Chương 102
Phở Phở
19/04/2022
Thẩm Quyền trở về nhà thay quần áo, làm bài tập về nhà tới 6 rưỡi tối thì dừng lại. Hắn xoay người ra khỏi phòng ngủ, vươn tay với ba lô treo trên móc.
Quán lẩu bọn họ hẹn nhau nằm ở cuối con đường, khuất sau tàng cây xanh rờn. Khói trắng bốc lên nghi ngút từ những chiếc bàn kê rải rác ngoài cửa. Mới 6 rưỡi tối mà bên trong đất chật ních người, bàn ghế lộn xộn, tiếng nói cười vang tận lên tầng 3. Quán lẩu xập xệ, bẩn thỉu tới gai người, bé chỉ bằng một nửa khoảng sân nhà bà ngoại hắn.
Hắn dừng xe đạp ở cửa hàng tiện lợi gần đó, xoay người bước vào. Đám Nguyễn Công Vinh đã chờ sẵn ở đó, một tên vẫy tay với Thẩm Quyền, hắn bèn tiến lại gần, ngồi xuống cạnh tay thủ lĩnh.
"Mày đến muộn."
Nguyễn Công Vinh bỏ rau vào nồi lẩu, mỉm cười nói.
"Xin lỗi, em phải nấu cơm cho bố mẹ trước đã rồi mới đi ăn được."
"Không sao."
Tên này lại đang tính kế gì đây?
Thẩm Quyền không nói gì, tập trung vào gắp thịt trong nồi lẩu. Thái độ của Nguyễn Công Vinh trong quán ăn vẫn như mọi ngày nhưng trực giác của Thẩm Quyền nói với hắn rằng, đây không phải là một buổi đi ăn đơn thuần.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sợ.
"Em muốn ăn thêm thịt ba chỉ bò."
"Để anh gọi phục vụ."
Toàn bộ đồ ăn này trên mặt bàn là Nguyễn Công Vinh gọi, chỉ khi người khác mở miệng ra đòi hỏi gã mới gọi thêm.
Nước lẩu đỏ rực như hoa phượng sôi sùng sục, bọt nước bắn lên thành nồi, vương vãi cả trên mặt bàn gỗ. Bọn đàn em của Nguyễn Công Vinh ăn như thuồng luồng, không buồn nể mặt thủ lĩnh của mình lẫn những người chung quanh. Bọn họ ngồi quây quanh một chiếc bàn hình chữ nhật, mồ hôi lấm tấm trên trán bởi không khí như ở trong lò nung của quán ăn.
Thẩm Quyền cũng gắp một miếng thịt bò như bao người khác, thuận miệng hỏi:
"Người sáng nay là ai thế?"
"Chúng ta phải bảo mật thông tin của khách hàng." Nguyễn Công Vinh cười.
Thẩm Quyền không hỏi nữa, chống tay nhìn bọn họ ăn uống. Ước chừng 5 phút sau, phục vụ mang ra 4 bát cơm rang dưa bò đầu tiên, đặt lên bàn bọn họ. Nguyễn Công Vinh đứng dậy, đặt hai bát về phía mình và cô gái đầu tiên, một bát cho Thẩm Quyền và một bát còn lại cho bọn đàn em.
"Mày ăn thử đi, bình thường cứ sau mỗi lần giao dịch, bọn anh sẽ tới đây ăn lẩu. Cơm rang của nhà này ngon nhất cả thị trấn."
Thẩm Quyền làm bộ dè dặt, đáp:
"Em bé nhất, sao lại ăn trước các anh được."
"Không sao, coi như tiệc chào mừng. Mày ăn thử đi."
Đôi mắt gã dán lên bát cơm Thẩm Quyền đang cầm trên tay, miệng vẫn cười làm như không thấy. Hắn dùng thìa bới bát cơm vàng một hồi, xúc một thìa đưa lên miệng rồi nuốt chúng xuống một cách chậm rãi. Mặt Thẩm Quyền hơi đỏ lên, đáy mắt như phát ra ánh sáng:
"Ngon quá!"
"Đúng không? Ngon thì ăn nhiều vào." Nguyễn Công Vinh bật cười, khoác vai hắn: "Tối nay chúng mày cứ ăn uống thật no nê, bao nhiêu tiền anh trả! Thằng Hoàng kêu phục vụ ra đây, chúng ta gọi bia!"
Thẩm Quyền ngồi trong góc âm thầm cúi xuống mặt bàn, nhè miếng cơm hắn ngậm trong miệng.
Trong cơm rang có ma tuý.
Gã không bỏ chất gây nghiện vào đồ ăn Thẩm Quyền mới thấy lạ. Một người cẩn trọng như Nguyễn Công Vinh không đời nào tin tưởng Thẩm Quyền sẽ đi theo phục tùng mình, đúng hơn là gã không hề tin tưởng đám đàn em và cả bạn gái gã. Nhưng có một cách để không cần sự tin tưởng mà vẫn trung thành đi cùng nhau đó chính là biến Thẩm Quyền thành con nghiện, để hắn lệ thuộc vào gã, để hắn không còn đường lui.
Thẩm Quyền nôn nóng đi tìm thuốc, Nguyễn Công Vinh sẽ là người đáp ứng hắn. Cứ như thế, gã đã trở thành ngọn núi vững chãi để Thẩm Quyền dựa vào.
Nguyễn Công Vinh đánh giá hắn quá thấp rồi.
"Khoan đã, em không uống được loại bia thường."
Gã hỏi:
"Vậy mày uống loại nào?"
"Em không nhớ tên. Cái loại có vỏ màu trắng ấy, em không uống được. Màu vàng cũng không uống được. Cái màu xanh lá cây có họa tiết hình con hổ cũng không được, cái dạng lon màu bạc dài khoảng 13cm..."
"Mày nói nhiều thế? Thích thì tự vào đấy mà lấy."
Cô gái ngồi đối diện gắt lên.
"Đúng rồi, mày tự vào mà lấy."
Thẩm Quyền bất đắc dĩ đứng dậy, đi theo anh phục vụ tới khu nấu ăn. Ít phút sau, Thẩm Quyền đi ra với một khay đỏ trên tay, bên trên đặt 4 cốc bia to bự. Anh phục vụ đi trước hắn, bưng nốt 4 cốc còn lại, lúc đặt xuống anh ta còn khẽ cảm ơn hắn đã bê giúp. Cô ả kia không uống bia mà chỉ cầm theo một chai nước lọc, ả rót nước ra cốc rồi giả vờ cạn ly với bọn họ.
Tiếng cười đùa vang vọng một góc phố rồi chìm dần trong màn đêm tĩnh mịch.
Hơn 8 rưỡi tối, một cậu nam sinh đang ngủ say trên mặt bàn bỗng từ từ ngồi dậy, đưa mắt nhìn chung quanh. Ngoại trừ cô ả chẳng biết đã về từ bao giờ, tất cả đám con trai xung quanh cậu ta đều đã ngủ hết cả. Sau một buổi nhậu nhẹt tới quên cả trời đất, bọn Nguyễn Công Vinh đã thấm mệt. Đứa vắt chân lên ghế, đứa gục mặt xuống mặt bàn mà ngáy to.
Gã vẫn còn kiêu ngạo và thiếu cảnh giác lắm.
Thuốc ngủ GHB dạng nước không màu, không mùi, không vị, phổ biến và an toàn, có thể bắt gặp ở bất cứ hiệu thuốc nào. Thời gian tác dụng của thuốc chỉ trong vòng từ 10 đến 15 phút, sử dụng đúng liều lượng sẽ chìm vào giấc ngủ mê man từ 3 đến 5 tiếng và không gây nguy hại cho cơ thể. Tuy nhiên bia có thể gây ra biến chứng khó thở đột ngột và axit làm giảm tác dụng của GHB nên hắn đã cho liều lượng nhiều hơn một chút, đảm bảo an toàn đến tính mạng.
Mà có không an toàn thì cũng không phải việc của hắn.
Nguyễn Công Vinh bỏ ma tuý vào đồ ăn của hắn, hắn bỏ thuốc ngủ vào đồ uống của gã. Gã có ý định hủy hoại cả cuộc đời Thẩm Quyền, để gã ngủ một chút hắn cũng không hối hận.
Tên này rất ranh mãnh, giả vờ giả vịt trước mặt gã càng lâu, gã càng dễ nhận ra. Hắn nên ngả bài càng sớm càng tốt, đồng thời nghĩ ra cách để tác động tới tên này từ xa.
Thẩm Quyền lục trong túi Nguyễn Công Vinh, ăn trộm chiếc điện thoại của gã mà gã không hề hay biết. Hắn rời khỏi quán lẩu đã vắng khách, tới con hẻm phía sau.
Trong máy Nguyễn Công Vinh có những thứ quý giá đủ để khiến gã ngồi tù cả đời. Thẩm Quyền sao chép tất cả thông tin bên trong sang máy mình, im lặng đọc từng dòng một.
Ánh sáng xanh chói loà phát ra từ màn hình điện thoại di chuyển, phản chiếu hình ảnh của mình trên đôi mắt đen láy đang quan sát chúng. Gió hạ leo lắt qua tàng cây, rít gào khi đi qua con ngõ sâu hun hút. Tiếng bước chân của hành khách đi ra từ quán ăn xa dần, tới khi không còn ai, Thẩm Quyền vẫn đứng đó.
Hắn cất điện thoại Nguyễn Công Vinh vào túi quần, lại mở điện thoại của mình lên. Bỗng, đôi lông mày của Thẩm Quyền nhướng lên. Hắn tải đi tải lại đều không thấy bài viết trên trang web trường đâu nữa bèn nhắn tin cho Phương Hằng.
["Bài viết đó đâu rồi?"]
Gần như ngay lập tức, đầu bên kia trả lời:
["Chị bị bắt phải xoá."]
["Anh ta bắt?"]
["Không phải cậu ta, là nhà trường. Cô hiệu trưởng bảo trên trang web chỉ dùng để đăng lịch thi và thông báo, không được viết truyện lung tung trên đó."]
Thẩm Quyền không đáp lại nữa.
Bởi vì hắn nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng tiến lại gần.
Phương Hằng thấy hắn không trả lời thì không tiếp tục hỏi. Cô tắt máy, chờ Thẩm Quyền ra chỉ thị mới.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm, người sắp tới là một người phụ nữ, không có ý rình rập hắn mà chỉ vô tình đi ngang qua. Bóng đen như mực đổ xuống mặt đường, người nọ đứng ngược sáng, khuôn mặt bị bóng đêm che lấp. Thẩm Quyền nép mình lên bức tường lạnh lẽo, im lặng quan sát.
4 bước nữa.
3 bước.
Thẩm Quyền tắt điện thoại.
2 bước.
1 bước.
"Mày làm gì ở đây vậy?"
Bốp!
Thẩm Quyền nắm đầu cô ả ấn vào tường. Tiếng va đập vang lên thật to, cô ta loạng choạng rồi ngất xỉu, máu tươi rỉ ra từ trên trán, chảy dọc theo khuôn mặt ả. Hắn ném cô ta xuống đất, nâng mắt lên nhìn ả như nhìn một con thú xấu xí bị thương nặng.
Bạo lực chưa bao giờ là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề nhưng nó là cách nhanh gọn nhất.
Cô ta không uống bia, hiển nhiên là không bị thuốc làm cho mê man nhưng cô ta lại không được khôn như Nguyễn Công Vinh nên không nhận ra Thẩm Quyền vừa giở trò. Thấy đám nam sinh say bét nhè đã ngủ hết, cô ả không hề có ý định giúp họ về nhà mà rời đi ngay lập tức. Ả đi rồi, Thẩm Quyền giả vờ ngủ mới ngồi dậy, ăn cắp điện thoại của Nguyễn Công Vinh rồi trốn vào trong ngõ.
Nhưng hắn không ngờ cô ta lại để quên son ở trong quán lẩu và cô ta cũng không ngờ mình sẽ bị đánh bất tỉnh chỉ trong một cú.
Thẩm Quyền nắm tóc, lôi cô ả đang ngất xỉu trên đường dậy. Hắn ép cô ta uống thuốc mê, xong xuôi thì ném cô ta trở lại chỗ bọn Nguyễn Công Vinh rồi xoay người đi mất.
Quán lẩu bọn họ hẹn nhau nằm ở cuối con đường, khuất sau tàng cây xanh rờn. Khói trắng bốc lên nghi ngút từ những chiếc bàn kê rải rác ngoài cửa. Mới 6 rưỡi tối mà bên trong đất chật ních người, bàn ghế lộn xộn, tiếng nói cười vang tận lên tầng 3. Quán lẩu xập xệ, bẩn thỉu tới gai người, bé chỉ bằng một nửa khoảng sân nhà bà ngoại hắn.
Hắn dừng xe đạp ở cửa hàng tiện lợi gần đó, xoay người bước vào. Đám Nguyễn Công Vinh đã chờ sẵn ở đó, một tên vẫy tay với Thẩm Quyền, hắn bèn tiến lại gần, ngồi xuống cạnh tay thủ lĩnh.
"Mày đến muộn."
Nguyễn Công Vinh bỏ rau vào nồi lẩu, mỉm cười nói.
"Xin lỗi, em phải nấu cơm cho bố mẹ trước đã rồi mới đi ăn được."
"Không sao."
Tên này lại đang tính kế gì đây?
Thẩm Quyền không nói gì, tập trung vào gắp thịt trong nồi lẩu. Thái độ của Nguyễn Công Vinh trong quán ăn vẫn như mọi ngày nhưng trực giác của Thẩm Quyền nói với hắn rằng, đây không phải là một buổi đi ăn đơn thuần.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sợ.
"Em muốn ăn thêm thịt ba chỉ bò."
"Để anh gọi phục vụ."
Toàn bộ đồ ăn này trên mặt bàn là Nguyễn Công Vinh gọi, chỉ khi người khác mở miệng ra đòi hỏi gã mới gọi thêm.
Nước lẩu đỏ rực như hoa phượng sôi sùng sục, bọt nước bắn lên thành nồi, vương vãi cả trên mặt bàn gỗ. Bọn đàn em của Nguyễn Công Vinh ăn như thuồng luồng, không buồn nể mặt thủ lĩnh của mình lẫn những người chung quanh. Bọn họ ngồi quây quanh một chiếc bàn hình chữ nhật, mồ hôi lấm tấm trên trán bởi không khí như ở trong lò nung của quán ăn.
Thẩm Quyền cũng gắp một miếng thịt bò như bao người khác, thuận miệng hỏi:
"Người sáng nay là ai thế?"
"Chúng ta phải bảo mật thông tin của khách hàng." Nguyễn Công Vinh cười.
Thẩm Quyền không hỏi nữa, chống tay nhìn bọn họ ăn uống. Ước chừng 5 phút sau, phục vụ mang ra 4 bát cơm rang dưa bò đầu tiên, đặt lên bàn bọn họ. Nguyễn Công Vinh đứng dậy, đặt hai bát về phía mình và cô gái đầu tiên, một bát cho Thẩm Quyền và một bát còn lại cho bọn đàn em.
"Mày ăn thử đi, bình thường cứ sau mỗi lần giao dịch, bọn anh sẽ tới đây ăn lẩu. Cơm rang của nhà này ngon nhất cả thị trấn."
Thẩm Quyền làm bộ dè dặt, đáp:
"Em bé nhất, sao lại ăn trước các anh được."
"Không sao, coi như tiệc chào mừng. Mày ăn thử đi."
Đôi mắt gã dán lên bát cơm Thẩm Quyền đang cầm trên tay, miệng vẫn cười làm như không thấy. Hắn dùng thìa bới bát cơm vàng một hồi, xúc một thìa đưa lên miệng rồi nuốt chúng xuống một cách chậm rãi. Mặt Thẩm Quyền hơi đỏ lên, đáy mắt như phát ra ánh sáng:
"Ngon quá!"
"Đúng không? Ngon thì ăn nhiều vào." Nguyễn Công Vinh bật cười, khoác vai hắn: "Tối nay chúng mày cứ ăn uống thật no nê, bao nhiêu tiền anh trả! Thằng Hoàng kêu phục vụ ra đây, chúng ta gọi bia!"
Thẩm Quyền ngồi trong góc âm thầm cúi xuống mặt bàn, nhè miếng cơm hắn ngậm trong miệng.
Trong cơm rang có ma tuý.
Gã không bỏ chất gây nghiện vào đồ ăn Thẩm Quyền mới thấy lạ. Một người cẩn trọng như Nguyễn Công Vinh không đời nào tin tưởng Thẩm Quyền sẽ đi theo phục tùng mình, đúng hơn là gã không hề tin tưởng đám đàn em và cả bạn gái gã. Nhưng có một cách để không cần sự tin tưởng mà vẫn trung thành đi cùng nhau đó chính là biến Thẩm Quyền thành con nghiện, để hắn lệ thuộc vào gã, để hắn không còn đường lui.
Thẩm Quyền nôn nóng đi tìm thuốc, Nguyễn Công Vinh sẽ là người đáp ứng hắn. Cứ như thế, gã đã trở thành ngọn núi vững chãi để Thẩm Quyền dựa vào.
Nguyễn Công Vinh đánh giá hắn quá thấp rồi.
"Khoan đã, em không uống được loại bia thường."
Gã hỏi:
"Vậy mày uống loại nào?"
"Em không nhớ tên. Cái loại có vỏ màu trắng ấy, em không uống được. Màu vàng cũng không uống được. Cái màu xanh lá cây có họa tiết hình con hổ cũng không được, cái dạng lon màu bạc dài khoảng 13cm..."
"Mày nói nhiều thế? Thích thì tự vào đấy mà lấy."
Cô gái ngồi đối diện gắt lên.
"Đúng rồi, mày tự vào mà lấy."
Thẩm Quyền bất đắc dĩ đứng dậy, đi theo anh phục vụ tới khu nấu ăn. Ít phút sau, Thẩm Quyền đi ra với một khay đỏ trên tay, bên trên đặt 4 cốc bia to bự. Anh phục vụ đi trước hắn, bưng nốt 4 cốc còn lại, lúc đặt xuống anh ta còn khẽ cảm ơn hắn đã bê giúp. Cô ả kia không uống bia mà chỉ cầm theo một chai nước lọc, ả rót nước ra cốc rồi giả vờ cạn ly với bọn họ.
Tiếng cười đùa vang vọng một góc phố rồi chìm dần trong màn đêm tĩnh mịch.
Hơn 8 rưỡi tối, một cậu nam sinh đang ngủ say trên mặt bàn bỗng từ từ ngồi dậy, đưa mắt nhìn chung quanh. Ngoại trừ cô ả chẳng biết đã về từ bao giờ, tất cả đám con trai xung quanh cậu ta đều đã ngủ hết cả. Sau một buổi nhậu nhẹt tới quên cả trời đất, bọn Nguyễn Công Vinh đã thấm mệt. Đứa vắt chân lên ghế, đứa gục mặt xuống mặt bàn mà ngáy to.
Gã vẫn còn kiêu ngạo và thiếu cảnh giác lắm.
Thuốc ngủ GHB dạng nước không màu, không mùi, không vị, phổ biến và an toàn, có thể bắt gặp ở bất cứ hiệu thuốc nào. Thời gian tác dụng của thuốc chỉ trong vòng từ 10 đến 15 phút, sử dụng đúng liều lượng sẽ chìm vào giấc ngủ mê man từ 3 đến 5 tiếng và không gây nguy hại cho cơ thể. Tuy nhiên bia có thể gây ra biến chứng khó thở đột ngột và axit làm giảm tác dụng của GHB nên hắn đã cho liều lượng nhiều hơn một chút, đảm bảo an toàn đến tính mạng.
Mà có không an toàn thì cũng không phải việc của hắn.
Nguyễn Công Vinh bỏ ma tuý vào đồ ăn của hắn, hắn bỏ thuốc ngủ vào đồ uống của gã. Gã có ý định hủy hoại cả cuộc đời Thẩm Quyền, để gã ngủ một chút hắn cũng không hối hận.
Tên này rất ranh mãnh, giả vờ giả vịt trước mặt gã càng lâu, gã càng dễ nhận ra. Hắn nên ngả bài càng sớm càng tốt, đồng thời nghĩ ra cách để tác động tới tên này từ xa.
Thẩm Quyền lục trong túi Nguyễn Công Vinh, ăn trộm chiếc điện thoại của gã mà gã không hề hay biết. Hắn rời khỏi quán lẩu đã vắng khách, tới con hẻm phía sau.
Trong máy Nguyễn Công Vinh có những thứ quý giá đủ để khiến gã ngồi tù cả đời. Thẩm Quyền sao chép tất cả thông tin bên trong sang máy mình, im lặng đọc từng dòng một.
Ánh sáng xanh chói loà phát ra từ màn hình điện thoại di chuyển, phản chiếu hình ảnh của mình trên đôi mắt đen láy đang quan sát chúng. Gió hạ leo lắt qua tàng cây, rít gào khi đi qua con ngõ sâu hun hút. Tiếng bước chân của hành khách đi ra từ quán ăn xa dần, tới khi không còn ai, Thẩm Quyền vẫn đứng đó.
Hắn cất điện thoại Nguyễn Công Vinh vào túi quần, lại mở điện thoại của mình lên. Bỗng, đôi lông mày của Thẩm Quyền nhướng lên. Hắn tải đi tải lại đều không thấy bài viết trên trang web trường đâu nữa bèn nhắn tin cho Phương Hằng.
["Bài viết đó đâu rồi?"]
Gần như ngay lập tức, đầu bên kia trả lời:
["Chị bị bắt phải xoá."]
["Anh ta bắt?"]
["Không phải cậu ta, là nhà trường. Cô hiệu trưởng bảo trên trang web chỉ dùng để đăng lịch thi và thông báo, không được viết truyện lung tung trên đó."]
Thẩm Quyền không đáp lại nữa.
Bởi vì hắn nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng tiến lại gần.
Phương Hằng thấy hắn không trả lời thì không tiếp tục hỏi. Cô tắt máy, chờ Thẩm Quyền ra chỉ thị mới.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm, người sắp tới là một người phụ nữ, không có ý rình rập hắn mà chỉ vô tình đi ngang qua. Bóng đen như mực đổ xuống mặt đường, người nọ đứng ngược sáng, khuôn mặt bị bóng đêm che lấp. Thẩm Quyền nép mình lên bức tường lạnh lẽo, im lặng quan sát.
4 bước nữa.
3 bước.
Thẩm Quyền tắt điện thoại.
2 bước.
1 bước.
"Mày làm gì ở đây vậy?"
Bốp!
Thẩm Quyền nắm đầu cô ả ấn vào tường. Tiếng va đập vang lên thật to, cô ta loạng choạng rồi ngất xỉu, máu tươi rỉ ra từ trên trán, chảy dọc theo khuôn mặt ả. Hắn ném cô ta xuống đất, nâng mắt lên nhìn ả như nhìn một con thú xấu xí bị thương nặng.
Bạo lực chưa bao giờ là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề nhưng nó là cách nhanh gọn nhất.
Cô ta không uống bia, hiển nhiên là không bị thuốc làm cho mê man nhưng cô ta lại không được khôn như Nguyễn Công Vinh nên không nhận ra Thẩm Quyền vừa giở trò. Thấy đám nam sinh say bét nhè đã ngủ hết, cô ả không hề có ý định giúp họ về nhà mà rời đi ngay lập tức. Ả đi rồi, Thẩm Quyền giả vờ ngủ mới ngồi dậy, ăn cắp điện thoại của Nguyễn Công Vinh rồi trốn vào trong ngõ.
Nhưng hắn không ngờ cô ta lại để quên son ở trong quán lẩu và cô ta cũng không ngờ mình sẽ bị đánh bất tỉnh chỉ trong một cú.
Thẩm Quyền nắm tóc, lôi cô ả đang ngất xỉu trên đường dậy. Hắn ép cô ta uống thuốc mê, xong xuôi thì ném cô ta trở lại chỗ bọn Nguyễn Công Vinh rồi xoay người đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.