Quyển 3 - Chương 456: Vô gian (5)
Mặc Vũ
20/04/2013
-Nhưng Nguyên Hạo tuy bại, vẫn để lại một ván vô gian, thừa dịp lúc Gia Luật Hỉ Tôn, Thiện Vô Úy xem thường, cuối cùng một lưới bắt hết mấy người này, thực thi kế cuối cùng của y chính là A Nan Vương và La Hầu Vương.
Chiên Hổ đang nhìn Dã Lợi Trảm Thiên, Dã Lợi Trảm Thiên cũng đang nhìn Chiên Hổ.
Cuối cùng đứng ở Hương Ba Lạp chính là hai người này, ai cười tới cuối cùng, người đó mới cười vui nhất, nhưng hai người này, cũng không phải là người thích cười.
Một chất phác, một lạnh lùng.
Ánh mắt hai người đó nhìn nhau, lại khư khư đánh ra ánh sáng kịch liệt nhất. Có lẽ chỉ có loại người này mới có tư cách chiến thắng cuối cùng, vì bọn họ có thể chịu đựng tới cuối cùng.
- Ta không ngờ là ngươi. Dã Lợi Trảm Thiên cuối cùng mở miệng, trong khẩu khí đầy là thổn thức.
- Ta cũng không ngờ là ngươi.
Chiên Hổ trả lời, trong giọng nói rất là hiu quạnh.
- Nhưng ta biết ngươi nhất định sẽ đến.
Dã Lợi Trảm Thiên chậm rãi tiến lên một bước, tay không, đao của y đã đâm vào bụng của Phi Ưng, y đang nhìn Chiên Hổ, muốn ôm Chiên Hổ vào lòng khóc một trận. Long bộ Cửu vương chỉ còn lại ba người, chỉ có ba người này là trung thành với Nguyên Hạo nhất, bọn họ tuy đến muộn, nhưng cuối cùng đến rồi, bọn họ nên kề vai tác chiến.
Trên gương mặt đờ đẫn của Chiên Hổ hơi có biến hóa, hình như có xúc độn, y cũng trả lời một câu:
- Ta biết, ngươi cũng sẽ đến!
Y tiến lên một bước, hai tay vươn ra, định nắm lấy tay của Dã Lợi Trảm Thiên.
Ai nhìn thấy cảnh tượng này, đều không kìm được mà cảm động vì lòng trung thành của hai người này. Nhưng Địch Thanh ở trên nhìn thấy, trong lòng đột nhiên ớn lạnh.
Hắn bỗng dưng phát giác, giữa hai người vốn không có chút phần tình cảm đáng nói.
Một tiếng “xuy” vang lên, trong Hương Ba Lạp đột nhiên sáng lên.
Ánh sáng đó mang trắng nõn của bạch ngọc, lạnh lẽo của gió lạnh, lạnh của tâm cơ, đột nhiên từ bên hông Dã Lợi Trảm Thiên bay ra mang quấn quýt của tình người, bay tới giữa cổ của Chiên Hô.
Từ bên hông Dã Lợi Trảm Thiên bay ra là đao mềm, đao mềm giống như dây thắt lưng.
Đao mềm vừa triển khai, thì muốn cắt vào cổ họng của Chiên Hổ.
Nhưng Chiên Hổ sớm tụ sức lực, đột nhiên ngã xuống, không lùi mà tiến, đầu gối chỉ là vừa bắn ra vụt qua lưỡi đao như tên bắn tới trước người của Dã Lợi Trảm Thiên.
Vung quyền!
Một tiếng “ầm” vang lên, Dã Lợi Trảm Thiên bay ngược ra.
Nhưng một cánh tay cũng bay lên không, độc vũ cô linh, rơi xuống máu tươi như ca.
Hai người này thoạt nhìn như cách biệt rất lâu gặp lại, sớm có ý định xuất thủ.
Lúc Dã Lợi Trảm Thiên rơi xuống, tay đè dưới xương sườn, trên mặt vốn lãnh đạm cuối cùng hiện ra ý đau đớn. Đao đầu tiên của y không kịp tổn thương Chiên Hổ đã trong dự liệu, lúc thấy Chiên Hổ xông tới gần trước, y lập tức biến đao, một đao chém lên vai của Chiên Hổ.
Một chiêu đó vốn là ép Chiên Hổ lùi lại đề phòng.
Chỉ cần Chiên Hổ lùi lại, Dã Lợi Trảm Thiên nắm chắc chém Chiên Hổ dưới đao, nhưng Chiên Hổ không lùi, Chiên Hổ né lưỡi đao sượt qua cánh tay trái, tay phải thống kích, một quyền đánh vào dưới xương sườn của Dã Lợi Trảm Thiên.
Chiên Hổ liều mạng cánh tay trái, nặng nề đánh Dã Lợi Trạm Thiên một quyền.
Một quyền đó ít nhất làm Dã Lợi Trảm Thiên gãy ba cọng xương sườn, nhưng Chiên Hổ cũng mất đi một cánh tay, bất luận tính thế nào, Chiên Hổ cũng chịu thiệt!
Chiên Hổ cụt cánh tay, hoàn toàn không nhìn cánh tay cụt trong không trung, chỉ là đang nhìn Dã Lợi Trảm Thiên. Y dùng cánh tay còn lại xé vạt áo xuống cuốn chặt mấy cái trên cánh tay cụt, máu tươi cuồn cuộn phun ra liền ngừng lại.
Ai cũng đều nhìn ra, y còn muốn đánh, nhưng y vì sao mà đánh?
Dã Lợi Trảm Thiên nhìn ánh mắt điên cuồng của Chiên Hổ, đau đến trán đổ mồ hôi, cắn răng nói:
- Cuối cùng ngươi không chịu tha cho ta, dã tâm của ngươi lớn hơn ta, muốn một mình có được Hương Ba Lạp.
Giây khắc đó mọi người không biết tâm tình gì, ai cũng không ngờ Chiên Hổ dã tâm lớn nhất, muốn mượn danh nghĩa báo thù cho Nguyên Hạo, kỳ thực muốn một mình nuốt chửng Hương Ba Lạp?
Chiên Hổ cười, y vốn chất phác, nhưng dưới nụ cười trên mặt đã có có ngàn loại biểu tình:
- Ngươi nói như vậy, đơn giản muốn để người ta cảm thấy ta phản bội Ngột Tốt, là muốn Mục Liên Vương không được giúp ta, đúng không?
Dã Lợi Trảm Thiên tay cầm đao mềm, trầm mặc không nói gì. Đao mềm run rẩy như rắn run rẩy, tựa như tiếng lòng kích động mọi người.
- Kỳ thực lúc vào Hương Ba Lạp, Mục Liên Vương biết Ngột Tốt chết rồi.
Chiên Hổ bình tĩnh nói.
Mọi người cả kinh, thì thấy Mục Liên Vương quỳ trên đất, lệ đã rơi đầy mặt, Mục Liên Vương biết Nguyên Hạo chết rồi, tại sao còn muốn dẫn những người này vào?
- Vì ta nói cho ông ta biết. Ta là A Nan, dẫn những người này vào. Người vào đều là phải chết. Chiên Hổ chất phác ít, bình tĩnh nhiều, nhưng trong bình tĩnh mang lạnh lẽo giống như băng.
Thiện Vô Úy, Gia Luật Hỉ Tôn, Phi Ưng thoạt nhìn đều hấp hối, nghe thấy đều là sắc mặt biến đổi lớn.
Bọn chúng tuy bại, nhưng không có chết, mỗi người bọn họ đều có hùng tâm tráng chí, đương nhiên không muốn chết.
Thấy sắc mặt Dã Lợi Trảm Thiên cũng thay đổi rồi, Chiên Hổ cười nói:
- Ngươi nghĩ ra rồi? Kỳ thực Hương Ba Lạp không có nguyện vọng, một cái cũng không có, ai cũng không cần xin. Thần là có, nhưng sẽ không giúp các ngươi thực hiện nguyện vọng nữa.
Địch Thanh chấn động, trên mặt biến sắc, gần như muốn xông xuống chất vấn, lại bị Quách Tuân kéo lại.
Phía trên tuy có động tĩnh, nhưng người trong Hương Ba Lạp vẫn là chấn động tin tức của Chiên Hổ nói, làm sao chú ý tới trên đỉnh đầu?
Thần sắc Gia Luật Hỉ Tôn là đau đớn, Thiện Vô Úy khàn giọng nói:
- Ngươi nói dối, lúc nãy ta rõ ràng cảm nhận được có thần hỏi ta Cốc Tư La ở đâu?
- Phải, thần chỉ là hỏi một chút thì ông tin rồi? Họ tự thân khó bảo toàn, họ không có nói với ngươi sao?
Chiên Hổ vẫn là bình tĩnh, thấy mọi người đều là không hiểu gì, Chiên Hổ lại không giải thích thêm, nói:
- Thật ra rất đơn giản, ta biết dựa vào sức lực một mình không thể làm khó các ngươi. Ta bảo Mục Liên Vương trước mặt các ngươi giả thần vẫn có thể thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi, thế là các ngươi bắt đầu tranh giành, người còn lại cuối cùng, để ta giải quyết! Ánh mắt từ trên mặt Gia Luật Hỉ Tôn, Thiện Vô Úy quét qua, thấy hai người đều là thần tình phẫn nộ, Chiên Hổ cười, ánh mắt cuối cùng ném về hướng Dã Lợi Trảm Thiên
- Ngươi nói ta muốn độc chiếm Hương Ba Lạp, kỳ thực thật sự muốn độc chiếm Hương Ba Lạp là ngươi, đúng không?
Đao mềm của Dã Lợi Trảm Thiên vẫn đang run, nghe thấy Chiên Hổ chất vấn, cắn răng không nói.
- Kỳ thực chuyện tới ngày hôm nay không có gì cần giữ bí mật.
Chiên Hổ thở dài, ánh mắt lạnh lẽo:
- Ngươi yên tâm đi, Mục Liên quả thật già rồi, ông ta không thể xuất thủ, hôm nay chỉ là chuyện của ngươi và ta.
Dã Lợi Trảm Thiên hừ lạnh một tiếng, đôi mắt xám trắng lật xuống nhìn về hướng Mục Liên Vương, thần sắc có phần do dự. Chiên Hổ nói Hương Ba Lạp hoàn toàn không có nguyện vọng, đã đã thương lòng tin của y.
Nếu Chiên Hổ nói là thật, vậy y tới đây hoàn toàn không có ý nghĩa, y tiếp tục đánh có ý nghĩ gì?
Nhưng y không thể không chiến, không chiến chỉ có chết!
Chiên Hổ nhìn Dã Lợi Trảm Thiên, nói:
- Kỳ thực ngươi sớm đoán được ta sẽ xuất hiện, cũng nghĩ tới ta là A Nan Vương, do đó ngươi mới ra tay cuối cùng. Ngươi cược ta nhất định giết được Thiện Vô Úy, ngươi thắng rồi. Thấy Dã Lợi Trảm Thiên vẫn không nói, Chiên Hổ chua xót cười:
- Nhưng tới bây giờ ta mới hiểu ý của Ngột Tốt ở điện Thiên Hòa bảo ta thu tay. Ông ta bắn ngươi một tên, bởi vì ngươi vốn chính là phản đồ! Ông ấy đã không tin ngươi! Ngươi vốn là vô gian, đúng không?
Sắc mặt Dã Lợi Trảm Thiên hơi thay đổi, chau mày nói:
- Ngươi nói cái gì?
Chiên Hổ liếc nhìn Gia Luật Hỉ Tôn, đạm mạc nói:
- Ngươi là vô gian do Khiết Đan phái đến, từ lâu ẩn phục bên cạnh Ngột Tốt nhiều năm, đúng không?
Một lời nói ra, mọi người ngạc nhiên. Liên tiếp bất ngờ và đả kích đã làm trong lòng mọi người ưu tư, tinh thần chết lặng, nhưng câu nói này của Chiên Hổ vẫn làm người ta cả kinh.
Dã Lợi Trảm Thiên thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt xám lật nhìn Chiên Hổ nói:
- Ngươi sớm biết rồi?
- Ta mới biết, nhưng chắc chắn Ngột Tốt đã phát giác, ông ta vốn sắp xếp ngươi đi giết Gia Luật Hỉ Tôn, ta đi giết Thiện Vô Úy, nhưng hơn phân nữa ông ta phát giác được ngươi có vấn đề. Ông ta sợ ta thế đơn lực cô, không những không thể báo thù cho ông ta, ngược lại sẽ bị các ngươi giết, do đó ông ta mới bảo ta dừng tay. Ông ta biết giết một Thiện Vô Úy đã không thể xoay chuyển đại cuộc, do đó ông ta bảo ta giải quyết tất cả vấn đề ở Hương Ba Lạp.
- Nhưng ngươi làm sao có thể biết ta có vấn đề?
Dã Lợi Trảm Thiên hỏi.
- Lúc Gia Luật Hỉ Tôn lâm nạn thì hét lên từ “vô gian”, nhưng câu nói đó không có hiệu ứng.
Chiên Hổ lạnh lùng nói:
- Ta lúc đó nghĩ y cũng giống như Ngột Tốt, cũng ra lệnh với một người khác. Ta tính đi tính lại người tới giờ vẫn đang đứng, nhất định chính là nội ứng của y, nhưng người đó rõ ràng không phải ta.
Người để Gia Luật Hỉ Tôn cầu viện nếu không phải Chiên Hổ, vậy nhất định chính là Dã Lợi Trảm Thiên.
Cái này chính là hai trừ một bằng một đơn giản như vậy.
Gia Luật Hỉ Tôn nghe xong lời nói của Chiên Hổ trong thần sắc không có vui mừng, ngược lại có phần ý sợ hãi.
Chiên Hổ đang nhìn Dã Lợi Trảm Thiên, Dã Lợi Trảm Thiên cũng đang nhìn Chiên Hổ.
Cuối cùng đứng ở Hương Ba Lạp chính là hai người này, ai cười tới cuối cùng, người đó mới cười vui nhất, nhưng hai người này, cũng không phải là người thích cười.
Một chất phác, một lạnh lùng.
Ánh mắt hai người đó nhìn nhau, lại khư khư đánh ra ánh sáng kịch liệt nhất. Có lẽ chỉ có loại người này mới có tư cách chiến thắng cuối cùng, vì bọn họ có thể chịu đựng tới cuối cùng.
- Ta không ngờ là ngươi. Dã Lợi Trảm Thiên cuối cùng mở miệng, trong khẩu khí đầy là thổn thức.
- Ta cũng không ngờ là ngươi.
Chiên Hổ trả lời, trong giọng nói rất là hiu quạnh.
- Nhưng ta biết ngươi nhất định sẽ đến.
Dã Lợi Trảm Thiên chậm rãi tiến lên một bước, tay không, đao của y đã đâm vào bụng của Phi Ưng, y đang nhìn Chiên Hổ, muốn ôm Chiên Hổ vào lòng khóc một trận. Long bộ Cửu vương chỉ còn lại ba người, chỉ có ba người này là trung thành với Nguyên Hạo nhất, bọn họ tuy đến muộn, nhưng cuối cùng đến rồi, bọn họ nên kề vai tác chiến.
Trên gương mặt đờ đẫn của Chiên Hổ hơi có biến hóa, hình như có xúc độn, y cũng trả lời một câu:
- Ta biết, ngươi cũng sẽ đến!
Y tiến lên một bước, hai tay vươn ra, định nắm lấy tay của Dã Lợi Trảm Thiên.
Ai nhìn thấy cảnh tượng này, đều không kìm được mà cảm động vì lòng trung thành của hai người này. Nhưng Địch Thanh ở trên nhìn thấy, trong lòng đột nhiên ớn lạnh.
Hắn bỗng dưng phát giác, giữa hai người vốn không có chút phần tình cảm đáng nói.
Một tiếng “xuy” vang lên, trong Hương Ba Lạp đột nhiên sáng lên.
Ánh sáng đó mang trắng nõn của bạch ngọc, lạnh lẽo của gió lạnh, lạnh của tâm cơ, đột nhiên từ bên hông Dã Lợi Trảm Thiên bay ra mang quấn quýt của tình người, bay tới giữa cổ của Chiên Hô.
Từ bên hông Dã Lợi Trảm Thiên bay ra là đao mềm, đao mềm giống như dây thắt lưng.
Đao mềm vừa triển khai, thì muốn cắt vào cổ họng của Chiên Hổ.
Nhưng Chiên Hổ sớm tụ sức lực, đột nhiên ngã xuống, không lùi mà tiến, đầu gối chỉ là vừa bắn ra vụt qua lưỡi đao như tên bắn tới trước người của Dã Lợi Trảm Thiên.
Vung quyền!
Một tiếng “ầm” vang lên, Dã Lợi Trảm Thiên bay ngược ra.
Nhưng một cánh tay cũng bay lên không, độc vũ cô linh, rơi xuống máu tươi như ca.
Hai người này thoạt nhìn như cách biệt rất lâu gặp lại, sớm có ý định xuất thủ.
Lúc Dã Lợi Trảm Thiên rơi xuống, tay đè dưới xương sườn, trên mặt vốn lãnh đạm cuối cùng hiện ra ý đau đớn. Đao đầu tiên của y không kịp tổn thương Chiên Hổ đã trong dự liệu, lúc thấy Chiên Hổ xông tới gần trước, y lập tức biến đao, một đao chém lên vai của Chiên Hổ.
Một chiêu đó vốn là ép Chiên Hổ lùi lại đề phòng.
Chỉ cần Chiên Hổ lùi lại, Dã Lợi Trảm Thiên nắm chắc chém Chiên Hổ dưới đao, nhưng Chiên Hổ không lùi, Chiên Hổ né lưỡi đao sượt qua cánh tay trái, tay phải thống kích, một quyền đánh vào dưới xương sườn của Dã Lợi Trảm Thiên.
Chiên Hổ liều mạng cánh tay trái, nặng nề đánh Dã Lợi Trạm Thiên một quyền.
Một quyền đó ít nhất làm Dã Lợi Trảm Thiên gãy ba cọng xương sườn, nhưng Chiên Hổ cũng mất đi một cánh tay, bất luận tính thế nào, Chiên Hổ cũng chịu thiệt!
Chiên Hổ cụt cánh tay, hoàn toàn không nhìn cánh tay cụt trong không trung, chỉ là đang nhìn Dã Lợi Trảm Thiên. Y dùng cánh tay còn lại xé vạt áo xuống cuốn chặt mấy cái trên cánh tay cụt, máu tươi cuồn cuộn phun ra liền ngừng lại.
Ai cũng đều nhìn ra, y còn muốn đánh, nhưng y vì sao mà đánh?
Dã Lợi Trảm Thiên nhìn ánh mắt điên cuồng của Chiên Hổ, đau đến trán đổ mồ hôi, cắn răng nói:
- Cuối cùng ngươi không chịu tha cho ta, dã tâm của ngươi lớn hơn ta, muốn một mình có được Hương Ba Lạp.
Giây khắc đó mọi người không biết tâm tình gì, ai cũng không ngờ Chiên Hổ dã tâm lớn nhất, muốn mượn danh nghĩa báo thù cho Nguyên Hạo, kỳ thực muốn một mình nuốt chửng Hương Ba Lạp?
Chiên Hổ cười, y vốn chất phác, nhưng dưới nụ cười trên mặt đã có có ngàn loại biểu tình:
- Ngươi nói như vậy, đơn giản muốn để người ta cảm thấy ta phản bội Ngột Tốt, là muốn Mục Liên Vương không được giúp ta, đúng không?
Dã Lợi Trảm Thiên tay cầm đao mềm, trầm mặc không nói gì. Đao mềm run rẩy như rắn run rẩy, tựa như tiếng lòng kích động mọi người.
- Kỳ thực lúc vào Hương Ba Lạp, Mục Liên Vương biết Ngột Tốt chết rồi.
Chiên Hổ bình tĩnh nói.
Mọi người cả kinh, thì thấy Mục Liên Vương quỳ trên đất, lệ đã rơi đầy mặt, Mục Liên Vương biết Nguyên Hạo chết rồi, tại sao còn muốn dẫn những người này vào?
- Vì ta nói cho ông ta biết. Ta là A Nan, dẫn những người này vào. Người vào đều là phải chết. Chiên Hổ chất phác ít, bình tĩnh nhiều, nhưng trong bình tĩnh mang lạnh lẽo giống như băng.
Thiện Vô Úy, Gia Luật Hỉ Tôn, Phi Ưng thoạt nhìn đều hấp hối, nghe thấy đều là sắc mặt biến đổi lớn.
Bọn chúng tuy bại, nhưng không có chết, mỗi người bọn họ đều có hùng tâm tráng chí, đương nhiên không muốn chết.
Thấy sắc mặt Dã Lợi Trảm Thiên cũng thay đổi rồi, Chiên Hổ cười nói:
- Ngươi nghĩ ra rồi? Kỳ thực Hương Ba Lạp không có nguyện vọng, một cái cũng không có, ai cũng không cần xin. Thần là có, nhưng sẽ không giúp các ngươi thực hiện nguyện vọng nữa.
Địch Thanh chấn động, trên mặt biến sắc, gần như muốn xông xuống chất vấn, lại bị Quách Tuân kéo lại.
Phía trên tuy có động tĩnh, nhưng người trong Hương Ba Lạp vẫn là chấn động tin tức của Chiên Hổ nói, làm sao chú ý tới trên đỉnh đầu?
Thần sắc Gia Luật Hỉ Tôn là đau đớn, Thiện Vô Úy khàn giọng nói:
- Ngươi nói dối, lúc nãy ta rõ ràng cảm nhận được có thần hỏi ta Cốc Tư La ở đâu?
- Phải, thần chỉ là hỏi một chút thì ông tin rồi? Họ tự thân khó bảo toàn, họ không có nói với ngươi sao?
Chiên Hổ vẫn là bình tĩnh, thấy mọi người đều là không hiểu gì, Chiên Hổ lại không giải thích thêm, nói:
- Thật ra rất đơn giản, ta biết dựa vào sức lực một mình không thể làm khó các ngươi. Ta bảo Mục Liên Vương trước mặt các ngươi giả thần vẫn có thể thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi, thế là các ngươi bắt đầu tranh giành, người còn lại cuối cùng, để ta giải quyết! Ánh mắt từ trên mặt Gia Luật Hỉ Tôn, Thiện Vô Úy quét qua, thấy hai người đều là thần tình phẫn nộ, Chiên Hổ cười, ánh mắt cuối cùng ném về hướng Dã Lợi Trảm Thiên
- Ngươi nói ta muốn độc chiếm Hương Ba Lạp, kỳ thực thật sự muốn độc chiếm Hương Ba Lạp là ngươi, đúng không?
Đao mềm của Dã Lợi Trảm Thiên vẫn đang run, nghe thấy Chiên Hổ chất vấn, cắn răng không nói.
- Kỳ thực chuyện tới ngày hôm nay không có gì cần giữ bí mật.
Chiên Hổ thở dài, ánh mắt lạnh lẽo:
- Ngươi yên tâm đi, Mục Liên quả thật già rồi, ông ta không thể xuất thủ, hôm nay chỉ là chuyện của ngươi và ta.
Dã Lợi Trảm Thiên hừ lạnh một tiếng, đôi mắt xám trắng lật xuống nhìn về hướng Mục Liên Vương, thần sắc có phần do dự. Chiên Hổ nói Hương Ba Lạp hoàn toàn không có nguyện vọng, đã đã thương lòng tin của y.
Nếu Chiên Hổ nói là thật, vậy y tới đây hoàn toàn không có ý nghĩa, y tiếp tục đánh có ý nghĩ gì?
Nhưng y không thể không chiến, không chiến chỉ có chết!
Chiên Hổ nhìn Dã Lợi Trảm Thiên, nói:
- Kỳ thực ngươi sớm đoán được ta sẽ xuất hiện, cũng nghĩ tới ta là A Nan Vương, do đó ngươi mới ra tay cuối cùng. Ngươi cược ta nhất định giết được Thiện Vô Úy, ngươi thắng rồi. Thấy Dã Lợi Trảm Thiên vẫn không nói, Chiên Hổ chua xót cười:
- Nhưng tới bây giờ ta mới hiểu ý của Ngột Tốt ở điện Thiên Hòa bảo ta thu tay. Ông ta bắn ngươi một tên, bởi vì ngươi vốn chính là phản đồ! Ông ấy đã không tin ngươi! Ngươi vốn là vô gian, đúng không?
Sắc mặt Dã Lợi Trảm Thiên hơi thay đổi, chau mày nói:
- Ngươi nói cái gì?
Chiên Hổ liếc nhìn Gia Luật Hỉ Tôn, đạm mạc nói:
- Ngươi là vô gian do Khiết Đan phái đến, từ lâu ẩn phục bên cạnh Ngột Tốt nhiều năm, đúng không?
Một lời nói ra, mọi người ngạc nhiên. Liên tiếp bất ngờ và đả kích đã làm trong lòng mọi người ưu tư, tinh thần chết lặng, nhưng câu nói này của Chiên Hổ vẫn làm người ta cả kinh.
Dã Lợi Trảm Thiên thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt xám lật nhìn Chiên Hổ nói:
- Ngươi sớm biết rồi?
- Ta mới biết, nhưng chắc chắn Ngột Tốt đã phát giác, ông ta vốn sắp xếp ngươi đi giết Gia Luật Hỉ Tôn, ta đi giết Thiện Vô Úy, nhưng hơn phân nữa ông ta phát giác được ngươi có vấn đề. Ông ta sợ ta thế đơn lực cô, không những không thể báo thù cho ông ta, ngược lại sẽ bị các ngươi giết, do đó ông ta mới bảo ta dừng tay. Ông ta biết giết một Thiện Vô Úy đã không thể xoay chuyển đại cuộc, do đó ông ta bảo ta giải quyết tất cả vấn đề ở Hương Ba Lạp.
- Nhưng ngươi làm sao có thể biết ta có vấn đề?
Dã Lợi Trảm Thiên hỏi.
- Lúc Gia Luật Hỉ Tôn lâm nạn thì hét lên từ “vô gian”, nhưng câu nói đó không có hiệu ứng.
Chiên Hổ lạnh lùng nói:
- Ta lúc đó nghĩ y cũng giống như Ngột Tốt, cũng ra lệnh với một người khác. Ta tính đi tính lại người tới giờ vẫn đang đứng, nhất định chính là nội ứng của y, nhưng người đó rõ ràng không phải ta.
Người để Gia Luật Hỉ Tôn cầu viện nếu không phải Chiên Hổ, vậy nhất định chính là Dã Lợi Trảm Thiên.
Cái này chính là hai trừ một bằng một đơn giản như vậy.
Gia Luật Hỉ Tôn nghe xong lời nói của Chiên Hổ trong thần sắc không có vui mừng, ngược lại có phần ý sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.