Chương 47: Gặp lại người cũ
Ninh Ninh
26/10/2023
Buổi chiều cùng ngày hôm đó, Lý Tử Đằng nhận được tin vui từ Lewis kia. Lúc rời đi, anh để lại anh ta ở đó một mình, chỉ dặn dò nếu thêm được chút nào hay chút ấy, đừng mạo hiểm manh động. Nhưng tuy anh ta chỉ có một mình lại có thể làm tốt hơn anh mong đợi.
Khi người của anh mang chứng cứ đến cho cảnh sát, bọn họ ban đầu còn vô cùng nghi ngờ tính chân thực của những tài liệu này cũng như người gửi nó đến. Nhưng sau khi đội trưởng của đội điều tra đặc biệt nhìn thấy được chiếc huy hiệu quen thuộc đi kèm với tập tài liệu đó, ông lập tức muốn gặp người đã gửi những thứ này.
Tại bệnh viện.
Ninh An cẩn thận đút từng thìa cháo lên miệng anh. Lúc sáng rõ ràng vẫn còn sức lê lết đến bên cô, đến giờ thì lại kêu đau, chẳng biết anh nói thật hay nói dối nữa. Cơ mà cho dù anh nói dối, Ninh An cũng tự nguyện chăm sóc cho anh.
Nuốt xong miếng cháo, Lý Tử Đằng lại há to miệng chờ muôi tiếp theo, đuôi mắt cong lên nhìn cô gái đối diện. Thứ nhạt nhẽo kia hiện tại đối với anh cũng tràn đầy vị ngọt ngào.
Vào cái lúc anh đang há miệng như đứa trẻ, bên ngoài có người gõ cửa bước vào. Anh thu lại bộ dạng trẻ con nhõng nhẽo, ánh mắt chốc lát lại trở nên nghiêm túc lạnh lùng.
Ninh An thầm nghĩ, nếu sau này anh không làm vệ sĩ, làm diễn viên chắc cũng ổn đấy, có tiềm năng thế kia mà.
Vì có người đến, ông ấy còn mặc đồng phục cảnh sát, Ninh An biết ý cất lại cạp lồng, quay sang nói với Lý Tử Đằng:
"Anh nói chuyện đi. Em ra ngoài mua chút đồ cho anh."
Trước mặt nhiều người, anh không ngần ngại kéo tay cô lại:
"Đừng ra ngoài, cần mua gì em viết ra giấy đưa cho họ là được. Bây giờ không an toàn."
Ninh An hiểu nỗi lòng anh, dù sao chuyện cô bị bắt cóc cũng chỉ vừa mới hôm qua thôi. Cô khẽ nói với anh "Vâng, em biết rồi", cúi đầu chào mấy người vẫn đang đứng đợi ở cửa phòng rồi nhanh chóng rời khỏi.
Lý Tử Đằng bấy giờ mới chuyển ánh mắt:
"Chào chú Vinh, lâu rồi không gặp, chú còn nhớ con không?"
Ông Vinh, đội trưởng đội điều tra đặc biệt, đôi mắt đã đỏ lên, đi nhanh tới bên cạnh Lý Tử Đằng, nhìn anh chằm chằm:
"Con là... Lewis?"
Anh hiếm khi mỉm cười:
"Là con đây."
Ông Vinh cố kìm nén xúc động, nhìn băng quấn trên người mà không dám đưa tay ôm anh.
Năm xưa, ông là đàn em thân thiết của ba anh, còn ba anh là đội trưởng của đội điều tra năm đó. Khi biết tin ba anh chết, ông cũng nhờ người tìm anh bên Nhật, nhưng lại muộn màng một bước, thông tin tới tai ông lại là vị trí mộ của anh.
Khi còn trẻ, ông Vinh đã đơn côi, cha mẹ mất sớm, anh chị em lại không có nên ba anh rất quan tâm ông, dịp lễ này nọ cũng mời ông về, vậy nên anh mới quen biết với ông. Khi anh lớn hơn một chút, thấy ba anh không hề có ý để anh nối nghiệp, ông đã từng thắc mắc tại sao không để anh theo học ngành cảnh sát mà lại làm hộ chiếu rồi cho anh đi du học. Lúc đó, ba anh đã tâm sự với ông rất lâu:
"Cậu biết đấy, ngành của chúng ta rất nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Chúng ta vì lý tưởng cao đẹp, vẫn quyết tâm vì trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Nhưng mà..."
"Nó là con trai tôi, là con của tôi và cô ấy."
Nói đến đó, mắt ông đỏ lên.
"Cô ấy đi rồi, tôi chỉ còn có Tử Đằng. Là một cảnh sát, tôi và cô ấy đã, đang và sẽ hết mình vì đất nước. Nhưng là một người ba, tôi có suy nghĩ ích kỷ hơn. Tôi hi vọng nó tự chọn con đường của mình, đi tới nơi càng an toàn càng tốt. Nếu sau này nó có vợ, vợ nó khả năng không nằm cùng ngành, nó sẽ không phải ngày đêm lo sợ rồi tuyệt vọng như tôi. Ngược lại, vợ nó cũng không cần giường đơn gối chiếc, vừa chờ đợi vừa lo lắng cho chồng."
Mỗi sự hi sinh khi làm nhiệm vụ đều là cao đẹp đối với đất nước, chỉ là, niềm đau của những người thân nào mấy ai thấu hiểu được.
Ông Vinh chỉ ngồi nghe, cuối cùng cũng im lặng. Lúc đó ông chưa có con, chỉ có lòng nhiệt huyết tuổi trẻ bừng bừng nên không hiểu được. Chỉ tới khi Lý Tử Đằng đi du học ba năm, người đó hi sinh, ông mới thấu nỗi lo lắng của người ấy.
Thật may mắn, vì đứa nhỏ của anh ấy vẫn còn sống.
Ông Vinh ngẩng đầu, nén sự xúc động muốn chảy thành giọt trong đôi mắt già nua:
"Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Tử Đằng kiên nhẫn kể lại. Phần việc làm giả thân phận, anh tuyệt nhiên không nhắc một lời về ông Lý. Ranh giới giữa đen và trắng nhiều khi không thể phân định rõ, anh không muốn làm liên lụy đến ông.
Sau cuộc trò chuyện về quá khứ, bọn họ lại tiếp tục bàn chuyện về những chứng cứ mà Lý Tử Đằng tìm được.
Ông Vinh cho biết họ vẫn luôn theo dõi, nhưng vì không có bằng chứng trực tiếp nên không thể nào lật đổ được Hàn Văn Tuân. Nhờ có anh, bọn họ đã thu thập đủ để có thể chuẩn bị khởi kiện.
Khi người của anh mang chứng cứ đến cho cảnh sát, bọn họ ban đầu còn vô cùng nghi ngờ tính chân thực của những tài liệu này cũng như người gửi nó đến. Nhưng sau khi đội trưởng của đội điều tra đặc biệt nhìn thấy được chiếc huy hiệu quen thuộc đi kèm với tập tài liệu đó, ông lập tức muốn gặp người đã gửi những thứ này.
Tại bệnh viện.
Ninh An cẩn thận đút từng thìa cháo lên miệng anh. Lúc sáng rõ ràng vẫn còn sức lê lết đến bên cô, đến giờ thì lại kêu đau, chẳng biết anh nói thật hay nói dối nữa. Cơ mà cho dù anh nói dối, Ninh An cũng tự nguyện chăm sóc cho anh.
Nuốt xong miếng cháo, Lý Tử Đằng lại há to miệng chờ muôi tiếp theo, đuôi mắt cong lên nhìn cô gái đối diện. Thứ nhạt nhẽo kia hiện tại đối với anh cũng tràn đầy vị ngọt ngào.
Vào cái lúc anh đang há miệng như đứa trẻ, bên ngoài có người gõ cửa bước vào. Anh thu lại bộ dạng trẻ con nhõng nhẽo, ánh mắt chốc lát lại trở nên nghiêm túc lạnh lùng.
Ninh An thầm nghĩ, nếu sau này anh không làm vệ sĩ, làm diễn viên chắc cũng ổn đấy, có tiềm năng thế kia mà.
Vì có người đến, ông ấy còn mặc đồng phục cảnh sát, Ninh An biết ý cất lại cạp lồng, quay sang nói với Lý Tử Đằng:
"Anh nói chuyện đi. Em ra ngoài mua chút đồ cho anh."
Trước mặt nhiều người, anh không ngần ngại kéo tay cô lại:
"Đừng ra ngoài, cần mua gì em viết ra giấy đưa cho họ là được. Bây giờ không an toàn."
Ninh An hiểu nỗi lòng anh, dù sao chuyện cô bị bắt cóc cũng chỉ vừa mới hôm qua thôi. Cô khẽ nói với anh "Vâng, em biết rồi", cúi đầu chào mấy người vẫn đang đứng đợi ở cửa phòng rồi nhanh chóng rời khỏi.
Lý Tử Đằng bấy giờ mới chuyển ánh mắt:
"Chào chú Vinh, lâu rồi không gặp, chú còn nhớ con không?"
Ông Vinh, đội trưởng đội điều tra đặc biệt, đôi mắt đã đỏ lên, đi nhanh tới bên cạnh Lý Tử Đằng, nhìn anh chằm chằm:
"Con là... Lewis?"
Anh hiếm khi mỉm cười:
"Là con đây."
Ông Vinh cố kìm nén xúc động, nhìn băng quấn trên người mà không dám đưa tay ôm anh.
Năm xưa, ông là đàn em thân thiết của ba anh, còn ba anh là đội trưởng của đội điều tra năm đó. Khi biết tin ba anh chết, ông cũng nhờ người tìm anh bên Nhật, nhưng lại muộn màng một bước, thông tin tới tai ông lại là vị trí mộ của anh.
Khi còn trẻ, ông Vinh đã đơn côi, cha mẹ mất sớm, anh chị em lại không có nên ba anh rất quan tâm ông, dịp lễ này nọ cũng mời ông về, vậy nên anh mới quen biết với ông. Khi anh lớn hơn một chút, thấy ba anh không hề có ý để anh nối nghiệp, ông đã từng thắc mắc tại sao không để anh theo học ngành cảnh sát mà lại làm hộ chiếu rồi cho anh đi du học. Lúc đó, ba anh đã tâm sự với ông rất lâu:
"Cậu biết đấy, ngành của chúng ta rất nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Chúng ta vì lý tưởng cao đẹp, vẫn quyết tâm vì trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Nhưng mà..."
"Nó là con trai tôi, là con của tôi và cô ấy."
Nói đến đó, mắt ông đỏ lên.
"Cô ấy đi rồi, tôi chỉ còn có Tử Đằng. Là một cảnh sát, tôi và cô ấy đã, đang và sẽ hết mình vì đất nước. Nhưng là một người ba, tôi có suy nghĩ ích kỷ hơn. Tôi hi vọng nó tự chọn con đường của mình, đi tới nơi càng an toàn càng tốt. Nếu sau này nó có vợ, vợ nó khả năng không nằm cùng ngành, nó sẽ không phải ngày đêm lo sợ rồi tuyệt vọng như tôi. Ngược lại, vợ nó cũng không cần giường đơn gối chiếc, vừa chờ đợi vừa lo lắng cho chồng."
Mỗi sự hi sinh khi làm nhiệm vụ đều là cao đẹp đối với đất nước, chỉ là, niềm đau của những người thân nào mấy ai thấu hiểu được.
Ông Vinh chỉ ngồi nghe, cuối cùng cũng im lặng. Lúc đó ông chưa có con, chỉ có lòng nhiệt huyết tuổi trẻ bừng bừng nên không hiểu được. Chỉ tới khi Lý Tử Đằng đi du học ba năm, người đó hi sinh, ông mới thấu nỗi lo lắng của người ấy.
Thật may mắn, vì đứa nhỏ của anh ấy vẫn còn sống.
Ông Vinh ngẩng đầu, nén sự xúc động muốn chảy thành giọt trong đôi mắt già nua:
"Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Tử Đằng kiên nhẫn kể lại. Phần việc làm giả thân phận, anh tuyệt nhiên không nhắc một lời về ông Lý. Ranh giới giữa đen và trắng nhiều khi không thể phân định rõ, anh không muốn làm liên lụy đến ông.
Sau cuộc trò chuyện về quá khứ, bọn họ lại tiếp tục bàn chuyện về những chứng cứ mà Lý Tử Đằng tìm được.
Ông Vinh cho biết họ vẫn luôn theo dõi, nhưng vì không có bằng chứng trực tiếp nên không thể nào lật đổ được Hàn Văn Tuân. Nhờ có anh, bọn họ đã thu thập đủ để có thể chuẩn bị khởi kiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.