Sát Thần

Chương 245: Hắn rất đặc biệt

Nghịch Thương Thiên

26/03/2013



"Ngao ô!"

Bên ngoài cổ thành cự thạch, trong khu rừng rậm rạp bát ngát thường xuyên truyền đến tiếng gầm gừ của Âm thú.

Tộc nhân Âm Mị tộc, nguyên một đám thành thật an phận đứng trong cổ thành, không dám tự tiện rời đi thành vì sợ bị yêu thú bên ngoài tập kích.

Mấy ngày qua, những Âm thú trong Âm thú sơn bởi vì cấm chế yếu đi nên đều chạy thoát ra khỏi Âm thú sơn, làm loạn xung quanh đây.

Trong đám Âm thú thậm chí có cả Quỷ anh cấp sáu cấp bảy!

Quỷ anh có thể nói là thiên địch của Âm Mị tộc, hiện thân của Quỷ anh khiến cho mỗi tộc nhân của Âm Mị tộc cảm thấy bất an, kinh sợ đến cực điểm, một khi nghe được tiếng khóc nỉ non "Oa oa" của Quỷ anh, thì họ lập tức cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Trong cổ thành cự thạch, trên bức tường nham thạch cổ màu xám tối, có đầy hình vễ của các loại yêu thú, từng khối đá phát sáng được khảm vào giữa tường thành, phóng ra ánh sáng lấp lánh.

Một cổ thành to như vậy được một luồng năng lượng dao động cực kỳ mạnh mẽ bao trùm lấy, luồng dao động mạnh mẽ này vẫn luôn tồn tại, như sóng lớn mạnh mẽ có lực chấn nhiếp rất mạnh với Âm thú.

Kết giới bao phủ ở cổ thành, ngăn cản tất cả Âm thú bên ngoài, đám Âm thú chỉ dám ở ngoài thành tru lên mà không dám mạo muội xâm nhập cổ thành.

Trên tường thành cự thạch.

Dịch Thiên Mạc mặc trường bào màu xanh, thân thể đứng thẳng, vẻ mặt âm trầm, cùng hai vị thống lĩnh Yết Mãnh, Tạp Ba của Âm Mị tộc khác nhìn ra phương xa.

Dịch Thúy Bích và Yết Cát ở phía sau ba vị thống lĩnh Dịch Thiên Mạc, Yết Mãnh, Tạp Ba, họ cũng dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn ra xa.

Ngoài thành, không ngừng truyền đến tiếng Âm thú đang bay lượn rít gào lên, âm khí mênh mông lượn lờ không tản đi, đủ loại Âm thú xoay chung quanh cổ thành, hình như vẫn đang chờ cái gì.

Ba người Dịch Thiên Mạc đứng ở trên tường thành cau mày thấp giọng nói chuyện, thần sắc cũng không được lạc quan lắm.

- Thúy Bích, tên nhân loại Võ Giả lần trước cô bắt đâu?

Yết Cát nắm mấy viên cầu ngọc màu xanh, hờ hững hỏi.

Trong mấy viên cầu ngọc màu xanh kia có linh hồn dao động nhạt, viên cầu ngọc màu xanh trong tay hắn va chạm vào nhau, thường xuyên tóe ra một ít khí tức linh hồn có chút kỳ lạ.

- Có liên quan gì tới ngươi?

Dịch Thúy Bích hơi nhíu mày, hình như không muốn trả lời hắn, quay đầu liếc mắt nhìn một cô gái khác bên cạnh, thuận miệng hỏi:

- Tuyết Phỉ, phụ thân cô rất quen thuộc Âm thú sơn, người của các cô gần đây thường hay hoạt động ở Âm thú sơn, có biết cấm chế của Âm thú sơn vì sao yếu đi không?

Tuyết Phỉ là con gái độc nhất của thống lĩnh Tạp Ba, làn da như sương tuyết trắng noãn óng ánh, lông mi như tranh vẽ, mắt như hồ sâu, cũng là mỹ nữ hiếm có của Âm Mị tộc.

- Không biết nữa, cấm chế cứ yếu đi một cách khó hiểu. Lần này thật đúng là kỳ quái đó, nhiều Quỷ anh như vậy đều thoát khỏi Âm thú sơn, vây nơi này đã rất nhiều ngày mà vẫn không có tản đi, rốt cuộc chúng nó muốn làm gì chứ?

Tuyết Phỉ lắc lắc đầu, ý bảo mình cũng không rõ lắm.

- Thúy Bích, tên nhân loại Võ Giả kia có chút nguy hiểm, không bằng cô đưa hắn đổi cho ta đi.

Viên cầu ngọc màu xanh trong lòng bàn tay Yết Cát liên tục va chạm vào nhau, linh hồn dao động nhạt xoay chuyển trong cầu ngọc

- Những viên Âm thần châu này là hôm nay ta lấy linh hồn đám Võ Giả kia ra, lại dùng bí pháp luyện chế thành, rất có ích cho chúng ta tu luyện linh hồn, chỉ cần cô giao người nọ cho ta, Âm thần châu này ta đều có thể cho cô.

- Ồ, Yết Cát từ khi nào mà ngươi trở nên hào phóng vậy?

Tuyết Phỉ có chút tò mò, hất mi lên tỏ ra hơi ngạc nhiên nói:

- Vì một Võ Giả nhân loại, ngươi có thể lấy nhiều Âm thần châu như vậy để trao đổi, hắn rất đặc biệt sao?

- Những tên Võ Giả mà ta bắt, truy tìm đến đây chỉ vì đối phó tên đó. Thật không ngờ, hắn vẫn không ngại, trên người hắn hình như có cái bí mật gì đó, ừm, ta nghĩ chắc là hắn hơi đặc biệt.

Yết Cát thấy Thúy Bích vẫn không muốn trao đổi, cũng đoán được Thúy Bích e là cũng biết được sự đặc biệt của Thạch Nham, nhưng lại muốn làm rõ câu chuyện

- Có phải không Thúy Bích? Cô nhốt hắn lâu như vậy, chắc là đã có phát hiện gì hắn trên người hắn rồi chứ?

- Không có phát hiện gì.

Dịch Thúy Bích lạnh lùng nói.



Yết Cát cười cười, hiển nhiên không tin lắm

- Như vậy đi, cô đến chỗ ta, ta có thể để cô tùy ý lựa chọn năm tên Võ Giả nhân loại. Ta dùng năm tên Võ Giả nhân loại để trao đổi tên nọ, thế nào?

- Yết Cát, ngươi phiền quá!

Vẻ mặt Dịch Thúy Bích khó chịu.

Yết Cát hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bỗng lạnh lùng, rõ ràng cũng có chút không vui.

"Ngao ô!"

Nhưng vào lúc này, từ chỗ sâu trong rừng rậm ngoài thành, truyền đến tiếng điên cuồng tru lên của Âm thú.

"Vù vù vù!"

Một người chim cánh màu xám dài năm sáu mét, bị Âm thú vây công vỗ cánh gào thét bay đến.

Âm thú xung quanh điên cuồng công kích tới, nhưng lão giả Dực tộc lại không sợ hãi, trong thân thể bắn ra từng luồng phong nhận sáng chói, khiến cho đám Âm thú không thể không né tránh.

Chịu áp lực của Âm thú mà lão giả Hôi Dực tộc này cũng dám xông vào, ngạo nghễ đi đến trên trên tường thành cự thạch của Âm Mị tộc.

Cấm chế kết giới trên tường thành của Âm Mị tộc sau khi thân ảnh hắn xuất hiện đã co rút lại một chút khá quỷ dị, trùng hợp có thể để cho hắn tiến vào.

- Đa Long huynh, ngọn gió nào đã thổi huynh tới đây?

Đầu Yết Mãnh đầy sợi bạc, ngửa mặt lên trời cười ha ha, từ xa chắp tay tới hướng tộc trưởng Hôi Dực tộc kia

- Chúng ta đang thương lượng, có nên đi bái phỏng Dực tộc các huynh hay không, không ngờ Đa Long huynh đã đến đây trước, rất tốt rất tốt.

Trong đôi mắt màu xám tro của Dịch Thiên Mạc hiện lên một tia lo lắng, lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với Dịch Thúy Bích.

Dịch Thúy Bích đang nói chuyện với Yết Cát, Tuyết Phỉ, bỗng đôi mắt chợt lóe tia sáng kỳ dị, khẽ lặng lẽ gật gật đầu không ai biết, nói với Tuyết Phỉ, Yết Cát:

- Ta còn có chút việc, đi trước đây.

Nói xong, không đợi Yết Cát, Tuyết Phỉ tỏ vẻ gì, thân thể mềm mại nhẹ nhàng nhoáng lên, ung dung biến mất.

Hai tròng mắt của Đa Long tộc trưởng Hôi Dực tộc đằng đằng sát khí, đột nhiên hạ xuống trước mặt Yết Mãnh, Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba ba, quát mạnh lên:

- Nghe nói các ngươi bắt được một ít nhân loại?

- Không sai.

Vẻ mặt Yết Mãnh kinh ngạc

- Thời gian trước, không biết vì nguyên nhân gì mà một ít nhân loại đột ngột hiện thân trong rừng rậm gần chúng ta, bây giờ bọn họ còn bị chúng ta nhốt lại, Đa Long huynh sao cũng chý tới đám nhân loại này sao? Sao thế, chẳng lẽ Hôi Dực tộc huynh cũng muốn dùng hồn phách của Võ Giả nhân loại luyện chế cái gì vậy?

- Hãy mang tất cả những tên Võ Giả đó ra đây, ta muốn tìm người.

Ánh mắt Đa Long như độc ác xà, lóe ra tia sáng cực kỳ hung tàn

- Hàn Long con ta, bị một tên nhân loại giết chết, ta muốn nghiền nát xương tên đó thành tro, khiến hắn nếm thử tất cả khổ hình của tộc ta!

- Cái gì!

Ba người Yết Mãnh, Tạp Ba, Dịch Thiên Mạc, đều không nhịn được kinh hô lên, vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ.

- Được, ta biết làm gì.

Yết Mãnh gật gật đầu, biết chuyện này quan trọng, ở xa hướng tới Yết Cát nói:

- Đi mang toàn bộ những tên Võ Giả nhân loại lại đây.

Yết Cát nhanh chóng khom người rời đi.

- Dịch huynh, nghe nói các ngươi cũng bắt một tên Võ Giả nhân loại? Có phải ngươi cũng...?

Yết Mãnh nhìn về phía Dịch Thiên Mạc.



- Dịch Phong, ngươi trở về xem sao, cũng mang tiểu tử đến đây.

Dịch Thiên Mạc cũng không dài dòng, hướng tới thanh niên cách đó không xa hét một tiếng, Dịch Phong kia cũng nhanh chóng rời đi.

- Đa Long huynh, Dực tộc các huynh bên kia có phải hay không cũng có Âm thú hoạt động khắp nơi không?

Tạp Ba đột nhiên hỏi.

- Chỉ bên các ngươi nghiêm trọng, cấp bậc Âm thú xuất hiện ở Dực tộc chúng ta rất thấp, rất dễ dàng quét sạch.

Khuôn mặt Đa Long lạnh lùng, hình như trước khi báo thù cho nhi tử lười bàn bạc chuyện gì.

Tạp Ba vốn đang muốn hỏi chút gì, nhìn thấy thần sắc lạnh lùng của hắn, khẽ cười mỉa, cũng không có tiếp tục hỏi nữa.

Yết Mãnh, Dịch Thiên Mạc cũng không nói thêm gì, đều có vẻ mặt quái dị, đều đang âm thầm chờ đợi.

Không bao lâu.

Yết Cát và mấy thanh niên Âm Mị tộc dùng yêu thú kéo lồng giam thật lớn kia, kéo đám người Tào Chỉ Lam, Phan Triết trong lòng đến đây.

Bốn người Tào Chỉ Lam, Cổ Linh Lung, Phan Triết, Trác Nghiên Tình ngồi ở một góc trong lồng, sắc mặt liên tục biến đổi, đều đang âm thầm quan sát Âm Mị tộc và Đa Long của Hôi Dực tộc, trong lòng lo lắng không yên.

Trong mấy ngày nay, tùy tùng bên cạnh bọn họ, từng người nối tiếp bị mang đi, sau đó liền vĩnh viễn mất đi tung tích.

Trong lòng bọn họ cũng hiểu được, đám người Yết Cát đã giết chết những đồng bạn bị mang đi, Tào Chỉ Lam tuy rằng không dám vận dụng Linh Thần Võ Hồn, những vẫn mơ hồ có thể biết linh hồn của những người đó đều bị hút ra thân thể, bị luyện chế thành dược phẩm đặc biệt, thành một loại dược liệu tu luyện của Âm Mị tộc.

Sau khi Tào Chỉ Lam nói ra phát hiện của nàng, trong lòng tất cả những người còn sống đều bị tuyệt vọng lấp đầy, bắt đầu hối hận tiến vào Chiến Trường Thâm Uyên đuổi giết Dương Mộ, Thạch Nham, bắt đầu hối hận không nên bám riết không buông như vậy, hối hận mọi thứ. . .

Ánh mắt Đa Long âm lệ oán hận, bao phủ lên người họ liên tục đảo qua, không ngừng lắc đầu.

Một viên thạch cầu màu xanh thẫm đột nhiên hiện ra trong lòng bàn tay Đa Long, Đa Long khẽ hất tay, từng vòng ánh sáng xanh lá đột nhiên ở trên thạch cầu tỏa ra.

Giữa ánh sáng xanh lá mông lung, tướng mạo Thạch Nham như hư ảo ảnh ngược trong nước, chậm rãi từ giữa ánh sáng xanh lá hiện ra.

"Thạch Nham!"

Tào Chỉ Lam, Phan Triết, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tình những người ở trong lồng giam, trong hai mắt đầy vẻ kinh hãi, tinh thần chấn động, lập tức biết được người Đa Long muốn tìm, chính là đầu sỏ đưa bọn họ rơi vào tuyệt cảnh này.

- Là tên kia!

Yết Cát cũng quát nhẹ lên.

- Ai? !

Đa Long nghiến răng.

- Tên bị Thúy Bích giam cầm, thời gian trước ta còn gặp qua hắn nữa.

Dưới ánh mắt âm lệ lạnh lùng của Đa Long, Yết Cát không dám nói dối, vội vàng nói:

- Tên đó có chút đặc biệt, đám người ta bắt là vì tru sát hắn mới tiến vào nơi này, nhưng nhiều người như vậy liên thủ mà không thể giết chết hắn.

- Dịch Thiên Mạc!

Trên người Đa Long đột nhiên bắn ra khí tức cực kỳ sắc bén, hắn quát một tiếng lớn, hét lên giận dữ nói:

- Còn không giao tên đó ra đây cho ta!

Trong đôi mắt màu xám tro của Dịch Thiên Mạc, những đường ti màu xám tro bỗng rõ hơn, một luồng linh hồn phong bạo kỳ dị, đột nhiên bùng nổ trong đầu, trong thân thể hắn Tinh Nguyên hùng hậu cũng tụ tập lại rất nhanh, chạy nhanh vào gân mạch toàn thân, đã chuẩn bị xong để ứng phó Đa Long.

- Ta đã bảo Dịch Phong dẫn người qua đây.

Dịch Thiên Mạc đề phòng toàn thân, vẻ mặt âm lãnh, thản nhiên nói:

- Chắc không bảo lâu nữa, hẵn sẽ bị mang đến đây, Đa Long huynh không nên quá kích động.

- Được, hy vọng người của ngươi có thể mang tên kia đến đây, bằng không đừng trách ta không khách khí.

Đa Long trừng mắt to lên, chậm rãi gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook