Chương 86: Tác phẩm đầu tiên
Cao Lâu Đại Hạ
21/07/2014
Trên thực tế, bản vẽ này cũng không có bất kỳ điểm sáng nào.
Trong nháy mắt, Càn Kình hiểu được cách phải rèn con dao làm bếp này như thế nào.
Hắn cầm búa sắt lớn trong tay, vận dụng phương pháp hít thở rèn sắt, hung hăng đập về phía khối khoáng thạch sắt bình thường kia.
Từ khoáng thạch thành sắt, tinh sắt, sắt tinh! Càn Kình trực tiếp đập ra sắt tinh, dựa theo hiểu biết đối với kỹ năng cần thiết khi rèn, lần lượt đập nó. Búa sắt lớn trong tay hắn cũng liên tiếp biến hóa.
Một lúc là búa nặng hai trăm cân, một lúc lại là búa nhỏ ba năm cân. Một con dao làm bếp, vị trí khác nhau cần lực đạo khác nhau. Càn Kình bắt đầu thực sự hiểu rõ, rèn thứ này nếu như có thể sử dụng một cây búa chế tạo ra một đồ, là một chuyện khó khăn tới mức nào.
Keng!
Một đám tia lửa bay ra. Con dao làm bếp hồng đỏ ngâm ở trong thùng nước lạnh, phát ra những tiếng xèo xèo, ngay sau đó bốc lên hơi trắng bao phủ vị trí một thước vuông.
Con dao làm bếp được lấy từ trong nước ra. Một quang mang lạnh lẽo phát ra. Càn Kình ngồi xổm ở bên cạnh thùng nước đặt con dao làm bếp ở trên một khối đá mài bình thường bắt đầu công việc cuối cùng, mài đao! Khai phong!
Tiếng kim loại và đá mài va chạm phát ra tiếng động chói. Từng tiếng nối tiếp nhau vang lên trong sân. Cảnh giới cao nhất của mài đao chính là tẩy phong, không phải là công năng gì đặc biệt khác thường, mà là một loại kỹ thuật thăng hoa! Giống như rèn sắt, có người có thể tạo ra tinh sắt thập cấp, có người lại có thể tạo ra sắt tinh. Đây là sự bay vọt về chất.
Tiếng mài đao chói tai dừng lại. Con dao làm bếp đặt ở trên đá mài, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, phản xạ hàn quang sắc bén giống như có thể thật sự cắt đứt da!
- Đây là tác phẩm đầu tay của ta sao?
Càn Kình cầm con dao làm bếp chuyển động qua lại trong không khí, trong lòng dâng lên sự đắc ý. Mặc dù chỉ là một con dao làm bếp, nhưng thoạt nhìn hình như cũng là một tác phẩm tốt.
- Nhà chơi Càn Kình, nhiệm vụ rèn tạo sư đã hoàn thành. Làm xong con dao làm bếp, trở thành rèn tạo sư.
Âm thanh của hệ thống tinh linh truyền đến. Càn Kình kinh ngạc nhìn về phía Bố Lai Khắc, phát hiện lão thợ rèn này này từ dưới đất nhặt lên một thanh đao sáng như tuyết. Hắn ước lượng một chút bỗng nhiên vung cánh tay lên! Thanh đao phá không bay ra!
Càn Kình theo bản năng vung con dao làm bếp trong tay đánh về phía thanh đao vừa bay tới. Hai thanh “vũ khí” va chạm vào nhau, phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai, ma sát ra một chuỗi tia lửa tuyệt đẹp. Thanh chiến đao bị con dao làm bếp kia chém thành hai đoạn!
- Thật hay giả vậy?
Càn Kình không thể tin được nhìn con dao làm bếp trong tay mình.
- Cũng không tệ lắm.
Bố Lai Khắc lại cầm tẩu thuốc dùng sức hít một hơi:
- Tuy rằng ngoại hình khó coi một chút, nhưng vẫn tính là một thanh Đấu Binh.
“Nhà chơi Càn Kình, học được búa thứ nhất trong mười tám búa thượng phong.”
Mười tám búa thượng phong?
Càn Kình vội vàng mở thuộc tính, phát hiện kỹ năng trước đây không biết tên, cuối cùng đã có tên của mình.
Bố Lai Khắc cầm theo búa sắt lớn nặng nghìn cân trong tay, hung hăng đập một búa xuống một khối khoáng thạch sắt, sau đó tiện tay ném búa nặng một cái, rất không có trách nhiệm nói:
- Nhớ chưa?
Cái này... ?
Càn Kình có điểm dở khóc dở cười. Đây tính là chuyện gì? Trước đây tốt xấu gì cũng đánh mấy giờ. Ngày hôm nay sao chỉ đánh một lân? May là ta chăm chú nhìn, hơn nữa có cơ sở từ búa thứ nhất trong mười tám búa thượng phong, nếu không lần này thật sự sẽ mất mặt.
- Trước hết làm xong đơn đặt hàng này, sau đó rèn một thanh vũ khí ngươi muốn, lại luyện một búa này.
Bố Lai Khắc bỏ lại một câu, lần đầu tiên không ngồi chồm hổm quay về phía góc tường, mà chắp tay sau lưng rời khỏi sân, đi bộ ra ngoài phố.
Cái cuốc và con dao làm bếp không giống nhau. Liêm đao lại càng khác cái cuốc. Càn Kình nhìn hai bản vẽ còn lại, chợt phát hiện trong những dụng cụ gia đình này lại có rất nhiều cỗ mình có thể tham khảo đển rèn Trảm Mã Đao.
- Chế tạo một số sắt tinh trước rồi nói sau.
Càn Kình cởi y phục trên thân ra, lộ ra thân thể cường tráng. Lau mồ hôi trên trán xong hắn lại lần lượt vung búa.
Sau khi chế tạo xong ba cái dụng cụ gia đình, Càn Kình cầm địa chỉ ghi trên bản vẽ, đi về phía nhà Vương đại thẩm ở đầu thôn phía đông.
- Sao? Ngươi là ai? Học trò của Bố Lai Khắc sao? Con dao làm bếp này không phải do hắn tự mình làm mà là do ngươi làm sao?
Vương đại thẩm đứng ở cửa gỗ trước nhà, dáng người không cao, nhưng vô cùng cường tráng, cánh tay cơ bắp khiến Càn Kình cũng phải mặc cảm. Trong đôi hào sảng phát ra quang mang khong hài lòng nhìn chằm chằm vào con dao làm bếp:
- Ta đã nói trước rồi! Nếu như thứ này không rắn chắc, ta sẽ không trả tiền. Đến lúc đó, ta còn đến cửa hàng rèn phá hủy.
Càn Kình đối mặt với đại thẩm hào sảng như vậy, liên tục gật đầu. Nếu như mình rèn thanh Đấu Binh này vẫn không có cách nào làm Vương đại thẩm hài lòng...
- Sao? Đấu Binh nhất cấp?
Tay Vương đại thẩm cầm dao làm bếp lộ vẻ ngạc nhiên.
Vẻ khiếp sợ trên mặt Càn Kình còn phong phú hơn cả Vương đại thẩm. Nữ nhân này thoạt nhìn to béo như bà chủ gia đình, không ngờ cầm lấy con dao làm bếp liền biết là Đấu Binh! Điều này khiến người ta khiếp sợ hơn nhiều so với nhìn thấy Ma tộc tại Áo Khắc Lan.
Đấu Binh nhất cấp?
Đầu óc Càn Kình lại trở nên cứng ngắc. Sao Đấu Binh còn phân chia nhất cấp nhị cấp vậy? Bố Lai Khắc chưa từng nói qua!
Càn Kình vội vàng mở cột thuộc tính, phát hiện phía sau cái cuốc và liêm đao trong sọt của mình đều có chữ viết. Cái cuốc là: Đấu Binh nhất cấp. Liêm đao: Đấu Binh nhất cấp.
Trên mặt Càn Kình lộ ra vẻ tươi cười:
- Ta còn nghĩ vì sao lúc chế tạo ra dao làm bếp, Bố Lai Khắc lại nói là Đấu Binh. Nhưng chung quy khi ta cầm dao làm bếp trong tay mình, hình như không tốt bằng Đấu Binh của Lôi Địch và nữ nhi của hắn. Hóa ra đây là Đấu Binh nhất cấp.
- Nếu là Đấu Binh.
Sắc mặt Vương đại thẩm nhất thời đã dễ nhìn hơn. Cánh tay tráng kiện cầm theo con dao làm bếp, chém tới một cọc gỗ bán kính một thước ở bên ngoài cửa.
Trong phút chốc, quang mang màu đỏ trên dao làm bếp liên tục tăng vọt. Đấu khí ở dao làm bếp chấn động phát ra từng tiếng động khe khẽ. Đao phong vừa nhẹ nhàng chạm vào cọc gỗ, giống như chém lên đậu hũ, trực tiếp chặt ngang cọc gỗ.
- Không tồi! Không tồi! So với lão già Bố Lai Khắc, kia rõ ràng cẩn thận hơn nhiều! Lần trước hắn cho ta con dao làm bếp cửu cấp. Lần này ngươi trực tiếp cho ta một thanh Đấu Binh!
Vương đại thẩm tiện tay ném ra một trăm kim tệ vào trong tay Càn Kình:
- Cầm lấy!
Một trăm kim tệ?
Càn Kình gãi đầu. Tuy rằng trong đơn đặt hàng nói chỉ có năm mươi kim tệ, một trăm kim tệ đã là gấp bội. Nhưng mình giao ra là một thanh Đấu Binh!
Mặc dù hình dáng con dao làm bếp này xấu xí, nhưng vẫn là một thanh Đấu Binh!
Trong nháy mắt, Càn Kình hiểu được cách phải rèn con dao làm bếp này như thế nào.
Hắn cầm búa sắt lớn trong tay, vận dụng phương pháp hít thở rèn sắt, hung hăng đập về phía khối khoáng thạch sắt bình thường kia.
Từ khoáng thạch thành sắt, tinh sắt, sắt tinh! Càn Kình trực tiếp đập ra sắt tinh, dựa theo hiểu biết đối với kỹ năng cần thiết khi rèn, lần lượt đập nó. Búa sắt lớn trong tay hắn cũng liên tiếp biến hóa.
Một lúc là búa nặng hai trăm cân, một lúc lại là búa nhỏ ba năm cân. Một con dao làm bếp, vị trí khác nhau cần lực đạo khác nhau. Càn Kình bắt đầu thực sự hiểu rõ, rèn thứ này nếu như có thể sử dụng một cây búa chế tạo ra một đồ, là một chuyện khó khăn tới mức nào.
Keng!
Một đám tia lửa bay ra. Con dao làm bếp hồng đỏ ngâm ở trong thùng nước lạnh, phát ra những tiếng xèo xèo, ngay sau đó bốc lên hơi trắng bao phủ vị trí một thước vuông.
Con dao làm bếp được lấy từ trong nước ra. Một quang mang lạnh lẽo phát ra. Càn Kình ngồi xổm ở bên cạnh thùng nước đặt con dao làm bếp ở trên một khối đá mài bình thường bắt đầu công việc cuối cùng, mài đao! Khai phong!
Tiếng kim loại và đá mài va chạm phát ra tiếng động chói. Từng tiếng nối tiếp nhau vang lên trong sân. Cảnh giới cao nhất của mài đao chính là tẩy phong, không phải là công năng gì đặc biệt khác thường, mà là một loại kỹ thuật thăng hoa! Giống như rèn sắt, có người có thể tạo ra tinh sắt thập cấp, có người lại có thể tạo ra sắt tinh. Đây là sự bay vọt về chất.
Tiếng mài đao chói tai dừng lại. Con dao làm bếp đặt ở trên đá mài, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, phản xạ hàn quang sắc bén giống như có thể thật sự cắt đứt da!
- Đây là tác phẩm đầu tay của ta sao?
Càn Kình cầm con dao làm bếp chuyển động qua lại trong không khí, trong lòng dâng lên sự đắc ý. Mặc dù chỉ là một con dao làm bếp, nhưng thoạt nhìn hình như cũng là một tác phẩm tốt.
- Nhà chơi Càn Kình, nhiệm vụ rèn tạo sư đã hoàn thành. Làm xong con dao làm bếp, trở thành rèn tạo sư.
Âm thanh của hệ thống tinh linh truyền đến. Càn Kình kinh ngạc nhìn về phía Bố Lai Khắc, phát hiện lão thợ rèn này này từ dưới đất nhặt lên một thanh đao sáng như tuyết. Hắn ước lượng một chút bỗng nhiên vung cánh tay lên! Thanh đao phá không bay ra!
Càn Kình theo bản năng vung con dao làm bếp trong tay đánh về phía thanh đao vừa bay tới. Hai thanh “vũ khí” va chạm vào nhau, phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai, ma sát ra một chuỗi tia lửa tuyệt đẹp. Thanh chiến đao bị con dao làm bếp kia chém thành hai đoạn!
- Thật hay giả vậy?
Càn Kình không thể tin được nhìn con dao làm bếp trong tay mình.
- Cũng không tệ lắm.
Bố Lai Khắc lại cầm tẩu thuốc dùng sức hít một hơi:
- Tuy rằng ngoại hình khó coi một chút, nhưng vẫn tính là một thanh Đấu Binh.
“Nhà chơi Càn Kình, học được búa thứ nhất trong mười tám búa thượng phong.”
Mười tám búa thượng phong?
Càn Kình vội vàng mở thuộc tính, phát hiện kỹ năng trước đây không biết tên, cuối cùng đã có tên của mình.
Bố Lai Khắc cầm theo búa sắt lớn nặng nghìn cân trong tay, hung hăng đập một búa xuống một khối khoáng thạch sắt, sau đó tiện tay ném búa nặng một cái, rất không có trách nhiệm nói:
- Nhớ chưa?
Cái này... ?
Càn Kình có điểm dở khóc dở cười. Đây tính là chuyện gì? Trước đây tốt xấu gì cũng đánh mấy giờ. Ngày hôm nay sao chỉ đánh một lân? May là ta chăm chú nhìn, hơn nữa có cơ sở từ búa thứ nhất trong mười tám búa thượng phong, nếu không lần này thật sự sẽ mất mặt.
- Trước hết làm xong đơn đặt hàng này, sau đó rèn một thanh vũ khí ngươi muốn, lại luyện một búa này.
Bố Lai Khắc bỏ lại một câu, lần đầu tiên không ngồi chồm hổm quay về phía góc tường, mà chắp tay sau lưng rời khỏi sân, đi bộ ra ngoài phố.
Cái cuốc và con dao làm bếp không giống nhau. Liêm đao lại càng khác cái cuốc. Càn Kình nhìn hai bản vẽ còn lại, chợt phát hiện trong những dụng cụ gia đình này lại có rất nhiều cỗ mình có thể tham khảo đển rèn Trảm Mã Đao.
- Chế tạo một số sắt tinh trước rồi nói sau.
Càn Kình cởi y phục trên thân ra, lộ ra thân thể cường tráng. Lau mồ hôi trên trán xong hắn lại lần lượt vung búa.
Sau khi chế tạo xong ba cái dụng cụ gia đình, Càn Kình cầm địa chỉ ghi trên bản vẽ, đi về phía nhà Vương đại thẩm ở đầu thôn phía đông.
- Sao? Ngươi là ai? Học trò của Bố Lai Khắc sao? Con dao làm bếp này không phải do hắn tự mình làm mà là do ngươi làm sao?
Vương đại thẩm đứng ở cửa gỗ trước nhà, dáng người không cao, nhưng vô cùng cường tráng, cánh tay cơ bắp khiến Càn Kình cũng phải mặc cảm. Trong đôi hào sảng phát ra quang mang khong hài lòng nhìn chằm chằm vào con dao làm bếp:
- Ta đã nói trước rồi! Nếu như thứ này không rắn chắc, ta sẽ không trả tiền. Đến lúc đó, ta còn đến cửa hàng rèn phá hủy.
Càn Kình đối mặt với đại thẩm hào sảng như vậy, liên tục gật đầu. Nếu như mình rèn thanh Đấu Binh này vẫn không có cách nào làm Vương đại thẩm hài lòng...
- Sao? Đấu Binh nhất cấp?
Tay Vương đại thẩm cầm dao làm bếp lộ vẻ ngạc nhiên.
Vẻ khiếp sợ trên mặt Càn Kình còn phong phú hơn cả Vương đại thẩm. Nữ nhân này thoạt nhìn to béo như bà chủ gia đình, không ngờ cầm lấy con dao làm bếp liền biết là Đấu Binh! Điều này khiến người ta khiếp sợ hơn nhiều so với nhìn thấy Ma tộc tại Áo Khắc Lan.
Đấu Binh nhất cấp?
Đầu óc Càn Kình lại trở nên cứng ngắc. Sao Đấu Binh còn phân chia nhất cấp nhị cấp vậy? Bố Lai Khắc chưa từng nói qua!
Càn Kình vội vàng mở cột thuộc tính, phát hiện phía sau cái cuốc và liêm đao trong sọt của mình đều có chữ viết. Cái cuốc là: Đấu Binh nhất cấp. Liêm đao: Đấu Binh nhất cấp.
Trên mặt Càn Kình lộ ra vẻ tươi cười:
- Ta còn nghĩ vì sao lúc chế tạo ra dao làm bếp, Bố Lai Khắc lại nói là Đấu Binh. Nhưng chung quy khi ta cầm dao làm bếp trong tay mình, hình như không tốt bằng Đấu Binh của Lôi Địch và nữ nhi của hắn. Hóa ra đây là Đấu Binh nhất cấp.
- Nếu là Đấu Binh.
Sắc mặt Vương đại thẩm nhất thời đã dễ nhìn hơn. Cánh tay tráng kiện cầm theo con dao làm bếp, chém tới một cọc gỗ bán kính một thước ở bên ngoài cửa.
Trong phút chốc, quang mang màu đỏ trên dao làm bếp liên tục tăng vọt. Đấu khí ở dao làm bếp chấn động phát ra từng tiếng động khe khẽ. Đao phong vừa nhẹ nhàng chạm vào cọc gỗ, giống như chém lên đậu hũ, trực tiếp chặt ngang cọc gỗ.
- Không tồi! Không tồi! So với lão già Bố Lai Khắc, kia rõ ràng cẩn thận hơn nhiều! Lần trước hắn cho ta con dao làm bếp cửu cấp. Lần này ngươi trực tiếp cho ta một thanh Đấu Binh!
Vương đại thẩm tiện tay ném ra một trăm kim tệ vào trong tay Càn Kình:
- Cầm lấy!
Một trăm kim tệ?
Càn Kình gãi đầu. Tuy rằng trong đơn đặt hàng nói chỉ có năm mươi kim tệ, một trăm kim tệ đã là gấp bội. Nhưng mình giao ra là một thanh Đấu Binh!
Mặc dù hình dáng con dao làm bếp này xấu xí, nhưng vẫn là một thanh Đấu Binh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.