Chương 22: Tình Cảnh Xấu Hổ
Tiện Ngư Kha
06/06/2024
Trở lại Tạ phủ, Nam Y trở thành một tồn tại xấu hổ.
Luận thân phận, Nam Y là Thiếu phu nhân của đích trưởng phòng Tạ gia, nhưng luận xuất thân, nàng là tiện dân ngay cả nữ sứ trong nhà cũng không bằng.
Nếu nàng chịu chết theo bổn phận, sai lầm này còn có thể nhẫn nhịn, nhưng nàng không chỉ không chết, bây giờ còn đường hoàng về tới Tạ phủ.
Phải làm gì với sai lầm này đây? Đó là một công việc khó nhằn, nhưng cũng không khó lắm.
Lục Cẩm Tú chỉ bảo nữ sứ mang Nam Y đến Hòe Tự viện trước kia Tạ Hành Tái sinh sống, bảo nàng để Kiều di nương sắp xếp. Như vậy, cho dù Kiều di nương sắp xếp như thế nào đều không liên quan gì đến bà ta.
Nam Y ngồi trên ghế đá trong viện, nàng cho rằng Kiều di nương nói chuyện phiếm cùng mình ở trước linh tiền là một người hiền lành, nàng từ ban ngày đợi đến hoàng hôn, cũng không dám đi lung tung khắp nơi, sợ một thời khắc nào đó Kiều di nương đến tìm không thấy nàng. Nàng trơ mắt nhìn mặt trời nghiêng về phía tây, chìm vào mái hiên, cũng không đợi được Kiều di nương sắp xếp, nàng ta thậm chí cũng không hề xuất hiện.
Nàng cẩn thận từng li từng tí, hết sức hèn mọn lại đứng ngồi không yên trải qua một ngày ở trên ghế đá này, nhìn thấy phòng xá cách đó không xa sáng lên ánh nến ấm áp, nàng rốt cục cũng hiểu được Kiều di nương sẽ không xuất hiện nữa.
Không có ý hà khắc, là thể diện của thế gia, nhưng người trong thế gia cũng không thể dễ dàng tha thứ để tiện dân này ngồi ngang hàng cùng mọi người. Vì thế mọi người lựa chọn trầm mặc.
Tất cả mọi người đều ăn ý xem nhẹ nàng, coi nàng là một người trong suốt, mắt không thấy cho sạch, như vậy vừa không dính chút xui xẻo, cũng sẽ không rơi vào ô danh ngược đãi nữ quyến.
Trong Vọng Tuyết Ổ to như vậy, có mười hai tòa viện lớn nhỏ, lần lượt đặt tên theo nhã danh của mười hai tháng, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ. Nhưng trong tòa viện rộng lớn này, không có chỗ cho Nam Y dung thân.
Kiều Nhân Chi cũng không phải là người cay nghiệt, nàng ta cũng từng bày tỏ thiện ý với Nam Y, nhưng thiện ý kia chỉ tồn tạigiới hạn trong điều kiện Nam Y phải tuẫn táng cho Tạ Hành.
Nam Y cũng có thể lý giải được, nàng vì sống sót mà không từ thủ đoạn, phá hư trật tự trong thế gia. Nhưng vậy thì sao? Nàng chỉ muốn sống. Không ai quản nàng, nàng liền tự mình tìm chỗ ngủ, trong viện lạnh như vậy, nàng cũng không thể ngồi ngây ngốc cả một đêm.
Nhưng nàng cũng không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, nàng tránh căn phòng sáng đèn đi dọc theo chân tường chung quanh, rốt cục tìm được một gian sương phòng trống trong Hòe Tự viện. Vừa đẩy cửa ra, bụi đất phả vào mặt khiến người liên tục ho khan vài tiếng.
Trong phòng tối om om, ngay cả ánh nến cũng không tìm thấy, trên giường không có chăn đệm chỉ có tấm ván gỗ cứng rắn, lạnh đến rùng mình.
Nam Y vừa đói vừa lạnh vừa khát, chẳng qua may mắn xiêm áo trên người nàng đủ dày, nàng trực tiếp mặc xiêm y ngủ trên tấm ván gỗ. Ngủ rồi thì cực khổ gì cũng không cảm giác được.
…
Nam Y cho rằng mình sẽ ngủ rất ngon. Trước kia lúc lưu lạc ven đường, hoàn cảnh càng ác liệt nàng cũng có thể ngủ được, hiện giờ phòng này có ngói che gió che mưa đã xem như không tệ rồi.
Nhưng Nam Y chỉ ngủ gần nửa canh giờ đã mơ mơ màng màng bị lạnh đánh thức. Trằn trọc xoay người, tấm ván gỗ dưới thân cấn đến mức lưng người ta đau nhức.
Ngày mai nên đi tìm chút rơm rạ để trải trên tấm ván gỗ vậy.
Nam Y nghĩ như vậy, cố gắng đi vào giấc ngủ lần nữa, nhưng lại càng ngày càng thanh tỉnh.
Nàng nhớ tới Chương Nguyệt Hồi, có một năm khi bắt đầu mùa đông, hắn ta ôm tới một đống bông vải không biết từ nơi nào, muốn làm cho nàng một cái chăn bông.
Bọn họ đều không am hiểu cách làm việc này, chăn bông làm ra đầu đông dày đầu tây mỏng, rất không đồng đều. Nhưng điều này cũng không cản trở chăn bông kia rất ấm áp trên giường, chỉ có điều sau đó bị quan lại gian ác dùng đao rạch nát, sợi bông bay đầy trời giống như tuyết lạnh băng, bay trên không trung nửa ngày không chịu rơi xuống.
Nàng không thể bảo vệ chăn bông kia, sau đó, nàng ít khi cảm thấy ấm áp.
Nam Y lại xoay người, tuy rằng nhắm hai mắt nhưng nàng hoảng hốt nhận ra trong phòng dường như có ánh sáng. Nàng nhăn mắt hé ra một khe hở, nhìn thấy cảnh trong phòng lập tức giật mình ngồi dậy, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Tạ Khước Sơn an vị ở trong phòng, bên bàn đặt một chiếc đèn lồng hắn xách tới. Ánh nến nhạt bao trùm lên căn phòng nhỏ yên tĩnh, ánh sáng chợt sáng chợt tối trên mặt hắn. Vết thương bị trượng đánh của hắn chưa lành, sắc mặt có vẻ tái nhợt.
Nếu không phải Nam Y xác định giờ khắc này nàng đang thanh tỉnh, nếu không vào giờ này, cảnh tượng này, nàng thật sự sẽ cho rằng đó là một cơn ác mộng.
Nam Y sửng sốt vài hơi, gần như phản xạ có điều kiện mà ngã xuống giường, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Sao ngài cứ tới đây lặng lẽ như quỷ thế…”
Thanh âm của nàng run lẩy bẩy, nửa là rét lạnh, nửa là thật sự sợ hãi. Nhưng lời vừa thốt ra, Nam Y đã hối hận, lời này nghe như là đang mắng chửi người khác vậy.
Cũng may dường như hắn cũng không thèm để ý, trên mặt không hề gợn sóng, cứ như vậy rũ mắt nhìn nàng.
“Ngủ ở đây, lạnh không?" Giọng điệu cũng không phải đang quan tâm.
“... Lạnh." Nàng khẽ do dự, vẫn thành thật trả lời.
“Gây ra động tĩnh lớn như vậy mà vẫn sống sót, nhưng vẫn sống như cỏ rác.”
Nam Y cho rằng đây là Tạ Khước Sơn chỉ trích, vội vàng giải thích: "Công tử, ngài biết đấy, chuyện làm ra ban ngày chỉ là kế hoãn binh của ta, ta cũng không muốn thật sự tổn thương ngài. Xin lỗi công tử, nếu có nói gì mạo phạm đến ngài.... Kính xin ngài đại nhân đại lượng đừng để trong lòng.”
Tạ Khước Sơn rất lâu không trả lời, Nam Y nằm trên mặt đất chờ một hồi, nghi hoặc ngẩng đầu lên quan sát sắc mặt của hắn.
Đối diện với ánh mắt thăm dò của nàng, hắn bỗng dưng nở nụ cười.
“Ban ngày còn mắng ta loạn thần tặc tử, buổi tối đã thay đổi sắc mặt, ngươi thật đúng là co được dãn được.”
“Đó... Đó chỉ là một phần của vở kịch, nếu không cho ta một trăm lá gan, ta cũng không dám mắng ngài.”
Nam Y biết mình biện hộ cực kỳ không có sức thuyết phục, tối lửa tắt đèn, khách không mời mà đến, ai biết hắn có thể bỗng nhiên nảy ý giết nàng hay không.
Hắn như thể có thể nhìn thấu tâm tư nhỏ nhen của nàng: "Đứng lên đi, ta không giết ngươi.”
Nam Y vẫn không dám đứng lên: "Vậy ngài tới nơi này... là làm gì?”
Nam Y nhìn Tạ Khước Sơn trầm mặc, cảm thấy vẻ mặt hắn có vài phần cô đơn.
Tạ Khước Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ giấy mỏng manh hiện ra ánh sáng bên ngoài, một chút dư quang nhàn nhạt trải trên song cửa sổ. Thật ra Tạ Khước Sơn cũng không biết tại sao mình lại tới nơi này, chỉ nghĩ đến Vọng Tuyết Ổ đèn đuốc sáng trưng to lớn nhường ấy, duy chỉ có một chỗ tối tăm này. Có lẽ chỉ có nàng và hắn là giống nhau, đều bị sa vào trong bóng tối.
Ý nghĩ này xoay quanh trong đầu, bước chân hắn lại không tự giác tìm tới.
Nhưng một chút tình cảm kia, tuyệt đối không thể nói ra miệng.
Luận thân phận, Nam Y là Thiếu phu nhân của đích trưởng phòng Tạ gia, nhưng luận xuất thân, nàng là tiện dân ngay cả nữ sứ trong nhà cũng không bằng.
Nếu nàng chịu chết theo bổn phận, sai lầm này còn có thể nhẫn nhịn, nhưng nàng không chỉ không chết, bây giờ còn đường hoàng về tới Tạ phủ.
Phải làm gì với sai lầm này đây? Đó là một công việc khó nhằn, nhưng cũng không khó lắm.
Lục Cẩm Tú chỉ bảo nữ sứ mang Nam Y đến Hòe Tự viện trước kia Tạ Hành Tái sinh sống, bảo nàng để Kiều di nương sắp xếp. Như vậy, cho dù Kiều di nương sắp xếp như thế nào đều không liên quan gì đến bà ta.
Nam Y ngồi trên ghế đá trong viện, nàng cho rằng Kiều di nương nói chuyện phiếm cùng mình ở trước linh tiền là một người hiền lành, nàng từ ban ngày đợi đến hoàng hôn, cũng không dám đi lung tung khắp nơi, sợ một thời khắc nào đó Kiều di nương đến tìm không thấy nàng. Nàng trơ mắt nhìn mặt trời nghiêng về phía tây, chìm vào mái hiên, cũng không đợi được Kiều di nương sắp xếp, nàng ta thậm chí cũng không hề xuất hiện.
Nàng cẩn thận từng li từng tí, hết sức hèn mọn lại đứng ngồi không yên trải qua một ngày ở trên ghế đá này, nhìn thấy phòng xá cách đó không xa sáng lên ánh nến ấm áp, nàng rốt cục cũng hiểu được Kiều di nương sẽ không xuất hiện nữa.
Không có ý hà khắc, là thể diện của thế gia, nhưng người trong thế gia cũng không thể dễ dàng tha thứ để tiện dân này ngồi ngang hàng cùng mọi người. Vì thế mọi người lựa chọn trầm mặc.
Tất cả mọi người đều ăn ý xem nhẹ nàng, coi nàng là một người trong suốt, mắt không thấy cho sạch, như vậy vừa không dính chút xui xẻo, cũng sẽ không rơi vào ô danh ngược đãi nữ quyến.
Trong Vọng Tuyết Ổ to như vậy, có mười hai tòa viện lớn nhỏ, lần lượt đặt tên theo nhã danh của mười hai tháng, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ. Nhưng trong tòa viện rộng lớn này, không có chỗ cho Nam Y dung thân.
Kiều Nhân Chi cũng không phải là người cay nghiệt, nàng ta cũng từng bày tỏ thiện ý với Nam Y, nhưng thiện ý kia chỉ tồn tạigiới hạn trong điều kiện Nam Y phải tuẫn táng cho Tạ Hành.
Nam Y cũng có thể lý giải được, nàng vì sống sót mà không từ thủ đoạn, phá hư trật tự trong thế gia. Nhưng vậy thì sao? Nàng chỉ muốn sống. Không ai quản nàng, nàng liền tự mình tìm chỗ ngủ, trong viện lạnh như vậy, nàng cũng không thể ngồi ngây ngốc cả một đêm.
Nhưng nàng cũng không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, nàng tránh căn phòng sáng đèn đi dọc theo chân tường chung quanh, rốt cục tìm được một gian sương phòng trống trong Hòe Tự viện. Vừa đẩy cửa ra, bụi đất phả vào mặt khiến người liên tục ho khan vài tiếng.
Trong phòng tối om om, ngay cả ánh nến cũng không tìm thấy, trên giường không có chăn đệm chỉ có tấm ván gỗ cứng rắn, lạnh đến rùng mình.
Nam Y vừa đói vừa lạnh vừa khát, chẳng qua may mắn xiêm áo trên người nàng đủ dày, nàng trực tiếp mặc xiêm y ngủ trên tấm ván gỗ. Ngủ rồi thì cực khổ gì cũng không cảm giác được.
…
Nam Y cho rằng mình sẽ ngủ rất ngon. Trước kia lúc lưu lạc ven đường, hoàn cảnh càng ác liệt nàng cũng có thể ngủ được, hiện giờ phòng này có ngói che gió che mưa đã xem như không tệ rồi.
Nhưng Nam Y chỉ ngủ gần nửa canh giờ đã mơ mơ màng màng bị lạnh đánh thức. Trằn trọc xoay người, tấm ván gỗ dưới thân cấn đến mức lưng người ta đau nhức.
Ngày mai nên đi tìm chút rơm rạ để trải trên tấm ván gỗ vậy.
Nam Y nghĩ như vậy, cố gắng đi vào giấc ngủ lần nữa, nhưng lại càng ngày càng thanh tỉnh.
Nàng nhớ tới Chương Nguyệt Hồi, có một năm khi bắt đầu mùa đông, hắn ta ôm tới một đống bông vải không biết từ nơi nào, muốn làm cho nàng một cái chăn bông.
Bọn họ đều không am hiểu cách làm việc này, chăn bông làm ra đầu đông dày đầu tây mỏng, rất không đồng đều. Nhưng điều này cũng không cản trở chăn bông kia rất ấm áp trên giường, chỉ có điều sau đó bị quan lại gian ác dùng đao rạch nát, sợi bông bay đầy trời giống như tuyết lạnh băng, bay trên không trung nửa ngày không chịu rơi xuống.
Nàng không thể bảo vệ chăn bông kia, sau đó, nàng ít khi cảm thấy ấm áp.
Nam Y lại xoay người, tuy rằng nhắm hai mắt nhưng nàng hoảng hốt nhận ra trong phòng dường như có ánh sáng. Nàng nhăn mắt hé ra một khe hở, nhìn thấy cảnh trong phòng lập tức giật mình ngồi dậy, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Tạ Khước Sơn an vị ở trong phòng, bên bàn đặt một chiếc đèn lồng hắn xách tới. Ánh nến nhạt bao trùm lên căn phòng nhỏ yên tĩnh, ánh sáng chợt sáng chợt tối trên mặt hắn. Vết thương bị trượng đánh của hắn chưa lành, sắc mặt có vẻ tái nhợt.
Nếu không phải Nam Y xác định giờ khắc này nàng đang thanh tỉnh, nếu không vào giờ này, cảnh tượng này, nàng thật sự sẽ cho rằng đó là một cơn ác mộng.
Nam Y sửng sốt vài hơi, gần như phản xạ có điều kiện mà ngã xuống giường, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Sao ngài cứ tới đây lặng lẽ như quỷ thế…”
Thanh âm của nàng run lẩy bẩy, nửa là rét lạnh, nửa là thật sự sợ hãi. Nhưng lời vừa thốt ra, Nam Y đã hối hận, lời này nghe như là đang mắng chửi người khác vậy.
Cũng may dường như hắn cũng không thèm để ý, trên mặt không hề gợn sóng, cứ như vậy rũ mắt nhìn nàng.
“Ngủ ở đây, lạnh không?" Giọng điệu cũng không phải đang quan tâm.
“... Lạnh." Nàng khẽ do dự, vẫn thành thật trả lời.
“Gây ra động tĩnh lớn như vậy mà vẫn sống sót, nhưng vẫn sống như cỏ rác.”
Nam Y cho rằng đây là Tạ Khước Sơn chỉ trích, vội vàng giải thích: "Công tử, ngài biết đấy, chuyện làm ra ban ngày chỉ là kế hoãn binh của ta, ta cũng không muốn thật sự tổn thương ngài. Xin lỗi công tử, nếu có nói gì mạo phạm đến ngài.... Kính xin ngài đại nhân đại lượng đừng để trong lòng.”
Tạ Khước Sơn rất lâu không trả lời, Nam Y nằm trên mặt đất chờ một hồi, nghi hoặc ngẩng đầu lên quan sát sắc mặt của hắn.
Đối diện với ánh mắt thăm dò của nàng, hắn bỗng dưng nở nụ cười.
“Ban ngày còn mắng ta loạn thần tặc tử, buổi tối đã thay đổi sắc mặt, ngươi thật đúng là co được dãn được.”
“Đó... Đó chỉ là một phần của vở kịch, nếu không cho ta một trăm lá gan, ta cũng không dám mắng ngài.”
Nam Y biết mình biện hộ cực kỳ không có sức thuyết phục, tối lửa tắt đèn, khách không mời mà đến, ai biết hắn có thể bỗng nhiên nảy ý giết nàng hay không.
Hắn như thể có thể nhìn thấu tâm tư nhỏ nhen của nàng: "Đứng lên đi, ta không giết ngươi.”
Nam Y vẫn không dám đứng lên: "Vậy ngài tới nơi này... là làm gì?”
Nam Y nhìn Tạ Khước Sơn trầm mặc, cảm thấy vẻ mặt hắn có vài phần cô đơn.
Tạ Khước Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ giấy mỏng manh hiện ra ánh sáng bên ngoài, một chút dư quang nhàn nhạt trải trên song cửa sổ. Thật ra Tạ Khước Sơn cũng không biết tại sao mình lại tới nơi này, chỉ nghĩ đến Vọng Tuyết Ổ đèn đuốc sáng trưng to lớn nhường ấy, duy chỉ có một chỗ tối tăm này. Có lẽ chỉ có nàng và hắn là giống nhau, đều bị sa vào trong bóng tối.
Ý nghĩ này xoay quanh trong đầu, bước chân hắn lại không tự giác tìm tới.
Nhưng một chút tình cảm kia, tuyệt đối không thể nói ra miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.