Chương 35: Chương 34
Phàn Lạc
21/09/2017
“Ai nha, ngươi thật là ngốc, Sát Nhân Vô Xá là sát thủ của tổ chức Hồng Trần, nghe kể rằng hắn chỉ động thủ vào giờ Tý, vô hình mà giết người, bởi vậy mới có giờ Tý quy hồn, danh xưng là Sát Nhân Vô Xá, Khuất Chiến và Yến Thập Bộ đều là sát thủ của tổ chức Thiên Võng, Khuất Chiến biệt hiệu Hoàng Tuyền, nói rằng nếu gặp người của hắn, chỉ có thể nhận mệnh đi xuống hoàng tuyền, Yến Thập Bộ tên tự là Lý Thái Bạch mười bước giết một người, ngàn dặm không đối thủ, không ai có thể dưới kiếm của hắn đi được mười bước, cho nên gọi là Yến Thập Bộ… Này, Tiểu Phi, ngươi rốt cuộc có nghe ta nói không?”
“Phụt…”
Trong đầu tra đang suy nghĩ chuyện của Nhị công tử, chợt bị Tiểu Thành vỗ một cái vào sau lưng, ta không phòng bị, một ngụm nước trà phun đầy bàn, Tiểu Thành đẩy ta ra lêu lên, “Tiểu Phi, ngươi làm gì vậy? Thật là mắc ói a.”
“Ngươi làm gì lại vỗ ta?”
Ta vội vàng lấy khăn lau khô bàn, nói thật không nghe rõ Tiểu Thành đang nói cái gì, hình như cái gì rất lợi hại rất lợi hại.
“Các ngươi đang nói gì?”
Thanh âm Trí ca ca đột nhiên vang lên phía sau, ta nhỡ kỹ hắn đã cảnh cáo ta, lập tức ngậm miệng lại, Tiểu Thành lại nhảy tới, kéo ống tay áo Trí ca ca nói, “Tam ca, chúng ta đang nói chuyện Thành lão tiên sinh bị giết, ta hoài nghi không phải đơn giản giết người cướp của như vậy.”
Sắc mặt Trí ca ca có chút khó coi, hắn lạnh lùng nói, “Chuyện này quan phủ đã kết án, không cần nhắc lại nữa!”
“Tam ca, nhưng…”
“Nhớ kỹ lời ta nói!”
Tiểu Thành tựa hồ bị thái độ của Trí ca ca dọa sợ, nàng bĩu bĩu môi không tình nguyện gật đầu.
“Ta muốn nói chuyện với Tiểu Phi, muội về trước đi.”
Tiểu Thành nhìn Trí ca ca, lại nhìn ta một chút, cho ta một ánh mắt cẩn thận, lúc này mới xoay người rời đi.
“Trí ca ca…”
Sắc mặt Trí ca ca lạnh lùng khiến ta không biết phải làm sao.
“Ngươi cùng Tiểu Thành có đề cập đến chuyện đó không?”
Ta sợ lắc đầu liên tục, “Không có, không có.”
Trí ca ca ngồi xuống trước bàn, hắn nhìn ta chằm chằm một hồi, hình như xác nhận xem ta có nói dối hay không, ta đối với cảm giác không tín nhiệm của hắn liền ủy khuất, “Ta thực sự không nói gì cả…”
“Chuyện đó sau này đừng nhắc lại nữa!”
Trí ca ca nghiêm giọng nói đem toàn bộ những điều ta muốn nói đánh trở lại.
Vì vậy chuyện Thành lão tiên sinh bị giết cứ vô thanh vô tức kết thúc như vậy, sau đó Tiểu Thành thực sự không nhắc lại, ta cũng rất nhanh quên mất mình đã trải qua chuyện không vui này, dù sao chuyện giết người như vậy thực sự cách ta rất xa.
Bất quá Đại công tử lại làm cho ta cảm thấy sự sợ hãi vô hình, hai lần ta gặp hắn nhưng cả hai lần đều không thấy dung mạo hắn, ta nghĩ nếu có thể cả đời này cũng không muốn có bất kỳ sự tiếp xúc nào với người này.
Lúc rảnh rỗi ta đi đến chỗ cây phong bên kia, tuy rằng không gặp được Tiểu Thanh, nhưng cuối cùng ta vẫn vẽ mấy ký hiệu lên cây.
Lúc nào vui vẻ ta sẽ vẽ một hình tròn, sau khi bị Trí ca ca trách cứ thì vẽ một tam giác, lúc không có chuyện gì phát sinh liền vẽ lằn ngang, như vậy Tiểu Thanh sẽ không mắng não ta bị teo nữa, thế nhưng ta lo lắng những chỗ có thể vẽ trên cây khô ta đều vẽ chằng chịt cả rồi, nếu không gặp lại hắn, những chỗ cao hơn ta không thể vẽ tới, không biết đến lúc đó có bị Tiểu Thanh mắng không?
Hôm nay, từ sáng sớm ta chưa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trí ca ca, đương nhiên đây là tác phong trước sau như một của hắn, nhưng ta không làm sao hài lòng, vì vậy trên cây phong vẽ một tam giác thật to, để phát tiết oán khí, ta đem tam giác khắc thật sâu.
“Trời ạ, ngươi đang làm gì?”
Thình lình tiếng kêu kinh hoảng dọa ta sợ, nhanh chóng ném hòn đá nhỏ trong tay, quay đầu lại.
“Tô công tử, là huynh?”
Thì ra đứng sau lưng ta là người quen, là Tô công tử ở Dung Hạnh Trai cười đến rối *** rối mù, mà lúc này vẻ mặt hắn cổ quái nhìn ta, sau đó nhìn thân cây bên cạnh ta một chút, rồi lại nhìn ta một chút, thật lâu mới phun ra mấy chữ.
“Tiểu Phi, ngươi đừng nói với ta những thứ này đều là ngươi vẽ.”
Bị đôi mắt Tô công tử nhìn chằm chằm, ta rất cẩn thận lui về phía sau một bước, ngượng ngùng gật đầu.
Tô công tử nhìn ta, vẻ mặt không biết làm thế nào, “Tiểu Phi… gốc phong này cũng hơn mấy trăm năm rồi, là gốc cây già nhất trong phủ, ngươi cư nhiên lại đem nó giày xéo như vậy… Ta chỉ nghe Mộ Dung nói ngươi thích ở bên này tắm ánh trăng, không biết ngươi còn có sở thích này…”
“Không ai nói cho ta biết không được vẽ…” Ta cẩn thận nhẹ giọng nói, lại lùi về sau một bước.
“Đừng lùi nữa, ta không mắng ngươi đâu, đừng dùng gương mặt tội nghiệp như thế nhìn ta có được không? Nếu Mộ Dung biết ta làm ngươi sợ, chỉ sợ sẽ không tha cho ta.”
Tô công tử vừa nói chuyện vừa đưa một bọc gì đó trước mặt ta, “Mộ Dung bảo ta đưa cho ngươi, điểm tâm Dung Hạnh Trai ngươi thích ăn nhất.”
Ta không biết Mộ Dung trong miệng Tô công tử là ai, vì vậy lắc đầu, “Ta không muốn… ta không biết Mộ Dung gì đó, không thể nhận đồ của hắn.”
Khuôn mặt trắng ngần của Tô công tử đột nhiên ngưng lại, “Tiểu Phi, ta chắc chắn sẽ bị ngươi tức chết, Mộ Dung chính là Nhị công tử đó, trừ hắn ra còn có ai biết ngươi thích ăn điểm tâm Dung Hạnh Trai?”
“Là Nhị công tử?”
Là tên của Nhị công tử khiến ta mừng rỡ, vội vàng chạy tới nhận lấy bọc giấy trong tay Tô công tử, nhìn đến hưng phấn.
Vừa nghĩ tới Nhị công tử phiêu dật thanh nhã kia vẫn còn nhớ ta, lòng ta không khỏi ấm áp, mũi có chút cay cay, ta nắm tay áo Tô công tử nói, “Nhị công tử vẫn khỏe chứ? Lần trước ta gặp có người muốn hại công tử, công tử đã bắt được cái gì tên là Hoàng Tuyền Khuất Chiến chưa?”
“Tiểu Phi, sắc mặt ngươi thay đổi cũng thật nhanh quá ha? Mới vừa rồi còn một bộ dáng cẩn thận, thế nào vừa nghe tên Nhị công tử, lập tức giống như đổi thành người khác.”
“Hì hì…” Bởi vì ta rất lo lắng cho Nhị công tử mà.
Đương nhiên, những lời này ta không dám nói ra khỏi miệng.
“Mộ Dung rất tốt, nhưng bận rộn quá không thể phân thân tới thăm ngươi, cho nên mới nhờ ta tới, được rồi, Tam công tử đối với ngươi tốt chứ?”
“Tốt…” Ta dối lòng nói một câu.
Kỳ thực Trí ca ca đối với ta rất tốt, muốn nói chỗ nào không tốt thì chính là hắn nói quá ít, người quá lạnh lùng thôi.
“Tốt là được rồi, ta đi đây.”
Nhìn Tô công tử xoay người muốn đi, ta vội vàng kêu lên, “Tô công tử…”
Ta chạy đến cạnh Tô công tử, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cúi đầu nói nho nhỏ, “Xin huynh nói với Nhị công tử phải cẩn thận…” Kỳ thực rất nhớ nụ cười ấm áp của hắn, bất quá những lời này đánh chết ta cũng không nói được.
“Biết rồi, ta sẽ chuyển lời cho hắn.”
Nhìn Tô công tử đi xa, ta mới mở bọc giấy trong tay, bên trong đều là các loại điểm tâm ta từng ăn ở Dung Hạnh Trai, không nghĩ tới Nhị công tử dĩ nhiên còn nhỡ rõ ràng như vậy…
Nhớ tới cảnh tượng ngày đó ta ngủ ở trong kiệu ngã vào lòng hắn, không biết tại sao gương mặt hồng hồng bắt đầu nóng lên, ta đem điểm tâm cẩn thận ôm vào ngực, một miếng cũng không nỡ ăn.
Không ai chú ý tới ta có thêm một túi điểm tâm, Trí ca ca mỗi ngày đều đi sớm về trễ, ta vốn định nói với hắn chuyện này, nhưng nghĩ lại Trí ca ca không thích ăn điểm tâm, hơn nữa hắn lại bận rộn như vậy, ta sợ quấy rầy hắn, cũng không nhắc tới.
Lại qua vài ngày, đột nhiên tất cả mọi người bắt đầu bận rộn lu bù, đem Trầm Hương Các quét dọn từ trên xuống dưới vài lần, ta hỏi Tiểu Thành, mới biết Như Phi nương nương trở về thăm người thân sẽ ở trong Trầm Hương Các, vì đây là khuê phòng của nàng ở khi chưa xuất giá.
Hèn gì Trí ca ca mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng đâu, thậm chí khi ta đi ngủ vẫn không thấy hắn trở về, thỉnh thoảng nhìn thấy hắn, hắn vẫn luôn một bộ thần tình lãnh đạm.
Không biết có phải ảo giác của mình không, rốt cuộc ta cũng cảm thấy Trí ca ca đối với ta không quan tâm như trước, là ta ngốc nghếch không chiếm được tình cảm của hắn? Ta nghĩ không phải, Trí ca ca thích ta, ngọc bội tùy thân hắn cũng đem cho ta rồi.
Gần đây cũng không biết Tiểu Thành đi đâu, không có nàng làm bạn, thời gian trở nên rất buồn chán, gã tiểu tư như ta đây chỉ để trang trí, mỗi ngày ngoại trừ thu dọn gian phòng và ngoài sân một chút, đều không có việc gì cả, không biết tại sao đột nhiên thật hoài niệm đoạn thời gian ở trù phòng ăn điểm tâm ngắm trời xanh mây trắng trước đây, thật tiêu dao a.
Nghĩ lại Như Phi nương nương trở về, trù phòng bên kia nhất định rất bận rộn ha, thật là nhớ lúc trước bận rộn giúp mấy người Bàn đại thúc, đã lâu như vậy không gặp, Tiểu Thanh còn giận ta không?
Hết chapter 34
“Phụt…”
Trong đầu tra đang suy nghĩ chuyện của Nhị công tử, chợt bị Tiểu Thành vỗ một cái vào sau lưng, ta không phòng bị, một ngụm nước trà phun đầy bàn, Tiểu Thành đẩy ta ra lêu lên, “Tiểu Phi, ngươi làm gì vậy? Thật là mắc ói a.”
“Ngươi làm gì lại vỗ ta?”
Ta vội vàng lấy khăn lau khô bàn, nói thật không nghe rõ Tiểu Thành đang nói cái gì, hình như cái gì rất lợi hại rất lợi hại.
“Các ngươi đang nói gì?”
Thanh âm Trí ca ca đột nhiên vang lên phía sau, ta nhỡ kỹ hắn đã cảnh cáo ta, lập tức ngậm miệng lại, Tiểu Thành lại nhảy tới, kéo ống tay áo Trí ca ca nói, “Tam ca, chúng ta đang nói chuyện Thành lão tiên sinh bị giết, ta hoài nghi không phải đơn giản giết người cướp của như vậy.”
Sắc mặt Trí ca ca có chút khó coi, hắn lạnh lùng nói, “Chuyện này quan phủ đã kết án, không cần nhắc lại nữa!”
“Tam ca, nhưng…”
“Nhớ kỹ lời ta nói!”
Tiểu Thành tựa hồ bị thái độ của Trí ca ca dọa sợ, nàng bĩu bĩu môi không tình nguyện gật đầu.
“Ta muốn nói chuyện với Tiểu Phi, muội về trước đi.”
Tiểu Thành nhìn Trí ca ca, lại nhìn ta một chút, cho ta một ánh mắt cẩn thận, lúc này mới xoay người rời đi.
“Trí ca ca…”
Sắc mặt Trí ca ca lạnh lùng khiến ta không biết phải làm sao.
“Ngươi cùng Tiểu Thành có đề cập đến chuyện đó không?”
Ta sợ lắc đầu liên tục, “Không có, không có.”
Trí ca ca ngồi xuống trước bàn, hắn nhìn ta chằm chằm một hồi, hình như xác nhận xem ta có nói dối hay không, ta đối với cảm giác không tín nhiệm của hắn liền ủy khuất, “Ta thực sự không nói gì cả…”
“Chuyện đó sau này đừng nhắc lại nữa!”
Trí ca ca nghiêm giọng nói đem toàn bộ những điều ta muốn nói đánh trở lại.
Vì vậy chuyện Thành lão tiên sinh bị giết cứ vô thanh vô tức kết thúc như vậy, sau đó Tiểu Thành thực sự không nhắc lại, ta cũng rất nhanh quên mất mình đã trải qua chuyện không vui này, dù sao chuyện giết người như vậy thực sự cách ta rất xa.
Bất quá Đại công tử lại làm cho ta cảm thấy sự sợ hãi vô hình, hai lần ta gặp hắn nhưng cả hai lần đều không thấy dung mạo hắn, ta nghĩ nếu có thể cả đời này cũng không muốn có bất kỳ sự tiếp xúc nào với người này.
Lúc rảnh rỗi ta đi đến chỗ cây phong bên kia, tuy rằng không gặp được Tiểu Thanh, nhưng cuối cùng ta vẫn vẽ mấy ký hiệu lên cây.
Lúc nào vui vẻ ta sẽ vẽ một hình tròn, sau khi bị Trí ca ca trách cứ thì vẽ một tam giác, lúc không có chuyện gì phát sinh liền vẽ lằn ngang, như vậy Tiểu Thanh sẽ không mắng não ta bị teo nữa, thế nhưng ta lo lắng những chỗ có thể vẽ trên cây khô ta đều vẽ chằng chịt cả rồi, nếu không gặp lại hắn, những chỗ cao hơn ta không thể vẽ tới, không biết đến lúc đó có bị Tiểu Thanh mắng không?
Hôm nay, từ sáng sớm ta chưa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trí ca ca, đương nhiên đây là tác phong trước sau như một của hắn, nhưng ta không làm sao hài lòng, vì vậy trên cây phong vẽ một tam giác thật to, để phát tiết oán khí, ta đem tam giác khắc thật sâu.
“Trời ạ, ngươi đang làm gì?”
Thình lình tiếng kêu kinh hoảng dọa ta sợ, nhanh chóng ném hòn đá nhỏ trong tay, quay đầu lại.
“Tô công tử, là huynh?”
Thì ra đứng sau lưng ta là người quen, là Tô công tử ở Dung Hạnh Trai cười đến rối *** rối mù, mà lúc này vẻ mặt hắn cổ quái nhìn ta, sau đó nhìn thân cây bên cạnh ta một chút, rồi lại nhìn ta một chút, thật lâu mới phun ra mấy chữ.
“Tiểu Phi, ngươi đừng nói với ta những thứ này đều là ngươi vẽ.”
Bị đôi mắt Tô công tử nhìn chằm chằm, ta rất cẩn thận lui về phía sau một bước, ngượng ngùng gật đầu.
Tô công tử nhìn ta, vẻ mặt không biết làm thế nào, “Tiểu Phi… gốc phong này cũng hơn mấy trăm năm rồi, là gốc cây già nhất trong phủ, ngươi cư nhiên lại đem nó giày xéo như vậy… Ta chỉ nghe Mộ Dung nói ngươi thích ở bên này tắm ánh trăng, không biết ngươi còn có sở thích này…”
“Không ai nói cho ta biết không được vẽ…” Ta cẩn thận nhẹ giọng nói, lại lùi về sau một bước.
“Đừng lùi nữa, ta không mắng ngươi đâu, đừng dùng gương mặt tội nghiệp như thế nhìn ta có được không? Nếu Mộ Dung biết ta làm ngươi sợ, chỉ sợ sẽ không tha cho ta.”
Tô công tử vừa nói chuyện vừa đưa một bọc gì đó trước mặt ta, “Mộ Dung bảo ta đưa cho ngươi, điểm tâm Dung Hạnh Trai ngươi thích ăn nhất.”
Ta không biết Mộ Dung trong miệng Tô công tử là ai, vì vậy lắc đầu, “Ta không muốn… ta không biết Mộ Dung gì đó, không thể nhận đồ của hắn.”
Khuôn mặt trắng ngần của Tô công tử đột nhiên ngưng lại, “Tiểu Phi, ta chắc chắn sẽ bị ngươi tức chết, Mộ Dung chính là Nhị công tử đó, trừ hắn ra còn có ai biết ngươi thích ăn điểm tâm Dung Hạnh Trai?”
“Là Nhị công tử?”
Là tên của Nhị công tử khiến ta mừng rỡ, vội vàng chạy tới nhận lấy bọc giấy trong tay Tô công tử, nhìn đến hưng phấn.
Vừa nghĩ tới Nhị công tử phiêu dật thanh nhã kia vẫn còn nhớ ta, lòng ta không khỏi ấm áp, mũi có chút cay cay, ta nắm tay áo Tô công tử nói, “Nhị công tử vẫn khỏe chứ? Lần trước ta gặp có người muốn hại công tử, công tử đã bắt được cái gì tên là Hoàng Tuyền Khuất Chiến chưa?”
“Tiểu Phi, sắc mặt ngươi thay đổi cũng thật nhanh quá ha? Mới vừa rồi còn một bộ dáng cẩn thận, thế nào vừa nghe tên Nhị công tử, lập tức giống như đổi thành người khác.”
“Hì hì…” Bởi vì ta rất lo lắng cho Nhị công tử mà.
Đương nhiên, những lời này ta không dám nói ra khỏi miệng.
“Mộ Dung rất tốt, nhưng bận rộn quá không thể phân thân tới thăm ngươi, cho nên mới nhờ ta tới, được rồi, Tam công tử đối với ngươi tốt chứ?”
“Tốt…” Ta dối lòng nói một câu.
Kỳ thực Trí ca ca đối với ta rất tốt, muốn nói chỗ nào không tốt thì chính là hắn nói quá ít, người quá lạnh lùng thôi.
“Tốt là được rồi, ta đi đây.”
Nhìn Tô công tử xoay người muốn đi, ta vội vàng kêu lên, “Tô công tử…”
Ta chạy đến cạnh Tô công tử, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cúi đầu nói nho nhỏ, “Xin huynh nói với Nhị công tử phải cẩn thận…” Kỳ thực rất nhớ nụ cười ấm áp của hắn, bất quá những lời này đánh chết ta cũng không nói được.
“Biết rồi, ta sẽ chuyển lời cho hắn.”
Nhìn Tô công tử đi xa, ta mới mở bọc giấy trong tay, bên trong đều là các loại điểm tâm ta từng ăn ở Dung Hạnh Trai, không nghĩ tới Nhị công tử dĩ nhiên còn nhỡ rõ ràng như vậy…
Nhớ tới cảnh tượng ngày đó ta ngủ ở trong kiệu ngã vào lòng hắn, không biết tại sao gương mặt hồng hồng bắt đầu nóng lên, ta đem điểm tâm cẩn thận ôm vào ngực, một miếng cũng không nỡ ăn.
Không ai chú ý tới ta có thêm một túi điểm tâm, Trí ca ca mỗi ngày đều đi sớm về trễ, ta vốn định nói với hắn chuyện này, nhưng nghĩ lại Trí ca ca không thích ăn điểm tâm, hơn nữa hắn lại bận rộn như vậy, ta sợ quấy rầy hắn, cũng không nhắc tới.
Lại qua vài ngày, đột nhiên tất cả mọi người bắt đầu bận rộn lu bù, đem Trầm Hương Các quét dọn từ trên xuống dưới vài lần, ta hỏi Tiểu Thành, mới biết Như Phi nương nương trở về thăm người thân sẽ ở trong Trầm Hương Các, vì đây là khuê phòng của nàng ở khi chưa xuất giá.
Hèn gì Trí ca ca mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng đâu, thậm chí khi ta đi ngủ vẫn không thấy hắn trở về, thỉnh thoảng nhìn thấy hắn, hắn vẫn luôn một bộ thần tình lãnh đạm.
Không biết có phải ảo giác của mình không, rốt cuộc ta cũng cảm thấy Trí ca ca đối với ta không quan tâm như trước, là ta ngốc nghếch không chiếm được tình cảm của hắn? Ta nghĩ không phải, Trí ca ca thích ta, ngọc bội tùy thân hắn cũng đem cho ta rồi.
Gần đây cũng không biết Tiểu Thành đi đâu, không có nàng làm bạn, thời gian trở nên rất buồn chán, gã tiểu tư như ta đây chỉ để trang trí, mỗi ngày ngoại trừ thu dọn gian phòng và ngoài sân một chút, đều không có việc gì cả, không biết tại sao đột nhiên thật hoài niệm đoạn thời gian ở trù phòng ăn điểm tâm ngắm trời xanh mây trắng trước đây, thật tiêu dao a.
Nghĩ lại Như Phi nương nương trở về, trù phòng bên kia nhất định rất bận rộn ha, thật là nhớ lúc trước bận rộn giúp mấy người Bàn đại thúc, đã lâu như vậy không gặp, Tiểu Thanh còn giận ta không?
Hết chapter 34
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.