Sau Khi Bị Bạn Trai Của Bạn Thân Ngủ Nhầm
Chương 3: Sớm Đã Có Vết Nứt
Oản Đậu Giáp
10/11/2024
Bầu trời bên ngoài vẫn còn âm u, Thẩm Nam Sơ đi dạo một vòng, tiện thể lấy điện thoại ra xem lại sơ yếu lí lịch đã gửi gần đây.
Đi dạo hai vòng, đoán chừng Lục Thời Nghiên đã đi làm, cô mới mua hai hộp bánh bao quay về.
Quẹt thẻ vào cửa, vừa lên đến tầng hai đã mơ hồ nghe thấy tiếng hét chói tai của một người phụ nữ ở tầng trên, âm thanh xuyên qua ván cửa truyền đến, ong ong, không rõ ràng lắm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Khu nhà xập xệ này, trong một tòa nhà không biết có bao nhiêu hộ gia đình sinh sống, ai mà quản được chuyện nhà người khác.
Thẩm Nam Sơ không để ý, tiếp tục đi lên, dừng lại ở hành lang tầng bốn.
"... Lục Thời Nghiên, anh nói đi! Tại sao không thể đi cùng em? Em đã nói sẽ giúp anh trả học phí..."
Ở khoảng cách gần như vậy, Thẩm Nam Sơ nghe rõ ràng, đúng là giọng của Diệp Đồng.
"... Lý do anh đã nói rồi, anh không muốn cãi nhau với em, sắp muộn làm rồi..." Giọng của Lục Thời Nghiên rất nhỏ, trong giọng nói lộ rõ vẻ bất lực.
"Em không quan tâm! Anh phải đi cùng em, em muốn anh đi cùng em..."
Thẩm Nam Sơ đứng ngoài cửa nghe một lúc, nhận ra hai người đang cãi nhau, vừa định quay người đi xuống, thì cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên trong.
Ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông chạm phải ánh mắt có chút bối rối của cô, bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ.
Cảm giác này giống như đang nhìn trộm người khác bị bắt quả tang, vô cùng xấu hổ.
Khác với lúc cô vừa ra khỏi cửa, Lục Thời Nghiên bây giờ vẻ mặt mệt mỏi, chiếc áo sơ mi vốn được ủi phẳng phiu cũng bị kéo xộc xệch, trên mặt còn có thêm hai vết cào, làm cho gò má tinh xảo của anh ửng đỏ, loang thoáng rướm máu.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt nhạt nhẽo nhìn cô.
"Tôi..." Thẩm Nam Sơ định giải thích, nhưng người đàn ông đã lướt qua cô, bước xuống lầu.
Thẩm Nam Sơ đứng tại chỗ, chóp mũi còn mơ hồ ngửi thấy mùi nước khử trùng lạnh lẽo lưu lại trên người Lục Thời Nghiên.
Không có vách cửa ngăn cách, tiếng khóc lóc của Diệp Đồng ở cầu thang bị khuếch đại, như tiếng quỷ gào thét lúc nửa đêm, đầy oán hận.
Bước chân người đàn ông xuống lầu nặng nề vang vọng, mỗi bước đều như đạp lên tiếng khóc của người phụ nữ.
Thẩm Nam Sơ chớp mắt, như vừa hoàn hồn, đi vào phòng, liếc mắt đã thấy Diệp Đồng còn ngồi trên sàn phòng khách khóc lóc.
Cô gái như đứa trẻ đang giận dỗi, đồ vật trong tay ném đầy đất, lại bị hai chân đạp văng khắp nơi.
Thẩm Nam Sơ thở dài, vừa dọn dẹp phòng vừa dỗ cô ấy: "Đừng khóc nữa, bạn trai cậu đi làm rồi, cậu khóc to đến mấy anh ấy cũng không nghe thấy đâu."
Diệp Đồng bực bội gào khan vài tiếng, cuối cùng không nhịn được oán trách: "Vì sao Lục Thời Nghiên không chịu thông cảm cho mình? Mình có thể cùng anh ấy ở nơi tồi tàn này, bảo anh ấy theo mình đi du học thì có làm sao? Học phí cũng không cần anh ấy lo..."
Thẩm Nam Sơ lấy khăn lông từ phòng tắm ra giúp Diệp Đồng lau nước mắt.
Cô cảm thấy người như Lục Thời Nghiên, nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng lòng tự trọng hẳn là rất cao, nếu không cũng sẽ không dứt khoát rời khỏi bố mẹ, đến sống ở khu này.
Lục Thời Nghiên ngay cả tiền của bố mẹ mình cũng không dùng, có lẽ cũng sẽ không muốn dùng tiền của Diệp Đồng, người có chủ kiến như vậy, chắc chắn đã có kế hoạch nghề nghiệp của riêng mình, sao có thể từ bỏ công việc tốt để đi du học cùng cô ấy chứ.
"Bệnh viện nhân dân không phải ai cũng vào được, cậu muốn anh ấy từ chức, đi du học học cái gì với cậu? Anh ấy đã là tiến sĩ rồi."
Tiếng khóc của Diệp Đồng nhỏ dần, mếu máo, lẩm bẩm: "Y học nước ngoài phát triển hơn... Hơn nữa mình không thể rời xa anh ấy, mình muốn anh ấy đi cùng mình."
"... Chuyện gì cũng phải từ từ, cậu nói chuyện đàng hoàng, dù sao cũng tốt hơn là cáu gắt với anh ấy." Thẩm Nam Sơ kéo cô ấy từ dưới đất lên, phủi bụi trên quần áo giúp cô ấy.
Diệp Đồng từ trước đến nay được gia đình nuông chiều, tính tình ương bướng, luôn muốn mọi chuyện phải theo ý mình.
"Mình đã đề cập với anh ấy nhiều lần rồi, nhưng nói thế nào anh ấy cũng không đồng ý, nói không chừng anh ấy căn bản là không yêu mình..." Giọng cô ấy nói càng ngày càng nhỏ, không biết nghĩ đến điều gì, thì thầm: "Anh ấy thật sự chưa từng nói yêu mình..."
Thẩm Nam Sơ cúi đầu, như không nghe thấy, chỉ trầm ngâm nhìn hành lang vắng người ngoài cửa…
Đi dạo hai vòng, đoán chừng Lục Thời Nghiên đã đi làm, cô mới mua hai hộp bánh bao quay về.
Quẹt thẻ vào cửa, vừa lên đến tầng hai đã mơ hồ nghe thấy tiếng hét chói tai của một người phụ nữ ở tầng trên, âm thanh xuyên qua ván cửa truyền đến, ong ong, không rõ ràng lắm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Khu nhà xập xệ này, trong một tòa nhà không biết có bao nhiêu hộ gia đình sinh sống, ai mà quản được chuyện nhà người khác.
Thẩm Nam Sơ không để ý, tiếp tục đi lên, dừng lại ở hành lang tầng bốn.
"... Lục Thời Nghiên, anh nói đi! Tại sao không thể đi cùng em? Em đã nói sẽ giúp anh trả học phí..."
Ở khoảng cách gần như vậy, Thẩm Nam Sơ nghe rõ ràng, đúng là giọng của Diệp Đồng.
"... Lý do anh đã nói rồi, anh không muốn cãi nhau với em, sắp muộn làm rồi..." Giọng của Lục Thời Nghiên rất nhỏ, trong giọng nói lộ rõ vẻ bất lực.
"Em không quan tâm! Anh phải đi cùng em, em muốn anh đi cùng em..."
Thẩm Nam Sơ đứng ngoài cửa nghe một lúc, nhận ra hai người đang cãi nhau, vừa định quay người đi xuống, thì cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên trong.
Ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông chạm phải ánh mắt có chút bối rối của cô, bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ.
Cảm giác này giống như đang nhìn trộm người khác bị bắt quả tang, vô cùng xấu hổ.
Khác với lúc cô vừa ra khỏi cửa, Lục Thời Nghiên bây giờ vẻ mặt mệt mỏi, chiếc áo sơ mi vốn được ủi phẳng phiu cũng bị kéo xộc xệch, trên mặt còn có thêm hai vết cào, làm cho gò má tinh xảo của anh ửng đỏ, loang thoáng rướm máu.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt nhạt nhẽo nhìn cô.
"Tôi..." Thẩm Nam Sơ định giải thích, nhưng người đàn ông đã lướt qua cô, bước xuống lầu.
Thẩm Nam Sơ đứng tại chỗ, chóp mũi còn mơ hồ ngửi thấy mùi nước khử trùng lạnh lẽo lưu lại trên người Lục Thời Nghiên.
Không có vách cửa ngăn cách, tiếng khóc lóc của Diệp Đồng ở cầu thang bị khuếch đại, như tiếng quỷ gào thét lúc nửa đêm, đầy oán hận.
Bước chân người đàn ông xuống lầu nặng nề vang vọng, mỗi bước đều như đạp lên tiếng khóc của người phụ nữ.
Thẩm Nam Sơ chớp mắt, như vừa hoàn hồn, đi vào phòng, liếc mắt đã thấy Diệp Đồng còn ngồi trên sàn phòng khách khóc lóc.
Cô gái như đứa trẻ đang giận dỗi, đồ vật trong tay ném đầy đất, lại bị hai chân đạp văng khắp nơi.
Thẩm Nam Sơ thở dài, vừa dọn dẹp phòng vừa dỗ cô ấy: "Đừng khóc nữa, bạn trai cậu đi làm rồi, cậu khóc to đến mấy anh ấy cũng không nghe thấy đâu."
Diệp Đồng bực bội gào khan vài tiếng, cuối cùng không nhịn được oán trách: "Vì sao Lục Thời Nghiên không chịu thông cảm cho mình? Mình có thể cùng anh ấy ở nơi tồi tàn này, bảo anh ấy theo mình đi du học thì có làm sao? Học phí cũng không cần anh ấy lo..."
Thẩm Nam Sơ lấy khăn lông từ phòng tắm ra giúp Diệp Đồng lau nước mắt.
Cô cảm thấy người như Lục Thời Nghiên, nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng lòng tự trọng hẳn là rất cao, nếu không cũng sẽ không dứt khoát rời khỏi bố mẹ, đến sống ở khu này.
Lục Thời Nghiên ngay cả tiền của bố mẹ mình cũng không dùng, có lẽ cũng sẽ không muốn dùng tiền của Diệp Đồng, người có chủ kiến như vậy, chắc chắn đã có kế hoạch nghề nghiệp của riêng mình, sao có thể từ bỏ công việc tốt để đi du học cùng cô ấy chứ.
"Bệnh viện nhân dân không phải ai cũng vào được, cậu muốn anh ấy từ chức, đi du học học cái gì với cậu? Anh ấy đã là tiến sĩ rồi."
Tiếng khóc của Diệp Đồng nhỏ dần, mếu máo, lẩm bẩm: "Y học nước ngoài phát triển hơn... Hơn nữa mình không thể rời xa anh ấy, mình muốn anh ấy đi cùng mình."
"... Chuyện gì cũng phải từ từ, cậu nói chuyện đàng hoàng, dù sao cũng tốt hơn là cáu gắt với anh ấy." Thẩm Nam Sơ kéo cô ấy từ dưới đất lên, phủi bụi trên quần áo giúp cô ấy.
Diệp Đồng từ trước đến nay được gia đình nuông chiều, tính tình ương bướng, luôn muốn mọi chuyện phải theo ý mình.
"Mình đã đề cập với anh ấy nhiều lần rồi, nhưng nói thế nào anh ấy cũng không đồng ý, nói không chừng anh ấy căn bản là không yêu mình..." Giọng cô ấy nói càng ngày càng nhỏ, không biết nghĩ đến điều gì, thì thầm: "Anh ấy thật sự chưa từng nói yêu mình..."
Thẩm Nam Sơ cúi đầu, như không nghe thấy, chỉ trầm ngâm nhìn hành lang vắng người ngoài cửa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.