành động phá án bằng lệnh bắt giữ, khởi tố đặt xuống hàng thứ ba, tình huống dự phòng cực chẳng đã mới phải vận dụng.
Hôm sau tướng Đức đã gọi điện hẹn gặp vợ chồng Vượng ở một ngôi nhà trên đường đi Vũng Tàu.
Suốt đêm vợ chồng Đỗ Thúc Vượng cứ thao thức mãi vì sự kiện vừa xảy ra. Đến lúc đó họ mới hiểu Chu Bội Ngọc không phải là một ông già hiền lành từ tế, tiên phong đạo cốt, một Mạnh Thường Quân của nghệ thuật mà hiện nguyên hình vị thủ lĩnh của một tổ chức gián điệp lâu đời bám rễ ở thành phố này. Lili và Vượng cũng đã được thông báo phần nào cuộc tranh hùng sắp xảy ra. Nhưng họ vẫn ngạc nhiên khi thấy được nhập cuộc vào trận chiến khủng khiếp. Máu đã đổ trong căn phòng yên tĩnh của họ. Nhưng vì đã hứa với tướng Đức nên Vượng cũng khuyến khích Lili nên đóng nốt vai trò mà cơ quan an ninh đang đạo diễn.
...
Lili lái xe đến gần cây số bốn mươi bảy thì dừng lại. Có người đón họ vào một ngôi nhà cách đường chừng trăm mét. Trung tướng Nguyễn Hữu Đức đã chờ họ ở đây.
- Chào anh chị Vượng!
- Chào tướng quân. Có vấn đề gì nghiêm trọng mà anh cho gọi bọn tôi ra tận đây bàn bạc.
- Tất nhiên là có. Tôi muốn kết hợp mời anh chị đi Vũng Tàu ăn bữa cơm và tắm biển để dịu bớt những căng thẳng của mấy ngày qua!
- Cảm ơn anh! Không ngờ tướng quân lại lãng nạn thế!
- Những gì xảy ra ở hẻm Bảy hai đã làm ảnh hưởng tới bữa tiệc kỷ niệm một năm mừng ngày cưới của anh chị đã nhiệt tình giúp đỡ cơ quan an ninh vạch rõ được bộ mặt thực của Chu tiên sinh!
- Chúng tôi cũng không ngờ tới phẩm cách lẫn vai trò của ông ta. Các anh chưa cho lệnh bắt lão ta con đợi gì nữa. Không cẩn thận lão vù mất đấy.
- Đã có gì đe doạ nổi ông ta đâu! Cuộc đấu khẩu đêm đó có thể còn làm ông ta tự phụ hơn. Chúng tôi muốn có một cuộc trao quyền và hạ vũ khí từ từ. Do đó tôi đã đưa chị Lili vào vai người kế vị của nhà ái quốc Hoàng Quý Nhân.
- Và tướng quân là phụ tá cho em - Lili cười thích thú - Ngay trong giấc mơ em cũng chưa bao giờ thấy mình được đóng vai quan trọng như vậy trên sân khấu chính trị.
Đỗ Thúc Vượng cười.
- Chờ đến lúc cháy vở đạo diễn mới quơ vội diễn viên đẩy ra sân khấu! Ngồi trong hậu trường, tôi không hình dung nổi bà vợ mình múa may ra sao!
- Chị Lili nhập vai khá nhanh, ứng đối thong minh, không có gì đáng phàn nàn.
- Tất cả là nhờ ông phụ tá chứ em chỉ biết tát nước theo mưa, cuốn theo chiều gió thôi.
- Vai phụ tá thì lại rất tồi! - Tướng Đức tự thú - Tôi đã để mất quyền chủ động vào tay Chu Bội Ngọc. Lão tung ra chiến thuật cù nhầy cùng sống cùng chết để giữ chặt cái mặt nạ. Hôm nay tôi muốn bàn kỹ với anh chị về bước tiếp theo và hy vọng màn hai chúng ta sẽ xoay chuyển được tình thế.
- Liệu tấn kịch của chúng ta phải kéo dài trong bao lâu thưa tướng quân?
- Vai chị Lili không thể tính từng ngày mà phải hàng năm, hàng tháng. Chính vì thời gian yêu cầu phải lâu dài như vậy nên tôi muốn bàn kỹ với anh chị. NếU chị Lili tự nguyện công tác với chúng tôi như một cán bộ của cơ quan an ninh thì tôi mới dám bàn tiếp công việc.
Lili nhìn Vượng như dò xét ý kiến anh. Cô chưa dám trả lời ngay vì yêu cầu quá đột ngột và cũng quá lớn.
- Anh Đức có thể cho Lili biết rõ hơn chút nữa không - Vượng nói vẻ thận trọng - Nhà tôi chưa bao giờ tham gia những công việc của cách mạng. Không nhận cộng tác thì thôi, chứ đã nhận thì phải làm hết bổn phận, chức trách, lương tâm... Liệu cô ấy có đủ tài đức để cáng đáng nổi không? Lili cứ suy nghĩ rồi mạnh dạn trả lời anh Đức.
- Chỉ riêng sự tín cẩn của anh Đức cũng làm em xúc động và không dám nề hà dù công việc khó dễ, hiểm nguy như thế nào. Song chỉ ngại tài hèn sức mọn làm hỏng việc của các anh thì mang tội.
- Thưa anh chị - Tướng Đức ngần ngừ một chút rồi nói tiếp - Công việc rất quan trọng. Người đóng vai đó không những phải có tài đức mà còn đòi hỏi có một tư thế cần thiết khiến đối thủ của chúng ta phải kính trọng và tin tưởng. Chúng tôi có rất nhiều người tài đức nhưng không thể đảm nhiệm được vai này, vì Chu Bội Ngọc không cần họ.
- Anh nói thế làm em càng khó hiểu và thêm lo láng. Ám chỉ là người hầu phòng cư xá Overnight, là vợ ngoài hôn thú của một tên đại tá phản động bị cách mạng trừng trị. May mà lấy được anh Vượng mới thấy nổi ý nghĩa cuộc sống. Nhưng dù sao trước sau vẫn là người vô học. Biết chút ít tiếng Anh để giao thiệp với khách trọ nhưng lâu ngày không dùng chắc cũng quên nhiều. Đấy là tài năng, là tư thế của em, có gì đáng hấp dẫn đâu.
- Tất cả chỉ có thế, nhưng nếu người viết kịch biết sắp đặt ngôn ngữ khéo léo một chút, chị sẽ có bức chân dung nổi bật chẳng thua kém một minh tinh màn bạc.
Vượng cười vui vẻ:
- Xin tướng quân hãy xếp đặt giúp những mệnh đề trên xem Lili của tôi có quyến rũ hơn không?
- Vâng, xin giới thiệu với quý vị! - Tướng Đức làm điệu bộ như đang đứng trước đám quan khách đong trọng - Bà Dương Thị Lưu Li sinh năm 1946 trong một gia đình công chức theo đạo Thiên chúa. Gia đình bà chết hết trong vụ tàn sát của Cộng sản ở Khánh Châu năm 1949. Dương Thị Lưu Li được trường mồ côi dòng thánh Đa-minh nuôi dưỡng đến tuổi trưởng thành. Năm 1964 Lưu Li được tuyển vào trường đào tạo đặc vụ quốc gia trực thuộc Bộ Nội vụ. Năm 1968 được bổ nhiệm chức trợ lý đối ngoại cho Trung tá Hoàng Quý Nhân, phụ tá an ninh Tổng thống phủ. Trong những năm tòng sự, Lưu Li đã nhiều lần tiếp xúc với những chính khách, võ quan tướng lĩnh, viên chức cao cấp của chính quyền Mỹ như E.Price, Mc Dovann, P.Fitzeral, Richarson, Michael Reed... Nữ điệp viên này cũng khám phá ra nhiều vụ V.C cài cắm trong đám nhân viên cư xá Overnight để đặt bom giết hại người Mỹ. Khi cộng sản chiếm Nam Việt, Dương Thị Lưu Li đã kết hôn cùng đại tá Hoàng Quý Nhân ở lại Sài Gòn. Họ bí mật tổ chức lực lượng chống lại chính quyền cộng sản. Sau khi nhà ái quốc Hoàng Quý Nhân hy sinh vì đại nghĩa dân tộc, bà quả phụ Lưu Li quyết bước tiếp con đường của chồng. Mặt trận tự do đã suy tôn bà làm thủ lĩnh. Bà ra tay chèo lái giữ vững phong trào, tập hợp ngay càng đông đảo công chúng dưới ngọn cờ đại nghĩa. Bà xứng đáng là cháu con bà Trưng bà Triệu, và đứng ngang tầm những nữ lưu danh tiếng của thời đại như một Akinô, một Buttô, một Thatcher của Việt Nam...
Cả Lili và Đỗ Thúc Vượng đều vỗ tay hoan hô kịch bản.
- Tướng quân đã tô vẽ cho em một khuôn mặt kiêu hùng quá! Nhưng em đâu có được phong thái cửa một chính khách.
- Đã gọi là đóng thì nó không hoàn toàn như thật. Nhưng nghệ thuật lại nằm ở chỗ mờ ảo đó và đôi khi sức mạnh của nó còn vượt xa sự thật. Khi chị nhập vai nhà lãnh đạo thì tôi và có thể cả anh Vượng nữa sẽ được huy động vào vai phụ tá, trợ lý. Tôi tin là chúng ta có thể thành đạt, đúng không anh Vượng?
- Vai tôi phải nhẹ hơn và chỉ khi thực cần thiết anh hãy kéo tôi vào. Ở tuổi sáu mươi tôi ngại lên sân khấu lắm rồi.
- Còn chị Lili thì không sợ chứ?
- Vâng, em sẽ ký với tướng quân một hợp đồng hai năm. Sau đó thì em phải nghỉ để sinh lấy một đứa con. Bọn em muốn có con lắm rồi.
- Anh chị cứ tự nhiên, vai này không sợ bụng to - Hai Đức cười - Hình như các chính khách bụng phải hơi to mới có phong thái bệ vệ.
- Nhưng đây là sân khấu cần có một ngoại hình hấp dẫn. Bụng to chỉ thích hợp với những vai hề!
- Thôi được, chị cố kiêng cho tôi một năm thôi. Chúng tôi sẽ cố kết thúc chiến dịch trong khoảng một thời gian ngắn hơn hai năm.
- Vậy thì anh phải nói rõ nhiệm vụ cụ thể phải làm trong thời gian trước mắt để cho em có thời gian suy nghĩ. Tối qua bất ngờ quá khiến đôi chỗ em phải cương tùm lum không biết Chu tiên sinh có phát hiện ra không?
- Tối qua tôi cũng bất ngờ vì vụ đột nhập xảy ra sớm hơn dự kiến. Chị vào vai như thế là chắc đấy. Có một điều nữa tôi không muốn giấu anh chị. Bắt tay vào hoạt động ở lĩnh vục này là phải dè chừng những hiểm nguy. Ta có lợi thế là hành động trên lãnh địa của mình. Tuy nhiên cũng phải đề phòng những phản ứng liều lĩnh độc ác của địch. Dưới tay Chu Bội Ngọc không phải chỉ có những điệp viên thám tử mà còn hàng tá vệ sĩ, những băng cướp và lũ giết thuê. Không có lợi trong đàm phán, ông ta có thể đi những nước cờ phiêu lưu. Chị đóng vai giả nhưng chị hoạt động tình báo thực, do đó chúng tôi phải tổ chức lực lượng bảo vệ chị chu đáo như đối với một yếu nhân có tầm vóc như vai diễn. Nhưng bản thân chị cũng phải biết tự bảo vệ mình. Chúng tôi sẽ trao súng cho anh chị. Đóng vai giả nhưng khi buộc phải nổ súng thì lại là súng thật. Phải tập ngắm cho chính xác và đừng bao giờ để kẻ thù nhanh tay hơn.
- Cảm ơn tướng quân đã lo lắng cho sinh mạng của chúng tôi.
- Bây giờ tôi muốn nói sơ bộ tình hình đê anh chị có một hình ảnh khái quát bức tranh chiến lược chung. Như anh Vượng đã biết, sau vụ đổ vỡ ở mật cứ An-pha, bè đảng của Hoàng Quý Nhân như rắn mất đầu. Thủ lĩnh chết, các yếu nhân quan trọng bậc nhất cả nội địa lẫn lưu vong bị bắt. Tuy nhiên tổ chức mạng lưới cơ sở của chúng hầu như còn nguyên vẹn. Những bí mật về cơ cấu còn nằm trọn trong bộ sưu tập vừa được khai quật ở nhà chị Lili. Đó là một kho mật mã siêu cấp, trong thời gian trước mắt chưa dễ đọc ngay được. Để xảy ra cái chết của Hoàng Quý Nhân là thất thiệt lớn cho chúng ta. Nhưng với CIA thì đây còn là một thảm bại. Chúng đang lâm vào tình trạng khủng hoảng thực sự. Chưa có nhân vật nào đủ tầm vóc thay thế Nhân. Cơ quan an ninh của ta tuy nắm được một số mật mã nhưng không thể đưa người nào của mình có uy tín cho Warrens bắt mồi. CIA đang tung nhiều điệp viên về nội địa tìm kiếm những mối liên hệ mới để vá víu lại mạng lưới rách. Vì vậy họ phải đạt mục tiêu tìm kiếm những tài liệu của Nhân lên ưu tiên hàng đầu. Đó là điều kiện tiên quyết là chiếc thìa khóa giúp đỡ đã đến đích trước. Vì vậy chúng tôi đang ngồi trực bên kho báu để đón đối thủ tới sau. Và chúng tôi đã gặp kẻ về đích thứ hai, đó là lâu la của Chu tiên sinh. Đáng tiếc là chiến công của chúng ta mới chỉ là hai xác chết, chưa tương xứng với công phu chuẩn bị. Chúng ta cần đón những con mồi lớn hơn. Bọn tôi muốn thông qua con đường của Chu Bội Ngọc để bắt tay được với ông Warrens. Vì vậy tôi nghĩ ngay đến vai trò chị Lili. Con đường gián tiếp qua Chu có thể dẫn đến tình huống Warrens đích thân móc nối với chị Lili và cũng có nghĩa là ông ta cắn phải lưỡi câu sắc nhọn của chúng ta. Tối hôm kia tôi công khai vai trò của chị Lili, người lãnh đạo kế tục của Hoàng Quý Nhân để tận dụng thất bại vụ đột nhập của ông Chu, buộc ông ta phải cộng tác và hình thành một liên minh mới. Song con cáo già khôn ngoan này đã lợi dụng sự thổ lộ của chúng ta để từ chối thẳng thừng chuyện hợp tác, lẩn tránh trách nhiệm vụ săn tìm tài liệu và còn có ý đe doạ chúng ta vì nếu ta là tổ chức bất hợp pháp thì không bao giờ dám công khai vụ đào tường khoét ngạch trước công lý. Tư thế của ông ta nhờ đó mà an toàn. Đó là sách lược: "Cùng nguy hiểm như nhau", "Trạng chết thì trẫm cũng già". Chính vì vậy mà Chu đã ra về với một thái độ kiêu căng và tự tin. Chúng tôi đã quyết định đưa lá bài thứ hai ra với ông ta buộc lão phải chấp nhận cộng tác. Trong khi chờ đợi cuộc đàm phán mới, tôi muốn anh Vượng hàng ngày gọi điện cho Chu tiên sinh hối thúc yêu cầu hợp tác. Tác động tâm lý dai dẳng này nhắc nhở lão không được lẩn tránh trách nhiệm đào tường khoét ngạch ở hẻm Bảy hai. Những đề tài nửa kín nửa hở trên máy điện thoại cũng là mối đe doạ bại lộ chân tướng khiến lão phải mau chóng quay lại bàn thương thảo với ý định tích cực hơn.
- Tôi sẽ làm theo ý tướng quân nhưng chưa thực tin vào kết quả. Chu chẳng phải con người dễ bị khuất phục nếu chưa có một bằng chứng nào đe doạ đến tội đồ gián điệp của lão. Chúng ta đã có nhiều bằng chứng nhưng chưa muốn tung ra. Cần phải giữ cho Chu một niềm tự tin nhất định chứ không vội đẩy ông đến hố tuyệt vọng. Chúng tôi phấn đấu để có được một cuộc trao quyền từ từ, nhổ cỏ mà không đứt rễ. Cái chết của Hoàng Quý Nhân cho chúng tôi một bài học về phong thái mềm dẻo trong đấu tranh.
Sau hai giờ đàm đạo, họ kéo nhau đi Vũng Tàu. Tướng Đức phấn khởi vì thiện chí tham gia hợp tác của vợ chồng Vượng. Đây là một mặt bằng quan trọng cần đạt để làm điểm xuất phát cho bước hai.
Từ đêm gọi điện thoại cho tướng Đức đến nay đã năm hôm mà vẫn chưa thấy Hai Bền về thăm nhà. Năm Ngân đã trót nói với thủ trưởng "Nếu cứ nghiêm chỉnh thì đi bao lâu em cũng cho đi" nên không thấy chồng về chị cũng không dám gọi điện vào cơ quan nữa. Nói là không mong nhưng thực lòng lại rất nhớ. Mỗi lần nghe con nhắc đến ba nó là chị lại thở dài.
Một bữa đang ngồi làm việc ở cơ quan thì thấy người lái xe của tướng Đức đến gặp:
- Chị Năm ơi, thủ trưởng Đức mời chị đến chỗ cơ quan có chút việc.
- Việc gì thế? - Mặt Năm Ngân thất sắc, chị đoán có chuyện chẳng lành nên chân tay run bắn.
- Chị thu xếp đi ngay, em chờ ngoài xe đấy?
- Người lái xe không trả lời thẳng câu hỏi và đi ngay. Năm Ngân vội thu dọn giấy tờ trên bàn giao cho cô thư ký, dặn dò vài câu rồi hấp tấp nhạy ra xe.
- Mời chị lên xe.
- Chuyện lành hay dữ mà chú chẳng chịu nói cho tôi hay!
- Anh Hai bị thương.
- Trời ơi, anh bị vào đâu? Nặng hay nhẹ.
- Em đâu có biết. Trung tướng chỉ nói gọn là đón chị đến bệnh viện của đơn vị thôi.
Năm Ngân thấy lo và thương chồng vô cùng, nước mắt chì ứa ra. Chị toan đón con đi theo nhưng lại nghĩ không biết vết thương nặng nhẹ ra sao, đưa thằng nhỏ vào không lợi.
- Khi xe đỗ trước phòng cấp cứu thì Năm Ngân đã thấy tướng Đức đứng ở cửa.
- Anh Đức! Anh Bền em làm sao thế?
- Yên tâm, cơn nguy kịch đã qua, Bền tỉnh rồi, cô vào thăm nhưng không được hỏi nhiều. Phải để cho cậu ấy nghỉ.
Ngân vội vàng quơ chiếc áo blu của một cô y tá đưa cho mặc vội rồi theo vào phòng cấp cứu. Chị nhận ra chồng nước da xanh tái, bông băng quấn đầy ngực. Anh đang được truyền máu.
- Ôi anh Bền, em đây. Ngân đây, anh có nhận ra em không?
Bền mỉm cười cho vợ yên tâm.
- Anh làm sao thế?
- Ngã xe!
- Trời ơi, tai nạn giao thông ạ?
- Phóng xe máy, kèm bồ, nhìn thấy vợ, vội tăng ga chạy trốn, đụng phải xe đò!
Cô y tá theo dõi truyền máu đứng cạnh bật cười. Còn Năm Ngân thì chẳng hiểu ra sao. Ít phút sau Ngân mới biết là chồng muốn khích cái chuyện ghen tuông của mình bữa trước. Chị nắm chặt bàn tay anh thân thiết:
- Khuyết điểm đó bữa nào khỏi về nhà kiểm thảo sau! Bây giờ anh thấy trong người ra sao?
- Đỡ lắm rồi, mai nhớ đưa con vào thăm ba nhé. Anh nhớ Trung Kiên quá.
- Dạ, má con ở nhà cũng mong anh suốt! Nhưng thôi, anh đừng nói nửa cho mệt. Em hiểu hết rồi...
Chị ngồi lặng lẽ nhìn anh. Họ giao cảm với nhau bằng ánh mắt.
Gần nửa tiếng sau, theo yêu cầu của bác sĩ, Năm Ngân phải tạm biệt chồng. Ra khỏi phòng cấp cứu chị vẫn thấy tướng Đức ngồi ở ghế chờ ngoài hành lang. Ngồi bên ông là một cô gái và Năm Ngân giật mình nhận ra khuôn mặt quen thuộc chị đã gặp ở quán giải khát đầu hẻm Bảy hai.
- Cô Năm ngồi xuống đây đã - Hai Đức chỉ chỗ bên cô gái cho Năm Ngân - xin giới thiệu với cô Năm, đây là cháu Thủy Tiên, vệ sĩ của chú Hai Bền. Nhờ con nhỏ nhanh trí giáng một đòn quyết định vào gáy hung thủ mà chú Hai thoát khỏi cái chết gần như chắc chắn!
Cô gái bẽn lẽn đứng dậy còn Năm Ngân xúc động ôm choàng lấy người mà có lúc chị nghĩ là tình địch.
- Cám ơn Thuỷ Tiên nhiều! Em là ân nhân của cô mà cô không hay...
- Đó là nhiệm vụ của con thôi, cô Năm à! Bữa nào chú Hai xuất viện con sẽ đưa nhà con đến thăm cô chú tại nhà riêng.
- Nhất định thế nhé! Cô mong mỏi tình bạn chiến đấu của chúng ta càng qua thử thách càng thắm thiết!
Năm Ngân còn thấy ngượng vì cái chuyện ghen bóng của mình nên lời nói của chị lúc này còn mang tính ước lệ khách khí. Chị tự biết mình và hy vọng thời gian sẽ giúp chị có được phong cách ứng xử tự nhiên hơn.
Mặc dù đã tìm được tư thế mới trong cuộc đối thoại với vợ chồng Vượng nhưng Chu Bội Ngọc vẫn chưa hết lo lắng. Hai tên tay chân bị sa lưới hiện vẫn là con tin trong tay đối phương. Chu tin là chúng sẽ không thể bị giao cho cơ quan an ninh Nhà nước, nhưng bộ mặt gián điệp thâm căn cố đế của lão đã bộc lộ rõ trước mắt Lili, một người đàn bà có nhiều quyền lực bí mật trong tay. Chu cũng có tính cả nước bài liên minh để giảm mối căng thẳng, tiến tới xây dựng mối hòa hảo giữa hai tổ chức cùng phải hoạt động lén lút dưới màng lưới an ninh dày đặc của cộng sản. Song vai trò của Chu sẽ ra sao trong chuyện liên minh thì chưa được minh định. Chu đã có những hồ sơ dày về Hoàng Quý Nhân vì trong thời nguỵ, Nhân là đối thủ số một của Hồi Phong vạn biến. Nhân đã thiều lần hung hăng tuyên bố sẽ tận diệt bọn điệp ngầm của mấy chú chiệc Chợ Lớn. Khi y kết hôn với Hứa Quế Lan, mối căng thẳng giảm đi đôi chút, Hứa Vĩnh Thanh đã tận dụng được mối hòa hảo tạm thời đó để rảnh tay đối phó với các giới chức an ninh khác. Song Nhân vẫn tiềm ẩn một mối đe doạ và ông bố vợ vẫn phải canh chừng quả đấm thọc sườn của ông con rể bất trị.
Sau ngày "quốc hận Ba mươi tháng Tư" Nhân thay họ đổi tên rút vào hoạt động bí mật. Chu có nghe nhiều đến danh tiếng nhà lãnh đạo phong trào tự do, ông Năm Oăn, nhưng qua báo cáo của bọn đàn em chưa bao giờ nhắc đến tên Hoàng Quý Nhân. Khi Chu nghe được cái tên Nhân đã chết thì cũng là lúc lão biết Lili và vợ Nhân và quan trọng hơn nữa, là người kế vị sự nghiệp chánh trị của nhà lãnh đạo tài ba này.
Lúc này, một hành động thăm dò là tối cần thiết. Và Chu đã quyết định bất ngờ đến gặp Lili mà không gọi điện báo trước như mọi lần. Trinh sát đặc trách theo dõi Chu Bội Ngọc đã báo cáo tin này về Sở chỉ huy. Khi tưởng Đức bấm chuông nhà Vượng thì Chu cũng vừa cáo lui Lili vui mừng đón ông vào.
- Trời ơi! Anh đến muộn mất rồi. Lão Chu cũng vừa có mặt ở đây.
- Tôi biết nhưng muốn để hai thủ lĩnh nói chuyện riêng có lẽ dễ đạt được thoả thuận hơn.
- Đâu có! Vắng cố vấn, em phải tự lo liệu lấy tất cả. Chu tiên sinh thăm dò mọi chuyện, em chẳng quyết đoán được điều gì nên nói điều gì cần giữ bí mật. Em đành dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi của lão cốt để hoãn binh thôi.
- Cứ xoáy vào đề tài liên minh cộng tác thì nói bao nhiêu cũng không thừa.
- Lão bảo lão già rồi không có tham vọng chính trị nữa. Riêng về phương diện kinh doanh buôn bán thì lão sẵn sàng bắt tay. Nếu cần hắn sẵn sàng góp vốn cho anh Vượng mở cửa hàng đồ cổ và tranh tượng mỹ thuật. Lão đặt giá ba cây vàng để giải thoát hai tên tay chân bị bắt nhưng em đâu có chịu. Cuối cùng cũng chẳng đi đến thỏa thuận nào.
- Chị vẫn giữ kín tung tích hai tên đạo chích chứ?
- Dĩ nhiên. Em nói sự đột nhập đã gây cho chúng ta thiệt hại nhiều triệu đô-la chứ ba cây vàng bồi thường có ý nghĩa gì. Em yêu cầu lão hãy suy nghĩ kỹ đừng để những người lãnh đạo phía chúng ta phải tìm "hành động đáp lễ" tương xứng.
- Thôi được, gây sức ép với lão như vậy là vừa đủ. Mục tiêu của ta là hợp tác nên tránh để xuất hiện nhưng khả năng đổ vỡ.
- Anh định tiếp chuyện lão vào bữa nào?
- Tôi sẽ tiếp kiến Chu tiền sinh một ngày gần đây. Một mặt nhân danh phụ tá của chị, mặt khác tôi đại diện cho một thế lực có ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị của Chu để cố khuynh đảo lão ngã theo ý định chiến lược của chúng ta. Anh chị không cần gọi điện cho lão nữa.
-Dạ.
Đỗ Thúc Vượng chỉ ngồi nghe hai người bàn bạc, đến đây anh mới mỉm cười góp ý kiến của mình.
- Bữa trước tướng quân bảo tôi gọi điện hối thúc lão già đáp ứng lời kêu gọi của chúng ta. Tôi đã làm liên tục hai ngày liền, nhưng Chu Bội Ngọc chỉ cười trừ. Lão khước từ rất dẻo. Hình như tôi không có năng khiếu thuyết khách cho nên không đe doạ nổi lão già.
- Đúng là công việc này không thích hợp với anh. Từ nay tôi không dám phiền anh những công việc liên quan trực tiếp tới mật vụ, mật ước lôi thôi gì. Anh sẽ hoạt động tùy hứng ở phương diện văn hóa nghệ thuật, khoa học thôi. Nhưng xin anh giữ bí mật cho công việc của chúng tôi và ủng hộ chị Lili trong vai trò quan trọng hiện nay mà cơ quan an ninh nhờ đến.
Vượng vui vẻ bắt tay tướng Đức:
- Xin tướng quân hiểu cho là tôi cũng muốn tham gia nhưng trình độ có hạn sợ hỏng việc của các anh. Có thể hứa với các anh, tôi không phải là kẻ bàng quan, né tránh mọi sự kiện. Nếu có tình huống bất ngờ tràn vào cuộc sống của tôi thì tôi sẽ đứng về phía các anh vô điều kiện. Tôi sẽ giúp Lili những việc vặt ở nhà đặc biệt có thể luyện cho cô nói tiếng Anh lưu loát để cố phô trương được vai trò thủ lãnh của mình.
- Cảm ơn anh Vượng nhiều.
Chu Bội Ngọc đang mải loay hoay ghi chép tính toán ở cửa hàng thì có một bàn tay đặt vào trước mặt lão cái nhẫn và hỏi nhỏ:
- Xin ông đánh giá giúp cho thứ hàng này.
- Chu chẳng thèm nhìn khách, cầm luôn cái nhẫn soi ra trước ánh đèn. Tạo hình của mặt đá màu tím tác động mạnh vào thị giác nhạy cảm của lão. Chu vội lục chiếc kính lúp bội số lớn ra soi rất kỹ. Sau đó mới ngước mắt nhìn chằm chằm vào người khách. Quầy hàng lúc đó vắng vẻ nên lão hỏi luôn:
- Ông là ai?
Người khách mỉm cười bỏ chiếc kính màu ra khỏi mắt. Chu Bội Ngọc kinh ngạc:
- A! Ông Hai Đức! Ông định bán thứ này à ông phụ tá?
- Tôi đến đây không phải với danh nghĩa phụ tá.
- Thưa ngài, với danh nghĩa nào vậy?
- Chẳng lẽ ông còn phải hỏi điều đó.
Chu ngừng lại đôi chút rồi nói:
- Thưa ngài đây là cửa hàng, ta nên đi vào chuyện mua bán. Cái nhẫn này hơi khó đánh giá, sẽ phải dùng phương tiện vi điện toán để xác định lại chất lượng. Dù sao ngài cũng là khách quen, xin mời vào nhà trong chờ tôi đo lại một vài chỉ tiêu kỹ thuật rồi ta sẽ nói chuyện tiếp với nhau.
Sự xuất hiện của Hai Đức với chiếc nhẫn tín vật làm cho Chu Bội Ngọc hoang mang. Chỉ có ba chiếc nhẫn loại này. Một hiện nằm trong tay lão. Chiếc thứ hai trong tay Bảy Dĩ. Chiếc thứ ba Vương đại nhân giữ. Vậy ông này là người của ai mà lại có tin vật này? Đây là thứ "bửu bối" có tầm quan trọng sinh tử không phải bất cứ ai cũng được giao cho để bắt liên lạc lung tung thế này được.
Vừa đưa khách vào buồng trong ngồi đợi, Chu vừa suy nghĩ tìm những "phép thử".
- Thưa Chu tiên sinh, ngài nên đánh dấu chiếc nhẫn của tôi lại kẻo lầm lẫn với những thứ hàng khác.
- Chúng tôi không có loại tử sắc thạch này, xin ông yên tâm.
Hai Đức mỉm cười:
- Không có thì lấy gì so sánh thật giả mà đánh giá.
- Máy móc giúp cho tôi mọi việc.
Chu mới mua máy vi tính, thứ để đo đếm kiểm tra chất lượng kim loại quý dùng trong thương mại. Hồi cô gái lai Mỹ mang tín vật đến bắt liên lạc, lão chưa có máy phải quan sát bằng mắt thường. Ngay cả hôm Bảy Dĩ đến, lão cũng chưa có máy. Nay gặp trường hợp cái nhẫn cuối cùng xuất hiện, lão sợ đây là hàng "phục chế" trà trộn vào. Lão linh cảm thấy nghi ngờ vị "khách hàng" này. Hai Đức là phụ tá của Lili. Lili là vợ góa của Hoàng Quý Nhân. Nhân là chồng Hứa Quế Lan. Lan là con của Hứa Vĩnh Thanh, người sáng tạo ra ba cái nhẫn tín vật, được coi như thứ quyền trượng của Hồi Phong vạn biến. Biết đâu Hoàng Quý Nhân đã bí mật sao chép tín vật tinh vi này do Hứa Quế Lan vô ý tiết lộ cho chồng biết rõ phép thiêng như Mỹ Châu cho Trọng Thủy xem lẫy nỏ thần. Nhân để di sản lại cho Lili và giờ đây người phụ tá của bà ta nhận bảo pháp này đến liên lạc với lão. Sức liên tưởng làm cho Chu thêm cảnh giác, cố tìm ra thứ đồ giả này để vạch mặt kẻ khiêu khích dối trá.
Hai Đức ngồi một mình ở xa-lông uống bia chờ đợi. Ông biết rằng quanh đây hẳn có những cặp mắt bí mật theo dõi mọi cử chỉ của mình. Mười lăm phút trôi qua vẫn chưa thấy Chu ra. Lão xem đi xem lại mà tất cả các chỉ tiêu kỹ thuật máy vi tính thông báo đều đúng như mật ước. Còn ngoại hình cấu trúc thì không một nét nào có thể gây ra điều nghi ngờ. Chu liền đem chiếc nhẫn của mình ra so rồi đưa lên máy xem lại thì lão kinh ngạc, chính cái nhẫn của lão mới chứa đựng nhiều chỉ số sai lệch. Càng nhìn kỹ qua kính lúp càng thấy nhiều chi tiết tạo hình thô lậu đáng ngờ. Chu ngồi thừ ra ít phút để hồi tĩnh và nhớ lại lần bắt liên lạc trước. Chỉ có lần gặp cô gái lai Mỹ là Chu phải đổi tín vật. Chẳng lẽ lão đã bị cô gái này lừa? Còn lần nóc nối với Bảy Dĩ thì lão không phải trao đổi mà chỉ so sánh thôi. Chẳng lẽ lão đã sơ ý để Dĩ làm xiếc trước mặt đánh tráo mất bửu bối chăng? Càng nghĩ Chu Bội Ngọc càng hoang mang. Lão lấy khăn vào toa-lét rửa mặt bằng nước lạnh cho thần kinh thư dãn rồi mới mang cái nhẫn ra trao cho ông Hai Đức.
- Xin lỗi, tôi chưa thể đánh giá nổi cái nhẫn của ông.
- Khó quá chăng?
- Thị trường Sài Gòn ít lưu hành thứ hàng này. Nhưng ở Hồng Kông nếu gặp khách, có thể được hai trăm đô-la.
- Nói cho đúng thì nó là vô giá đấy tiên sinh ạ. Ông có tin đây là của thật không?
- Không có cái nhẫn nào giả. Nhẫn vàng, nhẫn bạc, nhẫn kim cương hay nhẫn xương, nhẫn đồng... cũng đều là nhẫn thật. Vấn đề là tùy ở chất liệu và tài năng gia công mà nó có giá khác nhau thôi.
Hai Đức nhận lại chiếc nhẫn quan sát lại một lượt rồi đeo vào ngón tay và nói:
- Cái nhẫn của tôi làm bằng máu, thiêu kết trong lò luyện oan hồn dưới ngọn lửa thiêng của yêu quái.
Chu Bội Ngọc cố gượng cười:
- Ông phụ tá dùng những ngôn từ văn hoa bóng bảy làm tôi khó hiểu quá.
- Thưa Chu tiên sinh, ông hiểu cả, chỉ có điều ông không muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với tôi thôi.
- Đâu dám. Tói là kẻ hàm ơn ngài. Riêng chuyện ngài chưa giao mấy tên đạo chích cho chính quyền cũng là một thái độ cao cả đối với tôi rồi.
- Tôi gặp ông không phải vì chuyện vặt đó - Vẻ mặt Hai Đức trở nên gay gắt - Sứ mạng của tôi là đến đây truyền đạt những mệnh lệnh có tầm sống còn đối với quyền lợi của chúng ta ở vùng này.
- Chúng ta đây là ai, thưa ông?
- Là tôi và ông, là tổ chức Hồi Phong. Ông đừng vờ vĩnh lẩn tránh nữa. ông có tiếp tôi hoặc không xin cứ nói thẳng ra.
- Thưa ông Hai, lúc nào tôi cũng muốn tiếp ông. Nhưng xin ông cứ nêu đề tài trước thì tôi mới có thể hầu chuyện được chứ ạ.
Hai Đức đặt mạnh nắm tay xuống mặt bàn nói dằn từng tiếng:
- Nhưng ông chưa sẵn sàng. Tôi cần trao đổi tín vật với ông ngay.
Câu nói có sức mạnh thật sự. Chiếc nhẫn đeo ở tay sai Đức có sức mạnh như một vương trượng khiến cho vị thủ lĩnh có tinh thần kỷ luật như Chu không thể thoái thác trách nhiệm. Lão đành nhún nhường một bước.
- Thưa ngài, có điều là cả thời gian và không gian đều không thích hợp cho cuộc nói chuyện cởi mở được. Tôi muốn hẹn ngài ngày khác ở địa điểm thuận lợi hơn. Ngài cho phép chứ?
- Tôi chấp thuận, nhưng xin ông nhớ cho, thời gian không đợi chúng ta đâu.
- Tôi hiểu.
Phương án thứ hai đã có phần tiến triển. Lá bài này được cơ quan an ninh chuẩn bị công phu hơn.
Khi Jimi đem nhẫn tín vật của Hứa Vinh Thanh về trao đổi với Chu Bội Ngọc thì tướng Nguyễn Hữu Đức đã phục chế một phiên bản để tráo lấy chiếc nhẫn thật. Cuộc trao đổi tín vật giữa Jimi và Chu Bội Ngọc diễn ra trong khoảng vài phút. Lão già phần vì nối được liên lạc với hải ngoại, phần vì được nhận "quả" nên quá vui mà sơ ý nhận lầm chiếc nhẫn phục chế, mà trao lại cho Jimi bản gốc!
Jimi mang tín vật về đến Hồng Kông thì Hứa đang trong tình trạng hấp hối. Ông ta uất ức vì bị Vương Phúc Đạt và Lee Chou Yan lừa nên đã chết "bất đắc kỳ tử". Jimi đeo chiếc nhẫn vào tay người quá cố. Nhưng Bảy Dĩ đã cùng Tomado-le-Loup lần đến nghĩa trang Bạch Cốt Điếm khai quật mộ Hứa Vĩnh Thanh để chiếm đoạt chiếc nhẫn nguyên là của Chu để mới đây quay về nước móc nối liên lạc với Chu.
Lần này ông Hai Đức đến liên lạc với thủ lĩnh của Hồi Phong bằng cái nhẫn chính hiệu thì Chu mới phát hiện ra sai lầm của mình trong quá khứ. Giữa Jimi và Bảy Dĩ ít ra phải có một người mang của giả đến lừa y. Chu Bội Ngọc có phần nghi ngờ cô gái lai Mỹ nhiều hơn.
Những tài liệu ghi trong cuốn phim vi ảnh giấu trong ve ngực mà Lili mang về trao cho Chu Bội Ngọc có bốn khoá mật mã gốc quy định liên lạc gĩưa Chu và Vương trong thời hạn ba năm. Cơ quan an ninh đã sao được khoá mã này để nghe lén mọi mật lệnh, báo cáo, chỉ thị giữa Vương và Chu. Vì khoảng cách quá xa đối với những máy phát tín gián điệp có ăng-ten bí mật, Vương phải bố trí một con tàu lảng vảng ngoài khơi làm trạm khuếch đại chuyển tiếp sóng ngắn. Biện pháp này lại quá tốn kém, dễ lộ và hơn nữa không ổn định vì thời tiết gió bão ở biển Đông rất thất thường. Tháng Ba năm một chín tám tư, cơ quan tình báo Hoa Nam thiết lập được một ăng-ten chuyển tiếp nội địa nằm trên vùng rừng núi phía Tây Thừa Thiên. Sự chuyển dịch này không giữ kín được bao lâu. Những phương tiện điện tử tầm phương vị ba đặc chủng đã xác định được toạ độ của trung tâm phát sóng. Cơ quan an ninh đánh dấu và theo dõi liên tục tổ đài này nhưng vẫn làm ngơ cho chúng hoạt động để capter các buổi truyền tin. Đây chỉ là một tổ máy chuyển tiếp thông tin đơn thuần, báo vụ viên không hề biết nội dung của những bức mật điện.
Cơ quan an ninh đã tổ chức một cuộc diễn tập để đánh động tổ đài bí mật này đúng vào giờ chúng phải lên máy chuyển điện. Tổ gián điệp đành phải bỏ phiên trực để lẩn trốn giữ bí mật cho nơi ẩn náu. Cùng lúc ấy, một máy cùng công suất đã phát đi một mật điện cùng mã với nội dung như sau:
"... Trong khoảng tháng Năm, Trung tâm chỉ huy sẽ cử HN.85 đến truyền đạt mệnh lệnh đặc biệt cho các chiến hữu. HN.85 thay mặt trung tâm quyết định mọi vấn đề tại chỗ. Hồi Phong phải chấp hành và xin chỉ thị trực tiếp HN.85".
Ký điện: Vương Thục
(biệt danh Vương Phúc Đạt)
Chu Bội Ngọc nhận được bức điện trên nhưng còn muốn kiểm tra lại người mang biệt số HN.85 của Vương đại nhân phái đến có đích thực là Hai Đức hay không. Kinh nghiệm của cả cuộc đời dạy ông nhiều điều. Có hai chữ ông thuộc nhất là: cảnh giác. Nếu chẳng may HN.85 sa lưới, yếu chịu đòn vội thú tội cơ quan an ninh cử một điệp viên khác thay vào thì tình hình sẽ ra sao? Cũng có thể lắm chứ!
Trước khi có cuộc đón tiếp chính thức đặc phái viên của thượng cấp, Chu Bội Ngọc đã hẹn gặp bảy Dĩ ở công viên Tao Đàn rồi mời ông em kết nghĩa lên xe đón về nhà. Đây là một đặc ân mà chưa bao giờ Dĩ được đối xử thân tình như vậy. Sau khi mời Dĩ lên phòng dành cho thượng khách ở trên lầu, Chu thân rót rượu Mao Đài ra mời.
- Xin mời hiền đệ!
- Cảm ơn đại ca - Dĩ cạn ly và xúc động giãi bày - Công chuyện của chúng ta chưa tiến triển được bao xa khiến đệ rất áy náy. Đã nhiều lần đệ hối thúc ngài Warrens để hợp đồng của chúng ta nhanh chóng được ký kết. Trở ngại duy nhất là Langley cứ khăng khăng yêu cầu phải có một người Việt đứng ở vị trí thứ hai trong ban lãnh đạo. Đệ hy vọng đại huynh cũng phải có sự thông cảm và nhân nhượng trong chuyện này thì hai bên mới chóng đến gần nhau được. Nếu đại huynh cho biết được danh tính người kế vị thì đệ có thể lấy máu ra đảm bảo cho sự thành công của mật ước.
- Trước khi đì đến thỏa thuận cuối cùng, tôi muốn hiền đệ cho xem lại chiếc nhẫn tín vật.
- Trời ơi, đại huynh còn nghi ngờ đệ hay sao? Chẳng hay có chuyện gì xảy ra mà tôn huynh phải dùng đến biện pháp kiểm tra một lần nữa?
- Hiền đệ phải thông cảm. Đây là nguyên tắc bắt buộc đối với bất cứ ai, để đảm bảo an toàn cho tổ chức. Giả sử hiền đệ vô ý để mất, hoặc vì một lý do nào đó mà hiền đệ bán nhượng cho ke khác thì tổ chức phải khẩn cấp có biện pháp đề phòng nhằm vô hiệu hóa mọi hành động thâm nhập của kẻ thù. Xin lỗi, tôi coi chú Bảy như máu thịt của mình, song càng thân càng phải giữ nghiêm kỷ luật.
Bảy Dĩ rút chiếc nhẫn ở ngón tay đưa cho Chu.
- Nó vẫn còn đây. Linh vật này đệ coi như là lá bùa hộ mệnh, chẳng bao giờ dám rời nó.
- Chu Bội Ngọc cầm lấy mang sang phòng bên dùng máy kiểm tra toàn bộ các chỉ tiêu. Không có chi tiết nào đáng nghi và lão nhận thức được rằng chính tín vật nằm trong két của lão mời là đồ giả. Trước khi trao trả nhẫn cho ông em kết ngãi, Chu đã đánh tráo luôn và Bảy Dĩ không hề hay biết.
Cuộc tiếp kiến cũng chỉ để Chu giải quyết vấn đề của riêng mình. Còn chuyện mật đàm để đi đến thoả ước chung thì vẫn giẫm chân tại chỗ. Chu chưa thể tìm được một nhân vật Việt Nam nào có đủ tài năng và tư cách để ghép với lão thành cặp bài trùng như CIA yêu cầu.
...
Hôm sau Chu Bội Ngọc gọi điện cho Lili thông báo là ông muốn gặp ngài Hai Đức để bàn chuyện làm ăn. Đúng tám giờ tối lão sẽ chờ khách quý ở nhà riêng.
- Đỗ Thúc Vượng lại gọi điện mời tướng Đức ra nhà anh để thông báo tin này. Vì phải giấu số máy cơ quan nên chuyện liên lạc phải vòng vo qua trung gian. Tuy nhiên ông Hai Đức cũng đã có mặt đúng giờ hẹn ở cửa hàng Minerva's Treasure.
Chu mở bia mời khách. Hai Đức mỉm cười:
- Hôm nay ông chính thức tiếp tôi chứ?
- Thưa vâng.
- Chỉ có thời gian thay đổi chứ không gian thì vẫn ở căn phòng này.
- Thưa không, chúng ta sẽ tới một phòng khách thích hợp hơn. Xin mời ngài ra xe.
Khi đứng dậy, Hai Đức thấy cảm giác hơi lao đao chóng mặt. Nhưng ông yên tâm là trước khi đến đây đã uống một loại biệt dược an thần tổng hợp có khả năng trung hòa gần hết các loại thuốc mê hiện hành.
Chiếc Datsun chờ sẵn trước cửa. Chu mời Hai Đức ngồi vào hàng ghế sau. Tài xế ngồi trước mặt ông ngay như pho tượng không hề ngoái cổ lại.
Xe lăn bánh trên đường phố đông vui tràn ngập ánh đèn. Mọi vật bồng bềnh trôi nổi hai bên thành xe. Ông Hai tưởng mình đang ngồi trên con thuyền như lướt giữa dòng sông êm ả. Mọi âm thanh nhạt dần và mờ ảo như trong giấc mơ. Đường phố cũng nhoè dần đường nét, loang lổ nhưng ánh đèn màu khi ẩn khi hiện. Hai Đức cố tránh một cơn buồn ngủ, dùng nết tâm lực để ghi nhận những đường phố xe qua nhưng vô hiệu. Liều thuốc chống mê của ông không đủ mạnh để giữ cho thần kinh ổn định đến cùng. Ông thấy Chu Bội Ngọc lay mạnh vào vai gọi nhỏ:
- Ông Hai, ông Hai! Ông ngủ ạ? Dậy đi, đến nơi rồi.
Hai Đức hồi tỉnh đôi chút nhưng không trả lời mặc dù ông có thể cố gắng lên tiếng. Chu ra hiệu cho lái xe chạy đến địa điểm đã định.
Lúc này ông Hai mới dùng hết phần trí lực yếu ớt còn lại của mình để ghi nhớ mấy ngôi nhà lướt qua cửa kính. Nhưng cơn buồn ngủ nặng như trái núi đã đè lên sự chống trả của ông, nghiền nát lọi cảm giác, đẩy ông vào cõi hư vô mênh mông... đường phố đứt đoạn, tan biến... khả năng đoán thận của bộ óc suy kiệt hẳn...
Khi tỉnh dậy, ông Hai thấy mình đang ngồi ngả người trên chiếc phô-tơi êm dịu. Căn phòng rộng rãi sáng trưng ánh đèn. Đồ đạc trang trí rất sang trọng nhưng không một bóng người. Khi chiếc đồng hồ báo thức rung lên điệu nhạc và sau đó là chín tiếng chuông đều đặn, ông Hai mới biết mình đã hoàn toàn tỉnh hẳn. Ông vận động chân tay rồi đứng lên đi lại nhẹ nhàng trong căn phòng. Mấy phút sau Chu Bội Ngọc đẩy cửa bước vào vẻ mặt vui tươi đon đả.
- Ngài tỉnh rồi chứ ạ? Xin lỗi, tôi đã buộc phải để ngài ngủ yên trong suốt hành trình bằng một liều thuốc mê. Hành động đó có phần thất lễ với thượng cấp. Nhưng đây là nguyên tắc bắt buộc, là kỷ luật chiến trường, vì hoàn cảnh khắc nghiệt của chúng ta mong ngài tha thứ cho.
- Không có gì.
- Bây giờ tôi sẵn sàng nghe chỉ thị của ngài.
- Chuyện cái nhẫn chưa được sáng tỏ. Ông không chịu trao đổi tín vật thì tôi chưa thể nói gì được với ông.
- Xin lỗi. Chúng ta sẽ hoàn tất thủ tục này ngay.
Nói rồi Chu đưa cái nhẫn của mình cho Hai Đức ông mượn chiếc kính lúp quan sát rất kỹ dưới ánh đèn bàn và nhận ra đây là chiếc nhẫn cũ của Chu chứ không phải chiếc nhẫn của ông phục chế để Jimi trao cho lão. Bao nhiêu điều phỏng đoán ùa vào óc khiến ông phải gạt vấn đề rắc rối này ra một bên để tính toán. Trước mắt phải đi vào chủ đề chính. Hai Đúc trao đổi tín vật cho Chu rồi nói:
- Phần thủ tục như thế là xong chứ?
- Thưa ngài, ngài quên xưng danh ạ.
- Hát en nờ tám nhăm! Ông đã nhận được mật điện giới thiệu chưa?
- Thưa ngài đã có ạ. Chúng ta có thể đi vào công việc được rồi.
- Vương đại nhân cử tôi đến đây để truyền đạt một mệnh lệnh quan trọng. Trước khi nói nội dung, tôi xin được qua một vài nhận định. Chánh quyền cộng sản Việt Nam đang đứng trước những nguy cơ nghiêm trọng. Cuộc xâm lăng Căm-bốt đang diễn ra ngoài mọi dự đoán của họ. Hai trăm ngàn quân bị sa lầy cộng với một lực lượng hậu cần hỗ trợ khổng lồ lớn gấp ba số quân chiến đấu đã hoạt động đến mức quá tải mà không sao bù đắp được tổn thất buộc họ phải nhả miếng mồi Cam-pu-chia ra. Họ lại phải duy trì một lực lượng chủ lực cơ động to lớn dọc biên giới phía Bắc đế đối phó với sức ép nặng nề của chúng ta. Cuộc cấm vận của Hoa Ky và đồng minh đã bóp nghẹt nền kinh tế ốm yếu của Việt Nam tới mức đã làm tan vỡ tất cả những ảo mộng phục hồi sau chiến tranh và làm cháy lên một phong trào chống đối bên trong, kể cả những tổ chức vũ trang có sức phá hoại mạnh mẽ. Hoa Kỳ đang đứng sau những nỗ lực này và họ hy vọng đạt được một lợi thế vượt trội chúng ta, một lân quốc vĩ đại có ảnh hưởng lâu đời về văn hóa, tư tưởng, quân sự, chánh trị, tôn giáo, chủng tộc, địa lý ở khu vực này. Trung ương coi Hoa Kỳ là đồng minh tự nhiên, có lợi ích chiến lược song song nhưng quyết không để họ tự do bành trướng, thao túng tình hình ở những khu đệm có lợi ích sống còn của ta. Vì vậy ngoài những chi viện cho mọi hoạt động quân sự ở biên giới phía Bắc, ta cần nắm được những lực lượng chính trí nội địa không để cho người Mỹ tranh đoạt được lợi thế này. Ở phía Nam, mặt trận tự do của Hoàng Quý Nhân là một phong trào chống đối điển hình và rộng lớn nhất. Ông ta đã bỏ mình vì đại nghĩa nhưng tổ chức của ông ta vẫn còn nguyên vẹn. Cuộc khủng hoảng tổ chức đã kết thúc và giờ đây bà vợ trẻ của ông là người được tôn vinh thành lãnh tụ, kế vị sự nghiệp của chồng - Hai Đức đã thuyết trình bản tiểu sử đầy hào khí cửa bà Dương Thị Lưu Li và ông nhấn mạnh - Như tiên sinh biết đấy Lưu Li là một thiếu phụ thông minh, xinh thẹp, có sức hấp dẫn công chúng mạnh mẽ, một nữ chính khách có tầm vóc quốc tế. Người Mỹ đang ve vãn và tìm cách nắm được dây cương con tuấn mã đáng giá này. Họ không chỉ cần một nhân viên tình báo mà trên hết vẫn là một nhà hoạt động chánh trị, xã hội có sức tập hợp quần chúng. Đó là chiến lược quan yếu lâu dài của họ. Tiên sinh có cảm nhận được điều này không?
- Thưa ông đặc phái viên, tôi đã ý thức được phần nào hướng đi của họ. Về phía chúng ta hình như chậm chân hơn người Mỹ?
Hai Đức mỉm cười.
- Trước đây ta chưa có cơ sở ở phần đất phía Nam. Sau sự kiện Ba Mươi tháng Tư, Hà Nội tìm mọi phương cách ngăn chặn ảnh hưởng của chúng ta ở vùng "đất hứa" này. Tuy nhiên ta đã có mặt và giờ đây ta mạnh hơn bao giờ hết. Khi tôi trở thành phụ tá của Dương Thị Lưu Li thì có nghĩa là chúng ta đã lập được một đối trọng tương ứng với ảnh hưởng của Hoa Kỳ ở vùng này. Nay nếu phối hợp nhịp nhàng được sức mạnh của tổ chức Hồi Phong vào chiến lược chung thì chắc chắn ta sẽ làm đảo lộn vị thế cua người Mỹ ở vùng này cả trên hai lãnh vực tình báo và chính trị.
- Thưa thượng cấp, như vậy là bà Lưu Li qua phụ của nhà lãnh đạo Hoàng Quý Nhân cũng là người của chúng ta.
- Ồ, không, và ta cũng chưa muốn khuynh đao bà ta theo hướng đó. Lưu Li là nhà cách mạng quốc gia thiên hữu và có xu thế dân tộc. Tôi lọt vào đội ngũ này với tư cách một người kháng chiến, một đảng viên cộng sản bí mật li khai ý thức với Hà Nội. Nhưng vẫn tận dụng cái kén của họ để đảm bảo an ninh cho hoạt động của mình. Là phụ tá của Lưu Li về mặt đối ngoại, tôi phải chia sẻ quan điểm chống cộng sản của bà ta phải tranh thủ hậu thuẫn của Hoa Kỳ. Tuy nhiên tôi cũng cố lái con người ấy chú mục đến một lân quốc vĩ đại có chung nền văn hóa phương Đông và những lợi ích khu vực để điều chinh các chính sách trong tương lai của bà ta sao cho có lợi cho Tổ quốc ta. Nếu bà ta cứ khăng khăng không chấp nhận thì ta cũng có những sách lược đáp lại tương ứng như ta đã từng xua quân làm cỏ lục tỉnh phía Bắc để dạy cho anh bạn cố tri một bài học máu.
- Thưa ngài, cho phép tôi được tò mò, qua mấy lời đanh thép của ngài, kẻ ngu đần này thiển nghĩ ngài ắt phải có chung dòng máu Đại Hán với lão Chu này.
- Thưa tiên sinh, không hoàn toàn như vậy. Ông nội tôi là người Vân Nam, bà nội là người Việt, mẹ là người Quảng Đông. Nếu không có sự hòa trộn ngoại tạp bí ẩn nào thì trái tim tôi mang ba phần tư dòng máu thuần chủng của ngài. Cái phần tư Việt Nam tôi đã vắt kiệt để đứng về phía họ trong suốt hai cuộc chiến khốc liệt. Nhưng thôi, chúng ta hãy đi vào chủ đề chính. Những tình cảm riêng tư sẽ được tâm sự trong một dịp khác - Hai Đức phải lảng khỏi cài chủ đề dễ bộc lộ những sơ suất nhất.
- Thưa vâng.
- Lẽ ra tôi phải đến gặp tiên sinh sớm hơn nhưng Vương đại nhân chưa cho phép. Trong nội bộ chúng ta cũng có những vấn đề đang phải điều chỉnh.
Cặp mắt Chu Bội Ngọc hau háu nhìn Hai Đức ông đang thấp thỏm điều gì đã xảy ra.
- Thưa ngài, chẳng hay có chuyện gì mà thượng cấp phải điều chỉnh?
- Số là sau khi ký kết hợp nhất các tổ chức tình báo của người Hoa hải ngoại giữa Vương đại nhân, bà Lee Chou Yan và cố lãnh tụ Hồi Phong thì ông Hứa Vĩnh Thanh đã phản bội mật ước. Mặc dù đã nhận đầy đủ khoản tiền bồi thường. Hứa vẫn tham lam mưu toan bán quyền chỉ huy và một số mật mã gốc cho cơ quan tình báo Hoa Kỳ. May mà tổ chức đã phát hiện kịp thời và ngăn chặn được. Hứa đã bị trừng trị nghiêm khắc bằng hình phạt cao nhất: uống thuốc độc tự tử đúng như luật định.
- Thưa ngài, kỷ luật cứ phải nghiêm như vậy thì mới duy trì được sức mạnh cho tổ chức.
- Bây giờ tôi cần ông báo cáo lại toàn bộ kế hoạch đột nhập vào nhà bà Lưu Li, và nguyên nhân thất bại của nó để tôi trình lên thượng cấp.
Vẻ mặt lạnh tanh của Hai Đức khiến Chu lo lắng.
- Thưa ngài đặc phái viên, thất bại thế nào thì như ngài đã biết. Chủ trương của tôi là phải lấy được toàn bộ di sản của đại tá Hoàng Quý Nhân. Nó không chỉ là những lưu trữ chánh trị tầm thường. Thực chất đây là bộ sưu tập tình báo cao giá mà cả cơ quan an ninh cộng sản Việt Nam lẫn CIA đều thèm muốn. Tôi biết được vị trí chôn giấu nhờ một công trình săn lùng tổng hợp trong suốt năm năm qua. Kế hoạch cuộc hành quân chuẩn bị thật chu đáo. Cho đến giờ phút này tôi vẫn chưa tìm ra thiếu sót của mình. Chính tôi đã đích thân trinh sát thực địa và sử dụng những "ngự lâm quân" tài năng dũng cảm được huấn luyện rất chu đáo để tung vào cuộc hành quân. Thời cơ lựa chọn cũng hoàn toàn thích đáng. Sự rủi ro chỉ có thể quy vào yếu tố ngẫu nhiên mà thôi. Xin báo cáo thành thực với ngài như vậy. Xin ngài lượng thứ cho thất bại này và đừng báo cáo lên thượng cấp. Tôi sẽ cố gắng hạn chế đến mức thấp nhất hậu quả của những thất thiệt trên.
- Ai chiến thắng mà không hề chiến bại! Tuy nhiên sự va vấp lần này lớn lao quá. May mà có tôi là tay trong nên đã thu gọn được vụ này trong nội bộ hai tổ chức, tránh loang ra ngoài để chánh quyền thọc mũi vào.
- Cảm ơn ngài đã đến cứu nguy đúng lúc.
- Bản thân tôi cũng chưa hề biết nơi chôn giấu di sản của Hoàng Quý Nhân. Còn bà Lưu Li thì chẳng bao giờ tiết lộ kho báu ấy cho ai. Tôi cũng là một kẻ săn lùng, nhưng tôi không có cơ may kiếm được bản sơ đồ như tiên sinh. Tuy nhiên tôi luôn luôn chú mục tới những diễn biến quanh ngôi nhà ở hẻm Bảy hai, nơi đã từng là đại bản doanh của nhà lãnh đạo phiến quân. Cái đêm vợ chồng Vượng mời đền dự tiệc, tôi bỗng linh cảm thấy chuyện gì sắp xảy ra. Kinh nghiệm sống và hoạt động ngoài mặt trận cũng như trên chính trường đã cho tôi cái khả năng thần giao cách cảm rất nhạy bén. Cái bất biến và cái vô thường, cái tất nhiên và cái ngẫu nhiên, cái tĩnh lặng và cái bùng nổ... Đó là những cặp phạm trù đối lập. Nó vẫn có điểm cân bằng như số không nằm giữa âm-dương. Đó là điểm chuyển tiếp giữa hai trạng thái đối lập. Chỉ có người mẫn tiệp về ngoại cảm mới cộng hưởng nổi những biến cố mờ nhạt đó để tiên đoán được sự phát triển đầy biến động của sự vật khách quan. Chính cái đêm đó tôi đã cảm nhận được tai biến. Qua nhiên ít phút sau, một thám tử đã cấp báo cho tôi hay là đang có cuộc đột nhập từ trên nóc vào ngôi nhà số sáu hẻm Bảy hai. Tôi vội phóng xe máy đến hiện trường thì hai tên đạo tặc đã sa lưới. Trước những đòn tra tấn rất khoa học của những tay cận vệ, các vị "ngự lâm quân" của tiên sinh đã không những không chịu đựng nổi mà vội vàng khai ra ông chủ của nó. Thật bất ngờ đối với tôi. Sau vài giây suy tính, nhân danh phụ tá của nữ chủ, tôi đã ra lệnh đình chỉ cuộc thẩm vấn, tiêm cho mỗi tên một mũi thuốc mê và chở chúng đến một xen-luyn bí mật ngầm trong lòng đất rồi khóa lại. Trên đường về nhà Vượng, tôi soạn thảo một chương trình chữa cháy. Ấy là lấy chuyện cầu hòa để đảm bảo an ninh cho cả hai. Bà Lưu Li mỉm cười tiết lộ cho tôi hay, chính bà đã lập mưu đưa tiên sinh vào lưới "- Tôi biết ông già này điều khiển một mạng lưới gián điệp từ dưới thời cộng hòa ông Thiệu. Cộng sản về hầu như họ không bị tổn thất. Hiện họ đang tăng cường thế lực và đẩy mạnh những hành động chống phá chánh thể đương quyền. Nhưng thu phục con người này đâu có dễ. Muốn thuần hóa được thú dữ phải lừa chúng vào lưới mà không gây thương tích cả thể xác lẫn linh hồn. Nay thì Chu tiên sinh lộ mặt rồi. Ta có thể chiêu dụ ông ta. Mọi tiền đề đã có, tôi giao việc này cho ông phụ tá giải quyết". Và thế là tôi buộc phải xuất hiện tiếp kiến tiên sinh ngay cái đêm đen tối đó Xem xét tình hình cụ thể, vận dụng lời khuyến cáo của Vương đại nhân, tôi thấy ta có thề nhân cơ hội này chuyển rủi thành may, chuyển bại thành thắng, hình thành liên minh chiến đấu với nữ minh tinh chánh trị Lưu Li ngõ hầu hay thay đổi chiều hướng hoạt động phản loạn ở lân quốc này vì lợi ích chiến lược lâu dài của chúng ta.
- Thưa ngài đặc phái viên. Theo ngài thì đối sách cụ thể của chúng ta nên như thế nào?
- Tôi nghĩ liên minh hay hợp tác gì đi nữa thì cũng chỉ nhằm tăng cường vị thế của chúng ta. Dù có đề cao chủ thuyết bảo vệ lợi ích chiến lược song song thì ta cũng vẫn phải nhìn thấu tim gan bè bạn mà lựa chiều thao túng, trói buộc họ...
Không chờ Hai Đức nói hết, Chu Bội Ngọc đáp lời ngay:
- Thưa ngài, lý thuyết ấy họ cũng tường tận cả Bà Lưu Li đâu có ngu ngốc để cho ta bình đẳng chứ chưa nói đến chuyện hữu hảo giữa Tàu trắng với Việt vàng ngay trên mảnh đất này. Tuy nhiên Việt vàng đâu có để cho Tàu trắng yên! Sự ra đời của Hồi Phong cũng nhằm bảo vệ quyền lợi và nền văn hóa Trung Hoa khỏi bị đồng hóa xâm thực của bọn man di bản địa.
- Trước đây tư thế hai bên không đồng đều, ta là kẻ tha hương, họ là dân sở tại nên cũng phải chịu nước lép trên một số phương diện. Nay thì cả hai đều hoạt động ở tư thế bất hợp pháp như nhau, họ phải giữ thăng bằng cho cán cân an ninh chung chứ?
- Khi giao nhiệm vụ cho ngài, bà Lưu Li muốn dựa trên công thức nào để chiêu dụ tôi?
- Bà muốn mời tiên sinh gia nhập mặt trận Tự do với cương vị ủy viên thường trực Hội đồng trung ương. Và bà cũng muốn được gia nhập tổ chức của tiên sinh với cương vị phó thủ lĩnh.
- Thế ngài nghĩ sao về công thức đó?
- Dĩ nhiên đó là công thức không dễ chịu đối với chúng ta. Bà ta muốn tận dụng ưu thế hiện nay do thất bại của cuộc đột nhập gây ra để áp đặt cho phía ta. Tuy nhiên ta không cần quan tâm đến chức vụ mà là điều hành quyền lực cụ thể.
- Thưa ngài đặc phái viên tôn kính Mặt trận của bà ta là một tổ chức chánh trị hẩu lốn, tạp nham cần quảng bá để khoa trương thanh thế. Nó phải hoạt động lén lút trước nhà cầm quyền chứ chẳng có bí mật nào đáng giá một đô-la. Còn tổ chức của ta là một cơ quan tình báo chuyên nghiệp tinh vi. Nắm được chức phó thủ lĩnh có nghĩa là bà ta tước đoạt hết sức mạnh của ta. Con người tinh ranh láu cá ấy bỗng dưng thu được lợi tức thường niên hàng chục triệu đô-la trong các vụ áp phe thông tin mà chẳng phải bỏ ra tí gì? Thực chất đây là sự đầu hàng quy phục. Tôi không bao giờ chấp nhận một mật ước hèn hạ như vậy.
- Dĩ nhiên đây mới chỉ là cái giá ban đầu bà ta nêu ra. Ta có thể hưởng ứng bằng cách đưa ra một công thức nào đó khả dĩ cả hai có thể chấp nhận được.
- Theo ngài thì nên thế nào?
- Tiên sinh mới là người có đủ thẩm quyền đề xuất. Tôi chỉ là đặc phái viên của thượng cấp. Tuy được giao toàn quyền xử lý sự vụ tại chỗ, nhưng để có sức hậu thuẫn mạnh mẽ, tôi sẽ thỉnh cầu ý kiến của Vương đại nhân xem người chỉ giáo thế nào.
Nghe nói đến thỉnh thị Vương đại nhân là Chu Bội Ngọc đã thấy ớn. Chuyện này thực chất là vạch hết thất bại của lão cho thượng cấp nhìn rõ. Lão có thể bị mất chức vì tính kỷ luật sắt của tổ chức. Vì vậy Chu phải dịu giọng với ông đặc phái viên.
- Tôi nghĩ là thượng cấp ở xa, Vương đại nhân dù có anh minh cao kiến đến mấy thì cũng không nhạy bén, đích mục sở thị như ngài, vị tư lệnh chiến trường, tiền trảm hậu tấu. Hơn nữa ngài lại luồn sâu được vào tổ chức của họ thì ắt phải có nhiều thuận lợi cho cuộc đối thoại hơn. Vì vậy tôi tha thiết đề nghị ngài đừng tiết lộ chủ đề này với cấp trên trước khi chúng ta tìm ra giải pháp thích đáng.
- Tiên sinh nghĩ vậy cũng đúng. Tôi sẽ làm hết sức mình để có một thỏa ước đảm bảo an ninh âu dài cho ta. Muốn đánh thắng phải biết đánh hòa. Về mặt chiến thuật, hòa tưởng như vô nghĩa. Nhưng về mặt chiến lược, trong tình trạng yếu thế mà thủ hòa được rất quan trọng. Ta sẽ giành thắng lợi trong ván bài sau. Tình hình này tôi thấy tiên sinh cứ nhận hợp tác. Cái chức phó thủ lĩnh ta trao cho bà ấy cũng chỉ là thủ đoạn, hữu danh vô thực thôi. Tất cả cơ cấu tổ chức bí mật ta đâu có bàn giao. Mọi vấn đề mật mã, thông tin liên lạc, có tính chất kỹ thuật bà ta đâu có hiểu nổi. Là phụ tá, tôi xin đảm nhiệm giúp phó thủ lĩnh. Những chỉ thị báo cáo, chủ trương mệnh lệnh hiện nay vẫn do tôi thảo, tôi sẽ thông qua cụ. Can gián hay ủng hộ, làm hay bỏ, để nguyên hay xuyên tạc, tất cả đều do ta. Tôi nghĩ là bà ấy cũng chỉ có một chút quyền lực tượng trưng thôi. Nhưng ta sẽ buộc bà ấy chia sẻ trách nhiệm nặng nề về mặt tài chính. Mặt khác, sự xuất hiện một chính khách trong đội ngũ chúng ta khiến cho tính chất gián điệp đơn thuần giảm đi, bộ mặt chúng ta mềm mỏng hơn trước những chính biến nội tại. Dù sao làm việc với một người đàn bà đẹp cũng dễ chịu hơn phải chấp nhận một gã mày râu khô khan.
Chu Bội Ngọc bật cười vui vẻ:
- Thưa ngài đặc phái viên, tôi già rồi nên chuyện cộng tác với nam hay nữ cũng chẳng đen lại cảm hứng gì đặc biệt.
- Nhưng tiên sinh cũng phải quan tâm đến lớp trẻ nữa chứ!
Hai Đức góp vài câu trăng hoa làm cho câu chuyện thêm thân tình cởi mở hơn.
- Về nguyên tắc, ta có thể chấp nhận sự cộng tác. Hình thức ra sao cần đàm luận với bà Lưu Li thêm. Nhưng trước mắt, để có được niềm tin, tôi đề nghị ngài khuyên bà ta đơn phương thả hai tên "ngự lâm quân" của tôi ra. Đó là điều kiện tiên quyết để đi đến mật ước cầu hòa.
- Đòi hỏi đó hơi cao đấy! Tiên sinh cần hai tên đó làm gì?
Hai Đức nhìn Chu mỉm cười soi mói.
- Đó là việc riêng của tôi.
- Cũng lại để thủ tiêu thôi, chứ sử dụng làm gì nữa. Tôi thu xếp việc này rồi. Bà Lưu Li cũng chẳng ưa gì hai cái lưỡi sống đó. Tiêu chúng đi cũng là một hành động biểu thị thiện chí chứ sao?
- Cảm ơn ngài. Nếu sự việc đã diễn ra đúng như thế thì tôi có thể chấp nhận cuộc mật đàm ngay.
Chu mở tiệc chiêu đãi Hai Đức. Trong khi ăn uổng vui vẻ, ông già dốc bầu tâm sự với khách. Bỗng nhiên Chu hỏi:
- Thưa ngài, chẳng hay ngài có được thừa tiếp Vương đại nhân nhiều không ạ?
- Dạ có.
- Từ ngày chúng tôi quy thuận Hoa lục, chưa lần nào tôi được hân hạnh tiếp người lãnh đạo của mình.
- Vương Phúc Đạt đại nhân chuyển lời thăm hỏi và chúc phúc tới tiên sinh. Thượng cấp hy vọng một ngày không xa sẽ được gặp ông.
- Được thế thì vinh hạnh cho tôi quá... Thế ngài được gặp Vương đại nhân ở đâu?
- Hồng Kông.
- Hồng Kông? - Lão già reo lên thích thú - Tôi đã có một thời trai trẻ ở Hồng Kông. Nhưng hơn chục năm nay chưa có dịp trở lại thành phố hoa lệ này.
Chu Bội Ngọc bấm chuông gọi cô gái hầu bàn lại và nói bằng tiếng Quan Hoả. Cô hầu nhanh nhẹn lục đống băng vidéo lấy một hộp lắp vào máy. Hình ảnh Hồng Kông hiện lên. Nhưng phố xá, xe cộ tấp nập. Siêu thị, khách sạn, cao ốc, tửu điểm, sòng bạc, hộp đêm, vu trường, bể bơi... cùng mọi trò ăn chơi tân kỳ xả láng nhất.
- Ông có nhận ra đây là đâu không? Tôi xa thành phố nào đã lâu, thời gian thay đổi nên chỗ nào cũng thất lạ.
Hai Đức đoán là Chu định thử mình nên ông bình thản nói:
- Tôi không ở Hồng Kông lâu như tiên sinh, nhưng mới đến lại thích du ngoạn, hiếu kỳ nên nhớ rất nhiều nơi... - Nói rồi ông Hai giới thiệu cho Chu nhiều địa danh mà ống kính ca-mê-ra dọi tới. Chu chăm chú nghe như cố để phát hiện ra những điều sai sót. Nhưng hình như người thuyết minh đã tỏ ra rất sành sỏi, không để lại sự nhầm lẫn nào.
Ăn uống xong, Chu nói:
- Đêm nay xin mời ngài nghỉ lại đây. Tôi sẽ ra lệnh cho đám cung nữ xinh đẹp nhất ra hầu hạ ngài. Ở đây không có những trò du hí siêu hạng như Hồng Kông, nhưng ngài có thể vừa lòng với những cặp đùi bản địa vừa non vừa khỏe.
- Cảm ơn tiên sinh, xin hẹn bữa khác. Rất tiếc là hôm nay tôi đã hẹn trở lại báo tình hình với nữ chủ.
Cuộc tiễn không có thuốc mê nhưng Hai Đức vẫn phải ngồi trong thùng một xe hòm kín mít.
- Thưa ngài, tôi không muốn để nhân viên của tôi biết mặt ngài.
- Tiên sinh cẩn thận như vậy là tốt. Cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.