Chương 31: Chương 30
Phàn Lạc
21/09/2017
May là Tiểu Thanh không tức giận, y chỉ nhàn nhạt nói, “Ta bảo ngươi vẽ lằn ngang báo bình an, đây là ngươi nói bình an sao?”
“Tiểu Thanh, ta sợ ngươi lo lắng mà, hơn nữa ngươi lại không nói cho ta biết nếu bị đánh thì phải vẽ ký hiệu gì…”
“Bốp!”
Tiểu Thanh một lần nữa lại đánh vào đầu ta, “Ngươi cái tên ngu ngốc này, não bị teo à? Ta sớm muộn gì cũng bị ngươi tức chết!”
“Tiểu Thanh, đau quá…”
Ta chảy nước mắt nhìn gương mặt hung dữ của Tiểu Thanh, thật vất vả mới có thể gặp nhau, vì sao còn vừa đánh vừa mắng ta?
“Câm miệng! Cất cái biểu tình tội nghiệp của ngươi đi, giả vờ cũng không xong.”
Hử, hình như chiêu này đối với Tiểu Thanh không dùng được, ta phải nghĩ những biện pháp khác để tranh thủ thông cảm.
Không chú ý tới tính toán nhỏ nhặt trong lòng ta, Tiểu Thanh nhìn chăm chú vào mặt ta, hồi lâu mới hỏi, “Tiểu Phi, ngươi ở cùng Tam công tử có tốt không?”
Vừa nhắc tới Trí ca ca, ta lập tức hưng phấn.
“Ừa, Tam công tử đối với ta rất tốt, hắn cũng không đánh chửi ta, cũng không bắt ta làm việc gì nặng, ta cả ngày nhàn rỗi muốn chết, may mà có Tiểu Thành cạnh ta, Tiểu Thành chính là Nhị tiểu thư Mộ Dung Thành, nàng cũng rất tốt, một chút bộ dáng tiểu thư cũng không có, Tiểu Thanh, nếu ngươi gặp nàng nhất định sẽ thích.”
Không thấy được nét cô đơn chợt lóe trên mặt Tiểu Thanh, ta hăng hái bừng bừng nói, “Trí ca ca…”
Tiểu Thanh chau mày hỏi, “Trí ca ca?”
“Đúng vậy, Tam công tử chính là Trí ca ca, chính là Trí ca ca đêm ba mươi ta lạc đường liền dẫn ta về phòng a, ngươi chớ nhìn hắn cả ngày mặt lạnh, kỳ thực rất tốt, hơn nữa Trí ca ca võ công cũng tốt, lúc hắn múa kiếm thật là đẹp trai a, hắn còn biết đánh đàn, chơi cờ vây, còn có thể viết thư pháp, tuy rằng ta xem không hiểu những gì hắn viết…”
“Tiểu Phi!” Tiểu Thanh đột nhiên ngắt lời ta hỏi, “Ngươi có phải rất thích Tam công tử?”
“…”
Bị Tiểu Thanh một câu nói đúng, ta nhất thời xấu hổ đỏ mặt, lắp bắp nói, “Ta… Ta…”
“Ngươi thích hắn! Lúc ngươi ở đây kể về hắn mặt mày hớn hở, ngay cả mắt cũng đều sáng bừng.” Tiểu Thanh cầm chặt tay ta rất nghiêm túc nói, “Tiểu Phi, nghe ta, không nên thích hắn! Tam công tử thiên tính lạnh lùng, ai ai cũng biết hắn, dù cho hắn có gia tài bạc triệu cũng sẽ không cho ngươi một phần…”
“Tiểu Thanh, ngươi nói cái gì? Ta căn bản không có tham tiền của Trí ca ca, dù hắn một xu cũng không có ta vẫn sẽ ở bên cạnh hắn.”
“Ngươi cái tên ngu ngốc này, thế nào mà không hiểu, hắn là chủ tử, ngươi chỉ là món đồ chơi hắn buồn chán thì trêu đùa thôi, hắn sẽ không thật lòng thích ngươi, ta hỏi ngươi, hắn có làm chuyện gì không quy củ đối với ngươi không?”
“Cái gì… chuyện không quy củ?” Ta không hiểu lắm.
“Như cởi quần áo ngươi, ôm ngươi, sờ loạn ngươi… Ta nghe nói các ngươi ngủ cùng một chỗ…”
“Tiểu Thanh!”
Trong đầu lập tức hiện ra một màn Mộ Dung Viễn cùng Ngân Nhi cô nương kia, ta tuy rằng ngốc, vẫn lờ mờ hiểu điều Tiểu Thanh ám chỉ.
Không nghĩ tới Tiểu Thanh cư nhiên lại nghĩ chúng ta như vậy, mặt ta nhất thời đỏ ửng, kêu lên, “Giữa ta và Trí ca ca là trong sạch, hắn chưa bao giờ miễn cưỡng ta làm những chuyện ta không muốn!”
“Tiểu Phi…”
“Tiểu Thanh, vì sao ngươi lại ghét Trí ca ca như thế, hắn là người tốt, nếu ngươi ở chung lâu ngày tự nhiên sẽ biết.”
Tiểu Thanh cười lạnh nói, “Người tốt? Cùng ngươi nói chuyện phiếm, cho ngươi ăn mấy khối điểm tâm, ngươi đã cảm thấy hắn tốt? Óc heo của ngươi cũng biết được người nào tốt?”
Tiểu Thanh nói lời này thực sự rất quá đáng, ta tức giận buông tay đang ôm y ra, đứng dậy tức giận nói, “Ngươi nói đủ chưa? Ta không quan tâm ngươi nói cái gì, thế nhưng ngươi không được nói bậy về Trí ca ca!”
Không nghĩ tới ta sẽ chống đối như vậy, sắc mặt Tiểu Thanh lạnh xuống, y cũng đứng lên nói, “Tiểu Phi, ngươi vì Tam công tử lại phát cáu với ta…”
Nguy rồi, hình như ta khiến Tiểu Thanh chuẩn bị phát hỏa, ta lắp bắp muốn nói tiếng xin lỗi, ai ngờ Tiểu Thanh lại giành nói, “Cũng tốt, ngươi đã nghĩ ta đang nói bậy về hắn, sau này ta đây cái gì cũng không nói nữa, chính ngươi tự mình hiểu cho rõ.” Y dừng một chút lại than thở, “Ta cũng hy vọng là mình sai rồi!”
“Tiểu Thanh…”
Tiểu Thanh không để ý đến ta nữa, xoay người không quay đầu lại, nghênh ngang mà đi.
Gọi không được Tiểu Thanh đang tức giận, ta chỉ có thể đứng ngơ ngác một mình dưới tàng cây phong, nhìn y đi xa.
Ngực có chút khó chịu nhàn nhạt, ta không nên phát cáu với Tiểu Thanh, kỳ thực ta biết y lo lắng cho ta mới nói như vậy, chúng ta thật khó khăn mới gặp một lần, thế mà chỉ vì ta tùy hứng mà khiến ra về trong không vui.
Cả ngày ta đều rất buồn, ngay cả nhìn thấy Trí ca ca trở về cũng không nâng được *** thần, Trí ca ca phát hiện ta có gì bất ổn, hỏi nguyên nhân, ta mới rầu rĩ không vui nói cho hắn biết ta cũng Tiểu Thanh cãi nhau rồi, sau này Tiểu Thanh có thể sẽ không để ý đến ta nữa.
“Ngươi có thể đi xin lỗi hắn a, các ngươi đều không phải bằng hữu tốt nhất sao?”
“Xin lỗi cũng vô dụng.”
Ta dù có ngốc hơn nữa, cũng biết trừ phi ta không ở cùng một chỗ với Trí ca ca nữa, bằng không Tiểu Thanh nhất định sẽ không để ý đến ta.
“Cãi nhau đến nỗi không có *** thần như thế sao, hai tiểu hài tử cùng một chỗ thì có thể ồn ào cái gì chứ?”
Trí ca ca ngồi xuống cạnh ta, đưa tay cởi từ trên người xuống một khối trang sức nói, “Đừng mất hứng, Tiểu Phi xem, có thích cái này không?”
Ta ngẩng đầu, thấy một trụy tử màu đỏ sậm bên trên được thắt bằng chỉ nhiều màu đang đung đưa trước mắt, hình như là một con bướm đang bay, ta vội vàng ngạc nhiên nhận lấy.
(Trụy tử: mặt dây chuyền, hoa tai…)
“Thật xinh đẹp a!”
Đó là khối ngọc khắc hình con bướm rất khéo léo, trơn bóng trong suốt, đặt ở trong lòng bàn tay có loại xúc cảm lành lạnh thoải mái, ngọc trụy được điêu khắc rất *** xảo, sống động như thật, ta để ở trong tay, nhẹ nhàng vuốt râu con bướm, vui vẻ mà hỏi, “Trí ca ca, đây là cho ta sao?”
“À…”
Mộ Dung Trí sửng sốt, ngọc hồ điệp này từ khi còn bé mẫu thân tặng cho, từ nhỏ đã quen đeo, hắn vừa thấy bộ dạng hài tử buồn bã ỉu xìu, chỉ là tiện tay lấy ra dỗ cho hắn vui, cũng không có ý đem tặng, nhưng Mộ Dung Trí đã đánh giá thấp tâm tư yêu thích vật mới mẻ của hài tử, nhìn Tiểu Phi cẩn thận vuốt ngọc trụy, bộ dáng yêu thích không rời tay, lời muốn đòi lại có chút không ra được khỏi miệng.
“Cảm tạ Trí ca ca!”
Ta vui vẻ nhào tới ôm lấy Trí ca ca, trên mặt hắn nhẹ nhàng hôn một cái, rất trịnh trọng nói, “Ta rất vui, ta lớn như vậy đây là lần đầu tiên được nhận quà a, Trí ca ca, mỗi ngày ta nhất định sẽ xem như bảo bối cất ở trong ngực.”
Đôi môi mềm xẹt qua trên mặt, khiến Mộ Dung Trí cảm thấy khi vừa chạm vào da thịt liền thay đổi, hạ phúc hắn lập tức nóng bỏng đứng lên, làm hắn có loại xung động muốn ôm chặt hài tử này vào ngực, mặc sức phát tiết, nhìn tên ngốc đầu sỏ ở bên cạnh chẳng biết chuyện gì đang vui vẻ nhảy nhót, trong lòng Mộ Dung Trí chỉ biết cười khổ.
Quên đi, ngọc hồ điệp đưa cho y cũng được, chỉ là cái dạng này của mình bây giờ biết giải quyết thế nào?
Đây không phải là lần đầu tiên, Mộ Dung Trí phát hiện mình không thể hoàn toàn khống chế được ***, lực khống chế mà hắn rất tự hào, trước mặt Tiểu Phi lại thất bại thảm hại, ánh mắt hắn nhìn theo cái thân ảnh nhỏ nhỏ phía xa, tim của hắn cùng dần dần đổ về phía đối phương, thậm chí hàng đêm khi da thịt gần kề cũng là một loại dày vò.
Không phải không muốn đẩy y ra, nhưng hành động lại luôn luôn trì hoãn một lần lại một lần, bởi vì không muốn thấy cặp mắt trong sáng kia thất vọng và thương tâm, tựa như vừa rồi hắn không cách nào cự tuyệt ánh mắt thỉnh cầu của hài tử mà đem ngọc bội luôn đeo bên người tặng cho.
Hay là lúc này nên buông tay, Mộ Dung Trí tựa ở ghế, khép hờ hai mắt có chút mệt mỏi nghĩ.
“Trí ca cam hôm nay huynh muốn đi bái phỏng bằng hữu à?”
Ta giúp Trí ca ca thay một bộ trường y màu tím nhạt, lại giúp hắn cột chắc đai lưng trắng có thêu chìm hoa văn màu tím, sau đó hỏi hắn.
Bộ trường sam màu tím này mặc trên thân thể cao lớn của Trí ca ca, có vẻ lịch sự tao nhã, tự nhiên phóng khoáng, khiến ta vừa ngắm vừa hâm mộ.
Ai, bao giờ ta lớn lên có thể cao được như Trí ca ca nhỉ?
Sở dĩ hỏi như vậy là vì bình thường Trí ca ca xuất môn bàn chuyện làm ăn thì luôn mặc rất mộc mạc, mặc phục sức thanh nhã xuất trần như hôm nay là lần đầu tiên.
Trí ca ca liếc mắt nhìn ta, “Tiểu Phi, ngươi thông minh hơn rồi.”
Được Trí ca ca khen ngợi ta có chút ngượng ngùng, mắc cỡ cười.
“Lâu ngày ở cũng một chỗ với Trí ca ca, ta cũng sẽ thông minh lên một chút.”
Hết chapter 30
“Tiểu Thanh, ta sợ ngươi lo lắng mà, hơn nữa ngươi lại không nói cho ta biết nếu bị đánh thì phải vẽ ký hiệu gì…”
“Bốp!”
Tiểu Thanh một lần nữa lại đánh vào đầu ta, “Ngươi cái tên ngu ngốc này, não bị teo à? Ta sớm muộn gì cũng bị ngươi tức chết!”
“Tiểu Thanh, đau quá…”
Ta chảy nước mắt nhìn gương mặt hung dữ của Tiểu Thanh, thật vất vả mới có thể gặp nhau, vì sao còn vừa đánh vừa mắng ta?
“Câm miệng! Cất cái biểu tình tội nghiệp của ngươi đi, giả vờ cũng không xong.”
Hử, hình như chiêu này đối với Tiểu Thanh không dùng được, ta phải nghĩ những biện pháp khác để tranh thủ thông cảm.
Không chú ý tới tính toán nhỏ nhặt trong lòng ta, Tiểu Thanh nhìn chăm chú vào mặt ta, hồi lâu mới hỏi, “Tiểu Phi, ngươi ở cùng Tam công tử có tốt không?”
Vừa nhắc tới Trí ca ca, ta lập tức hưng phấn.
“Ừa, Tam công tử đối với ta rất tốt, hắn cũng không đánh chửi ta, cũng không bắt ta làm việc gì nặng, ta cả ngày nhàn rỗi muốn chết, may mà có Tiểu Thành cạnh ta, Tiểu Thành chính là Nhị tiểu thư Mộ Dung Thành, nàng cũng rất tốt, một chút bộ dáng tiểu thư cũng không có, Tiểu Thanh, nếu ngươi gặp nàng nhất định sẽ thích.”
Không thấy được nét cô đơn chợt lóe trên mặt Tiểu Thanh, ta hăng hái bừng bừng nói, “Trí ca ca…”
Tiểu Thanh chau mày hỏi, “Trí ca ca?”
“Đúng vậy, Tam công tử chính là Trí ca ca, chính là Trí ca ca đêm ba mươi ta lạc đường liền dẫn ta về phòng a, ngươi chớ nhìn hắn cả ngày mặt lạnh, kỳ thực rất tốt, hơn nữa Trí ca ca võ công cũng tốt, lúc hắn múa kiếm thật là đẹp trai a, hắn còn biết đánh đàn, chơi cờ vây, còn có thể viết thư pháp, tuy rằng ta xem không hiểu những gì hắn viết…”
“Tiểu Phi!” Tiểu Thanh đột nhiên ngắt lời ta hỏi, “Ngươi có phải rất thích Tam công tử?”
“…”
Bị Tiểu Thanh một câu nói đúng, ta nhất thời xấu hổ đỏ mặt, lắp bắp nói, “Ta… Ta…”
“Ngươi thích hắn! Lúc ngươi ở đây kể về hắn mặt mày hớn hở, ngay cả mắt cũng đều sáng bừng.” Tiểu Thanh cầm chặt tay ta rất nghiêm túc nói, “Tiểu Phi, nghe ta, không nên thích hắn! Tam công tử thiên tính lạnh lùng, ai ai cũng biết hắn, dù cho hắn có gia tài bạc triệu cũng sẽ không cho ngươi một phần…”
“Tiểu Thanh, ngươi nói cái gì? Ta căn bản không có tham tiền của Trí ca ca, dù hắn một xu cũng không có ta vẫn sẽ ở bên cạnh hắn.”
“Ngươi cái tên ngu ngốc này, thế nào mà không hiểu, hắn là chủ tử, ngươi chỉ là món đồ chơi hắn buồn chán thì trêu đùa thôi, hắn sẽ không thật lòng thích ngươi, ta hỏi ngươi, hắn có làm chuyện gì không quy củ đối với ngươi không?”
“Cái gì… chuyện không quy củ?” Ta không hiểu lắm.
“Như cởi quần áo ngươi, ôm ngươi, sờ loạn ngươi… Ta nghe nói các ngươi ngủ cùng một chỗ…”
“Tiểu Thanh!”
Trong đầu lập tức hiện ra một màn Mộ Dung Viễn cùng Ngân Nhi cô nương kia, ta tuy rằng ngốc, vẫn lờ mờ hiểu điều Tiểu Thanh ám chỉ.
Không nghĩ tới Tiểu Thanh cư nhiên lại nghĩ chúng ta như vậy, mặt ta nhất thời đỏ ửng, kêu lên, “Giữa ta và Trí ca ca là trong sạch, hắn chưa bao giờ miễn cưỡng ta làm những chuyện ta không muốn!”
“Tiểu Phi…”
“Tiểu Thanh, vì sao ngươi lại ghét Trí ca ca như thế, hắn là người tốt, nếu ngươi ở chung lâu ngày tự nhiên sẽ biết.”
Tiểu Thanh cười lạnh nói, “Người tốt? Cùng ngươi nói chuyện phiếm, cho ngươi ăn mấy khối điểm tâm, ngươi đã cảm thấy hắn tốt? Óc heo của ngươi cũng biết được người nào tốt?”
Tiểu Thanh nói lời này thực sự rất quá đáng, ta tức giận buông tay đang ôm y ra, đứng dậy tức giận nói, “Ngươi nói đủ chưa? Ta không quan tâm ngươi nói cái gì, thế nhưng ngươi không được nói bậy về Trí ca ca!”
Không nghĩ tới ta sẽ chống đối như vậy, sắc mặt Tiểu Thanh lạnh xuống, y cũng đứng lên nói, “Tiểu Phi, ngươi vì Tam công tử lại phát cáu với ta…”
Nguy rồi, hình như ta khiến Tiểu Thanh chuẩn bị phát hỏa, ta lắp bắp muốn nói tiếng xin lỗi, ai ngờ Tiểu Thanh lại giành nói, “Cũng tốt, ngươi đã nghĩ ta đang nói bậy về hắn, sau này ta đây cái gì cũng không nói nữa, chính ngươi tự mình hiểu cho rõ.” Y dừng một chút lại than thở, “Ta cũng hy vọng là mình sai rồi!”
“Tiểu Thanh…”
Tiểu Thanh không để ý đến ta nữa, xoay người không quay đầu lại, nghênh ngang mà đi.
Gọi không được Tiểu Thanh đang tức giận, ta chỉ có thể đứng ngơ ngác một mình dưới tàng cây phong, nhìn y đi xa.
Ngực có chút khó chịu nhàn nhạt, ta không nên phát cáu với Tiểu Thanh, kỳ thực ta biết y lo lắng cho ta mới nói như vậy, chúng ta thật khó khăn mới gặp một lần, thế mà chỉ vì ta tùy hứng mà khiến ra về trong không vui.
Cả ngày ta đều rất buồn, ngay cả nhìn thấy Trí ca ca trở về cũng không nâng được *** thần, Trí ca ca phát hiện ta có gì bất ổn, hỏi nguyên nhân, ta mới rầu rĩ không vui nói cho hắn biết ta cũng Tiểu Thanh cãi nhau rồi, sau này Tiểu Thanh có thể sẽ không để ý đến ta nữa.
“Ngươi có thể đi xin lỗi hắn a, các ngươi đều không phải bằng hữu tốt nhất sao?”
“Xin lỗi cũng vô dụng.”
Ta dù có ngốc hơn nữa, cũng biết trừ phi ta không ở cùng một chỗ với Trí ca ca nữa, bằng không Tiểu Thanh nhất định sẽ không để ý đến ta.
“Cãi nhau đến nỗi không có *** thần như thế sao, hai tiểu hài tử cùng một chỗ thì có thể ồn ào cái gì chứ?”
Trí ca ca ngồi xuống cạnh ta, đưa tay cởi từ trên người xuống một khối trang sức nói, “Đừng mất hứng, Tiểu Phi xem, có thích cái này không?”
Ta ngẩng đầu, thấy một trụy tử màu đỏ sậm bên trên được thắt bằng chỉ nhiều màu đang đung đưa trước mắt, hình như là một con bướm đang bay, ta vội vàng ngạc nhiên nhận lấy.
(Trụy tử: mặt dây chuyền, hoa tai…)
“Thật xinh đẹp a!”
Đó là khối ngọc khắc hình con bướm rất khéo léo, trơn bóng trong suốt, đặt ở trong lòng bàn tay có loại xúc cảm lành lạnh thoải mái, ngọc trụy được điêu khắc rất *** xảo, sống động như thật, ta để ở trong tay, nhẹ nhàng vuốt râu con bướm, vui vẻ mà hỏi, “Trí ca ca, đây là cho ta sao?”
“À…”
Mộ Dung Trí sửng sốt, ngọc hồ điệp này từ khi còn bé mẫu thân tặng cho, từ nhỏ đã quen đeo, hắn vừa thấy bộ dạng hài tử buồn bã ỉu xìu, chỉ là tiện tay lấy ra dỗ cho hắn vui, cũng không có ý đem tặng, nhưng Mộ Dung Trí đã đánh giá thấp tâm tư yêu thích vật mới mẻ của hài tử, nhìn Tiểu Phi cẩn thận vuốt ngọc trụy, bộ dáng yêu thích không rời tay, lời muốn đòi lại có chút không ra được khỏi miệng.
“Cảm tạ Trí ca ca!”
Ta vui vẻ nhào tới ôm lấy Trí ca ca, trên mặt hắn nhẹ nhàng hôn một cái, rất trịnh trọng nói, “Ta rất vui, ta lớn như vậy đây là lần đầu tiên được nhận quà a, Trí ca ca, mỗi ngày ta nhất định sẽ xem như bảo bối cất ở trong ngực.”
Đôi môi mềm xẹt qua trên mặt, khiến Mộ Dung Trí cảm thấy khi vừa chạm vào da thịt liền thay đổi, hạ phúc hắn lập tức nóng bỏng đứng lên, làm hắn có loại xung động muốn ôm chặt hài tử này vào ngực, mặc sức phát tiết, nhìn tên ngốc đầu sỏ ở bên cạnh chẳng biết chuyện gì đang vui vẻ nhảy nhót, trong lòng Mộ Dung Trí chỉ biết cười khổ.
Quên đi, ngọc hồ điệp đưa cho y cũng được, chỉ là cái dạng này của mình bây giờ biết giải quyết thế nào?
Đây không phải là lần đầu tiên, Mộ Dung Trí phát hiện mình không thể hoàn toàn khống chế được ***, lực khống chế mà hắn rất tự hào, trước mặt Tiểu Phi lại thất bại thảm hại, ánh mắt hắn nhìn theo cái thân ảnh nhỏ nhỏ phía xa, tim của hắn cùng dần dần đổ về phía đối phương, thậm chí hàng đêm khi da thịt gần kề cũng là một loại dày vò.
Không phải không muốn đẩy y ra, nhưng hành động lại luôn luôn trì hoãn một lần lại một lần, bởi vì không muốn thấy cặp mắt trong sáng kia thất vọng và thương tâm, tựa như vừa rồi hắn không cách nào cự tuyệt ánh mắt thỉnh cầu của hài tử mà đem ngọc bội luôn đeo bên người tặng cho.
Hay là lúc này nên buông tay, Mộ Dung Trí tựa ở ghế, khép hờ hai mắt có chút mệt mỏi nghĩ.
“Trí ca cam hôm nay huynh muốn đi bái phỏng bằng hữu à?”
Ta giúp Trí ca ca thay một bộ trường y màu tím nhạt, lại giúp hắn cột chắc đai lưng trắng có thêu chìm hoa văn màu tím, sau đó hỏi hắn.
Bộ trường sam màu tím này mặc trên thân thể cao lớn của Trí ca ca, có vẻ lịch sự tao nhã, tự nhiên phóng khoáng, khiến ta vừa ngắm vừa hâm mộ.
Ai, bao giờ ta lớn lên có thể cao được như Trí ca ca nhỉ?
Sở dĩ hỏi như vậy là vì bình thường Trí ca ca xuất môn bàn chuyện làm ăn thì luôn mặc rất mộc mạc, mặc phục sức thanh nhã xuất trần như hôm nay là lần đầu tiên.
Trí ca ca liếc mắt nhìn ta, “Tiểu Phi, ngươi thông minh hơn rồi.”
Được Trí ca ca khen ngợi ta có chút ngượng ngùng, mắc cỡ cười.
“Lâu ngày ở cũng một chỗ với Trí ca ca, ta cũng sẽ thông minh lên một chút.”
Hết chapter 30
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.