Chương 19
Phở Phở
24/02/2022
"Bố."
Lúc Thẩm Quyền tới nơi đã có hai người ở trong phòng. Người đàn ông ngồi trên giường bệnh, sắc mặt nghiêm nghị. Mái tóc ông đã điểm bạc, nếp nhăn trên trán xô lại theo hàng lông mày đang nhíu chặt vào nhau. Thấy hắn, ông ngẩng lên rồi lại cúi đầu xuống, mân mê lắm quả quýt trong tay.
Rèm cửa trắng bay phấp phới, bị ánh mặt trời nóng hổi nhuộm màu.
"Lần này bố lại làm gì nữa rồi?"
"Anh đến nơi đã hỏi han tôi được câu nào chưa?"
Vừa gặp mà đã lườm nguýt nhau rồi.
Thẩm Quyền thở ra một hơi, ngồi xuống cạnh ông:
"Bác sĩ nói thế nào rồi bố?"
"May mắn là không sao đó." Người phụ nữ mỉm cười: "Chẳng hiểu bố con làm sao tự dưng sáng sớm ra vườn rồi vấp ngã sóng xoài ở đó."
"Không phải bà thích ăn dâu lắm à? Sáng sớm ra vườn hái cho còn..."
Thẩm Quyền: "..."
Mẹ Quyền: "Ồ."
Da mặt Thẩm Gia Huy rất mỏng, chưa nói xong câu này mặt ông đã biến thành quả gấc chín.
Thẩm Quyền giống bố nhiều hơn, chỉ khác ở đôi mắt và nước da. Mẹ hắn là một người phụ nữ ước chừng 60 tuổi, mái tóc ngắn uốn xoăn, ôm lấy khuôn mặt phúc hậu. Bà mặc một chiếc áo lụa mỏng hoa văn chi chít, bên ngoài khoác áo gi-lê.
Xung quanh toàn mùi cồn sát trùng hoà trong mùi thuốc như một loại hương đặc trưng của bệnh viện. Nhờ quan hệ rộng, Thẩm Gia Huy được nghỉ ở một phòng riêng, tới chiều mới xuất viện. Trước đây, Thẩm Gia Huy làm trong quân đội, sau khi nghỉ hưu thì lui về làm nghề sửa chữa cho hàng xóm cùng thị trấn. Chính nghề nghiệp trước đây khiến gia đình họ có nhiều quan hệ trong bệnh viện quân đội, Thẩm Quyền cũng quen với việc bố mình ngồi một mình trong phòng từ lâu.
"Dạo này bố làm ăn có ổn không ạ?"
Thẩm Gia Huy đọc thấu suy nghĩ con trai mình, đáp lạnh nhạt:
"Không cần anh gửi tiền, tôi đầy tiền, anh cứ lo được một bữa tối tử tế cho chính bản thân mình trước đi đã."
30 năm hắn gắn bó với gia đình mình, Thẩm Quyền thừa biết vẻ lạnh nhạt của bố mình chỉ làm mình làm mẩy ngoài mặt, bên trong lại lo cho vợ con tới bạc cả đầu.
"À còn cái này." Mẹ hắn lôi từ trong túi ra một cái bọc giấy màu trắng, nhét vào tay hắn: "Mực nướng, bà nội gửi từ quê lên đấy, tối nay về nướng luôn mới ngon. Có nhiều lắm, nhớ rủ bạn đến ăn cùng nhé."
Lúc bà nói còn cố tình nhấn mạnh vào từ "bạn". Thẩm Quyền mỉm cười, nhận lấy túi đồ từ tay mẹ mình.
"Ông cứ cau có cái gì? Mỗi lần nó đến là ông lại làm ra cái bộ mặt đó, sau này nó lấy chồng rồi thì ông có ước cũng không được nhìn nó đâu."
Thẩm Gia Huy hừ một tiếng:
"Chắc gì nó đã chịu lấy anh, nhìn anh thế này nhà nào dám nhận anh làm con dâu."
"Bố coi thường con quá."
"Cậu ta đã yêu gì anh đâu sao anh tự tin thế?"
Cả gia đình hắn đều không còn xa lạ gì với chuyện Thẩm Quyền có thể thích người cùng giới, Thẩm Gia Huy cũng đã nghe vợ mình nói về Tạ Hưng. Họ chỉ nên can thiệp vào một số thứ, chuyện tình cảm là do trái tim quyết định, ép hắn sẽ phản tác dụng.
"Tự tin cũng phải mà, trực giác của con không bao giờ sai."
Vừa dứt lời, không khí trong căn phòng bỗng lạnh hẳn đi. Thẩm Gia Huy không biết nói gì hơn bèn cúi đầu nhìn quả quýt trên tay, chẳng biết đang nghĩ cái gì. Ngay cả mẹ hắn cũng không lên tiếng, biểu cảm trên khuôn mặt bỗng trở nên nhạt nhẽo.
Trực giác luôn là một từ nhạy cảm trong gia đình hắn.
"Con có ảnh cậu trai đó không?"
"Con nghĩ là chưa cần xem sớm đâu." Thẩm Quyền cười: "Cậu ấy chưa thích con, để cậu ấy biết con đã nói trước với gia đình thì sẽ to chuyện đấy."
Mẹ hắn thấy cũng đúng bèn gật gật đầu, hỏi han về tình hình kinh tế và công việc hiện tại của hắn.
Thẩm Quyền đã xin nghỉ cả ngày, tiết buổi sáng thì chuyển cho một người đồng nghiệp khác. Ăn trưa xong, hắn ngỏ ý muốn để bố mẹ ở lại chơi vài hôm, Thẩm Gia Huy kiên quyết từ chối, nói là đi vài hôm thì cây dâu ở nhà đã chết cong queo mất rồi.
"Con bố cũng không quan trọng bằng cái cây nữa."
"Anh xem lại mình đi, 30 tuổi rồi chứ có trẻ trung gì đâu mà kêu cái gì."
Thẩm Quyền bĩu môi như trẻ con.
Quá trưa, hắn gọi taxi đưa bố mẹ về nhà, dặn dò bố mình tránh xa các hoạt động chân tay và cẩn thận một chút rồi trở về nhà.
Bây giờ trở lại trường thì vẫn kịp hóng tin nhưng nghĩ lại, hắn đã xin nghỉ cả ngày rồi thì cứ nghỉ đi, đằng nào chiều hắn cũng không có tiết. Thẩm Quyền gọi cho Tạ Hưng, bên kia không nghe máy, chắc là đang có tiết. Nghĩ vậy, hắn bèn không gọi nữa.
Chiều tà, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bãi cỏ xanh trong công viên. Mặt trời khuất dần sau những toà nhà cao tầng, chiếu những tia sáng cuối ngày lên khung cửa sổ. Mây trời một màu vàng óng, mềm xốp tựa kẹo bông gòn, lênh đênh khắp bầu trời rộng lớn.
Mua cồn xong, Thẩm Quyền ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Điện thoại trong túi hắn bỗng đổ chuông.
"Alo?"
"Lúc nãy anh gọi em có chuyện gì thế?"
Không biết có phải do hắn gặp ảo giác hay không mà Thẩm Quyền cảm giác Tạ Hưng không vui lắm, ngay cả chất giọng cũng trầm hẳn xuống.
"Bà nội tôi cho mực, tối nay cậu sang nhà tôi nướng lên ăn không? Có cả bia nữa đó."
"Được."
Sao hôm nay đồng ý nhanh quá vậy?
"Ờm...vậy thì khoảng 7 giờ tối sang được không?"
"Được ạ."
"Vậy nhé."
"Em chào anh."
Đúng là cậu ta đang khó chịu cái gì đó rồi. Thông thường, Tạ Hưng sẽ khách sáo một hồi rồi chiều theo hắn, không thẳng thắn như hôm nay.
Lúc hắn thay quần áo, chuẩn bị bàn nướng và bia xong thì đã gần tới 7 giờ tối. Thẩm Quyền ra mở cửa thì thấy cậu. Vẫn cái bộ đồ công sở mặc từ ban sáng, Tạ Hưng gật đầu với hắn, bỏ dép bước vào nhà.
Sắc mặt cậu rất xấu, đen đến đáng sợ. Tạ Hưng bỏ áo khoác, phụ giúp hắn nướng mực. Cậu đồng ý nhanh như vậy có lẽ là do cậu đang rất cần một chỗ để giải toả.
Hiếm lắm Thẩm Quyền mới thấy con người hiền dịu này làm ra bộ mặt khó chịu như vậy.
"Cậu chưa tắm sao?"
"Lúc nướng thể nào cũng bị nhiễm mùi, để em giúp anh xong rồi tắm cũng được."
"Có cần mượn tạm quần áo của tôi mặc cho thoải mái không?"
"Không cần đâu, em cảm ơn anh."
Thẩm Quyền tách riêng phần râu mực với thân mực trong khi Tạ Hưng đổ cồn ra một cái đĩa. Hắn để mực lên đĩa, bắt đầu châm lửa, nướng khoảng 2-3 phút.
Ngoài đường lớn đã sáng đèn, gió thu ùa về, khẽ khàng xoa khuôn mặt hắn. Ánh lửa bập bùng, ấm áp như vầng thái dương. Nửa khuôn mặt cậu chìm trong lửa do khiến biểu cảm buồn rầu trên khuôn mặt cậu bỗng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.
Dưới ánh lửa đỏ, con mực lớn quăn lại, toả ra mùi thơm ngay khiến dạ dày sục sôi. Thẩm Quyền lau nướng miếng, gắp mấy con mực sang một tờ báo, chống tay đứng dậy. Trong lúc hắn chuẩn bị thức ăn, Tạ Hưng đi lấy bia.
"Ngày mai, nhiệt độ dao động từ 24 độ C tới 27 độ tại thành phố Hà Nội. Ở các tỉnh thành..."
"Cậu xong chưa?"
"Em xong rồi."
Thẩm Quyền nghĩ cậu đang chán nản bèn chuyển kênh sang một chương trình ca nhạc. Tạ Hưng rửa tay xong thì đặt mấy chai bia lên bàn, còn lấy luôn tương ớt hộ hắn.
"Uống bia nhé."
"Vâng ạ."
Tạ Hưng nhận lấy chai bia từ tay hắn, hớp một ngụm lớn, sắc mặt vẫn vô hồn như vậy. Màn hình ti vi chuyển xanh cùng tiếng nhạc vang lên. Khoảnh khắc sau đó, toàn bộ khán đài phát ra tiếng hò reo, khuôn mặt rạng rỡ của ban giám khảo và thí sinh đập thẳng vào mắt.
"Con mực này ngon thật đấy."
"Vâng ạ."
"Cậu uống bia tốt quá nhỉ."
"Vâng."
"Cậu biết bài này bài gì không?"
Tạ Hưng lắc đầu: "Không ạ."
Hôm nay xuống sắc quá vậy?
Thẩm Quyền gãi gãi đầu, cố tìm ra điểm chung để dụ người kia nói chuyện.
"Có gì khiến cậu buồn à?"
"Không có." Tạ Hưng cười, húp một ngụm bia lớn. Nhìn người này trông như học sinh cấp 3, hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra cậu sẽ uống bia như uống nước lọc thế này.
Uống cái gì thì người yêu tương lai của hắn vẫn rất dễ thương.
"Cậu chấm xong bài cho học sinh chưa?"
"Em chấm xong của lớp 11A5 với 10A3 rồi, còn lớp em với một lớp nữa."
"Cậu ăn thêm mực nhé."
"Vâng ạ."
"Lúc sáng có ca sĩ đến trường mình phải không? Cậu có gặp người đó không? Hình như tên là Phú Trinh, Cao Phú Trinh gì gì đó."
Sắc mặt Tạ Hưng hơi biến đổi nhưng vẫn đáp từ tốn:
"Cao Phúc Minh, em có gặp ạ."
Gặp người nổi tiếng thích thật đấy. Chỉ cần nghe thấy chữ "nổi tiếng" thôi đã thấy sang rồi nói gì là gặp mặt.
"Chắc mọi người phấn khích lắm."
"Vâng ạ."
"Lớp nào được lấy làm cảnh trong MV chắc sướng lắm."
Hắn cũng có đọc trên báo, cánh phóng viên đã đổ tới trường trung học phổ thông Nguyễn Trạch Hồng rồi. Trong tấm ảnh, rào chắn được dựng hai bên, ngăn không cho phần tử kích động nào đó lao ra vồ lấy thần tượng.
"Là lớp 11A11."
"Vậy là có đi qua phòng lớp cậu rồi."
"Không phải, bọn em gặp nhau trước cửa thang máy."
"Vậy sao." Hắn nhấc chai bia lên hớp một ngụm, định hỏi có chụp ảnh hay xin chữ kí không, Tạ Hưng lại buông một câu chí mạng:
"Đó là bạn trai cũ của em."
Suýt chút nữa Thẩm Quyền phun hết bia ra bàn.
——————-
Ngoài lề:
11A6: Đặng Mĩ Anh, Doãn Tú Kiệt
11A11: Tạ Hưng, Huỳnh Nam Phong, Nguyễn Trường Nhất, Chu Đường Lâm, Cao Phúc Minh, N người khác
Không học cấp 3 ở thành phố: Thẩm Quyền
Nam ca sĩ hót hít Cao Phú Trinh đã chọn phòng học ngày xưa để quay MV:]
Lúc Thẩm Quyền tới nơi đã có hai người ở trong phòng. Người đàn ông ngồi trên giường bệnh, sắc mặt nghiêm nghị. Mái tóc ông đã điểm bạc, nếp nhăn trên trán xô lại theo hàng lông mày đang nhíu chặt vào nhau. Thấy hắn, ông ngẩng lên rồi lại cúi đầu xuống, mân mê lắm quả quýt trong tay.
Rèm cửa trắng bay phấp phới, bị ánh mặt trời nóng hổi nhuộm màu.
"Lần này bố lại làm gì nữa rồi?"
"Anh đến nơi đã hỏi han tôi được câu nào chưa?"
Vừa gặp mà đã lườm nguýt nhau rồi.
Thẩm Quyền thở ra một hơi, ngồi xuống cạnh ông:
"Bác sĩ nói thế nào rồi bố?"
"May mắn là không sao đó." Người phụ nữ mỉm cười: "Chẳng hiểu bố con làm sao tự dưng sáng sớm ra vườn rồi vấp ngã sóng xoài ở đó."
"Không phải bà thích ăn dâu lắm à? Sáng sớm ra vườn hái cho còn..."
Thẩm Quyền: "..."
Mẹ Quyền: "Ồ."
Da mặt Thẩm Gia Huy rất mỏng, chưa nói xong câu này mặt ông đã biến thành quả gấc chín.
Thẩm Quyền giống bố nhiều hơn, chỉ khác ở đôi mắt và nước da. Mẹ hắn là một người phụ nữ ước chừng 60 tuổi, mái tóc ngắn uốn xoăn, ôm lấy khuôn mặt phúc hậu. Bà mặc một chiếc áo lụa mỏng hoa văn chi chít, bên ngoài khoác áo gi-lê.
Xung quanh toàn mùi cồn sát trùng hoà trong mùi thuốc như một loại hương đặc trưng của bệnh viện. Nhờ quan hệ rộng, Thẩm Gia Huy được nghỉ ở một phòng riêng, tới chiều mới xuất viện. Trước đây, Thẩm Gia Huy làm trong quân đội, sau khi nghỉ hưu thì lui về làm nghề sửa chữa cho hàng xóm cùng thị trấn. Chính nghề nghiệp trước đây khiến gia đình họ có nhiều quan hệ trong bệnh viện quân đội, Thẩm Quyền cũng quen với việc bố mình ngồi một mình trong phòng từ lâu.
"Dạo này bố làm ăn có ổn không ạ?"
Thẩm Gia Huy đọc thấu suy nghĩ con trai mình, đáp lạnh nhạt:
"Không cần anh gửi tiền, tôi đầy tiền, anh cứ lo được một bữa tối tử tế cho chính bản thân mình trước đi đã."
30 năm hắn gắn bó với gia đình mình, Thẩm Quyền thừa biết vẻ lạnh nhạt của bố mình chỉ làm mình làm mẩy ngoài mặt, bên trong lại lo cho vợ con tới bạc cả đầu.
"À còn cái này." Mẹ hắn lôi từ trong túi ra một cái bọc giấy màu trắng, nhét vào tay hắn: "Mực nướng, bà nội gửi từ quê lên đấy, tối nay về nướng luôn mới ngon. Có nhiều lắm, nhớ rủ bạn đến ăn cùng nhé."
Lúc bà nói còn cố tình nhấn mạnh vào từ "bạn". Thẩm Quyền mỉm cười, nhận lấy túi đồ từ tay mẹ mình.
"Ông cứ cau có cái gì? Mỗi lần nó đến là ông lại làm ra cái bộ mặt đó, sau này nó lấy chồng rồi thì ông có ước cũng không được nhìn nó đâu."
Thẩm Gia Huy hừ một tiếng:
"Chắc gì nó đã chịu lấy anh, nhìn anh thế này nhà nào dám nhận anh làm con dâu."
"Bố coi thường con quá."
"Cậu ta đã yêu gì anh đâu sao anh tự tin thế?"
Cả gia đình hắn đều không còn xa lạ gì với chuyện Thẩm Quyền có thể thích người cùng giới, Thẩm Gia Huy cũng đã nghe vợ mình nói về Tạ Hưng. Họ chỉ nên can thiệp vào một số thứ, chuyện tình cảm là do trái tim quyết định, ép hắn sẽ phản tác dụng.
"Tự tin cũng phải mà, trực giác của con không bao giờ sai."
Vừa dứt lời, không khí trong căn phòng bỗng lạnh hẳn đi. Thẩm Gia Huy không biết nói gì hơn bèn cúi đầu nhìn quả quýt trên tay, chẳng biết đang nghĩ cái gì. Ngay cả mẹ hắn cũng không lên tiếng, biểu cảm trên khuôn mặt bỗng trở nên nhạt nhẽo.
Trực giác luôn là một từ nhạy cảm trong gia đình hắn.
"Con có ảnh cậu trai đó không?"
"Con nghĩ là chưa cần xem sớm đâu." Thẩm Quyền cười: "Cậu ấy chưa thích con, để cậu ấy biết con đã nói trước với gia đình thì sẽ to chuyện đấy."
Mẹ hắn thấy cũng đúng bèn gật gật đầu, hỏi han về tình hình kinh tế và công việc hiện tại của hắn.
Thẩm Quyền đã xin nghỉ cả ngày, tiết buổi sáng thì chuyển cho một người đồng nghiệp khác. Ăn trưa xong, hắn ngỏ ý muốn để bố mẹ ở lại chơi vài hôm, Thẩm Gia Huy kiên quyết từ chối, nói là đi vài hôm thì cây dâu ở nhà đã chết cong queo mất rồi.
"Con bố cũng không quan trọng bằng cái cây nữa."
"Anh xem lại mình đi, 30 tuổi rồi chứ có trẻ trung gì đâu mà kêu cái gì."
Thẩm Quyền bĩu môi như trẻ con.
Quá trưa, hắn gọi taxi đưa bố mẹ về nhà, dặn dò bố mình tránh xa các hoạt động chân tay và cẩn thận một chút rồi trở về nhà.
Bây giờ trở lại trường thì vẫn kịp hóng tin nhưng nghĩ lại, hắn đã xin nghỉ cả ngày rồi thì cứ nghỉ đi, đằng nào chiều hắn cũng không có tiết. Thẩm Quyền gọi cho Tạ Hưng, bên kia không nghe máy, chắc là đang có tiết. Nghĩ vậy, hắn bèn không gọi nữa.
Chiều tà, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bãi cỏ xanh trong công viên. Mặt trời khuất dần sau những toà nhà cao tầng, chiếu những tia sáng cuối ngày lên khung cửa sổ. Mây trời một màu vàng óng, mềm xốp tựa kẹo bông gòn, lênh đênh khắp bầu trời rộng lớn.
Mua cồn xong, Thẩm Quyền ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Điện thoại trong túi hắn bỗng đổ chuông.
"Alo?"
"Lúc nãy anh gọi em có chuyện gì thế?"
Không biết có phải do hắn gặp ảo giác hay không mà Thẩm Quyền cảm giác Tạ Hưng không vui lắm, ngay cả chất giọng cũng trầm hẳn xuống.
"Bà nội tôi cho mực, tối nay cậu sang nhà tôi nướng lên ăn không? Có cả bia nữa đó."
"Được."
Sao hôm nay đồng ý nhanh quá vậy?
"Ờm...vậy thì khoảng 7 giờ tối sang được không?"
"Được ạ."
"Vậy nhé."
"Em chào anh."
Đúng là cậu ta đang khó chịu cái gì đó rồi. Thông thường, Tạ Hưng sẽ khách sáo một hồi rồi chiều theo hắn, không thẳng thắn như hôm nay.
Lúc hắn thay quần áo, chuẩn bị bàn nướng và bia xong thì đã gần tới 7 giờ tối. Thẩm Quyền ra mở cửa thì thấy cậu. Vẫn cái bộ đồ công sở mặc từ ban sáng, Tạ Hưng gật đầu với hắn, bỏ dép bước vào nhà.
Sắc mặt cậu rất xấu, đen đến đáng sợ. Tạ Hưng bỏ áo khoác, phụ giúp hắn nướng mực. Cậu đồng ý nhanh như vậy có lẽ là do cậu đang rất cần một chỗ để giải toả.
Hiếm lắm Thẩm Quyền mới thấy con người hiền dịu này làm ra bộ mặt khó chịu như vậy.
"Cậu chưa tắm sao?"
"Lúc nướng thể nào cũng bị nhiễm mùi, để em giúp anh xong rồi tắm cũng được."
"Có cần mượn tạm quần áo của tôi mặc cho thoải mái không?"
"Không cần đâu, em cảm ơn anh."
Thẩm Quyền tách riêng phần râu mực với thân mực trong khi Tạ Hưng đổ cồn ra một cái đĩa. Hắn để mực lên đĩa, bắt đầu châm lửa, nướng khoảng 2-3 phút.
Ngoài đường lớn đã sáng đèn, gió thu ùa về, khẽ khàng xoa khuôn mặt hắn. Ánh lửa bập bùng, ấm áp như vầng thái dương. Nửa khuôn mặt cậu chìm trong lửa do khiến biểu cảm buồn rầu trên khuôn mặt cậu bỗng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.
Dưới ánh lửa đỏ, con mực lớn quăn lại, toả ra mùi thơm ngay khiến dạ dày sục sôi. Thẩm Quyền lau nướng miếng, gắp mấy con mực sang một tờ báo, chống tay đứng dậy. Trong lúc hắn chuẩn bị thức ăn, Tạ Hưng đi lấy bia.
"Ngày mai, nhiệt độ dao động từ 24 độ C tới 27 độ tại thành phố Hà Nội. Ở các tỉnh thành..."
"Cậu xong chưa?"
"Em xong rồi."
Thẩm Quyền nghĩ cậu đang chán nản bèn chuyển kênh sang một chương trình ca nhạc. Tạ Hưng rửa tay xong thì đặt mấy chai bia lên bàn, còn lấy luôn tương ớt hộ hắn.
"Uống bia nhé."
"Vâng ạ."
Tạ Hưng nhận lấy chai bia từ tay hắn, hớp một ngụm lớn, sắc mặt vẫn vô hồn như vậy. Màn hình ti vi chuyển xanh cùng tiếng nhạc vang lên. Khoảnh khắc sau đó, toàn bộ khán đài phát ra tiếng hò reo, khuôn mặt rạng rỡ của ban giám khảo và thí sinh đập thẳng vào mắt.
"Con mực này ngon thật đấy."
"Vâng ạ."
"Cậu uống bia tốt quá nhỉ."
"Vâng."
"Cậu biết bài này bài gì không?"
Tạ Hưng lắc đầu: "Không ạ."
Hôm nay xuống sắc quá vậy?
Thẩm Quyền gãi gãi đầu, cố tìm ra điểm chung để dụ người kia nói chuyện.
"Có gì khiến cậu buồn à?"
"Không có." Tạ Hưng cười, húp một ngụm bia lớn. Nhìn người này trông như học sinh cấp 3, hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra cậu sẽ uống bia như uống nước lọc thế này.
Uống cái gì thì người yêu tương lai của hắn vẫn rất dễ thương.
"Cậu chấm xong bài cho học sinh chưa?"
"Em chấm xong của lớp 11A5 với 10A3 rồi, còn lớp em với một lớp nữa."
"Cậu ăn thêm mực nhé."
"Vâng ạ."
"Lúc sáng có ca sĩ đến trường mình phải không? Cậu có gặp người đó không? Hình như tên là Phú Trinh, Cao Phú Trinh gì gì đó."
Sắc mặt Tạ Hưng hơi biến đổi nhưng vẫn đáp từ tốn:
"Cao Phúc Minh, em có gặp ạ."
Gặp người nổi tiếng thích thật đấy. Chỉ cần nghe thấy chữ "nổi tiếng" thôi đã thấy sang rồi nói gì là gặp mặt.
"Chắc mọi người phấn khích lắm."
"Vâng ạ."
"Lớp nào được lấy làm cảnh trong MV chắc sướng lắm."
Hắn cũng có đọc trên báo, cánh phóng viên đã đổ tới trường trung học phổ thông Nguyễn Trạch Hồng rồi. Trong tấm ảnh, rào chắn được dựng hai bên, ngăn không cho phần tử kích động nào đó lao ra vồ lấy thần tượng.
"Là lớp 11A11."
"Vậy là có đi qua phòng lớp cậu rồi."
"Không phải, bọn em gặp nhau trước cửa thang máy."
"Vậy sao." Hắn nhấc chai bia lên hớp một ngụm, định hỏi có chụp ảnh hay xin chữ kí không, Tạ Hưng lại buông một câu chí mạng:
"Đó là bạn trai cũ của em."
Suýt chút nữa Thẩm Quyền phun hết bia ra bàn.
——————-
Ngoài lề:
11A6: Đặng Mĩ Anh, Doãn Tú Kiệt
11A11: Tạ Hưng, Huỳnh Nam Phong, Nguyễn Trường Nhất, Chu Đường Lâm, Cao Phúc Minh, N người khác
Không học cấp 3 ở thành phố: Thẩm Quyền
Nam ca sĩ hót hít Cao Phú Trinh đã chọn phòng học ngày xưa để quay MV:]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.