Chương 33: Làm hoà
Ninh Ninh
13/10/2023
"Xin chào, tôi là Anh Minh, CEO công ti IT Next Step. Không biết tôi có vinh hạnh được biết tên cô không?"
Ninh An có chút bối rối. Vốn dĩ cô đến đây chỉ để theo dõi Lý Tử Đằng, vốn không quen biết nhiều người ở tầng lớp cao cấp này. Lúc trước ở tiệc của Hàn Tuấn cô còn quen biết vài người, nhưng bữa tiệc này hình như còn cao cấp hơn, là những gương mặt trên ti vi mới có thể nhìn thấy.
Cô không sẵn sàng để làm quen với ai nên lúc này thực sự không biết nên xử sự thế nào cho phải. Hơn nữa, lỡ họ phát hiện ra cô trà trộn vào đây, có lẽ sẽ bị đuổi ra ngoài mất.
"Tôi..."
"Xin chào, cô ấy là bạn tôi. Tôi là con gái của Khâu Phong, giám đốc công cổ phần thực phẩm KA. Bạn tôi là người dễ ngại ngùng, mong anh thông cảm."
Cũng may vào lúc cô không biết nên làm gì, Khâu Ảnh đã đỡ lời cho cô. Không biết cô ấy đã bịa chuyện thế nào mà chàng trai kia tin sái cổ bọn họ là người trong giới, sau đó gật đầu quay đi, vẻ mặt nuối tiếc từ bỏ.
Ninh An lại xoay người khắp hướng tìm bóng dáng quen thuộc, phát hiện anh đang đứng bên cạnh cô gái Mai Linh đó, cùng tiếp chuyện với vài vị khách.
Hình như anh không biết cô ở đây. Lòng cô thực sự hụt hẫng đến khó chịu.
Cô ngồi một góc, mắt nhìn trân trân hai người kia sánh đôi, tay cô ấy cứ khoác lấy tay anh thân mật. Nếu có thể, cô thật sự muốn giống như hồi trưa, chạy tới tách hai người bọn họ ra.
"An An"
Khâu Ảnh nhìn thấy cô buồn, liền bực mình xách váy định tiến về hướng hai người kia.
"Lý Tử Đằng, anh ta đã hứa với tớ thế nào? Bây giờ lại dám làm cậu buồn như vậy. Để tớ đi đòi công bằng cho cậu."
Ninh An sợ Khâu Ảnh nóng nảy làm loạn bèn kéo lấy tay cô ấy, giọng nhỏ nhẹ tủi thân:
"Ảnh nhỏ, đừng... Buổi trưa đã đủ loạn rồi, đừng làm anh ấy ghét thêm."
Khâu Ảnh bất lực với cô bạn yếu đuối của mình. Đã tới tận đây rồi mà không làm gì thì quá là đáng tiếc. Cô ngồi xuống bên cạnh Ninh An, vỗ vai cô an ủi:
"Ngốc ạ, cậu đáng yêu thế này làm gì có ai nỡ ghét. Thấy anh chàng vừa nãy không, người ta còn muốn đến xin làm quen với cậu đấy. Nếu không phải cậu chỉ một lòng hướng đến ai kia, tớ đã không ngăn người ta theo đuổi cậu rồi."
Ninh An ngẩng đầu mỉm cười. Cô biết cô bạn của mình rất bênh vực mình, lúc này cô ấy đã rất cố gắng an ủi cô. Cô ấy đã giúp tới mức này, cô vẫn nên tự giải quyết chuyện riêng của mình.
Quan sát thấy Lý Tử Đằng đột nhiên rời khỏi phòng tiệc, Ninh Anh nói với Khâu Ảnh rồi một mình đi theo anh.
"Ra đây đi, anh thấy em rồi."
Ninh An giật mình, rụt rè bước ra từ sau chiếc cột ngoài hành lang, từ từ tiến đến trước mặt anh.
"Tử Đằng"
"Sao em lại đến được đây?"
"Khâu Ảnh dẫn em đến."
Khâu Ảnh? Cô ấy làm sao lấy được thiệp mời của một buổi tiệc cao cấp như thế này?
Anh thắc mắc một chút rồi lại quay về nhìn cô gái đang co cụm trước mặt mình, đôi tay cấu vào nhau, vết móng tay muốn hằn lên da thịt làm anh xót thay.
Ninh An đã cố để nước mắt không rơi, nhưng cuối cũng vẫn không thể ngăn được. Để lệ rớt trên hàng mi cong, cô ngẩng đầu nhìn anh thành khẩn:
"Tử Đằng, em xin lỗi. Chuyện buổi trưa không phải do em cố ý đâu. Em chỉ là... Chỉ là thấy cô ấy khoác tay anh, còn muốn hôn anh nên em mới... Em... Em rất khó chịu. Em không thích anh gần gũi với cô gái khác như thế. Hức..."
Cô nói ra hết lời trong lòng, chỉ mong sao anh hiểu được tình cảm của cô, sẵn sàng tha thứ cho cô.
Lý Tử Đằng nhìn cô một lúc lâu, sau đó bèn tiến lên ôm lấy vai cô, trao cho cô sự ấm áp như anh đã từng. Cái ôm này đã nói lên tất cả, nói rằng anh vẫn còn thương cô.
Ninh An cũng ôm chầm lấy anh oà khóc. Đến khi chỉ còn tiếng nấc nhè nhẹ, cô mới buông anh ra, nhìn anh mà nghiêm túc nói:
"Thời gian qua em đã suy nghĩ rất nhiều. Xin lỗi anh. Em sẽ cố gắng quên đi quá khứ, quên đi người đó, sau này sẽ chỉ nghĩ đến anh, sẽ chỉ yêu anh thôi, có được không?"
Nghe cô nói những lời này, vẻ mặt anh có chút phức tạp, hình như không hề vui vẻ như cô mong đợi. Nhưng sau đó anh cũng đã mỉm cười mà nói với cô:
"Ừm, anh cũng rất trông đợi vào tương lai của hai chúng ta."
Nhưng rất nhanh anh lại trở mặt giận dỗi lại cô:
"Người đàn ông lúc nãy nói chuyện với em là ai?"
Ninh An ngạc nhiên. Hoá ra là anh đã phát hiện ra cô ngay từ đầu, điều này làm cô có chút vui vẻ trong lòng.
"Em không biết, anh ta tự đến giới thiệu, sau đó Ảnh nhỏ giúp em tiễn người ta rồi. Ai bảo lúc đó em chỉ nghĩ đến anh chứ."
Anh nhéo mũi cô:
"Dẻo miệng thật."
Vậy nên hiểu lầm đã được gỡ bỏ, hai người hoà hợp trở lại. Ninh An vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại khuôn mặt vừa khóc tèm nhem nước mắt của mình, sau đó cùng Lý Tử Đằng quay trở lại buổi tiệc.
Vì anh vẫn còn phải làm việc nên Ninh An định trở lại để đưa Khâu Ảnh cùng về. Dù sao cô cũng đã đạt được mục đích, không có lý do gì để ở lại một nơi toàn những người xa lạ như thế này.
Nhưng khi hai người quay trở lại, sảnh tiệc đã trở thành một bãi chiến trường hỗn loạn.
Người đứng xung quanh vây xem, nhân viên đứng ngoài muốn vào can nhưng không dám đắc tội với ai, còn trung tâm của sự chú ý chính là Khâu Ảnh cùng một cô gái khác.
Ninh An có chút bối rối. Vốn dĩ cô đến đây chỉ để theo dõi Lý Tử Đằng, vốn không quen biết nhiều người ở tầng lớp cao cấp này. Lúc trước ở tiệc của Hàn Tuấn cô còn quen biết vài người, nhưng bữa tiệc này hình như còn cao cấp hơn, là những gương mặt trên ti vi mới có thể nhìn thấy.
Cô không sẵn sàng để làm quen với ai nên lúc này thực sự không biết nên xử sự thế nào cho phải. Hơn nữa, lỡ họ phát hiện ra cô trà trộn vào đây, có lẽ sẽ bị đuổi ra ngoài mất.
"Tôi..."
"Xin chào, cô ấy là bạn tôi. Tôi là con gái của Khâu Phong, giám đốc công cổ phần thực phẩm KA. Bạn tôi là người dễ ngại ngùng, mong anh thông cảm."
Cũng may vào lúc cô không biết nên làm gì, Khâu Ảnh đã đỡ lời cho cô. Không biết cô ấy đã bịa chuyện thế nào mà chàng trai kia tin sái cổ bọn họ là người trong giới, sau đó gật đầu quay đi, vẻ mặt nuối tiếc từ bỏ.
Ninh An lại xoay người khắp hướng tìm bóng dáng quen thuộc, phát hiện anh đang đứng bên cạnh cô gái Mai Linh đó, cùng tiếp chuyện với vài vị khách.
Hình như anh không biết cô ở đây. Lòng cô thực sự hụt hẫng đến khó chịu.
Cô ngồi một góc, mắt nhìn trân trân hai người kia sánh đôi, tay cô ấy cứ khoác lấy tay anh thân mật. Nếu có thể, cô thật sự muốn giống như hồi trưa, chạy tới tách hai người bọn họ ra.
"An An"
Khâu Ảnh nhìn thấy cô buồn, liền bực mình xách váy định tiến về hướng hai người kia.
"Lý Tử Đằng, anh ta đã hứa với tớ thế nào? Bây giờ lại dám làm cậu buồn như vậy. Để tớ đi đòi công bằng cho cậu."
Ninh An sợ Khâu Ảnh nóng nảy làm loạn bèn kéo lấy tay cô ấy, giọng nhỏ nhẹ tủi thân:
"Ảnh nhỏ, đừng... Buổi trưa đã đủ loạn rồi, đừng làm anh ấy ghét thêm."
Khâu Ảnh bất lực với cô bạn yếu đuối của mình. Đã tới tận đây rồi mà không làm gì thì quá là đáng tiếc. Cô ngồi xuống bên cạnh Ninh An, vỗ vai cô an ủi:
"Ngốc ạ, cậu đáng yêu thế này làm gì có ai nỡ ghét. Thấy anh chàng vừa nãy không, người ta còn muốn đến xin làm quen với cậu đấy. Nếu không phải cậu chỉ một lòng hướng đến ai kia, tớ đã không ngăn người ta theo đuổi cậu rồi."
Ninh An ngẩng đầu mỉm cười. Cô biết cô bạn của mình rất bênh vực mình, lúc này cô ấy đã rất cố gắng an ủi cô. Cô ấy đã giúp tới mức này, cô vẫn nên tự giải quyết chuyện riêng của mình.
Quan sát thấy Lý Tử Đằng đột nhiên rời khỏi phòng tiệc, Ninh Anh nói với Khâu Ảnh rồi một mình đi theo anh.
"Ra đây đi, anh thấy em rồi."
Ninh An giật mình, rụt rè bước ra từ sau chiếc cột ngoài hành lang, từ từ tiến đến trước mặt anh.
"Tử Đằng"
"Sao em lại đến được đây?"
"Khâu Ảnh dẫn em đến."
Khâu Ảnh? Cô ấy làm sao lấy được thiệp mời của một buổi tiệc cao cấp như thế này?
Anh thắc mắc một chút rồi lại quay về nhìn cô gái đang co cụm trước mặt mình, đôi tay cấu vào nhau, vết móng tay muốn hằn lên da thịt làm anh xót thay.
Ninh An đã cố để nước mắt không rơi, nhưng cuối cũng vẫn không thể ngăn được. Để lệ rớt trên hàng mi cong, cô ngẩng đầu nhìn anh thành khẩn:
"Tử Đằng, em xin lỗi. Chuyện buổi trưa không phải do em cố ý đâu. Em chỉ là... Chỉ là thấy cô ấy khoác tay anh, còn muốn hôn anh nên em mới... Em... Em rất khó chịu. Em không thích anh gần gũi với cô gái khác như thế. Hức..."
Cô nói ra hết lời trong lòng, chỉ mong sao anh hiểu được tình cảm của cô, sẵn sàng tha thứ cho cô.
Lý Tử Đằng nhìn cô một lúc lâu, sau đó bèn tiến lên ôm lấy vai cô, trao cho cô sự ấm áp như anh đã từng. Cái ôm này đã nói lên tất cả, nói rằng anh vẫn còn thương cô.
Ninh An cũng ôm chầm lấy anh oà khóc. Đến khi chỉ còn tiếng nấc nhè nhẹ, cô mới buông anh ra, nhìn anh mà nghiêm túc nói:
"Thời gian qua em đã suy nghĩ rất nhiều. Xin lỗi anh. Em sẽ cố gắng quên đi quá khứ, quên đi người đó, sau này sẽ chỉ nghĩ đến anh, sẽ chỉ yêu anh thôi, có được không?"
Nghe cô nói những lời này, vẻ mặt anh có chút phức tạp, hình như không hề vui vẻ như cô mong đợi. Nhưng sau đó anh cũng đã mỉm cười mà nói với cô:
"Ừm, anh cũng rất trông đợi vào tương lai của hai chúng ta."
Nhưng rất nhanh anh lại trở mặt giận dỗi lại cô:
"Người đàn ông lúc nãy nói chuyện với em là ai?"
Ninh An ngạc nhiên. Hoá ra là anh đã phát hiện ra cô ngay từ đầu, điều này làm cô có chút vui vẻ trong lòng.
"Em không biết, anh ta tự đến giới thiệu, sau đó Ảnh nhỏ giúp em tiễn người ta rồi. Ai bảo lúc đó em chỉ nghĩ đến anh chứ."
Anh nhéo mũi cô:
"Dẻo miệng thật."
Vậy nên hiểu lầm đã được gỡ bỏ, hai người hoà hợp trở lại. Ninh An vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại khuôn mặt vừa khóc tèm nhem nước mắt của mình, sau đó cùng Lý Tử Đằng quay trở lại buổi tiệc.
Vì anh vẫn còn phải làm việc nên Ninh An định trở lại để đưa Khâu Ảnh cùng về. Dù sao cô cũng đã đạt được mục đích, không có lý do gì để ở lại một nơi toàn những người xa lạ như thế này.
Nhưng khi hai người quay trở lại, sảnh tiệc đã trở thành một bãi chiến trường hỗn loạn.
Người đứng xung quanh vây xem, nhân viên đứng ngoài muốn vào can nhưng không dám đắc tội với ai, còn trung tâm của sự chú ý chính là Khâu Ảnh cùng một cô gái khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.