Chương 3
Pi (pigeon)
05/05/2014
Nó cùng chú Duy vừa bước xuống khỏi máy bay. Không còn cô bé vui tươi
ngay nào nữa mà giờ đây chỉ có 1 cô bé với đôi mắt vô hồn, có phần tủi
hận.
1 chiếc xe sang trọng chở nó và chú Duy đên vùng ngoại ô của thành phố Tookyo, theo một con đương dẫn tới 1 ngôi biệt thự sang trọng có kiến trúc phương tây, lối đi vào nhà trải đầy những viên sỏi trắng tinh, hai bên là những cây vạn tuế uy nghiêm.
- Đây là nhà chú, cháu sẽ tạm ở đây vài hôm. Yên lặng. chú Duy có lẽ cũng đã quen với sự yên lặng quá đỗi của con bé.
1 gia đình hạnh phúc nay chỉ còn mình nó, nó muốn trả thù cho ba mẹ và nó phải tạo cho mình cái vỏ bọc cứng rắn và sắc lạnh ngay bây giờ.
Nó đã ở đây được 1 tuần. Ăn riêng, uống riêng, ở một mình riêng trong phòng, không cười, không nói, cũng không khóc, gương mặt của nó không hề biểu lộ chutr cảm xúc gì nếu không muốn nói rằng nó đã trở thành ng vô cảm. Ng làm trong nhà ai cũng sợ nó, sợ cái lạnh mà nó tỏa ra, chỉ có chú Duy là lại gần và nói chuyện với nó. Nhưng nói chuyện thì cũng không đúng vì chú toàn độc thoại, nó chưa bao giờ hé răng lên tiếng nửa lời.
Đêm.
- Tiểu Khả, ngày mai cháu theo chú đến nơi này, có ng muốn gặp cháu. Không có tiếng trả lời, chỉ có một cái gật đầu nhẹ.
Ngày mai. Một buổi sáng trời khá âm u, mây đên giăng đầy trời, mấy hạt mưa lất phất bay như báo hiệu 1 cai tương lai chẳng mấy tốt đẹp của nó. Chú Duy đã đến từ rất sớm đưa nó đi gặp một ai đó.
Chiếc ô tô đi về phía bắc mên theo một con dường vắng không một ngôi nhà bên đường, khung cảnh vắng lặng đến đáng sợ.
Đi theo con đường đó, chú Duy cũng đã dừng xe lại
Trước mặt nó là một vùng rộng lớn cách li hoàn toàn với bên ngoài bởi những rừng cây lớn. Khu đất này rất rộng và còn có chút ơn ớn lạnh, đáng sợ. xa xa là những dãy nhà lớn, thông suốt với nhau, chia ra nhiều tầng nhiều phòng, đôi lúc lại nge tiến súng nổ, tiếng ng hét vang. Ở giữa là một bãi tập rộng lớn như của quân đội, có hàng rào thép gai hàng rào điện chằng chịt.
Chú Duy dẫn nó tới 1 căn phòng khá sang trọng, một ng đàn ông ăn vận theo kiểu ng Trung Quốc đang đúng ngoảnh lưng về phía nó.
- đến rồi à.
- Vâng thưa thày. Chú Duy kính cẩn trả lời. Ông từ từ ngoảnh mặt về phía nó cười hiền
- ngồi đi
- Đây chính là cô bé con nhắc tới đây ạ.
- Tốt lắm. Nó không nói gì, vẫn đôi mắt vô cảm, lạnh như băng nhìn thăng vào mắt ng đàn ông trung niên nọ.
- Rất có khí chất, hợp ý ta. Chú Duy nhẹ nhàng quay về phía nó
- Tiểu Khả, đây là thầy Yan, thầy của chú cũng như ba mẹ con. Ông ấy là ng chuyên đào tạo những sát thủ, nếu con muốn trở thành sát thủ như ba mẹ thì con hãy gật đầu đồng ý ở lại đây nếu không thì con có thể quay trở về.
Gật đầu. chỉ có con đường trở thành sát thủ mới giúp nó mạnh hơn mới giúp nó có thể trả thù cho ba mẹ.
Chú Duy trao đổi vài câu gì đó với thầy Yan, sau đó trở về.
1 chiếc xe sang trọng chở nó và chú Duy đên vùng ngoại ô của thành phố Tookyo, theo một con đương dẫn tới 1 ngôi biệt thự sang trọng có kiến trúc phương tây, lối đi vào nhà trải đầy những viên sỏi trắng tinh, hai bên là những cây vạn tuế uy nghiêm.
- Đây là nhà chú, cháu sẽ tạm ở đây vài hôm. Yên lặng. chú Duy có lẽ cũng đã quen với sự yên lặng quá đỗi của con bé.
1 gia đình hạnh phúc nay chỉ còn mình nó, nó muốn trả thù cho ba mẹ và nó phải tạo cho mình cái vỏ bọc cứng rắn và sắc lạnh ngay bây giờ.
Nó đã ở đây được 1 tuần. Ăn riêng, uống riêng, ở một mình riêng trong phòng, không cười, không nói, cũng không khóc, gương mặt của nó không hề biểu lộ chutr cảm xúc gì nếu không muốn nói rằng nó đã trở thành ng vô cảm. Ng làm trong nhà ai cũng sợ nó, sợ cái lạnh mà nó tỏa ra, chỉ có chú Duy là lại gần và nói chuyện với nó. Nhưng nói chuyện thì cũng không đúng vì chú toàn độc thoại, nó chưa bao giờ hé răng lên tiếng nửa lời.
Đêm.
- Tiểu Khả, ngày mai cháu theo chú đến nơi này, có ng muốn gặp cháu. Không có tiếng trả lời, chỉ có một cái gật đầu nhẹ.
Ngày mai. Một buổi sáng trời khá âm u, mây đên giăng đầy trời, mấy hạt mưa lất phất bay như báo hiệu 1 cai tương lai chẳng mấy tốt đẹp của nó. Chú Duy đã đến từ rất sớm đưa nó đi gặp một ai đó.
Chiếc ô tô đi về phía bắc mên theo một con dường vắng không một ngôi nhà bên đường, khung cảnh vắng lặng đến đáng sợ.
Đi theo con đường đó, chú Duy cũng đã dừng xe lại
Trước mặt nó là một vùng rộng lớn cách li hoàn toàn với bên ngoài bởi những rừng cây lớn. Khu đất này rất rộng và còn có chút ơn ớn lạnh, đáng sợ. xa xa là những dãy nhà lớn, thông suốt với nhau, chia ra nhiều tầng nhiều phòng, đôi lúc lại nge tiến súng nổ, tiếng ng hét vang. Ở giữa là một bãi tập rộng lớn như của quân đội, có hàng rào thép gai hàng rào điện chằng chịt.
Chú Duy dẫn nó tới 1 căn phòng khá sang trọng, một ng đàn ông ăn vận theo kiểu ng Trung Quốc đang đúng ngoảnh lưng về phía nó.
- đến rồi à.
- Vâng thưa thày. Chú Duy kính cẩn trả lời. Ông từ từ ngoảnh mặt về phía nó cười hiền
- ngồi đi
- Đây chính là cô bé con nhắc tới đây ạ.
- Tốt lắm. Nó không nói gì, vẫn đôi mắt vô cảm, lạnh như băng nhìn thăng vào mắt ng đàn ông trung niên nọ.
- Rất có khí chất, hợp ý ta. Chú Duy nhẹ nhàng quay về phía nó
- Tiểu Khả, đây là thầy Yan, thầy của chú cũng như ba mẹ con. Ông ấy là ng chuyên đào tạo những sát thủ, nếu con muốn trở thành sát thủ như ba mẹ thì con hãy gật đầu đồng ý ở lại đây nếu không thì con có thể quay trở về.
Gật đầu. chỉ có con đường trở thành sát thủ mới giúp nó mạnh hơn mới giúp nó có thể trả thù cho ba mẹ.
Chú Duy trao đổi vài câu gì đó với thầy Yan, sau đó trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.