Chương 25: Chương 3.7
Ức Văn
29/01/2020
Một luồng kình lực như vũ bão, mãnh liệt tung ra ....
Những bóng trảo chập chờn vây quanh hắn bị phá vỡ tan tành.
Trong lúc Hoàng Cổ Lăng tung chưởng phá tan ''Minh Âm Chỉ Trảo', quái nhân cũng đồng thời đứng thẳng thân hình bay vụt lên cao bốn trượng, khẽ khom người vọt ra ngoài sáu bảy trượng, lại phóng người thêm một cái, nhân ảnh đã xa ngút ngàn dặm.
Đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, Hoàng Cổ Lăng ném người ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, bờ môi hơi phát xanh, giống như là người mới từ trong hầm băng đi ra.
Hoàng Cổ Lăng khoanh chân ngồi, âm thầm vận khí điều tức. Trong chốc lát, trên mặt hắn đã nổi lên vẻ hồng nhuận phơn phớt.
Vừa rồi nếu không phải Hoàng Cổ Lăng đang
lúc ngược dòng khí huyết, xông lên Huyệt huyền quan, đi qua Khí Hải, chuyển biến dương khí, hút về kinh mạch, tương hợp cùng chân khí bản thân, hắn tuyệt đối không cách nào ngăn cản được ''Minh Âm Chỉ Trảo''.
Phải biết rằng, móng tay quái nhân kia mang theo Âm hàn khí tuyệt độc, trong lúc dòng huyết khí ngược dòng, cơ thể hắn ẩn chứa lực phản chấn rất mạnh. Vì vậy hàn độc xâm nhập vào cơ thể của hắn không quá sâu, nếu không hắn đã phải chết dưới Âm Độc Hàn Khí của quái nhân kia rồi.
Hoàng Cổ Lăng dần dần dẫn chân khí ngược dòng đưa về đan điền, không khỏi ảm đạm thở dài: "Võ công lão quái nhân Tàn Nhân Ngu thật sự là đệ nhất thiên hạ, nhưng tính cách của lão có thể nói cực kỳ quái dị, ài ... Nếu mình có thể được lão truyền thụ cho một
ít võ công, không lo thù của sư phụ không báo được ....! Đáng hận nhất là ả Lục Huyên Trần kia, đã liên tục tổn thương ta hai lần, mặc dù ả không phải cừu nhân giết sư phụ, nhưng thù này không thể không báo .....''
Đột nhiên, Hoàng Cổ Lăng cảm giác được một
đôi bàn tay nhẹ nhàng đặt lên Mệnh Môn huyệt phía sau lưng của mình. Một giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên:
"Ngươi nếu động đậy, bàn tay vận sẵn kình lực này sẽ đưa tiễn ngươi ngay, ngũ tạng lục phủ ngươi sẽ lập tức vỡ vụn chết thảm!"
Hoàng Cổ Lăng hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?"
Hắn nghe ra đó là thanh âm một nữ nhân, nghe rất quen tai, nhưng lại không nhớ ra người đến là ai.
Người nọ cười lạnh lùng, nói: "Ta muốn Sát Nhân Chỉ của ngươi, ngươi nhanh dùng tay trái lấy Sát Nhân Chỉ, đưa vòng qua vai phải cho ta."
Nàng ta tính toán rất chu đáo, bởi vì như vậy Hoàng Cổ Lăng dù muốn thoát thân hay phản đòn lại, cũng không cách nào thực hiện được.
Hoàng Cổ Lăng thầm nói trong lòng: "May mắn quá! Nguyên lai cặp Sát Nhân Chỉ kia, Lý Mị Hồng vẫn còn giữ trên mình.''
Hắn lãnh đạm nói: "Ta không có Sát Nhân Chỉ, nếu ngươi không tin, có thể lục soát trên người ta."
Người nọ cười lạnh một tiếng nói: "Chẳng lẽ ngươi không thu hồi lại Sát Nhân Chỉ trên người nàng?"
Hoàng Cổ Lăng nghe được ngẩn người, thầm
nghĩ: "Tại sao người này lại biết Sát Nhân Chỉ đang trên người của Lý Mị Hồng?"
Bỗng nhiên, Hoàng Cổ Lăng cảm giác đau nhói, ma huyệt trên hai vai trái phải đều bị người bí mật điểm vào.
Hắn khẽ giật mình quay đầu nhìn lại, một thân ảnh đã xa hơn ngoài mười trượng, nhoáng một cái đã biến mất, thân pháp nhanh như tên bắn, trong mơ hồ Hoàng Cổ Lăng nhìn ra chiếc bóng đó là một Bạch Y nữ tử.
Tâm thần Hoàng Cổ Lăng chấn động, thầm nói: "Là Nữ Quỷ!"
Hắn biết mình có đuổi theo cũng không kịp, chỉ chậm rãi đứng lên, ngơ ngác nhìn mây đang bay trên trời cao mà xuất thần.
Hắn cảm thấy võ lâm giang hồ thật sự là quá hung hiểm, quỷ dị khôn lường, bất luận mình đề phòng thế nào, đều khó có thể phòng được lòng người hiểm ác.
Bóng trăng mờ đã khuất, trả lại bóng đêm bao trùm vạn vật.
Đột nhiên một giọng nói trong như pha lê vang lên: "Hoàng tướng công, thiếp đã về được một lát rồi, chàng đang suy nghĩ gì mà trơ người ra vậy?"
Hoàng Cổ Lăng quay đầu nhìn lại, chẳng biết
Lý Mị Hồng đã đứng phía sau cách mình hơn một trượng từ lúc nào. Tay nàng mang theo một cái giỏ trúc, bên trong đầy ắp thức ăn, mùi thơm bay ra bốn phía. Hoàng Cổ Lăng đã
hai ngày chưa ăn cơm rồi, nghe thấy mùi thơm, càng cảm thấy bụng đói khó chịu. Hắn không khách sáo nữa, nuốt nước bọt cười nói: "Lý cô nương, đa tạ nàng, ta đói bụng quá rồi."
Lý Mị Hồng cười khúc khích, nói: "Nhìn thần thái của chàng, tựa như cả mười ngày chưa ăn cơm ấy!"
Hoàng Cổ Lăng lúng túng gượng cười, nói: "Hai ngày không ăn đã đủ khó chịu, nếu mười ngày không ăn, chắc chết đói quá."
Lý Mị Hồng với ánh mắt long lanh của người thiếu nữ xinh đẹp, lấy từ trong giỏ trúc ra tấm khăn trải trên bãi cỏ, rồi một đôi gà nướng, chân giò hun khói, hoa quả các loại, cười nói: "Chàng đói bụng, tranh thủ thời gian ăn đi!"
Hoàng Cổ Lăng không khách khí nữa, hai chân khoanh lại, năm ngón tay thẳng cả ra, lập tức ăn ngấu nghiến. Một lát sau đồ ăn trong giỏ chỉ còn một nữa.
Thân thể mềm mại của Lý Mị Hồng dựa sát vào hắn, khẽ nói: "Hoàng tướng công, thiếp tưởng chàng đã chết thật rồi, thiếp cũng không muốn sống một mình. Chàng biết vừa rồi, thiếp vì chàng mà ruột gan đứt từng khúc, đau thương gần chết không?"
Hoàng Cổ Lăng nghe thấy cõi lòng rung động, yên lặng không nói, tiếp tục cắn một cái đùi gà.
Lý Mị Hồng vươn tay ra, vuốt ve trên mặt hắn, nhẹ nhàng nói: "Ôi! Chàng thật sự đói lắm ư?"
Hoàng Cổ Lăng gật đầu nói: "Thật đói bụng
lắm, rất đói bụng!"
Nói xong, hắn khoát tay lau sạch miệng, đứng lên.
Lý Mị Hồng nhìn thần thái thô kệch của hắn, nàng buộc miệng ... xuỵt! ....
Rồi lại cười nói: "Tại sao chàng lại lấy ống tay áo lao miệng vậy, không khác gì trẻ con ấy."
Bàn tay trắng như ngọc của nàng hơi duỗi ra, cầm lấy một cái khăn lụa, nhẹ nhàng lau mặt và miệng cho hắn.
Hoàng Cổ Lăng đột nhiên ồ lên một tiếng: "Lý cô nương, nàng xem đó là cái gì?"
Bình minh đã ló dạng, mặt trời đỏ như vòng lửa, nhìn đẹp như một bức tranh sơn thủy.
Lý Mị Hồng phóng mắt nhìn qua, chỉ thấy trước mặt vô số kỳ phong dị cảnh, giống như đất bằng đang dâng lên một mảnh rừng đá, như măng như bút, núi liền núi tương liên, từng ngọn thạch tùng liên kết khéo léo đẹp đẽ, giống như bồn cây cảnh, cao nhất cũng không quá hai ba mươi trượng, nhưng mỗi cái đều có tư thái, như Hổ, như Gấu, như Báo.
Quả nhiên là:
Vạn măng chỉ lên trời
Nghìn nghiêm căng xuất sắc.
Lý Mị Hồng từng vân du nhiều nơi, từng qua nhiều danh sơn, sông rộng, nàng chỉ nhìn thấy trước mặt một mảnh rừng đá, chưa thấy gì khác lạ.
Hoàng Cổ Lăng cười nói: "Lý cô nương, chúng ta đi một vòng xem thử."
Hai người dắt tay nhau phóng đi, nhưng khi
vừa đi tới gần mảnh rừng đá, thoáng như một mặt bình phong, che lấy ánh mặt trời. Chỉ thấy chỗ chính giữa hai đỉnh núi tương liên mở ra một cái khe lớn vừa đủ cho một người đi qua, ánh nắng xuyên thấu qua cái khe chiếu xuống, bên trong mơ hồ có tiếng nước chảy róc rách.
Hoàng Cổ Lăng và Lý Mị Hồng dâng lên lòng hiếu kỳ, cả hai bước vào cửa khe nhìn vào, chỉ thấy bên trong là một mảnh đất trống, hỗn tạp nhiều bông hoa đua nở.
Bốn phía đất trống vẫn là vô số thạch tuần, tập trung ở giữa hang, có nhiều hình thù kỳ quái, giống như đá núi trong khu rừng, nhưng lại có nhiều cửa ngõ.
Hai người chợt thấy một cái cửa động lớn hơn, liền bò vào nhìn, càng vào càng sâu, lại xuyên qua một cái cửa động, miệng động này ở phía sau trên đỉnh núi, cũng không cao, cỡ hai mươi trượng. Hai người thi triển khinh công bám vào trên vách đá dựng đứng, nhìn xuống phía dưới!
Không khỏi kinh ngạc, phía dưới là một mảnh trống không, một cái cốc đầy U Lan, trong cốc lại dài ra vô số thạch Tuần nhỏ, cao nhất chỉ bảy tám trượng, quái thạch lởm chởm, như kiếm như kích, như xếp thành một trận thế, rồi lại mơ hồ hiện ra chóp nhọn nóc nhà, hiển nhiên là một chỗ trang viện.
Lúc này bên trong thạch trận có hai người,
người đằng đông đứng im, người đằng tây đang tìm lối thoát, họ như bị giam cầm trong đó.
Nhìn rõ một lát, trong lòng Hoàng Cổ Lăng không khỏi chấn động!
Họ là ai? một người là Bạch đạo minh chủ "Thiết Chỉ Ngọc Phiến" Đàm Tương Thanh, người còn lại là Tây Môn Ngọc Lan. Hai người họ trông như đứng rất gần nhau, nhưng lại không gặp được nhau.
Hoàng Cổ Lăng nhìn trận thế này, khóe miệng lạnh lùng lộ ra nét mỉm cười.
Lý Mị Hồng đột nhiên hỏi: "Hoàng tướng công, chàng hiểu được biến hoá trận này?"
Hoàng Cổ Lăng mỉm cười nói: "Hừ! Tây Môn Ngọc Lan tự cho rằng sở học uyên bác, lần này ta muốn nhìn thấy nàng ta bị bêu xấu thế nào."
"Ta xuống dưới dẫn Đàm Tương Thanh ra trước." hắn nói.
Nguyên lai, Hoàng Cổ Lăng lúc nhỏ đi theo Tôn Tiên Ki, mà sư phụ hắn chính là một vị võ lâm kỳ tài đương đại, sở học uyên bác, Kỳ Môn dị thuật sâu xa thông suốt. Vì vậy Hoàng Cổ Lăng hiểu sơ một ít Kỳ Môn bát quái trận pháp. Hắn từ chỗ cao nhìn xuống, qua một thời gian đã nhìn ra trận thức này biến hoá như thế nào rồi.
Hắn biết rõ măng đá thiên nhiên kia, là Bát Đồ Trận, một tuyệt trận do Gia Cát Võ Hầu năm xưa lập ra.
Trận này có tám cửa chia làm: Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai. Nếu không tìm được "Sinh môn", tuyệt đối không thể nào thoát ra được, thật sự là ảo diệu vô cùng.
Những bóng trảo chập chờn vây quanh hắn bị phá vỡ tan tành.
Trong lúc Hoàng Cổ Lăng tung chưởng phá tan ''Minh Âm Chỉ Trảo', quái nhân cũng đồng thời đứng thẳng thân hình bay vụt lên cao bốn trượng, khẽ khom người vọt ra ngoài sáu bảy trượng, lại phóng người thêm một cái, nhân ảnh đã xa ngút ngàn dặm.
Đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, Hoàng Cổ Lăng ném người ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, bờ môi hơi phát xanh, giống như là người mới từ trong hầm băng đi ra.
Hoàng Cổ Lăng khoanh chân ngồi, âm thầm vận khí điều tức. Trong chốc lát, trên mặt hắn đã nổi lên vẻ hồng nhuận phơn phớt.
Vừa rồi nếu không phải Hoàng Cổ Lăng đang
lúc ngược dòng khí huyết, xông lên Huyệt huyền quan, đi qua Khí Hải, chuyển biến dương khí, hút về kinh mạch, tương hợp cùng chân khí bản thân, hắn tuyệt đối không cách nào ngăn cản được ''Minh Âm Chỉ Trảo''.
Phải biết rằng, móng tay quái nhân kia mang theo Âm hàn khí tuyệt độc, trong lúc dòng huyết khí ngược dòng, cơ thể hắn ẩn chứa lực phản chấn rất mạnh. Vì vậy hàn độc xâm nhập vào cơ thể của hắn không quá sâu, nếu không hắn đã phải chết dưới Âm Độc Hàn Khí của quái nhân kia rồi.
Hoàng Cổ Lăng dần dần dẫn chân khí ngược dòng đưa về đan điền, không khỏi ảm đạm thở dài: "Võ công lão quái nhân Tàn Nhân Ngu thật sự là đệ nhất thiên hạ, nhưng tính cách của lão có thể nói cực kỳ quái dị, ài ... Nếu mình có thể được lão truyền thụ cho một
ít võ công, không lo thù của sư phụ không báo được ....! Đáng hận nhất là ả Lục Huyên Trần kia, đã liên tục tổn thương ta hai lần, mặc dù ả không phải cừu nhân giết sư phụ, nhưng thù này không thể không báo .....''
Đột nhiên, Hoàng Cổ Lăng cảm giác được một
đôi bàn tay nhẹ nhàng đặt lên Mệnh Môn huyệt phía sau lưng của mình. Một giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên:
"Ngươi nếu động đậy, bàn tay vận sẵn kình lực này sẽ đưa tiễn ngươi ngay, ngũ tạng lục phủ ngươi sẽ lập tức vỡ vụn chết thảm!"
Hoàng Cổ Lăng hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?"
Hắn nghe ra đó là thanh âm một nữ nhân, nghe rất quen tai, nhưng lại không nhớ ra người đến là ai.
Người nọ cười lạnh lùng, nói: "Ta muốn Sát Nhân Chỉ của ngươi, ngươi nhanh dùng tay trái lấy Sát Nhân Chỉ, đưa vòng qua vai phải cho ta."
Nàng ta tính toán rất chu đáo, bởi vì như vậy Hoàng Cổ Lăng dù muốn thoát thân hay phản đòn lại, cũng không cách nào thực hiện được.
Hoàng Cổ Lăng thầm nói trong lòng: "May mắn quá! Nguyên lai cặp Sát Nhân Chỉ kia, Lý Mị Hồng vẫn còn giữ trên mình.''
Hắn lãnh đạm nói: "Ta không có Sát Nhân Chỉ, nếu ngươi không tin, có thể lục soát trên người ta."
Người nọ cười lạnh một tiếng nói: "Chẳng lẽ ngươi không thu hồi lại Sát Nhân Chỉ trên người nàng?"
Hoàng Cổ Lăng nghe được ngẩn người, thầm
nghĩ: "Tại sao người này lại biết Sát Nhân Chỉ đang trên người của Lý Mị Hồng?"
Bỗng nhiên, Hoàng Cổ Lăng cảm giác đau nhói, ma huyệt trên hai vai trái phải đều bị người bí mật điểm vào.
Hắn khẽ giật mình quay đầu nhìn lại, một thân ảnh đã xa hơn ngoài mười trượng, nhoáng một cái đã biến mất, thân pháp nhanh như tên bắn, trong mơ hồ Hoàng Cổ Lăng nhìn ra chiếc bóng đó là một Bạch Y nữ tử.
Tâm thần Hoàng Cổ Lăng chấn động, thầm nói: "Là Nữ Quỷ!"
Hắn biết mình có đuổi theo cũng không kịp, chỉ chậm rãi đứng lên, ngơ ngác nhìn mây đang bay trên trời cao mà xuất thần.
Hắn cảm thấy võ lâm giang hồ thật sự là quá hung hiểm, quỷ dị khôn lường, bất luận mình đề phòng thế nào, đều khó có thể phòng được lòng người hiểm ác.
Bóng trăng mờ đã khuất, trả lại bóng đêm bao trùm vạn vật.
Đột nhiên một giọng nói trong như pha lê vang lên: "Hoàng tướng công, thiếp đã về được một lát rồi, chàng đang suy nghĩ gì mà trơ người ra vậy?"
Hoàng Cổ Lăng quay đầu nhìn lại, chẳng biết
Lý Mị Hồng đã đứng phía sau cách mình hơn một trượng từ lúc nào. Tay nàng mang theo một cái giỏ trúc, bên trong đầy ắp thức ăn, mùi thơm bay ra bốn phía. Hoàng Cổ Lăng đã
hai ngày chưa ăn cơm rồi, nghe thấy mùi thơm, càng cảm thấy bụng đói khó chịu. Hắn không khách sáo nữa, nuốt nước bọt cười nói: "Lý cô nương, đa tạ nàng, ta đói bụng quá rồi."
Lý Mị Hồng cười khúc khích, nói: "Nhìn thần thái của chàng, tựa như cả mười ngày chưa ăn cơm ấy!"
Hoàng Cổ Lăng lúng túng gượng cười, nói: "Hai ngày không ăn đã đủ khó chịu, nếu mười ngày không ăn, chắc chết đói quá."
Lý Mị Hồng với ánh mắt long lanh của người thiếu nữ xinh đẹp, lấy từ trong giỏ trúc ra tấm khăn trải trên bãi cỏ, rồi một đôi gà nướng, chân giò hun khói, hoa quả các loại, cười nói: "Chàng đói bụng, tranh thủ thời gian ăn đi!"
Hoàng Cổ Lăng không khách khí nữa, hai chân khoanh lại, năm ngón tay thẳng cả ra, lập tức ăn ngấu nghiến. Một lát sau đồ ăn trong giỏ chỉ còn một nữa.
Thân thể mềm mại của Lý Mị Hồng dựa sát vào hắn, khẽ nói: "Hoàng tướng công, thiếp tưởng chàng đã chết thật rồi, thiếp cũng không muốn sống một mình. Chàng biết vừa rồi, thiếp vì chàng mà ruột gan đứt từng khúc, đau thương gần chết không?"
Hoàng Cổ Lăng nghe thấy cõi lòng rung động, yên lặng không nói, tiếp tục cắn một cái đùi gà.
Lý Mị Hồng vươn tay ra, vuốt ve trên mặt hắn, nhẹ nhàng nói: "Ôi! Chàng thật sự đói lắm ư?"
Hoàng Cổ Lăng gật đầu nói: "Thật đói bụng
lắm, rất đói bụng!"
Nói xong, hắn khoát tay lau sạch miệng, đứng lên.
Lý Mị Hồng nhìn thần thái thô kệch của hắn, nàng buộc miệng ... xuỵt! ....
Rồi lại cười nói: "Tại sao chàng lại lấy ống tay áo lao miệng vậy, không khác gì trẻ con ấy."
Bàn tay trắng như ngọc của nàng hơi duỗi ra, cầm lấy một cái khăn lụa, nhẹ nhàng lau mặt và miệng cho hắn.
Hoàng Cổ Lăng đột nhiên ồ lên một tiếng: "Lý cô nương, nàng xem đó là cái gì?"
Bình minh đã ló dạng, mặt trời đỏ như vòng lửa, nhìn đẹp như một bức tranh sơn thủy.
Lý Mị Hồng phóng mắt nhìn qua, chỉ thấy trước mặt vô số kỳ phong dị cảnh, giống như đất bằng đang dâng lên một mảnh rừng đá, như măng như bút, núi liền núi tương liên, từng ngọn thạch tùng liên kết khéo léo đẹp đẽ, giống như bồn cây cảnh, cao nhất cũng không quá hai ba mươi trượng, nhưng mỗi cái đều có tư thái, như Hổ, như Gấu, như Báo.
Quả nhiên là:
Vạn măng chỉ lên trời
Nghìn nghiêm căng xuất sắc.
Lý Mị Hồng từng vân du nhiều nơi, từng qua nhiều danh sơn, sông rộng, nàng chỉ nhìn thấy trước mặt một mảnh rừng đá, chưa thấy gì khác lạ.
Hoàng Cổ Lăng cười nói: "Lý cô nương, chúng ta đi một vòng xem thử."
Hai người dắt tay nhau phóng đi, nhưng khi
vừa đi tới gần mảnh rừng đá, thoáng như một mặt bình phong, che lấy ánh mặt trời. Chỉ thấy chỗ chính giữa hai đỉnh núi tương liên mở ra một cái khe lớn vừa đủ cho một người đi qua, ánh nắng xuyên thấu qua cái khe chiếu xuống, bên trong mơ hồ có tiếng nước chảy róc rách.
Hoàng Cổ Lăng và Lý Mị Hồng dâng lên lòng hiếu kỳ, cả hai bước vào cửa khe nhìn vào, chỉ thấy bên trong là một mảnh đất trống, hỗn tạp nhiều bông hoa đua nở.
Bốn phía đất trống vẫn là vô số thạch tuần, tập trung ở giữa hang, có nhiều hình thù kỳ quái, giống như đá núi trong khu rừng, nhưng lại có nhiều cửa ngõ.
Hai người chợt thấy một cái cửa động lớn hơn, liền bò vào nhìn, càng vào càng sâu, lại xuyên qua một cái cửa động, miệng động này ở phía sau trên đỉnh núi, cũng không cao, cỡ hai mươi trượng. Hai người thi triển khinh công bám vào trên vách đá dựng đứng, nhìn xuống phía dưới!
Không khỏi kinh ngạc, phía dưới là một mảnh trống không, một cái cốc đầy U Lan, trong cốc lại dài ra vô số thạch Tuần nhỏ, cao nhất chỉ bảy tám trượng, quái thạch lởm chởm, như kiếm như kích, như xếp thành một trận thế, rồi lại mơ hồ hiện ra chóp nhọn nóc nhà, hiển nhiên là một chỗ trang viện.
Lúc này bên trong thạch trận có hai người,
người đằng đông đứng im, người đằng tây đang tìm lối thoát, họ như bị giam cầm trong đó.
Nhìn rõ một lát, trong lòng Hoàng Cổ Lăng không khỏi chấn động!
Họ là ai? một người là Bạch đạo minh chủ "Thiết Chỉ Ngọc Phiến" Đàm Tương Thanh, người còn lại là Tây Môn Ngọc Lan. Hai người họ trông như đứng rất gần nhau, nhưng lại không gặp được nhau.
Hoàng Cổ Lăng nhìn trận thế này, khóe miệng lạnh lùng lộ ra nét mỉm cười.
Lý Mị Hồng đột nhiên hỏi: "Hoàng tướng công, chàng hiểu được biến hoá trận này?"
Hoàng Cổ Lăng mỉm cười nói: "Hừ! Tây Môn Ngọc Lan tự cho rằng sở học uyên bác, lần này ta muốn nhìn thấy nàng ta bị bêu xấu thế nào."
"Ta xuống dưới dẫn Đàm Tương Thanh ra trước." hắn nói.
Nguyên lai, Hoàng Cổ Lăng lúc nhỏ đi theo Tôn Tiên Ki, mà sư phụ hắn chính là một vị võ lâm kỳ tài đương đại, sở học uyên bác, Kỳ Môn dị thuật sâu xa thông suốt. Vì vậy Hoàng Cổ Lăng hiểu sơ một ít Kỳ Môn bát quái trận pháp. Hắn từ chỗ cao nhìn xuống, qua một thời gian đã nhìn ra trận thức này biến hoá như thế nào rồi.
Hắn biết rõ măng đá thiên nhiên kia, là Bát Đồ Trận, một tuyệt trận do Gia Cát Võ Hầu năm xưa lập ra.
Trận này có tám cửa chia làm: Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai. Nếu không tìm được "Sinh môn", tuyệt đối không thể nào thoát ra được, thật sự là ảo diệu vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.